Đốt Cháy Lãng Mạn
Chương 63
Vị lớn tuổi đã mang theo Bùi Ngọc tới đây, vốn dĩ là tràn đầy tươi cười mà đến, kết quả khi ra khỏi hội trường, sắc mặt nhưng là cực kỳ ảm đạm.
Hắn đã ở trên thương trường lâu như vậy, không nói người người kính trọng đi, nhưng ít ra cũng không giống như hôm nay bị người làm cho nhếch nhác như vậy.
Vốn tưởng rằng mang theo đại minh tinh Bùi Ngọc này sẽ cho bản thân thêm phân lượng, nhưng nào ngờ lại bị hắn liên lụy?!
"Bùi Ngọc à, cháu đến cùng là thế nào a, cháu đã từng đắc tội với vị đại thiếu gia Chu gia kia sao?"
Vị lớn tuổi cho dù lại mơ hồ, cũng có thể nhìn ra được, vị thiếu gia của Chu gia kia là đang nhằm vào Bùi Ngọc. Nhưng ông ta chỉ là không rõ, vị thiếu gia này của Chu gia trước kia gần như không lộ mặt trước công chúng, Bùi Ngọc lại hàng năm quay phim ở nước ngoài, hai người này theo lý thuyết hẳn là chưa từng gặp mặt mới đúng, sao lại liền biến thành loại tình huống như bây giờ chứ.
Hai người lúc này đang đứng ở trên bậc thềm bên ngoài hội trường, phía dưới có không ít xe sang trọng lần lượt đến rồi đi.
Bùi Ngọc nhìn những người đó mỗi một người đều mặc trang phục hào nhoáng, vẻ mặt chờ mong đi qua bên cạnh hắn, bộ dáng một lòng một dạ tiến vào bên trong hội trường, lửa giận trong lòng lại càng bốc cao hơn.
Hắn có thế nào cũng không ngờ tới, Chu Khởi người đàn ông kia lại có thể ở trước mặt mọi người làm cho hắn lúng túng, không xuống đài được, ở trước mặt mọi người khiến hắn nhục nhã!
Hắn lúc trước đã cùng người đàn ông kia giao thủ, biết trên người đối phương có bản tính côn đồ và ngông cuồng không giống với người thường, nhưng Bùi Ngọc có thế nào cũng không nghĩ tới, ở loại trường hợp này, đối phương lại có thể không hề bớt cuồng ngạo, liền cứ theo tính tình tùy tiện không kiêng nể gì như vậy!
Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể nói, cho nên sau khi nghe xong lời của ông chú kia, hắn chỉ khẽ cười, dáng vẻ giống như là có chút bất đắc dĩ.
"Cháu cũng không biết. Nhưng mà nghe cha cháu nói, trước đó không lâu Chu thị đoạt mất vài cái dự án nhỏ đang chuẩn bị mở rộng của Bùi thị, theo lý thuyết, loại công ty lớn như bọn họ hẳn là cũng xem thường làm loại chuyện này đi... Có lẽ thật sự là Chu gia và Bùi gia chúng ta có hiểu lầm gì đó."
Ông chú kia vừa nghe, trong lòng càng mơ hồ.
Lời này của Bùi Ngọc là có ý gì? Ông ta vốn tưởng rằng kết quả ngày hôm nay, chỉ là thù oán cá nhân giữa Chu Khởi và Bùi Ngọc, sao còn dính dáng đến công ty nữa chứ?
Ông ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cũng càng ngày càng hối hận, sớm biết sẽ là như vậy, ông ta làm cái hành động dư thừa này làm cái gì, thật không nên mang theo Bùi Ngọc tới! Vốn muốn để hắn cho bản thân thêm chút mặt mũi, lại lợi dụng thân phận đại minh tinh của hắn, nối một sợ dây liên hệ giữa hai bên.
Đến lúc đó hai bên đều sẽ nhớ tới cái tốt của ông ta, có chuyện gì cũng sẽ nhớ chút giao tình này mà giúp đỡ một phen.
Kết quả...
Nhưng hiện tại có nói cái gì thì cũng đã muộn, sự tình đã xảy ra rồi, bởi vì bản thân sơ ý, đã đắc tội Chu gia bên kia, nếu lại nói thêm cái gì, phỏng chừng trong lòng Bùi Ngọc cũng sẽ không thoải mái.
Cho nên ông ta thở dài, sau đó vỗ vỗ bả vai Bùi Ngọc, "Chú cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ là cái dạng này, ôi... Chú đi trước đây, cháu có muốn ngồi xe của chú về không?"
Bùi Ngọc lắc đầu, "Không cần, cháu tự lái xe tới đây, chú đi về trước đi. Hôm nay bởi vì cháu mà làm cho chú thêm phiền toái rồi."
"Không có việc gì, chú đi đây."
Lái xe đã đem xe đến ngoài cửa hội trường, sau khi ông chú tạm biệt Bùi Ngọc, liền cất bước lên xe của mình.
Lúc này ý cười trên mặt Bùi Ngọc đã có chút miễn cưỡng, hắn đeo kính râm lên, rảo bước về hướng bãi đỗ xe phụ ở tầng một của hội trường.
Sau khi đến bãi đỗ xe, hắn lập tức lên xe.
Khi đã ngồi ổn định ở ghế lái, vẻ mặt của Bùi Ngọc không ngừng kéo căng, hắn cắn chặt răng, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn trải qua là những ngày tháng được người truy đuổi, Bùi gia ở Bắc thành tuy rằng không coi là gia tộc lớn, nhưng ít ra cũng được nói là có uy tín có tên tuổi, bản thân hắn cũng như vậy, từ lúc đi học chính là tiêu điểm bàn luận của người khác, luôn luôn là mọi người bày tỏ thiện chí với hắn, nhưng mà hôm nay...
Bùi Ngọc chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân vừa mới bị Chu Khởi đối xử khinh miệt như vậy, lại nghĩ đến ánh mắt của người bên cạnh nhìn mình, hắn liền có xúc động muốn giết người!
Lửa giận chất chứa trong lòng càng ngày càng nhiều, hắn nhịn không được, nắm tay hung hăng đập một cái lên vô lăng.
Tiếng còi chói tai vang lên, tại bãi đỗ xe vốn yên tĩnh có vẻ đột ngột dị thường, bảo vệ tuần tra ở bên ngoài nghe tiếng nhanh chóng chạy tới, sau khi đứng lại nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe của Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc không muốn phản ứng, nhưng nhân viên bảo vệ kia vô cùng cố chấp, thấy cửa sổ xe không hạ xuống, lại gõ hai cái.
" Người ở bên trong vẫn ổn chứ? Có cần tôi giúp đỡ báo cảnh sát không?"
Bùi Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Trên mặt hắn lại treo lên nụ cười nhạt ôn hòa vô hại lúc bình thường, nói với bảo vệ: "Xin lỗi, vừa nãy vô ý đụng phải tay lái, không có chuyện gì."
Bảo vệ nhận ra Bùi Ngọc, lúc này nhìn thấy hắn còn rất hào hứng.
"A, Bùi ảnh đế! Anh là Bùi ảnh đế đi! Xin chào, tôi là fan của anh! Thật vui hôm nay gặp được anh, anh có thể ký tên cho tôi không?"
Bùi Ngọc nhịn xuống sự không kiên nhẫn, gật đầu đáp ứng, "Đương nhiên."
Nói rồi, từ trong hộp đựng đồ trong xe lấy ra giấy và bút. Bởi vì lý do nghề nghiệp, trong xe của hắn thường chuẩn bị mấy thứ này, sau khi xoát xoát hai cái rồng bay phượng múa ký tên của mình, hắn đưa tờ giấy đã ký tên ra ngoài giao cho người bảo vệ.
Bảo vệ lấy được chữ ký thì vui vẻ, lại nói mấy câu với Bùi Ngọc sau đó liền xoay người rời đi.
Bùi Ngọc lần nữa nâng cửa sổ xe lên, nụ cười giả dối trên mặt dần dần phai nhạt, hai tay hắn hung hăng miết lên cạnh bên của tay lái, giống như là đang cố gắng hết sức khắc chế cái gì.
Một lúc lâu, hắn đen mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của bà Tạ.
Hắn muốn hỏi bà Tạ có thành công mang Hứa Nùng tới đây hay không, nhưng không ngờ đầu kia điện thoại vẫn luôn không có người nhận máy.
Bùi Ngọc tức giận vô cùng, vung tay ném điện thoại lên ghế lái phụ.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, một lát sau, vặn chìa khóa khởi động xe, nhấn ga lái xe phóng ra ngoài.
————————
Hứa Nùng tới hội trường xấp xỉ một giờ sau khi niên hội bắt đầu.
Cô theo lời Trì Sa Sa nói, lấy được thiệp mời ở chỗ người gác cửa, sau khi thành công đi vào, cô theo hướng lễ tân chỉ, một đường đi đến đại sảnh hội trường.
Trì Sa Sa đúng lúc vừa làm xong việc, lúc này đang muốn cùng người khác thay ca, đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.
Hai cô gái trực tiếp đối mặt, Trì Sa Sa dẫn đầu chạy về phía Hứa Nùng trước.
" Đồng chí Tiểu Hứa, cậu tới rồi!"
Cô ấy nhìn thấy Hứa Nùng thì rất vui, tiến lên kéo chặt cánh tay cô, còn nói: "Sao cậu đột nhiên nghĩ đến hội thường niên của Chu thị vậy, tớ nhớ cậu không phải là ghét nhất cảnh náo nhiệt không có liên quan đến bản thân sao, chẳng lẽ là nhận được tin tức gì, ở niên hội này sẽ xuất hiện đạo diễn lớn nào đó?"
Hứa Nùng không biết nói với cô ấy thế nào, hiện tại cũng không có tâm tình giải thích gì nhiều, lại không muốn tùy tiện vẽ ra cái lý do lừa cô ấy.
Cô nhấp nhấp môi, có chút xin lỗi nhìn Trì Sa Sa, "Sa Sa, ngại quá, chuyện hôm nay chờ tớ sau này sẽ giải thích với cậu được không? Cậu có thể mang tớ vào bên trong hội trường trước không?"
Trì Sa Sa nghe xong lời cô nói, lại cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, sau khi cảm nhận được cô không giống lúc bình thường lắm, cũng không dám nói thêm nữa, liên tục gật đầu.
"Đi thôi, bọn mình cùng nhau đi vào."
Cửa lớn của hội trường bên trong mở ra, Hứa Nùng và Trì Sa Sa hai người sánh vai đi vào.
Đại sảnh nhìn qua xanh vàng rực rỡ, mỗi một chỗ đều lộ ra mùi vị của tiền. Đám người tới lui ở bên trong, mỗi người cũng đều mặc lễ phục hoa lệ, cảnh tượng này Hứa Nùng không xa lạ, nhưng cũng không phải rất quen thuộc.
Mà lúc này, ánh mắt của những người có mặt đều tập trung lên trên sân khấu, nơi đó có người đang phát biểu trước micrô.
Người đàn ông mặc một thân tây trang kiểu dáng hoàn hảo, hơi thở lưu manh, hắc ám tràn ra quanh người lúc trước giờ đây bị che lại hơn phân nửa.
Trên mặt hắn không có ý cười gì, biểu cảm còn mang theo một tia lười biếng, nhưng càng nhiều hơn cũng là khí chất lạnh lùng sang quý khiến cho người ta không dám tới gần.
Hắn đứng ở nơi đó phát biểu, nói cái gì Hứa Nùng cũng không cẩn thận nghe, cô chỉ cảm thấy giọng nói của hắn như là đồng hồ quả lắc, từng từ từng từ rơi xuống, cũng từng từ từng từ đập vào trái tim của cô.
Hứa Nùng không biết nên hình dung cảm giác của bản thân lúc này thế nào.
Lời của Bà Tạ cô không tin, nhưng lại khiến cô sinh ra nghi hoặc đối một ít sự tình trong quá khứ, vì thế cô vội vàng về nhà tìm cái hộp kia.
Trước khi mở ra, cô thật sự vẫn luôn nghĩ, là bản thân nghĩ nhiều, nhất định là bản thân nghĩ nhiều thôi.
Người đàn ông kia không có khả năng vẫn luôn giấu mình, cho dù muốn giấu, cũng không có khả năng giấu đến bây giờ.
Nhưng khoảnh khắc cái hộp mở ra, cô liền biết chính mình hết hy vọng rồi.
Nhưng là sau khi lật qua một lần toàn bộ đồ trong hộp, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái không thể nói rõ...
Hiện tại đây xem như là cái gì? Nói hắn vẫn luôn lừa cô, nhưng hắn lại từng muốn nói thật, là cô tự cho là đúng, khiến cho hai người bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn.
Nhưng lại cẩn thận nghĩ một chút, rõ ràng trước khi bọn họ kết hôn, hắn vẫn có cơ hội tháo gỡ hiểu lầm, nhưng hắn lại vẫn luôn không nói, thậm chí còn dùng thân phận một kẻ nghèo khổ, đăng ký cùng cô.
Cô không biết hắn đến cùng là có suy nghĩ gì, cũng không biết bản thân ở chỗ hắn đến cùng là cái dạng tồn tại gì.
Cho nên Hứa Nùng trong lúc xúc động, liền gọi điện thoại cho Trì Sa Sa, đi tới niên hội.
Thật ra, giờ này khắc này sau khi đã đứng ở đây, Hứa Nùng còn có chút hốt hoảng, cô không biết mình muốn làm cái gì, cũng không biết bản thân muốn chứng minh điều gì, mà sau khi chứng minh rồi, cô lại có khả năng làm gì chứ?
Cô không thể nghĩ thêm nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới, người đàn ông buổi sáng vẫn còn ôm cô, hôn cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ, giờ phút này có chút xa lạ đứng ở trung tâm ánh mắt của mọi người, lấy thân phận người ở phía trên nói chuyện, cô liền cảm thấy trái tim mình đang từng chút từng chút một rơi xuống.
Trì Sa Sa hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Chu Khởi, nhưng cô thật không dám thừa nhận, dù sao người nói chuyện trên sân khấu, và người lúc trước ngồi cùng bàn ăn cơm với các cô, trạng thái vẻ mặt khác nhau nhiều lắm.
" Đồng chí Tiểu Hứa, cái đó, cậu nhìn trên sân khấu, người kia có phải Chu soái ca nhà cậu không a..."
Cô ấy vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Hứa Nùng, đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời của đối phương, cô ấy liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn qua.
Kết quả liền nhìn thấy Hứa Nùng yên tĩnh đứng ở đó, dáng vẻ cùng biểu cảm đều không đúng lắm.
Cô nhận ra mùi vị bất thường, ngẫm nghĩ, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về hướng sân khấu.
Lẽ nào... người ở trên sân khấu, thật sự là vị kia nhà Hứa Nùng? Nhưng mà lúc trước không phải Chu Khởi nói hắn là sinh viên trường nghề sao? Nhìn cũng không giống thiếu gia nhà giàu nha, làm thế nào mà đột nhiên lại có cái thân phận này?
Đang miên man suy nghĩ thì, cô liền phát hiện ánh mắt của người đàn ông trên sân khấu vô ý quan sát về phía bên này, chớp mắt sau, cách khoảng không trực tiếp đối diện với Hứa Nùng.
Trì Sa Sa không nói rõ được không khí khi tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt của Hứa Nùng không có thay đổi gì, ngược lại là người đàn ông ở trên sân khấu, trong biểu cảm hiện lên một tia hoảng loạn. Nhưng cũng may khí tràng của hắn vốn rất mạnh, sự sang trọng trên người che lấp rất nhiều thứ, cho nên đại đa số người đều không chú ý tới sự thất thố vừa mới rồi của hắn.
Chu Khởi thật sự bị làm cho kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ tới cô nàng nhà hắn sẽ đột nhiên xuất hiện chỗ này, hơn nữa còn là vào lúc hắn lấy thân phận cậu chủ của Chu thị, lần đầu phát biểu.
Hắn trơ mắt nhìn sau khi Hứa Nùng đối diện với hắn, xoay người muốn đi, hắn gấp đến độ không biết làm sao, vội vàng lại nói mấy câu, liền kết thúc.
Khi hắn đi xuống, trên mặt có lo lắng cùng vội vàng mà lúc trước không có, người ở phía dưới đều có chút ngạc nhiên, không hiểu ra sao suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến vị thiếu gia trẻ tuổi trầm ổn này của Chu thị đột nhiên thay đổi như vậy.
Lúc Chu Khởi đi ngang qua bên cạnh Trì Sa Sa, cô vốn là muốn gọi hắn lại hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi Hứa Nùng một mình chạy ra ngoài, sự tò mò của cô cũng không còn, chỉ khi hắn lướt qua vai, nói một câu: " Tâm trạng của đồng chí Tiểu Hứa không tốt lắm, hai người cố gắng nói chuyện nha, cố gắng dỗ dành cô ấy."
Chu Khởi qua quýt gật gật đầu, dỗ dành, đương nhiên phải dỗ dành, cho dù lột một tầng da hắn cũng phải dỗ vợ hắn lần nữa quay về trong ngực hắn.
...
Chương 63 (2/3)
Sau khi Hứa Nùng đi ra ngoài đại sảnh của hội trường, một đường cúi đầu đi về phía cửa.
Tâm trạng của cô có chút hoảng hốt, đầu óc cũng hỗn loạn, các loại cảm xúc vào giây phút này đều đan chéo vào nhau.
Cô cảm thấy lồng ngực giống như là bị thứ gì đó đè ép, nặng đến mức cô có chút thở không nổi.
Dưới chân bước chân có chút nhẹ, cô vẫn luôn không ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình, đụng phải một người.
Hứa Nùng nháy mắt tỉnh táo lại, cũng không nâng mắt, trực tiếp xin lỗi: "Xin lỗi, thật ngại quá."
Người ở đối diện là một tiểu thư nhà giàu đi theo cha mẹ tới tham gia hội thường niên của Chu thị, thật không may, cô ta cũng đã từng tham gia hôn lễ của ông Bùi và bà Tạ, đã từng gặp qua Hứa Nùng, thậm chí sau đó còn học cùng trường cấp ba với cô.
"Hứa... Nùng?" Vị tiểu thư kia bởi vì không thấy rõ chính mặt của Hứa Nùng, cho nên lúc này có chút không chắc chắn, thử thăm dò hỏi.
Hứa Nùng nghe thấy người ở đối diện gọi tên mình, theo bản năng ngẩng đầu, sau khi tầm mắt của hai người gặp nhau, sắc mặt cô dần dần nhạt đi.
Cô có ấn tượng rất sâu với người này, trước đây lúc lên cấp ba, cô ta thường xuyên dẫn đầu chế nhạo cô, nói cô là đứa con ghẻ, đi theo bà Tạ cùng hút máu Bùi gia, là một cặp mẹ con không biết xấu hổ.
Cô biết đối phương vì điều gì mà có thái độ thù địch lớn như vậy với mình, bởi vì cô ta thích Bùi Ngọc, vẫn luôn coi Bùi Ngọc là nam thần chỉ có thể nhìn từ xa.
Mà bản thân cô khi đó, trở thành em gái của nam thần của đối phương, hơn nữa còn là một cô bé không có bối cảnh hay thân phận gì, cô ta chắc chắn không cam lòng.
Cho nên những năm đó, bản thân ở trong tay cô ta trong tối ngoài sáng ăn vô số thiệt thòi, đối với cô ta chỉ có chán ghét và chán ghét, trên cơ bản cũng sắp ngang bằng với Bùi Ngọc rồi.
Lúc này, vị tiểu thư kia sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, cũng là có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Nhưng mà một lát sau, cô ta liền ổn định lại tâm tư, giống như khi còn bé, mở miệng liền là châm chọc.
"Ơ, thật sự là cô à? Sao lại ở chỗ này một mình nha? Người mẹ đoan trang hiền lành của cô đâu? Không đến cùng cô sao?"
Cô ta vừa nói, vừa quan sát Hứa Nùng từ trên xuống dưới.
Hôm nay người đến niên hội này của Chu thị, trên cơ bản ai ai cũng đều ăn mặc trang trọng, nam mặc âu phục nữ mặc váy dạ tiệc.
Nhưng Hứa Nùng lúc này lại là một thân quần áo mặc hằng ngày, cô thậm chí ngay cả váy cũng không mặc, một cái áo len đan cao cổ màu trắng rộng thùng thình, phối với một cái quần bút chì màu đen.
Chất lượng quần áo ngược lại còn được, không phải hàng vỉa hè tùy tiện, nhưng mặc để tiến vào bên trong niên hội này, thì có chút quá mức đơn giản khiến cho người ghét bỏ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô tiểu thư kia liền tràn ngập khinh thường.
"Cô vẫn thật giản dị mười năm như một ngày nha? Thế nào? Mẹ của cô ở Bùi gia không lăn lộn nổi nữa sao? Ngay cả tiền để mua cho cô bộ lễ phục cũng không có? Vậy có muốn tôi bạn học ngày xưa này cứu tế cô một chút hay không? Trong nhà tôi ngược lại là có rất nhiều lễ phục mới mặc qua một lần, lúc trước cảm thấy ném đi thì đáng tiếc, cho nên đang chuẩn bị kêu bảo mẫu cắt cho mấy con chó trong nhà hai bộ quần áo. Nếu như cô muốn, tôi sẽ không cho chó mặc nữa, tặng cho cô."
Cô ta đắc ý nói, giữa những hàng chữ mỗi một câu đều muốn đạp Hứa Nùng xuống đất
Hứa Nùng nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh.
"Không, đồ mà chó đã mặc qua, tôi không có hứng thú."
"Cái gì mà đồ chó đã mặc qua? Tôi là nói muốn cho chó, nhưng là..."
Cô ta nói rồi nói, đột nhiên dường như kịp phản ứng lại, giọng nói lập tức cao lên tám độ, "Cô nói ai là chó!!!"
Tiếp đến, đầu óc nóng lên, cũng không để ý xung quanh có phải còn có người khác hay không, nâng tay lên muốn chào hỏi mặt Hứa Nùng.
Hứa Nùng đã sẵn sàng chặn cô ta lại chuẩn bị lại lật tay đánh trả, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng cô đột nhiên có người xuất hiện.
Tay của cô ta bị người cứng rắn ngăn lại ở giữa không trung, tiếp đến, chỉ thấy đối phương hung hăng vung tay sang bên cạnh, cô ta trực tiếp bị ném ngã trên mặt đất.
Chu Khởi ngay cả một ánh mắt cũng không cho người phụ nữ đó, mà là xoay người nắm lấy bả vai của Hứa Nùng, nhanh chóng hỏi: "Vợ à, có chuyện gì không? Có bị bắt nạt không?"
Hứa Nùng ban đầu đã bởi vì ngoài ý muốn gặp được "Người quen cũ" trước kia mà cảm xúc bị ép xuống, lúc này bởi vì sự xuất hiện của Chu Khởi, lại đồng loạt bùng lên.
Cô đẩy tay Chu Khởi ra, muốn tách ra khỏi hắn, mà cùng lúc đó, cô tiểu thư đang ngồi trên mặt đất cũng lên tiếng.
Cô ta vừa rồi bị đẩy quá đột ngột, đầu óc căn bản không kịp phản ứng, hoang mang rối loạn đứng lên, lực chú ý cũng hoàn toàn đặt trên người mình, cho nên không nghe thấy xưng hô vừa rồi của Chu Khởi đối với Hứa Nùng.
Lúc này thấy hắn chỉ quan tâm Hứa Nùng, nhìn mình thành người xấu, trong lòng liền không ngừng tủi thân.
"Chu thiếu, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi gây chuyện, mà là người đàn bà này cô ta mắng tôi trước!"
Cô ta vừa nãy ở đại sảnh của hội trường đi theo cha mẹ đã gặp qua Chu Khởi, cũng biết thân phận của hắn là cậu chủ của Chu thị, vì thế giờ đây đối mặt với người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không có hung hăng càn quấy và ngang ngược như khi đối diện với Hứa Nùng lúc trước, cả người nhu nhược cùng vẻ ỏn ẻn điệu đà cố ý biểu hiện ra ngoài.
"Tôi và vị Hứa tiểu thư này là bạn học cấp ba, vừa rồi chúng tôi gặp gỡ, tôi thấy quần áo trên người cô ta thật sự là không thỏa đáng, cũng không thích hợp mặc tới trường hợp thế này, vì thế liền có lòng tốt hỏi cô ta, có phải không có tiền mua quần áo mặc hay không. Nếu như thật là như vậy, tôi có thể tặng cho cô ta mấy bộ lễ phục của mình... Nhưng ai biết cô ta trái lại liền mắng tôi là chó, Chu thiếu, anh phải công bằng a! Anh không thể chỉ bị dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của cô ta che mắt, bị bắt nạt chính là tôi!"
Cô ta không biết cũng chưa từng nghĩ về thân phận của Chu Khởi và Hứa Nùng, dù sao trước kia hắn vẫn luôn không xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta cũng không cảm thấy loại người như Hứa Nùng kia sẽ có cái gì nảy sinh với hắn.
Cô ta cho rằng Chu Khởi chỉ là thấy được vừa nãy bọn họ giằng co, bản thân lúc trước quả thật cũng có chút quá hùng hổ, cho nên tôn lên sự mảnh mai yếu đuối của Hứa Nùng không ít.
Lúc này tình huống biến thành như vậy, cô ta đương nhiên muốn nhanh chóng giả vờ đáng thương, dù sao đàn ông không phải đều giống nhau sao? Chỉ thích phụ nữ mềm mại yếu đuối, nếu vị đại thiếu gia này thích, vậy cô ta cũng có thể làm ra.
Dù sao hôm nay không thể để cho Hứa Nùng đứa con gái kia qua nhẹ nhàng như vậy được! Lúc học cấp ba, đứa con gái này vẫn luôn là bại tướng dưới tay mình, hôm nay cũng không thể để nó chiếm ưu thế!
Chu Khởi vốn dĩ còn chưa thèm dành sức gây phiền toái người phụ nữ kia, lúc này nghe thấy cô ta tự mình mở miệng trước, mà còn nhắc đến cô nàng nhà hắn, sắc mặt hắn không kìm được liền trầm xuống.
Cùng với khi đối diện với Hứa Nùng hoàn toàn khác hẳn, hắn hơi nhấc cằm, một khuôn mặt tuấn tú hiện tại tràn đầy sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
"Cô nàng nhà tôi nếu thích, toàn bộ cửa hàng ở Bắc thành tôi đều có thể dọn sạch mua về nhà, đưa đến trước mặt cô ấy." ánh mắt Chu Khởi vừa sâu lại lạnh lùng, giống như là đang nhìn thứ đồ bẩn thỉu nào đó, quét mắt qua cô tiểu thư kia, "Cô thì xem là thứ gì? Dám ở trước mặt cô ấy châm chọc, diễu võ dương oai?"
Cô tiểu thư kia kinh ngạc, giống như là không dám tin tưởng, đôi mắt trợn thật lớn, bước chân dưới chân suýt nữa cũng loạng choạng.
Vị vị... vị Chu đại thiếu gia này có ý gì?
Hắn quen Hứa Nùng?
Còn cái gì mà "Cô nàng nhà tôi"?
Hắn đến cùng là đang nói cái gì a! Loại thân phận này của hắn sao có thể có quan hệ với đứa con gái Hứa Nùng kia!
Xung quanh người lui tới rất nhiều, mọi người đều nhận ra Chu Khởi, cũng nhìn ra không khí căng thẳng bên này.
Trong lúc nhất thời, bước chân của mọi người đều rất ăn ý dừng lại, lặng lẽ quan sát nơi xảy ra chuyện.
Mà lúc này cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng đuổi tới đây, bọn họ không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn ra trạng thái của con gái mình không thích hợp.
Mới vừa muốn che chở nói mấy câu với đôi nam nữ ở đối diện, kết quả lại phát hiện đứng ở đối diện chính là người vừa mới từ trên sân khấu chạy xuống, cậu chủ của Chu thị, trong lúc nhất thời, hai vợ chồng quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Chu thiếu, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Mạn Mạn." Cha mẹ của cô gái kia đứng ở bên cạnh cô ta, trực tiếp biểu lộ thân phận, "Cái đó... Có phải Mạn Mạn của chúng tôi đã làm ra chuyện gì gây ra hiểu lầm hay không?"
Cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng không biết nguyên nhân chuyện xảy qua, cho nên chỉ có thể tùy tiện suy đoán, sau đó tận lực khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Nhưng Chu Khởi rõ ràng không có ý cho qua chuyện như vậy, ánh mắt hắn mang theo ý lạnh, nhàn nhạt nhìn lướt qua cha mẹ của cô gái kia.
"Không có hiểu lầm gì, chính là cô ta ức hiếp cô nàng nhà tôi."
Chu Khởi nói chuyện, tay cũng nắm lấy Hứa Nùng bên kia.
Hứa Nùng có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía hắn, nhưng người đàn ông kia lúc này lại không nhìn về phía cô, mà là vẫn luôn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Chu Khởi chặt chẽ nắm tay Hứa Nùng, dường như là đang tuyên bố chứng minh cái gì đó.
Cha mẹ của cô gái vừa nghe thấy tình huống này, cũng cảm thấy không ổn. Cho nên tạm thời cũng không để ý con gái có phải sẽ oan ức hay không, đẩy đẩy cánh tay cô ta.
"Nhanh lên chút, nhận lỗi với Chu thiếu! Còn có... vị tiểu thư bên cạnh hắn kia!"
Trong lòng cô ta tuyệt đối không phục, nhưng lúc này cũng không dám nói thêm cái gì.
Cô ta cắn môi, một lúc lâu mới ủy khuất nhỏ giọng nói câu: "Xin lỗi."
Chu Khởi không chuẩn bị cứ như vậy tùy tiện tha cho cô ta, lạnh lùng quét mắt qua trên người cô ta, "Vừa nãy người mà cô hung hăng càn quấy ngang ngược, không phải tôi."
Cô ta nghe rõ, ý của hắn là muốn cô ta thành thành thật thật xin lỗi Hứa Nùng.
Mà tầng ý tứ này cha mẹ của cô gái cũng hiểu, vì thế hai người khẽ cắn môi, lại chạm vào cánh tay của con gái.
"Mau xin lỗi vị tiểu thư kia!"
Cô ta lúc này cũng sắp khóc rồi, cô ta cảm thấy bản thân chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn, cắn môi nhìn Chu Khởi một chút, lại nhìn Hứa Nùng một chút, tiếp đó oán hận hướng về phía Hứa Nùng, hô to một tiếng: "Xin lỗi!!"
Hứa Nùng không có phản ứng gì, không đáp lại cũng không nói gì.
Mà Chu Khởi sau khi nghe xong cô gái kia nói, cảm thấy cũng không nhất thiết lại lãng phí thời gian với những người đó, hơi dừng một chút, một lát sau hắn lại mở miệng.
Khi hắn nói chuyện thanh âm hơi trầm xuống, nhìn giống như là đang nói với cha mẹ của cô gái kia, nhưng thật ra cũng là đang nói với những người lặng lẽ quan sát ở xung quanh.
"Đều nhớ cho kĩ. Muốn lấy lòng tôi, lấy lòng Chu gia chúng ta, về sau phải rõ ràng một điểm."
"Xúc phạm tôi, có lẽ tôi sẽ lười so đo với các người. Nhưng nếu xúc phạm vợ tôi..."
Chu Khởi đứng ở đó, quanh người tất cả đều là hơi thở sang quý cùng sự mạnh mẽ mà không người nào có thể xem nhẹ, mặt mày hắn nhàn nhạt, giọng điệu lại nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy một tia sợ hãi.
"Nếu xúc phạm vợ tôi, vậy thì phải cân nhắc một chút, thế lực phía sau các người, có thể chống lại Chu gia hay không."
...
Sau đó khi Chu Khởi dẫn người rời đi, những người đứng ở bên ngoài vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.
Nhất là cô gái kia cùng cha mẹ cô ta, ba người đều ngẩn người.
"Cha, mẹ, vị Chu thiếu gia kia có ý gì? Vợ của hắn? Đứa con ghẻ Hứa Nùng kia lẽ nào đã kết hôn với hắn?!"
Cha mẹ của cô ta lúc này nghe thấy con gái mình không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra một câu, đều giật nảy mình.
Cha cô ta nhanh chóng bịt miệng cô ta lại, hạ giọng cảnh cáo.
"Con câm miệng cho ta! Hiện tại đã là tình huống nào rồi, con còn không nhìn ra sao?! Con ghẻ cái gì?! Về sau không cho phép con lại nói sau lưng cô gái kia!"
"Cô ta căn bản chính là như vậy! Mẹ cô ta tham luyến hư vinh gả vào Bùi gia, mang theo cô ta, đây chính là sự thật! Chẳng lẽ còn không thể để cho người ta nói sao!"
"Cho dù là sự thật, về sau con cũng câm miệng cho ta! Chuyện này không quan hệ tới con, con ít dính vào trong đó đi! Hơn nữa con không nhìn ra sao? Vị đại thiếu gia kia căn bản không để ý tới quá khứ của cô gái đó, hắn vừa nãy cũng biểu lộ thân phận của cô ta, bất kể trước kia cô ta là ai, đã trải qua cái gì, cô ta về sau đều chỉ có danh hiệu bà chủ trẻ của Chu gia mà thôi! Không muốn liên lụy cả nhà cùng con chịu khổ, liền an ổn một chút cho ta, không cần lại trêu chọc tổ tông kia!"
Lời này nói hết, những người vừa mới tò mò đứng xem ở xung quanh, giờ phút này cũng không ngừng ở trong lòng gật đầu.
Tuy rằng cũng có chút kinh ngạc sự thật Chu thiếu gia này đã kết hôn, nhưng là đúng như lời nói của cha vị tiểu thư kia, Chu Khởi đã trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của cô gái kia, hơn nữa trong lời nói cũng thể hiện sự bảo vệ và trân trọng với cô ta, thậm chí quan tâm cô ta, đã vượt qua bản thân hắn.
Trừ phi thật sự có ai muốn tìm chết mới có thể dưới tình huống như vậy, lại đụng vào họng súng của cô ta.
Nghĩ đến những điều này, mọi người lại không kìm được cảm thán, cũng không biết cô gái kia làm thế nào bắt được Chu thiếu a, hiện tại người đàn ông kia bị cô ta nắm chặt, nửa đời sau đoán chừng sẽ luôn an nhàn.
————————
Chương 63 (3/3)
Lúc đi ra ngoài hội trường, sự ngạc nhiên và cảm xúc hoảng hốt trong đầu Hứa Nùng vẫn còn chưa được ép xuống.
Cô có thế nào cũng không nghĩ tới, Chu Khởi vừa rồi có thể công khai quan hệ của bọn họ trực tiếp như vậy.
Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, câu "Vợ tôi " của hắn kia, thật sự là mỗi từ đều hung hăng đập vào trong lòng cô.
Lúc ở trên đường tới niên hội, Hứa Nùng không ngừng về nghĩ vô số lý do hắn giấu diếm mình, trong đó nghĩ đến nhiều nhất, chính là hắn có lẽ không quá muốn để cô gia nhập vào vòng luẩn quẩn xung quanh hắn.
Nhưng là hành động vừa mới rồi của hắn trực tiếp lại điên cuồng, ngay cả cô là người trong cuộc, cũng nhịn không được giật nảy mình, càng không cần nghĩ người qua đường bên cạnh là cái suy nghĩ gì.
Nhưng ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, Hứa Nùng giờ khắc này vẫn phân biệt rõ.
Cô giãy ra khỏi tay Chu Khởi, cũng không nhìn hắn, đứng ở ven đường chờ taxi, nhỏ giọng mở miệng nói với hắn câu: "Anh đi về trước đi, chuyện của chúng ta chờ hôm khác lại nói."
Chu Khởi vừa nghe lời này, trong lòng càng mơ hồ.
Hắn có thế nào cũng không ngờ tới, thân phận của mình sẽ ở dưới tình huống như vậy bị cô nàng nhà hắn biết được.
Vốn là hắn muốn sau khi niên hội kết thúc, về nhà vừa làm sinh nhật cho cô, vừa chậm rãi thẩm thấu.
Hắn biết sự thật này đối với cô mà nói chắc chắn chấn động rất lớn, cô mới bị chính mẹ của mình đối xử như vậy, thần kinh đúng là lúc mẫn cảm lại yếu ớt, hắn không muốn lại khiến cho cô suy nghĩ vẩn vơ khó chịu.
Nhưng hắn không ngờ tới, chuyện mà bản thân luôn thật cẩn thận để tâm tính toán, cuối cùng sẽ bằng loại phương thức đột ngột này, bị cô phát hiện.
Hắn biết trong lòng Hứa Nùng khẳng định là khó chịu, thậm chí cũng sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên lúc này nghe thấy lời cô nói, làm sao có thể để mặc cô không quan tâm.
"Anh không vội, vợ à." Chu Khởi rủ mắt nhìn Hứa Nùng, "Những cái đó đều không coi là gì, hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng em."
Loại lời này lúc trước Chu Khởi cũng từng nói rất nhiều, nhưng chưa có lần nào, Hứa Nùng nghe mà tâm tình phức tạp giống như hiện tại.
Cô biết hắn muốn nói cái gì, muốn giải thích cái gì, nhưng cô lại không biết nên đáp lại như thế nào.
"Thôi đi, Chu Khởi." Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giầy của mình dẫm ở trên bậc thềm, "Hôm nay em rất không muốn nói chuyện với anh, mà cái gì cũng đều không muốn nghe."
"Vậy anh đưa em về nhà, chúng ta trở về, chờ em muốn nghe rồi, anh lại đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho em nghe, được không?"
Chu Khởi lúc này hoàn toàn không có dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo như vừa nãy ở bên ngoài hội trường.
Giọng nói của hắn mang theo cẩn thận cùng lấy lòng, thái độ đó khiến cho Hứa Nùng lại nhịn không được chóp mũi chua xót.
"Em..."
Lời cô muốn nói còn chưa nói hết, bên đường liền đột nhiên vang lên một tiếng tiếng còi xe chói tai.
Có một chiếc xe tư nhân màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt mang theo nụ cười nhạt của Bùi Ngọc hiện ra.
"Nùng Nùng, thật trùng hợp nha, vừa nãy anh còn gọi điện thoại cho dì Tạ hỏi về em, kết quả không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp em."
Bùi Ngọc giống như đã quên chuyện bị nhục nhã vừa mới rồi, rất tự nhiên hỏi thăm Hứa Nùng, cũng không nhìn Chu Khởi ở bên cạnh.
Trong đầu Hứa Nùng là từng trận buồn nôn, còn chưa nói gì, Bùi Ngọc đã lại mở miệng trước.
"Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn nói rồi, ý tứ nhìn về bên phía Chu Khởi, ý cười trên mặt càng đậm.
"Anh trai lúc trước đã từng khuyên em, không nên quá dễ tin người khác, dù sao không phải người nào cũng sẽ giống như anh, toàn tâm toàn ý trân trọng em."
Bùi Ngọc lúc này chắc chắn hai người đã cãi nhau, Hứa Nùng cũng đã biết thân phận của Chu Khởi. Tuy rằng không biết vì sao bà Tạ không nhận điện thoại, cũng không biết vì sao Hứa Nùng là tự mình đến đây.
Nhưng không cần biết như thế nào, mục đích của hắn đã đạt được.
Chu Khởi ở sau lưng thiết kế hắn và Bùi gia, mấy ngày nay vẫn luôn làm cho hắn rất đau đầu, nhưng hắn đi điều tra ngược lại vị đại thiếu gia này, lại phát hiện tư liệu của đối phương nghiêm mật giống như thùng sắt, một chút điểm có thể uy hiếp đều không có.
Cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm đột phá từ chỗ Hứa Nùng.
Nếu vị Chu đại thiếu gia này là bởi vì Hứa Nùng mới làm khó hắn, vậy hắn liền trái lại, cầm cây súng Hứa Nùng này, nhắm vào đối phương là được.
Đến lúc đó có lẽ hắn cũng không cần làm gì, Chu Khởi đã tự loạn trận tuyến trước, chắc chắn sẽ đặt toàn bộ tâm trí trên chuyện tiếp tục lừa gạt Hứa Nùng.
Mà chỉ cần Chu Khởi để cho hắn có một chút không gian, không cần dồn ép hắn căng như vậy, vậy, những thứ có thể tạo thành tai họa ngập đầu cho hắn và Bùi gia, hắn sẽ xử lý toàn bộ sạch sẽ.
Nhưng mà hắn vốn còn sợ địa vị của Hứa Nùng ở trong lòng Chu Khởi không đủ nặng, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ kia của hắn giống như có chút dư thừa rồi.
Vừa nãy hắn ở bên đường đã cẩn thận quan sát hai người trong chốc lát, khi Chu Khởi đối diện với Hứa Nùng là các loại cẩn thận dỗ dành, nhìn muốn bao nhiêu để ý có bấy nhiêu để ý.
Nghĩ đến đây, lời nói của Bùi Ngọc liền càng ngày càng không e ngại.
"Nếu như thật sự bị người làm tổn thương, liền cùng anh trai về nhà đi. Dù sao người nhà và người ngoài cũng không giống nhau, em nói có phải không?"
Chu Khởi hiện tại chỉ hối hận hôm đó không trực tiếp đập chết tên biến thái này, hắn vốn còn đang hoài nghi, hiện tại gần như có thể khẳng định.
Hôm nay Hứa Nùng sẽ đột nhiên xuất hiện trong hội trường, nhất định là người đàn ông này giở trò quỷ!
Cả người hắn là hơi thở thô bạo, rất muốn lôi Bùi Ngọc xuống lại đánh cho một trận, kết quả một giây sau, lòng bàn tay lại ngoài ý muốn cảm nhận được một tia ấm áp.
Hứa Nùng ở trước mặt Bùi Ngọc, chủ động nắm lấy tay Chu Khởi, sau đó cũng không lại nhìn về phía bên kia, ngẩng đầu nói với Chu Khởi.
"Chúng ta về nhà thôi."
Chu Khởi hơi sững người, một lát sau, hướng về phía cô cười cười.
"Ừ, chúng ta về nhà."
Mà Bùi Ngọc trân trối nhìn bọn họ lên xe taxi rời đi, đầy trong lòng là không thể tin.
Vì sao? Vì sao sau khi Hứa Nùng biết Chu Khởi đã lừa cô ấy, vẫn sẽ lựa chọn hắn?!
Nếu như nói cô là bởi vì chuyện lúc trước hắn lừa cô, mới luôn đề phòng sợ hãi hắn, vậy Chu Khởi hiện tại cùng với chính hắn từ trước đến giờ, lại có cái gì khác nhau?!
Vì cái gì Hứa Nùng đối với người đàn ông kia, liền dễ dàng tha thứ như vậy?!
Càng nghĩ, lửa giận cùng sự u ám tàn bạo trong đầu Bùi Ngọc lại càng tăng.
Sắc mặt hắn dữ tợn hung hăng nhìn chằm chằm phương hướng xe taxi rời đi, sau một lúc lâu, hắn không kiềm chế được, lại đập mạnh một cái lên tay lái!
Bùi Ngọc ở thời khắc kia, khóe mắt ửng đỏ, cả người giống như phủ một tầng sương dày đặc, lạnh lẽo đáng sợ.
————————————
Trên xe taxi.
Người lái xe bật một bài hát rất vui tươi, bản thân ông ta cũng rất vui vẻ vẫn luôn nhỏ giọng ngâm nga theo nhạc. Mà so với không khí của ông ta ở phía trước, hai người ở ghế sau thì quá mức yên tĩnh trầm mặc.
Lái xe là người nhiệt tình, nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi đẹp mắt này, từ sau khi lên xe vẫn luôn không nói chuyện, liền nhịn không được mở miệng khuyên hai câu.
"Sao thế? Cãi nhau à? Ôi, chàng trai, tôi nói cậu nha, hai người cãi nhau, cho dù là nguyên nhân gì, kia đều là đàn ông chúng ta sai! Cậu mau nói lời xin lỗi với cô bé, dỗ dành cô ấy đi!"
Chu Khởi vốn là cũng đang lo lắng không biết mở miệng thế nào, hắn vốn tưởng rằng Hứa Nùng làm như vậy ở trước mặt Bùi Ngọc, hoặc nhiều hoặc ít là có ý tha thứ cho hắn.
Nhưng nào ngờ tay hai người đang nắm, sau khi lên xe, liền trực tiếp bị cô thả lỏng ra.
Tiếp đến cô liền một mình gắt gao dựa vào bên cạnh cửa xe, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, căn bản ngay cả cái ánh mắt cũng không cho hắn.
Vì thế lúc này người lái xe lên tiếng nói những lời kia, ngược lại giống như là cho hắn một lối thoát có thể sử dụng, hắn nhanh chóng sáp đến trước mặt Hứa Nùng.
"Đúng, chính là lỗi của anh." Chu Khởi lần nữa nắm chặt tay Hứa Nùng, giọng nói trầm thấp mang theo cẩn thận lấy lòng, "Vợ à, đừng tức giận."
Hứa Nùng không lý luận với hắn, chỉ là dùng sức đem tay của mình lôi ra, tiếp đến thả về bên cửa xe bên kia, không để cho hắn có bất kỳ cơ hợi nào bắt lấy.
Người lái xe nhìn thấy hành động của hai người từ trong kính chiếu hậu, lúc này nhịn không được lại mở miệng: "Xem ra lần này cậu phạm lỗi không nhỏ a, nhìn xem người ta giận dỗi kìa."
Chu Khởi lúc này cũng không có tâm tình để ý đến lái xe, không bao lâu xe taxi liền tới phía dưới nhà trọ của Hứa Nùng, Hứa Nùng vốn đang làm động tác muốn trả tiền, đột nhiên dừng lại, tiếp đó trực tiếp đẩy cửa xuống xe, nhân tiện nói câu: "Anh trả tiền."
Trên người Chu Khởi không có tiền mặt, nhưng mà cũng may điện thoại di động gần đây có gắn với một thẻ ngân hàng, hắn trực tiếp quét WeChat trả tiền cho lái xe, sau đó nhanh chóng cũng nhảy xuống xe đuổi theo Hứa Nùng.
Hai người một đường im lặng đi vào thang máy, lúc mở cửa, Chu Khởi cố ý lưu ý một chút, phát hiện cô nàng nhà hắn cũng không có ý nhốt hắn ở bên ngoài, nhất thời bất an trong lòng giảm đi chút ít.
Nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu, liền thấy sau khi vào nhà Hứa Nùng chạy thẳng vào phòng ngủ, sau đó lại chầm chậm đi ra.
Trong tay cô còn cầm "hộp gia sản" mà lúc trước hắn giao cho cô, đi vài bước đến trước mặt hắn.
"Cái này trả lại cho anh, anh tự mình làm đi, tôi không giúp anh bảo quản."
Nói rồi, cũng không cho Chu Khởi thời gian phản ứng, trực tiếp nhét cái hộp vào trong tay hắn.
Sau khi Hứa Nùng làm xong những việc này, cũng không di chuyển, cô đứng ở tại chỗ, dường như là đang do dự điều gì, cuối cùng âm thầm hít vào một hơi, sau đó vùi đầu càng thấp, mở miệng.
"Gần đây có thời gian, chúng ta xử lý chuyện ly hôn đi."
Giọng cô rất nhạt, cũng không ngẩng mặt, cho nên không nhìn ra giờ phút này cô rốt cuộc là có biểu cảm gì.
"Tôi không hiểu lắm về phương diện này, nếu có tài sản vướng mắc, anh có thể kêu luật sư nghĩ một phần văn kiện để tôi ký, tôi tự nguyện từ bỏ bất kỳ tài sản chung nào trên danh nghĩa vợ chồng."
Lời cũng đã nói đến nước này, Chu Khởi còn có cái gì không rõ?
Hắn giống như ném rác, không thèm để ý chút nào đem cái hộp mà Hứa Nùng vừa mới giao cho hắn, "Bộp" một cái ném xuống đất.
Tiếp đến, lôi kéo cánh tay Hứa Nùng, trực tiếp kéo cô vào trong ngực mình.
Hứa Nùng hơi giật mình, sau khi kịp phản ứng thì bắt đầu giãy dụa, nhưng Chu Khởi một chút cơ hội cũng không cho cô, quay người trực tiếp đè cô lên trên vách tường ở bên cạnh.
Đèn trong phòng khách không bật, chỉ có một mảnh ánh trăng mỏng manh tiến vào, chiếu lên mặt hai người.
Cằm của Chu Khởi bạnh ra thật căng, trên mặt tất cả đều là lạnh lẽo và nghiêm túc.
"Vợ, em tức giận cũng được, muốn tra tấn anh trừng phạt anh thế nào đều được, anh nhất định ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút liền đồng ý, nhưng là chỉ có duy nhất chuyện ly hôn này thì không được."
Cổ tay của Hứa Nùng bị hắn hung hăng nắm chặt đặt ở hai bên, cơ thể hắn cũng chặt chẽ chắn ở trước người cô.
Đôi môi mỏng của hắn như có như không đặt bên môi cô, khi lại mở miệng, trong giọng nói trầm khàn, có khí thế mạnh mẽ cùng dục vọng chiếm hữu khiến cho không người nào có thể xem nhẹ.
"Muốn ly hôn? Trừ khi anh chết."
Hắn đã ở trên thương trường lâu như vậy, không nói người người kính trọng đi, nhưng ít ra cũng không giống như hôm nay bị người làm cho nhếch nhác như vậy.
Vốn tưởng rằng mang theo đại minh tinh Bùi Ngọc này sẽ cho bản thân thêm phân lượng, nhưng nào ngờ lại bị hắn liên lụy?!
"Bùi Ngọc à, cháu đến cùng là thế nào a, cháu đã từng đắc tội với vị đại thiếu gia Chu gia kia sao?"
Vị lớn tuổi cho dù lại mơ hồ, cũng có thể nhìn ra được, vị thiếu gia của Chu gia kia là đang nhằm vào Bùi Ngọc. Nhưng ông ta chỉ là không rõ, vị thiếu gia này của Chu gia trước kia gần như không lộ mặt trước công chúng, Bùi Ngọc lại hàng năm quay phim ở nước ngoài, hai người này theo lý thuyết hẳn là chưa từng gặp mặt mới đúng, sao lại liền biến thành loại tình huống như bây giờ chứ.
Hai người lúc này đang đứng ở trên bậc thềm bên ngoài hội trường, phía dưới có không ít xe sang trọng lần lượt đến rồi đi.
Bùi Ngọc nhìn những người đó mỗi một người đều mặc trang phục hào nhoáng, vẻ mặt chờ mong đi qua bên cạnh hắn, bộ dáng một lòng một dạ tiến vào bên trong hội trường, lửa giận trong lòng lại càng bốc cao hơn.
Hắn có thế nào cũng không ngờ tới, Chu Khởi người đàn ông kia lại có thể ở trước mặt mọi người làm cho hắn lúng túng, không xuống đài được, ở trước mặt mọi người khiến hắn nhục nhã!
Hắn lúc trước đã cùng người đàn ông kia giao thủ, biết trên người đối phương có bản tính côn đồ và ngông cuồng không giống với người thường, nhưng Bùi Ngọc có thế nào cũng không nghĩ tới, ở loại trường hợp này, đối phương lại có thể không hề bớt cuồng ngạo, liền cứ theo tính tình tùy tiện không kiêng nể gì như vậy!
Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể nói, cho nên sau khi nghe xong lời của ông chú kia, hắn chỉ khẽ cười, dáng vẻ giống như là có chút bất đắc dĩ.
"Cháu cũng không biết. Nhưng mà nghe cha cháu nói, trước đó không lâu Chu thị đoạt mất vài cái dự án nhỏ đang chuẩn bị mở rộng của Bùi thị, theo lý thuyết, loại công ty lớn như bọn họ hẳn là cũng xem thường làm loại chuyện này đi... Có lẽ thật sự là Chu gia và Bùi gia chúng ta có hiểu lầm gì đó."
Ông chú kia vừa nghe, trong lòng càng mơ hồ.
Lời này của Bùi Ngọc là có ý gì? Ông ta vốn tưởng rằng kết quả ngày hôm nay, chỉ là thù oán cá nhân giữa Chu Khởi và Bùi Ngọc, sao còn dính dáng đến công ty nữa chứ?
Ông ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cũng càng ngày càng hối hận, sớm biết sẽ là như vậy, ông ta làm cái hành động dư thừa này làm cái gì, thật không nên mang theo Bùi Ngọc tới! Vốn muốn để hắn cho bản thân thêm chút mặt mũi, lại lợi dụng thân phận đại minh tinh của hắn, nối một sợ dây liên hệ giữa hai bên.
Đến lúc đó hai bên đều sẽ nhớ tới cái tốt của ông ta, có chuyện gì cũng sẽ nhớ chút giao tình này mà giúp đỡ một phen.
Kết quả...
Nhưng hiện tại có nói cái gì thì cũng đã muộn, sự tình đã xảy ra rồi, bởi vì bản thân sơ ý, đã đắc tội Chu gia bên kia, nếu lại nói thêm cái gì, phỏng chừng trong lòng Bùi Ngọc cũng sẽ không thoải mái.
Cho nên ông ta thở dài, sau đó vỗ vỗ bả vai Bùi Ngọc, "Chú cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ là cái dạng này, ôi... Chú đi trước đây, cháu có muốn ngồi xe của chú về không?"
Bùi Ngọc lắc đầu, "Không cần, cháu tự lái xe tới đây, chú đi về trước đi. Hôm nay bởi vì cháu mà làm cho chú thêm phiền toái rồi."
"Không có việc gì, chú đi đây."
Lái xe đã đem xe đến ngoài cửa hội trường, sau khi ông chú tạm biệt Bùi Ngọc, liền cất bước lên xe của mình.
Lúc này ý cười trên mặt Bùi Ngọc đã có chút miễn cưỡng, hắn đeo kính râm lên, rảo bước về hướng bãi đỗ xe phụ ở tầng một của hội trường.
Sau khi đến bãi đỗ xe, hắn lập tức lên xe.
Khi đã ngồi ổn định ở ghế lái, vẻ mặt của Bùi Ngọc không ngừng kéo căng, hắn cắn chặt răng, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn trải qua là những ngày tháng được người truy đuổi, Bùi gia ở Bắc thành tuy rằng không coi là gia tộc lớn, nhưng ít ra cũng được nói là có uy tín có tên tuổi, bản thân hắn cũng như vậy, từ lúc đi học chính là tiêu điểm bàn luận của người khác, luôn luôn là mọi người bày tỏ thiện chí với hắn, nhưng mà hôm nay...
Bùi Ngọc chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân vừa mới bị Chu Khởi đối xử khinh miệt như vậy, lại nghĩ đến ánh mắt của người bên cạnh nhìn mình, hắn liền có xúc động muốn giết người!
Lửa giận chất chứa trong lòng càng ngày càng nhiều, hắn nhịn không được, nắm tay hung hăng đập một cái lên vô lăng.
Tiếng còi chói tai vang lên, tại bãi đỗ xe vốn yên tĩnh có vẻ đột ngột dị thường, bảo vệ tuần tra ở bên ngoài nghe tiếng nhanh chóng chạy tới, sau khi đứng lại nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe của Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc không muốn phản ứng, nhưng nhân viên bảo vệ kia vô cùng cố chấp, thấy cửa sổ xe không hạ xuống, lại gõ hai cái.
" Người ở bên trong vẫn ổn chứ? Có cần tôi giúp đỡ báo cảnh sát không?"
Bùi Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Trên mặt hắn lại treo lên nụ cười nhạt ôn hòa vô hại lúc bình thường, nói với bảo vệ: "Xin lỗi, vừa nãy vô ý đụng phải tay lái, không có chuyện gì."
Bảo vệ nhận ra Bùi Ngọc, lúc này nhìn thấy hắn còn rất hào hứng.
"A, Bùi ảnh đế! Anh là Bùi ảnh đế đi! Xin chào, tôi là fan của anh! Thật vui hôm nay gặp được anh, anh có thể ký tên cho tôi không?"
Bùi Ngọc nhịn xuống sự không kiên nhẫn, gật đầu đáp ứng, "Đương nhiên."
Nói rồi, từ trong hộp đựng đồ trong xe lấy ra giấy và bút. Bởi vì lý do nghề nghiệp, trong xe của hắn thường chuẩn bị mấy thứ này, sau khi xoát xoát hai cái rồng bay phượng múa ký tên của mình, hắn đưa tờ giấy đã ký tên ra ngoài giao cho người bảo vệ.
Bảo vệ lấy được chữ ký thì vui vẻ, lại nói mấy câu với Bùi Ngọc sau đó liền xoay người rời đi.
Bùi Ngọc lần nữa nâng cửa sổ xe lên, nụ cười giả dối trên mặt dần dần phai nhạt, hai tay hắn hung hăng miết lên cạnh bên của tay lái, giống như là đang cố gắng hết sức khắc chế cái gì.
Một lúc lâu, hắn đen mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của bà Tạ.
Hắn muốn hỏi bà Tạ có thành công mang Hứa Nùng tới đây hay không, nhưng không ngờ đầu kia điện thoại vẫn luôn không có người nhận máy.
Bùi Ngọc tức giận vô cùng, vung tay ném điện thoại lên ghế lái phụ.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, một lát sau, vặn chìa khóa khởi động xe, nhấn ga lái xe phóng ra ngoài.
————————
Hứa Nùng tới hội trường xấp xỉ một giờ sau khi niên hội bắt đầu.
Cô theo lời Trì Sa Sa nói, lấy được thiệp mời ở chỗ người gác cửa, sau khi thành công đi vào, cô theo hướng lễ tân chỉ, một đường đi đến đại sảnh hội trường.
Trì Sa Sa đúng lúc vừa làm xong việc, lúc này đang muốn cùng người khác thay ca, đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.
Hai cô gái trực tiếp đối mặt, Trì Sa Sa dẫn đầu chạy về phía Hứa Nùng trước.
" Đồng chí Tiểu Hứa, cậu tới rồi!"
Cô ấy nhìn thấy Hứa Nùng thì rất vui, tiến lên kéo chặt cánh tay cô, còn nói: "Sao cậu đột nhiên nghĩ đến hội thường niên của Chu thị vậy, tớ nhớ cậu không phải là ghét nhất cảnh náo nhiệt không có liên quan đến bản thân sao, chẳng lẽ là nhận được tin tức gì, ở niên hội này sẽ xuất hiện đạo diễn lớn nào đó?"
Hứa Nùng không biết nói với cô ấy thế nào, hiện tại cũng không có tâm tình giải thích gì nhiều, lại không muốn tùy tiện vẽ ra cái lý do lừa cô ấy.
Cô nhấp nhấp môi, có chút xin lỗi nhìn Trì Sa Sa, "Sa Sa, ngại quá, chuyện hôm nay chờ tớ sau này sẽ giải thích với cậu được không? Cậu có thể mang tớ vào bên trong hội trường trước không?"
Trì Sa Sa nghe xong lời cô nói, lại cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, sau khi cảm nhận được cô không giống lúc bình thường lắm, cũng không dám nói thêm nữa, liên tục gật đầu.
"Đi thôi, bọn mình cùng nhau đi vào."
Cửa lớn của hội trường bên trong mở ra, Hứa Nùng và Trì Sa Sa hai người sánh vai đi vào.
Đại sảnh nhìn qua xanh vàng rực rỡ, mỗi một chỗ đều lộ ra mùi vị của tiền. Đám người tới lui ở bên trong, mỗi người cũng đều mặc lễ phục hoa lệ, cảnh tượng này Hứa Nùng không xa lạ, nhưng cũng không phải rất quen thuộc.
Mà lúc này, ánh mắt của những người có mặt đều tập trung lên trên sân khấu, nơi đó có người đang phát biểu trước micrô.
Người đàn ông mặc một thân tây trang kiểu dáng hoàn hảo, hơi thở lưu manh, hắc ám tràn ra quanh người lúc trước giờ đây bị che lại hơn phân nửa.
Trên mặt hắn không có ý cười gì, biểu cảm còn mang theo một tia lười biếng, nhưng càng nhiều hơn cũng là khí chất lạnh lùng sang quý khiến cho người ta không dám tới gần.
Hắn đứng ở nơi đó phát biểu, nói cái gì Hứa Nùng cũng không cẩn thận nghe, cô chỉ cảm thấy giọng nói của hắn như là đồng hồ quả lắc, từng từ từng từ rơi xuống, cũng từng từ từng từ đập vào trái tim của cô.
Hứa Nùng không biết nên hình dung cảm giác của bản thân lúc này thế nào.
Lời của Bà Tạ cô không tin, nhưng lại khiến cô sinh ra nghi hoặc đối một ít sự tình trong quá khứ, vì thế cô vội vàng về nhà tìm cái hộp kia.
Trước khi mở ra, cô thật sự vẫn luôn nghĩ, là bản thân nghĩ nhiều, nhất định là bản thân nghĩ nhiều thôi.
Người đàn ông kia không có khả năng vẫn luôn giấu mình, cho dù muốn giấu, cũng không có khả năng giấu đến bây giờ.
Nhưng khoảnh khắc cái hộp mở ra, cô liền biết chính mình hết hy vọng rồi.
Nhưng là sau khi lật qua một lần toàn bộ đồ trong hộp, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái không thể nói rõ...
Hiện tại đây xem như là cái gì? Nói hắn vẫn luôn lừa cô, nhưng hắn lại từng muốn nói thật, là cô tự cho là đúng, khiến cho hai người bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn.
Nhưng lại cẩn thận nghĩ một chút, rõ ràng trước khi bọn họ kết hôn, hắn vẫn có cơ hội tháo gỡ hiểu lầm, nhưng hắn lại vẫn luôn không nói, thậm chí còn dùng thân phận một kẻ nghèo khổ, đăng ký cùng cô.
Cô không biết hắn đến cùng là có suy nghĩ gì, cũng không biết bản thân ở chỗ hắn đến cùng là cái dạng tồn tại gì.
Cho nên Hứa Nùng trong lúc xúc động, liền gọi điện thoại cho Trì Sa Sa, đi tới niên hội.
Thật ra, giờ này khắc này sau khi đã đứng ở đây, Hứa Nùng còn có chút hốt hoảng, cô không biết mình muốn làm cái gì, cũng không biết bản thân muốn chứng minh điều gì, mà sau khi chứng minh rồi, cô lại có khả năng làm gì chứ?
Cô không thể nghĩ thêm nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới, người đàn ông buổi sáng vẫn còn ôm cô, hôn cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ, giờ phút này có chút xa lạ đứng ở trung tâm ánh mắt của mọi người, lấy thân phận người ở phía trên nói chuyện, cô liền cảm thấy trái tim mình đang từng chút từng chút một rơi xuống.
Trì Sa Sa hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Chu Khởi, nhưng cô thật không dám thừa nhận, dù sao người nói chuyện trên sân khấu, và người lúc trước ngồi cùng bàn ăn cơm với các cô, trạng thái vẻ mặt khác nhau nhiều lắm.
" Đồng chí Tiểu Hứa, cái đó, cậu nhìn trên sân khấu, người kia có phải Chu soái ca nhà cậu không a..."
Cô ấy vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Hứa Nùng, đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời của đối phương, cô ấy liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn qua.
Kết quả liền nhìn thấy Hứa Nùng yên tĩnh đứng ở đó, dáng vẻ cùng biểu cảm đều không đúng lắm.
Cô nhận ra mùi vị bất thường, ngẫm nghĩ, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về hướng sân khấu.
Lẽ nào... người ở trên sân khấu, thật sự là vị kia nhà Hứa Nùng? Nhưng mà lúc trước không phải Chu Khởi nói hắn là sinh viên trường nghề sao? Nhìn cũng không giống thiếu gia nhà giàu nha, làm thế nào mà đột nhiên lại có cái thân phận này?
Đang miên man suy nghĩ thì, cô liền phát hiện ánh mắt của người đàn ông trên sân khấu vô ý quan sát về phía bên này, chớp mắt sau, cách khoảng không trực tiếp đối diện với Hứa Nùng.
Trì Sa Sa không nói rõ được không khí khi tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt của Hứa Nùng không có thay đổi gì, ngược lại là người đàn ông ở trên sân khấu, trong biểu cảm hiện lên một tia hoảng loạn. Nhưng cũng may khí tràng của hắn vốn rất mạnh, sự sang trọng trên người che lấp rất nhiều thứ, cho nên đại đa số người đều không chú ý tới sự thất thố vừa mới rồi của hắn.
Chu Khởi thật sự bị làm cho kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ tới cô nàng nhà hắn sẽ đột nhiên xuất hiện chỗ này, hơn nữa còn là vào lúc hắn lấy thân phận cậu chủ của Chu thị, lần đầu phát biểu.
Hắn trơ mắt nhìn sau khi Hứa Nùng đối diện với hắn, xoay người muốn đi, hắn gấp đến độ không biết làm sao, vội vàng lại nói mấy câu, liền kết thúc.
Khi hắn đi xuống, trên mặt có lo lắng cùng vội vàng mà lúc trước không có, người ở phía dưới đều có chút ngạc nhiên, không hiểu ra sao suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến vị thiếu gia trẻ tuổi trầm ổn này của Chu thị đột nhiên thay đổi như vậy.
Lúc Chu Khởi đi ngang qua bên cạnh Trì Sa Sa, cô vốn là muốn gọi hắn lại hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi Hứa Nùng một mình chạy ra ngoài, sự tò mò của cô cũng không còn, chỉ khi hắn lướt qua vai, nói một câu: " Tâm trạng của đồng chí Tiểu Hứa không tốt lắm, hai người cố gắng nói chuyện nha, cố gắng dỗ dành cô ấy."
Chu Khởi qua quýt gật gật đầu, dỗ dành, đương nhiên phải dỗ dành, cho dù lột một tầng da hắn cũng phải dỗ vợ hắn lần nữa quay về trong ngực hắn.
...
Chương 63 (2/3)
Sau khi Hứa Nùng đi ra ngoài đại sảnh của hội trường, một đường cúi đầu đi về phía cửa.
Tâm trạng của cô có chút hoảng hốt, đầu óc cũng hỗn loạn, các loại cảm xúc vào giây phút này đều đan chéo vào nhau.
Cô cảm thấy lồng ngực giống như là bị thứ gì đó đè ép, nặng đến mức cô có chút thở không nổi.
Dưới chân bước chân có chút nhẹ, cô vẫn luôn không ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình, đụng phải một người.
Hứa Nùng nháy mắt tỉnh táo lại, cũng không nâng mắt, trực tiếp xin lỗi: "Xin lỗi, thật ngại quá."
Người ở đối diện là một tiểu thư nhà giàu đi theo cha mẹ tới tham gia hội thường niên của Chu thị, thật không may, cô ta cũng đã từng tham gia hôn lễ của ông Bùi và bà Tạ, đã từng gặp qua Hứa Nùng, thậm chí sau đó còn học cùng trường cấp ba với cô.
"Hứa... Nùng?" Vị tiểu thư kia bởi vì không thấy rõ chính mặt của Hứa Nùng, cho nên lúc này có chút không chắc chắn, thử thăm dò hỏi.
Hứa Nùng nghe thấy người ở đối diện gọi tên mình, theo bản năng ngẩng đầu, sau khi tầm mắt của hai người gặp nhau, sắc mặt cô dần dần nhạt đi.
Cô có ấn tượng rất sâu với người này, trước đây lúc lên cấp ba, cô ta thường xuyên dẫn đầu chế nhạo cô, nói cô là đứa con ghẻ, đi theo bà Tạ cùng hút máu Bùi gia, là một cặp mẹ con không biết xấu hổ.
Cô biết đối phương vì điều gì mà có thái độ thù địch lớn như vậy với mình, bởi vì cô ta thích Bùi Ngọc, vẫn luôn coi Bùi Ngọc là nam thần chỉ có thể nhìn từ xa.
Mà bản thân cô khi đó, trở thành em gái của nam thần của đối phương, hơn nữa còn là một cô bé không có bối cảnh hay thân phận gì, cô ta chắc chắn không cam lòng.
Cho nên những năm đó, bản thân ở trong tay cô ta trong tối ngoài sáng ăn vô số thiệt thòi, đối với cô ta chỉ có chán ghét và chán ghét, trên cơ bản cũng sắp ngang bằng với Bùi Ngọc rồi.
Lúc này, vị tiểu thư kia sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, cũng là có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Nhưng mà một lát sau, cô ta liền ổn định lại tâm tư, giống như khi còn bé, mở miệng liền là châm chọc.
"Ơ, thật sự là cô à? Sao lại ở chỗ này một mình nha? Người mẹ đoan trang hiền lành của cô đâu? Không đến cùng cô sao?"
Cô ta vừa nói, vừa quan sát Hứa Nùng từ trên xuống dưới.
Hôm nay người đến niên hội này của Chu thị, trên cơ bản ai ai cũng đều ăn mặc trang trọng, nam mặc âu phục nữ mặc váy dạ tiệc.
Nhưng Hứa Nùng lúc này lại là một thân quần áo mặc hằng ngày, cô thậm chí ngay cả váy cũng không mặc, một cái áo len đan cao cổ màu trắng rộng thùng thình, phối với một cái quần bút chì màu đen.
Chất lượng quần áo ngược lại còn được, không phải hàng vỉa hè tùy tiện, nhưng mặc để tiến vào bên trong niên hội này, thì có chút quá mức đơn giản khiến cho người ghét bỏ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô tiểu thư kia liền tràn ngập khinh thường.
"Cô vẫn thật giản dị mười năm như một ngày nha? Thế nào? Mẹ của cô ở Bùi gia không lăn lộn nổi nữa sao? Ngay cả tiền để mua cho cô bộ lễ phục cũng không có? Vậy có muốn tôi bạn học ngày xưa này cứu tế cô một chút hay không? Trong nhà tôi ngược lại là có rất nhiều lễ phục mới mặc qua một lần, lúc trước cảm thấy ném đi thì đáng tiếc, cho nên đang chuẩn bị kêu bảo mẫu cắt cho mấy con chó trong nhà hai bộ quần áo. Nếu như cô muốn, tôi sẽ không cho chó mặc nữa, tặng cho cô."
Cô ta đắc ý nói, giữa những hàng chữ mỗi một câu đều muốn đạp Hứa Nùng xuống đất
Hứa Nùng nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh.
"Không, đồ mà chó đã mặc qua, tôi không có hứng thú."
"Cái gì mà đồ chó đã mặc qua? Tôi là nói muốn cho chó, nhưng là..."
Cô ta nói rồi nói, đột nhiên dường như kịp phản ứng lại, giọng nói lập tức cao lên tám độ, "Cô nói ai là chó!!!"
Tiếp đến, đầu óc nóng lên, cũng không để ý xung quanh có phải còn có người khác hay không, nâng tay lên muốn chào hỏi mặt Hứa Nùng.
Hứa Nùng đã sẵn sàng chặn cô ta lại chuẩn bị lại lật tay đánh trả, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng cô đột nhiên có người xuất hiện.
Tay của cô ta bị người cứng rắn ngăn lại ở giữa không trung, tiếp đến, chỉ thấy đối phương hung hăng vung tay sang bên cạnh, cô ta trực tiếp bị ném ngã trên mặt đất.
Chu Khởi ngay cả một ánh mắt cũng không cho người phụ nữ đó, mà là xoay người nắm lấy bả vai của Hứa Nùng, nhanh chóng hỏi: "Vợ à, có chuyện gì không? Có bị bắt nạt không?"
Hứa Nùng ban đầu đã bởi vì ngoài ý muốn gặp được "Người quen cũ" trước kia mà cảm xúc bị ép xuống, lúc này bởi vì sự xuất hiện của Chu Khởi, lại đồng loạt bùng lên.
Cô đẩy tay Chu Khởi ra, muốn tách ra khỏi hắn, mà cùng lúc đó, cô tiểu thư đang ngồi trên mặt đất cũng lên tiếng.
Cô ta vừa rồi bị đẩy quá đột ngột, đầu óc căn bản không kịp phản ứng, hoang mang rối loạn đứng lên, lực chú ý cũng hoàn toàn đặt trên người mình, cho nên không nghe thấy xưng hô vừa rồi của Chu Khởi đối với Hứa Nùng.
Lúc này thấy hắn chỉ quan tâm Hứa Nùng, nhìn mình thành người xấu, trong lòng liền không ngừng tủi thân.
"Chu thiếu, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi gây chuyện, mà là người đàn bà này cô ta mắng tôi trước!"
Cô ta vừa nãy ở đại sảnh của hội trường đi theo cha mẹ đã gặp qua Chu Khởi, cũng biết thân phận của hắn là cậu chủ của Chu thị, vì thế giờ đây đối mặt với người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không có hung hăng càn quấy và ngang ngược như khi đối diện với Hứa Nùng lúc trước, cả người nhu nhược cùng vẻ ỏn ẻn điệu đà cố ý biểu hiện ra ngoài.
"Tôi và vị Hứa tiểu thư này là bạn học cấp ba, vừa rồi chúng tôi gặp gỡ, tôi thấy quần áo trên người cô ta thật sự là không thỏa đáng, cũng không thích hợp mặc tới trường hợp thế này, vì thế liền có lòng tốt hỏi cô ta, có phải không có tiền mua quần áo mặc hay không. Nếu như thật là như vậy, tôi có thể tặng cho cô ta mấy bộ lễ phục của mình... Nhưng ai biết cô ta trái lại liền mắng tôi là chó, Chu thiếu, anh phải công bằng a! Anh không thể chỉ bị dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của cô ta che mắt, bị bắt nạt chính là tôi!"
Cô ta không biết cũng chưa từng nghĩ về thân phận của Chu Khởi và Hứa Nùng, dù sao trước kia hắn vẫn luôn không xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta cũng không cảm thấy loại người như Hứa Nùng kia sẽ có cái gì nảy sinh với hắn.
Cô ta cho rằng Chu Khởi chỉ là thấy được vừa nãy bọn họ giằng co, bản thân lúc trước quả thật cũng có chút quá hùng hổ, cho nên tôn lên sự mảnh mai yếu đuối của Hứa Nùng không ít.
Lúc này tình huống biến thành như vậy, cô ta đương nhiên muốn nhanh chóng giả vờ đáng thương, dù sao đàn ông không phải đều giống nhau sao? Chỉ thích phụ nữ mềm mại yếu đuối, nếu vị đại thiếu gia này thích, vậy cô ta cũng có thể làm ra.
Dù sao hôm nay không thể để cho Hứa Nùng đứa con gái kia qua nhẹ nhàng như vậy được! Lúc học cấp ba, đứa con gái này vẫn luôn là bại tướng dưới tay mình, hôm nay cũng không thể để nó chiếm ưu thế!
Chu Khởi vốn dĩ còn chưa thèm dành sức gây phiền toái người phụ nữ kia, lúc này nghe thấy cô ta tự mình mở miệng trước, mà còn nhắc đến cô nàng nhà hắn, sắc mặt hắn không kìm được liền trầm xuống.
Cùng với khi đối diện với Hứa Nùng hoàn toàn khác hẳn, hắn hơi nhấc cằm, một khuôn mặt tuấn tú hiện tại tràn đầy sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
"Cô nàng nhà tôi nếu thích, toàn bộ cửa hàng ở Bắc thành tôi đều có thể dọn sạch mua về nhà, đưa đến trước mặt cô ấy." ánh mắt Chu Khởi vừa sâu lại lạnh lùng, giống như là đang nhìn thứ đồ bẩn thỉu nào đó, quét mắt qua cô tiểu thư kia, "Cô thì xem là thứ gì? Dám ở trước mặt cô ấy châm chọc, diễu võ dương oai?"
Cô tiểu thư kia kinh ngạc, giống như là không dám tin tưởng, đôi mắt trợn thật lớn, bước chân dưới chân suýt nữa cũng loạng choạng.
Vị vị... vị Chu đại thiếu gia này có ý gì?
Hắn quen Hứa Nùng?
Còn cái gì mà "Cô nàng nhà tôi"?
Hắn đến cùng là đang nói cái gì a! Loại thân phận này của hắn sao có thể có quan hệ với đứa con gái Hứa Nùng kia!
Xung quanh người lui tới rất nhiều, mọi người đều nhận ra Chu Khởi, cũng nhìn ra không khí căng thẳng bên này.
Trong lúc nhất thời, bước chân của mọi người đều rất ăn ý dừng lại, lặng lẽ quan sát nơi xảy ra chuyện.
Mà lúc này cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng đuổi tới đây, bọn họ không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn ra trạng thái của con gái mình không thích hợp.
Mới vừa muốn che chở nói mấy câu với đôi nam nữ ở đối diện, kết quả lại phát hiện đứng ở đối diện chính là người vừa mới từ trên sân khấu chạy xuống, cậu chủ của Chu thị, trong lúc nhất thời, hai vợ chồng quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Chu thiếu, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Mạn Mạn." Cha mẹ của cô gái kia đứng ở bên cạnh cô ta, trực tiếp biểu lộ thân phận, "Cái đó... Có phải Mạn Mạn của chúng tôi đã làm ra chuyện gì gây ra hiểu lầm hay không?"
Cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng không biết nguyên nhân chuyện xảy qua, cho nên chỉ có thể tùy tiện suy đoán, sau đó tận lực khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Nhưng Chu Khởi rõ ràng không có ý cho qua chuyện như vậy, ánh mắt hắn mang theo ý lạnh, nhàn nhạt nhìn lướt qua cha mẹ của cô gái kia.
"Không có hiểu lầm gì, chính là cô ta ức hiếp cô nàng nhà tôi."
Chu Khởi nói chuyện, tay cũng nắm lấy Hứa Nùng bên kia.
Hứa Nùng có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía hắn, nhưng người đàn ông kia lúc này lại không nhìn về phía cô, mà là vẫn luôn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Chu Khởi chặt chẽ nắm tay Hứa Nùng, dường như là đang tuyên bố chứng minh cái gì đó.
Cha mẹ của cô gái vừa nghe thấy tình huống này, cũng cảm thấy không ổn. Cho nên tạm thời cũng không để ý con gái có phải sẽ oan ức hay không, đẩy đẩy cánh tay cô ta.
"Nhanh lên chút, nhận lỗi với Chu thiếu! Còn có... vị tiểu thư bên cạnh hắn kia!"
Trong lòng cô ta tuyệt đối không phục, nhưng lúc này cũng không dám nói thêm cái gì.
Cô ta cắn môi, một lúc lâu mới ủy khuất nhỏ giọng nói câu: "Xin lỗi."
Chu Khởi không chuẩn bị cứ như vậy tùy tiện tha cho cô ta, lạnh lùng quét mắt qua trên người cô ta, "Vừa nãy người mà cô hung hăng càn quấy ngang ngược, không phải tôi."
Cô ta nghe rõ, ý của hắn là muốn cô ta thành thành thật thật xin lỗi Hứa Nùng.
Mà tầng ý tứ này cha mẹ của cô gái cũng hiểu, vì thế hai người khẽ cắn môi, lại chạm vào cánh tay của con gái.
"Mau xin lỗi vị tiểu thư kia!"
Cô ta lúc này cũng sắp khóc rồi, cô ta cảm thấy bản thân chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn, cắn môi nhìn Chu Khởi một chút, lại nhìn Hứa Nùng một chút, tiếp đó oán hận hướng về phía Hứa Nùng, hô to một tiếng: "Xin lỗi!!"
Hứa Nùng không có phản ứng gì, không đáp lại cũng không nói gì.
Mà Chu Khởi sau khi nghe xong cô gái kia nói, cảm thấy cũng không nhất thiết lại lãng phí thời gian với những người đó, hơi dừng một chút, một lát sau hắn lại mở miệng.
Khi hắn nói chuyện thanh âm hơi trầm xuống, nhìn giống như là đang nói với cha mẹ của cô gái kia, nhưng thật ra cũng là đang nói với những người lặng lẽ quan sát ở xung quanh.
"Đều nhớ cho kĩ. Muốn lấy lòng tôi, lấy lòng Chu gia chúng ta, về sau phải rõ ràng một điểm."
"Xúc phạm tôi, có lẽ tôi sẽ lười so đo với các người. Nhưng nếu xúc phạm vợ tôi..."
Chu Khởi đứng ở đó, quanh người tất cả đều là hơi thở sang quý cùng sự mạnh mẽ mà không người nào có thể xem nhẹ, mặt mày hắn nhàn nhạt, giọng điệu lại nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy một tia sợ hãi.
"Nếu xúc phạm vợ tôi, vậy thì phải cân nhắc một chút, thế lực phía sau các người, có thể chống lại Chu gia hay không."
...
Sau đó khi Chu Khởi dẫn người rời đi, những người đứng ở bên ngoài vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.
Nhất là cô gái kia cùng cha mẹ cô ta, ba người đều ngẩn người.
"Cha, mẹ, vị Chu thiếu gia kia có ý gì? Vợ của hắn? Đứa con ghẻ Hứa Nùng kia lẽ nào đã kết hôn với hắn?!"
Cha mẹ của cô ta lúc này nghe thấy con gái mình không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra một câu, đều giật nảy mình.
Cha cô ta nhanh chóng bịt miệng cô ta lại, hạ giọng cảnh cáo.
"Con câm miệng cho ta! Hiện tại đã là tình huống nào rồi, con còn không nhìn ra sao?! Con ghẻ cái gì?! Về sau không cho phép con lại nói sau lưng cô gái kia!"
"Cô ta căn bản chính là như vậy! Mẹ cô ta tham luyến hư vinh gả vào Bùi gia, mang theo cô ta, đây chính là sự thật! Chẳng lẽ còn không thể để cho người ta nói sao!"
"Cho dù là sự thật, về sau con cũng câm miệng cho ta! Chuyện này không quan hệ tới con, con ít dính vào trong đó đi! Hơn nữa con không nhìn ra sao? Vị đại thiếu gia kia căn bản không để ý tới quá khứ của cô gái đó, hắn vừa nãy cũng biểu lộ thân phận của cô ta, bất kể trước kia cô ta là ai, đã trải qua cái gì, cô ta về sau đều chỉ có danh hiệu bà chủ trẻ của Chu gia mà thôi! Không muốn liên lụy cả nhà cùng con chịu khổ, liền an ổn một chút cho ta, không cần lại trêu chọc tổ tông kia!"
Lời này nói hết, những người vừa mới tò mò đứng xem ở xung quanh, giờ phút này cũng không ngừng ở trong lòng gật đầu.
Tuy rằng cũng có chút kinh ngạc sự thật Chu thiếu gia này đã kết hôn, nhưng là đúng như lời nói của cha vị tiểu thư kia, Chu Khởi đã trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của cô gái kia, hơn nữa trong lời nói cũng thể hiện sự bảo vệ và trân trọng với cô ta, thậm chí quan tâm cô ta, đã vượt qua bản thân hắn.
Trừ phi thật sự có ai muốn tìm chết mới có thể dưới tình huống như vậy, lại đụng vào họng súng của cô ta.
Nghĩ đến những điều này, mọi người lại không kìm được cảm thán, cũng không biết cô gái kia làm thế nào bắt được Chu thiếu a, hiện tại người đàn ông kia bị cô ta nắm chặt, nửa đời sau đoán chừng sẽ luôn an nhàn.
————————
Chương 63 (3/3)
Lúc đi ra ngoài hội trường, sự ngạc nhiên và cảm xúc hoảng hốt trong đầu Hứa Nùng vẫn còn chưa được ép xuống.
Cô có thế nào cũng không nghĩ tới, Chu Khởi vừa rồi có thể công khai quan hệ của bọn họ trực tiếp như vậy.
Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, câu "Vợ tôi " của hắn kia, thật sự là mỗi từ đều hung hăng đập vào trong lòng cô.
Lúc ở trên đường tới niên hội, Hứa Nùng không ngừng về nghĩ vô số lý do hắn giấu diếm mình, trong đó nghĩ đến nhiều nhất, chính là hắn có lẽ không quá muốn để cô gia nhập vào vòng luẩn quẩn xung quanh hắn.
Nhưng là hành động vừa mới rồi của hắn trực tiếp lại điên cuồng, ngay cả cô là người trong cuộc, cũng nhịn không được giật nảy mình, càng không cần nghĩ người qua đường bên cạnh là cái suy nghĩ gì.
Nhưng ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, Hứa Nùng giờ khắc này vẫn phân biệt rõ.
Cô giãy ra khỏi tay Chu Khởi, cũng không nhìn hắn, đứng ở ven đường chờ taxi, nhỏ giọng mở miệng nói với hắn câu: "Anh đi về trước đi, chuyện của chúng ta chờ hôm khác lại nói."
Chu Khởi vừa nghe lời này, trong lòng càng mơ hồ.
Hắn có thế nào cũng không ngờ tới, thân phận của mình sẽ ở dưới tình huống như vậy bị cô nàng nhà hắn biết được.
Vốn là hắn muốn sau khi niên hội kết thúc, về nhà vừa làm sinh nhật cho cô, vừa chậm rãi thẩm thấu.
Hắn biết sự thật này đối với cô mà nói chắc chắn chấn động rất lớn, cô mới bị chính mẹ của mình đối xử như vậy, thần kinh đúng là lúc mẫn cảm lại yếu ớt, hắn không muốn lại khiến cho cô suy nghĩ vẩn vơ khó chịu.
Nhưng hắn không ngờ tới, chuyện mà bản thân luôn thật cẩn thận để tâm tính toán, cuối cùng sẽ bằng loại phương thức đột ngột này, bị cô phát hiện.
Hắn biết trong lòng Hứa Nùng khẳng định là khó chịu, thậm chí cũng sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên lúc này nghe thấy lời cô nói, làm sao có thể để mặc cô không quan tâm.
"Anh không vội, vợ à." Chu Khởi rủ mắt nhìn Hứa Nùng, "Những cái đó đều không coi là gì, hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng em."
Loại lời này lúc trước Chu Khởi cũng từng nói rất nhiều, nhưng chưa có lần nào, Hứa Nùng nghe mà tâm tình phức tạp giống như hiện tại.
Cô biết hắn muốn nói cái gì, muốn giải thích cái gì, nhưng cô lại không biết nên đáp lại như thế nào.
"Thôi đi, Chu Khởi." Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giầy của mình dẫm ở trên bậc thềm, "Hôm nay em rất không muốn nói chuyện với anh, mà cái gì cũng đều không muốn nghe."
"Vậy anh đưa em về nhà, chúng ta trở về, chờ em muốn nghe rồi, anh lại đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho em nghe, được không?"
Chu Khởi lúc này hoàn toàn không có dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo như vừa nãy ở bên ngoài hội trường.
Giọng nói của hắn mang theo cẩn thận cùng lấy lòng, thái độ đó khiến cho Hứa Nùng lại nhịn không được chóp mũi chua xót.
"Em..."
Lời cô muốn nói còn chưa nói hết, bên đường liền đột nhiên vang lên một tiếng tiếng còi xe chói tai.
Có một chiếc xe tư nhân màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt mang theo nụ cười nhạt của Bùi Ngọc hiện ra.
"Nùng Nùng, thật trùng hợp nha, vừa nãy anh còn gọi điện thoại cho dì Tạ hỏi về em, kết quả không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp em."
Bùi Ngọc giống như đã quên chuyện bị nhục nhã vừa mới rồi, rất tự nhiên hỏi thăm Hứa Nùng, cũng không nhìn Chu Khởi ở bên cạnh.
Trong đầu Hứa Nùng là từng trận buồn nôn, còn chưa nói gì, Bùi Ngọc đã lại mở miệng trước.
"Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn nói rồi, ý tứ nhìn về bên phía Chu Khởi, ý cười trên mặt càng đậm.
"Anh trai lúc trước đã từng khuyên em, không nên quá dễ tin người khác, dù sao không phải người nào cũng sẽ giống như anh, toàn tâm toàn ý trân trọng em."
Bùi Ngọc lúc này chắc chắn hai người đã cãi nhau, Hứa Nùng cũng đã biết thân phận của Chu Khởi. Tuy rằng không biết vì sao bà Tạ không nhận điện thoại, cũng không biết vì sao Hứa Nùng là tự mình đến đây.
Nhưng không cần biết như thế nào, mục đích của hắn đã đạt được.
Chu Khởi ở sau lưng thiết kế hắn và Bùi gia, mấy ngày nay vẫn luôn làm cho hắn rất đau đầu, nhưng hắn đi điều tra ngược lại vị đại thiếu gia này, lại phát hiện tư liệu của đối phương nghiêm mật giống như thùng sắt, một chút điểm có thể uy hiếp đều không có.
Cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm đột phá từ chỗ Hứa Nùng.
Nếu vị Chu đại thiếu gia này là bởi vì Hứa Nùng mới làm khó hắn, vậy hắn liền trái lại, cầm cây súng Hứa Nùng này, nhắm vào đối phương là được.
Đến lúc đó có lẽ hắn cũng không cần làm gì, Chu Khởi đã tự loạn trận tuyến trước, chắc chắn sẽ đặt toàn bộ tâm trí trên chuyện tiếp tục lừa gạt Hứa Nùng.
Mà chỉ cần Chu Khởi để cho hắn có một chút không gian, không cần dồn ép hắn căng như vậy, vậy, những thứ có thể tạo thành tai họa ngập đầu cho hắn và Bùi gia, hắn sẽ xử lý toàn bộ sạch sẽ.
Nhưng mà hắn vốn còn sợ địa vị của Hứa Nùng ở trong lòng Chu Khởi không đủ nặng, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ kia của hắn giống như có chút dư thừa rồi.
Vừa nãy hắn ở bên đường đã cẩn thận quan sát hai người trong chốc lát, khi Chu Khởi đối diện với Hứa Nùng là các loại cẩn thận dỗ dành, nhìn muốn bao nhiêu để ý có bấy nhiêu để ý.
Nghĩ đến đây, lời nói của Bùi Ngọc liền càng ngày càng không e ngại.
"Nếu như thật sự bị người làm tổn thương, liền cùng anh trai về nhà đi. Dù sao người nhà và người ngoài cũng không giống nhau, em nói có phải không?"
Chu Khởi hiện tại chỉ hối hận hôm đó không trực tiếp đập chết tên biến thái này, hắn vốn còn đang hoài nghi, hiện tại gần như có thể khẳng định.
Hôm nay Hứa Nùng sẽ đột nhiên xuất hiện trong hội trường, nhất định là người đàn ông này giở trò quỷ!
Cả người hắn là hơi thở thô bạo, rất muốn lôi Bùi Ngọc xuống lại đánh cho một trận, kết quả một giây sau, lòng bàn tay lại ngoài ý muốn cảm nhận được một tia ấm áp.
Hứa Nùng ở trước mặt Bùi Ngọc, chủ động nắm lấy tay Chu Khởi, sau đó cũng không lại nhìn về phía bên kia, ngẩng đầu nói với Chu Khởi.
"Chúng ta về nhà thôi."
Chu Khởi hơi sững người, một lát sau, hướng về phía cô cười cười.
"Ừ, chúng ta về nhà."
Mà Bùi Ngọc trân trối nhìn bọn họ lên xe taxi rời đi, đầy trong lòng là không thể tin.
Vì sao? Vì sao sau khi Hứa Nùng biết Chu Khởi đã lừa cô ấy, vẫn sẽ lựa chọn hắn?!
Nếu như nói cô là bởi vì chuyện lúc trước hắn lừa cô, mới luôn đề phòng sợ hãi hắn, vậy Chu Khởi hiện tại cùng với chính hắn từ trước đến giờ, lại có cái gì khác nhau?!
Vì cái gì Hứa Nùng đối với người đàn ông kia, liền dễ dàng tha thứ như vậy?!
Càng nghĩ, lửa giận cùng sự u ám tàn bạo trong đầu Bùi Ngọc lại càng tăng.
Sắc mặt hắn dữ tợn hung hăng nhìn chằm chằm phương hướng xe taxi rời đi, sau một lúc lâu, hắn không kiềm chế được, lại đập mạnh một cái lên tay lái!
Bùi Ngọc ở thời khắc kia, khóe mắt ửng đỏ, cả người giống như phủ một tầng sương dày đặc, lạnh lẽo đáng sợ.
————————————
Trên xe taxi.
Người lái xe bật một bài hát rất vui tươi, bản thân ông ta cũng rất vui vẻ vẫn luôn nhỏ giọng ngâm nga theo nhạc. Mà so với không khí của ông ta ở phía trước, hai người ở ghế sau thì quá mức yên tĩnh trầm mặc.
Lái xe là người nhiệt tình, nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi đẹp mắt này, từ sau khi lên xe vẫn luôn không nói chuyện, liền nhịn không được mở miệng khuyên hai câu.
"Sao thế? Cãi nhau à? Ôi, chàng trai, tôi nói cậu nha, hai người cãi nhau, cho dù là nguyên nhân gì, kia đều là đàn ông chúng ta sai! Cậu mau nói lời xin lỗi với cô bé, dỗ dành cô ấy đi!"
Chu Khởi vốn là cũng đang lo lắng không biết mở miệng thế nào, hắn vốn tưởng rằng Hứa Nùng làm như vậy ở trước mặt Bùi Ngọc, hoặc nhiều hoặc ít là có ý tha thứ cho hắn.
Nhưng nào ngờ tay hai người đang nắm, sau khi lên xe, liền trực tiếp bị cô thả lỏng ra.
Tiếp đến cô liền một mình gắt gao dựa vào bên cạnh cửa xe, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, căn bản ngay cả cái ánh mắt cũng không cho hắn.
Vì thế lúc này người lái xe lên tiếng nói những lời kia, ngược lại giống như là cho hắn một lối thoát có thể sử dụng, hắn nhanh chóng sáp đến trước mặt Hứa Nùng.
"Đúng, chính là lỗi của anh." Chu Khởi lần nữa nắm chặt tay Hứa Nùng, giọng nói trầm thấp mang theo cẩn thận lấy lòng, "Vợ à, đừng tức giận."
Hứa Nùng không lý luận với hắn, chỉ là dùng sức đem tay của mình lôi ra, tiếp đến thả về bên cửa xe bên kia, không để cho hắn có bất kỳ cơ hợi nào bắt lấy.
Người lái xe nhìn thấy hành động của hai người từ trong kính chiếu hậu, lúc này nhịn không được lại mở miệng: "Xem ra lần này cậu phạm lỗi không nhỏ a, nhìn xem người ta giận dỗi kìa."
Chu Khởi lúc này cũng không có tâm tình để ý đến lái xe, không bao lâu xe taxi liền tới phía dưới nhà trọ của Hứa Nùng, Hứa Nùng vốn đang làm động tác muốn trả tiền, đột nhiên dừng lại, tiếp đó trực tiếp đẩy cửa xuống xe, nhân tiện nói câu: "Anh trả tiền."
Trên người Chu Khởi không có tiền mặt, nhưng mà cũng may điện thoại di động gần đây có gắn với một thẻ ngân hàng, hắn trực tiếp quét WeChat trả tiền cho lái xe, sau đó nhanh chóng cũng nhảy xuống xe đuổi theo Hứa Nùng.
Hai người một đường im lặng đi vào thang máy, lúc mở cửa, Chu Khởi cố ý lưu ý một chút, phát hiện cô nàng nhà hắn cũng không có ý nhốt hắn ở bên ngoài, nhất thời bất an trong lòng giảm đi chút ít.
Nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu, liền thấy sau khi vào nhà Hứa Nùng chạy thẳng vào phòng ngủ, sau đó lại chầm chậm đi ra.
Trong tay cô còn cầm "hộp gia sản" mà lúc trước hắn giao cho cô, đi vài bước đến trước mặt hắn.
"Cái này trả lại cho anh, anh tự mình làm đi, tôi không giúp anh bảo quản."
Nói rồi, cũng không cho Chu Khởi thời gian phản ứng, trực tiếp nhét cái hộp vào trong tay hắn.
Sau khi Hứa Nùng làm xong những việc này, cũng không di chuyển, cô đứng ở tại chỗ, dường như là đang do dự điều gì, cuối cùng âm thầm hít vào một hơi, sau đó vùi đầu càng thấp, mở miệng.
"Gần đây có thời gian, chúng ta xử lý chuyện ly hôn đi."
Giọng cô rất nhạt, cũng không ngẩng mặt, cho nên không nhìn ra giờ phút này cô rốt cuộc là có biểu cảm gì.
"Tôi không hiểu lắm về phương diện này, nếu có tài sản vướng mắc, anh có thể kêu luật sư nghĩ một phần văn kiện để tôi ký, tôi tự nguyện từ bỏ bất kỳ tài sản chung nào trên danh nghĩa vợ chồng."
Lời cũng đã nói đến nước này, Chu Khởi còn có cái gì không rõ?
Hắn giống như ném rác, không thèm để ý chút nào đem cái hộp mà Hứa Nùng vừa mới giao cho hắn, "Bộp" một cái ném xuống đất.
Tiếp đến, lôi kéo cánh tay Hứa Nùng, trực tiếp kéo cô vào trong ngực mình.
Hứa Nùng hơi giật mình, sau khi kịp phản ứng thì bắt đầu giãy dụa, nhưng Chu Khởi một chút cơ hội cũng không cho cô, quay người trực tiếp đè cô lên trên vách tường ở bên cạnh.
Đèn trong phòng khách không bật, chỉ có một mảnh ánh trăng mỏng manh tiến vào, chiếu lên mặt hai người.
Cằm của Chu Khởi bạnh ra thật căng, trên mặt tất cả đều là lạnh lẽo và nghiêm túc.
"Vợ, em tức giận cũng được, muốn tra tấn anh trừng phạt anh thế nào đều được, anh nhất định ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút liền đồng ý, nhưng là chỉ có duy nhất chuyện ly hôn này thì không được."
Cổ tay của Hứa Nùng bị hắn hung hăng nắm chặt đặt ở hai bên, cơ thể hắn cũng chặt chẽ chắn ở trước người cô.
Đôi môi mỏng của hắn như có như không đặt bên môi cô, khi lại mở miệng, trong giọng nói trầm khàn, có khí thế mạnh mẽ cùng dục vọng chiếm hữu khiến cho không người nào có thể xem nhẹ.
"Muốn ly hôn? Trừ khi anh chết."
Bình luận truyện