Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 7



“Đến đây, tiểu quỷ, gọi Phi Dương thúc thúc nga, ngươi gọi ta cho ngươi ăn nga. Đến đây, cùng ta đọc, Phi...... Dương...... Thúc...... Thúc......”

Phi Dương tay cầm một chuỗi băng đường hồ lô (mứt quả ghim thành xâu) đỏ au, mắt nheo lại, cười đáng yêu vô cùng.

Ha hả...... Diệp Nhiên cũng mềm nhẹ cười cười, nhưng vẫn chưa từng mở miệng.

Muốn y gọi một người tuổi so với kiếp trước của y chẳng khác biệt bao nhiêu là thúc thúc, thật y không mở miệng được.

Từ khi Phi Dương biết y có thể nói, rảnh rỗi không có gì làm thì rất thích lấy vật này vật nọ dụ y mở miệng.

Tất cả những thứ kì kì quái quái gì đều có cả, có một lần hắn cầm mấy viên dược không biết là gì, còn hống y nói đó là đường đậu (đường: ngọt, đường… đậu: hạt đậu…).

Người này tâm tư đơn thuần, luôn đáng yêu như vậy.

Nghĩ, Diệp Nhiên nhìn Phi Dương, lại nhìn đến cây đường hồ lô trong tay hắn, cười càng vui vẻ hơn.

Ha hả, hắn cũng không ngẫm lại một chút, lấy băng đường hồ lô đưa cho một anh nhi không có răng, có phải là rất kỳ quái hay không.

“Thối tiểu quỷ, chỉ biết cười, chuyên gia chống đối ta mà! Mau gọi Phi Dương thúc thúc.”Phi Dương buồn bực ồn ào, vươn tay khẽ chọc chọc cái trán của Diệp Nhiên, lại lập tức bị người chụp tay lôi ra.

“Ngu ngốc, không được động thủ động cước với Thiếu chủ.

An Thành đứng một bên, nhìn thấy Phi Dương trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.

“Ngươi lại mắng ta ngu ngốc, ta trêu ngươi chọc ngươi a, ta ngu ngốc chỗ nào?”Phi Dương đứng lên cao ba thước, thở phì phò trừng mắt An Thành.

An Thành để ý cũng không muốn để ý đến hắn, nghiêng đầu qua một bên, thấy rõ là đang khinh bỉ hắn.

Chính là người này ngày thường luôn là mộ bộ hờ hững, trong mắt giờ đây cũng chứa đầy ý cười.

“Ngươi...... đầu gỗ chết tiệt...... Ta nói cho ngươi, ngươi không cần quá mức như vậy.” hai bên thái dương của Phi Dương gân xanh nổi lên, băng đường hồ lô trong tay chỉ thẳng vào mũi An Thành, hai mắt oán hận mà trừng trừng nhìn An Thành, hận không thể xông lên đâm trên mặt đối phương hai cái lỗ thủng.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tuấn vừa vào cửa, liền nhìn thấy tình cảnh khôi hài này, nở nụ cười lại mang thêm chút bất đắc dĩ.

Hai người này, tính cách tương phản vô cùng lớn, vừa thấy mặt nhau là mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, hắn đã thành thói quen.

“Ta đang giỡn với tiểu quỷ, hắn không có việc gì lại mắng ta ngu ngốc, ta lại không trêu hắn chọc hắn, dựa vào cái gì a?” Phi Dương một tay chống nạnh, thở phì phò mà cáo trạng.

Tiêu Tuấn nhìn An Thành đang lộ ra vẻ khinh bỉ, lại nhìn thấy Phi Dương tay đang cầm băng đường hồ lô, tươi cười càng mang thêm bất đắc dĩ.

“Ngươi lấy cái này để trêu Thiếu chủ?”

“Thì đã sao? Không được sao?” Phi Dương kì quái nhìn Tiêu Tuấn, thấy đối phương cười vô lực.

“Phi Dương......”

“Ân?” Đôi mắt mở ra thật to chớp chớp. Vẻ mặt mơ hồ khó hiểu.

“Thiếu chủ y còn nhỏ......”

“Ta biết a!” Chính là bởi vì y còn nhỏ, hắn mới trêu y a.

Tiêu Tuấn nhu nhu thái dương, hắn đã quên đối phương là người đơn thuần đến cỡ nào, không nói rõ ràng, hắn sẽ không hiểu được a.

“Ngu ngốc.” An Thành lại lạnh lùng quăng vào một câu, Phi Dương tức giận lại giơ chân lên, thật hận không thể tung độc dược khiến hắn câm mồm.

Tiêu Tuấn với tay giữ chặt bàn tay đang rục rịch của Phi Dương, thanh âm cũng mang theo vài phần vô lực.

“Phi Dương, Thiếu chủ còn chưa có răng a!”

Ân? Phi Dương nhìn tiểu nhân nhi trên giường, lại nhìn đường hồ lô trong tay, đôi mắt càng trợn tròn lớn hơn, mặt cũng”Bùm”một cái đỏ âu.(Ôi bạn ý thật dễ xương a~~)

“Khụ...... Cái kia...... Dù sao tiểu quỷ cũng không biết đây là cái gì...... Hắc hắc......”

Phi Dương đem đường hồ lô giấu sau lưng, ngượng ngùng cười, thập phần giống một hài tử khờ dại.

Diệp Nhiên nằm trên giường, nhìn ba người, lúc này cũng”Khanh khách......” Cười ra tiếng.

“Thối tiểu quỷ, ngươi dám cười ta? Ta có nói cái gì sai sao? Ngươi biết đây là cái gì sao?”Phi Dương hướng Diệp Nhiên dương dương tự đắc đưa ra xâu đường hồ lô trong tay, có chút thẹn quá thành giận.

Thối tiểu quỷ, ta đã phải sợ đại nhân kia, chẳng lẽ còn phải sợ một tiểu nhân nhi như ngươi sao?

Như đang tuyên bố sơn trung vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương (Trong núi không có hổ, con khỉ cũng có thể xưng vương). Hắn cũng chỉ dám thừa lúc Diệp Minh Hàn không có mặt ở đây để khi dễ Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên vẫn là mỉm cười nhìn Phi Dương giơ chân, cả trong mắt đều tràn đầy ý cười.

Cuộc sống của hiện tại, y thật rất thích a!

“Thối tiểu quỷ, thối tiểu quỷ, tức chết ta, các ngươi đều khi dễ ta!”

Tiêu Tuấn ở một bên, cũng tiếu y không ngừng, Ngạo Hàn Cung, kỳ thật cũng rất ấm áp!

Màn đêm đen thâm thẫm, một vành trăng sáng trên cao lộ ra, như thể đang quan sát nhân thế, tịch mịch mà thê lương.

Liễu Mộng vì Diệp Nhiên đang ngủ mê mệt mà chỉnh lại cái chăn nhỏ, cầm nến, đóng kín cửa sổ, nhẹ nhàng lui xuống.

Nhưng khi tiếng bước chân của nàng vừa biến mất, thiên hạ (là chỉ người nhưng ta thích từ này) vốn đang ngủ say kia, lại mở mắt, trong mắt thanh minh thấu triệt, nào có một tia buồn ngủ.

“Ảnh, giúp ta mở cửa sổ ra.”

Cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, ánh trăng sáng tỏ kia lập tức hắt vào phòng.

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

(bài này quá quen thuộc ta ko muốn nói gì thêm)

Nhưng, thứ mà lúc này Diệp Nhiên nghĩ đến cũng không phải cố hương, mà cũng không là những chuyện để lại cho y những ấn tượng sâu sắc trước kia, những thứ ấy vốn chưa từng lưu lại dấu vết gì trong lòng y.

Lúc này y nghĩ đến chỉ là cái người luôn một thân bạch y thắng tuyết (Áo trắng hơn tuyết, chắc xài ômo trắng sạch =)))), lại lạnh lẻo tựa như hàn băng.

Không biết có phải thân thể đã sớm quen với cái độ ấm băng lãnh kia hay không, hai ngày nay, y chưa từng có được một giấc ngủ ngon, rõ ràng thân thể đã rất mỏi mệt, thế nhưng khi nhắm mắt lại, lại không hề buồn ngủ.

Dưới đáy lòng than nhẹ, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, y sẽ dựa vào một người đến vậy, hoàn hảo, người nọ là phụ thân của y.

Thôi, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho bản thân ngủ say, thói quen cũng phải chậm rãi thay đổi a!

Y cũng không biết, ở một nơi xa xôi nào đó, có một người cũng im lặng thưởng trăng, mặt như hàn băng, nhưng trong mắt lại cất chứa sự ôn nhu.

Cuối thu không dễ chịu, thời tiết sáng sủa, ngay cả mọi người trong Ngạo Hàn Cung hôm nay tâm tình cũng cao hứng khác thường.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của Thiếu chủ a!

Mọi người đều biết, Thiếu chủ từ nhỏ đã không thể so với thường nhân, thông minh phi phàm, trên dưới nửa tuổi đã có thể mở miệng nói chuyện, hiện tại ngay cả chạy bộ cũng không có vấn đề gì, không hổ là hài tử của Diệp Minh Hàn a.

Tiêu Tuấn hỏi Diệp Minh Hàn, có muốn tổ chức Trảo Chu ( chọn đồ vật đoán tương lại) hay không, lại bị Diệp Nhiên cự tuyệt.

“Vì sao?”

“Con người khi còn sống luôn tràn ngập những chuyện xấu xa, ta không biết tương lai của ta có thể từ một nghi thức nhỏ nhoi này mà nhìn ra cái gì?”

Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nhân nhi trong lòng, mắt hệt như một hầm băng đã kết băng tự rất lâu về trước, sâu thẳm lại hàn lạnh.

Không nói gì thêm, chính là vươn tay vòng qua thân thể yếu đuối kia.

Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ thấy hắn cuối đầu, rủ xuống suy nghĩ, hàng lông mi thật dài che khuất cặp mắt tựa hàn băng kia, khiến người ta không thể biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Tiêu Tuấn đứng một bên, kinh ngạc nhìn hài tử bị Cung chủ ôm vào trong lòng.

Vì sao hắn thế nhưng cảm nhận được một cảm giác thê lương từ thanh âm non nớt của hài đồng mới tròn một tuổi này?

Chỉ sợ Cung chủ cũng đã nhìn ra nên mới hành động như vậy.

Cuối cùng, lễ Trảo Chu vẫn là không làm, ngày sinh nhật một tuổi của Diệp Nhiên cũng trải qua hệt nhu một ngày bình thường không có gì đặc biệt, chậm rãi trôi qua.

Hết đệ nhất quyển – Khoái nhạc dích sinh hoạt [cuộc sống hạnh phúc]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện