Dụ Quân Hoan
Chương 78: Kiều hoa chọc yêu thương
Môi lưỡi giao nhau, Diệp Tố Huân chậm rãi mở mắt ra, Ngu Quân Duệ thâm tình nhìn nàng, trong mắt hai người chỉ có đối phương ngày nhớ đêm mong, sau một lúc, Ngu Quân Duệ siết chặt eo nhỏ của Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân vòng tay ôm cổ hắn, không kìm lòng được mà khóc nấc lên.
“Quân Duệ ca ca, sao huynh tới chậm như thế, muội khó chịu muốn chết.”
“Ngoan, xin lỗi muội, Quân Duệ ca ca cũng muốn sớm tìm muội.” Ngu Quân Duệ càng ôm Diệp Tố Huân chặt hơn, hôn khắp gương mặt nàng, thì thào an ủi, thề, “Từ nay về sau Quân Duệ ca ca không bao giờ nữa rời muội nữa, cũng không để muội chịu tội.”
Là do bản thân buông thả trộm chạy đi, Diệp Tố Huân khịt khịt mũi, thu nước mắt, thấp giọng nói: “Quân Duệ ca ca, nếu muội biến thành người quái dị như dì Mạnh, huynh còn cần muội không?”
“Tố Tố, câu hỏi này muội không cần hỏi huynh, hỏi chính muội ấy.”
Hỏi chính mình ư, Diệp Tố Huân lại rơi lệ lần nữa, vùi mặt vào trong lồng ngực vững chãi của hắn, cúi đầu mặc cho nước mắt lăn xuống.
“Tố Tố, nói cho muội một tin tốt nhé, cha muội còn sống.”
“Cha muội còn sống sao?” Diệp Tố Huân đẩy Ngu Quân Duệ ra, không dám tin nhìn hắn.
“Ừm, cũng là cha muội bảo huynh lên Mi Sơn tìm muội...” Ngu Quân Duệ tỉ mỉ kể lại những lời nói của Diệp Bác Chinh.
Sau khi Diệp Tố Vân về nhà, không thấy Ngu Quân Diệp, biết là mình đã mắc mưu, vì thế muốn tới Giang Ninh một lần nữa. Diệp Bác Chinh hỏi thử Diệp Tố Vân, thấy cô ả trả lời ban đầu Ngu gia vốn muốn để hai tỷ muội Diệp Tố Huân cùng về, giờ Ngu gia chỉ lừa Diệp Tố Vân về, giữ lại Diệp Tố Huân, hiển nhiên là vừa ý đại nữ nhi, vì thế ông kiên quyết không đồng ý Diệp Tố Vân quay lại Giang Ninh.
Ngay lúc đó, Thương gia tới cửa cầu thân cho hai nhi tử, Diệp Bác Chinh nghĩ rằng phụ tử Thương gia là bè lũ gian trá, không phải đối tượng phó thác cả đời, liền từ chối.
Diệp Trần thị lại ham tài sản Thương gia, thấy hai nhi tử nhà họ cũng tuấn tú lịch sử, vả lại, bà ta vẫn chưa tìm được loại thuốc nào khôi phục hoàn toàn dung mạo cho Diệp Tố Nguyệt, cảm thấy mối hôn sự này cực kì như ý, nếu lỡ e sẽ không tìm được mối nào hơn, bắt đầu dùng thủ đoạn muốn Diệp Bác Chinh đồng ý, nếu không đồng ý thì để Diệp Tố Vân đến Giang Ninh cứu vãn hôn sự với Ngu gia.
“Cha muội không đồng ý, bởi vì muội chưa về nhà, nhưng hôn sự có dấu hiệu thành công, cũng phải bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, vì thế tự mình sắp xếp đồ cưới cho muội, Diệp Trần thị lại ép cha muội lấy mấy phần của muội chia cho Diệp Tố Nguyệt và Diệp Tố Vân, cha muội lấy lí do chính thứ khác biệt từ chối bà ta. Diệp Trần thị thẹn quá hóa giận, tức thì hạ thuốc cha muội...”
“Đồ thâm hiểm độc địa.” Diệp Tố Huân mắng: “Uổng phí mười mấy năm nay cha muội sủng ái bà ta, thế mà lại đối xử với cha muội....”
“Sủng ái? Cũng chưa hẳn là đúng.” Ngu Quân Duệ khẽ cười, trước kia chỉ nghi ngờ, sau lần biến cố này cũng nhận ra, người Diệp Bác Chinh yêu thật sự là Diệp Dương, sủng ái Diệp Trần thị, chỉ là đáp ứng nhu cầu gia trạch, là một thủ đoạn bảo vệ Diệp Dương thị.
“Ông ấy để Trần di nương quản gia, còn chưa đủ sủng ái bà ta sao?” Diệp Tố Huân bất bình phản bác.
“Không để Trần di nương làm, vậy mẫu thân muội làm tốt được không? Áp chế được kẻ dưới, quản được bếp núc ư?” Ngu Quân Duệ hỏi lại.
Diệp Tố Huân á khẩu không trả lời được.
“Nếu năm mười ba tuổi muội không biến thành ngốc nghếch, dù cha muội có giao quyền trong nhà cho muội, muội nghĩ xem, muội ở nhà được vài năm, đến lúc muội xuất giá, còn không giao vào tay bà ta ư?”
Hình như có lý.
“Cha muội độc chiếm gia tài, thậm chí còn giấu đi, lần này Trần di nương nhốt cha muội, tuyên cáo với người ngoài là cha muội đã mất, gây ra chuyện lớn tới mức đó, còn chẳng chạm được vào một ít gia sản của Diệp gia ấy.”
“Đệ đệ muội thì sao?”
“Không sao, hiện tại đang ở cùng với cha mẹ muội rồi.”
...
Đỉnh động thạch nhũ tựa như tấm màn được tạo nên từ trân châu che phủ bầu trời, ánh sáng lấp lánh, độ ấm nước suối vừa phải, hai người lẳng lặng tựa vào nhau, hưởng thụ vui sướng tương phùng sau xa cách.
Dưới quầng sáng mơ mộng, Ngu Quân Duệ ôm chặt Diệp Tố Huân, đè mông nàng lên cơ thể mình, trong làn nước ấm áp, bộ vị cứng rắn chống lên bụi cỏ mềm mại của Diệp Tố Huân.
“Vừa mới xong, sao nó đã cứng rồi?” Diệp Tố Huân đỏ mặt lấy tay giữ, thấp giọng hỏi.
“Tố Tố, lần này chúng ta gặp phúc trong họa rồi.” Môi Ngu Quân Duệ áp vào tai Diệp Tố Huân, nhấm nháp vành tai mềm yếu đến nóng bừng, cười nhẹ nói: “Có phát hiện nó đã thô lớn hơn trước rất nhiều không?”
Quả đúng là to hơn, cả bàn tay cũng không nắm được (@.@) Gặp lại sau sinh li tử biệt, trong khung cảnh dịu dàng, Diệp Tố Huân cũng buông ra, nhỏ giọng: “Huynh đứng lên đi, để muội xem.”
“Được.”
“Sao lại lớn như thế?” Thấy cự bổng nhỏ nước thô to như cánh tay người, Diệp Tố Huân phát ra tiếng kêu sợ hãi, “Sao nó lại đi vào được?”
Tiếng than sợ hãi này vừa khéo là lời khen ngợi tốt nhất dành cho cây gậy, đồng thời là xuân dược mạnh nhất, dục vọng thiêu đốt hết sức căng thẳng, Ngu Quân Duệ xuống nước, giữ chặt Diệp Tố Huân hôn thật sâu.
Dây dưa cùng cướp đoạt, nỗ lực cùng tìm tòi, trong dòng suối, cơ thể Ngu Quân Duệ dương cương mạnh mẽ mà trôi chảy, từng tấc da thịt đều bền vững kiên cố, cơ thể Diệp Tố Huân yểu điệu, mềm mại không xương, trong sơn động tĩnh lặng, tiếng nước va đập hết sức rõ ràng, tiếng thở dốc nặng nhọc đan quyện cùng tiếng gầm của đàn ông, cảm giác hạnh phúc tốt đẹp như thế dường như khiến người ta muốn khóc òa...
“Két” một tiếng, hai người đang đắm chìm trong cao triều bừng tỉnh, Ngu Quân Duệ nhanh tay ôm Diệp Tố Huân vào lòng, xiêm y nàng đã bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ, biết nhặt lên không thể mặc được, Ngu Quân Duệ lấy y phục bên trong của bản thân mặc vào cho nàng, lại lấy tiết khố quấn tạm lại.
“A...” Một tiếng thét chói tai vang lên, là giọng của Hoa Ẩn Dật, Diệp Tố Huân xấu hổ rồi nóng nảy, vội nép vào sau lưng Ngu Quân Duệ.
Ở cửa động, là cặp Trình Sâm, Hoa Ẩn Dật và một ông lão tóc bạc trắng.
Hoa Ẩn Dật quay lưng đi, Trình Sâm và lão giả kia trợn mắt nhìn đồ vật còn chưa mềm lại trong khố của Ngu Quân Duệ.
“Ngu Quân Duệ, ngươi là người hay động vật?” Trình Sâm nâng tay lên, ngón tay chỉ vào vật kia run run hỏi. Lướt qua chỉ thấy một vật thô dài gấp đôi của mình, khó trách y khiếp sợ.
(Đọc tới đoạn này ta chỉ muốn phun nước vào màn hình ~~~)
“Sao các người có thể may mắn tới cỡ đó chứ? Tiểu Hồng của lão.... A...” Ông lão tóc trắng khóc khàn cả giọng.
Người này chắc chắn là thần y rồi, Diệp Tố Huân thấy ông ta khóc, lờ mờ hiểu ra Tiểu Hồng trong miệng ông là con xà nọ, thấy ông ta quý con rắn nhỏ như bảo bối thì không khỏi nóng nảy.
“Tiền bối, rất xin lỗi, chúng cháu cũng chỉ vô ý...” Diệp Tố Huân bất chấp e lệ, chạy tới trước mặt thần y giải thích một cách lộn xộn, nếu thần y tức họ vì đánh chết rắn của ông ta, không trị mặt cho Hoa Ẩn Dật thì biết làm sao cho phải?
Ngu Quân Duệ nhặt ngoại bào lên mặc vào, xoay người đã thấy tay trái thần y kéo một bàn tay của Diệp Tố Huân, tay phải định cào lên tay nàng.
“Tố Tố, cẩn thận.” Ngu Quân Duệ điểm chân, phi thân đến cũng đã muộn, trên bàn tay trắng muốt nõn nà đã có vài vết máu khá sâu.
Thấy bảo bối trong tim bị thương, Ngu Quân Duệ bực bội đỉnh điểm, một quyền đánh về phía thần y.
“Ngu Quân Duệ, đừng động, huynh mau xem Tố Huân.” Ngu Quân Duệ không đánh trúng thần y, hiển nhiên là võ công thần y cao hơn hắn một bậc, hơi nghiêng người đã tránh được, Ngu Quân Duệ vừa thất chiêu thì sau lưng Trình Sâm kinh hô lên.
Tố Tố thế nào, Ngu Quân Duệ kinh hãi, bất chấp việc phải tìm thần y đòi nợ, vội quay đầu nhìn Diệp Tố Huân.
“Quân Duệ ca ca, huynh xem, thật thần kì.” Trên người Diệp Tố Huân đã xảy ra một chuyện kì lạ chưa từng có, những vết cào đẫm máu ban nãy không thấy đâu nữa, biến mất hoàn toàn.
“Ha ha ha... Ta thành công rồi... thành công rồi... Sau hai mươi năm... cuối cùng đã thành công...” Thần y lớn tiếng cười, nở nụ cười hồi lâu, hai tay bưng đầu ngồi trên đất, khóc tu tu.
Đây là có chuyện gì? Ba người Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ, Trình Sâm nhìn nhau, một lát sau, trong mắt ba người đồng thời lóe lên ánh sáng mừng rỡ, Ngu Quân Duệ quỳ xuống trước tiên, Diệp Tố Huân cũng quỳ theo, Trình Sâm kéo Hoa Ẩn Dật vẫn đang xoay người lại, đồng thời quỳ xuống.
“Vãn bối đa tạ ân tái tạo của Tạ thần y.”
“Đám trẻ thật thông minh.” Thần y lau nước mắt, kéo tay Hoa Ẩn Dật thở dài: “Hai mươi năm rồi, hai mươi năm lão luôn luôn hối hận, tự căm thù bản thân mình...”
Hai mươi năm trước, thần y tận mắt nhìn một tuyệt sắc giai nhân biến thành kẻ quái dị sau khi lột da mặt, luôn hối hận, oán bản thân không tinh y thuật, không làm trọn cả đôi đường, ông ta vơ vét danh dược khắp thiên hạ, trải qua vô số lần thí nghiệm, nuôi con rắn nhỏ màu đỏ nọ, để nó trúng độc của rắn lại hút máu của rắn, lại rèn luyện trong suối nước nóng đề cao kháng thể, mong muốn tạo nên năng lực phục hồi da thịt tốt nhất, dù cho có bị xước da hay lột thịt cũng có thể khôi phục nguyên trạng bằng tốc độ nhanh nhất. Hơn nữa, người có được còn có thể bảo trì mĩ mạo kiều diễm như hoa ít nhất ba mươi năm.
“Nói như vậy tức là dù Tố Tố lột da mặt cho Hoa phu nhân cũng sẽ không bị hủy dung? Thần y, thế trong lúc lột da, Tố Tố có bị đau không?” Ngu Quân Duệ hỏi, hắn không quan tâm tới dung mạo, chỉ sợ Diệp Tố Huân phải chịu đau đớn khi lột da.
“Không cần lột da nữa.” Thần y cười hiền hậu, “Ngươi là người tập võ, hãy truyền chân khí cho vị cô nương này, da thịt cô ấy ngoại trừ có năng lực tự phục hồi, còn có thể tạo ra máu có tác dụng giống như độc của Tiểu Hồng, ta sẽ rút máu Hoa cô nương ra, để cô ấy uống máu vị cô nương kia, sau đó cắt khuôn mặt xước này đi, da thịt phía dưới sẽ nhanh chóng được tái tạo, dung mạo vốn có của cô ấy sẽ khôi phục hoàn toàn, hơn nữa, sau này cũng giống vị cô nương kia, bảo trì mĩ mạo ít nhất ba mươi năm.”
Thật tốt quá! Diệp Tố Huân vừa khóc vừa cười, lôi kéo tay Hoa Ẩn Dật, vui vẻ nói: “Dì Mạnh, sau này dì không cần lo về vấn đề tuổi tác nữa, ba mươi năm sau, Trình Sâm còn già hơn dì đấy!”
“Tố Huân, dì...” Hoa Ẩn Dật mặt đỏ như táo chín cành, Diệp Tố Huân biết bản thân lỡ lời, thả tay Hoa Ẩn Dật ra, xấu hổ tiến vào ngực Ngu Quân Duệ tìm kiếm an ủi.
“Thần y, da mặt Tuyết Nghi sau khi lột ra, có thể giữ gìn được không?” Trình Sâm đột nhiên hỏi.
“Có thể chứ, cậu muốn ư?”
“Vâng, muốn giữ làm kỉ niệm, phiền thần y tặng da mặt này cho tại hạ.”
“Được. Sau khi lột ra, da mặt mỏng như cánh ve, lão sẽ chế tác cho cậu, tướng mạo Hoa cô nương hơi quá, sợ rằng sẽ bị người dòm ngó, nếu sau này các người hành tẩu cũng có thể dán tấm da mặt này lên giả trang thành người quái dị, tránh bớt tai họa.” Thần y quan tâm nói, hai mươi năm trước Hoa Ẩn Dật phải chịu thiệt hại nặng mới có quyết định tặng da mặt mình cho người khác, dù bà không nói, nhưng khi ấy thần y trị bệnh cho bà cũng rõ ràng, lập tức có ý tốt đề nghị.
“Quân Duệ ca ca, sao huynh tới chậm như thế, muội khó chịu muốn chết.”
“Ngoan, xin lỗi muội, Quân Duệ ca ca cũng muốn sớm tìm muội.” Ngu Quân Duệ càng ôm Diệp Tố Huân chặt hơn, hôn khắp gương mặt nàng, thì thào an ủi, thề, “Từ nay về sau Quân Duệ ca ca không bao giờ nữa rời muội nữa, cũng không để muội chịu tội.”
Là do bản thân buông thả trộm chạy đi, Diệp Tố Huân khịt khịt mũi, thu nước mắt, thấp giọng nói: “Quân Duệ ca ca, nếu muội biến thành người quái dị như dì Mạnh, huynh còn cần muội không?”
“Tố Tố, câu hỏi này muội không cần hỏi huynh, hỏi chính muội ấy.”
Hỏi chính mình ư, Diệp Tố Huân lại rơi lệ lần nữa, vùi mặt vào trong lồng ngực vững chãi của hắn, cúi đầu mặc cho nước mắt lăn xuống.
“Tố Tố, nói cho muội một tin tốt nhé, cha muội còn sống.”
“Cha muội còn sống sao?” Diệp Tố Huân đẩy Ngu Quân Duệ ra, không dám tin nhìn hắn.
“Ừm, cũng là cha muội bảo huynh lên Mi Sơn tìm muội...” Ngu Quân Duệ tỉ mỉ kể lại những lời nói của Diệp Bác Chinh.
Sau khi Diệp Tố Vân về nhà, không thấy Ngu Quân Diệp, biết là mình đã mắc mưu, vì thế muốn tới Giang Ninh một lần nữa. Diệp Bác Chinh hỏi thử Diệp Tố Vân, thấy cô ả trả lời ban đầu Ngu gia vốn muốn để hai tỷ muội Diệp Tố Huân cùng về, giờ Ngu gia chỉ lừa Diệp Tố Vân về, giữ lại Diệp Tố Huân, hiển nhiên là vừa ý đại nữ nhi, vì thế ông kiên quyết không đồng ý Diệp Tố Vân quay lại Giang Ninh.
Ngay lúc đó, Thương gia tới cửa cầu thân cho hai nhi tử, Diệp Bác Chinh nghĩ rằng phụ tử Thương gia là bè lũ gian trá, không phải đối tượng phó thác cả đời, liền từ chối.
Diệp Trần thị lại ham tài sản Thương gia, thấy hai nhi tử nhà họ cũng tuấn tú lịch sử, vả lại, bà ta vẫn chưa tìm được loại thuốc nào khôi phục hoàn toàn dung mạo cho Diệp Tố Nguyệt, cảm thấy mối hôn sự này cực kì như ý, nếu lỡ e sẽ không tìm được mối nào hơn, bắt đầu dùng thủ đoạn muốn Diệp Bác Chinh đồng ý, nếu không đồng ý thì để Diệp Tố Vân đến Giang Ninh cứu vãn hôn sự với Ngu gia.
“Cha muội không đồng ý, bởi vì muội chưa về nhà, nhưng hôn sự có dấu hiệu thành công, cũng phải bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, vì thế tự mình sắp xếp đồ cưới cho muội, Diệp Trần thị lại ép cha muội lấy mấy phần của muội chia cho Diệp Tố Nguyệt và Diệp Tố Vân, cha muội lấy lí do chính thứ khác biệt từ chối bà ta. Diệp Trần thị thẹn quá hóa giận, tức thì hạ thuốc cha muội...”
“Đồ thâm hiểm độc địa.” Diệp Tố Huân mắng: “Uổng phí mười mấy năm nay cha muội sủng ái bà ta, thế mà lại đối xử với cha muội....”
“Sủng ái? Cũng chưa hẳn là đúng.” Ngu Quân Duệ khẽ cười, trước kia chỉ nghi ngờ, sau lần biến cố này cũng nhận ra, người Diệp Bác Chinh yêu thật sự là Diệp Dương, sủng ái Diệp Trần thị, chỉ là đáp ứng nhu cầu gia trạch, là một thủ đoạn bảo vệ Diệp Dương thị.
“Ông ấy để Trần di nương quản gia, còn chưa đủ sủng ái bà ta sao?” Diệp Tố Huân bất bình phản bác.
“Không để Trần di nương làm, vậy mẫu thân muội làm tốt được không? Áp chế được kẻ dưới, quản được bếp núc ư?” Ngu Quân Duệ hỏi lại.
Diệp Tố Huân á khẩu không trả lời được.
“Nếu năm mười ba tuổi muội không biến thành ngốc nghếch, dù cha muội có giao quyền trong nhà cho muội, muội nghĩ xem, muội ở nhà được vài năm, đến lúc muội xuất giá, còn không giao vào tay bà ta ư?”
Hình như có lý.
“Cha muội độc chiếm gia tài, thậm chí còn giấu đi, lần này Trần di nương nhốt cha muội, tuyên cáo với người ngoài là cha muội đã mất, gây ra chuyện lớn tới mức đó, còn chẳng chạm được vào một ít gia sản của Diệp gia ấy.”
“Đệ đệ muội thì sao?”
“Không sao, hiện tại đang ở cùng với cha mẹ muội rồi.”
...
Đỉnh động thạch nhũ tựa như tấm màn được tạo nên từ trân châu che phủ bầu trời, ánh sáng lấp lánh, độ ấm nước suối vừa phải, hai người lẳng lặng tựa vào nhau, hưởng thụ vui sướng tương phùng sau xa cách.
Dưới quầng sáng mơ mộng, Ngu Quân Duệ ôm chặt Diệp Tố Huân, đè mông nàng lên cơ thể mình, trong làn nước ấm áp, bộ vị cứng rắn chống lên bụi cỏ mềm mại của Diệp Tố Huân.
“Vừa mới xong, sao nó đã cứng rồi?” Diệp Tố Huân đỏ mặt lấy tay giữ, thấp giọng hỏi.
“Tố Tố, lần này chúng ta gặp phúc trong họa rồi.” Môi Ngu Quân Duệ áp vào tai Diệp Tố Huân, nhấm nháp vành tai mềm yếu đến nóng bừng, cười nhẹ nói: “Có phát hiện nó đã thô lớn hơn trước rất nhiều không?”
Quả đúng là to hơn, cả bàn tay cũng không nắm được (@.@) Gặp lại sau sinh li tử biệt, trong khung cảnh dịu dàng, Diệp Tố Huân cũng buông ra, nhỏ giọng: “Huynh đứng lên đi, để muội xem.”
“Được.”
“Sao lại lớn như thế?” Thấy cự bổng nhỏ nước thô to như cánh tay người, Diệp Tố Huân phát ra tiếng kêu sợ hãi, “Sao nó lại đi vào được?”
Tiếng than sợ hãi này vừa khéo là lời khen ngợi tốt nhất dành cho cây gậy, đồng thời là xuân dược mạnh nhất, dục vọng thiêu đốt hết sức căng thẳng, Ngu Quân Duệ xuống nước, giữ chặt Diệp Tố Huân hôn thật sâu.
Dây dưa cùng cướp đoạt, nỗ lực cùng tìm tòi, trong dòng suối, cơ thể Ngu Quân Duệ dương cương mạnh mẽ mà trôi chảy, từng tấc da thịt đều bền vững kiên cố, cơ thể Diệp Tố Huân yểu điệu, mềm mại không xương, trong sơn động tĩnh lặng, tiếng nước va đập hết sức rõ ràng, tiếng thở dốc nặng nhọc đan quyện cùng tiếng gầm của đàn ông, cảm giác hạnh phúc tốt đẹp như thế dường như khiến người ta muốn khóc òa...
“Két” một tiếng, hai người đang đắm chìm trong cao triều bừng tỉnh, Ngu Quân Duệ nhanh tay ôm Diệp Tố Huân vào lòng, xiêm y nàng đã bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ, biết nhặt lên không thể mặc được, Ngu Quân Duệ lấy y phục bên trong của bản thân mặc vào cho nàng, lại lấy tiết khố quấn tạm lại.
“A...” Một tiếng thét chói tai vang lên, là giọng của Hoa Ẩn Dật, Diệp Tố Huân xấu hổ rồi nóng nảy, vội nép vào sau lưng Ngu Quân Duệ.
Ở cửa động, là cặp Trình Sâm, Hoa Ẩn Dật và một ông lão tóc bạc trắng.
Hoa Ẩn Dật quay lưng đi, Trình Sâm và lão giả kia trợn mắt nhìn đồ vật còn chưa mềm lại trong khố của Ngu Quân Duệ.
“Ngu Quân Duệ, ngươi là người hay động vật?” Trình Sâm nâng tay lên, ngón tay chỉ vào vật kia run run hỏi. Lướt qua chỉ thấy một vật thô dài gấp đôi của mình, khó trách y khiếp sợ.
(Đọc tới đoạn này ta chỉ muốn phun nước vào màn hình ~~~)
“Sao các người có thể may mắn tới cỡ đó chứ? Tiểu Hồng của lão.... A...” Ông lão tóc trắng khóc khàn cả giọng.
Người này chắc chắn là thần y rồi, Diệp Tố Huân thấy ông ta khóc, lờ mờ hiểu ra Tiểu Hồng trong miệng ông là con xà nọ, thấy ông ta quý con rắn nhỏ như bảo bối thì không khỏi nóng nảy.
“Tiền bối, rất xin lỗi, chúng cháu cũng chỉ vô ý...” Diệp Tố Huân bất chấp e lệ, chạy tới trước mặt thần y giải thích một cách lộn xộn, nếu thần y tức họ vì đánh chết rắn của ông ta, không trị mặt cho Hoa Ẩn Dật thì biết làm sao cho phải?
Ngu Quân Duệ nhặt ngoại bào lên mặc vào, xoay người đã thấy tay trái thần y kéo một bàn tay của Diệp Tố Huân, tay phải định cào lên tay nàng.
“Tố Tố, cẩn thận.” Ngu Quân Duệ điểm chân, phi thân đến cũng đã muộn, trên bàn tay trắng muốt nõn nà đã có vài vết máu khá sâu.
Thấy bảo bối trong tim bị thương, Ngu Quân Duệ bực bội đỉnh điểm, một quyền đánh về phía thần y.
“Ngu Quân Duệ, đừng động, huynh mau xem Tố Huân.” Ngu Quân Duệ không đánh trúng thần y, hiển nhiên là võ công thần y cao hơn hắn một bậc, hơi nghiêng người đã tránh được, Ngu Quân Duệ vừa thất chiêu thì sau lưng Trình Sâm kinh hô lên.
Tố Tố thế nào, Ngu Quân Duệ kinh hãi, bất chấp việc phải tìm thần y đòi nợ, vội quay đầu nhìn Diệp Tố Huân.
“Quân Duệ ca ca, huynh xem, thật thần kì.” Trên người Diệp Tố Huân đã xảy ra một chuyện kì lạ chưa từng có, những vết cào đẫm máu ban nãy không thấy đâu nữa, biến mất hoàn toàn.
“Ha ha ha... Ta thành công rồi... thành công rồi... Sau hai mươi năm... cuối cùng đã thành công...” Thần y lớn tiếng cười, nở nụ cười hồi lâu, hai tay bưng đầu ngồi trên đất, khóc tu tu.
Đây là có chuyện gì? Ba người Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ, Trình Sâm nhìn nhau, một lát sau, trong mắt ba người đồng thời lóe lên ánh sáng mừng rỡ, Ngu Quân Duệ quỳ xuống trước tiên, Diệp Tố Huân cũng quỳ theo, Trình Sâm kéo Hoa Ẩn Dật vẫn đang xoay người lại, đồng thời quỳ xuống.
