Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Mặc Yểm nhướng mày, nói: "Chuyện gì? Tí nữa hãy nói!". Chỉ có Huyền Minh ma dơi coi như thức thời, nghe một chút liền biết ý hắn muốn nói là gì.
Bạch Bạch nhìn hắn rời khỏi đại điện, quay cái mặt rất hối lội lại, nói: "Thương thế của ngươi có đỡ không?"
Huyền Minh ma dơi không ngờ Bạch Bạch lại quan tâm hỏi han hắn, hắn hiện tại đã biết đầu đuôi mọi việc, chỉ sợ chủ nhân ra lệch cho tất cả phản quân lui binh là vì muốn lấy lòng tiểu hồ tiên này, hắn nào dám làm bộ làm tịch trước mặt Bạch Bạch, vội vàng cười hắc hắc: "Là do thuộc hạ kém tài, đại tiên lưu lại cho ta cái mạng nhỏ này, đó là ân điển rồi".
Những lời hắn nói cũng rất thiệt tình, Bạch Bạch tuổi còn nhỏ, tuyệt đối không vượt quá sáu trăm tuổi, cho dù công bằng giao đấu, hắn cũng nhất định không thắng được, mạnh hơn nhiều so với hắn, hắn xưa nay vẫn luôn chấp nhận sự thật.
Kỳ thật hắn đánh giá cao Bạch Bạch, Bạch Bạch giống như Trình Giảo Kim, đến bây giời giống như thuyền ba lá, đối với pháp lực trong cơ thể còn lạ lẫm, nếu mà chân chính đấu pháp, có thể chỉ qua vài chiêu là bị đánh cho tán loạn.
Ngọc Lưu Ly yêu chưa từng lĩnh hội pháp lực của Bạch Bạch, nghe Huyền Minh ma dơi nói xong, chỉ là hừ lạnh một tiếng, nàng không tin tiểu hố ly có bản lĩnh như vậy, nếu nói mị lực cao cường, có có thể tin!
Ngẩn đầu nhìn hình dáng tuấn dật của Mặc Yểm một cách si ngốc, thầm nghỉ: "tiểu hồ ly này có thể làm cho hắn vui vẻ, thì ta cũng có thể, nếu như hắn không thích nữ nhân xinh đẹp cũng không sao, còn nếu hắn thích tiểu mĩ nhân, hừ hừ! Chẳng lẽ mị lực của ta còn không bằng con tiểu hố ly mấy trăm năm đạo hạnh này?
Bạch Bạch nghe thấy nàng hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn một cái, khen: "Hắc miêu tỷ tỷ, người thật đẹp!" Nàng nói những lời này rất thiệt tình, vẻ mặt tinh thuần, Ngọc Lưu Ly yêu được mọi người ca ngợi dung mạo vô số lần nhưng chợt nghe một tiểu tiênn nữ bộ mặt khờ dại khen là xinh đẹp, không tự chủ được mặt có chút đỏ lên.
Nàng cảm thấy mình nên chán ghét tiểu hồ ly này, nhưng mà???? Được rồi, ánh mắt nàng có chút phân vân, nàng không ngại cùng tiểu hồ ly này hầu hạ chủ nhân.
Mặc Yểm đi phía trước nghe nàng nũng nịu, yếu ớt đi phía sau cùng hai yêu quái nói chuyện, tức khắc cảm thấy khó chịu, lúc trước khi hắn lần đầu tiên gặp tiểu hố ly này, phải dung rất nhiều thủ đoạn, nàng mới bằng lòng mở miệng nói chuyện! Hừ!
"Đang nói chuyện gì vây?" Mặc Yểm căng thẳng dùng tay bắt lấy Bạch Bạch, dung sức kéo nàng ôm vào ngực. Bạch Bạch có chút ủy khuất nhìn hắn một cái, cúi đầu không lên tiếng. Mặc Yểm vừa thấy ánh mắt của nàng, lập tức hối hận, có chút buồn bực nghĩ: sao lại giống như hắn đang khi dễ nàng? Rõ ràng là nàng mắt lớn mắt nhỏ nhìn hắn, còn thân thiết với hai yêu quái hơn hắn.
Mặc Yểm ôm Bạch Bạch để trên đầu gối, ngồi ở trên cái ghế lót gấm vàng óng ánh giữa đại điện, nói với Huyền Minh ma dơi: "Có chuyện gì thì nói đi!"
Huyền Minh ma dơi cúi người, nói: "Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, không biết chủ nhân đối với đại quân đại phủ có tính toán gì không?"
"Vì saohỏi như vậy?" Mặc Yểm nhíu mày hỏi, vừa nhìn Bạch Bạch đang mất tự nhiên xoay xoay trong lòng ngực, dường như muốn nhảy sang một bên ngồi, cố ý duỗi tay ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, không cho nàng động đậy, nàng rụt rè ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Bạch cắn đô môi như đóa hoa anh đào, mắt chợt lóe, biến trở về hồ ly, lần này mặc yểm không có ngăn lại, hắn cũng rất không vui khi để người khác nhìn Bạch Bạch, dù sao hiện tai cũng không định làm gì nàng, để nàng trở lại thành hồ ly cũng không sao.
Tai nghe thấy Huyền Minh ma dơi chần chừ nói: "Địa phủ lần này có mười ba phản quân, hiện tại thần và Ngọc Lưu Ly đều nghe theo sự phân phó của chủ nhân, nhưng bọn còn lại hiệu lệnh một phương, muốn bọn chúng nói gì nghe nấy, chỉ sợ phải dùng thủ đoạn, nếu không mấy ngày sau sẽ có biến?????"
Hắn đã cố gắng nói khéo léo, hắn thành danh là dựa vào khả năng giết người, hoàn toàn không giống như Ngọc Lưu Ly giỏi ăn nói, cho nên những lời trên tuy là suy nghĩ cho Mặc Yểm, nhưng lại ấp a ấp úng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
May mắn Mặc Yểm cũng không phải kẻ ngốc, một chút liền hiểu được hắn muốn nói gì. Đại phủ sở dĩ bị yêu ma tác loạn, tuy nhiều nguyên nhân không không giống nhau nhưng đa số đều muốn lao ra quỷ môn quan, đến dương gian hưởng thụ sự phồn hoa, số ít còn muốn đánh tới Thiên Đình giật cái ghế Thiên Đế.
Nếu hắn quyết tâm dùng pháp lực trấn áp, chúng sẽ tâm phục khẩu phục. Nếu ngăn cản bọn chúng xông vào Quan, cho dù bọn chúng không dám phản kháng nhưng cũng không đáp ứng.
Hơn nữa trong ngày hôm nay hắn cưỡng ép bắt bọn họ lui binh, chỉ sợ đã khiến cho phản quân trên dưới phản cảm. Cánh cửa quỷ môn quan rộng mở, giống như một khúc xương ngon treo trên đầu đám dã cẩu đang đói. Đúng như Huyền Minh ma dơi nói, qua một hai ngày nữa, nhóm phản quân tất nhiên sẽ phản kháng.
Mặc Yểm không có hứng thú thành vua địa phủ, cũng không nghĩ muốn tham gia cùng đám phản quân giắng co với Thiên Đình, thậm chí, trong lòng hắn còn muốn chứng kiến Thiên đình bị đám yêu ma quỷ quái này hung hăng tàn phá một phen.
Nhưng Bạch Bạch khẳng định không muốn bọn yêu ma quỷ quái lao ra????? Thanh Lương Quan lần này chắc định liều chết cản trở, đánh tới cùng dù còn một người cũng không lui, bọn họ chết sạch là tốt nhất! Nhưng Bạch Bạch sẽ rất thương tâm, sẽ không để ý đến hắn ??? Hắn vất vả lắm mới tìm được một lý do mà Bạch Bạch mới cảm thấy hứng thú trao đổi điều kiện.
Mặc Yểm cảm thấy trong lòng có một chút đau, đó là do móng vuốt của bạch bạch, nhìn nàng chịu không nổi nên đạp phá phản kháng, nhất thời tâm tình tốt, cảm thấy tất cả vấn đề đều nhỏ nhặt, không đáng nói, cũng không hề phiền toái, dù sao hắn cũng không có chuyện gì muốn làm, chỉ cần tiểu hồ ly này ngoan ngoãn ở bên người hắn là tốt rồi.
Chương 113: Kế lâu dài (2)
Mặc Yểm nhướng mày, nói: "Chuyện gì? Tí nữa hãy nói!". Chỉ có Huyền Minh ma dơi coi như thức thời, nghe một chút liền biết ý hắn muốn nói là gì.
Bạch Bạch nhìn hắn rời khỏi đại điện, quay cái mặt rất hối lội lại, nói: "Thương thế của ngươi có đỡ không?"
Huyền Minh ma dơi không ngờ Bạch Bạch lại quan tâm hỏi han hắn, hắn hiện tại đã biết đầu đuôi mọi việc, chỉ sợ chủ nhân ra lệch cho tất cả phản quân lui binh là vì muốn lấy lòng tiểu hồ tiên này, hắn nào dám làm bộ làm tịch trước mặt Bạch Bạch, vội vàng cười hắc hắc: "Là do thuộc hạ kém tài, đại tiên lưu lại cho ta cái mạng nhỏ này, đó là ân điển rồi".
Những lời hắn nói cũng rất thiệt tình, Bạch Bạch tuổi còn nhỏ, tuyệt đối không vượt quá sáu trăm tuổi, cho dù công bằng giao đấu, hắn cũng nhất định không thắng được, mạnh hơn nhiều so với hắn, hắn xưa nay vẫn luôn chấp nhận sự thật.
Kỳ thật hắn đánh giá cao Bạch Bạch, Bạch Bạch giống như Trình Giảo Kim, đến bây giời giống như thuyền ba lá, đối với pháp lực trong cơ thể còn lạ lẫm, nếu mà chân chính đấu pháp, có thể chỉ qua vài chiêu là bị đánh cho tán loạn.
Ngọc Lưu Ly yêu chưa từng lĩnh hội pháp lực của Bạch Bạch, nghe Huyền Minh ma dơi nói xong, chỉ là hừ lạnh một tiếng, nàng không tin tiểu hố ly có bản lĩnh như vậy, nếu nói mị lực cao cường, có có thể tin!
Ngẩn đầu nhìn hình dáng tuấn dật của Mặc Yểm một cách si ngốc, thầm nghỉ: "tiểu hồ ly này có thể làm cho hắn vui vẻ, thì ta cũng có thể, nếu như hắn không thích nữ nhân xinh đẹp cũng không sao, còn nếu hắn thích tiểu mĩ nhân, hừ hừ! Chẳng lẽ mị lực của ta còn không bằng con tiểu hố ly mấy trăm năm đạo hạnh này?
Bạch Bạch nghe thấy nàng hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn một cái, khen: "Hắc miêu tỷ tỷ, người thật đẹp!" Nàng nói những lời này rất thiệt tình, vẻ mặt tinh thuần, Ngọc Lưu Ly yêu được mọi người ca ngợi dung mạo vô số lần nhưng chợt nghe một tiểu tiênn nữ bộ mặt khờ dại khen là xinh đẹp, không tự chủ được mặt có chút đỏ lên.
Nàng cảm thấy mình nên chán ghét tiểu hồ ly này, nhưng mà???? Được rồi, ánh mắt nàng có chút phân vân, nàng không ngại cùng tiểu hồ ly này hầu hạ chủ nhân.
Mặc Yểm đi phía trước nghe nàng nũng nịu, yếu ớt đi phía sau cùng hai yêu quái nói chuyện, tức khắc cảm thấy khó chịu, lúc trước khi hắn lần đầu tiên gặp tiểu hố ly này, phải dung rất nhiều thủ đoạn, nàng mới bằng lòng mở miệng nói chuyện! Hừ!
"Đang nói chuyện gì vây?" Mặc Yểm căng thẳng dùng tay bắt lấy Bạch Bạch, dung sức kéo nàng ôm vào ngực. Bạch Bạch có chút ủy khuất nhìn hắn một cái, cúi đầu không lên tiếng. Mặc Yểm vừa thấy ánh mắt của nàng, lập tức hối hận, có chút buồn bực nghĩ: sao lại giống như hắn đang khi dễ nàng? Rõ ràng là nàng mắt lớn mắt nhỏ nhìn hắn, còn thân thiết với hai yêu quái hơn hắn.
Mặc Yểm ôm Bạch Bạch để trên đầu gối, ngồi ở trên cái ghế lót gấm vàng óng ánh giữa đại điện, nói với Huyền Minh ma dơi: "Có chuyện gì thì nói đi!"
Huyền Minh ma dơi cúi người, nói: "Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, không biết chủ nhân đối với đại quân đại phủ có tính toán gì không?"
"Vì saohỏi như vậy?" Mặc Yểm nhíu mày hỏi, vừa nhìn Bạch Bạch đang mất tự nhiên xoay xoay trong lòng ngực, dường như muốn nhảy sang một bên ngồi, cố ý duỗi tay ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, không cho nàng động đậy, nàng rụt rè ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Bạch cắn đô môi như đóa hoa anh đào, mắt chợt lóe, biến trở về hồ ly, lần này mặc yểm không có ngăn lại, hắn cũng rất không vui khi để người khác nhìn Bạch Bạch, dù sao hiện tai cũng không định làm gì nàng, để nàng trở lại thành hồ ly cũng không sao.
Tai nghe thấy Huyền Minh ma dơi chần chừ nói: "Địa phủ lần này có mười ba phản quân, hiện tại thần và Ngọc Lưu Ly đều nghe theo sự phân phó của chủ nhân, nhưng bọn còn lại hiệu lệnh một phương, muốn bọn chúng nói gì nghe nấy, chỉ sợ phải dùng thủ đoạn, nếu không mấy ngày sau sẽ có biến?????"
Hắn đã cố gắng nói khéo léo, hắn thành danh là dựa vào khả năng giết người, hoàn toàn không giống như Ngọc Lưu Ly giỏi ăn nói, cho nên những lời trên tuy là suy nghĩ cho Mặc Yểm, nhưng lại ấp a ấp úng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
May mắn Mặc Yểm cũng không phải kẻ ngốc, một chút liền hiểu được hắn muốn nói gì. Đại phủ sở dĩ bị yêu ma tác loạn, tuy nhiều nguyên nhân không không giống nhau nhưng đa số đều muốn lao ra quỷ môn quan, đến dương gian hưởng thụ sự phồn hoa, số ít còn muốn đánh tới Thiên Đình giật cái ghế Thiên Đế.
Nếu hắn quyết tâm dùng pháp lực trấn áp, chúng sẽ tâm phục khẩu phục. Nếu ngăn cản bọn chúng xông vào Quan, cho dù bọn chúng không dám phản kháng nhưng cũng không đáp ứng.
Hơn nữa trong ngày hôm nay hắn cưỡng ép bắt bọn họ lui binh, chỉ sợ đã khiến cho phản quân trên dưới phản cảm. Cánh cửa quỷ môn quan rộng mở, giống như một khúc xương ngon treo trên đầu đám dã cẩu đang đói. Đúng như Huyền Minh ma dơi nói, qua một hai ngày nữa, nhóm phản quân tất nhiên sẽ phản kháng.
Mặc Yểm không có hứng thú thành vua địa phủ, cũng không nghĩ muốn tham gia cùng đám phản quân giắng co với Thiên Đình, thậm chí, trong lòng hắn còn muốn chứng kiến Thiên đình bị đám yêu ma quỷ quái này hung hăng tàn phá một phen.
Nhưng Bạch Bạch khẳng định không muốn bọn yêu ma quỷ quái lao ra????? Thanh Lương Quan lần này chắc định liều chết cản trở, đánh tới cùng dù còn một người cũng không lui, bọn họ chết sạch là tốt nhất! Nhưng Bạch Bạch sẽ rất thương tâm, sẽ không để ý đến hắn ??? Hắn vất vả lắm mới tìm được một lý do mà Bạch Bạch mới cảm thấy hứng thú trao đổi điều kiện.
Mặc Yểm cảm thấy trong lòng có một chút đau, đó là do móng vuốt của bạch bạch, nhìn nàng chịu không nổi nên đạp phá phản kháng, nhất thời tâm tình tốt, cảm thấy tất cả vấn đề đều nhỏ nhặt, không đáng nói, cũng không hề phiền toái, dù sao hắn cũng không có chuyện gì muốn làm, chỉ cần tiểu hồ ly này ngoan ngoãn ở bên người hắn là tốt rồi.
Bình luận truyện