Đốt Cháy Lãng Mạn
Chương 72
Không biết có phải là bị đâm chọc đến đau chân hay không, sắc mặt của dì nhỏ lúc trắng lúc xanh, lửa giận trong đáy mắt càng ngày càng mạnh.
Thật ra nhiều năm như vậy, tinh thần của bà ta lúc tốt lúc xấu, quả thật từng có rất nhiều lần, thật sự đem Chu Khởi nhận thành con trai của mình, nhưng càng nhiều thời điểm, bà ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng hai người.
Nhưng cho dù như vậy, sau khi con trai qua đời, bà ta cũng tập trung toàn bộ tinh lực cùng "Tình mẫu tử" vào trên người Chu Khởi, ở trong mắt bà ta, đứa cháu này không khác gì con trai bà ta.
Nhưng mà hiện tại, hắn vậy mà một câu cũng chưa từng hỏi bà ta, im hơi lặng tiếng liền kết hôn với một đứa con gái mà bà ta không quen biết, giờ hắn đưa đứa con gái kia về, lại chọc vào nỗi đau của bà ta như vậy, ở trước mặt mọi người nhục nhã bà ta!
Bà ta làm sao có thể nhịn được!
Vì thế, bà ta không hề nghĩ ngợi, bước vài bước lên phía trước, giơ tay lên muốn cho Hứa Nùng một cái tát!
Khí thế của dì nhỏ Chu Khởi rất mạnh mẽ, bà ta nghĩ rằng Hứa Nùng sẽ né tránh, sẽ phản kháng, nhưng không ngờ tới, cuối cùng thành công ngăn cản bà ta, thế nhưng chính là đứa cháu trai của bà ta, Chu Khởi.
Chu Khởi còn nhanh hơn Hứa Nùng một bước, trực tiếp giống như một tầng lá chắn bảo vệ ở trước mặt Hứa Nùng, tiếp đến mặt không đổi sắc nắm lấy cổ tay của dì nhỏ, hung hăng vung sang bên cạnh.
Lửa giận trong lòng hắn từ vừa nãy đã tích tụ lại, nếu không phải lúc trước Hứa Nùng ngăn cản hắn, Chu Khởi đoán chừng đã sớm muốn bạo phát rồi.
Hắn đã nhịn quá lâu, cho nên đối với động tác của dì nhỏ cũng không có bất kỳ cái gì kiềm chế hay nhẫn nại.
Người mà hắn rất không dễ dàng gì mới lấy về nhà, bản thân cũng không nỡ hù dọa cô, vẫn luôn xem như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể tha thứ người khác ức hiếp như vậy?
Cho dù là người thân của hắn cũng không được.
Mà dì nhỏ của Chu Khởi ở bên này cũng là vẻ mặt không không thể tin, đã lâu như vậy rồi, Chu Khởi cho tới bây giờ chưa từng nặng lời với bà ta một câu, mặc dù bà ta trước kia lúc tinh thần hỗn loạn, đánh hắn mắng hắn, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng phản kháng.
Hiện tại hắn lại có thể vì một người phụ nữ, động thủ với bà ta?!
"Chu Khởi! Con điên rồi sao! Con nhìn cho rõ ta là ai! Ta chính là dì nhỏ của con! Con hiện tại vì một con đàn bà như vậy, động tay với ta?!"
Trên mặt Chu Khởi giống như treo một tầng băng lạnh, hắn nhàn nhạt nhìn dì nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, trầm giọng mở miệng: "Ngài hẳn là thấy may mắn bản thân là dì nhỏ của tôi, nếu không chuyện vừa mới rồi, tuyệt đối không có khả năng qua được nhẹ nhàng như vậy."
Dì nhỏ kinh ngạc trợn tròn mắt, giọng nói lại đề cao thêm vài phần, "Con có ý gì?! Như thế nào, nếu ta động vào con đàn bà kia, con còn muốn giết ta sao?!"
Chu Khởi không muốn để ý bà ta cố tình gây sự, cũng không để ý lời bà ta nói.
"Dì nhỏ, trước kia dì làm cái gì với tôi, yêu cầu cái gì, tôi không phải bởi vì sợ dì mới không phản kháng, mà là tôi cảm thấy không quan trọng. Dì cho rằng phản ứng của tôi là áy náy cũng được, là tâm tư muốn bù đắp cũng được, tôi đều không quan tâm. Nhưng hiện tại, dì bắt đầu tổn thương người mà tôi xem như bảo bối..."
Màu sắc trong con ngươi của Chu Khởi dần lạnh đi, quanh người cũng từ từ hiện lên hơi thở u ám tàn độc mà hắn rất ít để lộ ở trước mặt người nhà.
"Vậy cái phần gọi là "Áy náy" kia, liền không cần thiết tồn tại nữa."
"Trước kia rất nhiều chuyện tôi chưa từng nhắc tới, không có nghĩa là tôi không biết, chỉ là tôi cảm thấy đều là chuyện nhỏ, mở một con mắt nhắm một con mắt liền cho qua. Liền ví dụ dì năm lần bảy lượt nói với tôi, công ty của dượng cần tiền quay vòng, tìm tôi muốn tiền. Nhưng trên thực tế những số tiền đó đi nơi nào, dì hẳn là rõ ràng hơn tôi đi?"
Trong lúc Chu Khởi nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Thiến Thiến ở sau lưng dì nhỏ.
Thật ra số tiền mà dì nhỏ muốn cũng không nhiều lắm, mỗi lần mấy chục vạn, ngẫu nhiên hắn sợ bà ta bởi vì tiền mà buồn bực tức giận, còn có thể cho bà ta nhiều hơn một ít. Nhưng rất nhiều lần sau đó, hắn đều phát hiện chỉ cần hắn vừa gửi tiền qua, dì nhỏ liền sẽ đưa người đàn bà họ Cố này đi mua túi xách và cùng quần áo mới.
Nhưng cũng không phải bởi vì hắn giống như đàn bà ngấm ngầm điều tra chi tiêu trong thẻ của dì nhỏ, mà là bởi vì cửa hàng mà dì nhỏ mua quần áo cho cô ta, cũng là nhãn hiệu mà bình thường mẹ hắn sẽ mặc. Rất nhiều lần hắn theo lệnh mẹ hắn, đi lấy giúp quần áo, người quản lý của cửa hàng cũng sẽ vì có quan hệ với hắn, nói một ít chuyện phiếm.
Thường xuyên qua lại, chuyện dì nhỏ vì mua đồ cho Cố Thiến Thiến mà nói dối hắn, liền lộ ra.
Có điều, Chu Khởi trước kia không để ý, hắn biết Cố Thiến Thiến lòng dạ không trong sáng, nhưng là ít nhất khi cô ta đang được lợi, thì không có khả năng làm ra chuyện gì tổn thương dì nhỏ. Càng đừng nói cô ta khi đó dỗ dành dì nhỏ đến vui vẻ, cho dù là biểu hiện giả dối, cũng là khiến dì nhỏ tạm thời thoát khỏi nỗi ám ảnh về đứa con đã mất.
Chu Khởi biết bản thân không có cách nào, nhưng nếu người khác có thể khiến cho dì nhỏ nhất thời vui vẻ, hắn cũng cảm thấy là chuyện tốt.
Rồi sau đó hắn thấy tinh thần của dì nhỏ dần dần chuyển biến tốt lên, cũng từng đề cập với mẹ hắn, để bà nhắc nhở dì nhỏ, đề phòng Cố Thiến Thiến kia một chút. Nhưng dì nhỏ không những không nghe, thậm chí sau đó còn có ý muốn tác hợp hắn cùng người phụ nữ kia.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Khởi mở miệng, giọng nói càng lạnh hơn.
"Tôi cảm thấy bên kia đã không cần giúp đỡ, vậy tôi về sau cũng không cần thiết lại lấy tiền cứu tế các người nữa. Dù sao em họ qua đời cũng nhiều năm như vậy rồi, các người dựa vào Chu gia lâu như vậy, hút máu cũng đủ nhiều rồi, cũng là lúc nên thử quay lại cuộc sống lúc trước rồi."
Lời này Chu Khởi nói xong, dì nhỏ vẫn còn chưa kịp phản ứng, Cố Thiến Thiến ở phía sau ngược lại là cuống lên trước.
Nhà dì nhỏ không nghèo nhưng cũng không phải rất giàu có, ban đầu cô ta chưa từng thấy qua Chu Khởi và người của Chu gia thì cũng thôi đi, dựa vào điều kiện của gia đình dì nhỏ, cuộc sống của cô ta cũng sẽ rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô ta đã thấy qua nơi càng cao hơn, hơn nữa mấy năm này dì nhỏ cầm tiền mà Chu Khởi cho, dưỡng cô ta như một tiểu thư nhà giàu chân chính, thậm chí còn nói về sau sẽ để Chu Khởi tìm quan hệ để cho cô ta tiến vào giới giải trí!
Cái này... này nếu đều sụp đổ, tan biến rồi...
Vậy cô ta còn không bằng chết cho xong!
"Chu ca ca, anh đừng như vậy, dì nhỏ..."
Chu Khởi căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đến cô ta, hô một tiếng về phía sau: "Dì Vương, gọi chú Trương lại đây, ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi."
Nếu không phải sợ hù dọa cô nàng nhà hắn, hắn tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy bỏ qua cho cái người họ Cố này, có thể giả vờ có thể diễn kịch cùng thôi đi, lại còn dám động tay với cô nàng nhà hắn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được quay người, cẩn thận từng li từng tý nắm lấy tay của Hứa Nùng nâng lên.
"Vợ à, vẫn còn đau sao?"
Hứa Nùng không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên ở loại thời điểm này hỏi mình cái này, tuy rằng cảm thấy không khí không đúng, nhưng lại cũng không hiểu sao có chút nóng mặt.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, lại nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, tỏ ý hắn tém tém lại chút.
Nhưng Chu Khởi giống như không nhìn thấy cũng không cảm nhận được, cái gì cũng không nói, giống như trước không coi ai ra gì quan sát dấu vết màu đỏ trên cổ tay của Hứa Nùng.
Hai người mà Chu Khởi vừa mới nhắc tới, là bảo mẫu và lái xe của Chu gia.
Hai người nghe thấy phân phó của cậu chủ, lúc này cũng đều nhanh chóng chạy chậm tới.
Dì nhỏ vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, thấy thật sự có người đi về phía bọn họ bên này, muốn xuống tay với Cố Thiến Thiến, lập tức kêu lên: "Tôi xem ai dám động đến Thiến Thiến! Muốn đem nó ném ra ngoài! Vậy thì cũng đem tôi ném ra đi!"
Lời này của bà ta vốn dĩ chính là lấy bản thân ra uy hiếp Chu Khởi, trước kia loại chuyện này bà ta đã từng làm quá nhiều rồi, hơn nữa mỗi lần đều có tác dụng.
Lại không ngờ, lần này Chu Khởi một chút phản ứng cũng không có, thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên, thuận miệng phân phó: "Dì nhỏ là trưởng bối, bà nói cái gì thì là cái đó, lời vừa rồi các người đều nghe thấy đi?"
Giọng nói của Chu Khởi không có cảm xúc gì, có chút lạnh.
"Chiếu theo mà làm đi."
Người có mặt ở đây đều sững sờ, có điều cũng may chú Trương lái xe phản ứng đủ nhanh, tuy rằng không có thật sự giống như Chu Khởi nói đem người ném ra ngoài, nhưng cũng mang theo thái độ mạnh mẽ, túm lấy người đuổi ra ngoài.
Chuyện phía sau Chu Khởi thật sự lười lại để ý tới, tiếng la, tiếng gọi thật to của dì nhỏ vẫn luôn không ngừng, từ gần đến xa, cuối cùng dần dần mất hẳn.
Nhưng Chu Khởi giống như vẫn luôn bịt tai không nghe thấy, lôi kéo Hứa Nùng đến phòng khách, sau khi phân phó người lấy túi nước đá đến, liền cẩn thận chườm nước đá lên cổ tay của Hứa Nùng.
Mẹ Chu cũng tựa như không quá để ý chuyện vừa rồi, lúc này nhìn thấy vợ chồng son thân mật ngồi cùng một chỗ, dáng vẻ Chu Khởi vừa là đau lòng vừa là quan tâm, bà liền nhịn không được cười trộm.
Hứa Nùng cảm nhận được ánh mắt của mẹ Chu, có chút không tự nhiên, rút tay ra.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhìn có chút đỏ, không đau lắm đâu."
"Đừng động đậy." Chu Khởi nhíu mày, không cho Hứa Nùng cơ hội lui lại, cầm túi nước đá nhẹ nhàng chườm lên cổ tay của cô, "Người đàn bà kia trước khi chưa gặp được dì nhỏ có phải giết heo hay không chứ? Lực tay lớn như vậy, lâu như vậy rồi mà vết đỏ cũng chưa tan hết."
Mẹ Chu cười đến vui vẻ, Hứa Nùng cũng nhịn không được mím môi cười.
Sau đó, nhìn hai người càng ngày càng thân mật, mẹ Chu cũng lười lại làm bóng đèn, lặng lẽ đứng dậy đi sang phòng bếp bên kia, để lại không gian trong phòng khách cho hai người.
Chu Khởi chườm nước đá cho Hứa Nùng một lúc lâu mới dừng tay.
Cuối cùng, hắn đặt túi nước đá xuống, xoay tay lại ôm lấy bả vai của Hứa Nùng, một phen kéo người vào trong ngực.
Chu Khởi đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, trong giọng nói có sự áy náy mà trước giờ chưa từng có.
"Vợ à, xin lỗi, để em chịu uất ức không nên có rồi."
Hứa Nùng hơi ngây người ra, hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ nói những cái này.
Có lẽ trước kia cô từng gặp qua quá nhiều người cùng sự việc độc ác hơn dì nhỏ của Chu Khởi đi, vì thế sự việc ngày hôm nay với cô mà nói, thật sự cũng không tính là cái gì.
Hơn nữa, Chu Khởi cuối cùng cũng là bởi vì cô, lựa chọn đoạn tuyệt với dì nhỏ.
Hắn vì để cô hết giận, đập tan điểm cân bằng giữa người thân với nhau, tuy rằng lúc trước lời trong tiếng ngoài hắn nói không quan tâm, bao dung đối với dì nhỏ cũng không phải bởi vì áy náy.
Nhưng Hứa Nùng nhìn ra được, hắn là người coi trọng tình cảm, em họ qua đời đối với hắn khẳng định ảnh hưởng rất lớn, cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng không có thể không thừa nhận, lâu như vậy tới nay, hắn quả thật là ôm tâm tư thay thế em họ làm tròn đạo hiếu, mới có thể nhẫn nhịn dì nhỏ.
Nhưng hiện tại hắn vì cô, sắp xếp lại đoạn quan hệ vốn không bình thường này, chặt đứt. Hắn đã làm đủ rồi, hoàn toàn không cần lại thay người khác nhận lỗi.
Mà cô vì sao nhìn rõ ràng hết thảy, nhưng lại không ngăn cản?
Thật ra, là bởi vì cô cảm thấy Chu Khởi không nên trả giá nhiều như vậy, rõ ràng không phải lỗi của hắn, vì cái gì cuối cùng mọi hậu quả xấu, lại toàn bộ muốn hắn chịu trách nhiệm chứ?
Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nằm ở trong ngực hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Em không tức giận, cũng không cảm thấy bọn họ đáng để em tức giận."
Chu Khởi dường như có chút không tin, buông cô ra, dịch người về phía sau một chút, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của cô.
"Thật sao?"
"Ừ, thật."
Chu Khởi cười, cúi đầu hôn trộm một cái lên khóe miệng của Hứa Nùng, "Cô gái của anh thật tốt."
Hứa Nùng giương mắt nhìn hắn, "Đừng vội khen, em không tức giận chuyện của dì nhỏ, nhưng không có nghĩa là không giận cái khác."
"Hả? Còn có cái gì nữa?"
"Cố Thiến Thiến kia, anh có phải nên giải thích một chút hay không?" tuy rằng Hứa Nùng vừa nãy cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ bình tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy người phụ nữ kia làm cho mình có chút khó chịu, "Trước đây không phải anh đã nói, cho tới bây giờ chưa từng dây dưa với bất kỳ người phụ nữ nào sao? Như vậy xin hỏi ngài Chu, vị tiểu thư họ Cố kia là chuyện gì xảy ra?"
Khi Hứa Nùng nói chuyện giọng nói không lớn, cũng không giống người phụ nữ khác hùng hổ doạ người khi chất vấn bạn trai, nhìn thì hung dữ, nhưng giọng điệu vẫn ngọt ngào mềm mại giống như lúc bình thường.
Trong lòng Chu Khởi sinh ra từng trận ngứa ngáy, hận không thể lập tức vác người lên lầu ức hiếp một phen.
Hắn lười biếng hướng về phía cô cười, hơn nửa ngày cũng không trả lời.
Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn, duỗi tay chọc chọc cơ bắp chặt căng bên hông hắn.
"Anh cười cái gì!"
Chu Khởi thật sự nhịn không được, nâng mặt cô, cúi đầu lại hung hăng hôn một cái lên môi cô.
"Vợ à, anh rất vui." Hắn không ngừng hôn cánh môi cùng khóe môi của cô, giọng khàn khàn nói.
"Vui cái gì?" Hứa Nùng bị hắn hôn đến mức có chút ngứa, trốn về phía sau, nhưng căn bản trốn không thoát.
"Vui vì em ghen nha."
Thật ra ở trong lòng Chu Khởi, hắn vẫn luôn cảm thấy tình cảm của Hứa Nùng đối với mình, tuyệt đối không nhiều như hắn đối với cô.
Có điều, trước kia hắn không cảm thấy có cái gì, cô nàng nhà hắn từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, ở trong loại hoàn cảnh thiếu thốn yêu thương mà lớn lên, không hiểu làm thế nào thích người khác, yêu người khác là một chuyện rất đỗi bình thường.
Chỉ cần cô lưu lại bên cạnh hắn, đi theo hắn, nhận được tình yêu của hắn là đủ rồi.
Nhưng hôm nay Hứa Nùng chủ động bảo vệ hắn, hiện tại lại bởi vì người phụ nữ không có quan hệ gì mà ghen tuông... Loại dấu hiệu này đều như là đang nói với Chu Khởi, cô gái của hắn càng ngày càng quan tâm đến hắn.
Cái này sao có thể làm cho người ta không vui chứ?
Vừa nghĩ, Chu Khởi lại vừa cười tiến sát vào hôn cô một cái, thậm chí còn nhịn không được, khẽ cắn môi dưới của Hứa Nùng một chút.
"Sau này loại dấm vô bổ này ăn nhiều một chút, anh thích nhìn."
Hứa Nùng trừng hắn, tay lại hung hăng nhéo khối thịt bên hông hắn một chút, "Vậy anh đừng hối hận."
"Không đâu, thật sự, vợ, em liền làm thật mạnh, về sau thấy có người khác giới xuất hiện ở bên cạnh anh trong vòng mười mét, em đều có thể lấy cái này làm lý do mà giận dỗi với anh, chồng em không sao, anh chịu được."
Hứa Nùng không biết phải làm sao, cảm thấy Chu Khởi hiện tại không bình thường, cũng lười lại cãi nhau với hắn, đẩy tay hắn ra, cất bước chuẩn bị đi phòng bếp giúp đỡ.
Mẹ Chu bởi vì sau khi đến phòng bếp không có việc gì làm, cho nên đang giúp dì bảo mẫu nhặt rau. Sau khi Hứa Nùng qua đây, trực tiếp cũng đi theo cùng làm.
Mẹ Chu nhìn đôi môi của hai người có chút sưng tấy ửng đỏ, còn có cái gì không rõ nữa, nhếch môi cười trộm hai cái, sau đó hắng giọng, trịnh trọng nói: "Cái đó, Nùng Nùng à, con xem hiện tại thời gian cũng không còn sớm, đoán chừng trong chốc lát ăn xong cơm tối đã sắp đến nửa đêm rồi. Bên ngoài tuyết lại rơi, không tiện lái xe, nếu không hôm nay các con liền ngủ ở bên này đi?"
Hứa Nùng cũng cân nhắc đến điểm này, không muốn để Chu Khởi ngày tuyết rơi mạo hiểm lái xe đêm, cho nên liền đồng ý không chút do dự.
Nói xong, cô dường như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại thêm một câu nữa.
"Dì..." Xưng hô này vừa gọi ra một chữ, Hứa Nùng cũng cảm thấy không đúng lắm, im lặng giây lát, cô kiên trì, dưới cái nhìn chăm chú của mẹ Chu và Chu Khởi, cứng rắn gọi ra một từ khác.
"Mẹ."
Mẹ Chu vui vẻ không thôi, "Ôi chao! Con dâu, có chuyện gì!"
Mặt Hứa Nùng rất nóng, thẹn thùng không thôi, nhưng lời đã nói tới đây, cũng không có lý do dừng lại.
Vì thế cô lại nói: "Con là muốn nói, nếu ngủ bên này, có thể cho con mượn thảm yô-ga của mẹ một đêm hay không, con muốn dùng một chút."
Sảnh bên cạnh chính là phòng tập thể thao mà người Chu gia bình thường ở nhà dùng để rèn luyện thân thể, lúc trước Hứa Nùng ở đó, đã nhìn thấy trên đất xếp tấm thảm yô-ga, cho nên cô mới có thể mở miệng mượn cái này.
Một tiếng "Mẹ" kia của Hứa Nùng dỗ dành mẹ Chu trong lòng giống như nở hoa, bây giờ còn có cái gì không thể đáp ứng, liên tục gật đầu đồng ý.
"Được được, bây giờ mẹ liền đem tấm thảm yô-ga lên phòng trên lầu cho các con."
Nói rồi, mẹ Chu hăm hở đi lên lầu.
Chu Khởi thấy mẹ hắn đi rồi, thảnh nhiên dán về phía Hứa Nùng, bàn tay to ở bên hông cô ái muội vuốt ve qua lại.
"Vợ à, buổi tối còn muốn vận động à?"
Lời nói rơi xuống, hắn cười xấu xa tiến đến bên tai cô, dán vào vành tai cô thổi khí, khi lại mở miệng, giọng nói cố ý đè rất thấp.
"Muốn vận động thì nói với chồng, anh giúp em, chúng ta làm cái khác để tiêu cơm."
Hứa Nùng quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: "Mượn thảm yô-ga không phải vì vận động, là để cho anh ngủ."
"...?"
"Anh không phải nói thích xem em ăn dấm sao?"
Trong lúc Hứa Nùng nói chuyện, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, cực kỳ giống bạn nhỏ làm chuyện xấu.
"Bước đầu ăn dấm chính là, không cho anh lên giường."
Thật ra nhiều năm như vậy, tinh thần của bà ta lúc tốt lúc xấu, quả thật từng có rất nhiều lần, thật sự đem Chu Khởi nhận thành con trai của mình, nhưng càng nhiều thời điểm, bà ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng hai người.
Nhưng cho dù như vậy, sau khi con trai qua đời, bà ta cũng tập trung toàn bộ tinh lực cùng "Tình mẫu tử" vào trên người Chu Khởi, ở trong mắt bà ta, đứa cháu này không khác gì con trai bà ta.
Nhưng mà hiện tại, hắn vậy mà một câu cũng chưa từng hỏi bà ta, im hơi lặng tiếng liền kết hôn với một đứa con gái mà bà ta không quen biết, giờ hắn đưa đứa con gái kia về, lại chọc vào nỗi đau của bà ta như vậy, ở trước mặt mọi người nhục nhã bà ta!
Bà ta làm sao có thể nhịn được!
Vì thế, bà ta không hề nghĩ ngợi, bước vài bước lên phía trước, giơ tay lên muốn cho Hứa Nùng một cái tát!
Khí thế của dì nhỏ Chu Khởi rất mạnh mẽ, bà ta nghĩ rằng Hứa Nùng sẽ né tránh, sẽ phản kháng, nhưng không ngờ tới, cuối cùng thành công ngăn cản bà ta, thế nhưng chính là đứa cháu trai của bà ta, Chu Khởi.
Chu Khởi còn nhanh hơn Hứa Nùng một bước, trực tiếp giống như một tầng lá chắn bảo vệ ở trước mặt Hứa Nùng, tiếp đến mặt không đổi sắc nắm lấy cổ tay của dì nhỏ, hung hăng vung sang bên cạnh.
Lửa giận trong lòng hắn từ vừa nãy đã tích tụ lại, nếu không phải lúc trước Hứa Nùng ngăn cản hắn, Chu Khởi đoán chừng đã sớm muốn bạo phát rồi.
Hắn đã nhịn quá lâu, cho nên đối với động tác của dì nhỏ cũng không có bất kỳ cái gì kiềm chế hay nhẫn nại.
Người mà hắn rất không dễ dàng gì mới lấy về nhà, bản thân cũng không nỡ hù dọa cô, vẫn luôn xem như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể tha thứ người khác ức hiếp như vậy?
Cho dù là người thân của hắn cũng không được.
Mà dì nhỏ của Chu Khởi ở bên này cũng là vẻ mặt không không thể tin, đã lâu như vậy rồi, Chu Khởi cho tới bây giờ chưa từng nặng lời với bà ta một câu, mặc dù bà ta trước kia lúc tinh thần hỗn loạn, đánh hắn mắng hắn, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng phản kháng.
Hiện tại hắn lại có thể vì một người phụ nữ, động thủ với bà ta?!
"Chu Khởi! Con điên rồi sao! Con nhìn cho rõ ta là ai! Ta chính là dì nhỏ của con! Con hiện tại vì một con đàn bà như vậy, động tay với ta?!"
Trên mặt Chu Khởi giống như treo một tầng băng lạnh, hắn nhàn nhạt nhìn dì nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, trầm giọng mở miệng: "Ngài hẳn là thấy may mắn bản thân là dì nhỏ của tôi, nếu không chuyện vừa mới rồi, tuyệt đối không có khả năng qua được nhẹ nhàng như vậy."
Dì nhỏ kinh ngạc trợn tròn mắt, giọng nói lại đề cao thêm vài phần, "Con có ý gì?! Như thế nào, nếu ta động vào con đàn bà kia, con còn muốn giết ta sao?!"
Chu Khởi không muốn để ý bà ta cố tình gây sự, cũng không để ý lời bà ta nói.
"Dì nhỏ, trước kia dì làm cái gì với tôi, yêu cầu cái gì, tôi không phải bởi vì sợ dì mới không phản kháng, mà là tôi cảm thấy không quan trọng. Dì cho rằng phản ứng của tôi là áy náy cũng được, là tâm tư muốn bù đắp cũng được, tôi đều không quan tâm. Nhưng hiện tại, dì bắt đầu tổn thương người mà tôi xem như bảo bối..."
Màu sắc trong con ngươi của Chu Khởi dần lạnh đi, quanh người cũng từ từ hiện lên hơi thở u ám tàn độc mà hắn rất ít để lộ ở trước mặt người nhà.
"Vậy cái phần gọi là "Áy náy" kia, liền không cần thiết tồn tại nữa."
"Trước kia rất nhiều chuyện tôi chưa từng nhắc tới, không có nghĩa là tôi không biết, chỉ là tôi cảm thấy đều là chuyện nhỏ, mở một con mắt nhắm một con mắt liền cho qua. Liền ví dụ dì năm lần bảy lượt nói với tôi, công ty của dượng cần tiền quay vòng, tìm tôi muốn tiền. Nhưng trên thực tế những số tiền đó đi nơi nào, dì hẳn là rõ ràng hơn tôi đi?"
Trong lúc Chu Khởi nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Thiến Thiến ở sau lưng dì nhỏ.
Thật ra số tiền mà dì nhỏ muốn cũng không nhiều lắm, mỗi lần mấy chục vạn, ngẫu nhiên hắn sợ bà ta bởi vì tiền mà buồn bực tức giận, còn có thể cho bà ta nhiều hơn một ít. Nhưng rất nhiều lần sau đó, hắn đều phát hiện chỉ cần hắn vừa gửi tiền qua, dì nhỏ liền sẽ đưa người đàn bà họ Cố này đi mua túi xách và cùng quần áo mới.
Nhưng cũng không phải bởi vì hắn giống như đàn bà ngấm ngầm điều tra chi tiêu trong thẻ của dì nhỏ, mà là bởi vì cửa hàng mà dì nhỏ mua quần áo cho cô ta, cũng là nhãn hiệu mà bình thường mẹ hắn sẽ mặc. Rất nhiều lần hắn theo lệnh mẹ hắn, đi lấy giúp quần áo, người quản lý của cửa hàng cũng sẽ vì có quan hệ với hắn, nói một ít chuyện phiếm.
Thường xuyên qua lại, chuyện dì nhỏ vì mua đồ cho Cố Thiến Thiến mà nói dối hắn, liền lộ ra.
Có điều, Chu Khởi trước kia không để ý, hắn biết Cố Thiến Thiến lòng dạ không trong sáng, nhưng là ít nhất khi cô ta đang được lợi, thì không có khả năng làm ra chuyện gì tổn thương dì nhỏ. Càng đừng nói cô ta khi đó dỗ dành dì nhỏ đến vui vẻ, cho dù là biểu hiện giả dối, cũng là khiến dì nhỏ tạm thời thoát khỏi nỗi ám ảnh về đứa con đã mất.
Chu Khởi biết bản thân không có cách nào, nhưng nếu người khác có thể khiến cho dì nhỏ nhất thời vui vẻ, hắn cũng cảm thấy là chuyện tốt.
Rồi sau đó hắn thấy tinh thần của dì nhỏ dần dần chuyển biến tốt lên, cũng từng đề cập với mẹ hắn, để bà nhắc nhở dì nhỏ, đề phòng Cố Thiến Thiến kia một chút. Nhưng dì nhỏ không những không nghe, thậm chí sau đó còn có ý muốn tác hợp hắn cùng người phụ nữ kia.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Khởi mở miệng, giọng nói càng lạnh hơn.
"Tôi cảm thấy bên kia đã không cần giúp đỡ, vậy tôi về sau cũng không cần thiết lại lấy tiền cứu tế các người nữa. Dù sao em họ qua đời cũng nhiều năm như vậy rồi, các người dựa vào Chu gia lâu như vậy, hút máu cũng đủ nhiều rồi, cũng là lúc nên thử quay lại cuộc sống lúc trước rồi."
Lời này Chu Khởi nói xong, dì nhỏ vẫn còn chưa kịp phản ứng, Cố Thiến Thiến ở phía sau ngược lại là cuống lên trước.
Nhà dì nhỏ không nghèo nhưng cũng không phải rất giàu có, ban đầu cô ta chưa từng thấy qua Chu Khởi và người của Chu gia thì cũng thôi đi, dựa vào điều kiện của gia đình dì nhỏ, cuộc sống của cô ta cũng sẽ rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô ta đã thấy qua nơi càng cao hơn, hơn nữa mấy năm này dì nhỏ cầm tiền mà Chu Khởi cho, dưỡng cô ta như một tiểu thư nhà giàu chân chính, thậm chí còn nói về sau sẽ để Chu Khởi tìm quan hệ để cho cô ta tiến vào giới giải trí!
Cái này... này nếu đều sụp đổ, tan biến rồi...
Vậy cô ta còn không bằng chết cho xong!
"Chu ca ca, anh đừng như vậy, dì nhỏ..."
Chu Khởi căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đến cô ta, hô một tiếng về phía sau: "Dì Vương, gọi chú Trương lại đây, ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi."
Nếu không phải sợ hù dọa cô nàng nhà hắn, hắn tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy bỏ qua cho cái người họ Cố này, có thể giả vờ có thể diễn kịch cùng thôi đi, lại còn dám động tay với cô nàng nhà hắn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được quay người, cẩn thận từng li từng tý nắm lấy tay của Hứa Nùng nâng lên.
"Vợ à, vẫn còn đau sao?"
Hứa Nùng không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên ở loại thời điểm này hỏi mình cái này, tuy rằng cảm thấy không khí không đúng, nhưng lại cũng không hiểu sao có chút nóng mặt.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, lại nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, tỏ ý hắn tém tém lại chút.
Nhưng Chu Khởi giống như không nhìn thấy cũng không cảm nhận được, cái gì cũng không nói, giống như trước không coi ai ra gì quan sát dấu vết màu đỏ trên cổ tay của Hứa Nùng.
Hai người mà Chu Khởi vừa mới nhắc tới, là bảo mẫu và lái xe của Chu gia.
Hai người nghe thấy phân phó của cậu chủ, lúc này cũng đều nhanh chóng chạy chậm tới.
Dì nhỏ vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, thấy thật sự có người đi về phía bọn họ bên này, muốn xuống tay với Cố Thiến Thiến, lập tức kêu lên: "Tôi xem ai dám động đến Thiến Thiến! Muốn đem nó ném ra ngoài! Vậy thì cũng đem tôi ném ra đi!"
Lời này của bà ta vốn dĩ chính là lấy bản thân ra uy hiếp Chu Khởi, trước kia loại chuyện này bà ta đã từng làm quá nhiều rồi, hơn nữa mỗi lần đều có tác dụng.
Lại không ngờ, lần này Chu Khởi một chút phản ứng cũng không có, thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên, thuận miệng phân phó: "Dì nhỏ là trưởng bối, bà nói cái gì thì là cái đó, lời vừa rồi các người đều nghe thấy đi?"
Giọng nói của Chu Khởi không có cảm xúc gì, có chút lạnh.
"Chiếu theo mà làm đi."
Người có mặt ở đây đều sững sờ, có điều cũng may chú Trương lái xe phản ứng đủ nhanh, tuy rằng không có thật sự giống như Chu Khởi nói đem người ném ra ngoài, nhưng cũng mang theo thái độ mạnh mẽ, túm lấy người đuổi ra ngoài.
Chuyện phía sau Chu Khởi thật sự lười lại để ý tới, tiếng la, tiếng gọi thật to của dì nhỏ vẫn luôn không ngừng, từ gần đến xa, cuối cùng dần dần mất hẳn.
Nhưng Chu Khởi giống như vẫn luôn bịt tai không nghe thấy, lôi kéo Hứa Nùng đến phòng khách, sau khi phân phó người lấy túi nước đá đến, liền cẩn thận chườm nước đá lên cổ tay của Hứa Nùng.
Mẹ Chu cũng tựa như không quá để ý chuyện vừa rồi, lúc này nhìn thấy vợ chồng son thân mật ngồi cùng một chỗ, dáng vẻ Chu Khởi vừa là đau lòng vừa là quan tâm, bà liền nhịn không được cười trộm.
Hứa Nùng cảm nhận được ánh mắt của mẹ Chu, có chút không tự nhiên, rút tay ra.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhìn có chút đỏ, không đau lắm đâu."
"Đừng động đậy." Chu Khởi nhíu mày, không cho Hứa Nùng cơ hội lui lại, cầm túi nước đá nhẹ nhàng chườm lên cổ tay của cô, "Người đàn bà kia trước khi chưa gặp được dì nhỏ có phải giết heo hay không chứ? Lực tay lớn như vậy, lâu như vậy rồi mà vết đỏ cũng chưa tan hết."
Mẹ Chu cười đến vui vẻ, Hứa Nùng cũng nhịn không được mím môi cười.
Sau đó, nhìn hai người càng ngày càng thân mật, mẹ Chu cũng lười lại làm bóng đèn, lặng lẽ đứng dậy đi sang phòng bếp bên kia, để lại không gian trong phòng khách cho hai người.
Chu Khởi chườm nước đá cho Hứa Nùng một lúc lâu mới dừng tay.
Cuối cùng, hắn đặt túi nước đá xuống, xoay tay lại ôm lấy bả vai của Hứa Nùng, một phen kéo người vào trong ngực.
Chu Khởi đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, trong giọng nói có sự áy náy mà trước giờ chưa từng có.
"Vợ à, xin lỗi, để em chịu uất ức không nên có rồi."
Hứa Nùng hơi ngây người ra, hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ nói những cái này.
Có lẽ trước kia cô từng gặp qua quá nhiều người cùng sự việc độc ác hơn dì nhỏ của Chu Khởi đi, vì thế sự việc ngày hôm nay với cô mà nói, thật sự cũng không tính là cái gì.
Hơn nữa, Chu Khởi cuối cùng cũng là bởi vì cô, lựa chọn đoạn tuyệt với dì nhỏ.
Hắn vì để cô hết giận, đập tan điểm cân bằng giữa người thân với nhau, tuy rằng lúc trước lời trong tiếng ngoài hắn nói không quan tâm, bao dung đối với dì nhỏ cũng không phải bởi vì áy náy.
Nhưng Hứa Nùng nhìn ra được, hắn là người coi trọng tình cảm, em họ qua đời đối với hắn khẳng định ảnh hưởng rất lớn, cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng không có thể không thừa nhận, lâu như vậy tới nay, hắn quả thật là ôm tâm tư thay thế em họ làm tròn đạo hiếu, mới có thể nhẫn nhịn dì nhỏ.
Nhưng hiện tại hắn vì cô, sắp xếp lại đoạn quan hệ vốn không bình thường này, chặt đứt. Hắn đã làm đủ rồi, hoàn toàn không cần lại thay người khác nhận lỗi.
Mà cô vì sao nhìn rõ ràng hết thảy, nhưng lại không ngăn cản?
Thật ra, là bởi vì cô cảm thấy Chu Khởi không nên trả giá nhiều như vậy, rõ ràng không phải lỗi của hắn, vì cái gì cuối cùng mọi hậu quả xấu, lại toàn bộ muốn hắn chịu trách nhiệm chứ?
Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nằm ở trong ngực hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Em không tức giận, cũng không cảm thấy bọn họ đáng để em tức giận."
Chu Khởi dường như có chút không tin, buông cô ra, dịch người về phía sau một chút, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của cô.
"Thật sao?"
"Ừ, thật."
Chu Khởi cười, cúi đầu hôn trộm một cái lên khóe miệng của Hứa Nùng, "Cô gái của anh thật tốt."
Hứa Nùng giương mắt nhìn hắn, "Đừng vội khen, em không tức giận chuyện của dì nhỏ, nhưng không có nghĩa là không giận cái khác."
"Hả? Còn có cái gì nữa?"
"Cố Thiến Thiến kia, anh có phải nên giải thích một chút hay không?" tuy rằng Hứa Nùng vừa nãy cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ bình tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy người phụ nữ kia làm cho mình có chút khó chịu, "Trước đây không phải anh đã nói, cho tới bây giờ chưa từng dây dưa với bất kỳ người phụ nữ nào sao? Như vậy xin hỏi ngài Chu, vị tiểu thư họ Cố kia là chuyện gì xảy ra?"
Khi Hứa Nùng nói chuyện giọng nói không lớn, cũng không giống người phụ nữ khác hùng hổ doạ người khi chất vấn bạn trai, nhìn thì hung dữ, nhưng giọng điệu vẫn ngọt ngào mềm mại giống như lúc bình thường.
Trong lòng Chu Khởi sinh ra từng trận ngứa ngáy, hận không thể lập tức vác người lên lầu ức hiếp một phen.
Hắn lười biếng hướng về phía cô cười, hơn nửa ngày cũng không trả lời.
Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn, duỗi tay chọc chọc cơ bắp chặt căng bên hông hắn.
"Anh cười cái gì!"
Chu Khởi thật sự nhịn không được, nâng mặt cô, cúi đầu lại hung hăng hôn một cái lên môi cô.
"Vợ à, anh rất vui." Hắn không ngừng hôn cánh môi cùng khóe môi của cô, giọng khàn khàn nói.
"Vui cái gì?" Hứa Nùng bị hắn hôn đến mức có chút ngứa, trốn về phía sau, nhưng căn bản trốn không thoát.
"Vui vì em ghen nha."
Thật ra ở trong lòng Chu Khởi, hắn vẫn luôn cảm thấy tình cảm của Hứa Nùng đối với mình, tuyệt đối không nhiều như hắn đối với cô.
Có điều, trước kia hắn không cảm thấy có cái gì, cô nàng nhà hắn từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, ở trong loại hoàn cảnh thiếu thốn yêu thương mà lớn lên, không hiểu làm thế nào thích người khác, yêu người khác là một chuyện rất đỗi bình thường.
Chỉ cần cô lưu lại bên cạnh hắn, đi theo hắn, nhận được tình yêu của hắn là đủ rồi.
Nhưng hôm nay Hứa Nùng chủ động bảo vệ hắn, hiện tại lại bởi vì người phụ nữ không có quan hệ gì mà ghen tuông... Loại dấu hiệu này đều như là đang nói với Chu Khởi, cô gái của hắn càng ngày càng quan tâm đến hắn.
Cái này sao có thể làm cho người ta không vui chứ?
Vừa nghĩ, Chu Khởi lại vừa cười tiến sát vào hôn cô một cái, thậm chí còn nhịn không được, khẽ cắn môi dưới của Hứa Nùng một chút.
"Sau này loại dấm vô bổ này ăn nhiều một chút, anh thích nhìn."
Hứa Nùng trừng hắn, tay lại hung hăng nhéo khối thịt bên hông hắn một chút, "Vậy anh đừng hối hận."
"Không đâu, thật sự, vợ, em liền làm thật mạnh, về sau thấy có người khác giới xuất hiện ở bên cạnh anh trong vòng mười mét, em đều có thể lấy cái này làm lý do mà giận dỗi với anh, chồng em không sao, anh chịu được."
Hứa Nùng không biết phải làm sao, cảm thấy Chu Khởi hiện tại không bình thường, cũng lười lại cãi nhau với hắn, đẩy tay hắn ra, cất bước chuẩn bị đi phòng bếp giúp đỡ.
Mẹ Chu bởi vì sau khi đến phòng bếp không có việc gì làm, cho nên đang giúp dì bảo mẫu nhặt rau. Sau khi Hứa Nùng qua đây, trực tiếp cũng đi theo cùng làm.
Mẹ Chu nhìn đôi môi của hai người có chút sưng tấy ửng đỏ, còn có cái gì không rõ nữa, nhếch môi cười trộm hai cái, sau đó hắng giọng, trịnh trọng nói: "Cái đó, Nùng Nùng à, con xem hiện tại thời gian cũng không còn sớm, đoán chừng trong chốc lát ăn xong cơm tối đã sắp đến nửa đêm rồi. Bên ngoài tuyết lại rơi, không tiện lái xe, nếu không hôm nay các con liền ngủ ở bên này đi?"
Hứa Nùng cũng cân nhắc đến điểm này, không muốn để Chu Khởi ngày tuyết rơi mạo hiểm lái xe đêm, cho nên liền đồng ý không chút do dự.
Nói xong, cô dường như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại thêm một câu nữa.
"Dì..." Xưng hô này vừa gọi ra một chữ, Hứa Nùng cũng cảm thấy không đúng lắm, im lặng giây lát, cô kiên trì, dưới cái nhìn chăm chú của mẹ Chu và Chu Khởi, cứng rắn gọi ra một từ khác.
"Mẹ."
Mẹ Chu vui vẻ không thôi, "Ôi chao! Con dâu, có chuyện gì!"
Mặt Hứa Nùng rất nóng, thẹn thùng không thôi, nhưng lời đã nói tới đây, cũng không có lý do dừng lại.
Vì thế cô lại nói: "Con là muốn nói, nếu ngủ bên này, có thể cho con mượn thảm yô-ga của mẹ một đêm hay không, con muốn dùng một chút."
Sảnh bên cạnh chính là phòng tập thể thao mà người Chu gia bình thường ở nhà dùng để rèn luyện thân thể, lúc trước Hứa Nùng ở đó, đã nhìn thấy trên đất xếp tấm thảm yô-ga, cho nên cô mới có thể mở miệng mượn cái này.
Một tiếng "Mẹ" kia của Hứa Nùng dỗ dành mẹ Chu trong lòng giống như nở hoa, bây giờ còn có cái gì không thể đáp ứng, liên tục gật đầu đồng ý.
"Được được, bây giờ mẹ liền đem tấm thảm yô-ga lên phòng trên lầu cho các con."
Nói rồi, mẹ Chu hăm hở đi lên lầu.
Chu Khởi thấy mẹ hắn đi rồi, thảnh nhiên dán về phía Hứa Nùng, bàn tay to ở bên hông cô ái muội vuốt ve qua lại.
"Vợ à, buổi tối còn muốn vận động à?"
Lời nói rơi xuống, hắn cười xấu xa tiến đến bên tai cô, dán vào vành tai cô thổi khí, khi lại mở miệng, giọng nói cố ý đè rất thấp.
"Muốn vận động thì nói với chồng, anh giúp em, chúng ta làm cái khác để tiêu cơm."
Hứa Nùng quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: "Mượn thảm yô-ga không phải vì vận động, là để cho anh ngủ."
"...?"
"Anh không phải nói thích xem em ăn dấm sao?"
Trong lúc Hứa Nùng nói chuyện, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, cực kỳ giống bạn nhỏ làm chuyện xấu.
"Bước đầu ăn dấm chính là, không cho anh lên giường."
Bình luận truyện