Drama Nhà Giàu
Chương 14: Em sẽ tự yêu bản thân mình thật tốt!
Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Beta: Jen.
Hết giờ làm, Kim Thị Thị rủ Tần Phái sang nhà mình ăn cơm.
Cô đi siêu thị mua thức ăn, tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc phong phú.
Tần Phái cũng là sinh viên trường Đại học Ngoại ngữ, lớn hơn Kim Thị Thị hai tuổi. Hai người quen nhau qua một câu lạc bộ, lâu ngày thành đôi bạn thân không có gì giấu nhau. Hai năm trước Tần Phái vượt qua hàng nghìn người, trúng tuyển vào đài truyền hình nhờ thành tích cực kì xuất sắc, bây giờ cô ấy là đạo diễn của một chương trình cực hot.
Kim Thị Thị canh giờ nấu cơm, Tần Phái cũng vừa đến cửa. Trong tay cô ấy xách thêm cái lồng chim, con vẹt đuôi dài với bộ lông sặc sỡ ngắm nhìn xung quanh.
Đôi mắt đen láy của Kim Thị Thị đầy ý cười, chạy bình bịch đến, “Phái Phái em rất nhớ chị, chị đúng là Phái Phái tốt nhất thế giới.”
Cô nhìn qua Tra Nam, tiếp tục líu lo: “Phái Phái, nếu ngày nào đó chị thất nghiệp, chị có thể suy nghĩ đến việc làm người chăn nuôi. Ôi, chị nuôi Tra Nam đến béo tròn rồi nè!”
Tần Phái cười: “Chị lại mong em mang nó về sớm!”
Kim Thị Thị chớp mắt với lồng chim, vươn ngón tay chọc cánh Tra Nam, “Thằng nhãi này! Gọi chị đi, không quen chị hả?”
Vẹt đuôi dài quay ngoắt đi.
Kim Thị Thị tức giận, “Phì! Tra nam!”
Tần Phái đánh giá khắp nơi, căn phòng rộng 200 mét vuông gồm ba phòng, nơi nào cũng toát lên vẻ sang trọng. Cô ấy cảm thán: “Chung cư cao cấp đúng là chung cư cao cấp, đến anh giai bảo vệ cũng đẹp trai hơn khu bọn chị.” Tần Phái đùa: “Để chị nhìn xem, giấy vệ sinh trong nhà người giàu có mạ vàng giống trong tiểu thuyết không?”
“Nhà giàu dùng giấy đó mà không đau ư?” Kim Thị Thị che miệng cười, Tần Phái cũng cười haha.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, bả vai Kim Thị Thị sụp xuống, thở dài: “Phái Phái, chị biết không, đôi khi em rất hâm mộ khu chung cư nhỏ của chị đó!”
Tần Phái liếc cô, lập tức hiểu ý, cười hỏi: “Sao, sợ nhà họ Kim đột nhiên thu hồi lại ư?”
Kim Thị Thị im lặng bĩu môi.
Tần Phái ngừng lại một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Ba mẹ em vẫn thế à?”
Kim Thị Thị cười khổ, “Bao nhiêu năm rồi, còn trông chờ gì vào họ nữa chứ?”
Đôi mắt đen láy của cô gái nhỏ nhìn về phía Tần Phái, giống như một con cún nhỏ bị bỏ rơi làm Tần Phái cực kì đau lòng.
Lúc Kim Thị Thị sinh ra, có người bói cho nhà họ Kim, nói Kim Thị Thị mệnh cứng, khắc người nhà. Khi đó bà nội Kim vẫn còn sống, kiên quyết đưa cô đến nhà dì ở Bình Thành để nuôi nấng.
Năm Kim Thị Thị bốn tuổi bà nội Kim qua đời. Thẩm Chi Nghi thực sự nhớ con gái nên Kim Trọng Hiền sai người đón Kim Thị Thị về.
Đó là khi Kim Phi Phi đã sinh ra, sau khi Kim Thị Thị trở về, Kim Phi Phi vốn khỏe mạnh lại liên tục bị ốm.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Có lần Kim Phi Phi nửa đêm bị sốt, Kim Trọng Hiền thì đang đi công tác. Thẩm Chi Nghi đành bảo tài xế đưa con gái đến bệnh viện. Trên đường vì sốt ruột nên Thẩm Chi Nghi giục liên tục, tài xế đành tăng tốc độ. Cuối cùng xảy ra tai nạn làm Thẩm Chi Nghi gãy tay.
Về sau, không biết do Thẩm Chi Nghi tin “Kim Thị Thị khắc người thân” hay là không đủ sức nuôi hai đứa con gái mà lại đưa Kim Thị Thị về Bình Thành. Đến tận năm 12 tuổi mới đón về nhà họ Kim.
Mặc dù Kim Thị Thị không hiểu tại sao ba mẹ đưa cô đến Bình Thành từ nhỏ nhưng cô vẫn rất vui vẻ vì ba mẹ lại đón cô về. Như thế sẽ không đứa trẻ nào bảo cô bị vứt đi nữa.
Cuối cùng họ vẫn đưa cô về Bình Thành.
Họ cứ nghĩ trẻ con chẳng hiểu gì cả nhưng thật ra Kim Thị Thị 4 tuổi đã hiểu nhiều thứ.
Ngày họ rời đi, cô núp ở góc tường nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa, dần biến thành một chấm đen nhỏ, cô ngồi ở đó khóc rất lâu.
Năm 12 tuổi ấy họ đón cô về nhà họ Tiêu. Tính cách cô gái nhỏ hào phóng, còn hơi nghịch ngợm. Nhưng có vẻ điều này không phải là điều ba mẹ Kim chờ mong.
Ánh mắt họ nhìn cô thể hiện rõ sự thất vọng và ghét bỏ. Cho đến tận khi Kim Thị Thị vô tình nghe thấy hai người giúp việc thì thầm với nhau, nói cô cả chẳng biết cái gì, nhìn y hệt con khỉ hoang trên núi, không có tí dáng vẻ thục nữ nào. Lúc ấy cô mới hiểu được sự chán ghét trong mắt ba mẹ mình đến từ đâu.
Kể từ ngày đó cô bắt đầu học theo dáng vẻ thục nữ mà họ mong muốn, kiềm chế tính cách, học đàn, khiêu vũ, vẽ tranh, vì giảm cân mà có thể nhịn đói mấy hôm. Họ thích cái gì cô chiều cái đó.
Cô không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt kia của ba mẹ một lần nào nữa, cô muốn giành lấy tình yêu của họ.
Nhưng cô nhận ra rằng mình đã sai. Cùng là con gái, Kim Phi Phi chẳng cần động tay vào việc gì, chỉ cần làm nũng là có thể dễ dàng nhận được sự chú ý và được ba mẹ nuông chiều.
Lúc lâu sau, Kim Thị Thị hít một hơi thật sâu, lại khoác lên mình dáng vẻ hoạt bát năng động nói: “Không sao, trên thế giới này đâu phải ba mẹ nào cũng yêu thương con mình đâu. Họ không yêu em cũng không sao cả, em sẽ tự yêu bản thân mình thật tốt!”
Tần Phái đau lòng xoa đầu cô, thật lâu sau mới cất tiếng: “Tương lai chắc chắn sẽ có một người vô cùng yêu thương Thị Thị của chúng ta.”
Kim Thị Thị gật đầu, cười càng tươi hơn, trong mắt lấp lánh như những vì sao nhỏ, “Ừm, em sẽ cố gắng kiếm tiền, mua một căn nhà thuộc về riêng mình. Trong phòng khách sẽ treo đủ loại rèm vải trắng, ánh nắng hè chiếu qua nó sẽ khiến căn nhà ấm áp hơn. Trong phòng bếp sẽ có đủ dụng cụ, em sẽ học làm thật nhiều món ngon, mời bạn bè thân thiết đến chơi. Em muốn trồng nhiều cây xanh và cả xương rồng, ngày nào về nhà cũng nghe thấy tiếng Tra Nam gọi em là bảo bối!”
Tần Phái cũng cười theo. Cùng cô so sánh bản thiết kế này, chung cư cao cấp Tây Tử Loan tựa như trở nên càng hoang vắng trống trải hơn.
Đúng lúc hai người đang cười đùa thì điện thoại Kim Thị Thị chợt vang lên.
Cô mở máy, thấy đó là tin nhắn của Tiêu Cận: Đừng khách sáo.
Kim Thị Thị nhíu mày, không hiểu gì cả.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Đừng khách sáo cái qq, cô thẳng tay vứt điện thoại sang bên cạnh.
Tần Phái hỏi: “Sao thế? Ai chọc cho em tức rồi?”
Kim Thị Thị nói một cách bí ẩn: “Chị còn nhớ em từng nhắc đến Tiêu Tiêu không?”
Tần Phái gật đầu: “Đồng bọn nhỏ của em ở Bình Thành.”
“Đúng đúng đúng! Em tìm được anh ấy rồi!” Kim Thị Thị bĩu môi nói tiếp: “Vốn dĩ đang tốt đẹp, chẳng hiểu sao hai hôm nay lại cho em ăn bơ. Vừa nãy lại gửi tin nhắn kì lạ.”
Tần Phái nhướng mày, “Chị không hiểu rõ vòng tròn của bọn em, chắc là sau nhiều năm anh ta đã thay đổi rồi!”
Kim Thị Thị chống cằm suy tư thật lâu, thở mạnh nói, “Dù sao bây giờ em cũng không muốn quan tâm đến anh ấy.”
Cô bảo Tần Phái lưu lại dấu vân tay của cô ấy vào mật khẩu, sau khi ăn xong hai người ngồi tám nhảm lúc nữa Tần Phái mới đi về.
Sáng hôm sau khi Kim Thị Thị đến công ty, phát hiện bàn làm việc của Diêm Tĩnh Vi trống không.
Đoạn Triết cầm tách cà phê, nói chuyện rất yếu ớt với đôi mắt thâm quầng: “Vi Vi xin chuyển công tác, bộ phận nhân sự đã đăng thông báo tuyển dụng, bây giờ tổ chúng ta chỉ có hai người thôi.”
Diêm Tĩnh Vi xin chuyển công tác?
Kim Thị Thị thở phào.
Chị gái kia đi rồi, cô cần gì diễn nhân vật thiếu nữ truyền cảm hứng cho ai xem nữa?!
Diêm Tĩnh Vi chuyển đi gấp, chiều qua làm xong thủ tục đã dọn đi. Cô ta đi rồi, nhiệm vụ chủ yếu đều đè lên người Đoạn Triết, hôm qua thức đến gần sáng mới hoàn thành công việc.
Đoạn Triết phân cho Kim Thị Thị công việc phù hợp, đang giải thích thì An Trình đến.
Đoạn Triết lập tức đứng thẳng dậy, lễ phép chào: “Trợ lý An.”
An Trình cười gật đầu với hai người, “3 giờ chiều nay tổng giám đốc Tiêu đi công tác ở Dần Thành, yêu cầu hai thành viên tổ phiên dịch đi cùng.”
Kim Thị Thị hé miệng, thực tập sinh như cô cũng phải đi??
Thế nhưng Đoạn Triết tiếp thu rất nhanh, gật đầu đồng ý. Anh ta nhìn đồng hồ rồi xoay người nói với Kim Thị Thị: “Bây giờ em về thu dọn hành lý đi, 2 giờ chiều tập trung ở sân bay.”
Lần đầu tiên Kim Thị Thị đi công tác, trong lòng có chút xíu vui vẻ. Nghĩ đến Tiêu Cận cô lại không nhịn được mà nhăn mũi.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Cô gọi cho Tần Phái một cuộc, bảo nếu chị ấy rảnh thì đến chăm sóc Tra Nam hộ cô, thu dọn xong hành lý liền đi thẳng đến sân bay.
Tiêu Cận mang theo 6 người, trừ anh còn có 2 trợ lý, 2 phiên dịch viên và 1 nhân viên phòng pháp lý.
Mọi người đăng ký xong thì tự tìm chỗ ngồi, 1 trợ lý và nhân viên pháp lý bận xử lý công việc nên họ ngồi cùng nhau. Đoạn Triết ngồi chỗ khác. Kim Thị Thị đang định ngồi cạnh anh ta thì An Trình nhanh tay lẹ mắt tiến lên, “Thị Thị, tôi phải bàn qua công việc ở Dần Thành với tổ trưởng Đoạn, phiền cô ngồi cùng Tiêu tổng có được không?”
Nói xong ngồi bẹp một phát xuống bên cạnh Đoạn Triết.
An Trình làm trợ lý không phải mới ngày một ngày hai, lần trước lúc mấy đồng nghiệp trong phòng trà bàn tán tin đồn giữa anh và Kim Thị Thị, vẻ mặt Tiêu tổng đã xụ xuống. Anh ta lờ mờ cảm thấy Tiêu tổng đối xử với Kim Thị Thị rất khác làm anh giây phút nào cũng phải chú ý đến ý tứ của sếp. Bao gồm cả những gì đã nói hoặc chưa nói, đã biểu hiện ra hay vẫn tẩm ngẩm tầm ngầm.
Kim Thị Thị lượn lờ bên cạnh Tiêu Cận, anh ngồi cạnh lối đi, trong tay cầm xấp tài liệu, đôi chân dài duỗi thẳng. Không biết có phải không thấy cô đến đây nên không có ý tránh ra hay không.
Kim Thị Thị im lặng phồng má, trực tiếp bước qua chân anh. Lúc chân sắp chạm đất hơi lung lay, lảo đảo ngã xuống ghế.
Người đàn ông bên cạnh thấp giọng cười, Kim Thị Thị liếc sang vẫn thấy dáng vẻ ung dung thong thả của anh. Cô tức đến mức thở hổn hển tựa lưng vào ghế, nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ đến thị tẩm.
Đột nhiên, trên đùi cảm thấy ấm áp. Kim Thị Thị mở mắt ra, thấy Tiêu Cận nhẹ nhàng đắp chăn nhỏ lên đùi cô.
Kim Thị Thị: “……”
Hai người liếc nhau, Kim Thị Thị kiêu ngạo kéo chăn xuống nhét vào tay Tiêu Cận.
Cô không phải tuýp người chỉ cần một cái chăn cũng có thể bị hối lộ!
Tiêu Cận hơi hụt hẫng mà cầm chăn.
Tiếp viên hàng không đến chào Tiêu Cận: “Xin chào ngài Tiêu, nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, 6 giờ tối sẽ hạ cánh ở Dần Thành.”
Tiêu Cận gật đầu.
Tiếp viên hàng không cười lịch sự, “Xin hỏi Tiêu tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Tiêu Cận hơi ngừng lại, khép tài liệu trong tay.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
“Có,” Anh nhìn thoáng qua Kim Thị Thị bên trong rồi nói với tiếp viên hàng không, “Quý cô Kim đây đang phớt lờ tôi, cô xem có cách gì không?”
Beta: Jen.
Hết giờ làm, Kim Thị Thị rủ Tần Phái sang nhà mình ăn cơm.
Cô đi siêu thị mua thức ăn, tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc phong phú.
Tần Phái cũng là sinh viên trường Đại học Ngoại ngữ, lớn hơn Kim Thị Thị hai tuổi. Hai người quen nhau qua một câu lạc bộ, lâu ngày thành đôi bạn thân không có gì giấu nhau. Hai năm trước Tần Phái vượt qua hàng nghìn người, trúng tuyển vào đài truyền hình nhờ thành tích cực kì xuất sắc, bây giờ cô ấy là đạo diễn của một chương trình cực hot.
Kim Thị Thị canh giờ nấu cơm, Tần Phái cũng vừa đến cửa. Trong tay cô ấy xách thêm cái lồng chim, con vẹt đuôi dài với bộ lông sặc sỡ ngắm nhìn xung quanh.
Đôi mắt đen láy của Kim Thị Thị đầy ý cười, chạy bình bịch đến, “Phái Phái em rất nhớ chị, chị đúng là Phái Phái tốt nhất thế giới.”
Cô nhìn qua Tra Nam, tiếp tục líu lo: “Phái Phái, nếu ngày nào đó chị thất nghiệp, chị có thể suy nghĩ đến việc làm người chăn nuôi. Ôi, chị nuôi Tra Nam đến béo tròn rồi nè!”
Tần Phái cười: “Chị lại mong em mang nó về sớm!”
Kim Thị Thị chớp mắt với lồng chim, vươn ngón tay chọc cánh Tra Nam, “Thằng nhãi này! Gọi chị đi, không quen chị hả?”
Vẹt đuôi dài quay ngoắt đi.
Kim Thị Thị tức giận, “Phì! Tra nam!”
Tần Phái đánh giá khắp nơi, căn phòng rộng 200 mét vuông gồm ba phòng, nơi nào cũng toát lên vẻ sang trọng. Cô ấy cảm thán: “Chung cư cao cấp đúng là chung cư cao cấp, đến anh giai bảo vệ cũng đẹp trai hơn khu bọn chị.” Tần Phái đùa: “Để chị nhìn xem, giấy vệ sinh trong nhà người giàu có mạ vàng giống trong tiểu thuyết không?”
“Nhà giàu dùng giấy đó mà không đau ư?” Kim Thị Thị che miệng cười, Tần Phái cũng cười haha.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, bả vai Kim Thị Thị sụp xuống, thở dài: “Phái Phái, chị biết không, đôi khi em rất hâm mộ khu chung cư nhỏ của chị đó!”
Tần Phái liếc cô, lập tức hiểu ý, cười hỏi: “Sao, sợ nhà họ Kim đột nhiên thu hồi lại ư?”
Kim Thị Thị im lặng bĩu môi.
Tần Phái ngừng lại một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Ba mẹ em vẫn thế à?”
Kim Thị Thị cười khổ, “Bao nhiêu năm rồi, còn trông chờ gì vào họ nữa chứ?”
Đôi mắt đen láy của cô gái nhỏ nhìn về phía Tần Phái, giống như một con cún nhỏ bị bỏ rơi làm Tần Phái cực kì đau lòng.
Lúc Kim Thị Thị sinh ra, có người bói cho nhà họ Kim, nói Kim Thị Thị mệnh cứng, khắc người nhà. Khi đó bà nội Kim vẫn còn sống, kiên quyết đưa cô đến nhà dì ở Bình Thành để nuôi nấng.
Năm Kim Thị Thị bốn tuổi bà nội Kim qua đời. Thẩm Chi Nghi thực sự nhớ con gái nên Kim Trọng Hiền sai người đón Kim Thị Thị về.
Đó là khi Kim Phi Phi đã sinh ra, sau khi Kim Thị Thị trở về, Kim Phi Phi vốn khỏe mạnh lại liên tục bị ốm.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Có lần Kim Phi Phi nửa đêm bị sốt, Kim Trọng Hiền thì đang đi công tác. Thẩm Chi Nghi đành bảo tài xế đưa con gái đến bệnh viện. Trên đường vì sốt ruột nên Thẩm Chi Nghi giục liên tục, tài xế đành tăng tốc độ. Cuối cùng xảy ra tai nạn làm Thẩm Chi Nghi gãy tay.
Về sau, không biết do Thẩm Chi Nghi tin “Kim Thị Thị khắc người thân” hay là không đủ sức nuôi hai đứa con gái mà lại đưa Kim Thị Thị về Bình Thành. Đến tận năm 12 tuổi mới đón về nhà họ Kim.
Mặc dù Kim Thị Thị không hiểu tại sao ba mẹ đưa cô đến Bình Thành từ nhỏ nhưng cô vẫn rất vui vẻ vì ba mẹ lại đón cô về. Như thế sẽ không đứa trẻ nào bảo cô bị vứt đi nữa.
Cuối cùng họ vẫn đưa cô về Bình Thành.
Họ cứ nghĩ trẻ con chẳng hiểu gì cả nhưng thật ra Kim Thị Thị 4 tuổi đã hiểu nhiều thứ.
Ngày họ rời đi, cô núp ở góc tường nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa, dần biến thành một chấm đen nhỏ, cô ngồi ở đó khóc rất lâu.
Năm 12 tuổi ấy họ đón cô về nhà họ Tiêu. Tính cách cô gái nhỏ hào phóng, còn hơi nghịch ngợm. Nhưng có vẻ điều này không phải là điều ba mẹ Kim chờ mong.
Ánh mắt họ nhìn cô thể hiện rõ sự thất vọng và ghét bỏ. Cho đến tận khi Kim Thị Thị vô tình nghe thấy hai người giúp việc thì thầm với nhau, nói cô cả chẳng biết cái gì, nhìn y hệt con khỉ hoang trên núi, không có tí dáng vẻ thục nữ nào. Lúc ấy cô mới hiểu được sự chán ghét trong mắt ba mẹ mình đến từ đâu.
Kể từ ngày đó cô bắt đầu học theo dáng vẻ thục nữ mà họ mong muốn, kiềm chế tính cách, học đàn, khiêu vũ, vẽ tranh, vì giảm cân mà có thể nhịn đói mấy hôm. Họ thích cái gì cô chiều cái đó.
Cô không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt kia của ba mẹ một lần nào nữa, cô muốn giành lấy tình yêu của họ.
Nhưng cô nhận ra rằng mình đã sai. Cùng là con gái, Kim Phi Phi chẳng cần động tay vào việc gì, chỉ cần làm nũng là có thể dễ dàng nhận được sự chú ý và được ba mẹ nuông chiều.
Lúc lâu sau, Kim Thị Thị hít một hơi thật sâu, lại khoác lên mình dáng vẻ hoạt bát năng động nói: “Không sao, trên thế giới này đâu phải ba mẹ nào cũng yêu thương con mình đâu. Họ không yêu em cũng không sao cả, em sẽ tự yêu bản thân mình thật tốt!”
Tần Phái đau lòng xoa đầu cô, thật lâu sau mới cất tiếng: “Tương lai chắc chắn sẽ có một người vô cùng yêu thương Thị Thị của chúng ta.”
Kim Thị Thị gật đầu, cười càng tươi hơn, trong mắt lấp lánh như những vì sao nhỏ, “Ừm, em sẽ cố gắng kiếm tiền, mua một căn nhà thuộc về riêng mình. Trong phòng khách sẽ treo đủ loại rèm vải trắng, ánh nắng hè chiếu qua nó sẽ khiến căn nhà ấm áp hơn. Trong phòng bếp sẽ có đủ dụng cụ, em sẽ học làm thật nhiều món ngon, mời bạn bè thân thiết đến chơi. Em muốn trồng nhiều cây xanh và cả xương rồng, ngày nào về nhà cũng nghe thấy tiếng Tra Nam gọi em là bảo bối!”
Tần Phái cũng cười theo. Cùng cô so sánh bản thiết kế này, chung cư cao cấp Tây Tử Loan tựa như trở nên càng hoang vắng trống trải hơn.
Đúng lúc hai người đang cười đùa thì điện thoại Kim Thị Thị chợt vang lên.
Cô mở máy, thấy đó là tin nhắn của Tiêu Cận: Đừng khách sáo.
Kim Thị Thị nhíu mày, không hiểu gì cả.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Đừng khách sáo cái qq, cô thẳng tay vứt điện thoại sang bên cạnh.
Tần Phái hỏi: “Sao thế? Ai chọc cho em tức rồi?”
Kim Thị Thị nói một cách bí ẩn: “Chị còn nhớ em từng nhắc đến Tiêu Tiêu không?”
Tần Phái gật đầu: “Đồng bọn nhỏ của em ở Bình Thành.”
“Đúng đúng đúng! Em tìm được anh ấy rồi!” Kim Thị Thị bĩu môi nói tiếp: “Vốn dĩ đang tốt đẹp, chẳng hiểu sao hai hôm nay lại cho em ăn bơ. Vừa nãy lại gửi tin nhắn kì lạ.”
Tần Phái nhướng mày, “Chị không hiểu rõ vòng tròn của bọn em, chắc là sau nhiều năm anh ta đã thay đổi rồi!”
Kim Thị Thị chống cằm suy tư thật lâu, thở mạnh nói, “Dù sao bây giờ em cũng không muốn quan tâm đến anh ấy.”
Cô bảo Tần Phái lưu lại dấu vân tay của cô ấy vào mật khẩu, sau khi ăn xong hai người ngồi tám nhảm lúc nữa Tần Phái mới đi về.
Sáng hôm sau khi Kim Thị Thị đến công ty, phát hiện bàn làm việc của Diêm Tĩnh Vi trống không.
Đoạn Triết cầm tách cà phê, nói chuyện rất yếu ớt với đôi mắt thâm quầng: “Vi Vi xin chuyển công tác, bộ phận nhân sự đã đăng thông báo tuyển dụng, bây giờ tổ chúng ta chỉ có hai người thôi.”
Diêm Tĩnh Vi xin chuyển công tác?
Kim Thị Thị thở phào.
Chị gái kia đi rồi, cô cần gì diễn nhân vật thiếu nữ truyền cảm hứng cho ai xem nữa?!
Diêm Tĩnh Vi chuyển đi gấp, chiều qua làm xong thủ tục đã dọn đi. Cô ta đi rồi, nhiệm vụ chủ yếu đều đè lên người Đoạn Triết, hôm qua thức đến gần sáng mới hoàn thành công việc.
Đoạn Triết phân cho Kim Thị Thị công việc phù hợp, đang giải thích thì An Trình đến.
Đoạn Triết lập tức đứng thẳng dậy, lễ phép chào: “Trợ lý An.”
An Trình cười gật đầu với hai người, “3 giờ chiều nay tổng giám đốc Tiêu đi công tác ở Dần Thành, yêu cầu hai thành viên tổ phiên dịch đi cùng.”
Kim Thị Thị hé miệng, thực tập sinh như cô cũng phải đi??
Thế nhưng Đoạn Triết tiếp thu rất nhanh, gật đầu đồng ý. Anh ta nhìn đồng hồ rồi xoay người nói với Kim Thị Thị: “Bây giờ em về thu dọn hành lý đi, 2 giờ chiều tập trung ở sân bay.”
Lần đầu tiên Kim Thị Thị đi công tác, trong lòng có chút xíu vui vẻ. Nghĩ đến Tiêu Cận cô lại không nhịn được mà nhăn mũi.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Cô gọi cho Tần Phái một cuộc, bảo nếu chị ấy rảnh thì đến chăm sóc Tra Nam hộ cô, thu dọn xong hành lý liền đi thẳng đến sân bay.
Tiêu Cận mang theo 6 người, trừ anh còn có 2 trợ lý, 2 phiên dịch viên và 1 nhân viên phòng pháp lý.
Mọi người đăng ký xong thì tự tìm chỗ ngồi, 1 trợ lý và nhân viên pháp lý bận xử lý công việc nên họ ngồi cùng nhau. Đoạn Triết ngồi chỗ khác. Kim Thị Thị đang định ngồi cạnh anh ta thì An Trình nhanh tay lẹ mắt tiến lên, “Thị Thị, tôi phải bàn qua công việc ở Dần Thành với tổ trưởng Đoạn, phiền cô ngồi cùng Tiêu tổng có được không?”
Nói xong ngồi bẹp một phát xuống bên cạnh Đoạn Triết.
An Trình làm trợ lý không phải mới ngày một ngày hai, lần trước lúc mấy đồng nghiệp trong phòng trà bàn tán tin đồn giữa anh và Kim Thị Thị, vẻ mặt Tiêu tổng đã xụ xuống. Anh ta lờ mờ cảm thấy Tiêu tổng đối xử với Kim Thị Thị rất khác làm anh giây phút nào cũng phải chú ý đến ý tứ của sếp. Bao gồm cả những gì đã nói hoặc chưa nói, đã biểu hiện ra hay vẫn tẩm ngẩm tầm ngầm.
Kim Thị Thị lượn lờ bên cạnh Tiêu Cận, anh ngồi cạnh lối đi, trong tay cầm xấp tài liệu, đôi chân dài duỗi thẳng. Không biết có phải không thấy cô đến đây nên không có ý tránh ra hay không.
Kim Thị Thị im lặng phồng má, trực tiếp bước qua chân anh. Lúc chân sắp chạm đất hơi lung lay, lảo đảo ngã xuống ghế.
Người đàn ông bên cạnh thấp giọng cười, Kim Thị Thị liếc sang vẫn thấy dáng vẻ ung dung thong thả của anh. Cô tức đến mức thở hổn hển tựa lưng vào ghế, nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ đến thị tẩm.
Đột nhiên, trên đùi cảm thấy ấm áp. Kim Thị Thị mở mắt ra, thấy Tiêu Cận nhẹ nhàng đắp chăn nhỏ lên đùi cô.
Kim Thị Thị: “……”
Hai người liếc nhau, Kim Thị Thị kiêu ngạo kéo chăn xuống nhét vào tay Tiêu Cận.
Cô không phải tuýp người chỉ cần một cái chăn cũng có thể bị hối lộ!
Tiêu Cận hơi hụt hẫng mà cầm chăn.
Tiếp viên hàng không đến chào Tiêu Cận: “Xin chào ngài Tiêu, nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, 6 giờ tối sẽ hạ cánh ở Dần Thành.”
Tiêu Cận gật đầu.
Tiếp viên hàng không cười lịch sự, “Xin hỏi Tiêu tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Tiêu Cận hơi ngừng lại, khép tài liệu trong tay.- ---Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
“Có,” Anh nhìn thoáng qua Kim Thị Thị bên trong rồi nói với tiếp viên hàng không, “Quý cô Kim đây đang phớt lờ tôi, cô xem có cách gì không?”
Bình luận truyện