Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 27



Bùi Ngọc vốn muốn trực tiếp quay về căn hộ của mình, nhưng xe chạy đến nửa đường, hắn đột nhiên nghĩ đến bản thân có đồ để quên ở biệt thự Bùi gia bên kia, cho nên không thể không để lái xe chạy về hướng Bùi gia.

Lúc quay về, ông Bùi đã ngủ, chỉ có bà Tạ cùng dì giúp việc ở phòng khách, giống như là đang chuyên tâm chờ Bùi Ngọc.

Thấy hắn đi vào, bà Tạ lập tức đứng dậy nghênh đón.

Trên mặt bà ta treo nụ cười mỉm từ ái lại khéo léo, góc độ khóe miệng nhếch lên đều giống như đã được dày công tính toán thật tốt.

"Về rồi à? Dì kêu dì Phương chuẩn bị bữa khuya cho con, canh gà hầm, lát nữa uống một chút rồi lên lầu."

Dì Phương là dì bảo mẫu trong nhà.

Bùi Ngọc nghe xong lời bà Tạ nói, không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.

Bà Tạ thăm dò liếc nhìn sau lưng hắn, phát hiện Hứa Nùng cũng không đi theo về, vô thức nhíu mày.

"Nùng Nùng không quay về cùng con sao?"

"Em ấy nói ở trường còn có chuyện gấp, con liền trực tiếp đưa em về bên kia rồi."

Bùi Ngọc không đem chuyện Hứa Nùng ở thành phố điện ảnh nói ra với bà Tạ, loại chuyện nhỏ này không có gì cần thiết, huống hồ... Hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói cùng bà Tạ.

Bà Tạ nghe xong lời Bùi Ngọc nói, biểu tình hiện lên có oán giận cùng ý cười bất đắc dĩ.

"Đứa bé này cũng thật là, con mấy khi về nhà ở vài ngày, cũng không lưu lại nói chuyện với con nhiều hơn chút."

"Không sao, Nùng Nùng còn nhỏ, dốc sức học hành là đúng."

Nói đến đây, Bùi Ngọc vừa cởi áo khoác tây trang trên người ra, vừa đi về hướng sô pha trong phòng khách.

Khi ngồi xuống, hắn hướng về phía bà Tạ cười, chỉ chỉ vị trí đối diện.

"Dì Tạ, dì ngồi đi, con có chút chuyện muốn nói với dì."

Bà Tạ mấy khi thấy hắn muốn đơn độc nói chuyện với mình, nhất thời đầu óc có chút mờ mịt, bà ta trước tiên là gật gật đầu với Bùi Ngọc, sau đó vừa đi về hướng sô pha, vừa nói với dì Phương giúp việc: "Múc canh gà ra, rồi bưng qua đây để cậu chủ uống."

Thật ra nói là nói như vậy, nhưng mọi người đều không ngốc, ai cũng đều nghe ra bà Tạ đây là muốn cố ý đuổi người ra ngoài.

Vì thế dì Phương đáp "Vâng", sau đó vội vàng trốn vào phòng bếp.

"Sao thế?" Sau khi Bà Tạ ngồi ổn định, dẫn đầu hướng về phía Bùi Ngọc mở miệng.

Bùi Ngọc bên này vẫn đang cởi tay áo sơ-mi, điệu bộ rất thoải mái, trên mặt cũng treo nụ cười ôn hòa.

"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi dì một chút, có biết tình trạng yêu đương của Nùng Nùng hay không?"

Bà Tạ giật thót tim, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói này của Bùi Ngọc, khi mở miệng, phản ứng cũng có chút quá khích, "Nùng Nùng nó đang hẹn hò?!"

Bùi Ngọc ngược lại đối với phản ứng này của bà Tạ rất vừa lòng, ý cười trên mặt càng đậm, "Không có, con chỉ là thuận miệng hỏi thôi."

Bà Tạ quá hiểu đứa con trai kế này, hắn nhìn thì ấm áp dịu dàng, dáng vẻ cái gì cũng không để ý tới, nhưng thật ra rất nhiều lúc, nói cái gì làm cái gì, nhìn như đơn giản, ý nghĩa phía sau lại vô cùng thâm sâu.

Lần này hắn chính thức như vậy cùng mình tán gẫu tình trạng yêu đương của Hứa Nùng, khẳng định là đã phát hiện ra cái gì.

Lẽ nào Hứa Nùng thật sự lén lút tìm bạn trai?

Nghĩ đến loại khả năng này, bà Tạ đã cảm thấy có cỗ hỏa khí xông lên đầu.

Đè xuống cảm xúc cuồn cuộn, bà ta trầm mặc, suy tư một phen, sắp xếp một lượt lời nhận xét thích hợp nhất.

"Nùng Nùng trên cơ bản có chuyện gì đều sẽ lập tức nói cho người làm mẹ là dì đây, dì không nghe nói chuyện nó kết giao bạn trai gì, hẳn là cũng sẽ không có tình trạng yêu đương gì mới. "

Bùi Ngọc cũng không bất ngờ với lời của bà Tạ, hắn đưa tay dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ đồng hồ đeo trên cổ tay, lại giống như vô ý nói: "Vậy sao? Vậy con liền không lo lắng nữa. Thật ra Nùng Nùng còn nhỏ, hiện tại nên lấy việc học tập làm trọng, chuyện tình cảm lại đợi vài năm cũng không muộn, dì nói có đúng không? Dì Tạ."

Bà Tạ hơi xấu hổ gật gật đầu, "Đúng, dì cũng nghĩ như vậy."

"Đã như vậy, dì vẫn là tìm cơ hội tâm sự với Nùng Nùng đi, tuy rằng bây giờ không có tình huống gì ngoài ý muốn, nhưng về sau chưa chắc không có."

Nói xong, cũng không chờ dì Phương mang canh gà ra, cười đứng dậy.

"Được rồi, con không có việc gì, lên lầu trước tắm rửa đi ngủ, dì cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Sau khi nhìn theo Bùi Ngọc lên gian phòng trên lầu hai, sắc mặt bà Tạ dần dần trầm xuống.

Bùi Ngọc hẳn là không quá hai ngày liền muốn xuất ngoại, chờ hắn đi rồi, bà ta nhất định phải bớt thời giờ đi tìm con nhóc chết tiệt kia tâm sự!

————————

Khi xe taxi dừng ở cửa khách sạn thành phố điện ảnh, dáng vẻ của Chu Khởi giống như vẫn còn chưa tỉnh rượu.

Hắn một đường đều dựa vào trên vai Hứa Nùng, hô hấp mang theo hơi thở say mê vẫn luôn quấy nhiễu cô, cô cũng không dám cử động, liền cứ như vậy không nhúc nhích chống đỡ.

Sau đó rốt cục cũng đến khách sạn, đáy lòng Hứa Nùng mới lặng lẽ thả lỏng.

Nhưng Chu Khởi giống như không nhận thấy xe dừng lại, vẫn như có như không cọ cọ lên cổ của cô.

Lái xe ở phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ hai người "Ân ân ái ái", nhịn không được cười nói: "Vợ chồng son đúng thật là tình cảm nha, cũng rất xứng đôi!"

Hứa Nùng bất đắc dĩ, mở miệng muốn giải thích, đã thấy người vừa mới rồi vẫn còn say, lúc này ngược lại tỉnh táo đáp lời.

"Anh lái xe rất có nhãn lực."

Lúc Chu Khởi nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, trong nụ cười còn mang vẻ ngà ngà say, có chút phóng túng lại hư hỏng.

Hứa Nùng nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, trong lòng vẫn luôn phỏng đoán hắn rốt cuộc là say thật hay là giả say.

Cuối cùng, cô từ trong túi xách lấy tiền ra trả cho lái xe, sau đó cũng không để ý tới Chu Khởi nữa, nhấc váy dẫn đầu bước xuống xe trước.

Khi ở trong đại sảnh khách sạn, phía sau có bước chân chậm rì rì truyền đến, giọng nói không đứng đắn của Chu Khởi vang lên: "Bạn học nhỏ, bạn đi chậm một chút, tớ say hoa mắt theo không kịp."

"..."

Hứa Nùng đặc biệt muốn tháo giày cao gót xuống đập lên đầu hắn, khiến hắn tỉnh táo một chút. Nhưng trên thực tế, lại vẫn là không tự chủ lựa chọn thả chậm bước chân.

Chu Khởi nhìn thấy, đuôi lông mày khẽ nhếch, cười đến càng thêm không đứng đắn.

Cửa lớn khách sạn lại một lần nữa bị người đẩy ra, có mấy người trẻ tuổi từ bên ngoài cùng nhau đi vào.

"Ôi, phó đạo diễn Hứa của chúng ta hôm nay không có mặt, cảm giác sắc mặt đạo diễn Mạnh càng thối hơn lúc bình thường."

"Ai nói không chứ? Bình thường việc Hứa Nùng phải làm, cô ta hiện tại đều phải tự mình làm, cô ta khẳng định tức giận."

"Nói đến cũng kỳ quái, ngoài Hứa Nùng không tới ra, nam diễn viên khách mời kia cũng không tới, còn có Bạch Hiểu nữa... Lúc trước Hứa Nùng xử lý cô ta tàn nhẫn như vậy, cô ta liền cứ như vậy mà biến mất?! Quả thực không thể tin được."

...

Đi vào là vài người trong tổ của Hứa Nùng, trong đó bao gồm nam chính Thư Lãng cùng nam phụ Lý Hướng Nam.

Nói đến đây, Thư Lãng cũng tò mò chọc chọc cánh tay Lý Hướng Nam, hỏi cậu ta: "Này, người anh em, cậu có biết nội tình hay không hả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha? Có phải phó đạo diễn Hứa của chúng ta và Bạch Hiểu cùng nhau xin phép đi giải quyết ân oán hay không?"

Lý Hướng Nam căn bản cũng không liên hệ với Hứa Nùng, chỗ nào biết được đã xảy ra chuyện gì, vì thế thành thực lắc đầu.

Thư Lãng "Chậc" một tiếng, "Không thú vị."

Giọng nói của bọn họ không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền đến trong tai Chu Khởi và Hứa Nùng ở cách đó không xa, Hứa Nùng vô thức nhìn xuống bộ lễ phục trên người mình, lại nghĩ tới trang điểm trên mặt cùng đầu tóc, nhất thời trong lòng có chút loạn.

Đột nhiên, cổ tay bị người dùng lực nắm chặt, một giây sau, thân thể bị người ấn trên sô pha ở đại sảnh.

Tiếp theo, một bóng người cao lớn đè lên cô.

Hơi thở mang theo hương rượu đập vào mặt, khuôn mặt tuấn tú có phần khoa trương tinh xảo của Chu Khởi một giây sau kề sát về phía Hứa Nùng, lúc chỉ còn lại có hai ba cm khoảng cách thì dừng lại.

Hứa Nùng giật mình, hoàn toàn không rõ hắn đây là đang làm cái gì, theo bản năng liền muốn giãy dụa đứng dậy.

Nhưng Chu Khởi dường như nhận thấy được, bàn tay thon dài thoải mái kiềm chế cổ tay của cô, không cho cô một chút cơ hội phản kháng.

Hô hấp nóng rực giờ phút này mang theo cảm xúc xâm lược trí mạng, Hứa Nùng cảm thấy cả người mình đều bị mùi vị của hắn bao phủ, tránh không ra, thoát không được.

Cô không dám giương mắt, tầm mắt nhè nhẹ dừng ở trên cổ Chu Khởi, nhìn yết hầu nổi lên ở phía trên, cô không hiểu sao cảm thấy cổ họng có chút khô.

Lý Hướng Nam bọn họ giờ phút này cách sô pha bên này không xa, cho nên một màn vừa mới rồi đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Giờ phút này từ góc độ của bọn họ nhìn, chỉ có thể thấy một bóng lưng thon dài rắn chắc, cùng với một đôi chân dài trắng muốt bị người đàn ông đè bên dưới.

Đôi chân kia thật sự rất đẹp, cẳng chân mảnh mai không có một vết sẹo lồi, làn da trắng mịn bóng loáng dưới khúc xạ của đèn chùm khách sạn, tản ra ánh sáng trắng.

Lý Hướng Nam chỉ nhìn qua đã cảm thấy có chút nóng mặt, cộng thêm tư thế của hai người thật sự quá mức thân mật ái muội, chỉ nhìn một giây, cậu ta liền hoảng loạn chuyển tầm mắt.

Thư Lãng ngược lại là hứng thú nhìn, thanh âm không lớn không nhỏ ở bên kia trêu chọc: "Chậc, cũng không biết là lưu lượng tiểu sinh tiểu hoa nhà ai nha, lại dám giống như không có việc gì ở bên ngoài như vậy, cũng thật can đảm."

Hắn hiểu lầm như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, bóng lưng Chu Khởi cùng hình dáng mặt nghiêng, không phải người thường có thể có được.

Mà Hứa Nùng bị hắn đè ở dưới, hôm nay cũng thay đổi hoàn toàn, từ bên ngoài nhìn, tuy rằng không thấy rõ mặt cô, nhưng lễ phục sang quý trên người lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Như vậy ghép lại, lại là ở tại thành phố điện ảnh và truyền hình, loại địa phương khắp nơi đều có minh tinh, cũng không trách được sẽ khiến người ta sinh ra hiểu lầm.

Bọn họ một đường tán gẫu đi tới, Hứa Nùng nhưng không nghe thấy lời bọn họ nói.

Cô cảm thấy hiện tại toàn thân dường như có lửa, trước người hô hấp của người đàn ông này chậm rãi lại nặng nề, từng chút từng chút đánh lên người cô, lại giống như dệt một tấm lưới, từng chút một trói buộc cô, làm cô nghẹt thở lại không thể động đậy.

"Anh rốt cuộc đang làm cái gì?!"

Hứa Nùng có chút tức giận, cảm thấy hành động này của hắn rất không giải thích nổi.

Giọng Chu Khởi lười biếng, ngữ khí mang theo từ tính cùng thô ráp mà ngày thường không có.

"Bảo vệ bạn học nhỏ của tớ nha."

"...??"

Hứa Nùng không thể nào nhịn nổi nữa, cô cảm thấy còn tiếp tục như vậy hai má mình liền muốn nóng đến tự bốc cháy mất.

Vì thế cô lại giật giật, nhưng đổi lại là Chu Khởi càng thêm dùng sức kiềm chế, "Đừng động đậy, người còn chưa đi hết đâu."

Lần này Hứa Nùng nghe rõ ý tứ của hắn, người này... Là đang giúp cô chắn nhóm người Lý Hướng Nam bên kia?

Lúc hai người nói chuyện, mấy người trong tổ lục tục đi qua bên người bọn họ.

Mọi người đều rất tò mò, tầm mắt như có như không hướng về phía bên này đánh giá.

Nhưng người đàn ông đè ở phía trên như là phát hiện ra, vào lúc bọn họ nhìn qua, liền xê dịch đầu, không những che khuất khuôn mặt của bản thân, còn che chắn chặt chẽ khuôn mặt cô bé ở dưới người.

Người có mặt đều cảm thấy không thú vị, sau đó sôi nổi ở trong lòng chặt hai cái ngay lập tức cất bước rời đi. Chỉ có Lý Hướng Nam, khi đi ngang qua bên người bọn họ, nghi hoặc trên mặt càng nhiều.

Người đàn ông này nhìn gần... Bóng dáng sao lại có chút giống nam diễn viên khách mời mà Hứa Nùng đưa tới a?

.........

Đợi khi bọn họ rời đi hết, Hứa Nùng vẫn luôn nín thở mới dần dần thả lỏng.

Cô vẫn không nhấc mắt, chỉ giật giật cổ tay, nhỏ giọng nói: "Được rồi, người đều đi rồi, anh buông ra đi."

Chu Khởi lần này ngược lại nghe lời, biếng nhác đứng thẳng người, không lại đè ép cô.

Hứa Nùng cũng không ngẩng đầu, vừa chỉnh lý váy trên người, vừa nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật ra bị bọn họ phát hiện cũng không sao, tôi lúc trước cũng nghĩ qua muốn thay đổi. Huống hồ... Tôi lúc này cùng bình thường khác biệt rất lớn, bọn họ cũng không nhất định nhìn ra."

Lời này của Hứa Nùng không phải lời nói dối, nhất là sau khi đã trải qua những chuyện bực mình với Bạch Hiểu kia, cô vẫn luôn ở trong lòng hoài nghi cách làm của mình trước kia là đúng hay sai.

Hôm nay coi như là bị người trong tổ gặp được, cô cảm thấy bản thân ngoại trừ xấu hổ một lúc ra, dường như cũng sẽ không có cái phản ứng lớn gì khác.

Chu Khởi nghe cô nói xong, mí mắt nhè nhẹ từ xa nhìn về phía cô.

"Bị phát hiện cái gì?"

Hứa Nùng sửng sốt, "Anh vừa mới rồi ngăn trở tôi, không phải là sợ tôi bị bọn họ phát hiện, cải trang hôm nay cùng bình thường chênh lệch rất lớn sao?"

"Đương nhiên không phải, em nghĩ cái gì vậy?"

Chu Khởi không để ý cười, trong con ngươi thâm thúy phủ kín ánh sáng nhỏ vụn, đuôi mắt nhẹ nhàng nâng lên, cả người nhìn qua giống một con cáo đang say rượu.

"Em hôm nay quyến rũ như vậy, anh chỉ không muốn em bị càng nhiều đàn ông nhìn thấy."

Nói xong, hắn lại chống cánh tay, áp thân thể về phía Hứa Nùng.

"Bạn học nhỏ, về sau loại váy ngắn này vẫn nên ít mặc đi."

Khi hắn nói chuyện, môi mỏng nhẹ dán vào vành tai Hứa Nùng, mang theo hơi thở nóng rực khiến người run rẩy.

"Thật sự là... dễ dàng khiến cho người khác phạm. tội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện