Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Khi Bạch Bạch tỉnh lại lần nữa thì trời đã tảng sáng, nhìn thấy bản thân nằm ngủ ngã vào tường sau của Thanh Lương Quan, Bạch Bạch nhất thời có chút không hiểu, bản thân tối hôm qua không phải đang nằm trong phòng ngủ ngon giấc hay sao? Vì sao lại đột nhiên chạy đến trong sân?
Lắc lắc đầu, nhớ lại từng chút từng chút một chuyện đêm qua, nửa đêm nghe thấy tiếng tiêu vang lên, sau đó chạy đi nhìn xem chuyện gì xảy ra, rồi sau nữa bị một con thằn lằn màu xanh cắn một cái rất đau, lạnh quá! Không biết có phải hay không là trúng độc!
Bạch Bạch trong lòng hốt hoảng, vội vàng ngồi xổm người xuống đưa chân sau ra xem, chân trái phía sau rõ ráng có bốn dấu máu nho nhỏ, chẳng qua quanh miệng vết thương không có đổ máu, cũng đã kết vảy. Vận động chân xem thử, thấy không có gì không ổn, ngược lại cảm thấy thoải mái linh hoạt hơn rất nhiều, trạng thái giống như lúc nàng vừa xuống núi Ngọc Sơn thì còn tốt hơn!
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ cái con sâu nhỏ đáng chết kia thật ra là không có độc? Nhưng nếu vậy thì cảm giác lạnh trên người lúc ấy phải giải thích làm sao đây?
Bạch Bạch suy nghĩ một hồi nhưng không ra được vấn đề, lại sợ sáng sớm Tiểu Hắc cùng sư huynh phát hiện không thấy mình đâu sẽ lo lắng, vì vậy vội vàng chạy về gian phòng của mình.
Tiểu Hắc còn đang trên đệm cói ngáy o o, tới gần miệng, thấy có một vũng nước nhỏ, nhất định là lại chảy nước miếng! Bạch Bạch cảm thấy thật may mắn là tối hôm qua không có đem cái đuôi cho nó gối đầu.
Lúc này Vân Hư sư huynh đã rời giường, nhưng mà hôm qua huynh ấy nói hôm nay sẽ xử lý tốt chuyện trong Thanh Lương Quan trước, xế chiều thì mới có thể đến gặp nàng, cho nên Bạch Bạch cũng không vội, nhảy lên trên giường dựa tu luyện theo khẩu quyết.
Bên kia, A Tam cùng A Ngũ cả đêm qua ở bên ngoài Thanh Lương Quan lo lắng sợ hãi một hồi, liền thấy Hàn Huyết Tích chạy trở về, nhưng tốc độ lại chậm đi rất nhiều, cũng không biết là có bị vật gì đó làm bị thương hay không. Chỉ thấy mệt mỏi đi vào trong lồng liền nằm vào một góc, chẳng thèm động đậy.
Hai người không dám ở lâu, nhấc lồng sắt lên nhanh như chớp xoay mình bỏ chạy về phía Thiên cung đi phục mệnh.
Bọn họ đúng là người do Quỳnh Nguyệt tiên tử phái tới, ngày ấy Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa đến trước mặt Thiên Đế cáo trạng, Thiên Đế tuy nổi giận, nhưng mà dù sao vẫn chưa mất đi lý trí, không muốn ở hoàn cảnh sắp chết tới nơi này lại đi gây thù chuốc oán với Thanh Lương Quan, cho nên an ủi vài câu liền đuổi hai người về.
Quỳnh Nguyệt tiên tử trở lại nội cung càng nghĩ càng không cam lòng, Thiên Đế mặc dù không nói rõ, nhưng hiển nhiên có chỗ kiêng kị đối với Thanh Lương Quan, trự tiếp khiêu chiến Thanh Lương Quan thì nàng không có can đảm, nhưng mà vô duyên vô cớ buông tha Tiểu Hắc cùng Bạch Bạch thì nàng lại không cam lòng. Tam công chúa cũng đang oán khí đầy mình, hai nữ nhân thương lượng một hồi, liền nảy ra độc kế. Hàn Huyết Tích dù cho bị bắt giữ, cũng sẽ không biết được thực ra là do ai thả ra, hơn nữa Hàn Huyết tích chỉ biết tấn công động vật mà không biết tấn người, Thanh Lương Quan nếu có ai bị thương, thì sợ bọn họ truy ra sự tình, nhưng nếu như chỉ chết một con mèo, một con hồ ly tinh ngu ngốc, thì chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không quá mức để ý, dù cho tra ra là do tỷ muội các nàng đứng phía sau, chẳng lẻ sẽ dám vì hai, ba con tiểu động vật mà đòi mạng của các nàng sao?
Sáng hôm đó Quỳnh Nguyệt tiên tử liền cùng Tam công chúa chờ người hầu phái đi Thanh Lương Quan điều tra trở về bẩm báo, các nàng vốn đã không thể chờ đợi được mà phải biết chắc rằng cuối cùng con Hắc Miêu cùng con Bạch Hồ ngu ngốc chết tiệt kia có chết hay không. Nhưng mà tin tức người hầu mang về nằm ngoài ý muốn các nàng, tất cả mọi thứ trong Thanh Lương Quan đều bình thường, giống như là không có việc gì xảy ra!
Quỳnh Nguyệt tiên tử giận dữ, lập tức liền đem hai kẻ hành sự bất lực A Tam, A Ngũ khai trừ khỏi danh sách tiên, đày xuống trần gian.
Tam công chúa suy nghĩ tới lui, nói: "Bọn chúng trốn trong Thanh Lương Quan, chúng ta không có cách đi vào xử lý bọn họ, nhưng nếu như là đem bọn chúng dụ ra ngoài, hừ hừ! Đến lúc đó còn không khiến chúng ta hả giận được sao?"
Quỳnh Nguyệt tiên tử tức giận nói: "Ngươi cho rằng bọn chúng là lũ ngốc cả sao? Có thể dễ dàng lừa gạt chúng đi ra? Con mèo ngu ngốc chết tiệt ngày ấy bị ta đánh một chưởng, nhất định là bị thương, cho dù đem người bên ngoài dẫn đến, hắn cũng sẽ ở lỳ trong Thanh Lương Quan, chúng ta có thể bắt nó như thế nào đây?"
Tam công chúa cười nói: "Hảo muội muội của ta, ngươi đã quên tỷ tỷ đây có một tay tuyệt kỹ, có thể bắt chước bút tích của người bên ngoài sao? Ngươi mau đi tìm xem ở chỗ Thiên Đế có thư hay bút tích gì của Minh Ất chân nhân hay không, ta sẽ có biện pháp đem bọn chúng dụ đến!"
Bạch Bạch an tâm ở trong phòng tu luyện, không nhận ra thời gian trôi qua, mãi cho đến giữa trưa, Tiểu Hắc rốt cục buồn bực không yên, ở bên cạnh nếu không kéo trang giấy, thì lại cào mảnh ván giường làm ra rất nhiều tiếng động, lúc này nàng không thể không dừng lại.
"Tán gẫu với ta đi, ta buồn chán quá a!" Tiểu Hắc đạt được mục đích của mình, thản nhiên nói.
Bạch Bạch hiện tại rất nghe lời Tiểu Hắc, bình thường hắn có yêu cầu gì đều cố hết sức đáp ứng hắn: "Tốt, ta đi lấy quyển sách đến đọc cho ngươi nghe?"
Tiểu Hắc rụt rè gật đầu, trong lòng vui vẻ ca hát, cảm giác thương thế mình phải chịu đựng kia rất đáng, có thể tùy tiện sai khiến hồ ly ngu ngốc làm việc cho nó!
Bạch Bạch đang định đứng dậy đi đến thư phòng, liền thấy Vân Hư cầm một phong thơ vui vẻ đi đến.
"Tiểu Hắc, sư phụ nói người tìm được một loại thảo dược có thể nhanh chóng chữa lành thương thế của ngươi, nhưng là loại thảo dược đó hái đi sẽ lập tức héo tàn, cho nên muốn Bạch Bạch hộ tống ngươi đến Linh Tố Sơn!" Vân Hư vui vẻ cầm lá thư trên tay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Bạch Bạch nghe xong tin tức này, còn hưng phấn hơn cả Tiểu Hắc, liền vội vàng hỏi: "Linh Tố Sơn có xa hay không, phải đi như thế nào?"
Vân Hư nói: "Xa thì không xa, nhưng đường đi không tốt cho lắm, hay là ta đưa các ngươi đến, nếu mọi chuyện thuận lợi như lời nói, thì đến tối là chúng ta có thể trở về."
Tiểu Hắc ở trong phòng chờ đợi đã vài ngày, sớm đã buồn bực muốn phát bệnh, nghe nói có thể xuất môn, lúc này liên thanh thúc giục muốn Vân Hư lập tức xuất phát.
Vân Hư cười tới muốn ôm nâng Tiểu Hắc để vào trong tay áo, Tiểu Hắc lại không đồng ý, quay đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Bạch nói: "Ngươi biến thành người, ta muốn ngươi ôm ta đi!"
Mấy ngày nay Bạch Bạch đã quá quen nghe theo sự phân phó của Tiểu Hắc, cho nên cũng không có phản kháng gì, liền ngoan ngoãn nghe lời. Bởi vì nghĩ trong ngày có thể trở về, cho nên hai huynh muội cũng không có chuẩn bị gì liền cùng nhau xuất phát.
Linh Tố Sơn là nơi Dược tiên trên Thiên Đình trồng dược thảo, Vân Hư đã từng tới nhiều lần, cách Thanh Lương Quan đúng là không xa, đáp vân bay hơn nửa canh giờ liền đến.
Vân Hư cùng Bạch Bạch đi đến dưới núi nhưng không thấy Tiên thảo đồng tử bình thường trong coi, liền cảm thấy kỳ quái, đột nhiên ven đường nhảy ra hơn mười Kim giáp võ sĩ, một người cầm đầu quát to: "Tiểu tặc to gan, dám đến Linh Tố Sơn hái trộm tiên thảo? Chịu chết đi!"
Nói xong liền không để cho giải thích liền giơ đại phủ vàng trong tay hướng Vân Hư bổ tới.
Vân Hư chấn động lách mình tránh đi nói: "Chậm đã! Ta chính là đệ tử Thanh Lương Quan Vân Hư, là sư phụ Minh Ất chân nhân phân phó ta đến đây lấy thuốc, tướng quân nhất định là hiểu lầm!"
"Phi! Còn dám nói xạo?!" Kim giáp võ sĩ chia ra hai đường một phần vây Vân Hư, một phần tiến lên muốn bắt Bạch Bạch.
Vân Hư khẩn trương, Bạch Bạch sẽ không sử dụng pháp thuật, trên tay còn ôm Tiểu Hắc, vạn nhất bị thương thì phải làm sao?! Dưới tình thế cấp bách, hắn phất một cái phóng ra bên người kim giáp võ sĩ, đã nghĩ đi chặn ba gã võ sĩ đang đánh về phía Bạch Bạch.
Kỳ thật những người này đều là bị Quỳnh Nguyệt tiên tử sai khiến, nhiệm vụ chủ yếu chính là muốn giết chết Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc, đã sớm đề phòng bị Vân Hư tiến đến cứu giúp, nên đâu dễ dàng để cho hắn thoát thân.
Bạch Bạch ôm Tiểu Hắc, mắt thấy ba kim phủ đã đi tới trước mặt, sau lưng vài tên kim giáp võ sĩ đối diện mình đâm tới, trong nội tâm liền sợ hãi, thầm nói mình chết chắc rồi, suy nghĩ duy nhất là không thể để cho Tiểu Hắc lại bị thương, trong lúc nguy cấp liền đem thân thể Tiểu Hắc ôm vào tay trái, tay phải hướng về ba thanh kim phủ lung tung vung lên.
Vân Hư một bên thấy ba kim phủ vô cùng sắc bén đánh lên cánh tay mảnh khảnh của Bạch Bạch, lại không thể phá vòng vây đi cứu, chỉ cảm thấy trái tim muốn ngừng đập!
Chương 78: Độc Kế
Khi Bạch Bạch tỉnh lại lần nữa thì trời đã tảng sáng, nhìn thấy bản thân nằm ngủ ngã vào tường sau của Thanh Lương Quan, Bạch Bạch nhất thời có chút không hiểu, bản thân tối hôm qua không phải đang nằm trong phòng ngủ ngon giấc hay sao? Vì sao lại đột nhiên chạy đến trong sân?
Lắc lắc đầu, nhớ lại từng chút từng chút một chuyện đêm qua, nửa đêm nghe thấy tiếng tiêu vang lên, sau đó chạy đi nhìn xem chuyện gì xảy ra, rồi sau nữa bị một con thằn lằn màu xanh cắn một cái rất đau, lạnh quá! Không biết có phải hay không là trúng độc!
Bạch Bạch trong lòng hốt hoảng, vội vàng ngồi xổm người xuống đưa chân sau ra xem, chân trái phía sau rõ ráng có bốn dấu máu nho nhỏ, chẳng qua quanh miệng vết thương không có đổ máu, cũng đã kết vảy. Vận động chân xem thử, thấy không có gì không ổn, ngược lại cảm thấy thoải mái linh hoạt hơn rất nhiều, trạng thái giống như lúc nàng vừa xuống núi Ngọc Sơn thì còn tốt hơn!
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ cái con sâu nhỏ đáng chết kia thật ra là không có độc? Nhưng nếu vậy thì cảm giác lạnh trên người lúc ấy phải giải thích làm sao đây?
Bạch Bạch suy nghĩ một hồi nhưng không ra được vấn đề, lại sợ sáng sớm Tiểu Hắc cùng sư huynh phát hiện không thấy mình đâu sẽ lo lắng, vì vậy vội vàng chạy về gian phòng của mình.
Tiểu Hắc còn đang trên đệm cói ngáy o o, tới gần miệng, thấy có một vũng nước nhỏ, nhất định là lại chảy nước miếng! Bạch Bạch cảm thấy thật may mắn là tối hôm qua không có đem cái đuôi cho nó gối đầu.
Lúc này Vân Hư sư huynh đã rời giường, nhưng mà hôm qua huynh ấy nói hôm nay sẽ xử lý tốt chuyện trong Thanh Lương Quan trước, xế chiều thì mới có thể đến gặp nàng, cho nên Bạch Bạch cũng không vội, nhảy lên trên giường dựa tu luyện theo khẩu quyết.
Bên kia, A Tam cùng A Ngũ cả đêm qua ở bên ngoài Thanh Lương Quan lo lắng sợ hãi một hồi, liền thấy Hàn Huyết Tích chạy trở về, nhưng tốc độ lại chậm đi rất nhiều, cũng không biết là có bị vật gì đó làm bị thương hay không. Chỉ thấy mệt mỏi đi vào trong lồng liền nằm vào một góc, chẳng thèm động đậy.
Hai người không dám ở lâu, nhấc lồng sắt lên nhanh như chớp xoay mình bỏ chạy về phía Thiên cung đi phục mệnh.
Bọn họ đúng là người do Quỳnh Nguyệt tiên tử phái tới, ngày ấy Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa đến trước mặt Thiên Đế cáo trạng, Thiên Đế tuy nổi giận, nhưng mà dù sao vẫn chưa mất đi lý trí, không muốn ở hoàn cảnh sắp chết tới nơi này lại đi gây thù chuốc oán với Thanh Lương Quan, cho nên an ủi vài câu liền đuổi hai người về.
Quỳnh Nguyệt tiên tử trở lại nội cung càng nghĩ càng không cam lòng, Thiên Đế mặc dù không nói rõ, nhưng hiển nhiên có chỗ kiêng kị đối với Thanh Lương Quan, trự tiếp khiêu chiến Thanh Lương Quan thì nàng không có can đảm, nhưng mà vô duyên vô cớ buông tha Tiểu Hắc cùng Bạch Bạch thì nàng lại không cam lòng. Tam công chúa cũng đang oán khí đầy mình, hai nữ nhân thương lượng một hồi, liền nảy ra độc kế. Hàn Huyết Tích dù cho bị bắt giữ, cũng sẽ không biết được thực ra là do ai thả ra, hơn nữa Hàn Huyết tích chỉ biết tấn công động vật mà không biết tấn người, Thanh Lương Quan nếu có ai bị thương, thì sợ bọn họ truy ra sự tình, nhưng nếu như chỉ chết một con mèo, một con hồ ly tinh ngu ngốc, thì chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không quá mức để ý, dù cho tra ra là do tỷ muội các nàng đứng phía sau, chẳng lẻ sẽ dám vì hai, ba con tiểu động vật mà đòi mạng của các nàng sao?
Sáng hôm đó Quỳnh Nguyệt tiên tử liền cùng Tam công chúa chờ người hầu phái đi Thanh Lương Quan điều tra trở về bẩm báo, các nàng vốn đã không thể chờ đợi được mà phải biết chắc rằng cuối cùng con Hắc Miêu cùng con Bạch Hồ ngu ngốc chết tiệt kia có chết hay không. Nhưng mà tin tức người hầu mang về nằm ngoài ý muốn các nàng, tất cả mọi thứ trong Thanh Lương Quan đều bình thường, giống như là không có việc gì xảy ra!
Quỳnh Nguyệt tiên tử giận dữ, lập tức liền đem hai kẻ hành sự bất lực A Tam, A Ngũ khai trừ khỏi danh sách tiên, đày xuống trần gian.
Tam công chúa suy nghĩ tới lui, nói: "Bọn chúng trốn trong Thanh Lương Quan, chúng ta không có cách đi vào xử lý bọn họ, nhưng nếu như là đem bọn chúng dụ ra ngoài, hừ hừ! Đến lúc đó còn không khiến chúng ta hả giận được sao?"
Quỳnh Nguyệt tiên tử tức giận nói: "Ngươi cho rằng bọn chúng là lũ ngốc cả sao? Có thể dễ dàng lừa gạt chúng đi ra? Con mèo ngu ngốc chết tiệt ngày ấy bị ta đánh một chưởng, nhất định là bị thương, cho dù đem người bên ngoài dẫn đến, hắn cũng sẽ ở lỳ trong Thanh Lương Quan, chúng ta có thể bắt nó như thế nào đây?"
Tam công chúa cười nói: "Hảo muội muội của ta, ngươi đã quên tỷ tỷ đây có một tay tuyệt kỹ, có thể bắt chước bút tích của người bên ngoài sao? Ngươi mau đi tìm xem ở chỗ Thiên Đế có thư hay bút tích gì của Minh Ất chân nhân hay không, ta sẽ có biện pháp đem bọn chúng dụ đến!"
Bạch Bạch an tâm ở trong phòng tu luyện, không nhận ra thời gian trôi qua, mãi cho đến giữa trưa, Tiểu Hắc rốt cục buồn bực không yên, ở bên cạnh nếu không kéo trang giấy, thì lại cào mảnh ván giường làm ra rất nhiều tiếng động, lúc này nàng không thể không dừng lại.
"Tán gẫu với ta đi, ta buồn chán quá a!" Tiểu Hắc đạt được mục đích của mình, thản nhiên nói.
Bạch Bạch hiện tại rất nghe lời Tiểu Hắc, bình thường hắn có yêu cầu gì đều cố hết sức đáp ứng hắn: "Tốt, ta đi lấy quyển sách đến đọc cho ngươi nghe?"
Tiểu Hắc rụt rè gật đầu, trong lòng vui vẻ ca hát, cảm giác thương thế mình phải chịu đựng kia rất đáng, có thể tùy tiện sai khiến hồ ly ngu ngốc làm việc cho nó!
Bạch Bạch đang định đứng dậy đi đến thư phòng, liền thấy Vân Hư cầm một phong thơ vui vẻ đi đến.
"Tiểu Hắc, sư phụ nói người tìm được một loại thảo dược có thể nhanh chóng chữa lành thương thế của ngươi, nhưng là loại thảo dược đó hái đi sẽ lập tức héo tàn, cho nên muốn Bạch Bạch hộ tống ngươi đến Linh Tố Sơn!" Vân Hư vui vẻ cầm lá thư trên tay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Bạch Bạch nghe xong tin tức này, còn hưng phấn hơn cả Tiểu Hắc, liền vội vàng hỏi: "Linh Tố Sơn có xa hay không, phải đi như thế nào?"
Vân Hư nói: "Xa thì không xa, nhưng đường đi không tốt cho lắm, hay là ta đưa các ngươi đến, nếu mọi chuyện thuận lợi như lời nói, thì đến tối là chúng ta có thể trở về."
Tiểu Hắc ở trong phòng chờ đợi đã vài ngày, sớm đã buồn bực muốn phát bệnh, nghe nói có thể xuất môn, lúc này liên thanh thúc giục muốn Vân Hư lập tức xuất phát.
Vân Hư cười tới muốn ôm nâng Tiểu Hắc để vào trong tay áo, Tiểu Hắc lại không đồng ý, quay đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Bạch nói: "Ngươi biến thành người, ta muốn ngươi ôm ta đi!"
Mấy ngày nay Bạch Bạch đã quá quen nghe theo sự phân phó của Tiểu Hắc, cho nên cũng không có phản kháng gì, liền ngoan ngoãn nghe lời. Bởi vì nghĩ trong ngày có thể trở về, cho nên hai huynh muội cũng không có chuẩn bị gì liền cùng nhau xuất phát.
Linh Tố Sơn là nơi Dược tiên trên Thiên Đình trồng dược thảo, Vân Hư đã từng tới nhiều lần, cách Thanh Lương Quan đúng là không xa, đáp vân bay hơn nửa canh giờ liền đến.
Vân Hư cùng Bạch Bạch đi đến dưới núi nhưng không thấy Tiên thảo đồng tử bình thường trong coi, liền cảm thấy kỳ quái, đột nhiên ven đường nhảy ra hơn mười Kim giáp võ sĩ, một người cầm đầu quát to: "Tiểu tặc to gan, dám đến Linh Tố Sơn hái trộm tiên thảo? Chịu chết đi!"
Nói xong liền không để cho giải thích liền giơ đại phủ vàng trong tay hướng Vân Hư bổ tới.
Vân Hư chấn động lách mình tránh đi nói: "Chậm đã! Ta chính là đệ tử Thanh Lương Quan Vân Hư, là sư phụ Minh Ất chân nhân phân phó ta đến đây lấy thuốc, tướng quân nhất định là hiểu lầm!"
"Phi! Còn dám nói xạo?!" Kim giáp võ sĩ chia ra hai đường một phần vây Vân Hư, một phần tiến lên muốn bắt Bạch Bạch.
Vân Hư khẩn trương, Bạch Bạch sẽ không sử dụng pháp thuật, trên tay còn ôm Tiểu Hắc, vạn nhất bị thương thì phải làm sao?! Dưới tình thế cấp bách, hắn phất một cái phóng ra bên người kim giáp võ sĩ, đã nghĩ đi chặn ba gã võ sĩ đang đánh về phía Bạch Bạch.
Kỳ thật những người này đều là bị Quỳnh Nguyệt tiên tử sai khiến, nhiệm vụ chủ yếu chính là muốn giết chết Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc, đã sớm đề phòng bị Vân Hư tiến đến cứu giúp, nên đâu dễ dàng để cho hắn thoát thân.
Bạch Bạch ôm Tiểu Hắc, mắt thấy ba kim phủ đã đi tới trước mặt, sau lưng vài tên kim giáp võ sĩ đối diện mình đâm tới, trong nội tâm liền sợ hãi, thầm nói mình chết chắc rồi, suy nghĩ duy nhất là không thể để cho Tiểu Hắc lại bị thương, trong lúc nguy cấp liền đem thân thể Tiểu Hắc ôm vào tay trái, tay phải hướng về ba thanh kim phủ lung tung vung lên.
Vân Hư một bên thấy ba kim phủ vô cùng sắc bén đánh lên cánh tay mảnh khảnh của Bạch Bạch, lại không thể phá vòng vây đi cứu, chỉ cảm thấy trái tim muốn ngừng đập!
Bình luận truyện