Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ

Chương 7: 7




Diệp Mặc anh mặc kệ đối phương có cảm nhận gì.

anh chỉ biết trong cô anh rất thỏa mãn.

Anh cũng đắm chìm trong d*c vọng và vô thức anh gọi.
- Mộng Uyển...!em kẹp anh chặt quá
Hạ Uyển nghe xong hóa đá người rõ ràng anh biết rõ cô đang nằm dưới thân anh mà.

Sao lại gọi Mộng Uyển.

Tim cô rất đau như có muôn vàn nhát dao đang đâm vào nó.
- Diệp...!Đau anh có thể nhẹ nhàng không?
- Cô đau mặc cô.
Thả lòng người ra.

Đừng có siết chặt tôi.
Diệp Mặc anh vừa nói vừa đánh vào mông cô " Chát" cô đang mở màng nghe tiếng anh nói cũng bắt đầu thả lỏng người.

anh thấy bên dưới không còn khô hạn thêm vào đó là có mật chảy ra giúp tiểu đệ anh vào trong dễ dàng hơn.
Diệp Mặc ra vào mạnh mẽ bên trong cô, anh đổi hết tư thế này sang tư thế khác.

Anh mạnh mẽ đâm vào trong cô.
- Không ngờ cô lại d*m đãng vậy? Nhìn xem cô này
Diệp Mặc anh vừa làm vừa ghé sát tai cô nói.

Cô rùng mình bất giác kêu tiếng r3n rỉ, thấy vậy cô vội lấy tay che miệng mình lại.

Cô không muốn mình lại phát ra âm thanh ghê tớm vậy.
- Rên đi.

rên to lên cho tôi nghe.
Hạ Uyển hôm nay tôi chơi cô chết cũng do cô đáng bị như vậy.


Loại đàn bà độc ác như cô tôi phải chơi chết cô.
- Mau..

dừng lại..

tôi mệt...
Diệp Mặc mặc kệ cô kêu gào muốn xin tha.

Anh vẫn ra vào bên trong cô mạnh mẽ đến khi anh cũng không thể kìm hãm được nữa anh gầm nhẹ và xuất hết bên trong cô.

Anh thỏa mãn gục người đề lên cô.

Anh vẫn mơ màng nói.
- Mộng Uyển anh yêu em.
Ha..

ha...!Hạ Uyển cô cười như không? Người mà hắn muốn l@m tình là Mộng Uyển chứ không phải cô.
- Anh đủ chưa? Tôi có thể đi chưa?
Lúc này thì Diệp Mặc mới tỉnh táo nhìn lại bên dưới anh biết mình đã gọi nhầm tên.

Anh vậy mà đạp cô xuống khỏi giường không thương tiếc.
- Á..

bốp...
Thân thể cô vậy mà bị anh đạp xuống giường mạnh và bị va vào bàn làm cô đau điếng người.

Cô hướng mắt nhìn Diệp Mặc.
- Cút...!đồ đê tiện như cô.
Diệp Mặc không dừng lại ở đó.

Anh xuống giường bóp cầm xinh xắn của cô và trừng mắt nhìn cô.
- Nhớ cho kĩ cô chỉ là đồ chơi của tôi.
Sau đó là vỉ thuốc tránh thai được vứt thẳng mặt cô và Diệp Mặc quát.
- Uống vào.

Tôi không muốn con đàn bà đê tiện như cô sinh con cho tôi.
Nhớ kĩ vào.

Hạ Uyển uất ức khóc và tay cô nhét viên thuốc tránh thai vào miệng cay đắng nhuốt.

Cô nghẹn ngào nói với hắn.
- Tôi có thể đi chưa?
- Nhớ kĩ hàng ngày tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi.
Hạ uyển quẩn chăn quanh mình và cố gắng nhấc bước đi về phòng.

Về phòng cô dựa lưng vào tường và ôm đầu gối khóc.
Diệp Mặc hắn với lấy quần áo và vào phòng tắm để lấy lại tinh thần.

Bước ra thấy ga giường còn vệt máu hồng.

Anh biết là lần đầu của cô.

Nhanh anh gạt bỏ suy nghĩ và chìm trong giấc ngủ.
Tôi hôm sau có bữa tiệc nhỏ của nhà họ Mạch Anh định không đi nhưng sắp đến có dự án bên đó.

- Thư kí Tần cậu báo cô ta tối đi dự tiệc cùng tôi.

- Ai ạ?
- Cậu bị ngáo à? Hạ Uyển
Diệp Mặc nói không có đầu đuôi làm thư kí Tần cũng ngơ luôn.

Anh vâng dạ rồi cũng đi sắp xếp mọi thứ.
Đến bữa tiệc cô cũng hơi run sợ vì ánh mắt người đời.

Họ luôn chỉ chỏ xem cô là kẻ giết người.
- Đi theo sau tôi là được.
- Vâng.
Hạ Uyển khoác tay Diệp Mẵ đi vào.

Bao nhiêu con mắt nhìn về phía họ.

Các cô gái thì muốn chiếm Diệp Mặc làm của riêng vì anh quá soái ca mà.

Con hôm nay Ha Uyển mặc chiếc đầm chễ vai cũng làm cho bao nhiêu tay đàn ông ở đây thèm thuồng
- xin chào Mạch Tổng?
Chủ nhân bữa tiệc cũng ra chào đón anh.
- Vinh hạnh...!vinh hạnh Diệp Tổng.

Đây là...
Ông ta chỉ tay về phía người đi bên cạnh Diệp Mặc.
- Vợ tôi.
Tất cả hội trường đang ồn ào mà nghe anh nói thì tất cả im lặng.

Ai cũnh đặt câu hỏi là Diệp Mặc kết hôn bao giờ lại là kẻ giết người.
- Xin chào Diệp Phu nhân.
- Chào ngài.
Cô lịch sự chào ông ta.

Ông ta ánh mắt *** dê nhìn cô như thể muốn nhuốt sống cô ấy.

Chào hỏi xong anh bảo cô chờ anh còn anh thì đi chào hỏi giao lưu.

Cô đói quá nên qua bàn ăn.

Bỗng có phục vụ bảo cô ra kia có người gặp.

Cô không nghĩ nhiều mà ra ban công vừa đi ra đã có người đánh ngất cô và vứt cô vào căn phòng.

Diệp Mặc sau khi chào hỏi xong không thấy cô gọi điện cho cô nhưng số điênn thoại tắt máy.

Anh gọi cho thư kí Lâm đi tìm cô.
- Anh có thấy cô gái cao 1m65 mặc váy như này...!như này..
- Tôi thấy cô ấy được đưa đến phòng 307.
- Cảm ơn cô.
Diệp Mặc anh chạy lao như điên đến phòng đó.

Cô bị đánh ngất không biết gì.

Lão họ Mạch đó bắt đầu sờ má cô hắn định làm nhục cô.

Bỗng cánh cửa bật ra.
- ai?
Hắn vừa quay lưng lại thì đã bị Diệp Mặc đạp cho một phát mà ôm bụng kêu đau.

Thấy váy cô tuột Diệp Mặc khoác áo cô và bế cô ra khỏi hội trường.

Với bao con mắt đang nhìn hai người.
Cô 1h sau cũng tỉnh dậy.

Thấy lạ lạ..

cô đang phòng của Diệp Mặc.

Đúng lúc này anh đi vào.
- Cô cũng giỏi nhỉ? vậy đã câu dẫn được lão Mạch.
- Anh nói gì? rõ ràng tôi đi ra ban công sau đó tôi bị người ta đánh ngất.
- Loại *** **** như cô thì giỏi biện hộ.

Có phải tôi chưa thỏa mãn cô nên cô đến câu trai?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện