Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 106: Bị ăn trong giấc mộng (1)




Vân Cảnh ở phía sau lưng Huyền Minh một lúc, nhận thấy đối phương giống như đang cố ý giễu võ dương oai, chạy loạn theo các hình vòng vèo, nếu như không phải muốn dùng cách này để cắt đuôi hắn, thì nhất định là đang chờ viện binh đến giúp đỡ để thu thập hắn, cho nên hắn một mực không dám đến quá gần. Mặc dù hắn rất sốt ruột đến sự an nguy của Bạch Bạch nhưng cũng không đến mức không suy nghĩ, nhìn thấy cạm bẫy vẫn cố nhảy vào.

Huyền Minh yêu ma mặc dù bị Bạch Bạch dùng pháp lực đánh cho chật vật nhưng hắn vẫn nhận ra Vân Hư đứng phía sau. Nhưng hắn không biết đấy có phải là kế đánh lừa sự chú ý không, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện tiến lên. Cho đến khi yêu ma Huyền Minh toàn thân bê bết máu thì Vân Cảnh mới khẳng định đây không phải là khổ nhục kế. Chỉ có kẻ ngốc mới đem thân mình ra làm mồi nhử một cách dã man như vậy.

Vân Cảnh đoán có thể Bạch Bạch được nhị sư huynh Vân Khởi truyền dạy chiêu thức Tân Giáo đạo ngự phong, nên Huyền Minh yêu ma mới bị chém đến mức trọng thương. Trong lòng hắn vui mừng đan xen cả nghi hoặc, Tiểu sư muội nhà hắn thật sự lợi hại như vậy sao? Nhưng mà chủ nhân của Huyền Minh yêu ma tốt cuộc là người phương nào mà khiến cho Huyền Minh sắp mất mạng mà vẫn không chịu buông, vẫn cố hoàn thành nhiệm vụ?

Ở nơi này mọi cá nhân đều lấy lợi ích của mình đặt lên hàng đầu, nếu là yêu ma bình thường thì hắn đã sớm ném Bạch Bạch đi rồi nhanh chóng chạy mất, nhưng mà yêu ma Huyền Minh vẫn gắt gao nắm lấy cái áo da bọc Bạch Bạch không chịu buông, hơn thế nữa là hắn cũng không hề công kích đối thủ nằm trong túi da, đặt bản thân vào tình thế bị động, chật vật chống đỡ.

Vân Cảnh định tiến lên bảo Bạch Bạch dừng tay, lưu lại cái mạng nhỏ cho yêu ma, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì bất chợt một luồng gió lốc màu đen vượt qua trước mặt, đảo mắt lại thấy Bạch Bạch và Huyền Minh ở trong vòng lốc. Vân Cảnh biết là không ổn, nhất dịnh là có kẻ đến tiếp ứng, vội vàng tiến lên hòng đoạt lại Bạch Bạch. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Nhưng cơn lốc này lợi hại vô cùng, mấy lần muốn tiến đến Vân Cảnh đều bị sức gió cực lớn hung hăng cuốn ra ngoài.

Cơn lốc gió đen ngòm ngăn cản tầm nhìn của Vân Cảnh, cơ hội cứu người sắp trôi qua, lúc Vân Cảnh rút kim kiếm cố gắng phá vỡ cơn lốc thì đã không thấy tung tích của Bạch Bạch và Huyền Minh đâu nữa.

Bạch Bạch ở trong túi da bị cơn lốc cuốn nhanh đến chóng mặt, đầu óc choáng váng, không còn tập trung làm phép được, ý thức dần dần mơ hồ, không nhận biết được nữa…

Bạch Bạch mơ hồ cảm thấy thân thể được người nào đó ôn nhu bế lên, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông của nàng. Bạch Bạch cảm thấy rất thoải mái, theo thói quen lật người lại, ôm lấy chính bàn tay đang vuốt ve mình mà cọ xát vào ngực, bên tai nghe được tiếng cười trầm thấp quen thuộc.

Bàn tay kia áp lên phần bụng mềm mại của nàng, dùng lực vừa phải, từ từ xoa. Bạch Bạch trong giấc mơ lắc lắc cái đuôi, miệng mơ hồ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, như tiếng kêu mị hoặc êm tai của con mèo nhỏ.

" Bạch Bạch ngủ nhiều rồi, mau tỉnh dậy đi, gà quay nguội ăn sẽ không ngon!" Giọng nói quen thuộc lại vang lên, hơi nóng quanh quẩn bên tai làm cho nàng ngứa.

Gà quay?! Bạch Bạch khịt khịt mũi, quả nhiên là mùi của gà quay! Bạch Bạch cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ, cử động thân thể tìm kiếm bóng dáng gà quay ở khắp nơi.

Lỗ tai bị xoa nhẹ hai cái, Bạch Bạch phát hiện mục tiêu ở trên mặt bàn cách đó không xa, nàng rất vui mừng, nhưng mà thân thể nàng đang bị một cánh tay rắn chắc vây lại trong ngực, giãy giụa hai cái cũng không thể nào thoát ra được.

Người đang ôm lấy nàng khuôn mặt phảng phất bao phủ trong sương khói, không thể nhìn ra chân diện, chỉ cảm nhận được một màu đen quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện