Drama Nhà Giàu
Chương 1: Chuẩn bị hoa hồng vì ai?
Editor: Meiji.
Beta: Lil’moon.
Tháng 7 ở Dung Thành.
Bên trong sảnh hành chính của Trung Tâm Tài Chính Thế Giới, nhiệt độ ổn định 22 độ xua tan cái nóng. Đèn chùm phong cách Pháp với mẫu thảm cổ điển kết hợp hài hòa. Nghe đồn, thảm thủ công ở đây toàn bộ được nhập từ Ba Tư, giá của mỗi mét vuông đủ để một gia đình bình thường chi tiêu trong nửa năm.
Ngoài cửa Diệp San mặc một bộ váy xẻ cao, lấy điện thoại đang rung ong ong trong túi xách ra, tin nhắn của Hàn đại thiếu gia đã chất cao như núi.
Hàn Cao Vũ: San, tới chưa?
Hàn Cao Vũ: San à, nhất định phải mang theo Thị Thị tới, anh em sau này dù là trăm năm hạnh phúc hay cô độc tới già đều trông vào cậu cả!
Hàn Cao Vũ: San??
Diệp San cũng không nắm chắc bao nhiêu, nên dứt khoát không trả lời, lập tức bỏ điện thoại vào túi xách.
Quang cảnh trong phòng chờ cách đó không xa, Kim Thị Thị tóc dài như thác nước ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, váy dài xanh ngọc nổi bật trên da thịt trắng nõn như tuyết của cô. Phía đối diện có một anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh đang niềm nở bắt chuyện. Kim Thị Thị lạnh nhạt lắc đầu, anh đẹp trai đó suy sụp quay đi.
Diệp San thầm tấm tắc hai tiếng, đoán chừng quãng đời còn lại của Hàn đại thiếu gia phải sống cô độc chiếm xác suất lớn hơn một chút.
“Thị Thị.” Cô nàng hít sâu một hơi tiến về phía trước, nhẹ nhàng gọi cô, “Thật ngại quá, chị tới muộn, chị mới từ sân bay đến nên hơi trễ. Em biết chưa, tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu vừa về nước, người trong giới thuê một chiếc du thuyền tổ chức tiệc cho anh ta, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt một chút cũng rất thú vị.”
Kim Thị Thị ngước mắt nhìn, “Không sao, em cũng vừa mới tới.” Cô hơi khom người, thay bằng nụ cười khách sáo.
Lịch sự lại lộ ra xa cách.
Diệp San ngồi xuống đối diện cô, một mùi hoa hồng xông vào mũi.
Kim Thị Thị khẽ cong môi thành một độ cong đẹp mắt: “Chị San đổi nước hoa hả?” Cô nhớ rõ tuần trước ở tiệc mừng thọ của ông cụ Đường Diệp San sử dụng hương nước hoa mùi mộc hương thanh mát.
“Không nha!” Diệp San nhún nhún vai, thuận miệng hỏi: “Gần đây thế nào, trường học đã cho nghỉ chưa?”
Kim Thị Thị gật đầu, “Khai giảng là lên năm tư đại học, các bạn đều đi thực tập, chỉ có mình em nhàn rỗi.”
“Không vội, đại tiểu thư nhà họ Kim của chúng ta có loại công việc gì mà không tìm được!” Diệp San cười gọi nhân viên phục vụ đến chọn vài món bánh ngọt và bình trà mà Kim Thị Thị thích, còn bảo nhà bếp mang ra mấy quả vải được vận chuyển bằng đường hàng không từ Hợp Giang đến.
Kim Thị Thị được sủng ái mà lo sợ.
Cô và Diệp San cùng lắm là quan hệ xã giao, hai người lần đầu tiên cùng nhau dùng trà chiều, đối phương dụng tâm đến thế.
Không thể chỉ ra được điểm nào không đúng lắm……
Diệp San nói không đổi nước hoa, vậy hương hoa hồng trên người cô nàng hẳn là do vừa rồi gặp phải ai đó trên du thuyền.
Hoa hồng sao, phần lớn là dùng để tỏ tình.
Nhưng mà, để chúc mừng một người đàn ông về nước hiển nhiên không cần thiết phải chuẩn bị hoa hồng trên du thuyền.
Vậy hoa hồng là chuẩn bị cho ai?
Trong đầu Kim Thị Thị nảy ra vài dự cảm không lành.
Diệp San nào biết nghi vấn trong lòng Kim Thị Thị, rót giúp cô một ly trà rồi đưa ra đề nghị: “Thị Thị, tối nay chúng ta cùng tham gia tiệc trên du thuyền nhé, bọn Tiểu Kỳ đều muốn gặp em!”
Quả nhiên không chỉ đơn thuần là uống trà chiều bình thường. Tâm tư của Kim Thị Thị xoay chuyển, bày kế trong lòng.
Cô nhíu mi lại, khẽ thở dài: “Chị San, em không có tâm tình đi chơi. Gần đây trong nhà đốc thúc em tìm bạn trai, nhưng chị cũng biết, con trai trong khoa ngoại ngữ bọn em chẳng có mấy người…..”
Diệp San nghe vậy đôi mắt sáng lên, lập tức nói: “Sao lại phải tìm bạn trai ở trong trường chứ! Chúng ta là con cái trong loại gia đình này đến cuối cũng luôn phải tìm người môn đăng hộ đối. Em có thể tìm người ở trong giới.” Cô ấy giống như tự hỏi một lát lại nói: “Chị cảm thấy cháu trai của ông cụ Hàn không tồi, người rất chân thành, gia thế cũng không có gì để kén chọn.”
Kim Thị Thị thầm bĩu môi.
Hóa ra là Hàn Cao Vũ à….
Hai người căn bản không thân, lần trước trong tiệc mừng thọ của ông cụ Đường có trò chuyện vài câu, không ngờ vị hoa hoa công tử này lại nhớ thương cô.
Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình. Kim Thị Thị tiếp tục diễn. Cô cắn cắn môi dưới nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, em nghe nói Hàn Cao Vũ đã có bạn gái mấy năm rồi.”
“Nào có bạn gái!” Diệp San cất cao âm điệu, giải thích giúp anh ta.
Cô gái đối diện nghe vậy mím môi cúi đầu, Diệp San thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô thì không nhịn được vui đùa nói: “Nhưng mà, không chừng sau đêm nay sẽ có nha!”
Kim Thị Thị thở dài trong lòng, quả nhiên giống như cô đoán.
Diệp San cố hết sức lôi kéo về vấn đề chính, “Buổi tối cùng đi đi, em tiếp xúc nhiều với mọi người hơn, có thêm nhiều bạn mới cũng không có gì xấu cả.”
Đoán được dụng ý của đối phương, Kim Thị Thị vốn không định đi.
Thế nhưng rất nhiều năm về trước khi cô mới về Dung Thành, trong một lần tụ hội người phục vụ không cẩn thận làm đổ đồ uống lên váy cô, mọi người xung quanh đều xem cô như trò cười, chỉ có Diệp San ra mặt giúp cô.
Kim Thị Thị vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp San đang tràn đầy chờ mong, cười gật gật đầu, “Được nha, vừa vặn em cũng muốn ra ngoài giải sầu.”
**
7 giờ tối.
Tài xế đưa Kim Thị Thị đến cảng Dung Thành, một chiếc du thuyền năm tầng xa hoa đậu ở vị trí trung tâm cảng.
Sắc trời ngày một tối, ánh đèn trên du thuyền lộng lẫy. Gió biển ngày hè thi thoảng thổi đến, mang theo âm nhạc và tiếng cười nói huyên náo thổi đến bên tai.
Diệp San cùng vài vị tiểu thư thế gia hóng gió bên bờ, thấy Kim Thị Thị tới thì cùng nhau chào đón.
Mọi người hàn huyên vài câu, Kim Thị Thị thuận miệng nói: “Chiếc du thuyền này thoạt nhìn không tệ.” Trong giới có không ít người đến đây vui chơi, nhưng luận về trình độ xa hoa thì đều thua xa.
“Không hẳn thế.” Diệp San nói: “Nghe nói đây là du thuyền ông cụ Tiêu tặng cho Tiêu Cận làm quà tốt nghiệp.”
Du thuyền của Tiêu Cận, Kim Thị Thị hiểu rõ gật đầu. Tuy rằng cô chưa gặp mặt vị tiểu thiếu gia này, nhưng cũng có nghe qua sự tích của anh.
Năm đó Tiêu Cận tốt nghiệp đại học vốn định tiếp nhận tập đoàn, cũng không biết là xảy ra vấn đề ở đâu, quyền quản lý tập đoàn bỗng rơi vào tay bác cả Tiêu Đông Quyền, Tiêu Cận bị đưa ra nước ngoài học nghiên cứu sinh. Ông cụ Tiêu cố ý rèn luyện anh, giao các nghiệp vụ của công ty ở nước ngoài cho anh luyện tay. Kết quả, Tiêu Cận dùng thời gian hai năm không chỉ hoàn thành việc học, còn mở rộng thị trường của Tiêu Thị ở nước ngoài. Báo cáo tài chính cuối năm của tập đoàn Tiêu thị thể hiện lợi nhuận của thị trường ở nước ngoài tăng gấp đôi so với trong nước, hiện tại nghiễm nhiên trở thành sản nghiệp hàng đầu của Tiêu Thị.
Nghe nói lần này Tiêu Cận về nước để tiếp nhận tập đoàn. Trước mắt, không chỉ có Tiêu thị, cả cái Dung Thành lại một lần nữa bị xáo trộn.
Một vị đại tiểu thư mặc quần ngắn nói tiếp: “Tôi nghe một người bạn làm hải quan nói,’’ cô ta dùng ngón tay ra dấu số “Bảy”, “Chiếc du thuyền này không chỉ từng này số, căn bản không thể đếm được. Ông cụ Tiêu quả thật hào phóng.”
Kim Thị Thị quét mắt nhìn ký hiệu trên thân thuyền, cô đã từng thấy qua trong một quyển tạp chí, đó là ký hiệu của một thương nghiệp sản xuất du thuyền cho hoàng gia Anh.
Du thuyền đích thực quý giá, càng quý hơn chính là mối quan hệ.
Diệp San nhìn thời gian rồi bảo mọi người lên thuyền, mọi người được nhân viên mặc trang phục trắng dẫn lên ván cầu.
Kim Thị Thị theo ở phía sau, mấy người mới vừa tới gần, đèn đuốc sáng trưng trên boong tàu đột nhiên tối sầm xuống.
Tuy Kim Thị Thị đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị dọa sợ, cô bám vào lan can để giữ vững thăng bằng.
Giây tiếp theo trên mặt biển xuất hiện một tràng pháo hoa, màu sắc sặc sỡ phủ kín không trung, chiếu sáng toàn bộ mặt biển.
Trên boong thuyền truyền đến từng tiếng hô đầy kinh ngạc.
Kim Thị Thị thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát hiện hoa hồng đỏ được xếp thành tên cô trên sàn tàu, bên cạnh còn có hình trái tim. Xung quanh đứng mười bảy, mười tám người, quần ngắn, váy lụa, bikini.
Chói mắt nhất chính là đối diện có mấy người đàn ông, dáng người cao gầy, mặt mày tuấn tú. Đường Hành của nhà họ Đường, Nghiêm Ngộ của nhà họ Nghiêm, một người khác Kim Thị Thị chưa từng gặp.
Người đó đứng ở chính giữa, lười nhác dựa lên lan can, nương theo ánh sáng của pháo hoa có thể thấy rõ khuôn mặt góc cạnh, cổ thon dài, làn da so với Đường hành và Nghiêm Ngộ trắng hơn một chút. Mặc dù không nói lời nào, nhưng giơ tay nhấc chân cũng không che được khí chất quý phái tỏa ra từ người anh.
Anh nhẹ lay động ly rượu trên tay, nhàn rỗi nhìn sang bên này, đồng hồ trên tay trái lấp lánh tỏa sáng.
Ánh mắt Kim Thị Thị bị anh hấp dẫn. Cô híp híp mắt, chiếc đồng hồ kia giá cả xa xỉ, là mẫu mà anh họ luôn không chịu mua.
Có thể đứng chung một chỗ với mấy người này, hẳn chính là Tiêu Cận, Kim Thị Thị nghĩ.
Trong lúc cô đang hoảng hốt, đám người lại một lần nữa náo động.
Hàn Cao Vũ mặc tây trang màu trắng, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực đến trước mặt Kim Thị Thị.
“Thị Thị” Anh ta ho nhẹ một tiếng, “Tôi có thể may mắn trở thành người yêu của em được không?”
Dứt lời anh ta nhoẻn miệng cười với cô, trong mắt tràn đầy phong tình.
Một cái liếc mắt này của anh ta suýt nữa tiễn Kim Thị Thị về với tổ tiên. Cô muốn cười, nhưng phải cố duy trì nét mặt lạnh lùng. Cô hơi gật đầu, âm thanh nhàn nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi không thích anh.”
Hàn Cao Vũ sửng sốt vài giây, lần đầu tiên đại thiếu gia bị từ chối, trong lòng cực kì khó chịu, “Thị Thị, em từ chối người khác không bao giờ đổi câu sao? Anh nhớ rõ lần trước em từ chối Lục Dương cũng dùng câu này nhỉ?”
Trong lòng Kim Thị Thị liếc mắt xem thường một cái thật đẹp, chẳng lẽ các người còn muốn hàng đặt theo yêu cầu??
Cô mặt không cảm xúc: “Đúng vậy.”
Hàn Cao Vũ: “…………”
Anh ta còn muốn nói gì đó, chợt bị Kim Thị Thị ngắt lời, “Ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút.”
**
Đuôi thuyền, bốn bên vắng lặng.
Kim Thị Thị nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa bả vai cứng đờ, lấy ra điện thoại gọi video call cho Tần Phái.
Giọng điệu Tần Phái mang theo ý vui đùa: “Thế nào, Hàn đại thiếu gia thật sự thổ lộ với cậu à?”
Kim Thị Thị chu cái miệng nhỏ “Ừ” một tiếng.
Tần Phái cảm thán: “Đây đã là người thứ ba trong tháng hả?”
Kim Thị Thị lè lưỡi, “Không biết, tớ không đếm.” Cô chọc chọc màn hình nói: “Tra Nam của nhà chúng ta có khỏe không, mau để tớ nhìn nó.”
Tần Phái cười chuyển camera về phía một con vẹt: “Giúp cậu nuôi béo tốt, yên tâm nhé.”
Kim Thị Thị cười híp mắt.
Vẹt là loài chim khiêm tốn, không thích lọt vào ống kính nên vỗ cánh xê sang bên cạnh.
Kim Thị Thị lập tức gọi nó lại, “Ê! Em đừng đi, Tra Nam!”
Tiêu Cận mới vừa bước chân ra khỏi toilet, nhíu mày nhìn ra ngoài.
Cô gái mặc váy lụa trắng tinh, tóc dài bay theo làn gió biển. Mặt mày sinh động, hoàn toàn còn bộ dạng cao ngạo lạnh lùng như hồi nãy. Cô nâng di động, không biết đang gọi video với ai.
Khóe môi Tiêu Cận hơi cong lên, ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa.
Tra Nam vẫn không chịu thò mặt vào ống kính, Kim Thị Thị thở phì phò oán giận: “Tra Nam! Sao em có thể quên chị, trước đó còn gọi chị là bảo bối mà. Đồ không có lương tâm, em đã quên ai giúp em dọn phân dọn nước tiểu sao!”
Tiêu Cận: “…”
Kim Thị Thị càm ràm không ngừng: “Được lắm, không để ý đến chị đúng không, chờ chị về sẽ vặt sạch lông của em!”
Tiêu Cận: “…”
Beta: Lil’moon.
Tháng 7 ở Dung Thành.
Bên trong sảnh hành chính của Trung Tâm Tài Chính Thế Giới, nhiệt độ ổn định 22 độ xua tan cái nóng. Đèn chùm phong cách Pháp với mẫu thảm cổ điển kết hợp hài hòa. Nghe đồn, thảm thủ công ở đây toàn bộ được nhập từ Ba Tư, giá của mỗi mét vuông đủ để một gia đình bình thường chi tiêu trong nửa năm.
Ngoài cửa Diệp San mặc một bộ váy xẻ cao, lấy điện thoại đang rung ong ong trong túi xách ra, tin nhắn của Hàn đại thiếu gia đã chất cao như núi.
Hàn Cao Vũ: San, tới chưa?
Hàn Cao Vũ: San à, nhất định phải mang theo Thị Thị tới, anh em sau này dù là trăm năm hạnh phúc hay cô độc tới già đều trông vào cậu cả!
Hàn Cao Vũ: San??
Diệp San cũng không nắm chắc bao nhiêu, nên dứt khoát không trả lời, lập tức bỏ điện thoại vào túi xách.
Quang cảnh trong phòng chờ cách đó không xa, Kim Thị Thị tóc dài như thác nước ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, váy dài xanh ngọc nổi bật trên da thịt trắng nõn như tuyết của cô. Phía đối diện có một anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh đang niềm nở bắt chuyện. Kim Thị Thị lạnh nhạt lắc đầu, anh đẹp trai đó suy sụp quay đi.
Diệp San thầm tấm tắc hai tiếng, đoán chừng quãng đời còn lại của Hàn đại thiếu gia phải sống cô độc chiếm xác suất lớn hơn một chút.
“Thị Thị.” Cô nàng hít sâu một hơi tiến về phía trước, nhẹ nhàng gọi cô, “Thật ngại quá, chị tới muộn, chị mới từ sân bay đến nên hơi trễ. Em biết chưa, tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu vừa về nước, người trong giới thuê một chiếc du thuyền tổ chức tiệc cho anh ta, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt một chút cũng rất thú vị.”
Kim Thị Thị ngước mắt nhìn, “Không sao, em cũng vừa mới tới.” Cô hơi khom người, thay bằng nụ cười khách sáo.
Lịch sự lại lộ ra xa cách.
Diệp San ngồi xuống đối diện cô, một mùi hoa hồng xông vào mũi.
Kim Thị Thị khẽ cong môi thành một độ cong đẹp mắt: “Chị San đổi nước hoa hả?” Cô nhớ rõ tuần trước ở tiệc mừng thọ của ông cụ Đường Diệp San sử dụng hương nước hoa mùi mộc hương thanh mát.
“Không nha!” Diệp San nhún nhún vai, thuận miệng hỏi: “Gần đây thế nào, trường học đã cho nghỉ chưa?”
Kim Thị Thị gật đầu, “Khai giảng là lên năm tư đại học, các bạn đều đi thực tập, chỉ có mình em nhàn rỗi.”
“Không vội, đại tiểu thư nhà họ Kim của chúng ta có loại công việc gì mà không tìm được!” Diệp San cười gọi nhân viên phục vụ đến chọn vài món bánh ngọt và bình trà mà Kim Thị Thị thích, còn bảo nhà bếp mang ra mấy quả vải được vận chuyển bằng đường hàng không từ Hợp Giang đến.
Kim Thị Thị được sủng ái mà lo sợ.
Cô và Diệp San cùng lắm là quan hệ xã giao, hai người lần đầu tiên cùng nhau dùng trà chiều, đối phương dụng tâm đến thế.
Không thể chỉ ra được điểm nào không đúng lắm……
Diệp San nói không đổi nước hoa, vậy hương hoa hồng trên người cô nàng hẳn là do vừa rồi gặp phải ai đó trên du thuyền.
Hoa hồng sao, phần lớn là dùng để tỏ tình.
Nhưng mà, để chúc mừng một người đàn ông về nước hiển nhiên không cần thiết phải chuẩn bị hoa hồng trên du thuyền.
Vậy hoa hồng là chuẩn bị cho ai?
Trong đầu Kim Thị Thị nảy ra vài dự cảm không lành.
Diệp San nào biết nghi vấn trong lòng Kim Thị Thị, rót giúp cô một ly trà rồi đưa ra đề nghị: “Thị Thị, tối nay chúng ta cùng tham gia tiệc trên du thuyền nhé, bọn Tiểu Kỳ đều muốn gặp em!”
Quả nhiên không chỉ đơn thuần là uống trà chiều bình thường. Tâm tư của Kim Thị Thị xoay chuyển, bày kế trong lòng.
Cô nhíu mi lại, khẽ thở dài: “Chị San, em không có tâm tình đi chơi. Gần đây trong nhà đốc thúc em tìm bạn trai, nhưng chị cũng biết, con trai trong khoa ngoại ngữ bọn em chẳng có mấy người…..”
Diệp San nghe vậy đôi mắt sáng lên, lập tức nói: “Sao lại phải tìm bạn trai ở trong trường chứ! Chúng ta là con cái trong loại gia đình này đến cuối cũng luôn phải tìm người môn đăng hộ đối. Em có thể tìm người ở trong giới.” Cô ấy giống như tự hỏi một lát lại nói: “Chị cảm thấy cháu trai của ông cụ Hàn không tồi, người rất chân thành, gia thế cũng không có gì để kén chọn.”
Kim Thị Thị thầm bĩu môi.
Hóa ra là Hàn Cao Vũ à….
Hai người căn bản không thân, lần trước trong tiệc mừng thọ của ông cụ Đường có trò chuyện vài câu, không ngờ vị hoa hoa công tử này lại nhớ thương cô.
Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình. Kim Thị Thị tiếp tục diễn. Cô cắn cắn môi dưới nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, em nghe nói Hàn Cao Vũ đã có bạn gái mấy năm rồi.”
“Nào có bạn gái!” Diệp San cất cao âm điệu, giải thích giúp anh ta.
Cô gái đối diện nghe vậy mím môi cúi đầu, Diệp San thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô thì không nhịn được vui đùa nói: “Nhưng mà, không chừng sau đêm nay sẽ có nha!”
Kim Thị Thị thở dài trong lòng, quả nhiên giống như cô đoán.
Diệp San cố hết sức lôi kéo về vấn đề chính, “Buổi tối cùng đi đi, em tiếp xúc nhiều với mọi người hơn, có thêm nhiều bạn mới cũng không có gì xấu cả.”
Đoán được dụng ý của đối phương, Kim Thị Thị vốn không định đi.
Thế nhưng rất nhiều năm về trước khi cô mới về Dung Thành, trong một lần tụ hội người phục vụ không cẩn thận làm đổ đồ uống lên váy cô, mọi người xung quanh đều xem cô như trò cười, chỉ có Diệp San ra mặt giúp cô.
Kim Thị Thị vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp San đang tràn đầy chờ mong, cười gật gật đầu, “Được nha, vừa vặn em cũng muốn ra ngoài giải sầu.”
**
7 giờ tối.
Tài xế đưa Kim Thị Thị đến cảng Dung Thành, một chiếc du thuyền năm tầng xa hoa đậu ở vị trí trung tâm cảng.
Sắc trời ngày một tối, ánh đèn trên du thuyền lộng lẫy. Gió biển ngày hè thi thoảng thổi đến, mang theo âm nhạc và tiếng cười nói huyên náo thổi đến bên tai.
Diệp San cùng vài vị tiểu thư thế gia hóng gió bên bờ, thấy Kim Thị Thị tới thì cùng nhau chào đón.
Mọi người hàn huyên vài câu, Kim Thị Thị thuận miệng nói: “Chiếc du thuyền này thoạt nhìn không tệ.” Trong giới có không ít người đến đây vui chơi, nhưng luận về trình độ xa hoa thì đều thua xa.
“Không hẳn thế.” Diệp San nói: “Nghe nói đây là du thuyền ông cụ Tiêu tặng cho Tiêu Cận làm quà tốt nghiệp.”
Du thuyền của Tiêu Cận, Kim Thị Thị hiểu rõ gật đầu. Tuy rằng cô chưa gặp mặt vị tiểu thiếu gia này, nhưng cũng có nghe qua sự tích của anh.
Năm đó Tiêu Cận tốt nghiệp đại học vốn định tiếp nhận tập đoàn, cũng không biết là xảy ra vấn đề ở đâu, quyền quản lý tập đoàn bỗng rơi vào tay bác cả Tiêu Đông Quyền, Tiêu Cận bị đưa ra nước ngoài học nghiên cứu sinh. Ông cụ Tiêu cố ý rèn luyện anh, giao các nghiệp vụ của công ty ở nước ngoài cho anh luyện tay. Kết quả, Tiêu Cận dùng thời gian hai năm không chỉ hoàn thành việc học, còn mở rộng thị trường của Tiêu Thị ở nước ngoài. Báo cáo tài chính cuối năm của tập đoàn Tiêu thị thể hiện lợi nhuận của thị trường ở nước ngoài tăng gấp đôi so với trong nước, hiện tại nghiễm nhiên trở thành sản nghiệp hàng đầu của Tiêu Thị.
Nghe nói lần này Tiêu Cận về nước để tiếp nhận tập đoàn. Trước mắt, không chỉ có Tiêu thị, cả cái Dung Thành lại một lần nữa bị xáo trộn.
Một vị đại tiểu thư mặc quần ngắn nói tiếp: “Tôi nghe một người bạn làm hải quan nói,’’ cô ta dùng ngón tay ra dấu số “Bảy”, “Chiếc du thuyền này không chỉ từng này số, căn bản không thể đếm được. Ông cụ Tiêu quả thật hào phóng.”
Kim Thị Thị quét mắt nhìn ký hiệu trên thân thuyền, cô đã từng thấy qua trong một quyển tạp chí, đó là ký hiệu của một thương nghiệp sản xuất du thuyền cho hoàng gia Anh.
Du thuyền đích thực quý giá, càng quý hơn chính là mối quan hệ.
Diệp San nhìn thời gian rồi bảo mọi người lên thuyền, mọi người được nhân viên mặc trang phục trắng dẫn lên ván cầu.
Kim Thị Thị theo ở phía sau, mấy người mới vừa tới gần, đèn đuốc sáng trưng trên boong tàu đột nhiên tối sầm xuống.
Tuy Kim Thị Thị đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị dọa sợ, cô bám vào lan can để giữ vững thăng bằng.
Giây tiếp theo trên mặt biển xuất hiện một tràng pháo hoa, màu sắc sặc sỡ phủ kín không trung, chiếu sáng toàn bộ mặt biển.
Trên boong thuyền truyền đến từng tiếng hô đầy kinh ngạc.
Kim Thị Thị thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát hiện hoa hồng đỏ được xếp thành tên cô trên sàn tàu, bên cạnh còn có hình trái tim. Xung quanh đứng mười bảy, mười tám người, quần ngắn, váy lụa, bikini.
Chói mắt nhất chính là đối diện có mấy người đàn ông, dáng người cao gầy, mặt mày tuấn tú. Đường Hành của nhà họ Đường, Nghiêm Ngộ của nhà họ Nghiêm, một người khác Kim Thị Thị chưa từng gặp.
Người đó đứng ở chính giữa, lười nhác dựa lên lan can, nương theo ánh sáng của pháo hoa có thể thấy rõ khuôn mặt góc cạnh, cổ thon dài, làn da so với Đường hành và Nghiêm Ngộ trắng hơn một chút. Mặc dù không nói lời nào, nhưng giơ tay nhấc chân cũng không che được khí chất quý phái tỏa ra từ người anh.
Anh nhẹ lay động ly rượu trên tay, nhàn rỗi nhìn sang bên này, đồng hồ trên tay trái lấp lánh tỏa sáng.
Ánh mắt Kim Thị Thị bị anh hấp dẫn. Cô híp híp mắt, chiếc đồng hồ kia giá cả xa xỉ, là mẫu mà anh họ luôn không chịu mua.
Có thể đứng chung một chỗ với mấy người này, hẳn chính là Tiêu Cận, Kim Thị Thị nghĩ.
Trong lúc cô đang hoảng hốt, đám người lại một lần nữa náo động.
Hàn Cao Vũ mặc tây trang màu trắng, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực đến trước mặt Kim Thị Thị.
“Thị Thị” Anh ta ho nhẹ một tiếng, “Tôi có thể may mắn trở thành người yêu của em được không?”
Dứt lời anh ta nhoẻn miệng cười với cô, trong mắt tràn đầy phong tình.
Một cái liếc mắt này của anh ta suýt nữa tiễn Kim Thị Thị về với tổ tiên. Cô muốn cười, nhưng phải cố duy trì nét mặt lạnh lùng. Cô hơi gật đầu, âm thanh nhàn nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi không thích anh.”
Hàn Cao Vũ sửng sốt vài giây, lần đầu tiên đại thiếu gia bị từ chối, trong lòng cực kì khó chịu, “Thị Thị, em từ chối người khác không bao giờ đổi câu sao? Anh nhớ rõ lần trước em từ chối Lục Dương cũng dùng câu này nhỉ?”
Trong lòng Kim Thị Thị liếc mắt xem thường một cái thật đẹp, chẳng lẽ các người còn muốn hàng đặt theo yêu cầu??
Cô mặt không cảm xúc: “Đúng vậy.”
Hàn Cao Vũ: “…………”
Anh ta còn muốn nói gì đó, chợt bị Kim Thị Thị ngắt lời, “Ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút.”
**
Đuôi thuyền, bốn bên vắng lặng.
Kim Thị Thị nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa bả vai cứng đờ, lấy ra điện thoại gọi video call cho Tần Phái.
Giọng điệu Tần Phái mang theo ý vui đùa: “Thế nào, Hàn đại thiếu gia thật sự thổ lộ với cậu à?”
Kim Thị Thị chu cái miệng nhỏ “Ừ” một tiếng.
Tần Phái cảm thán: “Đây đã là người thứ ba trong tháng hả?”
Kim Thị Thị lè lưỡi, “Không biết, tớ không đếm.” Cô chọc chọc màn hình nói: “Tra Nam của nhà chúng ta có khỏe không, mau để tớ nhìn nó.”
Tần Phái cười chuyển camera về phía một con vẹt: “Giúp cậu nuôi béo tốt, yên tâm nhé.”
Kim Thị Thị cười híp mắt.
Vẹt là loài chim khiêm tốn, không thích lọt vào ống kính nên vỗ cánh xê sang bên cạnh.
Kim Thị Thị lập tức gọi nó lại, “Ê! Em đừng đi, Tra Nam!”
Tiêu Cận mới vừa bước chân ra khỏi toilet, nhíu mày nhìn ra ngoài.
Cô gái mặc váy lụa trắng tinh, tóc dài bay theo làn gió biển. Mặt mày sinh động, hoàn toàn còn bộ dạng cao ngạo lạnh lùng như hồi nãy. Cô nâng di động, không biết đang gọi video với ai.
Khóe môi Tiêu Cận hơi cong lên, ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa.
Tra Nam vẫn không chịu thò mặt vào ống kính, Kim Thị Thị thở phì phò oán giận: “Tra Nam! Sao em có thể quên chị, trước đó còn gọi chị là bảo bối mà. Đồ không có lương tâm, em đã quên ai giúp em dọn phân dọn nước tiểu sao!”
Tiêu Cận: “…”
Kim Thị Thị càm ràm không ngừng: “Được lắm, không để ý đến chị đúng không, chờ chị về sẽ vặt sạch lông của em!”
Tiêu Cận: “…”
Bình luận truyện