Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
Chương 22: Một đêm mộng xuân không dấu vết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói cho tôi biết em muốn cái gì?” Cảm giác
được sự giãn ra rồi lại co vào của huyệt khẩu, Âu Dương Thụy gia tăng thêm
một ngón tay, tiến hành khuếch trương nhanh hơn. Điều này khiến cho Vân Mộ Hoa suýt nữa
nhịn không được mà nức nở kêu thành tiếng, quay về phía người kia đòi hỏi nhiều
hơn, nhiều hơn…
Dục vọng cuồn cuộn thổi tới,
cảm giác hư không ngày một rõ ràng, Vân Mộ Hoa cắn chặt ngón tay mình, mong
ngóng khát khao những gì đối phương sắp dành cho cậu, “Ô … ô ô…”
Tiếng rên rỉ của cậu làm
cho yết hầu của Âu Dương Thụy càng lúc càng khô rát, động tác trên tay cũng dừng lại. Anh tách hai chân Vân Mộ Hoa, cầm lấy dục vọng đá sớm dựng thẳng nơi hạ thân mình,
nhắm ngay hậu huyệt người kia mà chậm rãi tiến vào.
Thời khắc người trân ái tiến
nhập vào sâu trong cơ thể, Vân Mộ Hoa bất ngờ hét lên một tiếng đau đớn. Nhưng
là, ngay sau đó Âu Dương Thụy liền ôn nhu an ủi dỗ dành cậu, đồng thời
cũng hòa hoãn tốc độ đẩy đưa dưới hạ thể của mình.
Phân thân vừa mới tiến vào một
cái, Âu Dương Thụy đã có cảm giác được nội bích vô cùng chặt chẽ bao vây, “Mộ
Hoa, cậu thật chặt.” Anh khoan khoái thở ra.
“A… Đau…” Đau nhức vô hạn
mãnh liệt dâng lên, rồi lại là cảm giác ý loạn tình mê không thể thoát ra. Nội
bích gắt gao hút lấy phân thân đang nhịp nhành đưa đẩy, cũng liên tục co rút
không ngừng. Thân thể Vân Mộ Hoa tựa hồ như muốn nứt ra.
Tuy rằng Âu Dương Thụy đã
làm trọn vẹn công đoạn khuếch trương, nhưng Vân Mộ Hoa chặt hơn rất nhiều so với
tưởng tượng của anh. Cậu chặt đến mức khiến anh khó có thể luận động được, thậm
chí còn hơi phát đau, nhưng là khoái cảm cũng vô cùng mãnh liệt.
Chịu không nổi cảm giác
giày vò này, Âu Dương Thụy nghiến răng đánh thẳng vào nơi tiêu hồn lạc phách
sâu thẳm nhất kia, khiến cho Vân Mộ Hoa không khỏi kêu đau một trận.
“A… Đau… Đừng…” Vân Mộ Hoa
nức nở.
“Lập tức sẽ không đau nữa,
chịu đựng nào.” Âu Dương Thụy cũng không nỡ để Vân Mộ Hoa chịu nhiều đau đớn, nhưng
đã đến nước này rồi, anh không thể dừng lại được, cứ chậm rãi tiến quân, hưởng
thụ khoải cảm mà thân thể này mang lại.
Không biết sau bao lâu, những
tiếng nấc nghẹn của Vân Mộ Hoa rốt cuộc nhỏ dần, cảm giác đau đớn nơi hạ thân
đã có phần tiêu thất, thay vào đó chính là tê dại cùng với khoái cảm từng hồi. Cậu
vì thế thả lòng thân thể. Trong nháy mắt Âu Dương
Thụy đã nhận ra biến chuyển rõ rệt này, liền không chút chần chừ mà dùng sức mạnh mẽ xỏ xuyên vào thân thể
người bên dưới. Anh híp mắt, cảm thấy như dục vọng đang chôn bên trong tiểu huyệt mềm
mại kia sắp bị làm cho tan chảy.
“Thụy, em yêu anh, em yêu
anh…” Vân Mộ Hoa vừa khóc vừa nói, tất cả những cảm giác đau nhức nơi hậu huyệt lúc ban đầu đều đã biến thành khoái cảm. Cậu vươn hai chân cuốn chặt lấy thắt lưng đối
phương, để anh có thể tiến vào sâu sơn, sâu đến mức có thể sát nhập vào
linh hồn của cậu. “A… Sâu hơn chút nữa… Em còn muốn…” Còn muốn Âu Dương Thụy tiếp
tục yêu thương cậu, thật sâu yêu thương cậu.
Được khích lệ, Ân Dương Thụy
hai tay nâng mông đối phương, mãnh liệt đưa đẩy khiến cho những âm thanh dâm mỹ không ngừng vang lên
bên tai. Phân thân nóng như lửa đang lúc được nội bích gắt gao gắn
chặt lại bất ngờ chạm tới một điểu nào đó sâu thẳm bên trong cơ thể Vân Mộ Hoa, khiến cho cậu
run lên một cái vô cùng rõ rệt.
“Thụy… Thụy…” Những tiếng
ngâm nga mê loạn rất nhỏ vang vọng trong thần trí. Dục vọng thô to
bên trong hậu huyệt liên tục ra ra vào vào. Toàn bộ tế bào thần kinh cảm giác của
Vân Mộ Hoa dường như tê liệt, mọi thứ xung quanh đều triệt để hóa thành một bể
dục ngút trời, ngay cả những tiếng thở dốc dồn dập cũng như được tẩm qua một loại
khoái cảm làm cho người ta mê đắm. Da thịt rất nhanh bị bao phủ bởi một lớp mồ
hôi, thanh âm ướt át mà ngọt ngào của từng va chạm nơi thân thể cùng với những
tiếng rên rỉ đứt đoạn không ngừng vấn vít quẩn quanh trong không khí, mà dục vọng
lại như từng trận sóng triều, càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt ở nơi tận cùng cơ thể.
Kịch liệt thúc vào rồi lại
mạnh mẽ rút ra, thúc vào, rút ra…
“A… ô a… a….”
Âu Dương Thụy đẩy nhanh tốc
độ, nhắm thẳng chính giữa lỗi vào mà liên tục xuyên xỏ, ma sát không ngừng, cuồng
bạo đòi hỏi. Vân Mộ Hoa cảm thấy bản thân mình như sắp chết đến nơi, cậu thực sự sắp
bỏ mạng dưới loại khoái cảm cường liệt trước nay chưa từng có này.
Mồ hôi cùng với xúc cảm,
tất thảy đan xen vào một chỗ. Vân Mộ Hoa theo bản năng đón ý hùa theo luận động
của người phía trên, tức thì đạt tới đỉnh cao sắc dục.
Như Vân Mộ Hoa mong muốn,
Ân Dương Thụy dẫn dắt cậu sa vào một thế giới tình dục nóng bỏng mà mềm mại. Trong một đêm mê loạn này, anh đã hoàn toàn chiếm hữu thân thể của cậu.
Dưới sự ôn nhu của
Âu Dương Thụy, hạ thân một hồi đau nhức cũng đã trở nên mềm xốp lỏng lẻo hơn.
Rõ ràng có thể kháng cự, Vân Mộ Hoa thế
nhưng lại chọn cách phóng túng đắm chìm, chấp nhận đớn đau, tiếp nhận
động tác của người nọ…
Nguyên lai, tư vị lần đầu nếm
thử trái cấm chính là như vậy sao?
Vân Mộ Hoa toàn thân nhức mỏi
không thể diễn tả được bằng lời. Cho dù biết tình cảm mà bản thân mình dành cho Âu Dương
Thụy là vô vọng, cậu thế nhưng vẫn bất chấp tất cả, không hề hối hận mà cùng anh trải qua một
đêm này. Cuộc đời này có lẽ sẽ không có ai giống như Âu Dương Thụy, khiến cho cậu
có nhiều cảm xúc mãnh liệt, vừa khắc cốt ghi tâm lại vừa đau lòng đến thế.
Khi Vân Mộ Hoa tỉnh lại,
ngoài cửa, trời đã sáng. Tuy rằng toàn thân mỏi nhừ nhưng cậu vẫn muốn trở dậy tắm rửa một
chút. Thừa dịp Âu Dương Thụy còn đang ngủ, Vân Mộ Hoa mặc quần áo, mở cửa bước ra
ngoài, đè nén lại suy nghĩ sẽ đối mặt với người kia như thế nào sau khi anh tỉnh
dậy. Cứ coi như một giấc mộng đi.
Trở lại phòng mình, Vân Mộ
Hoa ngẩng đầu thử nhìn vào gương. Bộ dáng hiện tại của mình thực sự là hỏng
bét. Vẻ mặt mệt mỏi, lại còn đỏ bừng như bị phỏng. Mặc kệ, trước tiên cứ đi học đã, còn
lại tính sau.
Hết tiết, sau khi xem lại đồng
hồ, Vân Mộ Hoa định bụng thu dọn sách vở rồi rời đi.
“Ngày mai cuối tuần rồi, tối
nay ra ngoài chơi không?” Jack ngăn cậu lại, hỏi.
“Chơi gì?”
“Xem phim, đi dạo, sàn nhảy,
đi không?”
“Tôi không rảnh.” Thanh âm
của Vân Mộ Hoa có phần rầu rĩ. Không biết sau khi Âu Dương Thụy tỉnh lại sẽ như
thế nào.
“Cậu đến Mỹ đã lâu như thế rồi,
nói xem, trừ bỏ những khu vực xung quanh trường học, cậu còn đi tới được những
đâu?” Jack biểu tình chịu không nổi, tiếc nuối nói, “Đừng lãng phí tuổi thanh
xuân, đi, hôm nay tôi đưa cậu đi chơi một chút.”
“Được rồi.” Vân Mộ Hoa mạnh
mẽ lấy lại tinh thần.
“Bộ dạng rầu rĩ này là sao,
cậu và Âu Dương Thụy xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, vẫn như
cũ.” Vân Mộ Hoa nói đến là nhẹ nhàng.
Jack cảm thấy hiện tại cậu
bạn của mình rất không vui, giọng điệu thoải mái nhưng lại ẩn chứa một chút u sầu.
Vân Mộ Hoa cuối cùng nhận lời
tối nay cùng tới HAPPY với Jack.
New York đêm hè, nóng không
tả được.
Vầng trán Vân Mộ Hoa xuất
ra một tầng mồ hôi rất mỏng, nhưng cậu không cảm thấy nóng một chút nào. Vào một
tiệm kem, Jack gọi một ly Milkshake (*), đặt tới trước mặt Vân Mộ Hoa.
(*) Milkshake: Kem trộn sữa.
Tư vị lạnh buốt từ đầu lưỡi
lan tràn. Một cảm giác mát dịu thay thế cho sự khô rát nơi cổ họng. Đôi mắt loáng thoáng suy tư lo lắng của Vân Mộ Hoa tựa hồ như trũng sâu trên khuôn mặt
vẫn còn ẩn chứa một chút trẻ con. Cậu xúc thêm một thìa kem đưa vào miệng, nhất
thời lạnh toát từ đầu đến chân. Thật thoải mái!
Hai người cả chiều đi dạo
bên ngoài, ăn uống chơi bời thỏa thích. Mỗi lần đi ngang qua một quán ăn nào
đó, Jack sẽ lại mua một ít để cùng ăn với Vân Mộ Hoa.
“Tôi mời cậu nhiều món như
vậy, sao mặt mày cậu vẫn lạnh như băng thế? Được rồi, tôi kể chuyện cười cho cậu
nghe nhé?”
“Ừ.” Vân Mộ Hoa thản nhiên
đáp.
“Ngày xửa ngày xưa, có một
ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng…”
“… Cũ quá rồi! Cái truyện
tiếu lâm nhạt nhẽo như vậy, cậu cũng không biết xấu hổ mà kể ra à?!” Vân Mộ Hoa
ra vẻ khinh thường.
“Rõ ràng là rất buồn cười
mà? Chỗ nào cũ rích?” Jack cười nói. Truyện kể thì thực sự nhạt nhẽo, thế
nhưng nụ cười của người này chính là rất lôi cuốn, nháy mắt đã có thể khiến cho
người khác cảm nhận được sự vui vẻ của cậu ta, cũng làm cho người ta bất tri bất
giác mà cong môi theo nụ cười ấy.
Qua một hồi lâu, Vân Mộ Hoa
mới phát hiện nụ cười ngây ngô của người trước mặt, vì thế cậu cũng thử một chút,
nhưng là đường cong nơi khóe miệng nhất thời trở nên cứng đờ.
Ngoài cửa chính có một đôi nam
nữ đi vào. Vân Mộ Hoa không thể không cảm thán thế giới này quá nhỏ bé. New York rộng
lớn là vậy, tại sao vào giờ phút này, cậu lại phải tận mắt nhìn thấy Âu Dương
Thụy và bạn gái của anh ta?
Âu Dương Thụy vừa bước vào đã nhìn về phía Vân Mộ Hoa, mà cô gái xinh đẹp đi bên anh cũng nhìn về phía cậu, trên gương mặt xinh đẹp ấy thoáng hiện ra một nụ cười như có như không.
Vân Mộ Hoa liếc mắt một cái
liền nhận ra, cô gái này chính là nữ sinh hôm trước đã tặng cậu một cái bạt tai
ở trong thư viện.
Jack theo ánh mắt của Vân Mộ
Hoa quay đầu nhìn lại, kinh ngạc lên tiếng gọi, “Thụy? Cậu cũng đến ăn kem?”
“Ừ, trùng hợp.” Âu Dương Thụy
giương khóe miệng, lộ ra một nét cười.
Anh không biết Vân Mộ Hoa
coi anh là cái gì. Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã liền không thấy bóng, tan học tới
trường đón cậu, lại nghe người khác nói cậu ta về với Jack. Vân Mộ Hoa
rõ ràng đang trốn tránh anh. Đêm qua người chọc cho tâm anh rung động chính là
cậu, mà hiện tại người tận lực lẩn tránh anh cũng là cậu ta. Ân Dương Thụy nhịn
không được trong lòng chửi rủa một phen. Vân Mộ Hoa đến tột cùng là đang đùa
cái gì?
Jack bỗng nhiên nhìn về
phía cô gái bên người Âu Dương Thụy, “Bạn gái cậu?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt
Âu Dương Thụy vẫn luôn dán lên trên người Vân Mộ Hoa.
“Chính là cô!” Jack đột
nhiên nói, “Tôi nhớ ra rồi, hôm đó chính cô đã tát Mộ Hoa, đúng không?”
“Ngại quá, hôm đó chỉ là hiểu
lầm. Đêm nay tôi cùng Thụy tham gia vũ hội, các anh có muốn đi không?” Giống
như hiểu lầm giữa hai người yêu nhau đã được hóa giải, cô nàng vui vẻ mỉm cười.
Thấy trên mặt Âu Dương Thụy
không có bao nhiêu biểu cảm, Vân Mộ Hoa vốn dĩ đang im lặng bất chợt lên tiếng,
“Đi thôi.” Không có gì ngoài chút mất mát mơ hồ chìm lắng tận sâu dưới đáy lòng. Khách quan
mà nói, Vân Mộ Hoa cảm thấy hai người trước mặt rất xứng đôi.
Băng qua hai người nọ, Vân
Mộ Hoa vội vàng rời khỏi tiệm kem. Jack vội vàng đuổi theo cậu.
“Cậu đi nhanh như thế làm
cái gì?”
Vân Mộ Hoa cảm thấy lòng
bàn tay mình vì lo lắng khẩn trương mà ướt đẫm mồ hôi.
Trong tâm tưởng của cậu bất
giác tái hiện lại hình ảnh triền miên không dứt cùng với Âu Dương Thụy tối hôm qua.
Lại nhớ tới bộ dạng nữ sinh tươi cười đứng bên cạnh Âu Dương Thụy kia, trái tim cậu
nhất thời ưu phiền đến hoảng loạn. Thật muốn đập nát nụ cười chọc người khó chịu
trên mặt cô ả!
“Nói cho tôi biết em muốn cái gì?” Cảm giác
được sự giãn ra rồi lại co vào của huyệt khẩu, Âu Dương Thụy gia tăng thêm
một ngón tay, tiến hành khuếch trương nhanh hơn. Điều này khiến cho Vân Mộ Hoa suýt nữa
nhịn không được mà nức nở kêu thành tiếng, quay về phía người kia đòi hỏi nhiều
hơn, nhiều hơn…
Dục vọng cuồn cuộn thổi tới,
cảm giác hư không ngày một rõ ràng, Vân Mộ Hoa cắn chặt ngón tay mình, mong
ngóng khát khao những gì đối phương sắp dành cho cậu, “Ô … ô ô…”
Tiếng rên rỉ của cậu làm
cho yết hầu của Âu Dương Thụy càng lúc càng khô rát, động tác trên tay cũng dừng lại. Anh tách hai chân Vân Mộ Hoa, cầm lấy dục vọng đá sớm dựng thẳng nơi hạ thân mình,
nhắm ngay hậu huyệt người kia mà chậm rãi tiến vào.
Thời khắc người trân ái tiến
nhập vào sâu trong cơ thể, Vân Mộ Hoa bất ngờ hét lên một tiếng đau đớn. Nhưng
là, ngay sau đó Âu Dương Thụy liền ôn nhu an ủi dỗ dành cậu, đồng thời
cũng hòa hoãn tốc độ đẩy đưa dưới hạ thể của mình.
Phân thân vừa mới tiến vào một
cái, Âu Dương Thụy đã có cảm giác được nội bích vô cùng chặt chẽ bao vây, “Mộ
Hoa, cậu thật chặt.” Anh khoan khoái thở ra.
“A… Đau…” Đau nhức vô hạn
mãnh liệt dâng lên, rồi lại là cảm giác ý loạn tình mê không thể thoát ra. Nội
bích gắt gao hút lấy phân thân đang nhịp nhành đưa đẩy, cũng liên tục co rút
không ngừng. Thân thể Vân Mộ Hoa tựa hồ như muốn nứt ra.
Tuy rằng Âu Dương Thụy đã
làm trọn vẹn công đoạn khuếch trương, nhưng Vân Mộ Hoa chặt hơn rất nhiều so với
tưởng tượng của anh. Cậu chặt đến mức khiến anh khó có thể luận động được, thậm
chí còn hơi phát đau, nhưng là khoái cảm cũng vô cùng mãnh liệt.
Chịu không nổi cảm giác
giày vò này, Âu Dương Thụy nghiến răng đánh thẳng vào nơi tiêu hồn lạc phách
sâu thẳm nhất kia, khiến cho Vân Mộ Hoa không khỏi kêu đau một trận.
“A… Đau… Đừng…” Vân Mộ Hoa
nức nở.
“Lập tức sẽ không đau nữa,
chịu đựng nào.” Âu Dương Thụy cũng không nỡ để Vân Mộ Hoa chịu nhiều đau đớn, nhưng
đã đến nước này rồi, anh không thể dừng lại được, cứ chậm rãi tiến quân, hưởng
thụ khoải cảm mà thân thể này mang lại.
Không biết sau bao lâu, những
tiếng nấc nghẹn của Vân Mộ Hoa rốt cuộc nhỏ dần, cảm giác đau đớn nơi hạ thân
đã có phần tiêu thất, thay vào đó chính là tê dại cùng với khoái cảm từng hồi. Cậu
vì thế thả lòng thân thể. Trong nháy mắt Âu Dương
Thụy đã nhận ra biến chuyển rõ rệt này, liền không chút chần chừ mà dùng sức mạnh mẽ xỏ xuyên vào thân thể
người bên dưới. Anh híp mắt, cảm thấy như dục vọng đang chôn bên trong tiểu huyệt mềm
mại kia sắp bị làm cho tan chảy.
“Thụy, em yêu anh, em yêu
anh…” Vân Mộ Hoa vừa khóc vừa nói, tất cả những cảm giác đau nhức nơi hậu huyệt lúc ban đầu đều đã biến thành khoái cảm. Cậu vươn hai chân cuốn chặt lấy thắt lưng đối
phương, để anh có thể tiến vào sâu sơn, sâu đến mức có thể sát nhập vào
linh hồn của cậu. “A… Sâu hơn chút nữa… Em còn muốn…” Còn muốn Âu Dương Thụy tiếp
tục yêu thương cậu, thật sâu yêu thương cậu.
Được khích lệ, Ân Dương Thụy
hai tay nâng mông đối phương, mãnh liệt đưa đẩy khiến cho những âm thanh dâm mỹ không ngừng vang lên
bên tai. Phân thân nóng như lửa đang lúc được nội bích gắt gao gắn
chặt lại bất ngờ chạm tới một điểu nào đó sâu thẳm bên trong cơ thể Vân Mộ Hoa, khiến cho cậu
run lên một cái vô cùng rõ rệt.
“Thụy… Thụy…” Những tiếng
ngâm nga mê loạn rất nhỏ vang vọng trong thần trí. Dục vọng thô to
bên trong hậu huyệt liên tục ra ra vào vào. Toàn bộ tế bào thần kinh cảm giác của
Vân Mộ Hoa dường như tê liệt, mọi thứ xung quanh đều triệt để hóa thành một bể
dục ngút trời, ngay cả những tiếng thở dốc dồn dập cũng như được tẩm qua một loại
khoái cảm làm cho người ta mê đắm. Da thịt rất nhanh bị bao phủ bởi một lớp mồ
hôi, thanh âm ướt át mà ngọt ngào của từng va chạm nơi thân thể cùng với những
tiếng rên rỉ đứt đoạn không ngừng vấn vít quẩn quanh trong không khí, mà dục vọng
lại như từng trận sóng triều, càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt ở nơi tận cùng cơ thể.
Kịch liệt thúc vào rồi lại
mạnh mẽ rút ra, thúc vào, rút ra…
“A… ô a… a….”
Âu Dương Thụy đẩy nhanh tốc
độ, nhắm thẳng chính giữa lỗi vào mà liên tục xuyên xỏ, ma sát không ngừng, cuồng
bạo đòi hỏi. Vân Mộ Hoa cảm thấy bản thân mình như sắp chết đến nơi, cậu thực sự sắp
bỏ mạng dưới loại khoái cảm cường liệt trước nay chưa từng có này.
Mồ hôi cùng với xúc cảm,
tất thảy đan xen vào một chỗ. Vân Mộ Hoa theo bản năng đón ý hùa theo luận động
của người phía trên, tức thì đạt tới đỉnh cao sắc dục.
Như Vân Mộ Hoa mong muốn,
Ân Dương Thụy dẫn dắt cậu sa vào một thế giới tình dục nóng bỏng mà mềm mại. Trong một đêm mê loạn này, anh đã hoàn toàn chiếm hữu thân thể của cậu.
Dưới sự ôn nhu của
Âu Dương Thụy, hạ thân một hồi đau nhức cũng đã trở nên mềm xốp lỏng lẻo hơn.
Rõ ràng có thể kháng cự, Vân Mộ Hoa thế
nhưng lại chọn cách phóng túng đắm chìm, chấp nhận đớn đau, tiếp nhận
động tác của người nọ…
Nguyên lai, tư vị lần đầu nếm
thử trái cấm chính là như vậy sao?
Vân Mộ Hoa toàn thân nhức mỏi
không thể diễn tả được bằng lời. Cho dù biết tình cảm mà bản thân mình dành cho Âu Dương
Thụy là vô vọng, cậu thế nhưng vẫn bất chấp tất cả, không hề hối hận mà cùng anh trải qua một
đêm này. Cuộc đời này có lẽ sẽ không có ai giống như Âu Dương Thụy, khiến cho cậu
có nhiều cảm xúc mãnh liệt, vừa khắc cốt ghi tâm lại vừa đau lòng đến thế.
Khi Vân Mộ Hoa tỉnh lại,
ngoài cửa, trời đã sáng. Tuy rằng toàn thân mỏi nhừ nhưng cậu vẫn muốn trở dậy tắm rửa một
chút. Thừa dịp Âu Dương Thụy còn đang ngủ, Vân Mộ Hoa mặc quần áo, mở cửa bước ra
ngoài, đè nén lại suy nghĩ sẽ đối mặt với người kia như thế nào sau khi anh tỉnh
dậy. Cứ coi như một giấc mộng đi.
Trở lại phòng mình, Vân Mộ
Hoa ngẩng đầu thử nhìn vào gương. Bộ dáng hiện tại của mình thực sự là hỏng
bét. Vẻ mặt mệt mỏi, lại còn đỏ bừng như bị phỏng. Mặc kệ, trước tiên cứ đi học đã, còn
lại tính sau.
Hết tiết, sau khi xem lại đồng
hồ, Vân Mộ Hoa định bụng thu dọn sách vở rồi rời đi.
“Ngày mai cuối tuần rồi, tối
nay ra ngoài chơi không?” Jack ngăn cậu lại, hỏi.
“Chơi gì?”
“Xem phim, đi dạo, sàn nhảy,
đi không?”
“Tôi không rảnh.” Thanh âm
của Vân Mộ Hoa có phần rầu rĩ. Không biết sau khi Âu Dương Thụy tỉnh lại sẽ như
thế nào.
“Cậu đến Mỹ đã lâu như thế rồi,
nói xem, trừ bỏ những khu vực xung quanh trường học, cậu còn đi tới được những
đâu?” Jack biểu tình chịu không nổi, tiếc nuối nói, “Đừng lãng phí tuổi thanh
xuân, đi, hôm nay tôi đưa cậu đi chơi một chút.”
“Được rồi.” Vân Mộ Hoa mạnh
mẽ lấy lại tinh thần.
“Bộ dạng rầu rĩ này là sao,
cậu và Âu Dương Thụy xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, vẫn như
cũ.” Vân Mộ Hoa nói đến là nhẹ nhàng.
Jack cảm thấy hiện tại cậu
bạn của mình rất không vui, giọng điệu thoải mái nhưng lại ẩn chứa một chút u sầu.
Vân Mộ Hoa cuối cùng nhận lời
tối nay cùng tới HAPPY với Jack.
New York đêm hè, nóng không
tả được.
Vầng trán Vân Mộ Hoa xuất
ra một tầng mồ hôi rất mỏng, nhưng cậu không cảm thấy nóng một chút nào. Vào một
tiệm kem, Jack gọi một ly Milkshake (*), đặt tới trước mặt Vân Mộ Hoa.
(*) Milkshake: Kem trộn sữa.
Tư vị lạnh buốt từ đầu lưỡi
lan tràn. Một cảm giác mát dịu thay thế cho sự khô rát nơi cổ họng. Đôi mắt loáng thoáng suy tư lo lắng của Vân Mộ Hoa tựa hồ như trũng sâu trên khuôn mặt
vẫn còn ẩn chứa một chút trẻ con. Cậu xúc thêm một thìa kem đưa vào miệng, nhất
thời lạnh toát từ đầu đến chân. Thật thoải mái!
Hai người cả chiều đi dạo
bên ngoài, ăn uống chơi bời thỏa thích. Mỗi lần đi ngang qua một quán ăn nào
đó, Jack sẽ lại mua một ít để cùng ăn với Vân Mộ Hoa.
“Tôi mời cậu nhiều món như
vậy, sao mặt mày cậu vẫn lạnh như băng thế? Được rồi, tôi kể chuyện cười cho cậu
nghe nhé?”
“Ừ.” Vân Mộ Hoa thản nhiên
đáp.
“Ngày xửa ngày xưa, có một
ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng…”
“… Cũ quá rồi! Cái truyện
tiếu lâm nhạt nhẽo như vậy, cậu cũng không biết xấu hổ mà kể ra à?!” Vân Mộ Hoa
ra vẻ khinh thường.
“Rõ ràng là rất buồn cười
mà? Chỗ nào cũ rích?” Jack cười nói. Truyện kể thì thực sự nhạt nhẽo, thế
nhưng nụ cười của người này chính là rất lôi cuốn, nháy mắt đã có thể khiến cho
người khác cảm nhận được sự vui vẻ của cậu ta, cũng làm cho người ta bất tri bất
giác mà cong môi theo nụ cười ấy.
Qua một hồi lâu, Vân Mộ Hoa
mới phát hiện nụ cười ngây ngô của người trước mặt, vì thế cậu cũng thử một chút,
nhưng là đường cong nơi khóe miệng nhất thời trở nên cứng đờ.
Ngoài cửa chính có một đôi nam
nữ đi vào. Vân Mộ Hoa không thể không cảm thán thế giới này quá nhỏ bé. New York rộng
lớn là vậy, tại sao vào giờ phút này, cậu lại phải tận mắt nhìn thấy Âu Dương
Thụy và bạn gái của anh ta?
Âu Dương Thụy vừa bước vào đã nhìn về phía Vân Mộ Hoa, mà cô gái xinh đẹp đi bên anh cũng nhìn về phía cậu, trên gương mặt xinh đẹp ấy thoáng hiện ra một nụ cười như có như không.
Vân Mộ Hoa liếc mắt một cái
liền nhận ra, cô gái này chính là nữ sinh hôm trước đã tặng cậu một cái bạt tai
ở trong thư viện.
Jack theo ánh mắt của Vân Mộ
Hoa quay đầu nhìn lại, kinh ngạc lên tiếng gọi, “Thụy? Cậu cũng đến ăn kem?”
“Ừ, trùng hợp.” Âu Dương Thụy
giương khóe miệng, lộ ra một nét cười.
Anh không biết Vân Mộ Hoa
coi anh là cái gì. Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã liền không thấy bóng, tan học tới
trường đón cậu, lại nghe người khác nói cậu ta về với Jack. Vân Mộ Hoa
rõ ràng đang trốn tránh anh. Đêm qua người chọc cho tâm anh rung động chính là
cậu, mà hiện tại người tận lực lẩn tránh anh cũng là cậu ta. Ân Dương Thụy nhịn
không được trong lòng chửi rủa một phen. Vân Mộ Hoa đến tột cùng là đang đùa
cái gì?
Jack bỗng nhiên nhìn về
phía cô gái bên người Âu Dương Thụy, “Bạn gái cậu?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt
Âu Dương Thụy vẫn luôn dán lên trên người Vân Mộ Hoa.
“Chính là cô!” Jack đột
nhiên nói, “Tôi nhớ ra rồi, hôm đó chính cô đã tát Mộ Hoa, đúng không?”
“Ngại quá, hôm đó chỉ là hiểu
lầm. Đêm nay tôi cùng Thụy tham gia vũ hội, các anh có muốn đi không?” Giống
như hiểu lầm giữa hai người yêu nhau đã được hóa giải, cô nàng vui vẻ mỉm cười.
Thấy trên mặt Âu Dương Thụy
không có bao nhiêu biểu cảm, Vân Mộ Hoa vốn dĩ đang im lặng bất chợt lên tiếng,
“Đi thôi.” Không có gì ngoài chút mất mát mơ hồ chìm lắng tận sâu dưới đáy lòng. Khách quan
mà nói, Vân Mộ Hoa cảm thấy hai người trước mặt rất xứng đôi.
Băng qua hai người nọ, Vân
Mộ Hoa vội vàng rời khỏi tiệm kem. Jack vội vàng đuổi theo cậu.
“Cậu đi nhanh như thế làm
cái gì?”
Vân Mộ Hoa cảm thấy lòng
bàn tay mình vì lo lắng khẩn trương mà ướt đẫm mồ hôi.
Trong tâm tưởng của cậu bất
giác tái hiện lại hình ảnh triền miên không dứt cùng với Âu Dương Thụy tối hôm qua.
Lại nhớ tới bộ dạng nữ sinh tươi cười đứng bên cạnh Âu Dương Thụy kia, trái tim cậu
nhất thời ưu phiền đến hoảng loạn. Thật muốn đập nát nụ cười chọc người khó chịu
trên mặt cô ả!
Bình luận truyện