Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 92
Đây là đối thủ lợi hại nhất kể từ khi y được sinh ra cho tới nay. Theo lời cha y nói, Ma Tộc đã rời khỏi tinh cầu này lâu lắm rồi, không ngờ vẫn còn có một tên lưu lại.
Nếu được, y hy vọng có thể tiêu diệt tên Ma Tộc này. Y không sợ hắn, trứng chỉ cần mới ra đời cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, chính là…
Vừa nghĩ tới viên đại bổ hoàn trong nhà sẽ khiến tên Ma Tộc này điên cuồng, thế công của Viêm Chuyên càng tỏ ra hung mãnh.
Liệt Uyên thì càng đánh càng kinh hãi. Không hổ là Di Tộc, cho dù mới trưởng thành cũng đã có thể bất phân thắng bại với mình. Không, là ngang tay với chính mình khi còn một nửa sức mạnh mới đúng. Liệt Uyên lập tức sửa sang ý nghĩ.
Năng lượng a, hắn muốn rời khỏi tinh cầu này, nhất định phải cắn nuốt càng nhiều năng lượng càng tốt. Có điều hắn cũng không muốn chết.
Vốn là hai đối thủ ngang nhau, nhưng mà một kẻ vì người yêu, người nhà của mình mà dốc sức, một kẻ lại lo lắng vì năng lượng mà quăng đi một mạng thì không có lời, dần dần, cán cân thắng bại bắt đầu nghiêng.
Bên kia Viêm Chuyên đang vì người nhà mà liều mạng, bên này Tiêu Hòa lại vì người nhà của mình mà phiền lòng.
“Em nói cái gì? Anh cả bên nhà gái buôn bán lại cần vay tiền em? Muốn mượn bao nhiêu?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng trả lời hàm hàm hồ hồ.
“Nói rõ một chút.” Tiêu Hòa lạnh lùng nói.
“Hai trăm vạn.”
“… Nếu anh nhớ không lầm thì chẳng phải trên tay em có tiền đó thôi? Muốn cho mượn thì cứ cho, sao phải hỏi ý anh làm gì?”
“Cái kia…”
“Đừng có cái này cái kia, nói cho rõ ràng!”
“Tiền của em đã đưa cho anh ấy rồi. Lần này là tăng thêm đầu tư cho em.”
“Tăng thêm đầu tư? Chẳng phải em nói anh ta mượn của em sao?”
“Không phải, lúc đầu là anh ấy mượn, về sau em phát hiện công ty của anh ấy làm môi giới nghệ sĩ, nên mới hỏi liệu có thể góp cổ phần được hay không, anh ấy nể tình em gái nên mới đồng ý. Sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Tiêu Hòa nén giận hỏi. Hắn tưởng là em trai hắn đã sớm qua cái thời mơ mộng làm ngôi sao rồi, không ngờ hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn muốn chui vào cái vòng luẩn quẩn thị phi kia. Công ty môi giới nghệ sĩ? Loại công ty này nói trắng ra chính là công ty lừa đảo, kiếm được món nào hay món nấy, một khi xảy ra chuyện lập tức có thể đổi tên mở lại một lần nữa.
“Sau đó… Ngay từ đầu còn rất thuận lợi, tới giữa năm còn có một lần chia hoa hồng, nhưng đầu năm nay bởi vì mở một chi nhánh ở thành phố B, công ty mới thành lập nên làm ăn cũng không tốt lắm, cho nên anh ấy hy vọng em có thể đầu tư thêm.”
“Em bị ngốc hả?” Tiêu Hòa gần như muốn đập điện thoại.
“Anh! Em gái anh ấy là vị hôn thê của em, làm sao anh ấy có thể gạt em được? Người ta cũng nói, mở công ty môi giới nghệ sĩ đều như thế cả, nhưng chỉ cần đủ tài chính là có thể vượt qua cửa ải khó khăn, bởi vì em là người một nhà nên anh ấy mới cho góp cổ phần đấy chứ. Thiên Thiên cũng nói hy vọng lần này em có thể giúp đỡ anh của cô ấy.”
“Cái loại công ty ma quỷ này cần quái gì kinh phí, đều là loại chủ “không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện”, chỉ cần một cái văn phòng hai bệ điện thoại là đã có thể mở một công ty trong giới đó rồi.”
“Ai bảo vậy? Anh không hiểu thì đừng có nói lung tung. Muốn thành lập một công ty nghệ sĩ loại này thì chủ doanh nghiệp cũng phải suy tính về mọi mặt, chỗ nào chẳng cần chuẩn bị tiền? Bọn họ còn phải chia hoa hồng cho nghệ sĩ và quản lý của công ty, có đôi khi còn phải bỏ tiền đặt cọc trước nữa. Để đi vào hoạt động, tổng tiền mặt ít nhất cũng phải ba, bốn trăm vạn, có khi còn hơn.”
“Anh không có hai trăm vạn.” Tiêu Hòa nhẫn giận nói.
“Anh, coi như anh giúp đỡ em, giúp đỡ em dâu tương lai của anh được không? Cuối năm nay Thiên Thiên gả rồi, anh làm anh cả bên nhà trai, rộng lượng chút có được không?”
“Rộng lượng? Em còn bảo anh rộng lượng đến thế nào nữa? Con nhóc kia ép em, đầu độc mẹ khăng khăng đòi lấy căn nhà ở cao ốc Hồng Viễn còn chưa đủ? Cô ta còn muốn thế nào nữa?”
“Anh, anh ăn nói kiểu gì thế? Làm như bọn em ép anh đưa nhà cho bọn em không bằng. Anh là anh trai của em, em kết hôn anh không giúp thì ai giúp?” (muốn xách dép chọi vô mặt thèng này wa’)
Tiêu Hòa quả thực tức điên lên rồi, “Anh không có tiền. Em nói thế nào nữa cũng vô dụng, cho dù tìm mẹ đến làm ầm ĩ cũng vậy. Nếu không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây.”
“Chờ một chút! Anh hai sao lại như vậy được chứ? Anh luôn miệng nói chính mình không có tiền, nhưng mà rõ ràng anh đang ở trong biệt thự, biệt thự kia em hỏi qua rồi, không có ít nhất bảy, tám trăm vạn căn bản mua không nổi.”
Tiêu Hòa âm thầm nắm chặt tay, “Đây là nhà của bạn anh, anh chỉ ở nhờ mà thôi. Đừng quên căn phòng duy nhất của anh đã đưa cho em rồi.”
“Anh thật sự không chịu giúp em?”
“Không có tiền thì giúp kiểu gì được?” Tiêu Hòa nhịn không được tức giận nói.
“Chẳng phải anh là Kim Thủ Chỉ sao? Ngay cả anh trai của Thiên Thiên cũng đã nghe qua đại danh của anh, còn nói phải tìm cơ hội ăn một bữa cơm với anh nữa. Nói tới chuyện này, em giúp anh sắp xếp thời gian, anh gặp mặt anh trai của Thiên Thiên một lần có được không?”
Tiêu Hòa không hề có ý kiến gì, trực tiếp cúp máy.
Lý Vi Dân nhìn về phía hắn.
Tiêu Hòa tức giận cười khổ, duỗi tay ra nói: “Biết sao được giờ? Nó là em trai tớ, nếu là kẻ khác tớ đã sớm khiến cho nó không sống nổi ở cái thành phố này rồi. Tớ cũng đâu thể dùng thủ đoạn với thằng nhóc này được chứ?”
“Vậy thì cứ dung túng nó đi.” Lý Vi Dân cũng biết cảm tình của Tiêu Hòa đối với em trai của hắn, tuy rằng giận thì giận, mà dù sao cũng vẫn như chân với tay.
“Có điều tớ thấy em cậu rất sợ Tiểu Viêm, có lẽ cậu có thể nhờ Tiểu Viêm hỗ trợ…”
“Quên đi.” Tiêu Hòa nhanh chóng xua tay, “Lần trước Tiểu Viêm nổi cơn thịnh nộ cũng không phải cậu không thấy được. Mẹ của tớ thiếu chút nữa bị dọa tới mắc bệnh tim. Tiền nằm viện một tháng của thằng nhóc Tiểu Lôi kia cũng đều do một tay tớ trả chứ ai.”
Tiêu Hòa nghĩ thầm lần này kiểu gì cũng không thể để yêu quái Viêm biết, nếu không em trai hắn chắc chắn không thoát khỏi kết cục thiếu mất một chân hay một tay. Yêu quái kia mà giận lên thì mặc xác đối phương là cái quái gì. Dù sao đi nữa, đó cũng là em trai của hắn a.
“Tớ thấy thằng nhóc Tiểu An tuyệt đối sẽ không quên đi như vậy đâu. Tên thông gia kia nếu đã mưu tính tới trên đầu nó, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cái cây rụng tiền này. Đống cổ phiếu cậu cho nó đáng giá bao nhiêu? Chẳng phải toàn bộ đều quẳng vào đó, còn quẳng được thoải mái dễ dàng như vậy, lòng tham của đối phương tám chín phần đã bị nuôi lớn rồi.”
Sắc mặt Tiêu Hòa âm trầm, “Hi vọng bọn họ đừng có quá phận. Nếu không phải thấy Tiểu Lôi cưng con bé kia như bảo bối…, hừ!”
“Mong là như thế.” Lý Vi Dân nhún nhún vai, “Tớ nghĩ lần sau kẻ ra tay chín phần là mẹ cậu. Lúc trước tớ còn cảm thấy chuyện cậu đặt quyền sở hữu tòa biệt thự này dưới tên tiểu tình nhân của cậu là có chút khinh xuất, hiện giờ nghĩ đến lại thấy cực kỳ sáng suốt, nếu không bọn họ tới cục bất động sản tra một tý là có thể tra được chủ sở hữu của tòa biệt thự này là ai. Nếu để cho bọn họ biết cậu có năng lực mua được khu biệt thự này thì coi như xong, có từ chối cũng khó, ha!”
Tiêu Hòa không phủ nhận cách nói của Vi Dân, tuy rằng cách nghĩ nguyên bản của hắn không phải là như vậy, hắn chỉ là đơn thuần hi vọng bọn Tiểu Viêm và A Phúc có nơi đặt chân hợp pháp sau khi hắn chết mà thôi.
Hiện giờ Tiểu Viêm, A Phúc chẳng những có nơi đặt chân, còn có thân phận công dân Trung Quốc hợp pháp, như vậy sau này cho dù hắn mất, bọn họ cũng có thể sinh tồn được trên thế giới này một cách an toàn. Trời ạ, Tiêu Hòa cảm động sâu sắc vì tinh thần hy sinh của chính mình. Tuy nói làm chuyện tốt chẳng màng lưu danh, nhưng mà hắn thật sự rất muốn được quốc gia ban tặng một cái huy hiệu phấn đấu vì hòa bình các dân tộc nha.
Tiểu Viêm, A Phúc, Tiêm Đầu, Mân Côi, tôi đi rồi…
“A Tiêu?”
“Hử?” Tiêu Hòa lơ đãng ngẩng đầu.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Vẻ mặt sao mà quỷ dị.
“Tớ chỉ muốn cho cậu biết tớ… Khụ, tớ phải đi nấu cơm rồi.” May mắn là dừng lại đúng lúc.
Lý Vi Dân kỳ quái nhìn hắn một cái.
***
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ năm, Tiểu Viêm vẫn chưa về, Tiêu Hòa lấy điện thoại di động ra nghĩ nghĩ, vẫn là không gọi. Hắn là một người đàn ông trưởng thành rồi, cũng không thể bởi vì tiểu tình nhân năm ngày chưa về mà “liên hoàn call đoạt mạng” luôn đúng không?
Có điều Tiểu Viêm cũng chưa từng rời nhà lâu như thế. Tại sao lại không gọi điện báo bình an cho ta chứ? Chẳng lẽ thằng nhóc kia thật sự đánh dã thực ở bên ngoài sao?
Tiêu Hòa đa nghi không biết, Viêm Chuyên hiện tại cũng cực kỳ muốn về nhà. Có điều…
Ma tộc kia một đường đi theo y, đánh không lại y thì chơi trò đánh lén, hắn không làm gì được y, mà y cũng chẳng tránh nổi hắn.
Mắt thấy đã gần tới cửa nhà, cũng không thể cứ như vậy trực tiếp mang người vào trong nhà chứ?
Nếu để cho Ma tộc kia biết trong nhà còn có một viên bổ hoàn siêu cấp lớn đang ở đó… Khỏi cần nói, sau này y đừng hòng được bình yên.
Bị người bám theo năm ngày năm đêm, Viêm Chuyên vốn là tính khí nóng nảy lại càng triệt để bị chọc tức. Trên TV chẳng phải đã nói sao, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Y phải nghĩ ra phương pháp vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn mới được.
Ta cũng không tin diệt không nổi ngươi!
Viêm Chuyên vừa nghĩ, tiện tay ném cái ba lô chứa quả trứng vào khu biệt thự.
Tự mình về nhà đi!
Vị phụ huynh cực kỳ vô trách nhiệm nào đó bỏ lại một câu như thế xong liền chạy đi đánh nhau… Không, là đi đối phó địch nhân mới đúng.
“Ngao ô ngao ô.”
Tiêu Hòa vỗ vỗ cái tai, kỳ quái? Nghe nhầm chăng? Tại sao hắn lại nghe thấy tiếng động vật kêu?
Nghiêng đầu nghe ngóng trong chốc lát, không có tiếng gì. Cho là mình nghe lầm, Tiêu Hòa lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Chưa tới một phút đồng hồ sau, “Ngao ô ngao ô.”
Trong tai lại vang lên tiếng kêu non nớt tương tự ấu thú. Lần này có vẻ gấp gáp hơn một chút.
Tiêu Hòa híp mắt. Rõ ràng như thế, chắc hẳn không phải là nghe nhầm, nhưng mà tiếng kêu này rốt cuộc truyền tới như thế nào? Tại sao lại giống như trực tiếp vang lên trong đầu vậy chứ?
Vốn không muốn để ý, nhưng mà một lát sau, tiếng kêu liền trở nên vô cùng yếu ớt, cảm giác như nhóc con phát ra âm thanh kia rất là… Đau lòng?
Tâm trạng Tiêu Hòa đột nhiên trở nên bất ổn, theo bản năng đứng dậy.
Tìm đi tìm đi, có lẽ là con thú nhỏ gia đình nào đó không cần nữa đem tới ném trước cửa nhà hắn. Hắn thề mình không phải kiểu người thiện tâm gì gì đó, nhìn thấy động vật bị vứt bỏ liền mang về nhà, cũng không biết tại sao, tiếng kêu của vật nhỏ này giống như là dẫn dắt trái tim của hắn vậy.
Một đường đi theo âm thanh tới lầu dưới, mở cửa ra nhìn, không thấy bóng dáng con vật nào. Lại đi tới trong sân dạo qua một vòng, ngoại trừ ba kẻ đang ngồi kia, cũng không phát hiện có ấu thú linh tinh bị người ném vào.
“Ngao ô ngao ô.” Tiếng kêu trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài! Tiêu Hòa ngẩng đầu. Tiếng kêu dường như truyền tới từ bên ngoài hàng rào hoa viên.
Tiêu Hòa giống như bị câu lấy, nhanh chóng đi tới kéo cánh cửa sắt ra.
Ngoài cửa không có bất cứ thứ gì. Bên đường cũng không thấy bóng dáng thùng giấy bị ném đi. Chẳng lẽ thật sự là chính mình nghe lầm?
Sắc mặt Tiêu Hòa có chút âm trầm, hắn lo lắng liệu có phải thời gian hồi quang phản chiếu của chính mình đã đến rồi hay không? Quên đi, một năm nay đã là quá nhiều rồi.
Nghĩ tới đó, Tiêu Hòa đang chuẩn bị xoay người đóng cửa đi vào.
Một cái bóng màu vàng đột nhiên lao ra từ trong bụi cỏ.
Ngao ngao! Cuối cùng cũng tìm được rồi!
“Rầm!” Cái bóng vàng tông mạnh vào bụng Tiêu Hòa.
“Ui da!” Tiêu Hòa vốn là trọng tâm không vững, lại bị thêm cú này nữa, lảo đảo một cái, phịch mông ngồi xuống đất. Lần này khiến hắn đau tới mặt đều biến dạng.
“Ai vậy? Đứa nào ném đồ lung tung? Có giỏi thì ra đây cho tao!”
Tiêu Hòa hung hăng bóp chặt thứ gì đó đụng vào ngực mình, a? Đây là cái gì?
Căn cứ vào diện tích chịu lực và độ va chạm lúc nãy, hắn còn tưởng rằng là quả bóng đá, bóng rổ gì gì đó. Hiện giờ nhìn qua, không ngờ là một quả… trứng tròn xoe, màu vàng lắc lư?
Tiêu Hòa híp mắt, thứ đồ này thoạt nhìn quen quen, không lớn bằng quả bóng rổ, kích cỡ ước chừng chỉ bằng trái bưởi, vỏ ngoài bóng loáng, không biết là làm bằng chất liệu gì.
Trứng vừa thấy Tiêu Hòa đang săm soi nó, lập tức ưỡn bụng nhỏ lên, cố gắng trưng bày chính mình ra cho hắn nhìn.
Đáng tiếc là bộ dạng nó quá tròn, bụng nhỏ có ưỡn cao tới đâu cũng không phân biệt được đầu đuôi.
“Ngao ô ngao ô” Tường cao quá, không bay vào được. Phụ thân xấu xa, ném người ta xong liền bỏ chạy đi chơi.
Cái tiếng này… Tiêu Hòa đưa trứng tới bên tai, hai tay bóp lấy trứng ra sức lắc lắc.
“Rầm”, trong tứng truyền đến tiếng va chạm gì đó.
“Oa oa!”
Tiêu Hòa nhanh chóng đứng lên, ngưng thần đề phòng nhìn về bốn phía. Tại sao lại có tiếng trẻ con khóc ở đây?
“Ai? Đi ra!” Tiêu Hòa tiện tay quăng quả trứng đi, kinh nghiệm nói cho hắn biết: Vật thể không rõ ràng tốt nhất là không nên tiếp xúc lâu.
“Oa oa oa oa!” trứng lại bị phụ huynh vứt bỏ lớn tiếng kêu gào. Tại sao cả hai người đều thích ném nó như vậy chứ? Cho dù vỏ của nó có dày đến mấy thì cũng biết đau mà. Oa oa.
Lần này Tiêu Hòa nghe rõ ràng, căn bản là tiếng trẻ con đang khóc mà thôi. Có điều ở gần đây đào đâu ra trẻ con?
Nghe kỹ giống như từ chỗ quả trứng kia truyền tới. Tiêu Hòa nhìn nhìn quả trứng hai lần, cự tuyệt tiếp thụ việc lại có thêm một tên yêu quái nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, dời tầm mắt đi, cất bước về phía bên ngoài bụi cây. Có lẽ là hắn nghe lầm thì sao?
Quả trứng nhìn thấy Tiêu Hòa đi mất, vừa khóc vừa loi choi nhảy theo.
Tiêu Hòa sờ sờ gáy, tại sao hắn lại có cảm giác đặc biệt quỷ dị? Giống như có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh hắn vậy.
Ai đang giám thị ta? Tiêu Hòa lại càng cẩn thận hơn, khom lưng dò xét lùm cây nơi quả trứng lao ra. A? Đây chẳng phải là ba lô của Tiểu Viêm sao?
Quả trứng nhìn thấy Tiêu Hòa khom lưng thăm dò dường như đang tìm kiếm cái gì đó, lập tức cũng tò mò bu lại, vươn người cố gắng nhìn vào trong lùm cây. Đáng tiếc lùm cây rất cao, mà nó lại quá thấp, để có thể nhìn rõ hơn, quả trứng ra sức nhảy dựng lên.
Tiêu Hòa vươn tay cầm lấy ba lô, nâng eo lên, xoay người.
Quả trứng nhảy lên, “Rầm” một cái đập vào cằm Tiêu Hòa.
Nếu được, y hy vọng có thể tiêu diệt tên Ma Tộc này. Y không sợ hắn, trứng chỉ cần mới ra đời cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, chính là…
Vừa nghĩ tới viên đại bổ hoàn trong nhà sẽ khiến tên Ma Tộc này điên cuồng, thế công của Viêm Chuyên càng tỏ ra hung mãnh.
Liệt Uyên thì càng đánh càng kinh hãi. Không hổ là Di Tộc, cho dù mới trưởng thành cũng đã có thể bất phân thắng bại với mình. Không, là ngang tay với chính mình khi còn một nửa sức mạnh mới đúng. Liệt Uyên lập tức sửa sang ý nghĩ.
Năng lượng a, hắn muốn rời khỏi tinh cầu này, nhất định phải cắn nuốt càng nhiều năng lượng càng tốt. Có điều hắn cũng không muốn chết.
Vốn là hai đối thủ ngang nhau, nhưng mà một kẻ vì người yêu, người nhà của mình mà dốc sức, một kẻ lại lo lắng vì năng lượng mà quăng đi một mạng thì không có lời, dần dần, cán cân thắng bại bắt đầu nghiêng.
Bên kia Viêm Chuyên đang vì người nhà mà liều mạng, bên này Tiêu Hòa lại vì người nhà của mình mà phiền lòng.
“Em nói cái gì? Anh cả bên nhà gái buôn bán lại cần vay tiền em? Muốn mượn bao nhiêu?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng trả lời hàm hàm hồ hồ.
“Nói rõ một chút.” Tiêu Hòa lạnh lùng nói.
“Hai trăm vạn.”
“… Nếu anh nhớ không lầm thì chẳng phải trên tay em có tiền đó thôi? Muốn cho mượn thì cứ cho, sao phải hỏi ý anh làm gì?”
“Cái kia…”
“Đừng có cái này cái kia, nói cho rõ ràng!”
“Tiền của em đã đưa cho anh ấy rồi. Lần này là tăng thêm đầu tư cho em.”
“Tăng thêm đầu tư? Chẳng phải em nói anh ta mượn của em sao?”
“Không phải, lúc đầu là anh ấy mượn, về sau em phát hiện công ty của anh ấy làm môi giới nghệ sĩ, nên mới hỏi liệu có thể góp cổ phần được hay không, anh ấy nể tình em gái nên mới đồng ý. Sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Tiêu Hòa nén giận hỏi. Hắn tưởng là em trai hắn đã sớm qua cái thời mơ mộng làm ngôi sao rồi, không ngờ hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn muốn chui vào cái vòng luẩn quẩn thị phi kia. Công ty môi giới nghệ sĩ? Loại công ty này nói trắng ra chính là công ty lừa đảo, kiếm được món nào hay món nấy, một khi xảy ra chuyện lập tức có thể đổi tên mở lại một lần nữa.
“Sau đó… Ngay từ đầu còn rất thuận lợi, tới giữa năm còn có một lần chia hoa hồng, nhưng đầu năm nay bởi vì mở một chi nhánh ở thành phố B, công ty mới thành lập nên làm ăn cũng không tốt lắm, cho nên anh ấy hy vọng em có thể đầu tư thêm.”
“Em bị ngốc hả?” Tiêu Hòa gần như muốn đập điện thoại.
“Anh! Em gái anh ấy là vị hôn thê của em, làm sao anh ấy có thể gạt em được? Người ta cũng nói, mở công ty môi giới nghệ sĩ đều như thế cả, nhưng chỉ cần đủ tài chính là có thể vượt qua cửa ải khó khăn, bởi vì em là người một nhà nên anh ấy mới cho góp cổ phần đấy chứ. Thiên Thiên cũng nói hy vọng lần này em có thể giúp đỡ anh của cô ấy.”
“Cái loại công ty ma quỷ này cần quái gì kinh phí, đều là loại chủ “không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện”, chỉ cần một cái văn phòng hai bệ điện thoại là đã có thể mở một công ty trong giới đó rồi.”
“Ai bảo vậy? Anh không hiểu thì đừng có nói lung tung. Muốn thành lập một công ty nghệ sĩ loại này thì chủ doanh nghiệp cũng phải suy tính về mọi mặt, chỗ nào chẳng cần chuẩn bị tiền? Bọn họ còn phải chia hoa hồng cho nghệ sĩ và quản lý của công ty, có đôi khi còn phải bỏ tiền đặt cọc trước nữa. Để đi vào hoạt động, tổng tiền mặt ít nhất cũng phải ba, bốn trăm vạn, có khi còn hơn.”
“Anh không có hai trăm vạn.” Tiêu Hòa nhẫn giận nói.
“Anh, coi như anh giúp đỡ em, giúp đỡ em dâu tương lai của anh được không? Cuối năm nay Thiên Thiên gả rồi, anh làm anh cả bên nhà trai, rộng lượng chút có được không?”
“Rộng lượng? Em còn bảo anh rộng lượng đến thế nào nữa? Con nhóc kia ép em, đầu độc mẹ khăng khăng đòi lấy căn nhà ở cao ốc Hồng Viễn còn chưa đủ? Cô ta còn muốn thế nào nữa?”
“Anh, anh ăn nói kiểu gì thế? Làm như bọn em ép anh đưa nhà cho bọn em không bằng. Anh là anh trai của em, em kết hôn anh không giúp thì ai giúp?” (muốn xách dép chọi vô mặt thèng này wa’)
Tiêu Hòa quả thực tức điên lên rồi, “Anh không có tiền. Em nói thế nào nữa cũng vô dụng, cho dù tìm mẹ đến làm ầm ĩ cũng vậy. Nếu không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây.”
“Chờ một chút! Anh hai sao lại như vậy được chứ? Anh luôn miệng nói chính mình không có tiền, nhưng mà rõ ràng anh đang ở trong biệt thự, biệt thự kia em hỏi qua rồi, không có ít nhất bảy, tám trăm vạn căn bản mua không nổi.”
Tiêu Hòa âm thầm nắm chặt tay, “Đây là nhà của bạn anh, anh chỉ ở nhờ mà thôi. Đừng quên căn phòng duy nhất của anh đã đưa cho em rồi.”
“Anh thật sự không chịu giúp em?”
“Không có tiền thì giúp kiểu gì được?” Tiêu Hòa nhịn không được tức giận nói.
“Chẳng phải anh là Kim Thủ Chỉ sao? Ngay cả anh trai của Thiên Thiên cũng đã nghe qua đại danh của anh, còn nói phải tìm cơ hội ăn một bữa cơm với anh nữa. Nói tới chuyện này, em giúp anh sắp xếp thời gian, anh gặp mặt anh trai của Thiên Thiên một lần có được không?”
Tiêu Hòa không hề có ý kiến gì, trực tiếp cúp máy.
Lý Vi Dân nhìn về phía hắn.
Tiêu Hòa tức giận cười khổ, duỗi tay ra nói: “Biết sao được giờ? Nó là em trai tớ, nếu là kẻ khác tớ đã sớm khiến cho nó không sống nổi ở cái thành phố này rồi. Tớ cũng đâu thể dùng thủ đoạn với thằng nhóc này được chứ?”
“Vậy thì cứ dung túng nó đi.” Lý Vi Dân cũng biết cảm tình của Tiêu Hòa đối với em trai của hắn, tuy rằng giận thì giận, mà dù sao cũng vẫn như chân với tay.
“Có điều tớ thấy em cậu rất sợ Tiểu Viêm, có lẽ cậu có thể nhờ Tiểu Viêm hỗ trợ…”
“Quên đi.” Tiêu Hòa nhanh chóng xua tay, “Lần trước Tiểu Viêm nổi cơn thịnh nộ cũng không phải cậu không thấy được. Mẹ của tớ thiếu chút nữa bị dọa tới mắc bệnh tim. Tiền nằm viện một tháng của thằng nhóc Tiểu Lôi kia cũng đều do một tay tớ trả chứ ai.”
Tiêu Hòa nghĩ thầm lần này kiểu gì cũng không thể để yêu quái Viêm biết, nếu không em trai hắn chắc chắn không thoát khỏi kết cục thiếu mất một chân hay một tay. Yêu quái kia mà giận lên thì mặc xác đối phương là cái quái gì. Dù sao đi nữa, đó cũng là em trai của hắn a.
“Tớ thấy thằng nhóc Tiểu An tuyệt đối sẽ không quên đi như vậy đâu. Tên thông gia kia nếu đã mưu tính tới trên đầu nó, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cái cây rụng tiền này. Đống cổ phiếu cậu cho nó đáng giá bao nhiêu? Chẳng phải toàn bộ đều quẳng vào đó, còn quẳng được thoải mái dễ dàng như vậy, lòng tham của đối phương tám chín phần đã bị nuôi lớn rồi.”
Sắc mặt Tiêu Hòa âm trầm, “Hi vọng bọn họ đừng có quá phận. Nếu không phải thấy Tiểu Lôi cưng con bé kia như bảo bối…, hừ!”
“Mong là như thế.” Lý Vi Dân nhún nhún vai, “Tớ nghĩ lần sau kẻ ra tay chín phần là mẹ cậu. Lúc trước tớ còn cảm thấy chuyện cậu đặt quyền sở hữu tòa biệt thự này dưới tên tiểu tình nhân của cậu là có chút khinh xuất, hiện giờ nghĩ đến lại thấy cực kỳ sáng suốt, nếu không bọn họ tới cục bất động sản tra một tý là có thể tra được chủ sở hữu của tòa biệt thự này là ai. Nếu để cho bọn họ biết cậu có năng lực mua được khu biệt thự này thì coi như xong, có từ chối cũng khó, ha!”
Tiêu Hòa không phủ nhận cách nói của Vi Dân, tuy rằng cách nghĩ nguyên bản của hắn không phải là như vậy, hắn chỉ là đơn thuần hi vọng bọn Tiểu Viêm và A Phúc có nơi đặt chân hợp pháp sau khi hắn chết mà thôi.
Hiện giờ Tiểu Viêm, A Phúc chẳng những có nơi đặt chân, còn có thân phận công dân Trung Quốc hợp pháp, như vậy sau này cho dù hắn mất, bọn họ cũng có thể sinh tồn được trên thế giới này một cách an toàn. Trời ạ, Tiêu Hòa cảm động sâu sắc vì tinh thần hy sinh của chính mình. Tuy nói làm chuyện tốt chẳng màng lưu danh, nhưng mà hắn thật sự rất muốn được quốc gia ban tặng một cái huy hiệu phấn đấu vì hòa bình các dân tộc nha.
Tiểu Viêm, A Phúc, Tiêm Đầu, Mân Côi, tôi đi rồi…
“A Tiêu?”
“Hử?” Tiêu Hòa lơ đãng ngẩng đầu.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Vẻ mặt sao mà quỷ dị.
“Tớ chỉ muốn cho cậu biết tớ… Khụ, tớ phải đi nấu cơm rồi.” May mắn là dừng lại đúng lúc.
Lý Vi Dân kỳ quái nhìn hắn một cái.
***
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ năm, Tiểu Viêm vẫn chưa về, Tiêu Hòa lấy điện thoại di động ra nghĩ nghĩ, vẫn là không gọi. Hắn là một người đàn ông trưởng thành rồi, cũng không thể bởi vì tiểu tình nhân năm ngày chưa về mà “liên hoàn call đoạt mạng” luôn đúng không?
Có điều Tiểu Viêm cũng chưa từng rời nhà lâu như thế. Tại sao lại không gọi điện báo bình an cho ta chứ? Chẳng lẽ thằng nhóc kia thật sự đánh dã thực ở bên ngoài sao?
Tiêu Hòa đa nghi không biết, Viêm Chuyên hiện tại cũng cực kỳ muốn về nhà. Có điều…
Ma tộc kia một đường đi theo y, đánh không lại y thì chơi trò đánh lén, hắn không làm gì được y, mà y cũng chẳng tránh nổi hắn.
Mắt thấy đã gần tới cửa nhà, cũng không thể cứ như vậy trực tiếp mang người vào trong nhà chứ?
Nếu để cho Ma tộc kia biết trong nhà còn có một viên bổ hoàn siêu cấp lớn đang ở đó… Khỏi cần nói, sau này y đừng hòng được bình yên.
Bị người bám theo năm ngày năm đêm, Viêm Chuyên vốn là tính khí nóng nảy lại càng triệt để bị chọc tức. Trên TV chẳng phải đã nói sao, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Y phải nghĩ ra phương pháp vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn mới được.
Ta cũng không tin diệt không nổi ngươi!
Viêm Chuyên vừa nghĩ, tiện tay ném cái ba lô chứa quả trứng vào khu biệt thự.
Tự mình về nhà đi!
Vị phụ huynh cực kỳ vô trách nhiệm nào đó bỏ lại một câu như thế xong liền chạy đi đánh nhau… Không, là đi đối phó địch nhân mới đúng.
“Ngao ô ngao ô.”
Tiêu Hòa vỗ vỗ cái tai, kỳ quái? Nghe nhầm chăng? Tại sao hắn lại nghe thấy tiếng động vật kêu?
Nghiêng đầu nghe ngóng trong chốc lát, không có tiếng gì. Cho là mình nghe lầm, Tiêu Hòa lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Chưa tới một phút đồng hồ sau, “Ngao ô ngao ô.”
Trong tai lại vang lên tiếng kêu non nớt tương tự ấu thú. Lần này có vẻ gấp gáp hơn một chút.
Tiêu Hòa híp mắt. Rõ ràng như thế, chắc hẳn không phải là nghe nhầm, nhưng mà tiếng kêu này rốt cuộc truyền tới như thế nào? Tại sao lại giống như trực tiếp vang lên trong đầu vậy chứ?
Vốn không muốn để ý, nhưng mà một lát sau, tiếng kêu liền trở nên vô cùng yếu ớt, cảm giác như nhóc con phát ra âm thanh kia rất là… Đau lòng?
Tâm trạng Tiêu Hòa đột nhiên trở nên bất ổn, theo bản năng đứng dậy.
Tìm đi tìm đi, có lẽ là con thú nhỏ gia đình nào đó không cần nữa đem tới ném trước cửa nhà hắn. Hắn thề mình không phải kiểu người thiện tâm gì gì đó, nhìn thấy động vật bị vứt bỏ liền mang về nhà, cũng không biết tại sao, tiếng kêu của vật nhỏ này giống như là dẫn dắt trái tim của hắn vậy.
Một đường đi theo âm thanh tới lầu dưới, mở cửa ra nhìn, không thấy bóng dáng con vật nào. Lại đi tới trong sân dạo qua một vòng, ngoại trừ ba kẻ đang ngồi kia, cũng không phát hiện có ấu thú linh tinh bị người ném vào.
“Ngao ô ngao ô.” Tiếng kêu trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài! Tiêu Hòa ngẩng đầu. Tiếng kêu dường như truyền tới từ bên ngoài hàng rào hoa viên.
Tiêu Hòa giống như bị câu lấy, nhanh chóng đi tới kéo cánh cửa sắt ra.
Ngoài cửa không có bất cứ thứ gì. Bên đường cũng không thấy bóng dáng thùng giấy bị ném đi. Chẳng lẽ thật sự là chính mình nghe lầm?
Sắc mặt Tiêu Hòa có chút âm trầm, hắn lo lắng liệu có phải thời gian hồi quang phản chiếu của chính mình đã đến rồi hay không? Quên đi, một năm nay đã là quá nhiều rồi.
Nghĩ tới đó, Tiêu Hòa đang chuẩn bị xoay người đóng cửa đi vào.
Một cái bóng màu vàng đột nhiên lao ra từ trong bụi cỏ.
Ngao ngao! Cuối cùng cũng tìm được rồi!
“Rầm!” Cái bóng vàng tông mạnh vào bụng Tiêu Hòa.
“Ui da!” Tiêu Hòa vốn là trọng tâm không vững, lại bị thêm cú này nữa, lảo đảo một cái, phịch mông ngồi xuống đất. Lần này khiến hắn đau tới mặt đều biến dạng.
“Ai vậy? Đứa nào ném đồ lung tung? Có giỏi thì ra đây cho tao!”
Tiêu Hòa hung hăng bóp chặt thứ gì đó đụng vào ngực mình, a? Đây là cái gì?
Căn cứ vào diện tích chịu lực và độ va chạm lúc nãy, hắn còn tưởng rằng là quả bóng đá, bóng rổ gì gì đó. Hiện giờ nhìn qua, không ngờ là một quả… trứng tròn xoe, màu vàng lắc lư?
Tiêu Hòa híp mắt, thứ đồ này thoạt nhìn quen quen, không lớn bằng quả bóng rổ, kích cỡ ước chừng chỉ bằng trái bưởi, vỏ ngoài bóng loáng, không biết là làm bằng chất liệu gì.
Trứng vừa thấy Tiêu Hòa đang săm soi nó, lập tức ưỡn bụng nhỏ lên, cố gắng trưng bày chính mình ra cho hắn nhìn.
Đáng tiếc là bộ dạng nó quá tròn, bụng nhỏ có ưỡn cao tới đâu cũng không phân biệt được đầu đuôi.
“Ngao ô ngao ô” Tường cao quá, không bay vào được. Phụ thân xấu xa, ném người ta xong liền bỏ chạy đi chơi.
Cái tiếng này… Tiêu Hòa đưa trứng tới bên tai, hai tay bóp lấy trứng ra sức lắc lắc.
“Rầm”, trong tứng truyền đến tiếng va chạm gì đó.
“Oa oa!”
Tiêu Hòa nhanh chóng đứng lên, ngưng thần đề phòng nhìn về bốn phía. Tại sao lại có tiếng trẻ con khóc ở đây?
“Ai? Đi ra!” Tiêu Hòa tiện tay quăng quả trứng đi, kinh nghiệm nói cho hắn biết: Vật thể không rõ ràng tốt nhất là không nên tiếp xúc lâu.
“Oa oa oa oa!” trứng lại bị phụ huynh vứt bỏ lớn tiếng kêu gào. Tại sao cả hai người đều thích ném nó như vậy chứ? Cho dù vỏ của nó có dày đến mấy thì cũng biết đau mà. Oa oa.
Lần này Tiêu Hòa nghe rõ ràng, căn bản là tiếng trẻ con đang khóc mà thôi. Có điều ở gần đây đào đâu ra trẻ con?
Nghe kỹ giống như từ chỗ quả trứng kia truyền tới. Tiêu Hòa nhìn nhìn quả trứng hai lần, cự tuyệt tiếp thụ việc lại có thêm một tên yêu quái nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, dời tầm mắt đi, cất bước về phía bên ngoài bụi cây. Có lẽ là hắn nghe lầm thì sao?
Quả trứng nhìn thấy Tiêu Hòa đi mất, vừa khóc vừa loi choi nhảy theo.
Tiêu Hòa sờ sờ gáy, tại sao hắn lại có cảm giác đặc biệt quỷ dị? Giống như có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh hắn vậy.
Ai đang giám thị ta? Tiêu Hòa lại càng cẩn thận hơn, khom lưng dò xét lùm cây nơi quả trứng lao ra. A? Đây chẳng phải là ba lô của Tiểu Viêm sao?
Quả trứng nhìn thấy Tiêu Hòa khom lưng thăm dò dường như đang tìm kiếm cái gì đó, lập tức cũng tò mò bu lại, vươn người cố gắng nhìn vào trong lùm cây. Đáng tiếc lùm cây rất cao, mà nó lại quá thấp, để có thể nhìn rõ hơn, quả trứng ra sức nhảy dựng lên.
Tiêu Hòa vươn tay cầm lấy ba lô, nâng eo lên, xoay người.
Quả trứng nhảy lên, “Rầm” một cái đập vào cằm Tiêu Hòa.
Bình luận truyện