Dụ Quân Hoan

Chương 48: , xuân quang mất hồn: mộng tình sầu



“Quân Duệ ca ca...” Diệp Tố Huân mơ mơ màng màng hô hào, hoàn toàn sa vào bên trong tình dục, eo dao động lắc mông, lung tung nói, “Quân Duệ ca ca... Ah... Nhanh một chút...”

Lời nói dâm đãng như vậy, Ngu Quân Duệ lại nhịn không được, quét toàn bộ đồ vật trên thư án xuống đất, ôm Diệp Tố Huân đặt trên đó.

”Tố Tố, huynh không chịu được rồi...” Lời mập mờ vừa nói xong, một cây gậy thô lớn phá tan chướng ngại chạy vội đi vào.

”A! Đau!” Diệp Tố Huân hít một hơi, nửa người trên cong lên, ôm cổ Ngu Quân Duệ nước mắt rơi như mưa.

”Tố Tố, nhịn một chút...” Ngu Quân Duệ đầy mồ hôi, ngừng suy nghĩ, mật đạo run rẩy khiến hắn không dừng được.

”Đau lắm! Huynh đi ra!” Diệp Tố Huân dùng sức xô đẩy vặn vẹo, nàng không uốn éo còn may, vừa uốn éo xong, phía dưới càng xoắn chặt, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy một cây côn như muốn đứt.

”Tố Tố thả lỏng, huynh đi ra là được...”

”Hu hu...” Diệp Tố Huân cắn, Ngu Quân Duệ hít một hơi thật sâu định rút ra ngoài, Diệp Tố Huân bị đau, cánh hoa run rẩy, tiến không được lui không xong, thật tra tấn người. Ngu Quân Duệ không có cách nào, nới lỏng vòng eo Diệp Tố Huân hai tay mò xuống, muốn đẩy cánh hoa ra lại để cho côn bổng rời khỏi.

Vừa cúi đầu đã thấy rõ chỗ hai người kết hợp, cây gậy tráng kiện và ** đỏ tươi ướt át không có khe hở, cánh hoa kiều nộn bởi vì đau đớn mà run rẩy kịch liệt, lại khiến Ngu Quân Duệ kích động đến sợ run chính là giữa nước chảy óng ánh có máu đỏ, Ngu Quân Duệ chăm chú nhìn, nháy mắt cũng không, hai con ngươi chậm rãi đỏ dần, đột nhiên một giọt nước mặt rơi xuống, không hề báo động trước, một giọt lại một giọt, rơi vào tơ máu đỏ thẫm.

”Quân Duệ ca ca, sao vậy?” Diệp Tố Huân đã quên đau đớn, có chút lo sợ không yên mà hỏi thăm.

”Huynh sợ hãi.” Hai tay Ngu Quân Duệ nâng mặt Diệp Tố Huân lên, trán kề trán, hai chóp mũi chạm nhau, “Tố Tố, huynh rất sợ hãi, sợ sẽ mất muội...”

Nước mắt ấm áp chảy trên mặt Diệp Tố Huân, trượt đến miệng, mằn mặn, lòng Diệp Tố Huân chua xót, thế nào cũng cũng không nghĩ ra, một người cương nghị, lạnh lùng, kiên cường, vậy mà yêu hèn mọn như thế, e sợ như vậy.

”Bây giờ Tố Tố là của chàng...” Diệp Tố Huân lẩm bẩm, ôm cổ Ngu Quân Duệ thêm chặt, ngượng ngùng vặn vẹo uốn éo thân thể.

”Tố Tố...”

”Muội muốn...”

”Được!”

”Dùng sức chút... nhanh lên...”

”Có đau hay không?”

”Không đau...”

Thật sự không đau đớn, đau đớn da thịt đâu bì được cảm động nơi trái tim chứ.

Luật động ôn nhu biến thành trận bão, lực hơn ngàn hơn ngàn, tạo ra một màn vui thích tràn ra khắp nơi, cả người Diệp Tố Huân mềm yếu, hai tay không rời cổ hắn, nửa người trên yếu đuối trên thư án, sau lại bị Ngu Quân Duệ ôm ép xuống trên bệ cửa sổ, hắn giữ eo nhỏ, hung hăng xuyên vào từ phía sau, Diệp Tố Huân loay hoay đủ loại tư thế theo hắn, căn bản có muốn kháng nghị cũng đã quên, thân thể giống như bị ngàn con kiến bò, ngưa ngứa thấm dần trong cốt tủy rồi chảy xuôi theo máu, đâu đâu cũng có...

Tra tấn như vậy, hết lần này đến lần khác, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra rặng mây đỏ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chỗ dưới kia cũng giống thân thể, rung động theo mỗi lần cây gậy kia ra vào.

”Thoải mái không, Tố Tố?”

”Thoải.... mái...”

Diệp Tố Huân nhăn mày há miệng, giống tố cáo lại như khóc lóc rồi hệt như mời gọi, biểu lộ vừa vui thích, lại không khác gì đang khổ sở. Lại qua một chung trà, Ngu Quân Duệ còn không có ý tứ dừng lại, cây gậy nóng ngẩng cao đầy ý chí chiến đấu, Diệp Tố Huân không chịu nổi cầu xin tha thứ: “Quân Duệ ca ca... Mau khiến nó... dừng... Muội không chịu được...”

”Không thoải mái sao?”

”Thoải mái... Sắp... chết rồi, huynh không ra... muội sẽ chết...” Diệp Tố Huân đứt quãng rên rỉ cầu xin tha thứ, chỗ riêng tư càng không ngừng co rút, từng đợt rồi lại từng đợt chất lỏng tuôn ra, cảm giác tuyệt định khiến nàng tê liệt, thực sự chịu không nổi.

Ngu Quân Duệ nhìn Diệp Tố Huân đến nửa chết nửa sống, thân thể run run theo từng lần va chạm của mình, không khỏi thêm động tình, càng ra vào thêm mãnh liệt, rút rồi lại đâm mạnh, chạm vào chỗ sâu nhất.

”A...” Diệp Tố Huân thét lên một tiếng, thân thể run rẩy một hồi, một cỗ dịch nóng tuôn ra, Ngu Quân Duệ gầm nhẹ, mãnh liệt rút cây gậy nóng, dốc toàn bộ lực lượng phun ra.

Trong đầu Diệp Tố Huân trống rỗng, tứ chi mềm mại không thể động đậy, trong mơ mơ màng màng thấy Ngu Quân Duệ rời đi, một lát trở về, sau đó mới bắt đầu thu dọn quần áo, Diệp Tố Huân há miệng muốn nói nhưng ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, bờ môi nhúc nhích rồi lại thôi.

Kiều nhuyễn lười biếng vô lực như thế, Ngu Quân Duệ nhìn đến nóng cả người, nhưng nhờ có kinh nghiệm đời trước, không dám làm theo ý mình như khi đó, chỉ liếm liếm môi khô đè dục hỏa xuống, cúi đầu xuống hôn Diệp Tố Huân, thấp giọng nói: “Tố Tố, nào, đi tắm.”

Chìm trong làn nước ấm, Diệp Tố Huân cảm thấy vô cùng thích ý, không khỏi buông lỏng thân thể, nhắm mắt lại nhắm mắt lại than khẽ. Mới lúc ân ái khoái đến quên cả đau đớn, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân như bị vật nặng nghiền vài lần, không chỗ nào không đau, chỗ dưới không khác bị dao cùn cắt, đau đến đầu ngón tay đều run rẩy.

Rõ ràng cực kỳ đau đớn nhưng vì sao không hối hận, trong đầu nghĩ đến thời gian vừa nãy, Diệp Tố Huân im ắng nhếch miệng cười cười.

Mình không danh không phận đã thất thân, Diệp Tố Huân lẳng lặng nhớ lại, trong lòng không khổ sở, tựa hồ làm như vậy với Ngu Quân Duệ là điều đương nhiên.

Hắn nói hai người bọn họ sống lại, nhất định gút mắc kiếp trước rất sâu? Sâu đến mình đã mất kí ức, lại vẫn yêu hắn say đắm.

Hai người Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân vong tình, một người gầm nhẹ người kia rên rỉ, tiếng động lan xuống dưới lầu, mặc dù không rõ nhưng nếu có người chăm chú nghe, sẽ hiểu ra cái gì đó.

Tuy nói như vậy không hợp lễ pháp, nhưng Lục La và Tử Điệp lại cho rằng không sao, trong lòng hai người hận không thể tiểu thư nhà mình và Ngu Quân Duệ hợp thành một thể, như vậy, từ nay về sau con đường phía trước của tiểu thư không cần lo nữa.

Lúc Ngu Quân Duệ lặng lẽ xuống lầu, cửa phòng két một tiếng, Lục La nghe tiếng định đi đóng cửa, Ngu Quân Duệ lại ra dấu không cần đóng, Lục La khó hiểu, trông cửa lớn, không lâu sau, Ngu Quân Duệ xách theo một thùng nước nóng lớn trở về, sau khi lên lầu gần nửa canh giờ mới rời đi.

Lục La đóng kỹ cửa sân trở về phòng, Tử Điệp còn chưa ngủ, hai người đồng thời cảm thán không thôi, Tử Điệp nói:: Tiểu thư có phúc.”

”Đúng vậy! Ngu Nhị thiếu gia một lòng đợi tiểu thư, thật khiến người ta hâm mộ.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đêm đã khuya còn chưa ngủ, bên cạnh các nàng, Hoa Ẩn Dật cũng trằn trọc, nghĩ trước nghĩ sau, khó có thể bình tĩnh.

Lúc an bài chỗ nghỉ chân, bởi vì bà tính là trưởng bối của Diệp Tố Huân, Lưu Thị vốn muốn cho bà một viện độc lập, nhưng chính bà yêu cầu túc tại Lê Viên với Diệp Tố Huân.

Đêm nay xem ra, đúng như Trình phu nhân nói, nhi tử thích Diệp Tố Huân, chỉ là...

Hoa Ẩn Dật nghĩ đến động tĩnh như ẩn như hiện lên trên lầu, khổ sở thay nhi tử, tình cảm của Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân đã gắn bó như vậy, dù có thể thú nàng vào, cũng không thể cứu vãn nổi nữa.

Hoa Ẩn Dật càng nghĩ càng đau khổ, trượng phu và nhi tử ở ngay trước mặt, cũng không dám nhận lại, nhớ tới buổi chiều nhi tử trách móc không phong độ chút nào, càng khó ngủ hơn.

Lật qua lăn lại trên giường hồi lâu, lúc tiếng trống canh gõ Canh ba, Hoa Ẩn Dật đứng dậy mặc xiêm y vào, lặng lẽ mở cửa đi ra khỏi Lê Viên.

Lan Viên tĩnh lặng im ắng, ẩn trong góc tối, Hoa Ẩn Dật lặng yên nhìn thật lâu, chân nâng lên, vô tri vô giác đi đến Cúc Viên.

Buổi chiều Ngu Diệu Sùng vặn hỏi nhi tử một hồi, nghĩ đến lời đồn về Diêu Ý Chân, thê tử vợ đã chết thật sự sẽ không thích, Diệp Tố Huân lại không ngốc nữa, kỳ thật lấy con dâu trưởng không tệ, trong lòng hậm hực, sau khi quay trở lại Cúc Viên không ngừng uống rượu giải sầu, mắt say lờ đờ mông lung, lúc ngẩng đầu chợt thấy ngoài cửa sổ có một người đứng yên ở đó.

Người kia ẩn ở từ một nơi bí mật gần đó, nhìn không rõ, chỉ thấy tóc dài mềm mại lưu động, giống như tơ gấm trợt xuống dọc theo phần cổ ưu mỹ, dáng người nhỏ bé và yếu ớt dịu dàng mà đứng, như hoa cúc ưu nhã đón gió thu chập chờn nở rộ.

”Ẩn Dật, nàng chịu về gặp ta rồi...” Nhìn xuyên qua màn đêm, tinh thần Ngu Diệu Sùng hoảng hốt, lẩm bẩm, gió thổi nhè nhẹ, tiếng cành lá lay động sàn sạt trong đêm tối yên tĩnh tạo ra ngọt ngào đẹp và tĩnh mịch hài hòa.

Ngu Diệu Sùng đi nhanh ra cửa, ống tay áo phật động, ánh nến lay động vài cái rồi tắt lịm, bốn phía lâm vào trong bóng tối.

Diệu Sùng muốn ngủ, Hoa Ẩn Dật buồn vô cớ quay người, chợt nghe một tiếng két, chưa hoàn hồn thì một đôi tay đã ôm lấy bà từ phía sau, mùi rượu nóng hừng hực chui vào cổ.

”Ẩn Dật Ẩn Dật, sao nhiều năm như thế nàng mới trở về gặp ta...”

Không! Ta không phải Ẩn Dật. Hoa Ẩn Dật tự nhủ.

”Ẩn Dật... A...... Thật thoải mái, ta lại chạm được vào nàng rồi...”

Một tay nhấc váy dài Hoa Ẩn Dật lên, lướt qua phần bụng, đi đến giữa hai bắp đùi.

Xử lí thế nào đây? Sắc mặt Hoa Ẩn Dật biến thành tái nhợt, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy. Bộ dáng mình như vậy, nếu để Diệu Sùng thấy, chỉ sợ... Đây là ở bên ngoài, sao Diệu Sùng lại... Hoa Ẩn Dật cực kỳ sợ hãi, há to miệng, cũng không dám phát ra tiếng.

”Ẩn Dật, sao nàng lại làm thế chứ?” Ngu Diệu Sùng chìm vào hôn mê, bất mãn hít một hơi, tay di chuyển, xoa nắn ngọn núi.

”Diệu Sùng...” Hoa Ẩn Dật hô hào trong lòng, hai mươi năm trôi qua, nam nhân ngày nhớ đêm mong lại một lần nữa chạm đến thân thể. Hoa Ẩn Dật xấu hổ, nóng nảy lại ngọt ngào, rốt cuộc bà lại lần nữa cảm nhận được tư vị đã xa cách từ lâu, không dám gọi cũng không dám trách móc.

Ngu Diệu Sùng xoa nắn một lát thì chuyển xuống dưới, ngón tay khiêu lửa, thở hổn hển thấp giọng nói: “Ẩn Dật, ướt đây này!”

Ngón tay khẽ vuốt, trì hoãn, rồi dùng sức, mở mạnh cánh hoa lại nhanh, sau đó, quần áo rơi xuống đất...

”Không được đấy... Không thể như vậy...” Hoa Ẩn Dật điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng dục vọng đã sôi trào trong thân thể, căn bản không cách nào kháng cự, thậm chí còn phối hợp, Ngu Diệu Sùng thuần thục vuốt ve, chậm chạp rút vào, đưa ra trong hoa tâm.

”Làm thế nào đây? Mình đâu thể đẩy ra...” Hoa Ẩn Dật đỏ mặt nghĩ, phía dưới chất lỏng ngày càng nhiều, Ngu Diệu Sùng hiển nhiên rất hưng phấn, động tác ngón tay dần dần nhanh hơn, sức lực cũng càng lúc càng lớn.

”Ẩn Dật, ta sẽ khiến nàng thoải mái...” Ông gọi khẽ, bỗng nhiên rút tay ra đình chỉ động tác.

”Đã xong?” Hoa Ẩn Dật nhẹ nhàng thở ra, ẩn ẩn có chút thất vọng, trọng nội tâm thế mà có loại cảm giác chờ mong.

Mới chỉ là khởi đầu, tiếng cởi y phục sột sột soạt soạt, thân thể rất nhanh bị kéo đi, mặt Hoa Ẩn Dật bị hướng xuống trên mặt đất, đồ vật kiên cố chống đỡ ở khe mông, chậm rãi hướng xuống, chèn ép bộ vị ướt át, chân thật mà nóng bỏng.

Hoa Ẩn Dật sợ ngây người, đây là bên ngoài đấy, trước kia bọn họ chưa bao giờ làm.

Dùng lực xông vào địa phương đã bị bỏ lâu, vật nóng cứng rắn ma sát thân thể, rút động ở bên trong,, ngọn núi ma sát trên mặt đất cứng rắn thô ráp có chút đau đớn mang theo xúc cảm lửa nóng, cả người Hoa Ẩn Dật không tự chủ được rung rung, có hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt bên trong thân thể...

”Ẩn Dật, thật sự sảng khoái...” Tốc độ Ngu Diệu Sùng nhanh hơn, khoái ý cứ thế kéo đến...

**

Sáng sớm, Ngu Quân Duệ chưa đứng dậy, thủ vệ Thạch Đầu lặng lẽ đến báo cáo, sáng sớm Ngu Diệu Sùng gọi hắn đến hỏi.

”Lão gia hỏi, đêm qua có người ngoài ra vào phủ không.”

Trong lòng Ngu Quân Duệ trầm xuống, tối hôm qua cha hắn hỏi trách Ngu Quân Diệp sau đó tâm phiền ý loạn, rất nhanh đã đi ra Trọng Hi Đường quay trở lại Cúc Viên, không đối mặt với Hoa Ẩn Dật. Hôm nay lại muốn tìm người, tức là trong đêm Hoa Ẩn Dật đã gặp mặt Ngu Diệu Sùng?

Muốn tìm người, xác nhận sau khi bái kiến xong không nói chuyện với nhau, không biết người sẽ ngụ ở trong Ngu phủ. Ngu Quân Duệ đoán vậy, đứng dậy rửa mặt, mặc chỉnh tề xong tiến tới Cúc Viên vấn an.

Hửng đông, Ngu Diệu Sùng tỉnh lại trên đất, xiêm y trên người mặc dù loạn nhưng vẫn khá chỉnh tề, vốn tưởng rằng chỉ là một giấc chiêm bao tươi đẹp nhưng khi thấy chất lỏng sền sệt ngưng kết trên mặt đất thì không hề nghĩ như vậy nữa.

Tuy say, nhưng cảm giác trong ấn tượng đúng là cảm giác khi cùng một chỗ với Hoa Ẩn Dật mới có, Ngu Diệu Sùng thất thần hỏi Thạch Đầu, lúc biết được không có người ra vào, lòng ngũ vị đảo lộn, không biết là thất vọng hay là mừng rỡ.

Xán Nhi tiến đến bẩm báo Ngu Quân Duệ đến đây thỉnh an, Ngu Diệu Sùng tâm phiền ý loạn, khoát tay nói: “Đã biết, bảo Nhị thiếu gia trở về.”

”Thôi để Nhị thiếu gia vào đi.” Xán Nhi lĩnh mệnh đi ra ngoài, bỗng nhiên Ngu Diệu Sùng nói lại.

Ngu Quân Duệ nhìn phụ thân hết ly này đến ly nọ đổ trà vào miệng, trong lòng có chút do dự, Hoa Ẩn Dật tuyệt sắc vô song, dĩ nhiên Ngu Quân Duệ đã nghe qua, dì Mạnh kia chỉ là người quái dị, không biếlafvif sao, nhìn phụ thân tâm thần không yên như vậy, chẳng lẽ là bởi vì dung nhan...?

Ngu Diệu Sùng uống liền hơn mười chén, sau đó ném mạnh đi, hít một hơi thật sâu, giống như lưng đeo ngàn gánh nặng, trầm trọng mở miệng: “Duệ Nhi, trước đó có tin Huân Nhi hãm thân thanh lâu, nếu là sự thật, con còn có thể cầu hôn nó sao?”

Nếu Tố Tố thật bị như vậy, ta sẽ thương yêu nàng gấp bội, xoa dịu vết thương của nàng, đương nhiên vẫn muốn lấy nàng.

Giống như không nghi ngờ dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật, không có nghe Thạch Đầu nói Ngu Diệu Sùng tìm người, tất nhiên Ngu Quân Duệ nói chuyện như vậy. Trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Nếu Tố Tố bị như vậy, chỉ sợ sẽ chết để bảo toàn, hài nhi không có cơ hội lựa chọn.”

”Chết để bảo toàn!” Ngu Diệu Sùng lẩm bẩm, thật lâu sau ngẩng đầu, giọng nói có chút đắng chát.“Nếu tự tử song không thành, con sẽ làm thế nào?”

Có hàm ý, Ngu Quân Duệ đã hiểu rõ, dì Mạnh thật sự là Hoa Ẩn Dật từng thất thân với người khác, dùng cái chết để bảo toàn danh dự, chỉ là không biết vì sao lại vẫn còn sống.

Cảnh ngộ của Hoa Ẩn Dật quả nhiên thật đáng buồn, nếu đổi lại là Tố Tố, hắn căn bản sẽ không do dự, đương nhiên là lập tức tương nhận, thương nàng, sủng ái nàng để chữa trị vết thương trong lòng kia.

Phụ thân lại còn hỏi mình xem ra lại có chi ý không muốn tương nhận, trong nội tâm Ngu Quân Duệ thầm cảm thấy không đáng thay Hoa Ẩn Dật.

Nếu vì tư lợi thì nên thuận theo ý của Ngu Diệu Sùng: không nhận lại Hoa Ẩn Dật. Hiện nương mình là chính thất Ngu Diệu Sùng, Hoa Ẩn Dật trở về, thân phận mẫu thân liền lúng ta lúng túng. Ngu Quân Diệp đang bị mất dần sự yêu thương của Ngu Diệu Sùng, nếu Hoa Ẩn Dật trở về, chỉ sợ Ngu Quân Diệp đã có mẫu thân bên người Ngu Diệu Sùng, càng có sức hơn để tranh giành Diệp Tố Huân với mình.

Nhưng mà thế nào thì Hoa Ẩn Dật nói là thê tử kết tóc của phụ thân, một tuyệt sắc giai nhân không biết vì sao biến thành người quái dị đã đủ đáng thương, hai mươi năm có phu quân có con trai lại không dám nhận lại, nghe Diệp Tố Huân nói, còn sống một mình thê lương cô tịch nơi sơn dã, cảnh ngộ như vậy mà mình còn bỏ đá xuống giếng, quá không nhân tính rồi.

Ngu Quân Duệ hơi chút suy tư, cẩn thận mà nói: “Người ta nói chết là hết, đã từng tự tử để bảo toàn thì tất cả những gì trước đó đương nhiên là xóa bỏ.”

”Ý con là?” Ngu Diệu Sùng cầm chặt ly trà, hai tay hơn run.

”Lời thế kết duyên còn đó! Tình cảm khó kiếm trong mơ! Nếu đã chết mà còn sống lại được gặp nhau, tự nhiên quý trọng gấp bội.” Ngu Quân Duệ cúi thấp đầu, thấp giọng nói.

”Lời thế kết duyên còn đó! Tình cảm khó kiếm trong mơ! “ Ngu Diệu Sùng thì thào rồi im bặt, giọng nghẹn ngào. Ngu Quân Duệ không muốn nhiều lời, khẽ khom người, nói: “Cha, khoa sắp tới, hài nhi nghĩ đi ra bên ngoài đi một chút, xem xét các tú tài có người đặc biệt có danh vọng hay không hoặc là người có bối cảnh đặc thù...”

Việc này vô cùng quan trọng, tuy nói chấm bài thi nhưng người có danh vọng hoặc có bối cảnh thì lúc chấm phải xem xét thận trọng hơn, không thể phán quyết sai, đây là Ngu Quân Duệ phân ưu thay vi phụ, chú ý giúp phụ thân, lúc tiến hành thi cử thỏa đáng, không có gì bất ngờ xảy ra.

Ngu Diệu Sùng thoáng hoàn hồn, nhìn tư thế con thứ hai oai hùng bừng bừng phấn chấn, trong nội tâm cảm khái vô hạn, con thứ hai này tại sao không gửi hồn vào bụng Ẩn Dật, biến thành con trai cả của ông chứ.

Đè xuống suy nghĩ lộn xộn trong lòng, Ngu Diệu Sùng miễn cưỡng cười, nói: “Đi thôi.”

Ngu Quân Duệ đáp một tiếng, quay người bước ra ngoài.

”Duệ Nhi, hôn sự của con và Huân Nhi, đợi thêm ít thời gian nữa.” Ngu Diệu Sùng gọi với theo.

”Hôn sự của hài nhi không cần phụ thân ưu phiền, tất nhiên là đợi đại ca nghĩ thông suốt mới nhắc lại.” Ngu Quân Duệ cung kính nói.

”Vẫn là con hiểu chuyện.” Ngu Diệu Sùng tán thưởng.

Lúc ra Trọng Hi Đường, trên mặt Ngu Quân Duệ hiện lên một nụ cười khổ. Hắn chưa từng hiểu chuyện nếu như vậy, lòng tâm tâm niệm niệm muốn thành thân với Diệp Tố Huân ngay bây giờ, rồi ôm người trong ngực, che chở nàng, sủng ái nàng, chỉ là, hắn hiểu được, hắn không thể bốc đồng, nếu phụ thân không đồng ý, ắt không thành hôn sự, hắn, chỉ có thể khắc chế mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện