Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
Chương 60
Tờ báo có đăng ảnh Vưu Khả Ý dạy múa vốn không có gì đáng được cực kỳ chú ý, dù sao mỗi ngày tin tức báo chí đều sẽ có loại đề tài ca tụng xã hội tốt đẹp này, các câu chuyện cảm động nhiều vô kể, không cần thiết chỉ một vì chuyện xưa của Vưu Khả Ý mà hao tốn nhiều tinh lực như vậy.
Nhưng tờ báo này lại làm hai gia đình nổi lên sóng to gió lớn.
Thành phố C, khi Chúc Ngữ thở dồn dập từ ngoài cửa đi tới, ngay cả giầy cũng không thay liền ném tờ báo ở trước mặt chồng thì trong ánh mắt của bà giống như chợt có ánh sáng gì đó cháy lên lần nữa.
Đã thật lâu bà chưa hề loại biểu tình sinh động này, giống như từ đầu đến chân đều bị một loại vui sướng chói lọi bao phủ trong đó.
Bà dùng một giọng điệu kích động nói: "Ông xem, nhìn trong này! Tôi tìm được nó rồi! Nó xuất hiện rồi!"
Đầu tiên chồng bà dừng lại, sau đó nhặt tờ báo trên bàn lên vừa nhìn, tiếp đó vẻ mặt cũng cứng lại.
Giọng ông run run nói: "Khả Ý, là Khả Ý!"
Sau đó Chúc Ngữ cầm tờ báo kia đi qua đi lại nhiều lần ở phòng khách, thậm chí bà vô thức bóp tờ báo nhăn nhăn nhúm nhúm, trên mặt là vẻ hưng phấn khó tả.
Vẻ mặt kích động của người đàn ông lúc trước từ từ trở nên lạnh nhạt, nhìn bộ dạng của Chúc Ngữ, trong lòng chậm rãi nổi lên vẻ lo âu. Ông suy tư chốc lát, đi lên phía trước kéo vợ mình, sau đó ông cầm lấy tờ báo từ trong tay bà, nhỏ giọng nói: "Biết đứa bé bình yên vô sự là tốt rồi, bà đừng quá kích động, bác sĩ nói bà cần phải chú ý khắc chế tâm tình của mình một chút."
"Tôi tìm được Khả Ý rồi ! Chúng tôi tìm được nó rồi!" Chúc Ngữ không để ý đến lời chồng khuyên, đột nhiên cười lên, hào hứng chạy về phía phòng ngủ, "Tôi muốn đón nó trở về!"
Dự cảm của người đàn ông trở thành sự thật, bước nhanh đuổi theo bước chân của bà đi vào phòng ngủ, kết quả nhìn thấy bà lấy vali cỡ nhỏ từ dưới giường ra, muốn bắt đầu dọn dẹp quần áo, lên đường đi Ngô Trấn.
Cuối cùng ông sẽ không ôn hòa mặc cho vợ làm theo ý mình giống như ngày trước, mà khom lưng nắm tay của bà, nói như đinh chém sắt: "Không được, bà không thể đi!"
Chúc Ngữ ngẩn ra, ngẩng đầu không hiểu nhìn ông.
Người đàn ông nhìn thật sâu vào đáy mắt bà, nói từng câu từng chữ: "Chúng ta ép con bé còn chưa đủ hung ác tàn nhẫn sao? Ép con bé có nhà không về được, chỉ có thể ở lại vùng núi xa xôi đó làm giáo viên nông thôn, hai mươi năm trước kia đều chưa từng trải qua cuộc sống khổ, nhưng con bé cũng cam tâm tình nguyện, đủ để thấy được mỗi ngày con bé đều sống không vui vẻ ở trong nhà này."
Nét mặt của bà âm trầm xuống trong nháy mắt, có một loại cảm xúc đè nén đã lâu nhìn như muốn bộc phát.
Chồng bà kéo người bà lại, chân mày nhíu chặt lắc lắc đầu, "Không cần cãi cọ với tôi, cũng không cần gây gổ. Chúc Ngữ, buông tay đi, thật sự không cần ép buộc con bé nữa. Chẳng lẽ bà không sợ ép nữa, lần sau con bé bỏ nhà ra đi, nói không chừng chúng ta vĩnh viễn sẽ không nghe được tin tức của nó nữa sao?"
Toàn thân Chúc Ngữ cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng suýt dừng lại.
Bên kia là một nhà xưởng cũ nát.
Phía sau xưởng có một cửa sổ của phòng nhỏ rách rưới, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc màu xanh dương đậm bị tẩy đến mức trắng bệch ngồi ở trên giường xem ti vi, râu ria xồm xàm, tóc cũng rối bời, gần che mắt.
Hắn ta đang đổi kên thì người giao báo xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
"Lão Phương, tôi đặt tờ báo hôm nay ở đây! Tổng cộng năm tờ, như cũ."
Năm tờ báo theo thứ tự là chủ nhiệm, quản lý còn có ba người làm trong xưởng đặt, người giao báo lười đưa từng tờ vào trong phòng làm việc của nhà xưởng, nên để tất cả ở chỗ người gác cổng.
Người đàn ông bẩn thỉu gật đầu một cái, "Được."
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe bình điện rời đi.
Người đàn ông gọi là lão Phương chuyển Đài truyền hình một lần, cũng không tìm được tiết mục có thể xem, hắn ta định hùng hùng hổ hổ đứng dậy mở cửa sổ ra, giữa đường một cánh cửa sổ vốn chỉ còn lại một nửa thủy tinh cũng bởi vì hắn ta dùng lực thật mạnh lại rơi ra, sau đó là tiếng vang thanh thúy, trên đất cũng chỉ còn lại một đống mảnh vụn thủy tinh.
Hắn ta lại mắng mấy câu thô tục, đưa tay ra tiện tay cầm một tờ báo từ trên cửa sổ, định sung sướng trước chủ nhân của tờ báo.
Từ trang tin giải trí đến trang tin xã hội, hắn ta vốn muốn nhảy qua phía sau, bởi vì đối với những chuyện tốt đẹp mà xã hội ca tụng thì hắn ta không có chút hứng thú nào, nhưng hắn ta đang chuẩn bị lật tờ báo thì bức ảnh kếch sù kia đột ngột xông vào đáy mắt.
Người phụ nữ trẻ tuổi đang múa nhìn về phía ống kính, khóe miệng khẽ cong lên, một bộ dạng không dính khói bụi trần gian.
Hắn ta chợt dừng lại, tất cả động tác đều ngừng trệ vào giây phút này.
Gương mặt đó nhìn quá quen mắt.
Hắn ta lập tức dừng lại chốc lát, sau đó đột nhiên bắt đầu run rẩy, tiếp đó nhanh chóng mở tờ báo ra, đọc xong toàn bộ một chữ không lọt của bài báo đó.
Vui sướng giống như một loại dây leo sinh trưởng tốt quấn một vòng lại một vòng ở trong lòng, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dày, thật sự giống như muốn bọc cả trái tim của hắn ta lại, ngăn trở tất cả ánh sáng bên ngoài.
Một niềm vui nảy sinh ở một góc âm u được đặt tên là báo thù.
***
Vưu Lộ ở lại Ngô Trấn một tuần, Vưu Khả Ý sợ ngày sinh dự tính của cô ấy sắp tới, cả ngày lẫn đêm thúc giục cô ấy nhanh đi về.
"Điều kiện vệ sinh của bệnh viện ở nơi này của tụi em vô cùng không tốt, chị tuyệt đối không thể ở lại chỗ này sinh em bé!" Cô nói như đinh chém sắt.
Vưu Lộ cũng không tình không nguyện nói: "Chị biết rõ em ghét bỏ chị lớn bụng cho em thêm phiền toái, mà cách ngày sinh dự tính của chị còn gần một tháng nữa, em sợ cái gì hả? Chị ở lại mấy ngày đã."
Thật ra thì Vưu Khả Ý cũng không bỏ được cô ấy, nhìn dáng vẻ cô ấy lưu luyến không rời, cũng chỉ có thể thở dài, sau đó thuận theo cô ấy.
Nhưng sau khi Vưu Khả Ý xoay người, trong mắt của Vưu Lộ lại không có vẻ nũng nịu lúc trước, mà từ từ trầm xuống.
Trên thực tế cô ấy và chồng đã phát sinh mâu thuẫn về vấn đề chăm sóc đứa bé, đúng lúc có tin tức của em gái, cô ấy dứt khoát thu dọn quần áo chạy tới.
Cha mẹ chồng đều mất rồi, mà cô ấy và cha mẹ lại thành loại cục diện hôm nay, đợi đến sau khi đứa bé ra đời, nhất định không có ông bà chăm sóc đứa bé giúp hai người. Chồng cô ấy là giáo viên, vừa chủ nhiệm lớp, mỗi ngày bận rộn, đi sớm về trễ; mà cô ấy làm thư ký ở Cục Nông lâm, cũng thường bôn ba suốt ngày.
Cho nên ý chồng cô ấy là, sau này mấy năm đứa bé còn nhỏ, cần người chăm sóc, trước tiên cô ấy có thể xin nghỉ việc, ở nhà chăm sóc đứa bé. Nhưng Vưu Lộ vẫn chính là một người hiếu thắng, tuyệt đối không đồng ý làm bà nội trợ, mất đi năng lực kinh tế độc lập.
Cho nên có tranh chấp.
Vưu Khả Ý bưng ly sữa bò từ phòng bếp ra ngoài, đặt ở trước mặt cô ấy, sau đó đeo ba lô lên, "Chị, uống nó đi, hiện tại em phải đến phòng học, nói không chừng bọn nhỏ đã đến rồi."
Sữa tươi là đặc biệt mua cho Vưu Lộ, bởi vì phụ nữ có thai cần dinh dưỡng.
Sáng sớm trời chưa sáng Nghiêm Khuynh đã đến cửa hàng xe, Vưu Khả Ý ở nhà làm điểm tâm xong, lúc này mới chuẩn bị xuất phát đến phòng học.
Nếu như đổi lại là trước kia, đều là hai người cùng nhau ra ngoài, Nghiêm Khuynh đi mô tô đưa cô đến phòng học trước, sau đó sẽ đến cửa hàng xe. Nhưng bây giờ Vưu Lộ tới, Vưu Khả Ý không thể không ở lại cùng chị nhiều hơn.
Vưu Lộ bưng sữa tươi lên, vừa bĩu môi vừa lắc đầu, "Càng lúc em càng giống như thiếu phụ luống tuổi có chồng, trông nom đủ thứ, thật sự phiền phức đó."
"Sữa tươi cũng không ngăn được miệng của chị, xem ra lần sau phải chuẩn bị bánh bao rồi." Vưu Khả Ý trợn mắt nhìn, tức giận ra cửa.
Đây chính là một buổi sáng sớm tốt đẹp giống như bất kì một ngày nào trước đây.
Đầu cành có tiếng chim sẻ kêu ríu rít, mặt trời lờ mờ ở trên ngọn cây tỏa ra ánh sáng êm dịu, có gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tới, thời tiết đầu mùa hè cũng không nóng bức, ngược lại có vẻ ấm áp lại sáng sủa.
Vưu Lộ ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, suy nghĩ buổi trưa làm chút gì ăn, Nghiêm Khuynh vàVưu Khả Ý đều bận rộn như vậy, cô ấy có thể giúp một chút. Sau khi cô ấy làm xong thì chậm rãi tản bộ đi đưa cơm, để cho hai người bọn họ thoải mái.
Nghĩ như vậy, tay cô ấy thả tờ báo xuống bên cạnh, đứng dậy đi tới phòng bếp, muốn lục lọi xem trong tủ lạnh có thức ăn gì. Kết quả vừa mới đứng lên, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là một tiếng tiếp một tiếng, ngắn ngủi mà dồn dập.
Cô ấy sững sờ, còn tưởng rằng Vưu Khả Ý quên mang đồ vật gì đó, cho nên quay lại —— dù sao khi còn bé Vưu Khả Ý thường làm như vậy, mẹ thường mắng con bé có trí nhớ của chó.
Cô ấy đi tới trước cửa chính, vừa nói "Làm sao lại có đồ vật gì quên cầm rồi ", vừa mở khóa cửa, kéo cửa ra.
Câu hỏi thăm kia nói được một nửa thì cứng ở khóe miệng, bởi vì ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ.
Cô ấy nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi anh là ——"
"Nghiêm Khuynh có ở nhà không?" Người đàn ông kia ngẩng đầu hỏi cô ấy, râu ria xồm xàm, cũng bởi vì tóc quá dài mà che mắt, thoạt nhìn rối bù, rất không chỉnh tề.
Hắn ta mặc một bộ đồng phục làm việc cũ nát, dọc theo tay áo có chút sứt chỉ nữa, nhìn qua vô cùng nghèo túng.
Vưu Lộ cho rằng hắn ta là người trên trấn, cho nên lắc đầu một cái, cô ấy trả lời: "Anh ấy đi làm rồi, không có ở nhà."
"Vậy, xin hỏi Vưu Khả Ý có ở nhà không?" Người đàn ông lại hỏi.
"Cô ấy vừa mới đi, xin lỗi." Vưu Lộ vẫn rất lễ phép.
Người đàn ông dừng một chút, lại hỏi cô: "Vậy xin hỏi cô là. . . . . ."
"Tôi là chị của Vưu Khả Ý, có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp anh." Vưu Lộ cười nói.
Người đàn ông giống như suy tư chốc lát, tầm mắt không mục đích di chuyển trên không trung, sau đó nhìn tới bụng lớn khác thường của Vưu Lộ thì đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của hắn ta âm trầm trong nháy mắt.
Bởi vì bảy tháng trước, hắn ta vốn cũng có một gia đình, thậm chí hắn ta có vô số phụ nữ, mỗi ngày trải qua cuộc sống oai phong một cõi.
Vậy mà bởi vì Nghiêm Khuynh, nhờ có Nghiêm Khuynh ban tặng, hắn ta đau đớn mất tất cả, thậm chí thành chó rơi xuống nước, người người kêu đánh.
. . . . . .
Rất nhiều hồi ức xông lên đầu, chậm rãi hóa thành kiếm sắc bén đâm trái tim của hắn ta, lại không rút ra được, còn phải gắng gượng chống đỡ.
Trong mắt của người đàn ông thoáng hiện lên vẻ tàn độc, rốt cuộc nghĩ được phương pháp trả thù Nghiêm Khuynh.
***
Một ngày này, Vưu Khả Ý không thể dạy xong, Nghiêm Khuynh cũng không thể sửa xe xong.
Giữa trưa mặt trời hơi lớn, làm tròng mắt của người ta cũng không mở ra được, lại có cư dân trên trấn hốt ha hốt hoảng chạy tới nhắn nhủ một tin tức đáng sợ.
Một giây kia, Vưu Khả Ý đang giúp bọn nhỏ sửa chữa động tác, nghe vậy thì trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã trên mặt đất.
Trong cửa hàng xe, Nghiêm Khuynh đang cầm cờ lê tháo linh kiện, sau khi nghe được tin tức này thì trên tay buông lỏng, cờ lê rơi xuống trên đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Vưu Lộ đã xảy ra chuyện.
Nhưng tờ báo này lại làm hai gia đình nổi lên sóng to gió lớn.
Thành phố C, khi Chúc Ngữ thở dồn dập từ ngoài cửa đi tới, ngay cả giầy cũng không thay liền ném tờ báo ở trước mặt chồng thì trong ánh mắt của bà giống như chợt có ánh sáng gì đó cháy lên lần nữa.
Đã thật lâu bà chưa hề loại biểu tình sinh động này, giống như từ đầu đến chân đều bị một loại vui sướng chói lọi bao phủ trong đó.
Bà dùng một giọng điệu kích động nói: "Ông xem, nhìn trong này! Tôi tìm được nó rồi! Nó xuất hiện rồi!"
Đầu tiên chồng bà dừng lại, sau đó nhặt tờ báo trên bàn lên vừa nhìn, tiếp đó vẻ mặt cũng cứng lại.
Giọng ông run run nói: "Khả Ý, là Khả Ý!"
Sau đó Chúc Ngữ cầm tờ báo kia đi qua đi lại nhiều lần ở phòng khách, thậm chí bà vô thức bóp tờ báo nhăn nhăn nhúm nhúm, trên mặt là vẻ hưng phấn khó tả.
Vẻ mặt kích động của người đàn ông lúc trước từ từ trở nên lạnh nhạt, nhìn bộ dạng của Chúc Ngữ, trong lòng chậm rãi nổi lên vẻ lo âu. Ông suy tư chốc lát, đi lên phía trước kéo vợ mình, sau đó ông cầm lấy tờ báo từ trong tay bà, nhỏ giọng nói: "Biết đứa bé bình yên vô sự là tốt rồi, bà đừng quá kích động, bác sĩ nói bà cần phải chú ý khắc chế tâm tình của mình một chút."
"Tôi tìm được Khả Ý rồi ! Chúng tôi tìm được nó rồi!" Chúc Ngữ không để ý đến lời chồng khuyên, đột nhiên cười lên, hào hứng chạy về phía phòng ngủ, "Tôi muốn đón nó trở về!"
Dự cảm của người đàn ông trở thành sự thật, bước nhanh đuổi theo bước chân của bà đi vào phòng ngủ, kết quả nhìn thấy bà lấy vali cỡ nhỏ từ dưới giường ra, muốn bắt đầu dọn dẹp quần áo, lên đường đi Ngô Trấn.
Cuối cùng ông sẽ không ôn hòa mặc cho vợ làm theo ý mình giống như ngày trước, mà khom lưng nắm tay của bà, nói như đinh chém sắt: "Không được, bà không thể đi!"
Chúc Ngữ ngẩn ra, ngẩng đầu không hiểu nhìn ông.
Người đàn ông nhìn thật sâu vào đáy mắt bà, nói từng câu từng chữ: "Chúng ta ép con bé còn chưa đủ hung ác tàn nhẫn sao? Ép con bé có nhà không về được, chỉ có thể ở lại vùng núi xa xôi đó làm giáo viên nông thôn, hai mươi năm trước kia đều chưa từng trải qua cuộc sống khổ, nhưng con bé cũng cam tâm tình nguyện, đủ để thấy được mỗi ngày con bé đều sống không vui vẻ ở trong nhà này."
Nét mặt của bà âm trầm xuống trong nháy mắt, có một loại cảm xúc đè nén đã lâu nhìn như muốn bộc phát.
Chồng bà kéo người bà lại, chân mày nhíu chặt lắc lắc đầu, "Không cần cãi cọ với tôi, cũng không cần gây gổ. Chúc Ngữ, buông tay đi, thật sự không cần ép buộc con bé nữa. Chẳng lẽ bà không sợ ép nữa, lần sau con bé bỏ nhà ra đi, nói không chừng chúng ta vĩnh viễn sẽ không nghe được tin tức của nó nữa sao?"
Toàn thân Chúc Ngữ cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng suýt dừng lại.
Bên kia là một nhà xưởng cũ nát.
Phía sau xưởng có một cửa sổ của phòng nhỏ rách rưới, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc màu xanh dương đậm bị tẩy đến mức trắng bệch ngồi ở trên giường xem ti vi, râu ria xồm xàm, tóc cũng rối bời, gần che mắt.
Hắn ta đang đổi kên thì người giao báo xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
"Lão Phương, tôi đặt tờ báo hôm nay ở đây! Tổng cộng năm tờ, như cũ."
Năm tờ báo theo thứ tự là chủ nhiệm, quản lý còn có ba người làm trong xưởng đặt, người giao báo lười đưa từng tờ vào trong phòng làm việc của nhà xưởng, nên để tất cả ở chỗ người gác cổng.
Người đàn ông bẩn thỉu gật đầu một cái, "Được."
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe bình điện rời đi.
Người đàn ông gọi là lão Phương chuyển Đài truyền hình một lần, cũng không tìm được tiết mục có thể xem, hắn ta định hùng hùng hổ hổ đứng dậy mở cửa sổ ra, giữa đường một cánh cửa sổ vốn chỉ còn lại một nửa thủy tinh cũng bởi vì hắn ta dùng lực thật mạnh lại rơi ra, sau đó là tiếng vang thanh thúy, trên đất cũng chỉ còn lại một đống mảnh vụn thủy tinh.
Hắn ta lại mắng mấy câu thô tục, đưa tay ra tiện tay cầm một tờ báo từ trên cửa sổ, định sung sướng trước chủ nhân của tờ báo.
Từ trang tin giải trí đến trang tin xã hội, hắn ta vốn muốn nhảy qua phía sau, bởi vì đối với những chuyện tốt đẹp mà xã hội ca tụng thì hắn ta không có chút hứng thú nào, nhưng hắn ta đang chuẩn bị lật tờ báo thì bức ảnh kếch sù kia đột ngột xông vào đáy mắt.
Người phụ nữ trẻ tuổi đang múa nhìn về phía ống kính, khóe miệng khẽ cong lên, một bộ dạng không dính khói bụi trần gian.
Hắn ta chợt dừng lại, tất cả động tác đều ngừng trệ vào giây phút này.
Gương mặt đó nhìn quá quen mắt.
Hắn ta lập tức dừng lại chốc lát, sau đó đột nhiên bắt đầu run rẩy, tiếp đó nhanh chóng mở tờ báo ra, đọc xong toàn bộ một chữ không lọt của bài báo đó.
Vui sướng giống như một loại dây leo sinh trưởng tốt quấn một vòng lại một vòng ở trong lòng, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dày, thật sự giống như muốn bọc cả trái tim của hắn ta lại, ngăn trở tất cả ánh sáng bên ngoài.
Một niềm vui nảy sinh ở một góc âm u được đặt tên là báo thù.
***
Vưu Lộ ở lại Ngô Trấn một tuần, Vưu Khả Ý sợ ngày sinh dự tính của cô ấy sắp tới, cả ngày lẫn đêm thúc giục cô ấy nhanh đi về.
"Điều kiện vệ sinh của bệnh viện ở nơi này của tụi em vô cùng không tốt, chị tuyệt đối không thể ở lại chỗ này sinh em bé!" Cô nói như đinh chém sắt.
Vưu Lộ cũng không tình không nguyện nói: "Chị biết rõ em ghét bỏ chị lớn bụng cho em thêm phiền toái, mà cách ngày sinh dự tính của chị còn gần một tháng nữa, em sợ cái gì hả? Chị ở lại mấy ngày đã."
Thật ra thì Vưu Khả Ý cũng không bỏ được cô ấy, nhìn dáng vẻ cô ấy lưu luyến không rời, cũng chỉ có thể thở dài, sau đó thuận theo cô ấy.
Nhưng sau khi Vưu Khả Ý xoay người, trong mắt của Vưu Lộ lại không có vẻ nũng nịu lúc trước, mà từ từ trầm xuống.
Trên thực tế cô ấy và chồng đã phát sinh mâu thuẫn về vấn đề chăm sóc đứa bé, đúng lúc có tin tức của em gái, cô ấy dứt khoát thu dọn quần áo chạy tới.
Cha mẹ chồng đều mất rồi, mà cô ấy và cha mẹ lại thành loại cục diện hôm nay, đợi đến sau khi đứa bé ra đời, nhất định không có ông bà chăm sóc đứa bé giúp hai người. Chồng cô ấy là giáo viên, vừa chủ nhiệm lớp, mỗi ngày bận rộn, đi sớm về trễ; mà cô ấy làm thư ký ở Cục Nông lâm, cũng thường bôn ba suốt ngày.
Cho nên ý chồng cô ấy là, sau này mấy năm đứa bé còn nhỏ, cần người chăm sóc, trước tiên cô ấy có thể xin nghỉ việc, ở nhà chăm sóc đứa bé. Nhưng Vưu Lộ vẫn chính là một người hiếu thắng, tuyệt đối không đồng ý làm bà nội trợ, mất đi năng lực kinh tế độc lập.
Cho nên có tranh chấp.
Vưu Khả Ý bưng ly sữa bò từ phòng bếp ra ngoài, đặt ở trước mặt cô ấy, sau đó đeo ba lô lên, "Chị, uống nó đi, hiện tại em phải đến phòng học, nói không chừng bọn nhỏ đã đến rồi."
Sữa tươi là đặc biệt mua cho Vưu Lộ, bởi vì phụ nữ có thai cần dinh dưỡng.
Sáng sớm trời chưa sáng Nghiêm Khuynh đã đến cửa hàng xe, Vưu Khả Ý ở nhà làm điểm tâm xong, lúc này mới chuẩn bị xuất phát đến phòng học.
Nếu như đổi lại là trước kia, đều là hai người cùng nhau ra ngoài, Nghiêm Khuynh đi mô tô đưa cô đến phòng học trước, sau đó sẽ đến cửa hàng xe. Nhưng bây giờ Vưu Lộ tới, Vưu Khả Ý không thể không ở lại cùng chị nhiều hơn.
Vưu Lộ bưng sữa tươi lên, vừa bĩu môi vừa lắc đầu, "Càng lúc em càng giống như thiếu phụ luống tuổi có chồng, trông nom đủ thứ, thật sự phiền phức đó."
"Sữa tươi cũng không ngăn được miệng của chị, xem ra lần sau phải chuẩn bị bánh bao rồi." Vưu Khả Ý trợn mắt nhìn, tức giận ra cửa.
Đây chính là một buổi sáng sớm tốt đẹp giống như bất kì một ngày nào trước đây.
Đầu cành có tiếng chim sẻ kêu ríu rít, mặt trời lờ mờ ở trên ngọn cây tỏa ra ánh sáng êm dịu, có gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tới, thời tiết đầu mùa hè cũng không nóng bức, ngược lại có vẻ ấm áp lại sáng sủa.
Vưu Lộ ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, suy nghĩ buổi trưa làm chút gì ăn, Nghiêm Khuynh vàVưu Khả Ý đều bận rộn như vậy, cô ấy có thể giúp một chút. Sau khi cô ấy làm xong thì chậm rãi tản bộ đi đưa cơm, để cho hai người bọn họ thoải mái.
Nghĩ như vậy, tay cô ấy thả tờ báo xuống bên cạnh, đứng dậy đi tới phòng bếp, muốn lục lọi xem trong tủ lạnh có thức ăn gì. Kết quả vừa mới đứng lên, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là một tiếng tiếp một tiếng, ngắn ngủi mà dồn dập.
Cô ấy sững sờ, còn tưởng rằng Vưu Khả Ý quên mang đồ vật gì đó, cho nên quay lại —— dù sao khi còn bé Vưu Khả Ý thường làm như vậy, mẹ thường mắng con bé có trí nhớ của chó.
Cô ấy đi tới trước cửa chính, vừa nói "Làm sao lại có đồ vật gì quên cầm rồi ", vừa mở khóa cửa, kéo cửa ra.
Câu hỏi thăm kia nói được một nửa thì cứng ở khóe miệng, bởi vì ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ.
Cô ấy nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi anh là ——"
"Nghiêm Khuynh có ở nhà không?" Người đàn ông kia ngẩng đầu hỏi cô ấy, râu ria xồm xàm, cũng bởi vì tóc quá dài mà che mắt, thoạt nhìn rối bù, rất không chỉnh tề.
Hắn ta mặc một bộ đồng phục làm việc cũ nát, dọc theo tay áo có chút sứt chỉ nữa, nhìn qua vô cùng nghèo túng.
Vưu Lộ cho rằng hắn ta là người trên trấn, cho nên lắc đầu một cái, cô ấy trả lời: "Anh ấy đi làm rồi, không có ở nhà."
"Vậy, xin hỏi Vưu Khả Ý có ở nhà không?" Người đàn ông lại hỏi.
"Cô ấy vừa mới đi, xin lỗi." Vưu Lộ vẫn rất lễ phép.
Người đàn ông dừng một chút, lại hỏi cô: "Vậy xin hỏi cô là. . . . . ."
"Tôi là chị của Vưu Khả Ý, có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp anh." Vưu Lộ cười nói.
Người đàn ông giống như suy tư chốc lát, tầm mắt không mục đích di chuyển trên không trung, sau đó nhìn tới bụng lớn khác thường của Vưu Lộ thì đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của hắn ta âm trầm trong nháy mắt.
Bởi vì bảy tháng trước, hắn ta vốn cũng có một gia đình, thậm chí hắn ta có vô số phụ nữ, mỗi ngày trải qua cuộc sống oai phong một cõi.
Vậy mà bởi vì Nghiêm Khuynh, nhờ có Nghiêm Khuynh ban tặng, hắn ta đau đớn mất tất cả, thậm chí thành chó rơi xuống nước, người người kêu đánh.
. . . . . .
Rất nhiều hồi ức xông lên đầu, chậm rãi hóa thành kiếm sắc bén đâm trái tim của hắn ta, lại không rút ra được, còn phải gắng gượng chống đỡ.
Trong mắt của người đàn ông thoáng hiện lên vẻ tàn độc, rốt cuộc nghĩ được phương pháp trả thù Nghiêm Khuynh.
***
Một ngày này, Vưu Khả Ý không thể dạy xong, Nghiêm Khuynh cũng không thể sửa xe xong.
Giữa trưa mặt trời hơi lớn, làm tròng mắt của người ta cũng không mở ra được, lại có cư dân trên trấn hốt ha hốt hoảng chạy tới nhắn nhủ một tin tức đáng sợ.
Một giây kia, Vưu Khả Ý đang giúp bọn nhỏ sửa chữa động tác, nghe vậy thì trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã trên mặt đất.
Trong cửa hàng xe, Nghiêm Khuynh đang cầm cờ lê tháo linh kiện, sau khi nghe được tin tức này thì trên tay buông lỏng, cờ lê rơi xuống trên đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Vưu Lộ đã xảy ra chuyện.
Bình luận truyện