Chương 52: 52: Sự Trở Lại
Vậy là cuộc tìm kiếm chia làm hai hướng.
Một người huy động lực lượng đến nhà Tư Không Tình, lại quay về dinh thự của nhà Tư Không, sau cùng là lật tung cả thành phố để mong tìm cho ra Cẩn Ngọc.
Một người trực tiếp bay đến viện điều tra vụ án ở Mỹ, luôn túc trực tận nơi để nghe thông tin về người tử nạn.
Hai ngày sau cuộc tìm kiếm, cuối cùng Tử Lăng cũng chạm mặt Tà Dương.
Tà Dương ngồi ở ghế chờ như người mất hồn, bên cạnh là mấy món bánh ăn liền còn lỡ dở.
Nhìn thấy Tử Lăng đang đứng trước mặt mình, anh ta liền nở nụ cười đầy khinh bỉ:
“Anh đến đây làm gì? Không phải Cẩn Ngọc của anh vẫn đang ở nhà đợi anh sao?”
“Sau khi không tìm thấy cô ấy, tôi đã đặt vé máy bay khẩn để đến đây.
Chuyện hôm đó là tôi sai.”
Tà Dương nghe xong liền bật cười.
Anh ta vừa nghe thấy gì vậy? Thiếu gia Tư Không Tử Lăng đang tự miệng nhận sai về mình ư? Đúng là khoảnh khắc có một không hai trên đời!
“Nhận sai? Vì người phụ nữ đó, đến danh dự anh cũng không cần?”.
Truyện Dị Năng
Tử Lăng nắm chặt nắm đấm trong tay, gương mặt lạnh nhạt đến mức không để lộ chút cảm xúc cá nhân nào.
Giọng anh nhún nhường hẳn ra:
“Đúng, tôi nhận mình sai với cậu.
Vậy nên… hãy nói cho tôi biết Cẩn Ngọc đang ở đâu.”
“Bụp!”
Chai nước lọc còn quá nửa trong tay Tà Dương bị quăng mạnh xuống đất.
Anh ta giận dữ đứng dậy, quát thẳng vào mặt Tử Lăng:
“Anh bị ngu chắc! Nếu tôi tìm thấy Viên Cẩn Ngọc trước, thì cả đời này anh cũng không có cơ hội gặp lại cô ta!”
Tà Dương vừa nói dứt câu, một nhân viên người Mỹ liền đi đến trước mặt anh ta, cầm theo một xấp giấy như để làm bằng chứng, nói bằng tiếng Anh:
“Đây là bản sao hồ sơ anh yêu cầu, phải khó khăn lắm tôi mới lấy được.
Người anh tìm… được xác nhận đã tử vong!”
Tử vong?
Hai chữ này đều lọt thỏm vào tai Tử Lăng và tà Dương.
Tử Lăng vội chạy đến giật lấy xấp tài liệu, lật lật liên hồi để tìm tên Cẩn Ngọc giữa một danh sách kín mít chữ.
Nhưng đến khi nhìn thấy tên cô rồi, anh lại không tin, còn cố chấp hỏi lại:
“Không! Chắc chắn không phải như vậy! Có phải các anh đã nhầm với danh sách người được tìm thấy không?”
Nhân viên kia lắc đầu, cũng không có thời gian để đôi co với Tử Lăng.
Anh ta nhận tiền làm việc, sau khi làm xong nhiệm vụ cũng coi như là xong rồi, tốt nhất là nên rời đi trước khi phiền phức kéo đến.
“Tử vong? Tử vong sao? Không thể nào!!”
Tà Dương ngơ ngác lẩm bẩm như người điên, trong khi đó Tử Lăng đã cầm theo tờ kết quả bỏ đi một mạch.
/Mình nhất định sẽ điều tra lại.
Không thể nào như vậy được!/
—--------------------------------
Năm năm sau.
Tại sân bay quốc tế Kinh Long.
Một người phụ nữ khí chất hơn người, tóc màu bạch kim xoăn dài đến chấm lưng, môi son đỏ chót, thêm chiếc kính râm bản lớn che gần hết nửa mặt và một bộ âu phục đen đã thu hút ánh nhìn của tất cả những người xung quanh.
Sau lưng cô là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi, vest âu chỉnh tề, vừa đi vừa kéo theo chiếc vali nhỏ gọn.
Anh ta cũng đeo kính râm, cố tình đi nhanh hơn mấy bước để gần cô hơn, nói nhỏ:
“Cô chủ, tôi đã chuẩn cho chuẩn bị sẵn ô tô và đặt phòng khách sạn xong xuôi rồi.”
“Được.
Chú cứ cho người mang hành lí về thẳng khách sạn, bây giờ chúng ta phải đi gặp đối tác đã.”
“Gấp như vậy sao? Chúng ta là người được mời, nếu hẹn lại lần sau cũng không có vấn đề gì.”
Cô gái xinh đẹp lấy trong túi ra tấm danh thiếp cho ghi bốn chữ “Tư Không Tử Lăng”, khóe môi nhếch lên mỉm cười: “Sao có thể? Làm việc thì phải uy tín chứ, huống hồ là tôi cũng muốn gặp người đó lắm rồi!”.
Bình luận truyện