Dụ Lang
Chương 48: Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương
Dịch: Một nhành hồng thắm móc ngưng hương
Editor: HD
Lúc Hàn Sâm bước vào lều vua Bắc Hồ, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Ai nha, quần áo này hôi muốn chết, không phải bảo ngươi dùng hoa mai xông sao? Một chút việc cỏn con như vậy cũng làm không xong.” Ở trên thảo nguyên rộng lớn người có khả năng bắt ép nha hoàn tìm hoa mai xông quần áo nào được mấy ai?
“Ai nha, đây là loại trà gì, đắng chết người rồi, ta muốn uống đại hồng bào, đại hồng bào, ngươi muốn ta chết khát sao?”
Hàn Sâm chưa nhìn thấy người nhưng nghe được giọng nói này thì vô cùng tò mò, người như Thẩm Thất vậy mà vẫn chưa bị người ta bóp chết, thật sự là kỳ tích.
“Ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa…” Thẩm Thất nằm trên thảm bắt đầu lăn lộn khóc lóc.
Hàn Sâm vén rèm lên, chứng kiến một màn khóc lóc om sòm của Thẩm Thất.
Thẩm Thất nghe thấy tiếng có người bước vào, ngay lập tức ngẩng đầu, trên mặt nàng nào có nước mắt, rõ ràng chỉ muốn hù dọa tì nữ. Sau khi nhìn thấy người kia, Thẩm Thất ngây người một lúc lâu, mới run rẩy chậm chạp đứng dậy.
Bộ dạng tươi cười, mang theo ý trào phúng, lại có chút bất đắc dĩ, cho dù nàng nằm mộng cũng không thấy rõ nét như vậy, bây giờ hắn lại xuất hiện “Vương ---” Thẩm Thất khóc nức nở không kịp hít thở.
Nàng giơ cánh tay lên, hướng về phía Hàn Sâm, trời đất chứng kiến, nàng đợi chờ bấy lâu nay không phải chỉ vì một ánh mắt này thôi.
Hàn Sâm bước đến gần Thẩm Thất, nắm lấy tay nàng, “Nàng thật sự có khả năng đi đến đâu cũng làm cho chỗ đó gà bay chó sủa.”
Nói năng kiểu thế này, ngoại trừ Hàn Sâm còn có ai nữa chứ? Thẩm Thất nhào vào ngực Hàn Sâm, oa oa khóc lớn, lúc lại đá, lúc lại cắn, giống như một con thú nhỏ nổi giận.
Hàn Sâm không nhúc nhích, để yên cho nàng cắn, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về an ủi Thẩm Thất.
Thẩm Thất cắn cho đã mới ngẩng đầu, “Thịt của chàng thực thơm, ta thực thích chàng.” Thẩm Thất ôm thắt lưng Hàn Sâm, tiếp tục tựa đầu vào ngực hắn, “Hàn Sâm, Hàn Sâm, Hàn Sâm…” Một tiếng lại một tiếng, tiếng kêu tràn đầy sự nhớ nhung, tràn đầy lưu luyến.
Nàng gọi một tiếng, Hàn Sâm sẽ “Ừ” một tiếng, giống như hắn không thấy nhàm chán.
Rốt cuộc Thẩm Thất cũng hài lòng, nàng cười rộ lên, “Chàng đến đón ta trở về sao?”
“Ngoại việc đó ra thì nàng nghĩ ta tới dẫn nàng đi ẩn cư sao?” Hàn Sâm cười hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thất sáng ngời ra vẻ đã hiểu, nàng cười ngượng ngùng, “Ở chỗ này không tốt chút nào, đâu đâu cũng thối, để ta đi tắm thay quần áo trước đã, nhanh lắm.” Thẩm Thất kéo tay Hàn Sâm làm nũng, “Ta không muốn bị người khác chê cười đâu.”
Ai ai cũng biết Thẩm Thất là người thích ăn diện.
“Đi thôi.”
Thẩm Thất không nỡ buông tay Hàn Sâm, đi đến tấm màn sau lưng, nàng lại quay đầu nhìn Hàn Sâm thấy mặt mày hắn cười rạng rỡ. Nu cười này, dùng “Phấn son trên thiên hạ cũng không vẽ ra được”, cũng không so sánh được.
Sau tấm màn là bể tắm mà Hồ Nỗ Nhĩ đặc biệt xây dựng cho Thẩm Thất, Thẩm Thất nhẹ nhàng bước xuống nước, yên lặng nhìn bình sứ nhỏ trong tủ cạnh bể. Nàng chậm rãi mở ngăn tủ lấy vật đó ra, cái này là thứ Ngôn Vân Cảnh đưa cho nàng vào một năm trước.
Cuối cùng Thẩm Thất vẫn quyết định nhận nó, bởi vì có một số việc dù thế nào cũng không thay đổi được.
Sao nàng có thể trở về với Hàn Sâm được chứ? Thân thể của nàng đã sớm bị người ta nhận định là không còn trong trắng. Sau khi nàng trở về, dùng thân phận gì để đối mặt với người trong thiên hạ đây?
Nàng không bao giờ… có thể đứng bên cạnh Hàn Sâm được nữa, có lẽ bởi vì hắn cảm kích nàng, cho nên muốn giữ nàng lại, nhưng mà cũng vô dụng, sao nàng có thể vượt qua bóng ma tâm lý được chứ?
Hơn nữa nếu Hàn Sâm nắm tay nàng để nàng đi bên cạnh hắn, thì Hàn Sâm sẽ phải chịu ánh mắt cười nhạo của toàn bộ người trong thiên hạ, Thẩm Thất sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn chuyện đó xảy ra?
Thẩm Thất cúi đầu, nước mắt rơi xuống, tay nàng vuốt ve cái bình sứ, “Thật ra ta không sợ chết, nhưng mà ta chỉ muốn gặp lại chàng.”
Bi thương của Thẩm Thất còn chưa kịp giải tỏa hết, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng lập tức giấu khuôn mặt mình vào nước, bàn tay nhanh nhẹn ném bình sứ sang một bên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào, ánh mắt hờn dỗi liếc hắn một cái, “Chàng vào đây làm gì, mau đi ra ngoài, người ta đang tắm mà.”
Hàn Sâm cười cười không đáp, nhưng mà trong ánh mắt xuất hiện mấy tia chêu ghẹo, hắn hé miệng cười, “Từ khi nào mà phu nhân biết thẹn thùng như vậy, ta nhớ lần đầu tiên gặp mặt, không phải là phu nhân muốn mời vi phu đi nhìn nàng tắm rửa hay sao?”
Thẩm Thất đỏ mặt, trừng mắt nhìn, “Nói bậy, rõ ràng chàng có ý đồ xấu, ý đồ…” Thẩm Thất không nói được nữa, bởi vì cánh tay Hàn Sâm đã thò vào trong nước, bắt được điểm yếu của nàng.
“Thành thật thì lần đầu thấy nàng tắm rửa, ta đã nghĩ như thế.” Hàn Sâm cúi đầu xuống, ở rất gần bên tai Thẩm Thất nói chuyện.
Thẩm Thất hơi co người, giấu nửa khuôn mặt dưới nước.
“Ủng tuyết thành phong. Án hương tác lộ, uyển tượng song châu, tương sơ đậu phương kế, từ long tiệm khởi, tần thuyên hồng miệt, tự hữu nhưng vô, thục phán nan miêu, kê đầu mạc bỉ, thu thủy vi thần bạch ngọc phu, hoàn tri phủ? Vấn thử trung tư vị, khã dĩ thể hồ(*).” Hàn Sâm vừa vuốt ve, vừa ngâm thơ.
(*)Không tìm thấy bài thơ Hàn Sâm đọc, khi nào tìm thấy HD sẽ bổ sung sau.
“La y giải xử kham đồ khán, vũ điểm phong tư tín tối đô. Tự hoa tâm biên bang vi quân đại mạo, ngọc sơn cao xử, tiểu chuế san hô.”
Thẩm Thất bị hắn làm cho sợ hãi đến mức không dám động đậy, liếc qua quần áo để bên mép sàn, vội vàng kéo đồ, che lại bộ ngực, “Ta, ta tắm xong rồi, ta muốn lên bờ.”
“Dục bãi tiên già, quần tùng phạ tẩm thốn, bối lập ngân hồng suyễn vị tô. Thùy tiêu thụ, kí đồng hậu mien, tằng bả lang hô.” Hàn Sâm tang thêm một chút lực đạo ở bàn tay, khiêu khích, đùa giỡn, vân vê, nhào nặn, dùng đủ loại công phu, sao Thẩm Thất có thể chịu nổi.
Thẩm Thất định đẩy Hàn Sâm ra, nào ngờ bị Hàn Sâm lợi dụng thời cơ ôm nàng vào ngực, hắn thở dài một tiếng, “Thật ra ta vẫn hối hận một chuyện.”
Thẩm Thất vội vàng dẫn dắt hắn vào câu chuyện, mong rằng hắn nhớ lại chuyện cũ sẽ không động tay động chân nữa, nàng thở hổn hển nói: “Chuyện gì thế?”
“Lần đó ta bị nàng bức hôn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm, chưa làm được cái gì cả.”
“Ai bức hôn chàng?” Thẩm Thất có chút cảm giác không biết diễn tả làm sao.
“Chẳng lẽ không phải nàng cố tình bảo Tiền nhi dẫn ta tới chỗ đó?” Hàn Sâm nhéo bên dưới Thẩm Thất một cái.
Thẩm Thất kinh hãi thở mạnh một hơi, chuyện thế này nàng thà chết chứ không muốn thừa nhận, “Rõ ràng là chàng có ý đồ xấu xa, muốn nhìn lén ta thì có.” Thẩm Thất dùng ánh mặt ngập nước trợn mắt nhìn Hàn Sâm, bởi vì động tình mà đôi mắt có thêm vài phần quyến rũ.
“Nói như vậy là nàng không cố ý tính kế ta?”
“Đương nhiên không phải.” Thẩm Thất kiên quyết chối.
“Ta thật cao hứng. Thực ra, nàng biết không, người có thể xâm nhập vào chỗ danh môn khuê nữ tắm rửa, chỉ sợ năm mươi năm không có một người. Vận khí của ta khá tốt có phải không, lại có thể nhìn thấy Thất cô nương dung mạo tuyệt mỹ thiên hạ của Thẩm gia tắm.”
Thẩm Thất cảm thấy rất vui vẻ, không biết bởi vì bị cánh tay của Hàn Sâm đùa giỡn, hay bởi vì hắn khen ngợi dung mạo của nàng, nàng “Ừ” một tiếng hưởng ứng.
“Đáng tiếc kẻ xấu này chỉ mới được nhìn thoáng qua, cho nên ta vẫn rất hối hận không được làm bước tiếp theo.”
Thẩm Thất mở to hai mắt nhìn, “Chàng nói dối, lúc ấy rõ ràng chàng…”
“Có phải như vậy không?” Hàn Sâm dùng sức kéo quần áo mà Thẩm Thất đang ngăn ở trước ngực.
Thẩm Thất không nói gì.
“Ta vẫn hối hận lúc đó chưa kịp làm hái hoa tặc đã bị người ta ép hôn, quả thật không cam lòng.” Hàn Sâm thì thầm bên tai Thẩm Thất, nói ra yêu cầu của hắn.
“Chàng, chàng thật quá đáng, lại có thể, muốn…” Thẩm Thất nắm chặt bàn tay.
“Ta vẫn muốn thử xem.” Hàn Sâm cười xấu xa nói.
“Ta, ta mới không diễn kịch với chàng, chàng, này… này…” Thẩm Thất bị Hàn Sâm chọc tức, không ngờ hắn lại muốn diễn lại cảnh xưa.
“Không diễn cũng phải diễn, dù gì đại gia cũng sẽ không buông tha cho nàng.” Hàn Sâm phủ lên người Thẩm Thất.
Nàng kinh hô đủ kiểu, đáng tiếc hiện tại sẽ không có cảnh đại ca nàng chạy vào cứu giúp.
Thẩm Thất cảm thấy bàn tay mình bị Hàn Sâm chế ngự, mười ngón tay đan xen, bình sứ kia nằm lăn lóc góc tường, Thẩm Thất kinh hãi nhìn sang bình sứ, lại nhìn Hàn Sâm, hắn không có bất kì phản ứng gì, giống như không chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt kia, ánh sáng trong mắt Hàn Sâm khiến Thẩm Thất có chút kinh hãi.
“Nàng chẳng hề có chút ý muốn chống cự.” Sau đó Hàn Sâm ôm lấy cơ thể Thẩm Thất, di động trong nước, “Cho nên ta mới nghi ngờ nàng định quyến rũ ta.”
“Nói bậy, sao ta lại không muốn chống cự chứ, rõ ràng ta kêu cứu rất lớn tiếng.” Thẩm Thất đỏ mặt cãi lại.
“Nếu nàng thực sự dụng tâm chống cự ta, ta có thể dễ dàng đạt được ý muốn sao?” Hàn Sâm bất mãn, “Làm lại từ đầu nào.”
Kết quả lặp lai lặp lại rất nhiều lần, Thẩm Thất ở trong tình trạng bị Hàn Sâm vắt cạn kiệt sức lực.
Lúc này Hàn Sâm mới hài lòng mở miệng, “Nếu là như vậy, bị đại ca nàng bức hôn, ta cũng cảm thấy có chút cam tâm tình nguyện.”
“Nếu chàng làm như vậy, chắc chắn sẽ bị chặt ra làm tám khúc.” Thẩm Thất hung hăng nói, thật sự không ngờ Hàn Sâm lại có thú vui ác liệt thế này.
Hàn Sâm cười xấu xa, “Hóa ra vẫn còn sức lực để phản kháng.”
Lúc Hàn Sâm bế Thẩm Thất lên xe ngựa, nàng không còn biết trời đất ra sao.
Editor: HD
Lúc Hàn Sâm bước vào lều vua Bắc Hồ, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Ai nha, quần áo này hôi muốn chết, không phải bảo ngươi dùng hoa mai xông sao? Một chút việc cỏn con như vậy cũng làm không xong.” Ở trên thảo nguyên rộng lớn người có khả năng bắt ép nha hoàn tìm hoa mai xông quần áo nào được mấy ai?
“Ai nha, đây là loại trà gì, đắng chết người rồi, ta muốn uống đại hồng bào, đại hồng bào, ngươi muốn ta chết khát sao?”
Hàn Sâm chưa nhìn thấy người nhưng nghe được giọng nói này thì vô cùng tò mò, người như Thẩm Thất vậy mà vẫn chưa bị người ta bóp chết, thật sự là kỳ tích.
“Ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa…” Thẩm Thất nằm trên thảm bắt đầu lăn lộn khóc lóc.
Hàn Sâm vén rèm lên, chứng kiến một màn khóc lóc om sòm của Thẩm Thất.
Thẩm Thất nghe thấy tiếng có người bước vào, ngay lập tức ngẩng đầu, trên mặt nàng nào có nước mắt, rõ ràng chỉ muốn hù dọa tì nữ. Sau khi nhìn thấy người kia, Thẩm Thất ngây người một lúc lâu, mới run rẩy chậm chạp đứng dậy.
Bộ dạng tươi cười, mang theo ý trào phúng, lại có chút bất đắc dĩ, cho dù nàng nằm mộng cũng không thấy rõ nét như vậy, bây giờ hắn lại xuất hiện “Vương ---” Thẩm Thất khóc nức nở không kịp hít thở.
Nàng giơ cánh tay lên, hướng về phía Hàn Sâm, trời đất chứng kiến, nàng đợi chờ bấy lâu nay không phải chỉ vì một ánh mắt này thôi.
Hàn Sâm bước đến gần Thẩm Thất, nắm lấy tay nàng, “Nàng thật sự có khả năng đi đến đâu cũng làm cho chỗ đó gà bay chó sủa.”
Nói năng kiểu thế này, ngoại trừ Hàn Sâm còn có ai nữa chứ? Thẩm Thất nhào vào ngực Hàn Sâm, oa oa khóc lớn, lúc lại đá, lúc lại cắn, giống như một con thú nhỏ nổi giận.
Hàn Sâm không nhúc nhích, để yên cho nàng cắn, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về an ủi Thẩm Thất.
Thẩm Thất cắn cho đã mới ngẩng đầu, “Thịt của chàng thực thơm, ta thực thích chàng.” Thẩm Thất ôm thắt lưng Hàn Sâm, tiếp tục tựa đầu vào ngực hắn, “Hàn Sâm, Hàn Sâm, Hàn Sâm…” Một tiếng lại một tiếng, tiếng kêu tràn đầy sự nhớ nhung, tràn đầy lưu luyến.
Nàng gọi một tiếng, Hàn Sâm sẽ “Ừ” một tiếng, giống như hắn không thấy nhàm chán.
Rốt cuộc Thẩm Thất cũng hài lòng, nàng cười rộ lên, “Chàng đến đón ta trở về sao?”
“Ngoại việc đó ra thì nàng nghĩ ta tới dẫn nàng đi ẩn cư sao?” Hàn Sâm cười hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thất sáng ngời ra vẻ đã hiểu, nàng cười ngượng ngùng, “Ở chỗ này không tốt chút nào, đâu đâu cũng thối, để ta đi tắm thay quần áo trước đã, nhanh lắm.” Thẩm Thất kéo tay Hàn Sâm làm nũng, “Ta không muốn bị người khác chê cười đâu.”
Ai ai cũng biết Thẩm Thất là người thích ăn diện.
“Đi thôi.”
Thẩm Thất không nỡ buông tay Hàn Sâm, đi đến tấm màn sau lưng, nàng lại quay đầu nhìn Hàn Sâm thấy mặt mày hắn cười rạng rỡ. Nu cười này, dùng “Phấn son trên thiên hạ cũng không vẽ ra được”, cũng không so sánh được.
Sau tấm màn là bể tắm mà Hồ Nỗ Nhĩ đặc biệt xây dựng cho Thẩm Thất, Thẩm Thất nhẹ nhàng bước xuống nước, yên lặng nhìn bình sứ nhỏ trong tủ cạnh bể. Nàng chậm rãi mở ngăn tủ lấy vật đó ra, cái này là thứ Ngôn Vân Cảnh đưa cho nàng vào một năm trước.
Cuối cùng Thẩm Thất vẫn quyết định nhận nó, bởi vì có một số việc dù thế nào cũng không thay đổi được.
Sao nàng có thể trở về với Hàn Sâm được chứ? Thân thể của nàng đã sớm bị người ta nhận định là không còn trong trắng. Sau khi nàng trở về, dùng thân phận gì để đối mặt với người trong thiên hạ đây?
Nàng không bao giờ… có thể đứng bên cạnh Hàn Sâm được nữa, có lẽ bởi vì hắn cảm kích nàng, cho nên muốn giữ nàng lại, nhưng mà cũng vô dụng, sao nàng có thể vượt qua bóng ma tâm lý được chứ?
Hơn nữa nếu Hàn Sâm nắm tay nàng để nàng đi bên cạnh hắn, thì Hàn Sâm sẽ phải chịu ánh mắt cười nhạo của toàn bộ người trong thiên hạ, Thẩm Thất sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn chuyện đó xảy ra?
Thẩm Thất cúi đầu, nước mắt rơi xuống, tay nàng vuốt ve cái bình sứ, “Thật ra ta không sợ chết, nhưng mà ta chỉ muốn gặp lại chàng.”
Bi thương của Thẩm Thất còn chưa kịp giải tỏa hết, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng lập tức giấu khuôn mặt mình vào nước, bàn tay nhanh nhẹn ném bình sứ sang một bên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào, ánh mắt hờn dỗi liếc hắn một cái, “Chàng vào đây làm gì, mau đi ra ngoài, người ta đang tắm mà.”
Hàn Sâm cười cười không đáp, nhưng mà trong ánh mắt xuất hiện mấy tia chêu ghẹo, hắn hé miệng cười, “Từ khi nào mà phu nhân biết thẹn thùng như vậy, ta nhớ lần đầu tiên gặp mặt, không phải là phu nhân muốn mời vi phu đi nhìn nàng tắm rửa hay sao?”
Thẩm Thất đỏ mặt, trừng mắt nhìn, “Nói bậy, rõ ràng chàng có ý đồ xấu, ý đồ…” Thẩm Thất không nói được nữa, bởi vì cánh tay Hàn Sâm đã thò vào trong nước, bắt được điểm yếu của nàng.
“Thành thật thì lần đầu thấy nàng tắm rửa, ta đã nghĩ như thế.” Hàn Sâm cúi đầu xuống, ở rất gần bên tai Thẩm Thất nói chuyện.
Thẩm Thất hơi co người, giấu nửa khuôn mặt dưới nước.
“Ủng tuyết thành phong. Án hương tác lộ, uyển tượng song châu, tương sơ đậu phương kế, từ long tiệm khởi, tần thuyên hồng miệt, tự hữu nhưng vô, thục phán nan miêu, kê đầu mạc bỉ, thu thủy vi thần bạch ngọc phu, hoàn tri phủ? Vấn thử trung tư vị, khã dĩ thể hồ(*).” Hàn Sâm vừa vuốt ve, vừa ngâm thơ.
(*)Không tìm thấy bài thơ Hàn Sâm đọc, khi nào tìm thấy HD sẽ bổ sung sau.
“La y giải xử kham đồ khán, vũ điểm phong tư tín tối đô. Tự hoa tâm biên bang vi quân đại mạo, ngọc sơn cao xử, tiểu chuế san hô.”
Thẩm Thất bị hắn làm cho sợ hãi đến mức không dám động đậy, liếc qua quần áo để bên mép sàn, vội vàng kéo đồ, che lại bộ ngực, “Ta, ta tắm xong rồi, ta muốn lên bờ.”
“Dục bãi tiên già, quần tùng phạ tẩm thốn, bối lập ngân hồng suyễn vị tô. Thùy tiêu thụ, kí đồng hậu mien, tằng bả lang hô.” Hàn Sâm tang thêm một chút lực đạo ở bàn tay, khiêu khích, đùa giỡn, vân vê, nhào nặn, dùng đủ loại công phu, sao Thẩm Thất có thể chịu nổi.
Thẩm Thất định đẩy Hàn Sâm ra, nào ngờ bị Hàn Sâm lợi dụng thời cơ ôm nàng vào ngực, hắn thở dài một tiếng, “Thật ra ta vẫn hối hận một chuyện.”
Thẩm Thất vội vàng dẫn dắt hắn vào câu chuyện, mong rằng hắn nhớ lại chuyện cũ sẽ không động tay động chân nữa, nàng thở hổn hển nói: “Chuyện gì thế?”
“Lần đó ta bị nàng bức hôn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm, chưa làm được cái gì cả.”
“Ai bức hôn chàng?” Thẩm Thất có chút cảm giác không biết diễn tả làm sao.
“Chẳng lẽ không phải nàng cố tình bảo Tiền nhi dẫn ta tới chỗ đó?” Hàn Sâm nhéo bên dưới Thẩm Thất một cái.
Thẩm Thất kinh hãi thở mạnh một hơi, chuyện thế này nàng thà chết chứ không muốn thừa nhận, “Rõ ràng là chàng có ý đồ xấu xa, muốn nhìn lén ta thì có.” Thẩm Thất dùng ánh mặt ngập nước trợn mắt nhìn Hàn Sâm, bởi vì động tình mà đôi mắt có thêm vài phần quyến rũ.
“Nói như vậy là nàng không cố ý tính kế ta?”
“Đương nhiên không phải.” Thẩm Thất kiên quyết chối.
“Ta thật cao hứng. Thực ra, nàng biết không, người có thể xâm nhập vào chỗ danh môn khuê nữ tắm rửa, chỉ sợ năm mươi năm không có một người. Vận khí của ta khá tốt có phải không, lại có thể nhìn thấy Thất cô nương dung mạo tuyệt mỹ thiên hạ của Thẩm gia tắm.”
Thẩm Thất cảm thấy rất vui vẻ, không biết bởi vì bị cánh tay của Hàn Sâm đùa giỡn, hay bởi vì hắn khen ngợi dung mạo của nàng, nàng “Ừ” một tiếng hưởng ứng.
“Đáng tiếc kẻ xấu này chỉ mới được nhìn thoáng qua, cho nên ta vẫn rất hối hận không được làm bước tiếp theo.”
Thẩm Thất mở to hai mắt nhìn, “Chàng nói dối, lúc ấy rõ ràng chàng…”
“Có phải như vậy không?” Hàn Sâm dùng sức kéo quần áo mà Thẩm Thất đang ngăn ở trước ngực.
Thẩm Thất không nói gì.
“Ta vẫn hối hận lúc đó chưa kịp làm hái hoa tặc đã bị người ta ép hôn, quả thật không cam lòng.” Hàn Sâm thì thầm bên tai Thẩm Thất, nói ra yêu cầu của hắn.
“Chàng, chàng thật quá đáng, lại có thể, muốn…” Thẩm Thất nắm chặt bàn tay.
“Ta vẫn muốn thử xem.” Hàn Sâm cười xấu xa nói.
“Ta, ta mới không diễn kịch với chàng, chàng, này… này…” Thẩm Thất bị Hàn Sâm chọc tức, không ngờ hắn lại muốn diễn lại cảnh xưa.
“Không diễn cũng phải diễn, dù gì đại gia cũng sẽ không buông tha cho nàng.” Hàn Sâm phủ lên người Thẩm Thất.
Nàng kinh hô đủ kiểu, đáng tiếc hiện tại sẽ không có cảnh đại ca nàng chạy vào cứu giúp.
Thẩm Thất cảm thấy bàn tay mình bị Hàn Sâm chế ngự, mười ngón tay đan xen, bình sứ kia nằm lăn lóc góc tường, Thẩm Thất kinh hãi nhìn sang bình sứ, lại nhìn Hàn Sâm, hắn không có bất kì phản ứng gì, giống như không chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt kia, ánh sáng trong mắt Hàn Sâm khiến Thẩm Thất có chút kinh hãi.
“Nàng chẳng hề có chút ý muốn chống cự.” Sau đó Hàn Sâm ôm lấy cơ thể Thẩm Thất, di động trong nước, “Cho nên ta mới nghi ngờ nàng định quyến rũ ta.”
“Nói bậy, sao ta lại không muốn chống cự chứ, rõ ràng ta kêu cứu rất lớn tiếng.” Thẩm Thất đỏ mặt cãi lại.
“Nếu nàng thực sự dụng tâm chống cự ta, ta có thể dễ dàng đạt được ý muốn sao?” Hàn Sâm bất mãn, “Làm lại từ đầu nào.”
Kết quả lặp lai lặp lại rất nhiều lần, Thẩm Thất ở trong tình trạng bị Hàn Sâm vắt cạn kiệt sức lực.
Lúc này Hàn Sâm mới hài lòng mở miệng, “Nếu là như vậy, bị đại ca nàng bức hôn, ta cũng cảm thấy có chút cam tâm tình nguyện.”
“Nếu chàng làm như vậy, chắc chắn sẽ bị chặt ra làm tám khúc.” Thẩm Thất hung hăng nói, thật sự không ngờ Hàn Sâm lại có thú vui ác liệt thế này.
Hàn Sâm cười xấu xa, “Hóa ra vẫn còn sức lực để phản kháng.”
Lúc Hàn Sâm bế Thẩm Thất lên xe ngựa, nàng không còn biết trời đất ra sao.
Bình luận truyện