Dụ Hoặc Chi Chân Ái

Chương 3: Giọt nước mắt cuối cùng



“Ghét ghê, ha ha, nhột quá, ưm… Xấu xa, sờ chỗ nào của người ta vậy… Mau dừng tay, có người nhìn kìa… Ưm, thật đáng ghét… Ưm, muốn…”

Vốn chỉ là trêu đùa, nhưng trong lúc cử động lại biến thành đòi hỏi đầy tham lam. Không phải nói quá, trong thiên hạ, giọng nói này tuyệt đối xem như cực phẩm, nếu biết vận dụng nhất định có thể khiến người ta ngứa ngáy. Dĩ nhiên, vị mỹ nhân này rất giỏi vận dụng những thứ thuộc về mình.

Trong căn phòng bày trí cực kì sang trọng, Đạt Mông thái tử nay đã đăng cơ thành Đạt Mông vương Khúc Phong đang trong tư thế quần áo xộc xệch, ngồi trong lòng một nam nhân mà âu yếm, dùng ánh mắt quyến rũ của hắn trêu chọc nam nhân. Đến hôm nay vị đế vương đã quen với chuyện phong nguyệt này mới chân chính vui sướng hưởng thụ sự săn sóc của nam nhân.

Mặc dù đã từng ôm qua vô số nam nhân, nhưng đây là người duy nhất lay động được trái tim hắn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong đầu đã có một giọng nói không ngừng nhắc nhở hắn, nhất định phải có được người này, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có được. Vì vậy sau khi về nước hắn vẫn không ngừng tìm biện pháp, thậm chí mạo hiểm cả quốc gia mà tìm đến người này.

Hôm nay giấc mộng đã thành, cảm giác tuyệt vời này khiến người ta cảm thấy không quá chân thật. Lúc đó nam nhân không phải bộ dạng này mà là một thiếu niên tuyệt đẹp, nhưng bây giờ đã biến thành một nam nhân cao lớn chân chính, tuấn mỹ động lòng người. Có thể được một nam nhân như vậy ôm vào lòng, thật khiến người ta sinh ra cảm giác bay bổng trên mây. Sau này ôm ấp này đều là của mình, mình cũng chỉ dành cho một mình hắn. Thật tốt, so với đăng cơ còn tốt hơn! Khúc Phong không kiềm chế được ấn môi mình vào môi nam nhân. Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ chính là được nam nhân lạnh như băng mà cũng nhiệt tình như lửa này nuốt hết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đang được Đạt Mông quốc vương âu yếm lúc này chính là người yêu của Hiên Viên đế, Hiên Viên Ngạo Tuyết. Sau khi rời giường của Hiên Viên Kình Thiên, con sói không biết là đa tình hay vô tình này đã đến quân doanh của kẻ đối địch với phụ hoàng hắn. Rất nhanh chóng, hắn đã ở cùng vị quốc vương xinh đẹp này ở bên nhau. Tâm trạng Hiên Viên Ngạo Tuyết rất tốt, có thể khiến vị quốc vương này ngoan ngoãn nghe lời, lại còn khiến người ta chủ động dâng lên đôi môi.

Hiên Viên Ngạo Tuyết chưa bao giờ từ chối sự chủ động của mỹ nhân. Đổi khách thành chủ, hắn chiếm lấy khoang miệng đối phương, dùng khí tức bá đạo thiêu đốt lý trí và thân thể mỹ nhân. Tiếng rên rỉ cất lên, áo ngoài đã bị cởi ra từ lâu, làn da mịn màng của Khúc Phong cũng đã dán lên ***g ngực Hiên Viên Ngạo Tuyết. Vị quốc vương đã động tình không ngừng giãy dụa trong lòng nam nhân, gấp gáp muốn nói cho Hiên Viên Ngạo Tuyết biết, hắn đang rất muốn…

Mà Hiên Viên Ngạo Tuyết đang bị hắn đòi hỏi rõ ràng cũng có ý muốn cho hắn. Bàn tay thon dài luồn vào áo lót trên người mỹ nhân, lướt khắp thân thể mịn màng. Bàn tay hơi lạnh rải rác mầm móng lửa nóng, từng đợt lửa nhỏ rồi sẽ thành lửa cháy tràn lan. Nhưng vào lúc này, chuyện tốt của hai người lại bị một âm thanh chói tai cắt ngang.

Khúc Phong không nhịn được nhíu mày. Sau khi phát hiện Hiên Viên Ngạo Tuyết cũng không muốn tiếp tục nữa thì vị đế vương đang động tình này mới chậm rãi quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh. Thật là, vừa rồi bị trêu chọc quá lợi hại mà quên mất ở đây còn có người thứ ba tồn tại. Người này không phải ai khác mà là Hiên Viên đế trong lúc vô ý bị người ta chuốc thuốc bắt giữ.

Cho dù là tù binh, khí thế đế vương trên người Hiên Viên Kình Thiên cũng không hề giảm bớt, kiêu ngạo hệt như người chiến thắng cuối cùng vẫn sẽ là hắn. Thật cao quý khiến người ta hâm mộ, Khúc Phong không khỏi khen ngợi. Có điều, ha ha, cho dù cao quý thế nào, lợi hại thế nào thì cũng là tù binh của mình. Nếu Hiên Viên Kình Thiên không phải phụ thân của nam nhân mình khó khăn lắm mới có được, mình cũng sẽ không để vị bá chủ đầy uy hiếp này sống đến bây giờ.

Kì quái, nam nhân này rõ ràng đã lớn tuổi rồi, vì sao trên mặt hắn không thấy bất kì dấu vết gì của thời gian? Khuôn mặt giống như chỉ chừng hai mươi tuổi… Là bí quyết bảo dưỡng của Hiên Viên triều hiệu quả, hay vì võ công của nam nhân này đã đạt tới cảnh giới mà võ lâm ao ước? Tốt nhất đừng như vậy, nếu không nhất định phải thừa cơ hội giết chết nam nhân nguy hiểm này. Lỡ như hắn khôi phục võ công, những ngày bình yên của mình sẽ phải chấm dứt…

Nghĩ vậy, Khúc Phong không tự chủ mà toả ra lãnh khí. Tuy rằng rất yếu, người bên ngoài không thể phát giác, thế nhưng Hiên Viên Ngạo Tuyết nhạy cảm trời sinh lại nhìn thấy không sót chút gì. Có điều hiện tại hắn không nói, cũng không có tâm trạng muốn nói. Thật ra lúc nhìn thấy trong mắt phụ hoàng lộ ra phẫn nộ, hắn rất vui sướng, bởi vì điều này chứng tỏ trừng phạt của hắn có hiệu quả, lại còn cực kì hiệu quả.

Thế nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân mình yêu thương vì phẫn nộ mà cứng rắn giải huyệt đạo bị dược vật áp chế, miệng phun ra máu tươi, hắn chỉ còn lại đau lòng. Lần trừng phạt này có phải hơi quá đáng rồi không? Hiên Viên Ngạo Tuyết từ trước đến nay đều rất độc đoán, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận với quyết định của chính mình. Lúc hắn nhìn thấy máu tươi phun ra từ miệng Hiên Viên Kình Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả dường như không còn quan trọng nữa. Nhìn người mình yêu hộc máu, so với bản thân mình bị thương còn đau đớn hơn nhiều…

“Hiên Viên bệ hạ còn nhớ bổn vương không? Ha ha, năm năm trước ta từng lấy thân phận thái tử mà đến Hiên Viên quốc chúc thọ. Năm năm sau, ta và ngài gặp lại lần nữa, dung mạo và giọng nói của của ngài không có gì biến hoá, thế nhưng tình huống hôm nay của chúng ta thật khác so với ngày xưa. Thế sự thay đổi quá nhanh, thật khiến người ta không nhịn được buồn bã, có phải không?”

“Hừ, trẫm không có tâm trạng ôn chuyện với hậu bối không biết trời cao đất rộng như ngươi. Nói đi, ngươi bắt trẫm tới đây rốt cuộc muốn làm gì?”. Tuỳ ý lau máu trên khoé miệng, Hiên Viên đế không chút nào yếu thế, đôi mắt phượng lấp lánh nhìn chằm chằm bàn tay của Khúc Phong. Nét mặt tức giận của hắn cho thấy, nếu hiện tại có thể nhúc nhích, hắn nhất định sẽ chặt bỏ cánh tay của Khúc Phong, vì cánh tay kia đang vòng qua cổ Tuyết nhi, đây là chuyện không thể tha thứ…

Không phải không nhìn thấy nét mặt phẫn nộ của Hiên Viên đế, nhưng Khúc Phong chỉ cười trừ mà thôi. Với hắn mà nói, Hiên Viên đế bây giờ chỉ là một con hổ bị nhổ hết răng, cơ bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Giận thì giận đi, ha ha ha, đợi giận xong, bổn vương sẽ đích thân đưa ngươi xuống địa ngục.

“Hiên Viên bệ hạ thật thẳng thắn, vậy Khúc Phong cũng không vòng vo nữa. Khúc Phong lần này mạo hiểm mà đến đây, không tiện ở lại quý quốc, cần phải nhanh chóng về nước. Lần này khiêu khích quý quốc cũng không phải muốn cùng quý quốc đối địch, chỉ vì Thập thất hoàng tử Hiên Viên Ngạo Tuyết của bệ hạ mà thôi. Hôm nay nếu bệ hạ và hoàng tử đều ở đây, vậy xin bệ hạ để Thập thất hoàng tử theo bản vương về Đạt Mông. Nếu vậy, Khúc Phong sẽ cảm tạ ân điển của bệ hạ suốt đời, vĩnh viễn không xúc phạm đến uy nghiêm của quý quốc nữa. Đương nhiên, hi vọng bệ hạ có thể nể mặt Khúc Phong mà ban cho một lá thư, biểu thị bệ hạ sau này sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với Đạt Mông, hai nước hoà bình hữu hảo, cùng thịnh thế trăm năm. Nếu vậy, Khúc Phong sẽ dâng giải dược cho bệ hạ, phái người đưa bệ hạ quay về, ngài thấy sao?”

“Ha ha ha, khụ khụ, hậu bối dốt nát như ngươi cũng thật biết tính toán. Kéo quân đến khiêu khích mà còn muốn an toàn quay về, cùng nhau hoà bình trăm năm? Lại còn muốn dẫn đi Thập thất hoàng tử trẫm yêu mến nhất. Ngươi nghĩ trên đời có chuyện tiện nghi như vậy sao? Hay ngươi nghĩ rằng bắt được trẫm thì có thể ép buộc trẫm?”

Không để ý bởi vì cười mà ho khan, càng hộc ra nhiều máu hơn, Hiên Viên đế từ đầu đến cuối vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh bỉ nhìn kẻ ngu xuẩn đang ngồi trong lòng Tuyết nhi. Sao Tuyết nhi có thể vừa mắt một đứa ngốc như thế, không chỉ là Cẩm Sương hay Mộc Phong, ngay cả cái tên sát thủ Thạch Thanh Lưu kia cũng tốt hơn hắn vô số lần.

“Bệ hạ bớt giận, Khúc Phong cũng không có ý ép buộc bệ hạ. Bệ hạ một đời kiệt xuất, sao có thể bị một chút thủ đoạn tiểu nhân thuyết phục được. Khúc Phong chưa bao giờ nghĩ vậy. Đạt Mông quốc gần đây tuy phát triển nhưng vẫn kém so với Hiên Viên vương triều có nền móng vững chắc, giàu có đông đúc. Khai chiến với quý quốc không phải lựa chọn sáng suốt. Lần này xúc phạm nhất định khiến người dân Hiên Viên vương triều phẫn nộ, nếu xử lý không tốt sẽ càng vô vọng. Vì vậy nếu không chiếm được một câu trả lời bảo đảm, Đạt Mông quốc sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Khúc Phong khẩn cầu bệ hạ cân nhắc yêu cầu của Khúc Phong, toàn bộ Đạt Mông quốc cũng sẽ cảm kích ân điển của ngài. Nếu thật sự không được, để phát triển Đạt Mông quốc, Khúc Phong cũng chỉ đành uỷ khuất bệ hạ thoái vị, để một vị hoàng tử có lợi cho Đạt Mông quốc đăng cơ”

Không bị lời nói khiêu khích của Hiên Viên đế chọc giận, Khúc Phong chỉ nói ra suy nghĩ của chính mình. Không nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối chính là uy hiếp trắng trợn.

“Tuyết nhi, ngươi muốn làm hoàng đế sao?”. Nếu ngươi muốn, phụ hoàng có thể lập tức thoái vị cho ngươi. Chỉ cần ngươi muốn, phụ hoàng sẽ cho ngươi. Nhưng phụ hoàng không hi vọng ngôi vị hoàng đế này là do người khác cướp tới cho ngươi biết không?

Không tiếp tục nghe Khúc Phong nói, Hiên Viên đế chỉ lặng lẽ nhìn con trai hắn, hỏi ra vấn đề trong lòng. Ánh mắt tức giận cũng trở nên bình tĩnh như nước. Dù Tuyết nhi phụ hắn, hắn vẫn sẽ yêu Tuyết nhi, vĩnh viễn không thay đổi. Chuyện phát sinh lần này không phải lỗi của Tuyết nhi, đều là lỗi của hắn. Vì trước kia hắn không tín nhiệm nên bây giờ mới tạo thành quả đắng. Vậy nên bất luận Tuyết nhi đối xử thế nào với hắn, hắn cũng không tức giận. Hắn đã quyết định, vĩnh viễn cũng không giận Tuyết nhi nữa, vĩnh viễn đều yêu Tuyết nhi là tốt rồi.

Được người mình yêu dùng ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn mình, Hiên Viên Ngạo Tuyết cảm giác trái tim dần dần bay lên. Hắn thích ánh mắt này, có thể khiến hắn nghĩ nam nhân trước mắt chỉ thuộc về mình hắn. Chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn phát hiện tình huống hiện tại có chút không thoả đáng. Sau khi đặt Đạt Mông quốc vương xuống ghế, Hiên Viên Ngạo Tuyết chậm rãi bước tới trước, nét mặt có chút xa xăm.

“Phụ hoàng, trước khi thảo luận loại chuyện ngôi vị hoàng đế không thú vị này, để nhi thần kể chuyện xưa cho ngươi nghe nhé. Chuyện này nhi thần đã giấu trong lòng suốt hai mươi năm, cho đến nay cũng chưa từng nói với bất cứ ai. Hôm nay phụ hoàng là người đầu tiên được biết, ngươi chắc sẽ vui vẻ nhỉ. Thật ra nhi thần không phải tên Hiên Viên Ngạo Tuyết, ha ha, phải nói là cơ thể vẫn chảy dòng máu của Hiên Viên hoàng gia, nhưng linh hồn không phải của Hiên Viên Ngạo Tuyết. Lúc nhi thần ra đời vẫn mang theo kí ức của kiếp trước, cho nên mới hiểu biết sớm hơn mọi người. Cũng vì kiếp trước nhi thần cũng cường đại giống phụ hoàng, nên phụ hoàng mới thấy nhi thần đặc biệt. Phụ hoàng rất phù hợp với thẩm mỹ của nhi thần, nên lúc nhi thần một tuổi đã quyết định khiến phụ hoàng thuộc về mình. Nhiều năm qua nhi thần vẫn vì thế mà nỗ lực. Thái tử Đạt Mông quốc Khúc Phong, ha ha, nhi thần vốn cũng không quen biết hắn, nhưng hắn rất giống với một tình nhân kiếp trước của nhi thần, nên mới quan tâm tới hắn một chút, cũng vì thế mà khiến phụ hoàng hiểu lầm. Hôm nay chúng ta làm ầm ĩ thành tình trạng này, ha ha, thật không biết nên khóc hay cười đúng không?”

Có chút tự giễu xoay người, ống tay áo hơi buông xuống của Hiên Viên Ngạo Tuyết đột nhiên bộc phát sức mạnh kinh người, đem quốc vương Khúc Phong vốn cũng không phải võ công thấp ném vào tường, máu tươi ròng ròng, rõ ràng ra tay không nhẹ.

Đối với vẻ mặt khó tin của Khúc Phong, Hiên Viên Ngạo Tuyết ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, chỉ cất bước đến gần phụ hoàng mình. Trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ có một mình phụ hoàng. Ngoại trừ bản thân hắn, bất cứ ai dám tổn thương phụ hoàng đều phải bị huỷ diệt. Kẻ ngu xuẩn này không những chuốc thuốc phụ hoàng khiến phụ hoàng hộc máu, mà còn thừa dịp mình không chú ý muốn lấy mạng phụ hoàng, quả thật không biết sống chết.

Ôm phụ hoàng bị trọng thương vào lòng, bắt mạch cho phụ hoàng, Hiên Viên Ngạo Tuyết bây giờ thậm chí ý định muốn chết cũng có. Chết tiệt, phụ hoàng sao lại bị thương nặng như vậy? Tên khốn kiếp kia rốt cuộc dùng thuốc gì, sao có thể khiến phụ hoàng võ công đạt tới cảnh giới Thượng Thiện bị thương thành như vậy? Đau lòng quá… Chết tiệt, lần này đều là lỗi của mình, cần gì phải chơi trò trừng phạt biến thái như vậy, rõ ràng phụ hoàng cũng biết sai rồi… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, phải làm sao mới cứu được hắn bây giờ…

Nhìn thấy sự khẩn trương và quan tâm của Tuyết nhi, Hiên Viên Kình Thiên thả lỏng, tựa vào ngực con mình. Thật tốt quá, hoá ra hết thảy đều là hiểu lầm mà thôi. Hôm nay Tuyết nhi nói hết với mình, chứng tỏ hắn đã tha thứ cho mình. Thật tốt quá, chuyện này thật tốt quá. Cho dù linh hồn Tuyết nhi đến từ thế giới khác thì sao, hắn từ đầu đến cuối đều là con của trẫm, cũng là nam nhân trẫm yêu nhất. Có thể trở thành người đầu tiên biết được bí mật của Tuyết nhi, mình thật hạnh phúc. Có thể trở thành người đầu tiên chết trong lòng Tuyết nhi, mình thật hạnh phúc. Có thể trước khi chết nhìn thấy dáng vẻ Tuyết nhi khẩn trương khổ sở vì mình, mình chính là người hạnh phúc nhất…

Tuyết nhi, phụ hoàng thật hạnh phúc. Cám ơn ngươi đã khiến phụ hoàng hạnh phúc. Phụ hoàng thật có lỗi với tình yêu của ngươi, bây giờ phụ hoàng phải bỏ ngươi mà đi rồi. Phụ hoàng hi vọng sau khi ta đi, ngươi hãy sống thật tốt, nhưng cũng ích kỉ hi vọng rằng ngươi vĩnh viễn nhớ đến ta. Phụ hoàng rất yêu ngươi, không nỡ xa ngươi…

Khoé mắt rơi xuống giọt nước mắt cuối cùng, Hiên Viên đế mỉm cười mất đi ý thức trong lòng nam nhân hắn yêu nhất… Ngay khi cơ thể Hiên Viên đế dần dần lạnh băng, hầu như toàn bộ thành trấn ở biên cương đều nghe được một tiếng gào khóc vang dội. Cảm giác đau đớn xé nát cõi lòng, khiến người nghe cũng không nhịn được khoé mắt cay cay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện