Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 97



Nhà nào có trẻ con đều biết, một khi trong gia đình đã có em bé, thời gian sẽ trôi qua thấm thoắt tựa thoi đưa vậy, nhanh tới mức khiến cho người ta lo lắng liệu mai đã có người kêu mình là ông nội chưa.

Một tuần trôi qua, Tiểu Hổ đã hoàn toàn dung nhập cái gia đình này. Chẳng qua đối với từng thành viên trong gia đình mà nói, ý nghĩa sự tồn tại của nó cũng không hề giống nhau.

A Phúc tuyệt đối không biết “con trai” đối với hai người Viêm, Tiêu là ý tứ gì, hắn chỉ cảm thấy vui vẻ không thôi bởi vì chính mình có thêm một món đồ chơi mới lạ.

Vật nhỏ ngốc nghếch mao nhung nhung bé tí tẹo này rất thú vị! Trò chơi ưa thích nhất của A Phúc chính là đẩy cho cái tên tiểu gia khỏa gọi là Tiểu Hổ này bốn chân chổng vó lên trời, lại nhìn nó loạng choạng đứng lên, sau đó lại đẩy ngã, oa ha ha,  chơi thật vui.

Có đôi khi A Phúc sẽ đặt Tiểu Hổ lên đầu, Tiểu Hổ sẽ tự mình túm lấy tóc của hắn, dù có chạy kiểu gì đi chăng nữa nó cũng không rớt xuống.

Vì thế Tiêu Hòa có thêm một phiền não, Tiểu Hổ thích nhảy lên đầu của hắn, một khi đã leo lên thì nhất quyết không chịu xuống. Nếu người không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng hắn là biến thái cho coi, đi tới đâu cũng đội món đồ chơi mao nhung.

Viêm Chuyên thì hào phóng hơn, buổi tối thường xuyên biến thành thú thân để cho Tiểu Hổ chui tới chui lui dưới lớp lông dày dặn mềm mại của mình.

Tiêm Đầu nguyên bản còn có chút lo lắng Tiểu Hổ quá nhỏ, bộ dạng lại rất giống mèo, không dám thân cận với nó, về sau lại phát hiện vật nhỏ này quả thực tựa như mắc chứng hiếu động, hoạt bát phải chết, mà hai vị phụ huynh Viêm Tiêu lại hoàn toàn dùng phương thức giáo dưỡng là mặc kệ, Tiêm Đầu cũng trở nên gan dạ chơi đùa với Tiểu Hổ.

Bởi vì hình thể của Tiểu Hổ khá nhỏ, Tiêm Đầu cảm thấy có thể dẫn nó đến thế giới của mình tham quan, thế là nó mang Tiểu Hổ vào động chuột…

Về sau nhà của Tiêm Đầu bị chuột tộc phụ cận liệt vào “hộ gia đình bị cự tuyệt lui tới” trong một thời gian rất dài.

Mà Tiêu ba ba thì phát hiện trên chiếc giường sạch sẽ thường xuyên xuất hiện một hai củ lạc, còn có quả táo linh tinh gì đó. Một ngày hắn mang gối đầu đi ra ngoài phơi nắng, lại phát hiện dưới gối đầu có thêm hai con chuột nhỏ mới sinh đỏ rừng rực.

Tiêu Hòa đen mặt mà gọi Tiêm Đầu tới, Tiêm Đầu vừa nhìn thấy chuột nhỏ lập tức kích động chi chi kêu, nói là cha mẹ của đôi chuột nhỏ này đã tìm con nguyên cả buổi sáng, không ngờ là bị Tiểu Hổ ngậm về.

Tiêu Hòa nghĩ thầm này may mắn là hắn đi phơi gối phát hiện được, nếu không buổi tối cứ như vậy ngủ trên gối…

Tiêu ba ba khóc ròng, đứa nhỏ Tiểu Hổ này mới sinh ra được bao nhiêu ngày? Tại sao lại có thể nghịch ngợm đến vậy cơ chứ? Hơn nữa hiện tại nó còn chui được vào động chuột, bình thường muốn tìm nó cũng chả biết đi đâu mà tìm.

Mà thằng nhóc chết tiệt này còn không thích tắm rửa, vừa nhìn thấy chậu nước đã chuồn còn nhanh hơn cả cha nó. Vậy mà mỗi ngày nó đều có chạy nhảy chơi đùa khiến cho một thân lông trắng biến thành xám như tro, Tiêu Hòa tức giận đến mức chỉ thẳng vào mũi nó nói: Nhóc con, nếu mày mà không tắm rửa sạch sẽ sau này đừng hòng tao liếm liếm mày nữa!

Để đạt được một lần liếm của ba ba mỗi ngày, Tiểu Hổ đành phải ngoan ngoãn. Nhưng mà lúc tắm rửa cho nó lại trở thành thời gian đau khổ của Tiêu Hòa, xem bộ dạng ỉu xìu đáng thương khi tắm, người không biết còn tưởng rằng hắn tra tấn nó cho coi.

Mân Côi đối với Tiểu Hổ thì ôm chặt tâm lý hiếu kỳ giống như nhà khoa học muốn nghiên cứu thấu đáo sự vật hiếm lạ. Nó bắt đầu dạy Tiểu Hổ học, từ một cộng một dạy lên, bảo Tiểu Hổ tách móng vuốt nhỏ ra trả lời cho nó nhìn.

Tiểu Hổ học bài được hai ngày thì không chịu học nữa, Mân Côi lấy đủ loại kẹo bánh dụ nó, Tiểu Hổ ăn một viên, bị dính răng bèn kiên quyết không chịu ăn. Nhìn Tiểu Hổ chơi đùa với A Phúc, Tiêm Đầu tới vui vẻ, Mân Côi khó chịu khi thấy địa vị Đại sư huynh của mình không được đủ tôn trọng, quyết định sắm vai một vị thầy giáo nghiêm túc, ngày nào cũng đuổi theo Tiểu Hổ dạy nó học.

Tiểu Hổ về sau cũng phải sợ Mân Côi, có điều không quá hai ngày, không biết là do kết quả của áp bách hay thấy phiền, Tiểu Hổ từ đầu không biết tách móng vuốt giờ đã có thể thoải mái mà thu duỗi lợi trảo từ đệm thịt nho nhỏ, muốn duỗi bao nhiêu thì duỗi bấy nhiêu, vượt qua hai mươi thì lấy cái đuôi cho đủ số, thế là Tiểu Hổ học xong phép tính cộng trừ cho đến hai mươi mốt, mà Mân Côi đóng vai thầy cô giáo đến nghiện cũng coi như miễn cưỡng thỏa mãn.

Viêm Chuyên cảm thấy Mân Côi dạy không tồi, dứt khoát giao việc giáo dục vỡ lòng của con trai mình cho Mân Côi.

Tiêu Hòa… Lại càng vui vẻ thoải mái, theo Viêm Chuyên nói lúc trước hắn nhận nuôi Mân Côi quả thực chính là một vụ buôn bán lời đến không thể lời hơn.

Tuy nói hiện tại Tiểu Hổ chủ yếu dựa vào năng lượng hấp thu từ cha mẹ để lớn dần, nhưng cũng không thể không ăn một chút gì. Sau khi Tiêu Hòa và Viêm Chuyên nghiên cứu kỹ lưỡng, vẫn là mua sữa bột trẻ con cho nó.

Viêm cha ban ngày phải đi làm —— lái taxi, cho nên việc nuôi nấng Tiểu Hổ dĩ nhiên là công tác thuộc về Tiêu ba ba.

Vốn Tiêu ba ba muốn ném công việc này cho A Phúc hoặc là Mân Côi, bị Mân Côi cáo trạng, Viêm cha dùng phương thức của y hung hăng giáo dục Tiêu ba ba vô trách nhiệm một trận, Tiêu ba ba không muốn mỗi đêm gặp bạo lực chỉ có thể rưng rưng tiếp nhận công việc này.

Ô ô, không phải ta không muốn đút sữa cho con nha, thật sự là thằng nhóc này rất nghịch ngợm! Mỗi ngày chỉ riêng phải đi tìm nó thôi cũng đã là một việc gian khổ, lại càng không nói đến để cho nó ngoan ngoãn nuốt bình sữa kia vào bụng.

Thằng nhóc đó chẳng những uống một ngụm phun quá nửa, còn thường xuyên bị mấy thứ xung quanh gì gì đó dẫn đi lực chú ý, thỉnh thoảng lủi ra đuổi theo muỗi, thiêu thân, ruồi bọ hay một loại côn trùng có cánh nào đó, ngay cả lớp bụi trong không khí được ánh mặt trời chiếu vào nó cũng có thể chơi đùa cả buổi sáng. Thử nói coi, thế này thì đút sữa kiểu gì?

Buổi sáng ngày mười bảy tháng bảy.

Sáng sớm Tiêu Hòa vác cái eo già bị gây sức ép gần đứt, từ trên giường ôi ôi bò dậy, đã tới giờ đút sữa cho con trai.

Tiểu Viêm không có ở trên giường, nhìn thời gian hẳn là đã đi làm. Dạo này Tiểu Viêm luôn đi sớm về sớm, dường như lo lắng một mình hắn ở nhà trông con.

Ô ô, ta đây đã tạo nghiệt gì chứ? Một tên lớn đã đủ gây sức ép chết ta, giờ lại thêm một tên nhỏ nữa, ông trời còn có để cho người sống hay không?

Nặng nề lê bước vào trong phòng tắm, Tiêu Hòa vừa thống khổ ngồi bồn cầu vừa hung hăng nguyền rủa tên dã thú hỗn đản nào đó, rõ ràng không phải trong kỳ động dục mà còn dã man, bạo lực, *** hơn so với kỳ động dục.

Song tu chó má gì, đè lấy ông đây làm làm làm mà cũng kêu tu luyện? Mày tính bịp ai hả! Ô ô, lại còn dám dùng thú thân *** loạn ông, lần sau không cắt lão nhị của mày ngâm rượu uống không được.

Viêm Chuyên đang lái xe đột nhiên phanh lại.

Nghe nhầm chăng? Tại sao y lại nghe được trong tai truyền đến tiếng nguyền rủa của Tiêu Hòa? Hơn nữa nội dung nguyền rủa này còn cực kỳ ác độc, hoàn toàn nhằm vào khí quan trọng yếu nào đó trên thân thể y, từ bệnh liệt dương đến không thể cao trào, cái gì cần có đều có.

Xem ra tâm linh tương thông tạo thành giữa bầu bạn với nhau khi chia sẻ sinh mệnh cũng có chỗ không tốt, tuy nói bằng vào năng lực hiện tại của Tiêu Hòa vẫn chưa thể thoải mái truyền đạt tâm ý của hắn, chỉ là những “Chia xẻ” tình cờ khi cảm xúc kích động cũng đủ để y đau đầu.

“Tài xế, anh sao vậy? Đang đi bình thường tự dưng phanh lại làm chi?” Hành khách phía sau không vui.

Viêm Chuyên đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, hành khách phía sau lập tức im miệng không dám tiếp tục hó hé thêm câu nào, đợi tới lúc xuống xe, bỏ lại năm mươi tệ, ngay cả tiền thối lại lẫn hóa đơn cũng không dám cầm liền chạy mất.

Viêm Chuyên không thèm để ý thu tiền vào trong cặp, chỉnh lại đồng hồ tính tiền về chỗ cũ, ngồi chờ vị khách tiếp theo xuất hiện.

Y là một lái xe tốt, chẳng những sử dụng từ ngữ văn minh mẫu mực, hơn nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng chưa bao giờ tranh chấp với hành khách. Không thấy một loạt bản photo giấy chứng nhận vinh dự dán trên xe sao? Từ không lấy đồ khách để quên đến dũng cảm chiến đấu với kẻ bắt cóc, y chính là lái xe khốc nhất, nổi danh nhất trong giới taxi thành phố N.

Ở phòng tắm cọ xát hơn nửa giờ mới chỉnh đốn được chính mình cho thành hình người, Tiêu ba ba vác theo hai cái chân mềm nhũn đi vào phòng bếp, ở trong bếp pha sữa bột, đặt bình sữa lên trên bàn chờ nhiệt độ hạ xuống một chút.

Ông trời phù hộ hôm nay có thể thuận lợi đút sữa thành công.

Tiêu Hòa chắp tay trước ngực hướng ra ngoài cửa vái vái.

Con trai a, hôm nay nhất định phải ngoan một chút nhé, ba của con hôm nay không có hứng đi đối phó với tinh lực thịnh vượng của con đâu, hiện tại ba chỉ muốn ngủ thôi.

Vừa nghĩ tới cuộc sống bi thảm thân bất do kỷ của mình bây giờ đều là do đám ngụy khoa học gia nào đó không để ý tôn nghiêm của sinh mệnh mà tạo thành, Tiêu Hòa rất muốn đem cái đám nhân khẩu mất tích kia đẩy ra ngoài khiến Tiểu Viêm làm thịt sau đó lấy roi quật xác. Nhìn coi cái con meo meo bọn họ khổ sở tạo ra kia hiện tại không biết đã lủi đi đằng nào rồi.

“Tiểu Hổ, đi ra ăn cơm! Cho mày mười giây, mười giây sau mà không xuất hiện thì tối nay thả mày vào bồn tắm nửa giờ! Có nghe thấy không? Còn không đi ra cho tao?”

Bất luận kẻ nào nghe được một đoạn trên đều tuyệt đối không nghĩ tới đây là một người cha đang gọi đứa con trai mới sinh ra chưa đầy một tháng của mình uống sữa. Dùng cách nói của Tiêu Hòa mà nói, cái này gọi là người nghèo có cách nuôi của người nghèo, nhà giàu có cách nuôi của nhà giàu, trẻ con Tiêu gia hắn thích nuôi thế nào thì nuôi thế đó.

Về phần tại sao bú sữa mẹ lại biến thành ăn cơm, kia chính là kết quả của việc người nào đó tâm lý không được tự nhiên.

Rất may mắn là hôm nay Tiểu Hổ đang nghe Mân Côi giảng bài, nội dung là nguyên lý máy tính. Tiểu Hổ nghe xong hai phút đã muốn chạy trốn, bị Mân Côi uy hiếp giật điện ngăn lại, đành phải ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ hai mắt vẽ hình nhang muỗi. Ngao ô, người ta mới sinh ra có tám ngày…

Chương trình học nửa giờ khiến cái đầu nhỏ còn chưa dậy thì của Tiểu Hổ minh bạch một đạo lý: 1 và 0 sinh ra một đứa bé gọi là chương trình máy tính, đứa bé này không gì là không làm được.

Nghe thấy tiếng kêu của Tiêu ba ba, Tiểu Hổ lập tức kích động ngao ô một tiếng, cong đuôi chạy về phía cha.

Mân Côi thấy là Tiêu Hòa kêu, cũng không ngăn cản Tiểu Hổ rời đi.

Tiêu Hòa đi vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy con của hắn quơ quơ bốn cái chân nhỏ xíu ngắn ngủn vội vã lao về phía hắn. Mới chỉ có tám ngày trôi qua, thằng nhóc này đã mập một vòng, có điều vẫn chỉ to bằng lòng bàn tay, không có gặp gió liền lớn như trong tưởng tượng của hắn, nhũ mao trên người đã bao trùm toàn thân, nhìn kỹ còn có thể thấy một ít hoa văn kim sắc giấu ở dưới da.

Hắn đã từng hỏi Tiểu Viêm hoa văn kia có ý nghĩa gì. Tiểu Viêm nói cho hắn: Kia tỏ vẻ Tiểu Hổ giống y. Có loại hoa văn và đôi mắt đặc thù này biểu hiện rằng nó kế thừa trí nhớ truyền thừa đã được tích lũy qua nhiều thế hệ tổ tiên truyền lưu ở trong huyết mạch cùng với năng lực đặc hữu của Di Tộc. Mà thông thường thì hậu duệ kế thừa truyền thừa sẽ trở nên vô cùng cường đại sau khi thành niên, bởi vì bọn họ đã biết cách tu hành và hấp thu năng lượng như thế nào từ khi còn trong trứng.

Tiểu Hổ vọt tới bên chân Tiêu Hòa, víu lấy ống quần muốn trèo lên trên. Tiêu Hòa xoay người để cho nó bò vào lòng bàn tay mình.

Đầu Tiểu Hổ phát triển hơn so với cơ thể, rất to, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch; đôi con ngươi đen bóng trong veo như nước, nhìn người khác tựa như đang làm nũng; cái mũi và miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hé miệng ra là có thể nhìn thấy bốn chiếc răng nanh bé xíu mọc bên trong, tuy rằng nhỏ, nhưng lúc mài răng trên người hắn thì đau phải biết; hai cái lỗ tai tí hon nhung nhung, sờ vào cực mềm.

Một vật nhỏ như vậy, người khác thật sự rất khó mà ghét được nó, tuy rằng tiểu gia khỏa này có chút nghịch ngợm.

“Tiểu Hổ a, thử hỏi coi trẻ con nhà ai mới sinh được có một tuần đã vui vẻ chạy loạn khắp nơi?” Tiêu ba ba một tay cầm bình sữa, một tay nắm lấy con trai ngồi xuống ghế sa lon.

Tiểu Hổ cúi xuống, dùng cái đầu quá khổ cọ cọ cổ tay của hắn, miệng còn phát ra tiếng làm nũng “Ê a ê a”.

“Đừng có giả bộ, tao không mắc mưu đâu.” Tiêu ba ba ngoài miệng nói không tin, ánh mắt lại chớp chớp lia lịa.

“Lại đây, lần này mà còn cắn hỏng núm vú cao su nữa coi chừng tao đét đít.”

“Ê a ê a.” Tiểu Hổ kháng nghị mình không phải là cố ý, tại cái núm vú cao su kia không chịu nổi hàm răng của nó đấy chứ.

Tiêu Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, đưa bình sữa đến bên miệng vật nhỏ.

Vật nhỏ lập tức sấp xuống, trở người, chổng bốn vó lên trời nâng bình sữa còn lớn gấp đôi so với thân thể nó, há to miệng ngậm lấy núm vú cao su bắt đầu ừng ực ừng ực nuốt vào bụng.

Tiêu Hòa dùng tay nắm lấy, bất cứ lúc nào cũng chú ý vật nhỏ có uống quá nhiều hay không.

Mắt thấy vật nhỏ đã nuốt hai ba ngụm, Tiêu Hòa lập tức lấy bình sữa ra, lại nhanh chóng rút ra một tờ giấy.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, tiểu bại hoại này vừa hé miệng liền phun ra một ngụm sữa, hoàn toàn phun vào tờ giấy Tiêu Hòa dùng để che mặt. Tiểu gia khỏa hiển nhiên cảm thấy trò chơi này rất vui vẻ, từ lần đầu tiên nó uống sữa đã yêu diễn trò này. Đương nhiên lần đầu tiên phun sữa chỉ là vô tình, ai bảo diễn cảm của Tiêu ba ba quá mức khoa trương cơ chứ? Phải biết rằng, trẻ con đều cực kỳ thích biểu cảm khoa trương. Có lẽ trong tâm linh nho nhỏ của bọn nó, đám người lớm làm ra đủ loại diễn cảm khoa trương muốn chọc bọn nó cười rất là ngu ngốc, nhưng chính là như vậy bọn nó mới thích chăng.

“Y y nha nha.” Vật nhỏ dường như rất cao hứng, nghiêng người tóm lấy cái đuôi của mình.

“Tiểu Hổ!” Tiêu ba ba trầm mặt.

Tiểu Hổ lật người, dùng hai chân trước che mắt, hai chân sau còn kẹp lấy cái đuôi, thân mình nho nhỏ lay a lay.

“Chiêu này học được ở đâu ra vậy?” Tiêu Hòa bị nó chọc cho phì cười, “Sau này xem ít TV đi một chút, phim hoạt hình cũng vậy.”

Tiêu ba ba thực sự lo lắng có nên khóa hết TV trong nhà lại hay không. Tiểu Viêm xem TV học xấu, A Phúc cũng bắt đầu hiểu động vật không thể dùng bộ ngực phun sữa thì không thể kêu là bò sữa, hiện giờ ngay cả đứa con trai mới sinh ra chưa được bao lâu của hắn cũng biết giả bộ đáng yêu, mấy chương trình TV này thật sự quá hại người.

“Ê a ê a.” Ba ba liếm liếm.

“Buổi tối tắm rửa xong nói sau. Hôm nay Mân Côi dạy những gì?”

Tiểu Hổ rất nghịch ngợm. Nó không thể vào kết giới, nhưng có thể cảm giác được kết giới ở nơi nào, vào không được thì dùng đầu húc, càng không vào được càng húc đến cần mẫn, về sau lại trở thành trò chơi. Vì có thể bảo đảm cho lúc tu luyện không bị quấy nhiễu, sau khi thương thảo xong, ba kẻ Tiêm Đầu, Mân Côi, A Phúc bắt đầu tiến hành chế độ luân phiên, mỗi sáng đều có một đứa hy sinh thời gian tu luyện để chơi đùa với Tiểu Hổ.

Đối với chuyện này Tiêu Hòa và Viêm Chuyên hoàn toàn áp dụng thái độ không can thiệp, mặc kệ bốn đứa kia gây sức ép ra sao thì ra.

Tiểu Hổ bò dậy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Ê a ê a.”

Tới trong não Tiêu Hòa chính là: Phụ thân là 1, ba ba là 0, sinh ra Tiểu Hổ không gì không làm được.

Lời này nếu để cho Mân Côi nghe thấy, nói không chừng Mân Côi sẽ phát cho Tiểu Hổ một tờ giấy khen. Đúng là đứa trẻ thông minh, đã học được phép thay thế rồi.

Tiêu Hòa thì sao… Hắn quyết định đi tìm Mân Côi hảo hảo nói chuyện.

Ngay tại thời điểm Tiêu Hòa nhét Tiểu Hổ vào trong túi áo ngực, chuẩn bị đi tìm Mân Côi tâm sự.

“Hai con cọp thật là kỳ quái, thật là kỳ quái…”

Tiêu Hòa móc điện thoại di động ra, nhận cuộc gọi.

“Vi Dân, có chuyện gì vậy?”

“Tớ lập tức tới ngay, có chuyện quan trọng cần nói cho cậu.” Giọng nói của Lý Vi Dân trong điện thoại thực cứng ngắc.

“Chuyện gì mà nghiêm túc thế?” Tiêu Hòa cười hỏi.

“Để tớ qua rồi nói sau. Cậu ở nhà chờ, đừng có đi đâu đấy.”

“Nghe sợ quá đi mất, được rồi, tớ chờ cậu.” Nháy mắt trong lòng Tiêu Hòa đã đoán ra không dưới hai mươi nguyên nhân khiến cho Vi Dân nghiêm túc như vậy, nhưng mà nếu Vi Dân không chịu nói ngay, nhất định là chuyện không thể nói được rõ ràng qua điện thoại. Nghĩ nhiều vô ích, dù sao đợi lát nữa cũng gặp được người. Tranh thủ thời gian này, trước tiên hắn đút cho Tiểu Hổ ăn no đã rồi nói sau.

A, hắn còn phải ngẫm lại nên giới thiệu Tiểu Hổ với Vi Dân như thế nào mới được.

Có điều cho dù hắn có giới thiệu Tiểu Hổ là con ruột của hắn, đại khái Vi Dân cũng sẽ tưởng rằng hắn nói đùa cho coi.

Tiêu Hòa đột nhiên phát hiện Tiểu Hổ duy trì hình thú vẫn là rất tiện lợi, muốn cho người ta hiểu lầm cũng khó khăn.

Một giờ sau, Lý Vi Dân ngồi ở trên ghế sa lon của Tiêu gia.

Mân Côi nhìn thấy Vi Dân đến, lập tức bổ nhào lại đây. Tiêu Hòa bảo Mân Côi qua chỗ khác chơi, hắn còn có chính sự muốn bàn với Vi Dân.

Mân Côi mất hứng lẩm bẩm, chính mình khó chịu liền phát tiết toàn bộ lửa giận lên đầu con trai Tiêu Hòa, chỉ vào túi áo Tiêu Hòa ra lệnh cho Tiểu Hổ chui ra đi học với nó.

Tiểu Hổ liều mạng bám lấy quần áo của cha, sống chết không chịu thò đầu ra. Nó không muốn đi học, chẳng trách anh A Phúc không thích đi học cũng không thích làm bài tập, hóa ra đi học thật sự rất đáng sợ! Sau này nó sẽ cùng anh A Phúc nghĩ biện pháp trốn học.

Tiêu Hòa không biết con của hắn đã bị Mân Côi dạy dỗ biến thành nhi đồng ghét học, còn đang suy nghĩ giáo viên dạy tại gia các môn không tốn tiền như Mân Côi này thật không tồi.

Vẫn là Vi Dân thấy nhìn thời gian không nhiều lắm, vội vàng bước ra hòa giải, đáp ứng chờ thảo luận sự tình xong sẽ đi tìm Mân Côi xem phần mềm trò chơi của nó như thế nào, lúc này Mân Côi mới thỏa mãn rời đi.

“Dì và em cậu, còn có bạn gái của nó đều không chịu tới đây gặp cậu, bây giờ bọn họ còn ngồi ở nhà tớ chờ tin tức.” Lý Vi Dân thở dài, nói qua sự tình một lần. Có đôi khi quá quen với người nhà của bạn bè cũng không phải là chuyện gì tốt, ai.

“Cậu biết tính tình của Tiểu Ngữ rồi đấy, nhìn mẹ với em cậu tìm tới cửa liền nhịn không được nói một hai câu, kết quả dì… lại bắt đầu khóc. Cậu bảo bọn tớ sao có thể nhìn một người già khóc thảm thương như vậy còn có thể giả dạng mặt lạnh? Tiểu Ngữ lại càng nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, vừa nhìn mẹ cậu như thế lập tức đầu hàng bắt tớ tới đây. Hiện tại chắc cô ấy còn đang ở nhà an ủi mẹ cậu.”

“Tiểu Lôi đầu tư cổ phiếu? Nó còn tham ô công quỹ?” Diễn cảm trên mặt Tiêu Hòa thực vi diệu, như là trào phúng lại như là cười lạnh.

Vi Dân thở dài, “Là bạn gái nó tham ô công quỹ của công ty để cho nó đầu tư cổ phiếu, cô ta là kế toán, giám đốc lại tin tưởng cô ta, nghe Tiểu Lôi nói vị giám đốc kia là bạn tốt của anh trai bạn gái nó. Hiện giờ sự tình bại lộ, đối phương yêu cầu trong vòng một tháng phải bù lại toàn bộ chỗ tiền thâm hụt, chỉ cần trả lại sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không nói cho anh cô ta biết. Đương nhiên công việc thì chắc chắn là không giữ được rồi.”

“Bạn gái nó là con ngốc sao? Chuyện nguy hiểm như thế cũng dám làm?”

Vi Dân cười khổ, “Cậu cũng biết Tiểu Lôi ở trước mặt cậu rất tự ti, trong lòng lại càng coi cậu là thần tượng. Tớ nghe Tiểu Lôi nói bởi vì nó thường xuyên khoe cậu ở giới tài chính thần kỳ như thế nào thế nào trước mặt bạn gái, bạn gái nó liền bảo nó theo cậu đầu tư cổ phiếu, tiền con bé đó bỏ ra. Tiểu Lôi không dám nói cậu không đồng ý, cũng muốn thử xem năng lực của mình, liền tự mình làm riêng. Bạn gái nó thì vẫn cho rằng cậu đang hướng dẫn nó.”

“Với tình trạng giá hiện giờ tại thị trường mà bọn nó cũng tùy tùy tiện tiện đầu tư? Ngay cả tớ còn không dám ôm ảo tưởng, nếu không phải…” Tiêu Hòa không nói tiếp, đây cũng là một bí mật mới của hắn. Tỉnh lại sau giấc ngủ kéo dài một tuần cách đây hơn một năm, hắn liền phát hiện mình có một loại dự cảm kỳ lạ đối với thị trường chứng khoán, hắn thử một hai lần, phát hiện loại dự cảm này vô cùng mẫn tuệ, còn chuẩn xác hơn nhiều so với trực giác lúc đúng lúc không trước kia của mình. Đây cũng là nguyên nhân một năm nay hắn có thể trở nên nổi danh trong thị trường chứng khoán đê mê này. Nhưng mà cho dù như vậy hắn cũng chỉ đầu tư qui mô nhỏ, không dám quăng cả số tiền lớn vào. Đối với năng lực này, hắn còn đang trong giai đoạn mò mẫm.

Lý Vi Dân cũng không biết nên làm thế nào, nếu không phải có giao tình với Tiêu Hòa, hắn thật sự không muốn dính dáng chút nào tới chuyện của Tiêu gia, nhưng mà biết làm sao được? Trưởng bối cũng đã tìm tới tận cửa, hắn có thể đẩy người ta ra khỏi nhà sao?

“Nghe em cậu nói hai tháng trước nó đã bắt đầu, hai chi cổ phiếu lên lên xuống xuống, vốn muốn tiếp tục chờ tăng thêm chút nữa liền bán ra thu hồi vốn về, ai ngờ giám đốc công ty bạn gái nó đột nhiên kiểm toán, phát hiện vài khoản nợ tiền mặt khác thường, sau khi truy vấn bạn gái nó thì bắt buộc cô ta lập tức bù lại tiền, nếu không thì tố cáo và thông báo cho anh trai con bé. Nhưng bây giờ hai chi cổ phiếu này lại trùng hợp rớt xuống mức thấp nhất, nếu hiện tại bán ra, tụi nó ít nhất tổn thất quá nửa.”

“Bao nhiêu? Ít hơn một hai trăm vạn đại khái bọn họ cũng sẽ không tới cửa tìm cậu làm thuyết khách.” Tiêu Hòa giận quá, ngược lại trở nên bình tĩnh.

Tình cảm của hắn đối với đứa em trai này rất phức tạp, nói không có cảm tình đi, không thể nào. Nói rất yêu thích đi, dường như cũng không quá đúng. Hết lần này tới lần khác tự nói với mình đừng đi quản chuyện của nó nữa, nhưng tới khi thực sự xảy ra chuyện, bảo hắn không quản hắn lại không an lòng.

Bởi vì cảm thấy thiếu nợ Tiểu Lôi sao? Cũng không hẳn. Những gì cần bồi thường sớm đã bồi thường xong hết rồi. Chẳng qua là làm thân nhân có huyết mạch tương liên, tâm tư này muốn cứng rắn cũng thật sự rất khó khăn. Hơn nữa còn xen lẫn cả cha mẹ của hắn vào trong đó nữa, hắn không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật. Mẹ hắn không trực tiếp tìm tới cửa, ngược lại khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu quả thật nhìn thấy người mẹ đã quá nửa sau của tuổi năm mươi khóc trước mặt mình, trước tiên hắn sẽ không thể bình tĩnh được, lại càng khỏi nói đến sau đó nên xử lý sự tình như thế nào cho thích đáng.

Thả lỏng thân thể tựa vào ghế sa lon, nếu không quá hai trăm vạn, hắn cũng không ngại giúp em trai hắn một phen, có điều lần này hắn hy vọng có thể nói rõ ràng với bọn họ, hắn sẽ không tiếp tục giúp đỡ mãi như thế nữa. Tiểu Lôi cũng nên trưởng thành đi thôi.

Hai cái vuốt nho nhỏ của Tiểu Hổ bám lấy mép túi cha mình, cố gắng thò cái đầu nhỏ ra.

Lý Vi Dân ngẩn mặt. Đây là cái gì? Mèo bỏ túi? Còn sống? Vừa rồi Mân Côi chính là nói chuyện với nó?

“Ngao ô.” Tiểu Hổ vẫy chào Lý Vi Dân, móng vuốt nhỏ giơ lên lắc lắc. Đây là nhân loại khác đầu tiên nó nhìn thấy từ khi sinh ra tới giờ.

Da mặt Lý Vi Dân giật giật, miễn cưỡng bày ra một nụ cười, giơ tay lên nói với Tiểu Hổ: “Chào.”

Bình tĩnh bình tĩnh, ngẫm lại con chuột gọi là Tiêm Đầu kia, ngẫm lại con robot được kêu là Mân Côi, cho dù Tiêu Hòa có tiếp tục nuôi thêm một con miêu yêu bỏ túi cũng là rất bình thường, ha ha.

Tiểu Hổ vừa thấy đối phương có phản ứng, lập tức đã muốn chui ra ngoài, bị cha nó nhấc tay đè lại.

“Ngoan một chút, cha đang nói chuyện.”

“Ách, con của cậu?”

Tiêu Hòa vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Ừ, mới sinh ra được tám ngày, giống đực.”

“Được tặng hay là đi mua? Bao nhiêu tiền? Vừa bỏ túi được lại vừa hiểu ý người như thế, chắc là tốn không ít đúng không?”

“Không phải mua, cũng không phải người khác tặng.”

“Ách…” Lý Vi Dân mê hồ, nói đùa: “Đó là do cậu sinh?”

Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, “Gần như thế.”

“Ha?”

Tiêu Hòa giải thích thêm bước nữa: “Thụ tinh nhân tạo.”

“… A.” Lý Vi Dân cầm lấy cốc cocacola lạnh trên bàn trà ực mạnh một ngụm, buông cốc coca chắp tay nói: “Hóa ra cậu chẳng những chạy theo mốt đồng tính, ngay cả thụ tinh nhân tạo cũng có thể chen vào một cước. Anh em, bội phục bội phục.”

Tiêu Hòa phất phất tay, “Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới. Tiểu Lôi nói muốn bao nhiêu?”

“Tiểu Lôi nói nó cần hai trăm vạn.” Tâm tình Lý Vi Dân thanh tĩnh lại, nhận định bạn tốt đáng tin của hắn đang nói giỡn với hắn. Nhân thú có thể sinh con sao? Sinh thử một đứa cho ta xem.

“Chẳng trách lần trước nó gọi điện xin tớ hai trăm vạn, hóa ra nguyên nhân là đây.” Tiêu Hòa nhéo nhéo móng vuốt nhỏ không an phận của con trai bên mép túi, cười lạnh nói: “Việc này cũng không phải vấn đề của một mình Tiểu Lôi, chẳng lẽ bạn gái nó không chịu chút trách nhiệm nào sao?”

“Nghe nói con bé đó gánh vác sáu mươi vạn, Tiểu Lôi nói nó là đàn ông, đương nhiên phải gánh nhiều một chút.”

“Ha!” Tiêu Hòa giễu cợt, “Nó giỏi thật, có điều đã như vậy, tớ nhớ tớ để lại cho mẹ không ít tiền, căn phòng trong cao ốc Hồng Viễn kia bán cũng phải được kha khá. Xoay sở được hai trăm vạn hẳn là không đến nỗi khó khăn đúng chứ?”

Lý Vi Dân nhún nhún vai, “Tiểu Ngữ cũng đã nói như vậy. Lúc đó mẹ cậu khóc ầm lên, nói nếu cậu thực sự mặc kệ, bà ấy nói sẽ lấy chỗ tiền dùng để lo liệu ma chay của mình ra trả nợ cho Tiểu Lôi. Mẹ cậu đã như vậy, cậu bảo bọn tớ còn có thể nói gì được nữa đây? Em trai cậu cũng không hé răng nửa lời, xem ra nó định dùng dì bức cậu ra mặt giúp nó, tớ thấy chưa tới đường cùng thì nó tuyệt đối sẽ không bán nhà đâu. Con bé bạn gái nó còn tinh ranh hơn, không nói lời nào, chỉ ngồi lau nước mắt với mẹ cậu, bộ dạng ấm ức vô cùng.”

“Ấm ức cái nỗi gì? Nếu không tham thì cũng đã không tới nước này.” Tiêu Hòa cười cười với người bạn thân này, “Thật có lỗi, chuyện nhà tớ gây ra lại khiến cho các cậu cũng không được yên ổn.”

Lý Vi Dân lơ đãng khoát khoát tay, “Bỏ đi, giữa tụi mình với nhau còn khách sáo làm cái gì. Giống như lúc trước cậu vì tớ mà giúp lão Quảng vậy, có qua có lại.”

Tiêu Hòa cũng biết giữa hắn và Vi Dân đã không cần phải nói cái gì mà cảm ơn linh tinh, cân nhắc một chút:

“Như vậy đi, đại khái bọn họ không muốn cũng không dám trực tiếp nói chuyện với tớ, cậu gọi điện thoại bảo bọn họ lập tức chuyển hai chi cổ phiếu đó cho tớ, tớ sẽ mua lại với giá gốc bọn họ mua vào. Nếu hai chi cổ phiếu này thực sự hỏng, vậy coi như bản thân tớ chịu. Nếu tương lai có thể thu hồi cũng không liên quan gì tới bọn họ.”

Hắn không phải thằng ngốc, cho dù tổn thất cũng không thể để mất sạch. Hắn biết rõ hai trăm vạn này một khi đã cho mượn thì đừng hy vọng tiếp tục thu hồi lại. Mặc kệ tình huống bây giờ của hai chi cổ phiếu này ra sao, ít nhất còn có thể thu hồi chút đỉnh.

“Cậu thật sự muốn làm vậy sao?”

Tiêu Hòa tính toán tiền dư trên tay, nếu không cần trả luôn một lần tiền vay để mua phòng ốc, vậy thì đủ rồi.

“Không thành vấn đề.”

“Tớ lập tức gọi điện thoại cho bọn họ.”

“Được. Vi Dân,”

“Sao?”

“Đừng nói chuyện này trước mặt Tiểu Viêm.”

Lý Vi Dân cười hắc hắc, “Ngài đây là người vợ mẫu mực đó hả?”

“Cút!” Hắn sợ Tiểu Viêm phát cáu, trực tiếp làm thịt luôn em trai hắn. Mẹ hắn không dám tới cửa chủ yếu cũng là vì sợ Tiểu Viêm.

***

Viêm Chuyên nhìn nhìn thời gian, mười một giờ rưỡi, ừm, nên trở về nhà ăn cơm thôi. Kết thúc công việc được rồi.

“Nè! Taxi! Từ từ!” Một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm đột nhiên lao tới đường xe chạy, không sợ chết giang hai tay ra chặn xe.

Viêm Chuyên nhíu mày, người này muốn tự tử chắc? Không thấy xe y đã tăng tốc? Cũng may là y lái, nếu đổi lại là kẻ khác chỉ e hiện tại đâm luôn rồi.

Ven đường có người phát ra tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên mọi người nhìn thấy đều cho rằng cô gái kia chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Chiếc taxi đột ngột dừng lại ở khoảng cách trước đầu gối cô gái một tấc. Cô gái dường như không ý thức được cái xe thiếu chút nữa đã cán qua mình, nhìn thấy xe dừng lại lập tức chạy tới trước cửa xe, mở ra ngồi vào.

“Cho tôi tới nhà ga, nhanh lên!” Trong giọng nói của cô gái tràn ngập sự kinh hoảng và lo lắng.

Viêm Chuyên không ấn máy tính tiền, cũng không quay đầu lại nói: “Ta phải về nhà ăn cơm, xin mời đổi xe khác.”

Cô gái hiển nhiên không ngờ là lái xe sẽ cự tuyệt, sau khi sửng sốt nhanh chóng nói: “Anh đưa tôi đi nhà ga, tôi trả cho anh gấp đôi tiền xe.”

Diễn cảm, thậm chí ngữ điệu của Viêm Chuyên không hề thay đổi: “Xin mời xuống xe.”

“Tại sao anh lại có thể có thái độ như vậy được? Cẩn thận tôi khiếu nại anh đấy!”

“Đằng sau có số điện thoại khiếu nại.”

“Tôi mặc kệ, tôi đã lên xe thì anh phải đưa tôi tới đích!” Cô gái cắn răng, sống chết không chịu xuống xe.

Viêm Chuyên không nói thêm lời nào, y đã lãng phí năm phút rồi, lập tức khởi động xe một lần nữa, chạy về phía nhà mình.

Nhìn thấy chiếc xe chuyển động, cô gái an phận một chút, nhưng mà một lúc sau cô phát hiện phương hướng xe chạy hiển nhiên không phải hướng đi nhà ga, lập tức lại bắt đầu kinh hoảng kêu gào:

“Dừng xe! Anh muốn đưa tôi đi đâu? Dừng xe ngay cho tôi!”

Chiếc xe không tiếp tục chạy về phía trước giống như trong tưởng tượng của cô mà nhanh chóng dừng lại bên cạnh một bến xe.

“Xin mời xuống xe.” Viêm Chuyên vẫn là bốn chữ kia.

“Đây là đâu?” Cô gái cảnh giác quan sát bốn phía.

“Đại lộ Hồng Vũ, vùng ngoại thành thành bắc.”

“Tại sao anh lại mang tôi tới nơi này?”

“Ta không mang cô tới đây, là cô không chịu xuống xe.”

“Anh!” Cô gái tức giận đập một cú thật mạnh lên tấm chắn thủy tinh.

“Nhanh lên một chút, cô lại làm trễ của ta thêm năm phút.” Viêm Chuyên từ trước đến nay không hề có thái độ tốt đẹp gì với loại hành khách làm chậm trễ việc về nhà dùng cơm của y. Lúc này đừng có bảo y cái gì mà văn minh tiếp khách, kẻ nào cản y ăn cơm kẻ đó xong đời!

Cô gái vừa tức vừa vội, cảm xúc trào dâng, cuối cùng bật khóc.

Viêm Chuyên cũng không cảm thấy mềm lòng bởi vì cô gái này khóc. Cho dù cô ta có khóc tới chết cũng chả có gì ảnh hưởng tới y, cùng lắm chỉ cảm thấy có chút phiền mà thôi.

“Còn ba giây.”

“Cái gì?” Cô gái kéo kính râm xuống lau nước mắt, khịt mũi hỏi.

“Cho cô ba giây nữa, hoặc là tự đi xuống, hoặc là bị xách xuống.” Giọng nói của Viêm Chuyên trở nên lãnh khốc dị thường, làm gì có con dã thú nào đói bụng còn có tâm tình khoái trá cho được.

“Đừng mà! Ô ô, có người đang truy sát tôi, tôi xuống xe sẽ bị hắn phát hiện, chết chắc. Ô ô! Tôi mới mười tám tuổi, tôi không muốn chết!”

Viêm Chuyên đứng ở bên ngoài, nhìn cô gái khóc bù lu bù loa trong xe, mặt không chút thay đổi. Những lời của cô gái này giống hệt lời Tiêu Hòa nói, nhưng mà tới tai y lại hệt như mấy loại tạp âm vô ý nghĩa ven đường, không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào.

Trong lòng Viêm Chuyên rất muốn xách con bé này ra ném sang bên cạnh đường cái, nhưng Tiêu Hòa từng nói với y, nếu gặp loại tình huống này mà y làm như vậy sẽ dễ dàng bị thu hồi giấy phép lái xe, chưa kể bây giờ làm giấy phép lái taxi cực kỳ phiền toái, nhất là loại đi cửa sau như y.

Mười phút sau xe lái vào phân cục công an vùng ngoại thành thành bắc.

Dọc theo đường đi cô gái khóc sướt mướt, cũng không biết là do suy sụp tinh thần hay là sao, lải nhải khai sạch toàn bộ mọi chuyện, nói chồng của cô muốn giết cô bởi vì cô mới trúng tám trăm vạn, nhưng cô không nói cho anh ta biết, còn đưa ra yêu cầu ly hôn bởi vì cô không yêu anh ta. Kết quả người chồng kia không hiểu vì sao lại biết chuyện cô trúng thưởng, chẳng những không đồng ý ly hôn với cô, còn giam giữ cô ở nhà, lại càng có ý định muốn giết.

Viêm Chuyên chỉ cảm thấy thần kinh cô gái có vấn đề, tới cục cảnh sát cũng không quản cô ta vừa khóc vừa nháo, không tốn chút sức nào xách cô ta ra khỏi xe, trực tiếp xách tới văn phòng ném đến trước mặt một gã cảnh sát, phun ra chín chữ: “Hành khách, nói chồng cô ta muốn giết mình”, nói xong vỗ vỗ mông đi mất. Chờ gã cảnh sát đuổi theo muốn hỏi tình hình cụ thể thì đã không còn thấy bóng dáng chiếc taxi đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện