Dụ Quân Hoan
Chương 44
Xe ngựa chạy vững vàng, bên tai truyền đến tiếng cười phập phồng cao thấp, Mạnh Tuyết Nghi lẩm bẩm nói: “Vào thành.”
Trình Sâm 'a' một tiếng, Diệp Tố Huân giật mình hoàn hồn trong si mê, lặng lẽ kéo rèm cửa ra nhìn, phố xá phồn hoa, người người đông đúc, mơ mơ màng màng giống như quen thuộc lại lạ lẫm, bất giác nhíu mày.
”Đã đến.” Trình Sâm đột nhiên nói, xe ngựa cũng theo đó mà dừng lại.
Đại môn cao lớn quét sơn hồng, hai bên có hai con sư tử đá lớn, trên cửa có một tấm hoành phi, đề hai chữ 'Trình phủ'. Diệp Tố Huân yên lặng đánh giá, trong lòng có chút hoảng hốt, hình như trước đó, mình đã thấy một đại môn không khác thế này là bao.
Đại môn mở ra, xe ngựa chậm rãi đi vào, đến trước cửa thùy hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu) thì dừng.
Trình Sâm nhảy xuống xe ngựa trước, quay người vươn tay nhìn Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân cực kỳ lúng túng, hơi nghiêng người, thấp giọng nói: “Dì Mạnh xuống trước đi.”
”Đại thiếu gia trở về rồi.” Hạ nhân phục sức chỉnh tề tới vấn an.
”Ừ, phu nhân ở nhà không?” Trình Sâm hỏi. Diệp Tố Huân thừa cơ, vội vàng nhảy xuống, không ngờ tự nhiên trật chân một cái, Trình Sâm vừa mới quay người, cả người nàng liền ngã vào lòng hắn.
”Trật chân?” Trình Sâm tay phải ôm người, tay trái giữ tay Diệp Tố Huân, ôn nhu hỏi.
Thân thể Diệp Tố Huân cứng đờ, một lát cảm thấy xúc cảm mềm nhẵn trên mu bàn tay, có chút mất tự nhiên giãy dụa, lùi lại, lắc đầu: “Dì ở đâu? Mang bọn ta đi gặp bà.”
Xuyên qua hành lang là tiền sảnh, lọ bằng cẩm thạch cắm hoa trang trí được bày ở giữa, phía sau là đại sảnh, rường cột chạm trổ tráng lệ, hành lang treo lồng anh vũ, họa mi, chim tước.... gần cửa có mấy người búi tóc xinh đẹp, thấy họ vội cười chào đón, cúi đầu hành lễ.
”Sâm Nhi, Huân Nhi, trở về rồi.” Một nha hoàn vén màn lên muốn đi vào thông báo, Trình phu nhân đã bước nhanh đi ra.
”Dì.” Diệp Tố Huân khuất thân hành lễ, Trình phu nhân đã kéo nàng, hỏi: “Trên đường đi tốt chứ? Có chỗ nào không thoải mái không...”
”Không, đều tốt, dì thì sao?” Diệp Tố Huân cười trả lời.
”Dì khỏe, thấy cháu càng khỏe hơn.” Trình phu nhân cười hớn hở, đột nhiên nụ cười đông lại, Diệp Tố Huân xoay người theo tầm mắt của bà, chỉ thấy trong mắt Mạnh Tuyết Nghi rưng rưng, bờ môi nhúc nhích, nhìn Trình phu nhân muốn nói lại thôi.
Bốn phía đột nhiên yên lặng, gió nhẹ thổi qua, lá cây rung động, mang theo tiếng nức nở.
”Ngươi là?” Giọng nói Trình phu nhân có chút run rẩy.
”Nương, chúng con trên đường gặp được dì Mạnh, rất hợp duyên nên hài nhi mới mời bà đến nhà chúng ta.” Trình Sâm hơi có chút dồn dập giải thích.
”Mạnh?” Trình phu nhân lẩm bẩm nói.
”Đúng vậy, nương, dì Mạnh rất có duyên với nhà ta, dì ấy cùng họ với người, lại cùng tên dì Hoa.”
”Cùng họ với ta? Cùng tên với dì Hoa con? Mạnh Tuyết Nghi?” Trình phu nhân lùi lại hai bước, bỗng nhiên một tay che miệng, hô to: “Lui ra, tất cả các ngươi lui ra.”
Sao vậy? Diệp Tố Huân bị hù sợ, những nha hoàn Trình gia kia thấp giọng hô vài tiếng, mọi người sẽ cực kỳ nhanh chóng đi ra, Diệp Tố Huân ngẩng đầu muốn hỏi Trình Sâm đã thấy sắc mặt Trình Sâm trắng bệch, nhìn Mạnh Tuyết Nghi giống như gặp quỷ.
”Sâm Nhi, Huân Nhi, các ngươi cũng lui ra.” Mắt Trình phu nhân không rời Mạnh Tuyết Nghi, quát chói tai.
Trình phu nhân chưa từng luống cuống như thế, Trình Sâm lại bất thường, Diệp Tố Huân kéo nhẹ tay áo Trình Sâm, thấp giọng nói: “Biểu ca, chúng ta đi thôi.”
Kéo Trình Sâm tới phòng ngoài, Diệp Tố Huân thoáng dừng lại.
”Tuyết Nghi...” Bên trong truyền đến tiếng Trình phu nhân bi thương kêu to.
” Thu Tuyền...” Mạnh Tuyết Nghi khàn khàn nói.
Họ là người đã quen nhau, Diệp Tố Huân có chút ngốc trệ, Trình Sâm lảo đảo cái, Diệp Tố Huân bị đụng phải, thiếu chút nữa té ngã.
” Sâm biểu ca, dì Mạnh là ai?” Dựa vào trực giác, Diệp Tố Huân cảm thấy quan hệ giữa Mạnh Tuyết Nghi và Trình gia không hề tầm thường.
”Một cố nhân.” Trình Sâm mỉm cười, trong đôi mắt lạnh nhạt lại phủ sương mù mờ mịt, “Tố Huân muội muội, chúng ta đi thôi, đừng ảnh hưởng họ ôn chuyện.”
Bước vào Mộc Tuyết Viên đã từng ở, Trình Sâm cũng không có ý rời đi, Diệp Tố Huân thấy hắn mất tinh thần, nhất thời cũng không tiện mở miệng đuổi người, hai người đứng đấy lặng yên, hồi lâu, Trình Sâm chỉ vào bức họa trên tường, thấp giọng hỏi: “Nàng có đẹp không?”
”Rất đẹp.” Diệp Tố Huân tự đáy lòng khen. Tranh này rất giống mẫu thân nàng, mặt mày không có nửa điểm khác biệt. Nhưng nhìn kĩ sẽ thấy người trong tranh nhiều hơn phần tự tin, thong dong, lạnh nhạt và cao quý, mê hoặc lòng người.
Trình Sâm ngồi xuống ghế, dựa đầu vào ghế dựa, chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Sao nàng lại xuất hiện vậy?”
Giọng hắn rất nhỏ, Diệp Tố Huân chỉ nghe được mơ hồ, nàng cho là mình nghe lầm.
Trình Sâm không trả lời, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mũi thở khẽ nhúc nhích, trong lồng ngực có tiếng nặng nề truyền ra.
Hắn đang khóc? Diệp Tố Huân ngây người, bỗng nhiên Trình Sâm nhảy dựng lên, Diệp Tố Huân chưa hoàn hồn đã bị hắn gắt gao kéo vào trong ngực.
”Sâm biểu ca, thả ta ra...” Diệp Tố Huân sợ tới mức liều mình giãy dụa, Trình Sâm luống cuống làm cho nàng sợ hãi, sợ hãi dần khuếch tán trong lòng, như sóng biển muốn bao phủ lấy nàng.
”Để ta ôm một lúc thôi...” Trình Sâm nhẹ hô: “Cho ta một lúc, ôm một lúc!”
Hắn rất thống khổ, tại sao? Cái loại đau tâm tê liệt phế này, giống như nam tử Quân Duệ nàng đã gặp ở núi Huyền Không. Diệp Tố Huân thất thần, giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Sâm.
Nhìn hai người ôm nhau thân thiết trước mặt, Ngu Quân Duệ thực hy vọng, mình không cảm ứng được xe ngựa đi ngang qua có Diệp Tố Huân, không trở về Giang Ninh, cũng không trộm nhảy vào Trình gia để tìm kiếm nàng. Nếu như hắn không đến thì sẽ không chứng kiến một màn khiến con tim như ngừng đập này.
Trình Sâm thì thào: “Tố Huân muội muội, ôm chặt ta, xin muội ôm chặt ta một chút!”
Diệp Tố Huân vỗ nhẹ lưng hắn, nhỏ giọng an ủi: “Sâm biểu ca, có cái gì không vui thì cứ nói ra!”
Bản thân càng không vui, ngày đêm lo lắng cho nàng, vì sao nàng lại hung ác với mình, tuyệt không nhớ tình cũ, chỉ trong chớp mắt, lại cùng nam nhân khác thân mật?
Ngu Quân Duệ muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng hắn không hỏi nổi, hắn yêu nàng sủng nàng, nhưng kiếp trước hắn cũng thật có lỗi với nàng. Hắn muốn lớn tiếng khóc thét nhưng hắn không được, sao hắn có thể khóc chứ? Hắn là nam nhân, trong bất cứ hoàn cảnh, bất cứ tình huống nào cũng muốn đứng vững không ngã giống như núi cao.
Mà thôi! Không phải đã nói Tố Tố không thích mình thì sẽ buông tay sao? Xúc động phẫn nộ lui lại, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh mà an tường.
”Tố Tố, cầu cho nàng được hạnh phúc.” Hắn nhẹ nhàng nói trong lòng, quay người ra cửa trước.
Phía chân trời, ráng mây tươi đẹp, thay đổi thất thường, kí ức kiếp trước giống như tia chớp xẹt qua mắt Ngu Quân Duệ, bao lần hắn và nàng chìm trong hào quang cuồng nhiệt ân ái....
Những kích tình phóng túng tâm hồn... Trong triền miên để cho người ta mê mẩn...
Nụ hoa ngượng ngùng chớm nở kia, mị hoặc mê người kia sắp thuộc về người khác rồi, da thịt bạch ngọc sau này là do người khác vuốt ve, eo thon tựa cành liễu kia không còn cong lại vì mình nữa...
Không! Mặt hắn trở nên lạnh như băng, thân thể lập tức cứng ngắc.
Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy một lực rất lớn kéo mình, bịch một tiếng, trái lại Trình Sâm lại nằm trên đất, mình bị cuốn vào một vòng ôm ấm áp.
Diệp Tố Huân vừa muốn hét to gọi người, chợt im bặt, tuy không rõ mặt nhưng khí tức quen thuộc nóng rực, nàng có thể khẳng định người đang ôm mình chính là cái người trên núi Huyền Không kia.
Cánh tay hắn vòng quá chặt, Diệp Tố Huân có chút không thở nổi, thấp giọng nói: “Ngươi thả ta ra.”
”Không buông.” Ôm thân thể mềm mại, ngực Ngu Quân Duệ một hồi co rút đau đớn, vừa rồi thân thể này đã bị Trình Sâm ôm, không biết lúc mình không có, bọn họ còn làm gì nữa.
” Tố Tố, nàng và Trình Sâm đã làm chuyện ta với nàng từng làm sao?”
”Ngươi nói cái gì?” Diệp Tố Huân giương mắt nhìn Ngu Quân Duệ, tròng mắt đen nhánh lộ vẻ mờ mịt.
Vẻ mặt nàng giống như không biết mình, Ngu Quân Duệ vừa đau xót vừa tức giận, qua một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Tố Tố, tuy đời này chúng ta chưa từng làm nhưng nàng thật có thể quên kí ức vui vẻ, ngọt ngào trước kia của chúng ta, hoan ái với nam nhân khác? Hay là, nàng và Trình Sâm đã làm những chuyện chúng ta đã làm?”
Lúc này hắn có ý gì, Diệp Tố Huân hiểu rõ, hắn nghi ngờ mình và Trình Sâm không trong sạch, trong nháy mắt, khí huyết dâng lên, không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ cắn vào lồng ngực Ngu Quân Duệ.
”Tố Tố...” Ngu Quân Duệ thì thào, thấp giọng kêu một tiếng nhưng không tránh không né.
Mùi máu tươi tràn ra trong miệng, Diệp Tố Huân cảm giác ngực mình rất đau, đau đến mức nàng nhịn không được liều mạng đẩy người kia ra, chỉ cần thoát khỏi hắn, sẽ không đau lòng nữa.
”Tố Tố, đừng rời bỏ ta.” Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân thêm chặt, hắn sợ vừa thả lỏng tay, người trong ngực sẽ biến mất, từ này về sau không gặp lại.
”Ngươi thả ta ra, ta không biết ngươi.” Diệp Tố Huân kêu lên.
”Không biết ta?”
Trời đất như quay cuồng, lưng Diệp Tố Huân kịch liệt đau nhức, cả người bị ẩy xuống đất.
”Ngươi muốn làm cái gì?” Một màn trên núi Huyền Không tái hiện, Diệp Tố Huân không nhịn được lùi lại.
”Ta muốn làm cái gì? Làm chuyện trước kia chúng ta hay làm, để nàng có thể nhớ lại ta.” Ngu Quân Duệ âm lãnh nhìn chằm chằm vào Diệp Tố Huân, hắn đã chịu đủ rồi.
Mặt mũi của hắn vặn vẹo dữ tợn, bi phẫn, cuồng dại, Diệp Tố Huân sợ tới mức kêu to: “Sâm biểu ca...”
Nàng kêu càng thêm đã kích thích Ngu Quân Duệ, “Tố Tố, vì Trình Sâm, nàng muốn vứt bỏ ta?”
Hắn nói rất chậm, từng chữ nghiến răng nghiến lợi.
”Tố Tố, hai đời chúng ta cộng lại gần bảy năm, thời gian bảy năm, không thắng nổi một tháng ở chung giữa nàng và Trình Sâm sao?”
Tay hắn dùng sức rất lớn, giống như móng vuốt thép kẹp vào bả vai Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân thống khổ rên rỉ một tiếng, tại thời điểm nàng không có ý thức, một tiếng Quân Duệ đã thốt ra.
”Quân Duệ ca ca, đau quá, huynh thả muội ra.”
Trình Sâm 'a' một tiếng, Diệp Tố Huân giật mình hoàn hồn trong si mê, lặng lẽ kéo rèm cửa ra nhìn, phố xá phồn hoa, người người đông đúc, mơ mơ màng màng giống như quen thuộc lại lạ lẫm, bất giác nhíu mày.
”Đã đến.” Trình Sâm đột nhiên nói, xe ngựa cũng theo đó mà dừng lại.
Đại môn cao lớn quét sơn hồng, hai bên có hai con sư tử đá lớn, trên cửa có một tấm hoành phi, đề hai chữ 'Trình phủ'. Diệp Tố Huân yên lặng đánh giá, trong lòng có chút hoảng hốt, hình như trước đó, mình đã thấy một đại môn không khác thế này là bao.
Đại môn mở ra, xe ngựa chậm rãi đi vào, đến trước cửa thùy hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu) thì dừng.
Trình Sâm nhảy xuống xe ngựa trước, quay người vươn tay nhìn Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân cực kỳ lúng túng, hơi nghiêng người, thấp giọng nói: “Dì Mạnh xuống trước đi.”
”Đại thiếu gia trở về rồi.” Hạ nhân phục sức chỉnh tề tới vấn an.
”Ừ, phu nhân ở nhà không?” Trình Sâm hỏi. Diệp Tố Huân thừa cơ, vội vàng nhảy xuống, không ngờ tự nhiên trật chân một cái, Trình Sâm vừa mới quay người, cả người nàng liền ngã vào lòng hắn.
”Trật chân?” Trình Sâm tay phải ôm người, tay trái giữ tay Diệp Tố Huân, ôn nhu hỏi.
Thân thể Diệp Tố Huân cứng đờ, một lát cảm thấy xúc cảm mềm nhẵn trên mu bàn tay, có chút mất tự nhiên giãy dụa, lùi lại, lắc đầu: “Dì ở đâu? Mang bọn ta đi gặp bà.”
Xuyên qua hành lang là tiền sảnh, lọ bằng cẩm thạch cắm hoa trang trí được bày ở giữa, phía sau là đại sảnh, rường cột chạm trổ tráng lệ, hành lang treo lồng anh vũ, họa mi, chim tước.... gần cửa có mấy người búi tóc xinh đẹp, thấy họ vội cười chào đón, cúi đầu hành lễ.
”Sâm Nhi, Huân Nhi, trở về rồi.” Một nha hoàn vén màn lên muốn đi vào thông báo, Trình phu nhân đã bước nhanh đi ra.
”Dì.” Diệp Tố Huân khuất thân hành lễ, Trình phu nhân đã kéo nàng, hỏi: “Trên đường đi tốt chứ? Có chỗ nào không thoải mái không...”
”Không, đều tốt, dì thì sao?” Diệp Tố Huân cười trả lời.
”Dì khỏe, thấy cháu càng khỏe hơn.” Trình phu nhân cười hớn hở, đột nhiên nụ cười đông lại, Diệp Tố Huân xoay người theo tầm mắt của bà, chỉ thấy trong mắt Mạnh Tuyết Nghi rưng rưng, bờ môi nhúc nhích, nhìn Trình phu nhân muốn nói lại thôi.
Bốn phía đột nhiên yên lặng, gió nhẹ thổi qua, lá cây rung động, mang theo tiếng nức nở.
”Ngươi là?” Giọng nói Trình phu nhân có chút run rẩy.
”Nương, chúng con trên đường gặp được dì Mạnh, rất hợp duyên nên hài nhi mới mời bà đến nhà chúng ta.” Trình Sâm hơi có chút dồn dập giải thích.
”Mạnh?” Trình phu nhân lẩm bẩm nói.
”Đúng vậy, nương, dì Mạnh rất có duyên với nhà ta, dì ấy cùng họ với người, lại cùng tên dì Hoa.”
”Cùng họ với ta? Cùng tên với dì Hoa con? Mạnh Tuyết Nghi?” Trình phu nhân lùi lại hai bước, bỗng nhiên một tay che miệng, hô to: “Lui ra, tất cả các ngươi lui ra.”
Sao vậy? Diệp Tố Huân bị hù sợ, những nha hoàn Trình gia kia thấp giọng hô vài tiếng, mọi người sẽ cực kỳ nhanh chóng đi ra, Diệp Tố Huân ngẩng đầu muốn hỏi Trình Sâm đã thấy sắc mặt Trình Sâm trắng bệch, nhìn Mạnh Tuyết Nghi giống như gặp quỷ.
”Sâm Nhi, Huân Nhi, các ngươi cũng lui ra.” Mắt Trình phu nhân không rời Mạnh Tuyết Nghi, quát chói tai.
Trình phu nhân chưa từng luống cuống như thế, Trình Sâm lại bất thường, Diệp Tố Huân kéo nhẹ tay áo Trình Sâm, thấp giọng nói: “Biểu ca, chúng ta đi thôi.”
Kéo Trình Sâm tới phòng ngoài, Diệp Tố Huân thoáng dừng lại.
”Tuyết Nghi...” Bên trong truyền đến tiếng Trình phu nhân bi thương kêu to.
” Thu Tuyền...” Mạnh Tuyết Nghi khàn khàn nói.
Họ là người đã quen nhau, Diệp Tố Huân có chút ngốc trệ, Trình Sâm lảo đảo cái, Diệp Tố Huân bị đụng phải, thiếu chút nữa té ngã.
” Sâm biểu ca, dì Mạnh là ai?” Dựa vào trực giác, Diệp Tố Huân cảm thấy quan hệ giữa Mạnh Tuyết Nghi và Trình gia không hề tầm thường.
”Một cố nhân.” Trình Sâm mỉm cười, trong đôi mắt lạnh nhạt lại phủ sương mù mờ mịt, “Tố Huân muội muội, chúng ta đi thôi, đừng ảnh hưởng họ ôn chuyện.”
Bước vào Mộc Tuyết Viên đã từng ở, Trình Sâm cũng không có ý rời đi, Diệp Tố Huân thấy hắn mất tinh thần, nhất thời cũng không tiện mở miệng đuổi người, hai người đứng đấy lặng yên, hồi lâu, Trình Sâm chỉ vào bức họa trên tường, thấp giọng hỏi: “Nàng có đẹp không?”
”Rất đẹp.” Diệp Tố Huân tự đáy lòng khen. Tranh này rất giống mẫu thân nàng, mặt mày không có nửa điểm khác biệt. Nhưng nhìn kĩ sẽ thấy người trong tranh nhiều hơn phần tự tin, thong dong, lạnh nhạt và cao quý, mê hoặc lòng người.
Trình Sâm ngồi xuống ghế, dựa đầu vào ghế dựa, chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Sao nàng lại xuất hiện vậy?”
Giọng hắn rất nhỏ, Diệp Tố Huân chỉ nghe được mơ hồ, nàng cho là mình nghe lầm.
Trình Sâm không trả lời, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mũi thở khẽ nhúc nhích, trong lồng ngực có tiếng nặng nề truyền ra.
Hắn đang khóc? Diệp Tố Huân ngây người, bỗng nhiên Trình Sâm nhảy dựng lên, Diệp Tố Huân chưa hoàn hồn đã bị hắn gắt gao kéo vào trong ngực.
”Sâm biểu ca, thả ta ra...” Diệp Tố Huân sợ tới mức liều mình giãy dụa, Trình Sâm luống cuống làm cho nàng sợ hãi, sợ hãi dần khuếch tán trong lòng, như sóng biển muốn bao phủ lấy nàng.
”Để ta ôm một lúc thôi...” Trình Sâm nhẹ hô: “Cho ta một lúc, ôm một lúc!”
Hắn rất thống khổ, tại sao? Cái loại đau tâm tê liệt phế này, giống như nam tử Quân Duệ nàng đã gặp ở núi Huyền Không. Diệp Tố Huân thất thần, giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Sâm.
Nhìn hai người ôm nhau thân thiết trước mặt, Ngu Quân Duệ thực hy vọng, mình không cảm ứng được xe ngựa đi ngang qua có Diệp Tố Huân, không trở về Giang Ninh, cũng không trộm nhảy vào Trình gia để tìm kiếm nàng. Nếu như hắn không đến thì sẽ không chứng kiến một màn khiến con tim như ngừng đập này.
Trình Sâm thì thào: “Tố Huân muội muội, ôm chặt ta, xin muội ôm chặt ta một chút!”
Diệp Tố Huân vỗ nhẹ lưng hắn, nhỏ giọng an ủi: “Sâm biểu ca, có cái gì không vui thì cứ nói ra!”
Bản thân càng không vui, ngày đêm lo lắng cho nàng, vì sao nàng lại hung ác với mình, tuyệt không nhớ tình cũ, chỉ trong chớp mắt, lại cùng nam nhân khác thân mật?
Ngu Quân Duệ muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng hắn không hỏi nổi, hắn yêu nàng sủng nàng, nhưng kiếp trước hắn cũng thật có lỗi với nàng. Hắn muốn lớn tiếng khóc thét nhưng hắn không được, sao hắn có thể khóc chứ? Hắn là nam nhân, trong bất cứ hoàn cảnh, bất cứ tình huống nào cũng muốn đứng vững không ngã giống như núi cao.
Mà thôi! Không phải đã nói Tố Tố không thích mình thì sẽ buông tay sao? Xúc động phẫn nộ lui lại, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh mà an tường.
”Tố Tố, cầu cho nàng được hạnh phúc.” Hắn nhẹ nhàng nói trong lòng, quay người ra cửa trước.
Phía chân trời, ráng mây tươi đẹp, thay đổi thất thường, kí ức kiếp trước giống như tia chớp xẹt qua mắt Ngu Quân Duệ, bao lần hắn và nàng chìm trong hào quang cuồng nhiệt ân ái....
Những kích tình phóng túng tâm hồn... Trong triền miên để cho người ta mê mẩn...
Nụ hoa ngượng ngùng chớm nở kia, mị hoặc mê người kia sắp thuộc về người khác rồi, da thịt bạch ngọc sau này là do người khác vuốt ve, eo thon tựa cành liễu kia không còn cong lại vì mình nữa...
Không! Mặt hắn trở nên lạnh như băng, thân thể lập tức cứng ngắc.
Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy một lực rất lớn kéo mình, bịch một tiếng, trái lại Trình Sâm lại nằm trên đất, mình bị cuốn vào một vòng ôm ấm áp.
Diệp Tố Huân vừa muốn hét to gọi người, chợt im bặt, tuy không rõ mặt nhưng khí tức quen thuộc nóng rực, nàng có thể khẳng định người đang ôm mình chính là cái người trên núi Huyền Không kia.
Cánh tay hắn vòng quá chặt, Diệp Tố Huân có chút không thở nổi, thấp giọng nói: “Ngươi thả ta ra.”
”Không buông.” Ôm thân thể mềm mại, ngực Ngu Quân Duệ một hồi co rút đau đớn, vừa rồi thân thể này đã bị Trình Sâm ôm, không biết lúc mình không có, bọn họ còn làm gì nữa.
” Tố Tố, nàng và Trình Sâm đã làm chuyện ta với nàng từng làm sao?”
”Ngươi nói cái gì?” Diệp Tố Huân giương mắt nhìn Ngu Quân Duệ, tròng mắt đen nhánh lộ vẻ mờ mịt.
Vẻ mặt nàng giống như không biết mình, Ngu Quân Duệ vừa đau xót vừa tức giận, qua một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Tố Tố, tuy đời này chúng ta chưa từng làm nhưng nàng thật có thể quên kí ức vui vẻ, ngọt ngào trước kia của chúng ta, hoan ái với nam nhân khác? Hay là, nàng và Trình Sâm đã làm những chuyện chúng ta đã làm?”
Lúc này hắn có ý gì, Diệp Tố Huân hiểu rõ, hắn nghi ngờ mình và Trình Sâm không trong sạch, trong nháy mắt, khí huyết dâng lên, không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ cắn vào lồng ngực Ngu Quân Duệ.
”Tố Tố...” Ngu Quân Duệ thì thào, thấp giọng kêu một tiếng nhưng không tránh không né.
Mùi máu tươi tràn ra trong miệng, Diệp Tố Huân cảm giác ngực mình rất đau, đau đến mức nàng nhịn không được liều mạng đẩy người kia ra, chỉ cần thoát khỏi hắn, sẽ không đau lòng nữa.
”Tố Tố, đừng rời bỏ ta.” Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân thêm chặt, hắn sợ vừa thả lỏng tay, người trong ngực sẽ biến mất, từ này về sau không gặp lại.
”Ngươi thả ta ra, ta không biết ngươi.” Diệp Tố Huân kêu lên.
”Không biết ta?”
Trời đất như quay cuồng, lưng Diệp Tố Huân kịch liệt đau nhức, cả người bị ẩy xuống đất.
”Ngươi muốn làm cái gì?” Một màn trên núi Huyền Không tái hiện, Diệp Tố Huân không nhịn được lùi lại.
”Ta muốn làm cái gì? Làm chuyện trước kia chúng ta hay làm, để nàng có thể nhớ lại ta.” Ngu Quân Duệ âm lãnh nhìn chằm chằm vào Diệp Tố Huân, hắn đã chịu đủ rồi.
Mặt mũi của hắn vặn vẹo dữ tợn, bi phẫn, cuồng dại, Diệp Tố Huân sợ tới mức kêu to: “Sâm biểu ca...”
Nàng kêu càng thêm đã kích thích Ngu Quân Duệ, “Tố Tố, vì Trình Sâm, nàng muốn vứt bỏ ta?”
Hắn nói rất chậm, từng chữ nghiến răng nghiến lợi.
”Tố Tố, hai đời chúng ta cộng lại gần bảy năm, thời gian bảy năm, không thắng nổi một tháng ở chung giữa nàng và Trình Sâm sao?”
Tay hắn dùng sức rất lớn, giống như móng vuốt thép kẹp vào bả vai Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân thống khổ rên rỉ một tiếng, tại thời điểm nàng không có ý thức, một tiếng Quân Duệ đã thốt ra.
”Quân Duệ ca ca, đau quá, huynh thả muội ra.”
Bình luận truyện