Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu
Chương 38
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
Hồ Vương hồng quang đầy mặt ngồi ở Chủ Tịch thượng, tiếp nhận hai người hành lễ, các vị tân khách đều lớn tiếng nói lời chúc mừng.
“Ta đang ở nơi nào…”
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng động lớn, Kim Ngọc dần dần tỉnh táo lại, lọt vào mắt là một mảng khăn tinh hồng.
Chẳng lẽ đây là tại hôn yến?
Nhị muội đã chạy đi đâu? Hình như mình uống một chén rượu liền té xỉu, bất tỉnh nhân sự…
Nhưng khí tức quen thuộc bên cạnh, rõ ràng như Lang Nguyên đang ở bên mình, mà tiếng tung hô và vỗ tay càng ngày càng lớn làm đầu hắn đau nhức.
“Đừng quấy, lập tức xong ngay.” Bên tai nho nhỏ nghe được một giọng nam trầm thấp, Lang Nguyên vội vàng ôm thắt lưng hắn.
“Đưa vào động phòng!” Người chủ trì xướng một tiếng cuối cùng, tất cả khách nhân đều đứng dậy hoan hô.
Đột nhiên, trong đám đông một thân ảnh đen nhảy ra, đánh thẳng vào Lang Nguyên, Lang Nguyên hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng ôm tân nương vào trong lòng xoay tránh, không hề bị thương dù là một cọng lông.
“Lang Nguyên, trả mạng cho ca ta!” Nam tử Hùng tộc thân thể tráng kiện lao tới.
Kẻ đánh lén chính là đệ đệ của Hùng Cự – Hùng Nhị, đại ca bị Lang Nguyên giết chết, nên hắn cố ý ngụy trang đến đây, âm mưu thừa dịp đại hôn của Lang Nguyên báo thù.
“Chỉ là một đám tiểu Hùng tộc, cư nhiên dám đến phá hôn sự của bổn vương, đáng chết!” Nổi giận gầm lên một tiếng, đem người trong lòng giao cho thị nữ kế bên, huy quyền chưởng.
Hùng Nhị cũng không ngu, hắn biết dù mình có liều mạng cũng tuyệt đối không phải đối thủ Lang Nguyên, liền hướng mục tiêu về tân nương, thừa dịp Lang Nguyên không phòng bị, xoay người vọt đến trước mặt tân nương, bắt được tân nương mềm yếu vô lực.
“Buông hắn ra!” Mắt đỏ au, Lang Nguyên nộ phát trùng quan muốn xông lên cứu người, nhưng lại ngại Kim Ngọc còn đang trong tay đối phương.
“Lang Nguyên, muốn cứu tân nương tử của ngươi không?” Đưa tay bóp cổ tân nương, Hùng Nhị đắc ý cười to.
“Buông hắn ra, ta tha cho ngươi tội chết.” Nắm chặt tay, cưỡng chế tức giận bộc phát.
“Nghe nói tân nương tử là một đại mỹ nhân, bản thân ta rất có mắt thẩm mỹ a, để coi khuôn mặt này có đáng được gọi là mỹ nhân không.” Hùng Nhị âm trầm cười, hung hăng giật khăn đội đầu tân nương xuống.
Khuôn mặt tái nhợt của Kim Ngọc lập tức hiện ra trước mắt mọi người, đại bộ phận người đứng trong sảnh đường đều ngây dại, bọn họ không ngờ tân nương lại là thái tử Hồ tộc Kim Ngọc.
Một tiếng thét kinh hãi ——
“Ngọc nhi, sao là con?!” Hồ Vương sợ ngây người.
“Phụ…” Nghĩ muốn mở miệng nói chút gì, cổ họng vừa khô vừa đắng, nói không nên lời.
Chưa từng có cảm giác bất lực như thế, cũng tự trách mình nhất thời lơ là, rơi vào tình trạng này, không thể trách người khác.
“Nhạc phụ đại nhân, chờ hắn thả người rồi, tiểu tế sẽ giãi bày tường tận với người.” Bàn tay to duỗi ra hành lễ, vội vàng gánh hết trách nhiệm.
“Lang Nguyên, ngươi đang đùa gì thế?” Nhận thấy chuyện có chút không thích hợp, Hùng Nhị gia tăng lực đạo ở tay.
Hoàn hảo, Hùng Nhị cũng không biết thân phận thật của Kim Ngọc, điều này làm cho Lang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Kim Ngọc đau đớn, nhưng hắn cố gắng nuốt xuống rên rỉ sắp sửa tràn ra miệng, nhưng trên mặt vặn vẹo làm cho Lang Nguyên hiểu rõ hắn đang thống khổ.
Trái tim Lang Nguyên trầm nặng băng giá, y biết nếu mình càng biểu hiện khẩn trương muốn cứu Kim Ngọc, Hùng Nhị sẽ xuống tay càng nặng.
“Buông ra hay không cũng không sao, người này cũng không phải tân nương của bổn vương.” Thu hồi ánh mắt yêu thương say đắm, Lang Nguyên cắn răng xoay người đi.
“Nàng không phải tân nương của ngươi?” Hồ nghi nhìn Kim Ngọc, Hùng Nhị hiển nhiên là không tin.
“Ta… Không… phải là… Tân nương, ta là nam.” Gian nan nói ra, mặt Kim Ngọc không có chút máu.
Nếu không phải tứ chi vô lực, hắn đã sớm một chưởng giải quyết Hùng Nhị, nghe lời nói vô tình lạnh như băng của Lang Nguyên, tâm tính thiện lương của hắn đã rớt xuống đáy vực sâu rồi, một chút độ ấm cũng không có.
“Cái gì? Ngươi là nam?” Hùng Nhị vươn tay vuốt ve ngực hắn, quả nhiên hoàn toàn bằng phẳng, lại nhìn cổ hắn, hầu lễ rõ ràng không thể chối cãi.
Thừa dịp Hùng Nhị sửng sốt, Kim Ngọc cắn răng tung chưởng đánh vào ngực hắn, nhưng do lực đạo không đủ, cũng không thể đánh văng Hùng Nhị ra.
“Hảo a, ngươi dám đánh ta!” Tức giận dâng lên, Hùng Nhị giơ tay gấu muốn tát Kim Ngọc.
“Ngươi dám!”
Lang Nguyên hét lớn một tiếng, không để ý nguy hiểm phi thân lên, một cước đá vào đầu Hùng Nhị, mạnh mẽ đoạt Kim Ngọc về từ tay Hùng Nhị.
Hùng Nhị bị thương ngã xuống đất, huyết lưu đầy mặt, không nhúc nhích, Lang Nguyên xem xét Kim Ngọc từ trên xuống dưới đánh giá cẩn thận một phen, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngọc, hoàn hảo cưng không có việc gì.” An ủi Kim Ngọc khuôn mặt tái nhợt, Lang Nguyên trong mắt đầy thương tiếc.
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
Hồ Vương hồng quang đầy mặt ngồi ở Chủ Tịch thượng, tiếp nhận hai người hành lễ, các vị tân khách đều lớn tiếng nói lời chúc mừng.
“Ta đang ở nơi nào…”
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng động lớn, Kim Ngọc dần dần tỉnh táo lại, lọt vào mắt là một mảng khăn tinh hồng.
Chẳng lẽ đây là tại hôn yến?
Nhị muội đã chạy đi đâu? Hình như mình uống một chén rượu liền té xỉu, bất tỉnh nhân sự…
Nhưng khí tức quen thuộc bên cạnh, rõ ràng như Lang Nguyên đang ở bên mình, mà tiếng tung hô và vỗ tay càng ngày càng lớn làm đầu hắn đau nhức.
“Đừng quấy, lập tức xong ngay.” Bên tai nho nhỏ nghe được một giọng nam trầm thấp, Lang Nguyên vội vàng ôm thắt lưng hắn.
“Đưa vào động phòng!” Người chủ trì xướng một tiếng cuối cùng, tất cả khách nhân đều đứng dậy hoan hô.
Đột nhiên, trong đám đông một thân ảnh đen nhảy ra, đánh thẳng vào Lang Nguyên, Lang Nguyên hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng ôm tân nương vào trong lòng xoay tránh, không hề bị thương dù là một cọng lông.
“Lang Nguyên, trả mạng cho ca ta!” Nam tử Hùng tộc thân thể tráng kiện lao tới.
Kẻ đánh lén chính là đệ đệ của Hùng Cự – Hùng Nhị, đại ca bị Lang Nguyên giết chết, nên hắn cố ý ngụy trang đến đây, âm mưu thừa dịp đại hôn của Lang Nguyên báo thù.
“Chỉ là một đám tiểu Hùng tộc, cư nhiên dám đến phá hôn sự của bổn vương, đáng chết!” Nổi giận gầm lên một tiếng, đem người trong lòng giao cho thị nữ kế bên, huy quyền chưởng.
Hùng Nhị cũng không ngu, hắn biết dù mình có liều mạng cũng tuyệt đối không phải đối thủ Lang Nguyên, liền hướng mục tiêu về tân nương, thừa dịp Lang Nguyên không phòng bị, xoay người vọt đến trước mặt tân nương, bắt được tân nương mềm yếu vô lực.
“Buông hắn ra!” Mắt đỏ au, Lang Nguyên nộ phát trùng quan muốn xông lên cứu người, nhưng lại ngại Kim Ngọc còn đang trong tay đối phương.
“Lang Nguyên, muốn cứu tân nương tử của ngươi không?” Đưa tay bóp cổ tân nương, Hùng Nhị đắc ý cười to.
“Buông hắn ra, ta tha cho ngươi tội chết.” Nắm chặt tay, cưỡng chế tức giận bộc phát.
“Nghe nói tân nương tử là một đại mỹ nhân, bản thân ta rất có mắt thẩm mỹ a, để coi khuôn mặt này có đáng được gọi là mỹ nhân không.” Hùng Nhị âm trầm cười, hung hăng giật khăn đội đầu tân nương xuống.
Khuôn mặt tái nhợt của Kim Ngọc lập tức hiện ra trước mắt mọi người, đại bộ phận người đứng trong sảnh đường đều ngây dại, bọn họ không ngờ tân nương lại là thái tử Hồ tộc Kim Ngọc.
Một tiếng thét kinh hãi ——
“Ngọc nhi, sao là con?!” Hồ Vương sợ ngây người.
“Phụ…” Nghĩ muốn mở miệng nói chút gì, cổ họng vừa khô vừa đắng, nói không nên lời.
Chưa từng có cảm giác bất lực như thế, cũng tự trách mình nhất thời lơ là, rơi vào tình trạng này, không thể trách người khác.
“Nhạc phụ đại nhân, chờ hắn thả người rồi, tiểu tế sẽ giãi bày tường tận với người.” Bàn tay to duỗi ra hành lễ, vội vàng gánh hết trách nhiệm.
“Lang Nguyên, ngươi đang đùa gì thế?” Nhận thấy chuyện có chút không thích hợp, Hùng Nhị gia tăng lực đạo ở tay.
Hoàn hảo, Hùng Nhị cũng không biết thân phận thật của Kim Ngọc, điều này làm cho Lang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Kim Ngọc đau đớn, nhưng hắn cố gắng nuốt xuống rên rỉ sắp sửa tràn ra miệng, nhưng trên mặt vặn vẹo làm cho Lang Nguyên hiểu rõ hắn đang thống khổ.
Trái tim Lang Nguyên trầm nặng băng giá, y biết nếu mình càng biểu hiện khẩn trương muốn cứu Kim Ngọc, Hùng Nhị sẽ xuống tay càng nặng.
“Buông ra hay không cũng không sao, người này cũng không phải tân nương của bổn vương.” Thu hồi ánh mắt yêu thương say đắm, Lang Nguyên cắn răng xoay người đi.
“Nàng không phải tân nương của ngươi?” Hồ nghi nhìn Kim Ngọc, Hùng Nhị hiển nhiên là không tin.
“Ta… Không… phải là… Tân nương, ta là nam.” Gian nan nói ra, mặt Kim Ngọc không có chút máu.
Nếu không phải tứ chi vô lực, hắn đã sớm một chưởng giải quyết Hùng Nhị, nghe lời nói vô tình lạnh như băng của Lang Nguyên, tâm tính thiện lương của hắn đã rớt xuống đáy vực sâu rồi, một chút độ ấm cũng không có.
“Cái gì? Ngươi là nam?” Hùng Nhị vươn tay vuốt ve ngực hắn, quả nhiên hoàn toàn bằng phẳng, lại nhìn cổ hắn, hầu lễ rõ ràng không thể chối cãi.
Thừa dịp Hùng Nhị sửng sốt, Kim Ngọc cắn răng tung chưởng đánh vào ngực hắn, nhưng do lực đạo không đủ, cũng không thể đánh văng Hùng Nhị ra.
“Hảo a, ngươi dám đánh ta!” Tức giận dâng lên, Hùng Nhị giơ tay gấu muốn tát Kim Ngọc.
“Ngươi dám!”
Lang Nguyên hét lớn một tiếng, không để ý nguy hiểm phi thân lên, một cước đá vào đầu Hùng Nhị, mạnh mẽ đoạt Kim Ngọc về từ tay Hùng Nhị.
Hùng Nhị bị thương ngã xuống đất, huyết lưu đầy mặt, không nhúc nhích, Lang Nguyên xem xét Kim Ngọc từ trên xuống dưới đánh giá cẩn thận một phen, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngọc, hoàn hảo cưng không có việc gì.” An ủi Kim Ngọc khuôn mặt tái nhợt, Lang Nguyên trong mắt đầy thương tiếc.
Bình luận truyện