Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 106: Tương thủ (01)



Chương 106: Tương thủ (01)
Đúng như lời Giản Dực Long nói, ở biệt thự này, nếu như Mộc Hi Lương không đi dạo một vòng thì sẽ không phát hiện ra chuyện không ngờ. Rất hiển nhiên chuyện không ngờ mà Mộc Hi Lương phát hiện ra chính là một mặt của Giản Mạc mà nàng không biết.
Lúc này Mộc Hi Lương đang nằm trên giường của Giản Mạc, trong tay là cuốn sổ ghi chép cũ kĩ nhưng có bề ngoài rất tinh xảo. Mà dáng vẻ Mộc Hi Lương nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi chép kia không thể không khiến người ta suy đoán nội dung trong đó.
Khi thì ngưng mi ngẫm nghĩ, khi nhìn nhếch mày, khi thì trợn mắt hung tợn, như vậy rốt cuộc thứ Mộc Hi Lương nhìn thấy là gì?
Thật ra thì cũng như Mộc Hi Lương vậy, Giản Mạc cũng có thói quen viết nhật kí, chẳng qua là Mộc Hi Lương viết những việc từ lúc bắt đầu quen Giản Mạc cho đến mười năm sau, phần nhiều là bày tỏ tình cảm, biểu đạt háo hức. Còn Giản Mạc thì viết những ấn tượng ban đầu về Mộc Hi Lương, còn bộc bạch nội tâm bất đắc dĩ của mình.
Hôm nay gặp được một cô gái ngu ngốc, cứ nhìn chằm chằm sandwich trong tay mình, chẳng lẽ cô ấy nhìn lâu như vậy là vì nhìn trúng miếng sandwich của mình sao?
Giản Mạc đáng giận, hóa ra khi đó lại mắng nàng ngu si, hừ! Xem thử sau này mình xử lí cô ấy thế nào! Không chừa cái gì hết! Còn nói cái gì sandwich, ghét nhất chính là dáng vẻ ngồi ăn sandwich của cô ấy!
Gần đây lúc ăn trưa ở sân thể dục luôn nhìn thấy cô gái đó, cô ấy không cần ăn cơm sao? Chỉ thích nhìn mình ăn? Hơn nữa lần nào cũng ngồi cùng một chỗ rồi nhìn mình ăn, chẳng lẽ có thể khiến khẩu vị của cô ấy tăng cao à?
Hầy ~, gần đây sao lại không thấy cô ấy ở sân thể dục nhỉ? Bị bệnh à? Hay là xảy ra chuyện gì? Tại sao không nhìn thấy cô ấy thì lại có cảm giác không quen? Thật là kì quái! Hơn nữa ăn cái gì cũng thấy không ngon, mỗi lần cắn một miếng thì lại nhớ đến dáng vẻ cô gái kia nhìn mình ăn, bây giờ không có ánh mắt truy đuổi của cô ấy thì cả người không đúng? Chẳng lẽ đã quen bị cô ấy nhìn rồi à?
Mộc Hi Lương còn nhớ, khi đó bởi vì có chuyện mà không có đi sân thể dục xem cô ngồi ăn nữa, xem ra lúc đó đã để ý đến nàng rồi nha. Thật không ngờ được lần đầu tiên mình đến chào hỏi, Giản Mạc tỏ vẻ như vậy, cao ngạo như vậy, hóa ra đều là đang giả vờ sao?
Lần đầu tiên ngồ ở chỗ này lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đó lại gần, câu nói đầu tiên lại làm mình bối rối, cái gì gọi là "cậu rất thích ăn sandwich à". Thật ra thì mình cũng không có thích như vậy, chỉ là vì thói quen chung thủy với một thứ nên rất khó thay đổi, thật sự không phải vì thích nên mới ăn thứ đó.
囧, cho nên từ nhỏ Tiểu Mạc đã im lìm rồi sao.... Thói quen ăn sandwich này rốt cuộc dưới sự cố gắng của nàng thì cũng đã từ bỏ, không biết Mộc Hi Lương nên khóc hay nên cười vì mình đây.
Còn nhớ lần đó lúc ăn trưa, cô gái kia đi đến cướp mất miếng sandwich trong tay mình, cắn một cái rồi lại nhét trả nó cho mình, làm sao lại có một cô gái không bình thường như vậy chứ, thật sự là..... Ăn xong rồi còn nhét trả lại, cái này thật khiến người ta nổi giân mà.... Hơn nữa, có lẽ cô gái kia không biết, lần đâu tiên mình bị đối đãi như vậy mà lại có cảm giác thật... tốt... Thật khiến người ta ngượng ngùng a, nhưng cũng phải giả vờ như không có gì mới được.
Phụt ~, quả nhiên là quả dưa ngốc, bây giờ nhớ lại, lúc đó Giản Mạc ngẩn người rất đáng yêu, kết hợp với nội tâm thật sự của cô, vì sao lại cảm thấy Giản Mạc nhà nàng càng ngày càng đáng yêu thế nhỉ, rất thú vị! Hơn nữa còn ngượng ngùng cái gì, Mộc Hi Lương thật nhìn không ra a~
Mộc Hi Lương, tên của cô ấy là vậy, không biết có phải vì trước đó đã gặp cô ấy nhiều lần hay không mà lúc giáo viên giảng bày mình lại luôn đặt tầm mắt lên gương mặt của cô ấy. Dáng dấp của cô ấy rất đẹp, vẻ mặt chú tâm nghe giảng rất cuốn hút, con ngươi sáng ngời mà linh hoạt, lông mi rất dài, có thể tưởng tượng ra lúc cô ấy nhắm mắt lại, hàng lông mi phủ lên vành mắt của cô ấy.
Càng ngày càng đặt nhiều sự chú ý lên người cô ấy, luôn cảm thấy trên người cô ấy có khí tức hấp dẫn ánh nhìn của người khác, cho nên một lần nữa khi ở sân thể dục, cô ấy nói ra tên của mình, tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nhưng không ngờ cô ấy lại bạo lực ngầm đến thế, hung hăng đánh tôi. Từ trước đến nay chưa từng có ai đánh tôi cả, Mộc Hi Lương là người đầu tiên, nhưng không ngờ cô ấy lại là người miệng mồm lanh lợi đến thế, tôi nói không lại cô ấy! Thật ra thì cần gì phải chờ cô ấy nói rõ họ tên đâu, đã chú ý đến cô ấy lâu vậy rồi thì sao lại không biết tên của cô ấy chứ, đúng là rắn vẽ thêm chân.
Hừ! Hóa ra đã sớm biết rồi, vậy mà còn giả vờ không quen với nàng, đúng không? Làm kiểu! Mộc Hi Lương càng đọc càng muốn cầm cuốn sổ này đánh người mà! Hay lắm Giản Mạc, cứ thích giả vờ với nàng, bày ra dáng vẻ ưu tư, mình đúng là bị mù mà! Đúng ra đây là chuyện mình nên làm nè! Mình nên ngẩng đầu nhìn bầu trời mà giả vờ thâm trầm, giả vờ ưu buồn hỏi thử ông trờ một chút vì sao phải để nàng nhìn trúng cái người ngốc ngếch như vậy!
Sớm bày tỏ với nàng một chút là được rồi, còn cần nàng phải phí công suy nghĩ đủ cách đi câu dẫn người như vậy, mười năm trước là vậy, không ngờ tới mười năm sau cũng y chang! Nhìn nội dung trong nhật kí, Mộc Hi Lương không thể không hoài nghi, mười năm sau này Giản Mạc chính là giả vờ ngu ngốc, thích kiểu cách, hơn nữa còn buồn tao, hừ! Nếu trong thời hạn mà không tìm được nàng, nhìn xem nàng xử lí một thể thù cũ thù mới như thế nào!
Bên này Mộc Hi Lương náo nhiệt như vậy, vừa phê bình vừa mắng chửi, còn bên kia, Giản Mạc đang lái xe đi về phía biệt thự của mình. Cho dù Giản gia có nhiều nhà, Giản Mạc cũng đã loại bỏ một ít nhưng vẫn còn ba chỗ cần đích thân đi xác nhận.
Dĩ nhiên, mặc dù có liên quan đến Giản Dực Long nhưng Giản Mạc cũng không phải người lén lút, đi đến nhà của mình thì phải thoải mái. Vả lại, trước đó vì trí nhớ mà hiểu lầm Giản Dực Long lâu như vậy, trong lòng của Giản Mạc cũng phức tạp thay đổi nhiều, nếu như gặp phải Giản Dực Long, cô cũng muốn nói chuyện thật tốt với người cha này.
Khi hận một người, bạn sẽ xem toàn bộ những run rẩy của họ thành khuyết điểm, mà khi hiểu lầm một người, thì sẽ đem tất cả ý tốt của người ấy đối với bạn nhìn thành có mục đích khác, chỉ là muốn lợi dụng bạn mà thôi. Giản Mạc chính là nghĩ như vậy. Giản Mạc cho là mỗi một chuyện Giản Dực Long làm đều có mục đích riêng. Tỷ như, năm lần bảy lượt nói với Giản Mạc chuyện làm ăn ở hắc đạo lẫn bạch đạo, mà Giản Mạc thì không có hứng thú với những thứ này, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, thật ra thì Giản Dực Long cũng không bức bách cô làm chuyện gì, mặc dù mỗi lần đều vì chuyện này mà cãi vả thì cũng không đến mức khiến cho cô muốn giết người phóng hỏa, thậm chí có nhiều lúc còn giúp đỡ cô. Chỉ là lần nào cũng nói về một vấn đề thì sẽ khiến người ta chán ghét.
Căn biệt thự thứ nhất ở Thuyền Loan, nơi này là một trong những khu phố cao cấp nhất Hương Cảng. Lúc Giản Mạc lái xe đến nơi thì chỉ thấy một tòa biệt thự trống không, bên trong chỉ có vài người giúp việc đang trông chừng, không hề thấy bóng dáng của Mộc Hi Lương và Giản Dực Long.
Nơi đầu tiên không có người mà Giản Mạc muốn tìm, rất nhanh liền đi đến nơi thứ hai, khi Giản Mạc đến đây thì gặp được Giản Dực Long. Lúc này Giản Dực Long đang cầm một tờ báo tài chính và kinh tế, đọc rất chăm chú, Giản Mạc vừa đi vào thì nhìn thấy ông, cô thả chậm bước chân, ngồi ở một bên sofa, chờ đợi.
Hai cha con, ai cũng không đánh vỡ bầu không khí yên lặng lúc này, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng Giản Dực Long lật báo. Cứ như vậy, một người an tĩnh đọc báo, một người an tĩnh nhìn người kia.
Mỗi lần về nhà, Giản Mạc đều rất vội vã, nói không được mấy câu thì hai cha con bắt đầu tranh chấp, sau đó lại rơi vào bế tắc, cuối cùng thì Giản Mạc hất tay bỏ đi. Chưa từng có lần nào giống như bây giờ, tâm bình khí hòa an tĩnh ngồi một chỗ quan sát đối phương.
Cha của cô, tóc bạc ở hai bên tóc mai đã càng ngày càng nhiều, đã bao nhiêu năm rồi cô không cẩn thận quan sát cha của mình? Chắc là từ lúc mất trí nhớ vào mười năm trước đi.
Càng nghĩ, trong lòng Giản Mạc càng khó chịu, không có oán hận con người quyền lực này, hôm nay Giản Mạc chỉ muốn đền bù chuyện lúc trước. Nhiều năm như vậy, vẫn luôn oán hận cha vì chuyện kia, quay đầu lại thì hung thủ gây ra tất cả lại là cô, cái này bảo Giản Mạc làm sao có thể trả lại đây.... Mấy lần muốn mở miệng đều phải cứng rắn nuốt trở về.
"Sao vậy, có chuyện tìm cha à?" Đến khi đọc hết tờ báo, đặt nó xuống bàn trà thì Giản Dực Long mới trầm ổn lên tiếng.
Thật ra thì lúc đọc báo, dư quang của Giản Dực Long vẫn quét về phía Giản Mạc, thấy cô cứ mấy lần muốn nói lại thôi.
"Cha, thật xin lỗi.... Trước kia.... là... con...." Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc mở miệng thì lại không biết nên nói thế nào.
"Xem ra Mã Thanh Lam kia đúng là có chút bản lãnh, trí nhớ của con khôi phục rồi?"
Mấy ngày nay, từng động tác của Giản Mạc, Giản Dực Long đều biết rất rõ, mà dựa theo thái độ hôm nay cô dành cho ông thì xem ra không thể không khen ngợi nghiên cứu kia của Mã Thanh Lam.
"Dạ, tin tức của cha thật linh thông, xem ra những ngày này bốn phía quanh con đều có người của cha."
Giản Mạc không phải là không ngờ đến Giản Dực Long sẽ biết được tin tức này, chỉ là không nghĩ rằng sẽ nhanh đến vậy. Rồi lại nhớ đến mấy ngày nay luôn có cảm giác có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm mình thì Giản Mạc không thể không phỏng đoán theo phương diện này.
"Haha, Tiểu Mạc luôn thông minh, lại không cần nói nhiều. Lời xin lỗi thì không cần đâu, giữa cha con chúng ta còn cần đến nó sao? Đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, cho nên mặc kệ trước kia quan hệ của cha con chúng ta cứng rắn thế nào thì bây giờ cũng có thể bắt đầu lại mà."
Lời này của Giản Dực Long vừa ra khỏi miệng chính là cho Giản Mạc một cái thang leo xuống, lại để cho quan hệ cha con được hòa hoãn. Chỉ là cách xưng hô của ông, hình như là dựa theo cách gọi của Mộc Hi Lương thì phải?
"Vì sao cha luôn không nói rõ cho con chuyện lúc trước? Nếu biết sớm một chút, quan hệ của chúng ta có lẽ sẽ không thành như bây giờ. Con biết mục đích cha làm vậy là vì bảo vệ con, nhưng nếu ngay cả cửa ải này mà con cũng không thể vượt qua thì làm sao có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ!"
Mười năm qua, từ lúc Giản Mạc khôi phục trí nhớ thì đã biết được mục đích thật sự khiến Giản Dực Long làm vậy, thật ra chính là vì không muốn cô bị tổn thương mà tình nguyện để cô hận ông!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện