Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 232: Nghịch thiên tu luyện pháp thuật (2)




Mặc Yểm bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ nói:" Khi đó mẫu thân mất tích, phụ thân cũng rời nhà mà đi, còn lại một mình ta ở lại Mặc Đầm, lúc đó ta còn rất nhỏ, là hài tử nhận hết sủng ái của cha mẹ, một lần biến thành cô nhi không người để ý tới, trong nội tâm rất khó qua, thầm nghĩ muốn làm những thứ gì để phát tiết. Mẫu thân thích thu thập nghiên cứu các loại bí tịch tu luyện, phụ thân vì làm nàng vui, hao tổn tâm cơ tìm tới rất nhiều rất nhiều."

Bạch Bạch nghe được lời Mặc Yểm nói, sự chú ý bị phân tán đi một ít, tiếng khóc chậm rãi nhỏ lại, Mặc Yểm sợ nàng lại khóc, không dám dừng lại, tiếp tục nói: "Ta một mình mỗi ngày đối với những bí tịch tu luyện kia, cũng không có ai nói cho ta biết luyện được hay không, rốt cục có một lần tẩu hỏa nhập ma, hôn mê…… Khi… tỉnh lại nhìn thấy phụ thân ngồi ở bên giường, rất tiều tụy, bộ dáng so với trong trí nhớ ta già đi thiệt nhiều. Người nói ta đã ngủ mê nửa năm, người đang trên đường tìm kiếm mẫu thân, cảm thấy trong nội tâm bất an, cảm thấy tựa hồ nghe đến ta đang gọi người, vì vậy quay về Mặc Đầm, phát hiện ta trong tĩnh thất hôn mê, chỉ còn lại có một tia nguyên khí, người thật vất vả mới đem ta cứu trở về."

" Vì thương thế của ta, phụ thân lần đầu tiên ở lại Mực Đầm cùng ta trọn vẹn một tháng, tuy người luôn không yên lòng, cũng không cười nữa, nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui vẻ…… Đây là lần đầu tiên sau khi mẫu thân mất tích, người ở cùng ta lâu như vậy. Đáng tiếc ngày vui chẳng được bao lâu, thân thể của ta khôi phục rất nhanh, phụ thân thấy ta không có gì trở ngại, lại lần nữa rời đi……"

" Ta nhớ lời phụ thân nói, người mặc dù đang ngàn dặm bên ngoài, lại có thể nghe được ta cầu cứu, mẫu thân có phải là cũng có thể nghe được không? Nàng thương yêu ta như vậy, thậm chí so với phụ thân còn yêu quý ta hơn, nhất định là bởi vì có chút chuyện, cho nên mới không có thể trở lại bên cạnh ta. Nếu như ta có chuyện, nàng nhất định sẽ nghe được kêu gọi của ta, nhất định sẽ trở về Mực Đầm, đến lúc đó, chúng ta có thể đoàn tụ. Lúc ấy ta là nghĩ như vậy, cho nên bắt đầu cố ý đi ngược lại, tu luyện lung tung, hy vọng có thể lại một lần nữa tẩu hỏa nhập ma."

Bạch Bạch biết rõ, mẫu thân Mặc Yểm sau khi rời Mực Đầm, cho đến khi trượng phu bỏ mình cũng không có trở về, nàng thấp giọng hỏi:" Về sau ngươi tu luyện ngược lại như vậy mà không có việc gì sao?"

" Làm sao có thể không có việc gì? Mỗi lần tẩu hỏa nhập ma, cái loại cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn, chỉ là không biết cái duyên cớ gì, ta một lần lại một lần tìm được đường sống trong chỗ chết…… Mẫu thân một mực không có xuất hiện, phụ thân về sau cũng không trở về nữa, có lẽ bọn họ đều đi quá xa, đã không nghe được cầu cứu của ta, có lẽ bởi vì ta cũng không có thực sự sinh tử đến đường khẩn yếu quan đầu."

Bạch Bạch nghe, đột nhiên cảm giác được có chút thống hận phụ thân Mặc Yểm, hắn chỉ biết mình mất đi thê tử, lại chưa từng nghĩ tới, con của mình mất đi mẫu thân, bởi vì hắn cố chấp, nên bổn phận phụ thân này của hắn cũng mất đi. Nếu như hắn chịu đem tâm đối thê tử chia một ít cho Mặc Yểm, nếu như ở đoạn đen tối kia trong cuộc sống, hắn nguyện ý cho Mặc Yểm thêm một chút quan tâm, có lẽ hai phụ tử đều không hề có kết quả như vậy.

Đáng tiếc không có nếu như.

" Về sau, ta rốt cục từ từ thất vọng, cảm thấy cứ chết như vậy cũng không còn cái gì không tốt, dù sao đã không có người sẽ nhớ rõ ta, để ý ta, vì vậy ta lúc tu luyện càng làm trầm trọng thêm, ta thậm chí tưởng tượng thấy một ngày kia cha mẹ của ta trở lại Mặc Đầm, phát hiện được thi thể của ta, không biết sẽ là cái biểu lộ gì? Không biết bọn họ có thể hay không hối hận vứt ta đi…… Chính là ta càng muốn chết, hết lần này tới lần khác càng không chết được, ngược lại luyện thành một thân pháp lực cổ quái. Coi như là trong họa có phúc đi."

Mặc Yểm cho tới bây giờ không có nghĩ nói ra chuyện quá khứ của mình, hắn là cường giả, không có thói quen cũng không muốn tố khổ, tỏ ra yếu thế với người khác, nhưng đối mặt Bạch Bạch, chẳng biết tại sao lại có thể tự nhiên mà chậm rãi nói ra đoạn trí nhớ không dám nhớ lại này như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Những lời này để ở trong lòng của hắn quá lâu, cha mẹ của hắn cho đến khi qua đời, cũng chưa từng nghĩ tới bọn họ để lại đau xót gì cho hài tử, hôm nay nói ra với Bạch Bạch, dường như rời đi tảng đá lớn ở trong lòng, cảm giác vô cùng thoải mái.

Nước mắt Bạch Bạch khiến hắc bào trước ngực hắn ướt đẫm một lần lại một lần, hai người cứ như vậy ngồi ở trong rừng cây, ôm ấp lẫn nhau không nói một lời, nàng không có nói thêm câu an ủi nữa.

Mặc Yểm cúi đầu hôn nhẹ môi nàng mang theo vị mặn nước mắt, ôn nhu nói: "Nàng ngay cả phần nước mắt của ta cũng chảy hết rồi, ta sẽ không khổ sở nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện