Dụ Lang

Chương 43: Bóng liễu hoa tươi một thôn làng



Editor: Snowflake HD

Hàn Sâm vẫn cười, tuy nhiên lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngũ nói: “Ta đưa nàng về An Dương.”

Cái này không phải là hỏi ý kiến, mà là Hàn Sâm nói thẳng kết quả, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Thẩm Thất.

Thẩm Ngũ muốn nói gì đó, thì thuộc hạ của hắn đi vào báo chuyện xây dựng lại Lan Lăng. Hàn Sâm mắng Thẩm Thất: “Đừng quấn lấy Ngũ ca của nàng nữa, hắn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Thẩm Thất cảm thấy thật oan quá mà, nàng làm gì quấn lấy Thẩm Ngũ chứ. Hàn Sâm rời đi bước chân rất nhanh vội, Thẩm Thất cảm thấy hầu như là hắn kéo mình đi, còn nàng phải chạy mới đuổi kịp bước chân hắn.

Lúc Thẩm Thất và Hàn Sâm trở lại quân doanh bên ngoài thành không bao lâu, nàng lập tức bị năng suất của Hàn Sâm làm cho kinh sợ. Không đến ba canh giờ, Thẩm Thất đã bị Hàn Sâm đóng gói nhét vào xe ngựa.

“Có phải chúng ta đi vội vàng quá không?” Gấp đến mức không có thời gian để nói từ biệt với Thẩm Ngũ.

Hàn Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Thất, “Chúng ta phải đuổi theo đại đội phía trước.”

Thẩm Thất không hiểu bản thân nàng đã làm gì sai với hắn. Tuy nhiên cũng không cản trở da mặt dày của nàng, nàng tiến lên ôm cánh tay Hàn Sâm, “Nguyên soái đại nhân, chàng đây là đang buộc ta ở chung với chàng, vậy nên về sau không được vứt bỏ ta đâu đấy.”

Hàn Sâm không nói chuyện.

“Chàng đang ngầm chấp nhận sao?” Thẩm Thất đột ngột đứng lên, không thấy chết không sợ ôm đầu Hàn Sâm, lắc lắc, “Chàng đang gật đầu đồng ý sao?”

“Ngồi xuống một bên cho ta.” Hàn Sâm quát hành vi cả gan lớn mật của Thẩm Thất.

Đương nhiên Thẩm Thất biết đã vơ vét tài sản thành công, nàng không biết xấu hổ nằm xuống đùi Hàn Sâm, “A, được nha.” Sau đó ngáp một cái thật lớn, rồi nhắm mắt lại.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Thất đi đến An Dương, tất nhiên cũng hưởng cách đối đãi khác. Chẳng hạn như bọn họ đang vội vàng đi đường, cưỡi ngựa một mạch chạy về hướng bắc, nhưng mà hễ tới thời gian dùng bữa, Hàn Sâm chưa từng để nàng chịu thiệt.

Thậm chí Thẩm Thất còn có thói quen, những lúc Hàn Sâm ngồi xuống, nàng sẽ kéo một góc áo choàng của hắn để lau ghế ngồi trước, để tránh ghế kia không sạch sẽ, làm bẩn quần áo của chính mình, còn Hàn Sâm chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói lời nào cả.

Cũng bởi vì thói quen này mà về sau Hàn Sâm thường chủ động lấy áo choàng phủ lên ghế cho nàng ngồi, lần đầu tiên Thẩm Thất nhận thức, hóa ra chỉ cần huấn luyện cho nam nhân thường xuyên thì sẽ tạo thành thói quen cho hắn.

Ngoài điểm nhỏ ấy ra, Thẩm Thất cảm thấy thay đổi lớn nhất của Hàn Sâm chính là trong việc gọi món ăn. Chỉ cần Thẩm Thất ngẩng đầu, bỉu môi, Hàn Sâm sẽ tự động gọi một bàn đầy thức ăn ngon cho nàng, ví như cánh gà, xường heo, vân vân, về tới những nơi phồn thịnh hơn, tất nhiên không thể thiếu vây cá tổ yến, Thẩm Thất tha hồ ăn uống. Thẩm Thất vô cùng tò mò tại sao Hàn Sâm lại có thay đổi lớn như vậy, đặc biệt hào phóng với nàng.

Nhưng đó cũng không phải là thứ làm cho Thẩm Thất vui mừng nhất, việc khiến nàng vui nhất là Hàn Sâm nhớ rõ nàng yêu thích cái gì.

Thẩm Thất rất cao hứng, dĩ nhiên không thể không đền đáp ý tốt của đối phương, chẳng hạn như lúc này nàng nói với tiểu nhị: “Cho ta một phần, cái thứ đỏ chói ấy, dài dài, khi nhai nó giòn giòn, có chút mặn mặn gì đó.”

Tiểu nhị nghe xong không khác gì lạc vào trong sương mù.

Hàn Sâm quay sang nói với tiểu nhị: “Chính là củ cải giòn mà các nông dân hay ăn.”

Thời điểm đồ ăn được bưng lên, quả thật là thứ Thẩm Thất mô tả, nhìn qua cực kì tầm thường, nhưng lúc ăn thì khá ngon, “Củ cải giòn?” Thẩm Thất nhăn mặt nhíu mày, củ cải này nhà nào cũng có thể ăn, nên cái tên cũng thật quê mùa, “Nghe không hay, chi bằng để ta đặt tên mới cho nó.”

Trong sách sử có nói, có một vị nữ nhân quý tộc thuận miệng gọi tên một đĩa rau xanh là hồng chủy lục anh, sau đó đĩa rau kia trở nên nổi tiếng luôn có mặt trên các bàn ăn, Thẩm Thất nghĩ rằng nàng cũng có nhiệm vụ làm cho củ cải giòn này phổ biến rộng rãi hơn, để mọi người không quên nổi cực khổ của dân chúng. Nhớ tới đoạn thời gian địa ngục mà nàng phải đuổi theo xe ngựa, Thẩm Thất liền nhắc nhở bản thân, không được quá vênh váo.

Hàn Sâm kinh ngạc nhìn nàng, Thẩm Thất rung đùi đắc ý nói: “Chàng nhìn xem củ cải này tinh tế thon thả giống như eo mỹ nhân phải không?” Thẩm Thất hài lòng vỗ tay, “Ừm, vậy gọi là eo mỹ nhân đi.”

Từ nay về sau Thẩm Thất đều gọi thứ này là eo mỹ nhân. Nhưng dân chúng ở trong thôn vẫn gọi là củ cải giòn như thường.

Dọc đường đi Thẩm Thất bầu bạn bên cạnh Hàn Sâm, hàng ngày hắn đều đối xử dịu dàng với nàng, cho nên sau khi trở lại An Dương, mới có sự khác biệt vô cùng lớn, tình cảm thay đổi chênh lệch giống như mực nước ở sông so với biển làm cho nàng nhất thời không thích ứng được.

Lần này quay về An Dương, lão hoàng đế bị bệnh nặng, nằm trên giường dài hạn, Thẩm Thất thở phào một hơi, để coi lão sắc quỷ này làm bậy như thế nào. Đáng tiếc việc này lại khiến cho Hàn Sâm bận tối mặt tối mày. Huệ Đế không có nhiều hoàng tử có khả năng đảm đương công việc triều chính, lại bởi vì ba đợt chiến loạn, cho nên Hàn Sâm đã nắm trong tay hơn mười vạn binh mã. Dù Huệ Đế không thích hắn, cũng không dám không tuân theo hắn.

Sau cuộc chiến Lan Lăng, Đông Hoa và Tây Hoa mất đi cái khăn che mặt tình cảm thắm thiết, ở biên cương chiến tranh không ngừng, làm cho Hàn Sâm bận rộn suốt ngày. Điều binh khiển tướng, suốt ngày lo bàn luận quân sự.

Hàn ma ma đi rồi, mặc dù Thẩm Thất xưng bá ở vương phủ, không người nào dám nhìn vào bóng lưng nàng, nhưng nàng cảm thấy trong gian phòng này luôn có một bóng ma quan sát nàng, cười nhạo nàng.

Chẳng hạn như, năm mới là thời điểm mọi người nghỉ ngơi vui vẻ, nhưng mà bản thân Thẩm Thất lại thấy buồn bực khó tả. Sáng sớm nàng nhìn thấy ai cũng không hài lòng, “Các ngươi đang làm gì vậy, nghỉ việc tập thể sao?”

Thẩm Thất nhìn thấy một đám nha đầu xách giỏ ra khỏi cửa, nàng không nhớ rằng mình đã hạ lệnh cho các nàng nghỉ ngơi. Bởi vì chuyện năm mới, Thẩm Thất bận rộn hoa mắt chóng mặt chuẩn bị quà mừng cho các phủ, hiện giờ nhìn thấy những người này không giúp được gì lại chỉ gây thêm phiền phức, cho nên trong lòng không kiềm được nóng nảy.

Nha hoàn đi đầu tiên lập tức cúi đầu, sợ hãi run rẩy lẩm bẩm nói cái gì đó, nhưng không hề có ý lui lại. Thẩm Thất híp mắt nhìn, thấp giọng dịu dàng nói: “Có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không?”

Nha hoàn kia sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, một đám nha đầu phía sau cũng quỳ theo, một mảng đen thui, nhưng như vậy lại khiến cho Thẩm Thất bị kinh sợ lùi mấy bước, quỳ trước cửa như vậy, chẳng lẽ muốn mọi người nhận định rằng nàng là người đàn bà chanh chua ức hiếp nha hoàn sao?

“Nương nương, đừng trách các nàng, đây là quy tắc củ trong phủ, hàng năm vào ngày hai mươi ba tháng chạp bọn họ đều phải đi đến Bi Điền Viện ngoài thành bắc để thăm hỏi người già lẻ loi.” Lúc này La thị xuất hiện trước mặt Thẩm Thất, còn tự mình cầm một cái giỏ.

“Bi Điền viện?” Thẩm Thất ngẩng đầu, chưa từng nghe qua, sao nàng lại chưa từng nghe thấy cái chỗ chuyên môn cứu tế người nghèo khổ, già yếu kia nhỉ.

“Trong An Dương, đây là nơi chuyên thu nhận nuôi dưỡng người già, thường ngày người dân xung quanh sẽ tới giúp đỡ, tới hai mươi ba tháng chạp thì tất cả người trong vương phủ chúng ta đến thăm bọn họ, việc này đã sớm thành thói quen, nương nương mới đến, cho nên không biết.” La thị giải thích rõ ràng cho nàng nghe.

Chút bực bội này của Thẩm Thất cuối cùng cũng biến mất. “À, chuyện tốt như thế, ta cũng đi.” Thẩm Thất cười cười, kêu Tiền Nhi chuẩn bị cho nàng một cái giỏ.

Thẩm Thất vừa bước vào cửa Bi Điền viện, lập tức bị một lão bà bà tóc hoa râm, hai mắt đục ngầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn kéo cánh tay nàng lại, “Dong cô nương, cô thật sự là Dong cô nương sao? Nhiều năm rồi cô không đến đây.”

Thẩm Thất chưa kịp lấy lại tinh thần, chợt nghe lão bà bà nói tiếp: “Đầu óc ta không tốt, phải nên sửa lại miệng, gọi cô là Vương phi nương nương mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện