Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu
Chương 40
“Tên lừa gạt, ngươi gạt ta!” Một quyền đánh vào ngực y, dư nộ chưa tiêu.
“Bổn vương còn không phải là vì rồi nghĩ đến đến ngươi mới ra này hạ sách…” Mồ hôi như mưa hạ, thật không biết như thế nào giải thích mới tốt.
Hai người nháo rất dữ dội, Kim Ngọc đã khôi phục chút tri giác, mặt lạnh đẩy Lang Nguyên, xoay người đi ra cửa.
Miệng luôn nói thật tình yêu hắn, mà hết lần này đến lần khác lừa gạt hắn, hắn không biết khi nào là thật khi nào là giả, nói hắn sao có thể tin tưởng y?
Đột nhiên, Hùng Nhị từ vũng máu nhảy lên, chưởng đánh vào sau lưng hắn, hắn muốn mau chóng rời đi, không chú ý tới sau lưng có người đánh lén, nhưng Lang Nguyên thấy tất cả.
“Ngọc, cẩn thận.” Mắt thấy chưởng phong sắp chạm vào người Kim Ngọc, Lang Nguyên phi thân ôm hắn vào trong lòng, té trên mặt đất lăn một vòng.
Hùng Nhị cũng sa cơ lỡ vận, sau khi đánh ra một chưởng chí mạng này, mũi miệng chảy máu, té trên mặt đất chết tươi.
“Buông ta ra.” Bị đè đến đầu chóang váng, Kim Ngọc tức giận đẩy y.
Không ngờ, Lang Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, há mồm phun máu tươi ở trước ngực Kim Ngọc, đại hồng hỉ phục trong nháy mắt biến thành màu đỏ sậm.
“…” Kim Ngọc ngây ngẩn cả người, quên rút bàn tay đang đặt trên ngực Lang Nguyên.
“Ngọc nhi, còn không mau nâng Hổ Vương dậy.” Hồ Vương rống lớn.
“Ân…” Đờ đẫn nâng Lang Nguyên, tay run rẩy không ngừng, thầm tự an ủi.
Y không có việc gì đâu… Sẽ không đâu…
Nhưng trong lòng không có một chút an tâm nào, chưa bao giờ thấy y bị thương, mà lúc này lại nôn nhiều máu như vậy…
Hắn hối hận, không nên đẩy y ra, nếu không phải hắn đẩy ra y, Hùng Nhị sẽ không có cơ hội đánh lén, y cũng không vì bảo vệ mình mà bị thương nặng!
Hồ Vương thấy hắn như vậy, vội vàng tiến lên đem Lang Nguyên đỡ lên ghế, vận khởi pháp lực bảo vệ tâm mạch.
“Ngọc…” Thở dốc, Lang Nguyên vươn tay hướng hắn.
Tơ máu thuận theo khóe môi chảy xuống, hỉ phục loang lỗ những vết máu, tâm Kim Ngọc đau như muốn nứt ra.
“Ta ở chỗ này.” Không cần y mở lời, Kim Ngọc chủ động cầm bàn tay to lạnh như băng của Lang Nguyên.
“Ngọc, làm Hổ Hậu của bổn vương được không?”
“…” Có một cỗ xúc động muốn đồng ý, nhưng lại do dự không mở miệng.
Không biết như thế nào cho phải, hắn nhìn phụ vương cạnh bên, Hồ Vương thấy thế chậm rãi gật đầu.
“Hảo.” Khóe mắt ngập nước, mũi ê ẩm, nhưng hắn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Nam nhi sao có thể dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm, hắn còn tưởng rằng chính mình vĩnh viễn cũng không bao giờ khóc, nhưng lúc này hắn nhưng lại muốn hảo hảo khóc lớn một hồi.
Nếu sớm một chút, nếu hắn đồng ý làm Hổ Hậu sớm một chút thì tất cả chuyện này cũng không xảy ra…
“Cuối cùng cưng đồng ý rồi… Chúng ta đi động phòng đi.”
Đột nhiên, Lang Nguyên ngồi dậy, xoa xoa máu tươi ở khóe miệng, trong nháy mắt biến thành thần thái xán lạn, cười to hai tiếng, ôm lấy hắn.
“Ngươi… lại gạt ta!” Một quyền đánh vào mặt Lang Nguyên, lại bị bàn tay to của Lang Nguyên chụp lại, khóa ở sau người.
“Khụ, khụ, bổn vương đỡ một chưởng cho cưng, hộc máu chẳng lẽ là giả sao?” Y bị thương là thật, bất quá thương thế không nặng, chỉ là cố ý giả bộ trọng thương, dọa dọa hắn thôi.
Không nghĩ tới Kim Ngọc thiếu chút nữa khóc, tình cảm chân thành không thể là giả, y tự tin rằng tâm Kim Ngọc thuộc về mình.
“Ai biết ngươi thật hay giả, dù sao ngươi không có một câu nói thật.” Liếc mắt xem thường, Kim Ngọc thở hỗn hển.
Nội tâm rất mâu thuẫn, Lang Nguyên bị thương, hắn đau lòng, Lang Nguyên không bị thương, hắn lại không vui nổi, bởi vì hắn lại mắc mưu Lang Nguyên lần nữa.
Lang Nguyên không lên tiếng nữa, ôm hắn bỏ lại mọi người, thắng tiến hỉ phòng, Hồ Vương thấy thế vội vàng ra mặt bắt chuyện tân khách, coi như là giúp y thu thập tàn cuộc.
Sau khi vào hỉ phòng, y đặt Kim Ngọc trên giường, không nói hai lời liền bắt đầu thoát hỉ phục, cho đến khi lộ ra thân trên tráng kiện mới dừng.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây.” Đỏ mặt, Kim Ngọc cũng không biết phải nhìn hướng nào.
“Sợ cái gì, bổn vương chưa ăn cưng, cưng nói bổn vương lừa cưng, chính cưng xem đi.” Đưa lưng qua, tấm lưng rộng hiện ra trước mắt Kim Ngọc, trên vai nọ có một chưởng ấn màu đen phá lệ bắt mắt.
“Đau không?” Đưa tay vuốt ve vết thương, Kim Ngọc cũng không thể ngồi yên.
Thì ra y không lừa gạt hắn, y bị thương thật.
“Cưng hôn hôn sẽ không đau nữa.” Giật giật khóe miệng, Lang Nguyên mày rậm khẽ nhíu.
“Ngươi đi chết đi.” Ngón tay chọt chọt vào vết thương, Lang Nguyên đau đến cắn răng nhếch miệng.
“Mưu sát chồng a!” Ôi…hì hì cười theo, cũng không để bụng vết thương.
Tay Hổ duỗi ra, đưa hắn đặt ở dưới thân, tay giở thủ đoạn, hai ba cái liền thoát hết hỉ phục rườm rà.
“Giết ngươi thì sao, là ngươi muốn ta làm Hổ Hậu, tự mình chuốc lấy cực khổ.” Đem tất cả chuyện đổ lên Lang Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không để Lang Nguyên biết tâm ý thật của mình.
“Hổ Hậu đại nhân, bây giờ có phải đến lúc hầu hạ bổn vương rồi không?” Liếm mút vành tai mềm mại đầy đặn của Kim Ngọc, bàn tay to vuốt ve nơi mất hồn phía dưới.
“Này, này, ngươi sờ chỗ nào vậy a.” Sắc mặt như ánh bình minh, Kim Ngọc nhúc nhích né tránh.
“Đương nhiên là sờ chỗ đáng sờ rồi.” Trầm thấp cười.
“Ngươi bị thương, không thể… Đừng ——” Thanh âm Kim Ngọc trong nháy mắt bị nuốt sống.
“Bổn vương cho dù có bị thương, cũng có thể ăn cưng, Hổ Hậu yêu dấu của ta!”
Nửa đêm, bên trong hỉ truyền đến trận trận âm thanh rên rỉ khiến kẻ khác đỏ mặt tim đập, đương nhiên không ít tiếng Lang Nguyên gầm nhẹ, hai loại thanh âm đan vào nhau kéo dài mãi cho đến hừng đông.
–[Hoàn]–
.
“Bổn vương còn không phải là vì rồi nghĩ đến đến ngươi mới ra này hạ sách…” Mồ hôi như mưa hạ, thật không biết như thế nào giải thích mới tốt.
Hai người nháo rất dữ dội, Kim Ngọc đã khôi phục chút tri giác, mặt lạnh đẩy Lang Nguyên, xoay người đi ra cửa.
Miệng luôn nói thật tình yêu hắn, mà hết lần này đến lần khác lừa gạt hắn, hắn không biết khi nào là thật khi nào là giả, nói hắn sao có thể tin tưởng y?
Đột nhiên, Hùng Nhị từ vũng máu nhảy lên, chưởng đánh vào sau lưng hắn, hắn muốn mau chóng rời đi, không chú ý tới sau lưng có người đánh lén, nhưng Lang Nguyên thấy tất cả.
“Ngọc, cẩn thận.” Mắt thấy chưởng phong sắp chạm vào người Kim Ngọc, Lang Nguyên phi thân ôm hắn vào trong lòng, té trên mặt đất lăn một vòng.
Hùng Nhị cũng sa cơ lỡ vận, sau khi đánh ra một chưởng chí mạng này, mũi miệng chảy máu, té trên mặt đất chết tươi.
“Buông ta ra.” Bị đè đến đầu chóang váng, Kim Ngọc tức giận đẩy y.
Không ngờ, Lang Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, há mồm phun máu tươi ở trước ngực Kim Ngọc, đại hồng hỉ phục trong nháy mắt biến thành màu đỏ sậm.
“…” Kim Ngọc ngây ngẩn cả người, quên rút bàn tay đang đặt trên ngực Lang Nguyên.
“Ngọc nhi, còn không mau nâng Hổ Vương dậy.” Hồ Vương rống lớn.
“Ân…” Đờ đẫn nâng Lang Nguyên, tay run rẩy không ngừng, thầm tự an ủi.
Y không có việc gì đâu… Sẽ không đâu…
Nhưng trong lòng không có một chút an tâm nào, chưa bao giờ thấy y bị thương, mà lúc này lại nôn nhiều máu như vậy…
Hắn hối hận, không nên đẩy y ra, nếu không phải hắn đẩy ra y, Hùng Nhị sẽ không có cơ hội đánh lén, y cũng không vì bảo vệ mình mà bị thương nặng!
Hồ Vương thấy hắn như vậy, vội vàng tiến lên đem Lang Nguyên đỡ lên ghế, vận khởi pháp lực bảo vệ tâm mạch.
“Ngọc…” Thở dốc, Lang Nguyên vươn tay hướng hắn.
Tơ máu thuận theo khóe môi chảy xuống, hỉ phục loang lỗ những vết máu, tâm Kim Ngọc đau như muốn nứt ra.
“Ta ở chỗ này.” Không cần y mở lời, Kim Ngọc chủ động cầm bàn tay to lạnh như băng của Lang Nguyên.
“Ngọc, làm Hổ Hậu của bổn vương được không?”
“…” Có một cỗ xúc động muốn đồng ý, nhưng lại do dự không mở miệng.
Không biết như thế nào cho phải, hắn nhìn phụ vương cạnh bên, Hồ Vương thấy thế chậm rãi gật đầu.
“Hảo.” Khóe mắt ngập nước, mũi ê ẩm, nhưng hắn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Nam nhi sao có thể dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm, hắn còn tưởng rằng chính mình vĩnh viễn cũng không bao giờ khóc, nhưng lúc này hắn nhưng lại muốn hảo hảo khóc lớn một hồi.
Nếu sớm một chút, nếu hắn đồng ý làm Hổ Hậu sớm một chút thì tất cả chuyện này cũng không xảy ra…
“Cuối cùng cưng đồng ý rồi… Chúng ta đi động phòng đi.”
Đột nhiên, Lang Nguyên ngồi dậy, xoa xoa máu tươi ở khóe miệng, trong nháy mắt biến thành thần thái xán lạn, cười to hai tiếng, ôm lấy hắn.
“Ngươi… lại gạt ta!” Một quyền đánh vào mặt Lang Nguyên, lại bị bàn tay to của Lang Nguyên chụp lại, khóa ở sau người.
“Khụ, khụ, bổn vương đỡ một chưởng cho cưng, hộc máu chẳng lẽ là giả sao?” Y bị thương là thật, bất quá thương thế không nặng, chỉ là cố ý giả bộ trọng thương, dọa dọa hắn thôi.
Không nghĩ tới Kim Ngọc thiếu chút nữa khóc, tình cảm chân thành không thể là giả, y tự tin rằng tâm Kim Ngọc thuộc về mình.
“Ai biết ngươi thật hay giả, dù sao ngươi không có một câu nói thật.” Liếc mắt xem thường, Kim Ngọc thở hỗn hển.
Nội tâm rất mâu thuẫn, Lang Nguyên bị thương, hắn đau lòng, Lang Nguyên không bị thương, hắn lại không vui nổi, bởi vì hắn lại mắc mưu Lang Nguyên lần nữa.
Lang Nguyên không lên tiếng nữa, ôm hắn bỏ lại mọi người, thắng tiến hỉ phòng, Hồ Vương thấy thế vội vàng ra mặt bắt chuyện tân khách, coi như là giúp y thu thập tàn cuộc.
Sau khi vào hỉ phòng, y đặt Kim Ngọc trên giường, không nói hai lời liền bắt đầu thoát hỉ phục, cho đến khi lộ ra thân trên tráng kiện mới dừng.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây.” Đỏ mặt, Kim Ngọc cũng không biết phải nhìn hướng nào.
“Sợ cái gì, bổn vương chưa ăn cưng, cưng nói bổn vương lừa cưng, chính cưng xem đi.” Đưa lưng qua, tấm lưng rộng hiện ra trước mắt Kim Ngọc, trên vai nọ có một chưởng ấn màu đen phá lệ bắt mắt.
“Đau không?” Đưa tay vuốt ve vết thương, Kim Ngọc cũng không thể ngồi yên.
Thì ra y không lừa gạt hắn, y bị thương thật.
“Cưng hôn hôn sẽ không đau nữa.” Giật giật khóe miệng, Lang Nguyên mày rậm khẽ nhíu.
“Ngươi đi chết đi.” Ngón tay chọt chọt vào vết thương, Lang Nguyên đau đến cắn răng nhếch miệng.
“Mưu sát chồng a!” Ôi…hì hì cười theo, cũng không để bụng vết thương.
Tay Hổ duỗi ra, đưa hắn đặt ở dưới thân, tay giở thủ đoạn, hai ba cái liền thoát hết hỉ phục rườm rà.
“Giết ngươi thì sao, là ngươi muốn ta làm Hổ Hậu, tự mình chuốc lấy cực khổ.” Đem tất cả chuyện đổ lên Lang Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không để Lang Nguyên biết tâm ý thật của mình.
“Hổ Hậu đại nhân, bây giờ có phải đến lúc hầu hạ bổn vương rồi không?” Liếm mút vành tai mềm mại đầy đặn của Kim Ngọc, bàn tay to vuốt ve nơi mất hồn phía dưới.
“Này, này, ngươi sờ chỗ nào vậy a.” Sắc mặt như ánh bình minh, Kim Ngọc nhúc nhích né tránh.
“Đương nhiên là sờ chỗ đáng sờ rồi.” Trầm thấp cười.
“Ngươi bị thương, không thể… Đừng ——” Thanh âm Kim Ngọc trong nháy mắt bị nuốt sống.
“Bổn vương cho dù có bị thương, cũng có thể ăn cưng, Hổ Hậu yêu dấu của ta!”
Nửa đêm, bên trong hỉ truyền đến trận trận âm thanh rên rỉ khiến kẻ khác đỏ mặt tim đập, đương nhiên không ít tiếng Lang Nguyên gầm nhẹ, hai loại thanh âm đan vào nhau kéo dài mãi cho đến hừng đông.
–[Hoàn]–
.
Bình luận truyện