Du Nhiên Mạt Thế
Chương 4: Sủng vật
Lâm Phàm tốt nghiệp mấy năm nay quả thật không kiếm nghề gì đứng đắn làm, khoảng cách siêu vi rút SR bùng nổ trong trí nhớ càng ngày càng gần, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian kiếm “công tác đứng đắn”, chạy tới chạy lui cũng là vì thu thập giống loài cùng vật tư, nhưng những việc này không tiện nói cho cha mẹ, nói như thế nào, con trai ngươi sinh ra năm đó bị ta đoạt xác mà hồn phi phách tán, cho nên thực ra ta là người biết được tương lai.
Coi như xong, hơn hai mươi năm cuộc sống an ổn cũng không cách nào mài mòn tràng ác mộng, giãy giụa để mà sống sót, lương tâm a, sớm bị chó gặm, hắn chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước.
Du thuyền cỡ lớn xa hoa lãng phí phi thường náo nhiệt, trên thuyền có bể bơi ngoài trời, chung quanh đi lại mỹ nữ bận bikini, dáng người hoàn hảo mà lại dễ nhìn, Lâm Phàm mặc T-shirt, quần cộc hoa hòe hoa sói, ngồi dựa vào ghế uống rượu trái cây, nhìn ngắm mỹ nhân, rất hưởng thụ.
Rượu trái cây là Lâm Phàm dùng hoa quả chứa linh khí trong không gian ủ cùng linh tuyền, ăn quen thực vật không gian, Lâm Phàm hoàn toàn không thể ăn đồ ăn nguyên liệu ngoại giới, miệng dưỡng thành điêu, thành ra trong giới ăn uống rất có tiếng, chỉ cần người nào khiến Lâm Phàm ăn được đến miếng thứ hai đều được mọi người truy ủng.
Hắc hắc, nhiều mỹ nhân nha, đợi lát nữa kêu ai bồi mình chơi đây. Lâm Phàm không chút nào che dấu tìm tòi trong đám người, nếu là bình thường đã sớm bị thầm mắng thần kinh, nhưng Lâm Phàm không có chút nào tự giác, thân mình liền di truyền từ cha mẹ, hơn nữa nhiều năm linh khí tẩm bổ ra khí chất sạch sẽ, loạn chuyển ánh mắt linh động bị người tưởng thành mị nhãn phóng điện, ngay cả nam nhân khi ánh mắt Lâm Phàm đảo qua cũng áp chế không được tim đập rộn lên.
Rốt cục có người không nhịn được, chủ động tiến lên bắt chuyện.
“Anh chàng đẹp trai, muốn cùng uống một chén không?” Mỹ nữ da trắng nóng bỏng, một tay lay động chén rượu, dáng dấp yểu điệu tiêu sái tiến lại, một tay nhẹ nhàng vén tóc, thả mị nhãn tới.
Lâm Phàm nhướn mày, rất giữ mặt mũi mỹ nữ một hơi đem rượu trong ly cạn sạch, sau đó cầm bình rượu lên vì hai người rót; nữ nhân là người xinh đẹp nhất trong nhóm mỹ nữ, thuộc về loại hình gợi cảm quyến rũ, là một trong những người hắn vừa suy tính chọn lựa, nếu nữ nhân tự mình dâng đến, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
Hai người nhẹ giọng cười nói, hoặc là ngẫu nhiên xuống bể chơi đùa hoặc là thay nhau thoa kem chống nắng.
Mỹ nữ Lỵ Địch Á nhịn không được oán hận, “Làn da người phương Đông đều non mịn như vậy sao?” So sánh với da dẻ chính mình phải hàng ngày bảo dưỡng chăm sóc tỉ mỉ, đều kém Lâm Phàm không biết bao nhiêu.
Lâm Phàm hơi câu khóe miệng, một phen kéo mỹ nhân đến trong lòng, “Như thế nào, ngươi ghét bỏ ta? Hay là ngươi ưa kẻ cơ bắp làn da ngăm đen?” Lâm Phàm dáng người tốt lắm, thuộc loại cơ bắp tiềm ẩn sức bật, đường nét mạnh, tuy rằng làn da trắng nõn khiến nữ nhân ghen tỵ, nhưng cũng không làm người ta cảm giác giống con gà luộc.
Ngay tại lúc hai người cười đùa, bên cạnh không xa trên boong tàu truyền đến âm thanh ầm ỹ, thanh âm càng ngày càng hướng về phía Lâm Phàm, đột nhiên, một thân ảnh có chút ngăm đen đụng vào vài người, vọt tới chỗ Lâm Phàm, mắt thấy muốn đụng đến nơi.
Đem Lỵ Địch Á nhẹ nhàng đẩy sang một bên, Lâm Phàm nương thân ảnh va chạm xoay tròn mình, khiến lực va chạm giảm xuống, dùng chiêu Thái Cực Bát Quái Chưởng tứ lạng bạt thiên cân, liền đem một cánh tay của tên ngăm đen quặt về phía sau, chẳng biết Lâm Phàm ra tay lực đạo như thế nào, nhưng nhìn người bị kiềm chế thì hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Đám người sợ hãi than, mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm kháo nhau rằng Võ công Trung Quốc.
“Tránh đường! Phiền toái! Xin nhường đường!” Rất nhanh tiếng bảo an thuyền truyền đến, thấy Lâm Phàm đã đem người khống chế được, kinh hỉ không ngớt cảm ơn, “Ngượng ngùng quấy rầy ngài, cám ơn đã hỗ trợ, kế tiếp giao cho chúng ta xử lý là ổn thỏa.”
“Gào!” Tên ngăm đen dùng sức giãy giụa, còn phát ra tiếng dã thú gầm nhẹ. Lâm Phàm vốn định đem người giao cho bảo vệ thuyền, nghe tiếng liền kinh ngạc, nhìn kĩ người thanh niên ngăm đen trước mặt cao khoảng hơn 1m90, thân trên không có mặc áo, có thể thấy được cơ bắp trên cơ thể đối phương xinh đẹp cực kì, nửa người dưới chỉ mặc độc quần đùi đen dài 70cm rộng thùng thình bằng bông, cạp quần gần như trễ xuống đến mông, tóc đối phương màu đen ẩn ẩn lộ sáng bạc khiến Lâm Phàm thêm một lần nữa chứng thực suy đoán của mình, hắc hắc, hắn phải chơi xấu nha.
“Nói ngượng ngùng là ta mới đúng, sủng vật của ta khiến mọi người thêm phiền toái.” Nói xong Lâm Phàm làm bộ như luồn tay vào túi quần thanh niên ngăm đen, trên thực tế là lấy một cái vòng rắn chắc trong không gian thức hải, không chút khách khí tròng vào cổ thanh niên, “Ta dẫn hắn về phòng là xong.”
Bảo an lập tức dàn hàng chắn đường đi của Lâm Phàm, người cầm đầu – trưởng an ninh Trịnh Thuyên cười lạnh, “Như vậy không tốt lắm đi, tiên sinh, hắn là một công nhân không nghe lời của chúng tôi, thế nào lại thành sủng vật của ngài?”
“Sao đây, các ngươi bắt nạt khách đấy à? Mạnh hơn liền chiếm người của ta? Các ngươi bày ra chứng cứ a!” Hắn không biết du thuyền này tại sao lại tiến hành thực nghiệm đặc thù, nhưng Lâm Phàm có thể chắc chắn bọn họ tuyệt đối không thể lấy ra chứng cứ gì, mà hắn chỉ cần, hắc hắc…
Người vây xem, đại đa số đều là người có quyền thế, bắt người làm sủng vật cũng không phải chuyện gì mới mẻ, chính là Lâm Phàm trông thích hợp bị dưỡng thành sủng vật hơn, không ít người tà ác nghĩ; bất quá đối với song phương thì mọi người vẫn tương đối tin tưởng Lâm Phàm, dù sao nhiều người xem nhưng vẫn không hiểu Lâm Phàm làm gì, chỉ cảm thấy vừa rồi “dã thú” hung ác đang đấu đá lung tung đột nhiên “ngoan” như vậy ghé vào bên cạnh một thiếu niên thoạt nhìn chả có mấy vũ lực, cũng đã thuyết minh thiếu niên phương Đông xinh đẹp này là chủ nhân của “dã thú”.
“Ô ô” thanh niên ngăm đen đột nhiên thống khổ rên rỉ, trước mắt mọi người, thế nhưng chủ động tới gần Lâm Phàm cọ vào người hắn, nhẹ nhàng làm nũng, Lâm Phàm thấy thế mới nới lỏng lực đạo, một tay lôi kéo vòng dây, một tay khoát lên eo thanh niên ngăm đen, “Còn cần đưa chứng cứ chứng minh đây là sủng vật của ta sao?” Lâm Phàm cười hỏi Trịnh Thuyên.
Trịnh Thuyên nhìn chằm chằm Lâm Phàm, híp lại mắt, sau một lúc lâu, “Không cần, nếu là thứ ngài sủng” Trịnh Thuyên nhấn mạnh phát âm hai chữ, “Như vậy xin ngài trông coi tốt nó, đừng quấy rầy tới mọi người!” Nói xong mang nhóm bảo vệ nhanh chóng rời đi.
Lâm Phàm cười nhìn bóng lưng đám người Trịnh Thuyên, đột nhiên cao giọng nói, “Sủng vật nhà ta quấy rầy hưng trí mọi người, ngày hôm nay tiền rượu đều tính tới ta, cấp mọi người bồi tội.”
“Ha ha, Lâm thiếu gia phá của.” Vài người nhận thức Lâm Phàm sôi nổi lên tiếng.
“Chính là, không nghĩ tới ngài còn có ham thích này.” Có người cười cười, thấp giọng nói, “Có cơ hội chúng ta tiến sâu thảo luận trao đổi, ta cũng có vài mặt hàng tốt nha.” Người này từ lúc Lâm Phàm xuất hiện, ánh mắt vẫn không rời khỏi người hắn, nhưng lại chưa rõ bối cảnh Lâm Phàm, sợ không cẩn thận đắc tội người ta, hiện giờ liền tóm lấy cơ hội bắt chuyện.
Lâm Phàm giả bộ cười dâm nhẹ nhướn mày, “Khẩu vị của ta ngươi cũng thấy đấy, có cơ hội… Hắc hắc, ta đây trước cáo từ, này có chút việc.” Kéo dây thừng trong tay, Lâm Phàm cùng người quen biết xung quanh xin lỗi, rồi kéo thanh niên ngăm đen rời đi, lưu lại tiểu mỹ nhân Lỵ Địch Á chán nản không thôi.
Coi như xong, hơn hai mươi năm cuộc sống an ổn cũng không cách nào mài mòn tràng ác mộng, giãy giụa để mà sống sót, lương tâm a, sớm bị chó gặm, hắn chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước.
Du thuyền cỡ lớn xa hoa lãng phí phi thường náo nhiệt, trên thuyền có bể bơi ngoài trời, chung quanh đi lại mỹ nữ bận bikini, dáng người hoàn hảo mà lại dễ nhìn, Lâm Phàm mặc T-shirt, quần cộc hoa hòe hoa sói, ngồi dựa vào ghế uống rượu trái cây, nhìn ngắm mỹ nhân, rất hưởng thụ.
Rượu trái cây là Lâm Phàm dùng hoa quả chứa linh khí trong không gian ủ cùng linh tuyền, ăn quen thực vật không gian, Lâm Phàm hoàn toàn không thể ăn đồ ăn nguyên liệu ngoại giới, miệng dưỡng thành điêu, thành ra trong giới ăn uống rất có tiếng, chỉ cần người nào khiến Lâm Phàm ăn được đến miếng thứ hai đều được mọi người truy ủng.
Hắc hắc, nhiều mỹ nhân nha, đợi lát nữa kêu ai bồi mình chơi đây. Lâm Phàm không chút nào che dấu tìm tòi trong đám người, nếu là bình thường đã sớm bị thầm mắng thần kinh, nhưng Lâm Phàm không có chút nào tự giác, thân mình liền di truyền từ cha mẹ, hơn nữa nhiều năm linh khí tẩm bổ ra khí chất sạch sẽ, loạn chuyển ánh mắt linh động bị người tưởng thành mị nhãn phóng điện, ngay cả nam nhân khi ánh mắt Lâm Phàm đảo qua cũng áp chế không được tim đập rộn lên.
Rốt cục có người không nhịn được, chủ động tiến lên bắt chuyện.
“Anh chàng đẹp trai, muốn cùng uống một chén không?” Mỹ nữ da trắng nóng bỏng, một tay lay động chén rượu, dáng dấp yểu điệu tiêu sái tiến lại, một tay nhẹ nhàng vén tóc, thả mị nhãn tới.
Lâm Phàm nhướn mày, rất giữ mặt mũi mỹ nữ một hơi đem rượu trong ly cạn sạch, sau đó cầm bình rượu lên vì hai người rót; nữ nhân là người xinh đẹp nhất trong nhóm mỹ nữ, thuộc về loại hình gợi cảm quyến rũ, là một trong những người hắn vừa suy tính chọn lựa, nếu nữ nhân tự mình dâng đến, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
Hai người nhẹ giọng cười nói, hoặc là ngẫu nhiên xuống bể chơi đùa hoặc là thay nhau thoa kem chống nắng.
Mỹ nữ Lỵ Địch Á nhịn không được oán hận, “Làn da người phương Đông đều non mịn như vậy sao?” So sánh với da dẻ chính mình phải hàng ngày bảo dưỡng chăm sóc tỉ mỉ, đều kém Lâm Phàm không biết bao nhiêu.
Lâm Phàm hơi câu khóe miệng, một phen kéo mỹ nhân đến trong lòng, “Như thế nào, ngươi ghét bỏ ta? Hay là ngươi ưa kẻ cơ bắp làn da ngăm đen?” Lâm Phàm dáng người tốt lắm, thuộc loại cơ bắp tiềm ẩn sức bật, đường nét mạnh, tuy rằng làn da trắng nõn khiến nữ nhân ghen tỵ, nhưng cũng không làm người ta cảm giác giống con gà luộc.
Ngay tại lúc hai người cười đùa, bên cạnh không xa trên boong tàu truyền đến âm thanh ầm ỹ, thanh âm càng ngày càng hướng về phía Lâm Phàm, đột nhiên, một thân ảnh có chút ngăm đen đụng vào vài người, vọt tới chỗ Lâm Phàm, mắt thấy muốn đụng đến nơi.
Đem Lỵ Địch Á nhẹ nhàng đẩy sang một bên, Lâm Phàm nương thân ảnh va chạm xoay tròn mình, khiến lực va chạm giảm xuống, dùng chiêu Thái Cực Bát Quái Chưởng tứ lạng bạt thiên cân, liền đem một cánh tay của tên ngăm đen quặt về phía sau, chẳng biết Lâm Phàm ra tay lực đạo như thế nào, nhưng nhìn người bị kiềm chế thì hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Đám người sợ hãi than, mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm kháo nhau rằng Võ công Trung Quốc.
“Tránh đường! Phiền toái! Xin nhường đường!” Rất nhanh tiếng bảo an thuyền truyền đến, thấy Lâm Phàm đã đem người khống chế được, kinh hỉ không ngớt cảm ơn, “Ngượng ngùng quấy rầy ngài, cám ơn đã hỗ trợ, kế tiếp giao cho chúng ta xử lý là ổn thỏa.”
“Gào!” Tên ngăm đen dùng sức giãy giụa, còn phát ra tiếng dã thú gầm nhẹ. Lâm Phàm vốn định đem người giao cho bảo vệ thuyền, nghe tiếng liền kinh ngạc, nhìn kĩ người thanh niên ngăm đen trước mặt cao khoảng hơn 1m90, thân trên không có mặc áo, có thể thấy được cơ bắp trên cơ thể đối phương xinh đẹp cực kì, nửa người dưới chỉ mặc độc quần đùi đen dài 70cm rộng thùng thình bằng bông, cạp quần gần như trễ xuống đến mông, tóc đối phương màu đen ẩn ẩn lộ sáng bạc khiến Lâm Phàm thêm một lần nữa chứng thực suy đoán của mình, hắc hắc, hắn phải chơi xấu nha.
“Nói ngượng ngùng là ta mới đúng, sủng vật của ta khiến mọi người thêm phiền toái.” Nói xong Lâm Phàm làm bộ như luồn tay vào túi quần thanh niên ngăm đen, trên thực tế là lấy một cái vòng rắn chắc trong không gian thức hải, không chút khách khí tròng vào cổ thanh niên, “Ta dẫn hắn về phòng là xong.”
Bảo an lập tức dàn hàng chắn đường đi của Lâm Phàm, người cầm đầu – trưởng an ninh Trịnh Thuyên cười lạnh, “Như vậy không tốt lắm đi, tiên sinh, hắn là một công nhân không nghe lời của chúng tôi, thế nào lại thành sủng vật của ngài?”
“Sao đây, các ngươi bắt nạt khách đấy à? Mạnh hơn liền chiếm người của ta? Các ngươi bày ra chứng cứ a!” Hắn không biết du thuyền này tại sao lại tiến hành thực nghiệm đặc thù, nhưng Lâm Phàm có thể chắc chắn bọn họ tuyệt đối không thể lấy ra chứng cứ gì, mà hắn chỉ cần, hắc hắc…
Người vây xem, đại đa số đều là người có quyền thế, bắt người làm sủng vật cũng không phải chuyện gì mới mẻ, chính là Lâm Phàm trông thích hợp bị dưỡng thành sủng vật hơn, không ít người tà ác nghĩ; bất quá đối với song phương thì mọi người vẫn tương đối tin tưởng Lâm Phàm, dù sao nhiều người xem nhưng vẫn không hiểu Lâm Phàm làm gì, chỉ cảm thấy vừa rồi “dã thú” hung ác đang đấu đá lung tung đột nhiên “ngoan” như vậy ghé vào bên cạnh một thiếu niên thoạt nhìn chả có mấy vũ lực, cũng đã thuyết minh thiếu niên phương Đông xinh đẹp này là chủ nhân của “dã thú”.
“Ô ô” thanh niên ngăm đen đột nhiên thống khổ rên rỉ, trước mắt mọi người, thế nhưng chủ động tới gần Lâm Phàm cọ vào người hắn, nhẹ nhàng làm nũng, Lâm Phàm thấy thế mới nới lỏng lực đạo, một tay lôi kéo vòng dây, một tay khoát lên eo thanh niên ngăm đen, “Còn cần đưa chứng cứ chứng minh đây là sủng vật của ta sao?” Lâm Phàm cười hỏi Trịnh Thuyên.
Trịnh Thuyên nhìn chằm chằm Lâm Phàm, híp lại mắt, sau một lúc lâu, “Không cần, nếu là thứ ngài sủng” Trịnh Thuyên nhấn mạnh phát âm hai chữ, “Như vậy xin ngài trông coi tốt nó, đừng quấy rầy tới mọi người!” Nói xong mang nhóm bảo vệ nhanh chóng rời đi.
Lâm Phàm cười nhìn bóng lưng đám người Trịnh Thuyên, đột nhiên cao giọng nói, “Sủng vật nhà ta quấy rầy hưng trí mọi người, ngày hôm nay tiền rượu đều tính tới ta, cấp mọi người bồi tội.”
“Ha ha, Lâm thiếu gia phá của.” Vài người nhận thức Lâm Phàm sôi nổi lên tiếng.
“Chính là, không nghĩ tới ngài còn có ham thích này.” Có người cười cười, thấp giọng nói, “Có cơ hội chúng ta tiến sâu thảo luận trao đổi, ta cũng có vài mặt hàng tốt nha.” Người này từ lúc Lâm Phàm xuất hiện, ánh mắt vẫn không rời khỏi người hắn, nhưng lại chưa rõ bối cảnh Lâm Phàm, sợ không cẩn thận đắc tội người ta, hiện giờ liền tóm lấy cơ hội bắt chuyện.
Lâm Phàm giả bộ cười dâm nhẹ nhướn mày, “Khẩu vị của ta ngươi cũng thấy đấy, có cơ hội… Hắc hắc, ta đây trước cáo từ, này có chút việc.” Kéo dây thừng trong tay, Lâm Phàm cùng người quen biết xung quanh xin lỗi, rồi kéo thanh niên ngăm đen rời đi, lưu lại tiểu mỹ nhân Lỵ Địch Á chán nản không thôi.
Bình luận truyện