“Vãn bối đa tạ ân tái tạo của Tạ thần y.”
“Đám trẻ thật thông minh.” Thần y lau nước mắt, kéo tay Hoa Ẩn Dật thở dài: “Hai mươi năm rồi, hai mươi năm lão luôn luôn hối hận, tự căm thù bản thân mình...”
Hai mươi năm trước, thần y tận mắt nhìn một tuyệt sắc giai nhân biến thành kẻ quái dị sau khi lột da mặt, luôn hối hận, oán bản thân không tinh y thuật, không làm trọn cả đôi đường, ông ta vơ vét danh dược khắp thiên hạ, trải qua vô số lần thí nghiệm, nuôi con rắn nhỏ màu đỏ nọ, để nó trúng độc của rắn lại hút máu của rắn, lại rèn luyện trong suối nước nóng đề cao kháng thể, mong muốn tạo nên năng lực phục hồi da thịt tốt nhất, dù cho có bị xước da hay lột thịt cũng có thể khôi phục nguyên trạng bằng tốc độ nhanh nhất. Hơn nữa, người có được còn có thể bảo trì mĩ mạo kiều diễm như hoa ít nhất ba mươi năm.
“Nói như vậy tức là dù Tố Tố lột da mặt cho Hoa phu nhân cũng sẽ không bị hủy dung? Thần y, thế trong lúc lột da, Tố Tố có bị đau không?” Ngu Quân Duệ hỏi, hắn không quan tâm tới dung mạo, chỉ sợ Diệp Tố Huân phải chịu đau đớn khi lột da.
“Không cần lột da nữa.” Thần y cười hiền hậu, “Ngươi là người tập võ, hãy truyền chân khí cho vị cô nương này, da thịt cô ấy ngoại trừ có năng lực tự phục hồi, còn có thể tạo ra máu có tác dụng giống như độc của Tiểu Hồng, ta sẽ rút máu Hoa cô nương ra, để cô ấy uống máu vị cô nương kia, sau đó cắt khuôn mặt xước này đi, da thịt phía dưới sẽ nhanh chóng được tái tạo, dung mạo vốn có của cô ấy sẽ khôi phục hoàn toàn, hơn nữa, sau này cũng giống vị cô nương kia, bảo trì mĩ mạo ít nhất ba mươi năm.”
Thật tốt quá! Diệp Tố Huân vừa khóc vừa cười, lôi kéo tay Hoa Ẩn Dật, vui vẻ nói: “Dì Mạnh, sau này dì không cần lo về vấn đề tuổi tác nữa, ba mươi năm sau, Trình Sâm còn già hơn dì đấy!”
“Tố Huân, dì...” Hoa Ẩn Dật mặt đỏ như táo chín cành, Diệp Tố Huân biết bản thân lỡ lời, thả tay Hoa Ẩn Dật ra, xấu hổ tiến vào ngực Ngu Quân Duệ tìm kiếm an ủi.
“Thần y, da mặt Tuyết Nghi sau khi lột ra, có thể giữ gìn được không?” Trình Sâm đột nhiên hỏi.
“Có thể chứ, cậu muốn ư?”
“Vâng, muốn giữ làm kỉ niệm, phiền thần y tặng da mặt này cho tại hạ.”
“Được. Sau khi lột ra, da mặt mỏng như cánh ve, lão sẽ chế tác cho cậu, tướng mạo Hoa cô nương hơi quá, sợ rằng sẽ bị người dòm ngó, nếu sau này các người hành tẩu cũng có thể dán tấm da mặt này lên giả trang thành người quái dị, tránh bớt tai họa.” Thần y quan tâm nói, hai mươi năm trước Hoa Ẩn Dật phải chịu thiệt hại nặng mới có quyết định tặng da mặt mình cho người khác, dù bà không nói, nhưng khi ấy thần y trị bệnh cho bà cũng rõ ràng, lập tức có ý tốt đề nghị.
Bình luận truyện