Dụ Đồng

Chương 134: Trưởng huynh như cha (2)



 “Huyền Ngọc công công, bản cung cùng Tư Hàn muốn gặp hoàng thúc, không biết là có tiện không.” Ngoài Lộ Hoa Điện, thái tử Ti Liễu Hàn có lễ hỏi Huyền Ngọc. Y Tư Hàn đi theo mà đến trên tay ôm một cái lễ hạp, trong mắt có chút không yên, không biết lễ vật bồi tội mà hắn chuẩn bị ca có thể thích không.

“Điện hạ, Nhị thiếu gia, nhị vị trước chờ, nô tài vào xem, chủ tử hôm nay thân mình không khoẻ, vừa mới tỉnh lại.” Nhìn thấy nhị thiếu gia, Huyền Ngọc hiểu được ý đồ hai người đến, nhẹ giọng nói với hai người.

“Huyền Ngọc công công, ca ta hắn. . .” Mấy lời cuối Y Tư Hàn không dám hỏi .

“Ân.” Huyền Ngọc gật gật đầu, sau đó đẩy cửa ra đi vào trong điện.

“Tư Hàn, đừng lo lắng. . . .” Nhìn thấy người tâm tình rõ ràng thấp xuống, Ti Liễu Hàn ra tiếng an ủi.

“Ta biết. . . Nhưng. . .” Y Tư Hàn hướng bạn tốt lộ ra mạt tươi cười miễn cưỡng, hắn biết ca vẫn bị ốm đau tra tấn, tuy vậy lúc trước hắn không có thấy qua, cho nên tuy rằng lo lắng cũng không quá mức khó chịu, dù sao trong cảm nhận của hắn ca vẫn là tồn tại sự kiên cường, nhưng lần trước sau khi chân chính nhìn thấy qua một lần, hắn liền không thể tỉnh táo lại. Ca ca kiên cường như vậy, cư nhiên lại vì đau đớn mà kêu thét lên, cư nhiên suy yếu đến mức phải để người ôm vào trong phòng.

Một lát sau, Huyền Ngọc bước ra, trên mặt là thản nhiên mỉm cười: “Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, mời các ngài vào.”

Ti Liễu Hàn cùng Y Tư Hàn vừa nghe vội định tâm, phóng khinh cước bộ đi vào  Lộ Hoa Điện ── cấm địa trong hoàng cung, trừ vài người cá biệt ra, kẻ nào chưa được cho phép mà dám vào lập tức trảm.

Hai người vừa bước vào liền ngửi được một cỗ trúc hương nhẹ nhàng phát ra từ trong lư hương, hai người theo Huyền Ngọc đi vào gian phòng mà bọn họ chưa bao giờ bước vào. Vừa vào trong, Ti Liễu Hàn cùng Y Tư Hàn giương mắt nhìn về phía trước, một màn vừa đập vào trong mắt làm cho hai người kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

“Như thế nào thất thần bất động? Hai người các ngươi không phải tới gặp hoàng thúc cùng ca ca sao?” Tựa vào trên giường, Ti Ngự Thiên trong lòng ôm Hàn Nguyệt thản nhiên nói, mi hơi nhíu biểu hiện ra trong lòng hắn đang không vui. Nếu không phải hai người này thân phận đặc thù, hắn sẽ không cho phép có kẻ đứng trước mặt Nguyệt nhi kinh sợ.

“Liễu Hàn ( Tư Hàn ) bái kiến Hoàng gia gia ( Thái hoàng ), Phụ hoàng ( Hoàng Thượng ), Ngũ vương thúc ( Cẩm thân vương ), Bát vương thúc ( Hoài thân vương ). . .” Như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Ti Liễu Hàn cùng Y Tư Hàn chấn động một chút, vội vàng quỳ xuống hành lễ vấn an.

“Đứng lên đi, ” Hoàng Thượng Ti Lam Hạ mặc một thân nội bào màu trắng, dựa vào một tấm thảm lông dê ngồi ở một đầu giường khác, vẻ mặt có chút âm trầm, thanh âm có chút thanh ách, sau khi hai người đứng lên liền chỉ chỉ tháp tọa bên giường, “Ngồi xuống đi.”

“Các ngươi tới thực đúng lúc, nếu đến sớm một chút có thể đi phải một chuyến tay không.” Ti Cẩm Sương ở bên cạnh Ti Lam Hạ trên mặt mang theo tươi cười trấn an, hắn biết tình huống hiện tại làm cho hai người kia có chút kinh hoảng, cho nên thanh âm của hắn mang theo ôn hòa có thể làm cho người ta trấn tĩnh lại.

Ti Hoài Ân nửa ngồi ở nhuyễn tháp bên giường, tu bổ lại móng tay dài ra của người phía trước. Nhìn hai người ngồi xuống, ngẩng lên gật đầu cười cười với hai vãn bối, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm. Mười mấy năm qua, Ti Hoài Ân luôn tự ti nhát gan đã khẳng định được vị trí trong lòng người nọ, lúc này hắn là trầm ổn, lạnh nhạt, kiên cường, một trong Tam hiền vương của Đại Yển Quốc Hoài thân vương, hai người còn lại là Ngũ ca Cẩm thân vương cùng Lục ca Lâm thân vương của hắn.

Y Tư Hàn nhìn mấy người trong phòng liếc mắt một cái, sau đó cẩn thận nhìn về phía trên giường thấy ca ca của mình sắc mặt có chút tái nhợt: “Ca. . . lần trước. . . Ta chọc ngươi sinh khí. . . này. . . là Liễu Hàn giúp ta chọn lễ vật cho ngươi, ân. . . ca. . thực xin lỗi, ta về sau. . tuyệt đối sẽ không chọc ngươi sinh khí nữa.” Nói xong, Y Tư Hàn do dự một chút, đem lễ vật hai tay đưa tới. Sớm biết hôm nay có nhiều người như vậy, hắn ngày khác lại đến. Y Tư Hàn có chút chột dạ, nhìn ca ca không nói được một lời có vẻ nhu nhược, hắn cảm thấy được lúc này ca ca có loại hương vị nói không nên lời, ca ca như vậy hắn cảm thấy thật xa lạ. Đã không có lạnh lùng cùng nghiêm túc như bình thường, còn có một chút gì đó nói không rõ, cảm giác làm cho người ta không thể rời đi tầm mắt, bất quá. . . Nghĩ đến đây Y Tư Hàn muốn tự đấm mình một quyền, ca ca ngày thường cũng là đẹp đến làm cho người ta không dám nhìn thẳng đó thôi. Y Tư Hàn lúc này còn nhỏ tuổi không thể hiểu được đây là một loại phong tình như thế nào, cho đến nhiều năm sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Huyền Thanh đem lễ hạp (hộp) tiếp nhận mang qua một bên, Ti Ngự Thiên cũng tò mò nhìn qua, lập tức hỏi: “Là vật gì vậy?”

“Ách. . . .” Y Tư Hàn vừa nghe Thái hoàng hỏi, trong lòng nhảy vài cái, chà xát chà xát tay, ấp a ấp úng đáp, “Ách. . . Cũng không phải cái gì quý trọng lắm. . . ân. . . chính là. . . kiện. . ngô. . . quần áo thôi.” Nói xong, Y Tư Hàn liền cúi đầu, trong lòng bắt đầu nén giận Ti Liễu Hàn: hắn luôn nói quần áo kia không thích hợp lắm, tên kia cũng đâu có xem, nói ca ca nhất định sẽ thích, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

“Hoàng thúc, Tư Hàn lần trước hồi cung sai giờ, làm cho hoàng thúc lo lắng, Tư Hàn vẫn nghĩ về việc này. Hắn cùng chất nhi thương lượng, nghĩ muốn chọn lễ vật tặng hoàng thúc, làm cho hoàng thúc có thể bớt giận, xem như lễ bồi tội. Chất nhi tự chủ trương đến Cẩm Tú Phường giúp hoàng thúc may một kiện áo dài, hình thức là Tư Hàn tự mình nghĩ ra. Xiêm y này cũng không biết có hợp với ý hoàng thúc hay không, bất quá chất nhi hy vọng hoàng thúc có thể thấy được thành ý của Tư Hàn, sẽ không tức giận với hắn nữa.” Nhìn ra lo lắng của Y Tư Hàn, Ti Liễu Hàn ra tiếng hướng hoàng thúc giải thích, cũng đồng thời đem chuyện quần áo kéo lên trên người mình, cho dù hoàng thúc trách bọn họ, cũng là hai người cùng nhau thừa nhận.

“Nga? Cấp Hàn Nguyệt làm quần áo? Mau lấy ra nhìn một cái.” Ti Cẩm Sương sau khi nghe được rất là kinh ngạc, đối với cái hòm gì đó biểu hiện ra cực kỳ hứng thú. Mấy người khác trừ bỏ đương sự Ti Hàn Nguyệt ra đều rất hiếu kỳ. Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh lập tức mở hòm, lấy áo dài bên trong ra. . . . .

Áo dài nháy mắt được lấy ra, đám người Ti Ngự Thiên ánh mắt liền thay đổi, trong mắt lộ ra kinh diễm cùng một tia khát vọng. Quần áo như vậy, bọn hắn căn bản không dám nghĩ tới làm cho người nọ mặc vào, hơn nữa người nọ cũng tuyệt đối sẽ không mặc.

“Như thế nào lại nghĩ đến chọn loại. . . màu sắc này.” Ti Lam Hạ thấp giọng khinh hỏi, đỏ tươi sáng ngời, nhìn giống như lửa nóng.

“Hoa văn này. . .” Ti Cẩm Sương dừng mắt lại giữa áo, hai con chim phượng hoàng vàng óng, đuôi vũ bảy màu từ dưới gấu áo quấn quanh lên, bốn cánh chim xinh đẹp giương cánh ở tay áo, thân phượng từ hai bên nách hạ xuyên ra, đầu phượng ở trước ngực quấn lấy nhau, ngửa mặt lên trời. Chỉ có nữ tử xuất giá, mới có thể dùng hoa văn tú phượng. . . (Ruby: mua nhầm áo cưới dzồi ^3^ /Su: *đầu đầy hắc tuyến*..)

“Các ngươi. . . thật đúng là hồ nháo. . .” Ti Ngự Thiên nhìn thấy quần áo này nhẹ mắng một câu, nhưng thần sắc trên mặt lại không có chút tức giận, ngược lại có chút hy vọng.

Y Tư Hàn lúc này thông minh lựa chọn im lặng, mặc kệ ca ca có thích hay không, dù sao mấy người này xem ra là tuyệt đối thích. Mấy người này thích, sẽ không để ca ca tức giận với hắn, hắn cũng an tâm, dù sao hắn cũng không hy vọng ca ca sẽ mặc. Hướng Ti Liễu Hàn thoáng cảm kích, Y Tư Hàn trộm nhìn về phía ca ca, đã thấy ca ca một tay nắm tay Thái hoàng, một tay để Bát vương gia nắm, nhìn thấy xiêm y kia ánh mắt có chút phát lam. . . . Y Tư Hàn run rẩy một chút, trong trí nhớ hắn, mắt ca ca có vài lần biến lam đều là khi hắn bất đắc dĩ. . . chẳng lẽ. . . tâm Y Tư Hàn nháy mắt đập loạn.

“Y Tư Hàn.” Ti Hàn Nguyệt đột nhiên mở miệng, sóng mắt hơi đổi hướng đến thân mình đang chấn động.

“Ca!” Y Tư Hàn đứng thẳng lên, dị thường nhu thuận nhìn ca ca, trong lòng bắt đầu mặc niệm: Thần linh trên trời phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ. . .

“Một nén hương, từ cửa thành trở lại hoàng cung. Ti Liễu Hàn, thêm phân nửa nén hương.” Lời nói của Ti Hàn Nguyệt làm cho hai người thoáng chốc sửng sốt, tiếp theo chỉ thấy hai người vội vàng đứng lên “Dạ”  một tiếng, ngay cả lễ đều bất chấp liền chạy ra khỏi Lộ Hoa Điện. Hai người chỉ có một ý niệm trong đầu: Chết chắc rồi!

“Ha ha. . . Nguyệt nhi, ngươi không thích quần áo này? Phụ hoàng cảm thấy rất đẹp.” Nhìn thấy hai người nháy mắt không còn bóng dáng, Ti Ngự Thiên hướng người trong lòng hỏi. Từ hoàng cung chạy tới cửa thành, rồi quay trở về. . . chính là lộ trình không ngắn a.

“Thích cùng việc bọn chúng luyện công không quan hệ, bọn họ còn quá yếu.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói một câu, sau đó rời khỏi ôm ấp của phụ hoàng xuống giường, đi đến kiện xiêm y đỏ thẫm kia, chuyển qua người, “Mặc vào cho ta đi.”

Nghe Hàn Nguyệt nói, đám người Ti Ngự Thiên mặt lộ vẻ kinh hỉ, lập tức từ trên giường nhảy xuống, bốn người tiếp nhận xiêm y màu đỏ kia bắt đầu giúp Ti Hàn Nguyệt thay quần áo, chính là tay mỗi người đều thoáng chốc run rẩy. . . .

………………..

Sau giờ ngọ ánh nắng bắt đầu gay gắt, phía trên kinh thành truyền đến tiếng kinh hô của mọi người. Chỉ thấy sầm một tiếng hai bóng dáng ở nóc nhà lẫn ngã tư đường cấp tốc xuyên qua, ngẫu nhiên xuất hiện một màn gà bay chó sủa.

Ti Liễu Hàn lúc này cảm thấy dị thường may mắn là mình có dự kiến trước không có mặc y phục Thái tử, bằng không màu sắc minh hoàng sẽ dễ dàng làm bại lộ thân phận của hắn, hắn không sợ bị người đánh lén, mà là. . . rất mất mặt .

Y Tư Hàn lúc này rất muốn mắng Ti Liễu Hàn vài câu, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ ca ca cho hắn, hắn liền quyết định trước phải nhịn lại, chờ quay về nói sau. Một nén hương. . . Từ hoàng cung đến cửa thành, ngay cả chim cũng phải bay nửa canh giờ, ca ca cư nhiên chỉ cho hắn thời gian một nén hương. . . Ô ô. . . Vì cái gì cho Liễu Hàn tên kia thêm phân nửa nén hương a, quần áo rõ ràng là hắn chọn mà.

Ti Liễu Hàn trong lòng cũng có chút hối hận, sớm biết vậy sẽ không đem trách nhiệm kéo lên trên người mình, hắn nghĩ hoàng thúc nhiều lắm chỉ phạt bọn họ treo ngược trên cây thôi, không nghĩ tới. . . . Vạn nhất không thể đúng hạn trở về. . . Ti Liễu Hàn rất bất an, hoàng thúc mà trách phạt chính là phi thường khủng bố a.

. . . . . . . . . . . . .

Hai người trông như tử cẩu tựa bên ngoài cửa Lộ Hoa Điện, chật vật thở gấp, nhìn thấy bố giày xuất hiện trước mắt, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh đem hai người đã muốn mệt đến không còn một tia khí lực đỡ đứng lên, sau khi giúp cho hai người ngồi xuống ghế đá, Huyền Ngọc mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, chủ tử hôm nay thân mình vì bệnh, mới vừa ngủ lại. Chủ tử cho nô tài truyền lời, từ hôm nay trở đi Thái tử điện hạ cùng Nhị thiếu gia mỗi ngày giờ Mẹo (5h đến 7h sáng) đến Lộ Hoa Điện để chủ tử huấn luyện. Còn có, Thái tử điện hạ cùng Nhị thiếu gia nếu không đúng hạn trở về, chủ tử cho các ngài tự hành đi đến luyện võ trường chịu bị ném một trăm lần.”

“Vù vù. . . Huyền Ngọc công công. . . Ngươi. . . Ngươi nói cho ta biết. . . Ca ta có phải hay không. . có phải hay không không thích. . . lễ vật của ta. . .” Trời ạ, một trăm lần, khi đó hắn còn có thể còn sống sao? Cấm vệ quân ở luyện võ trường đều là kẻ điên, hơn nữa chỉ nghe lời ca ca, hắn trước kia mỗi lần bị bọn họ ném tới lần thứ năm mươi đã có cảm giác muốn rời ra từng mảnh.

“Thái tử điện hạ, Tư Hàn thiếu gia. . .” Huyền Ngọc rót trà cho hai người, cùng Huyền Thanh giúp hai người thuận thuận khí, “Quần áo kia chủ tử đã mặc vào rồi.”

“Huyền Ngọc công công? ! Ca ta hắn. . .” Y Tư Hàn không thể tin được hô to, ngay cả Ti Liễu Hàn cũng vạn phần kinh ngạc.

“Là thật, các ngài vừa đi, chủ tử liền mặc vào. Chủ tử tuy rằng không nói, nhưng nô tài biết người thực thích lễ vật các ngài tặng.” Nhớ tới chủ tử vừa rồi lộ ra mạt cười gượng khó gặp, trên mặt Huyền Ngọc thoáng chốc nổi lên tươi cười nhu hòa hạnh phúc.

“A? ! Kia. . . Kia vì sao. . .” Y Tư Hàn lúc này như đang ở trong mộng, ca ca cư nhiên mặc quần áo hắn tặng, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ cao hứng, nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao ca ca lại phạt hắn.

“Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, năm đó chủ tử từng nói qua, muốn đứng đầu thiên hạ phải là người cực mạnh. Thái tử điện hạ là Hoàng Thượng tương lai, mà Nhị thiếu gia lại là đệ đệ duy nhất chủ tử thừa nhận trong lòng, khổ tâm của chủ tử, mong rằng Thái tử điện hạ cùng Nhị thiếu gia có thể hiểu được.” Huyền Ngọc nói khẽ với hai người nguyên nhân, hắn biết chủ tử sở dĩ nghiêm khắc như vậy còn có một nguyên nhân chính là thời gian chủ tử còn ở trên đời này không nhiều lắm . . . .

“Huyền Ngọc công công. . .” Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn đồng thời kinh hô ra tiếng, bọn họ chỉ biết là người nọ đối bọn họ thực nghiêm, lại không biết còn có một tầng thâm ý như vậy.

Kỳ thật cũng khó trách hai người không rõ, mười mấy năm qua, bọn họ ở hoàng cung lớn lên, tuy rất gần Ti Hàn Nguyệt, nhưng rất nhiều sự tình bọn họ cũng từ nghe đồn mà biết. Tiêu Lâm chỉ nói cho Y Tư Hàn ca ca hắn không phải phàm nhân, thân thể không tốt, dù sao đây là chuyện thiên hạ đều biết. Đối với quá khứ của Ti Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm cũng chỉ nói qua với hắn chuyện phát sinh ở trong cung. Mà chuyện Ti Liễu Hàn biết đến so với Y Tư Hàn còn ít hơn, dù sao trong cung không ai dám tùy tiện đàm luận Ti Hàn Nguyệt, thậm chí ngay cả mẫu thân hắn, Đương kim Hoàng hậu cũng không dám nhắc đến. Ti Hàn Nguyệt ở Yển Quốc này là một điều cấm kỵ, hơn nữa đối với những người từng chính mắt thấy hắn tức giận, lại càng không dám khinh nhờn thiên thần.

“Thái tử điện hạ, Nhị thiếu gia, không ngại hảo hảo ngẫm lại mười mấy năm nay chủ tử đối với các ngài cùng đối với những người khác có gì bất đồng, thử đổi một góc nhìn khác, có lẽ có thể phát hiện ra điều gì.” Huyền Ngọc nói với hai người, sau đó cung kính cúi người rồi cùng Huyền Thanh quay trở về Lộ Hoa Điện, lưu lại hai người một mình suy tư.

“Liễu Hàn. . . Chúng ta tới luyện võ trường trước đi, chờ xong rồi, ngươi ta có rất nhiều thời gian từ từ mà nghĩ.” Y Tư Hàn đứng lên vỗ vỗ đất trên người, đối Ti Liễu Hàn vươn một tay, hắn không quên nhiệm vụ ca ca giao cho hắn còn chưa có hoàn thành.

“Hảo.” Ti Liễu Hàn bắt lấy bàn tay vươn ra của Y Tư Hàn thuận thế đứng lên, nhiều năm như vậy, chuyện liên quan đến người nọ hắn vẫn cực kỳ lảng tránh, có lẽ hắn nên hảo hảo ngẫm lại.

. . . . . . . . . . . .

Lúc này trong Lộ Hoa Điện, Ti Hàn Nguyệt một thân hồng y dựa vào nằm ở nhuyễn tháp trong nội thất ngửa đầu để bốn nam nhân thay phiên hôn sâu lẫn ôm, bốn nam nhân kia không biết khi nào thì cũng đã thay hỉ phục đỏ tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện