Chương 49: Lương tâm hay danh tiếng?
Sự xuất hiện của đoạn băng video kia khiến cho toàn bộ cục diện phiên tòa chuyển biến rõ rệt. Nhưng Lạc Tranh cũng không vì thế mà bó tay chịu thua, nàng đương nhiên biết cách dựa vào hình ảnh không rõ ràng trong đoạn băng để bác bỏ tính xác thực của chứng cứ vừa được bên nguyên đưa ra.
Chánh án khẽ thở dài, nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, "Luật sư bên nguyên, đoạn video này đúng là không đủ điều kiện làm chứng cứ buộc tội."
Kỳ Ưng Diêm dường như đã sớm đoán được Lạc Tranh sẽ phản đối như vậy, tuy nhiên anh ta cũng không hề thu lại cuộn băng kia mà ngược lại, lại bấm nút phát lại lần nữa với tốc độ chậm hơn...
"Theo như phân tích chuyên môn về tầm vóc của hai người trong đoạn video này cho thấy độ tương đồng với dáng vẻ của Từ Hào Sỹ và Tề Giai Hân lên tới 95%. Tuy nhiên, đúng như lời của Luật sư Lạc, cho dù có tương đồng tới 100% đi nữa, nếu không nhìn thấy rõ mặt thì cũng không thể coi là bằng chứng để kết tội trực tiếp. Nhưng mà, tôi vẫn kiên trì đưa đoạn băng này lên trình tòa là bởi vì nó có thể khiến mọi người có mặt tại nơi này cảm nhận được nỗi thống khổ của người bị hại, cũng hy vọng các vị ngồi đây có thể cảm nhận được, một người đàn ông cưỡng bức một người phụ nữ tàn nhẫn đến cỡ nào, không bằng cầm thú đến cỡ nào!"
Màn hình lớn trên tòa chậm rãi phát lại đoạn băng ghi hình, hình ảnh bên trong quả thực rất rõ ràng. Đúng như lời Kỳ Ưng Diêm nói, ngoại trừ việc không thẩy rõ khuôn mặt, còn tầm vóc hai người trong đó giống hệt Từ Hào Sỹ cùng Tề Giai Hân. Cho nên, khi đoạn băng kia hiện ra trước mắt, vẻ mặt chánh án cùng bồi thẩm đoàn đều nổi lên cảm giác kinh sợ vô cùng.
Tề Giai Hân gục đầu trong ngực người nhà khóc ròng, không muốn nhớ lại những hồi ức vô cùng thống khổ đó. Nguồn: https://truyenbathu.net
Nơi Lạc Tranh đang đứng có thể nhìn thấy màn hình ở góc độ tốt nhất, hơn nữa đoạn băng được phát chậm lại khiến mỗi động tác của hai người trong đó cơ hồ xuyên thấu vào tận sâu trong lòng nàng.
Nàng nhìn thấy Tề Giai Hân bị Từ Hào Sỹ điên cuồng đẩy ngã xuống sàn. Khi Tề Giai Hân muốn phản kháng, Từ Hào Sỹ liền hung hăng vung tay tát cô ta. Ngay sau đó, Từ Hào Sỹ đem váy của Tề Giai Hân xé ra.... Tề Giai Hân liều mạng giãy giụa, đánh, đạp, nhưng mà sức lực của cô ta sao có thể bì được với đàn ông. Từ Hào Sỹ đem quần dài cởi ra, sau đó cả thân hình mập mạp đè lên Tề Giai Hân.
Lạc Tranh nhìn thấy, thân thể Tề Giai Hân vốn đang điên cuồng giãy giụa bất giác run lên sau đó tựa như con búp bê rách nát không nhúc nhích, mặc cho người đàn ông mập phệ kia điên cuồng vận động...
Một màn này giống như lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm thẳng vào lòng Lạc Tranh, nhìn lại hướng Kỳ Ưng Diêm, bất giác chợt tỉnh, một cảm giác đau lòng hoàn toàn xâm chiếm lý trí.
Sau lưng bất giác nổi lên một hồi lạnh buốt, thì ra...Đây hết thảy đều là thủ đoạn của anh ta. Thông qua đoạn băng video kia muốn đánh vào tâm lý của nàng, khiến nàng cảm nhận được tính chân thực của đoạn băng, hơn nữa còn tranh thủ sự đồng cảm của nàng.
Người đàn ông này thực vô cùng thông minh.
Đoạn video đã chiếu xong, Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trên người hoàn toàn tiêu tán. Mặc dù nàng có thể dùng quy định của pháp luật để phản bác đoạn băng này, nhưng mà trong lòng nàng rất rõ, người trong đó chính là Từ Hào Sỹ cùng Tề Giai Hân. Nàng có thể vận dụng các quy định của pháp luật để biện hộ cho Từ Hào Sỹ nhưng mà sự thực, sự thực thì sao đây? Nàng thực lòng đã biết rõ Từ Hào Sỹ đã làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Ông Từ Hào Sỹ, xem xong đoạn băng kia ông cảm thấy thế nào?" Kỳ Ưng Diêm tắt đi đoạn băng, nhẹ nhàng cười, hỏi Từ Hào Sĩ.
Gương mặt Từ Hào Sỹ co rúm lại, đôi môi run rẩy, hắng giọng nói, "Tôi, tôi làm sao biết được....người đó không phải là tôi..."
"Tôi có nói đó là ông sao?" Kỳ Ưng Diêm hỏi ngược lại, nhanh chóng đem sự tỉnh táo của Từ Hào Sỹ đánh tan tành, "Tôi chỉ hỏi ông sau khi xem đoạn băng kia có cảm giác ra sao mà thôi, bất kỳ người nào sau khi xem xong cũng sẽ có cảm xúc, ông cuống lên làm gì?"
"Tôi đâu có cuống? Tôi...tôi, anh đừng tưởng đem đoạn băng này ra sẽ khiến tôi sợ." Từ Hào Sỹ đã bắt đầu nói năng lộn xộn. Nói xong câu đó, hắn quay đầu nhìn Lạc Tranh, cố gắng tìm sự trợ giúp từ nàng. Nhưng mà vô ích, Lạc Tranh một chút phản ứng cũng không có.
Kỳ Ưng Diêm nhếch môi cười, đáy mắt lại đột nhiên trở nên lạnh như băng.
"Nói đi, tại sao ông lại cưỡng bức Tề Giai Hân?"
"Tôi không có cưỡng bức cô ta!"
"Ông cưỡng bức cô ấy vì cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp!"
"Không phải!"
"Ông muốn quan hệ với cô ấy, đáng tiếc cô ấy không đồng ý, cho nên 9h tối ngày 15 tháng 5, ông cố ý lấy lý do làm thêm giờ giữ cô ấy lại, sau đó cưỡng bức cô ấy."
"Tôi không có... tôi... ngày đó tôi không có trong phòng làm việc!"
"Ngày nào?"
"Ngày 15 tháng 5!"
"Tại sao ông lại nhớ rõ như vậy?"
"Tôi..."
"Thật ra hôm đó ông ở trong phòng làm việc, chẳng qua về sau khai khẩu cung giả mà thôi, ngày 15 đó, ông kêu Tề Giai Hân ở lại làm thêm giờ, liên tục đến tận 9h tối, Sau khi tất cả các nhân viên khác đã ra về, ông liền kéo cô ấy vào phòng làm việc, cưỡng bức cô ấy."
"Không! Tôi không có! Tôi nói rồi, ngày đó tôi không có trong phòng làm việc!"
"Ông có ở đó! Đó là ngày hẹn gặp khách hàng, mà người khách đó lại do Tề Giai Hân phụ trách. Ông có quan hệ rất tốt với người khách hàng kia, hắn ta cũng thèm khát sắc đẹp của Tề Giai Hân, cho nên ông không những cưỡng bức Tề Giai Hân mà sau đó còn dung túng cho tên khách hàng kia cưỡng bức cô ấy."
Những lời của Kỳ Ưng Diêm vừa thốt ra, toàn bộ phòng xử xôn xao cả lên. Lạc Tranh cũng hơi giật mình, nhưng rất nhanh hiểu ra ý đồ của anh ta. Đang muốn đứng dậy phản đối liền nghe thấy Từ Hào Sỹ rống lên như heo bị chọc tiết.
"Anh nói bậy bạ cái gì đó? Tề Giai Hân làm thêm giờ căn bản không phải ngày mười lăm mà là ngày mười bốn. Ngày hôm đó quả thực có khách hàng đến nhưng chỉ hơn 8h họ đã đi rồi."
"Đi? Không phải như vậy! Lúc khách hàng rời đi là khoảng 10h, là lúc hai người thương lượng xong, ông trước tiên cường bạo Tề Giai Hân, sau đó sẽ khiến hắn được đắc thủ"
"Nói bậy, nhân chứng đâu? Tôi căn bản không có dung túng khách hàng cưỡng bức Tề Giai Hân."
"A, tôi hiểu rồi. Nói như vậy, khách hàng đã rời đi trước khi ông cưỡng bức Tề Giai Hân, đúng không?"
"Đúng!" Từ Hào Sỹ không chút do dự bật ra. Câu này vừa từ trong miệng hắn thốt ra, trong nháy mắt không khí trong phòng xử án đều thay đổi...
"Không, không, không, tôi không có..."
"Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong!" Kỳ Ưng Diêm cũng không cho Từ Hào Sỹ nửa cơ hội phản bác, khi nghe thấy miệng Từ Hào Sỹ thốt ra từ "Đúng!" khóe môi anh ta nhếch lên nụ cười chiến thắng.
Đây là chiến thuật thường được sử dụng trên tòa, dù là người cứng miệng đến mấy cũng sẽ không chống đỡ được hàng loạt câu hỏi liên tiếp.
Những người tham dự phiên xử đã có một số đứng ngồi không yên, mà Tề Giai Hân cùng người nhà trên mặt đầy sự phẫn nộ, đã đứng cả dậy.
"Yên lặng! Yên lặng!" Chánh án vội vàng ổn định lại trật tự phiên tòa, nhìn về phía Lạc Tranh, "Luật sư biện hộ còn điều gì muốn hỏi Từ Hào Sỹ hay không?"
Từ Hào Sỹ nhìn về phía Lạc Tranh, trong ánh mắt lộ vẻ cầu cứu. Hắn không nghĩ tới luật sư bên nguyên sẽ dùng cách bắt nọn để lừa gạt hắn khai ra mọi chuyện. Bây giờ người có thể cứu hắn cũng chỉ có Lạc Tranh.
Lạc Tranh đứng dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn quét qua toàn cảnh phòng xử án, cũng nhìn tới Tề Giai Hân đã khóc tới thở khó nhọc, lại đem tầm mắt rơi vào gương mặt đầy lo lắng của Từ Hào Sỹ. Thực ra, nàng có cách để thay đổi cục diện này, trong tay nàng vẫn còn những chứng cứ rất có lợi chưa dùng tới. Hơn nữa, nàng cũng có thể phản biện với chánh án, đối phương không hề có chứng cứ trực tiếp mà chỉ là dựa vào lời nói để khống chế hành vi. Tuy Từ Hào Sỹ đã nói ra từ "Đúng!" nhưng nàng hoàn toàn có thể biện luận rằng đó là do kỹ xảo của câu hỏi khiến cho hắn ta rơi vào cảnh đó. Hongkong là một xã hội coi trọng luật pháp, hết thảy đều coi chứng cứ là hàng đầu, cho dù Từ Hào Sỹ đang thực sự ở thế hạ phong, nàng cũng có năng lực khiến cho hình phạt đối với hắn được giảm nhẹ. Nàng hoàn toàn có thể chứng minh rằng hành vi của Từ Hào Sỹ tuy có tính cường bạo, nhưng Tề Giai Hân cũng không phải người ngây thơ, dù sao cô ta cũng có ý muốn dụ dỗ, cho nên đây hết thảy là hậu quả của việc mềm nắn rắn buông mà thôi…
Nhưng mà…
"Ngài chánh án, tôi không còn câu hỏi nào nữa." Lạc Tranh bất giác cất tiếng, sau đó ngồi xuống.
"Luật sư Lạc, cứu tôi..."
"Yêu cầu bị cáo giữ yên lặng!" Chánh án lên tiếng nhắc nhở..
Kế tiếp chính là giai đoạn luật sư hai bên tiến hành tổng kết lại toàn bộ chứng cứ cùng lý lẽ của mình.
Giọng Kỳ Ưng Diêm sang sảng vang lên, từng lời rõ ràng, chẳng những tranh thủ được sự đồng tình của những người có mặt tại phòng xử với tình cảnh của Tề Giai Hân, hơn nữa đối với những hành vi coi thường luật pháp của Từ Hào Sỹ cũng mạnh mẽ công kích và phủ định.
Phần biện luận của Kỳ Ưng Diêm không dài không ngắn, vừa đủ để tranh thủ được sự đồng tình của các nhân viên toà án khiến người ta không thể không bội phục kinh nghiệm phong phú lúc thượng toà của anh ta.
Đến phiên Lạc Tranh tổng kết lại tư liệu bên mình. Thường đây là giai đoạn quan trọng nhất, trình độ biện luận của luật sư có thể ảnh hưởng đến quyết định của bồi thẩm đoàn, có nhiều khi tưởng như đã vô vọng từ phía chánh án, nếu làm tốt còn có cơ hội thu được hiệu quả vượt ngoài mong đợi.
Từ Hào Sỹ tựa hồ biết rõ điểm này, nên khi Lạc Tranh đứng dậy, tim của hắn dường như nhảy lên tận cổ. Hắn đem toàn bộ hy vọng ký thác vào Lạc Tranh. Bởi vì hắn tin tưởng, Lạc Tranh chính là biểu tượng của thắng lợi, nàng không thể nào thua kiện.
Phòng xử vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lạc Tranh. Nàng vẫn lẳng lặng đứng đó, không hề lên tiếng, giống như bông sen tinh khiết giữa hồ nước, đẹp không gì sánh nổi.
Chánh án thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, liền nhẹ nhàng nhắc nhở, "Luật sư biện hộ, đã đến lượt thuyết trình rồi."
Lạc Tranh nhìn xung quanh phòng xử, tất cả mọi ánh mắt lúc này đều nhìn về phía nàng, trong số đó có người kỳ vọng nàng thắng, có người kỳ vọng nàng thua. Những ánh mắt kiểu này, nhiều năm nay nàng đã quen thuộc, thậm chí cũng không muốn quan tâm. Nhưng hôm nay, nàng thực không biết nên làm sao để đối diện với những ánh mắt này.
Trên toà còn có rất nhiều phóng viên của các hãng truyền thông, bọn họ đều nín thở chờ đợi phần biện luận của Lạc Tranh, cũng như phán quyết cuối cùng của chánh án và bồi thẩm đoàn.
Một lúc lâu sau…
Tâm tình Lạc Tranh từ từ bình lặng, quay về phía chánh án khẽ cúi người, giọng nói vô cùng bình tĩnh vang lên…
"Ngài chánh án, tôi... bỏ cuộc!" Nói xong, không hề nhìn đến Từ Hào Sỹ, nàng xoay người rời khỏi phòng xử.
"A..." Toàn phòng xử án lại một phen náo động. Ngay cả chánh án cũng ngẩn người, bồi thẩm đoàn thì khỏi phải nói đến, không ngừng xì xào bàn tán. Toàn bộ mọi người ở đây đều biết, Luật sư Lạc đại danh vang dội, không ngờ tới lúc này lại chọn cách bỏ cuộc.
Bỏ cuộc, cũng đồng nghĩa với việc nàng buông tay với vụ án này, như vậy Từ Hào Sỹ sẽ phải tiếp nhận phán quyết cuối cùng từ phía chánh án.
Các ký giả truyền thông bị một màn này làm cho kinh ngạc, bọn họ không cách nào giữ bình tĩnh, rối rít giơ máy ảnh lên chụp hình lia lịa.
"Yên lặng! Yên lặng!" Giọng chánh án liên tục vang lên cũng không cách nào áp chế được sự hỗn loại nơi này.
Mà Từ Hào Sỹ lúc này đã tức đến nỗi ngất xỉu, bị cảnh sát kéo xuống phía dưới…
Tề Giai Hân cùng người nhà ôm nhau khóc ròng…
Toàn phòng xử đều như sôi trào, chỉ có một người là tỉnh táo, chính là Kỳ Ưng Diêm. Anh ta dường như đã sớm ngờ tới kết cục này, nở nụ cười nhìn về phía bóng lưng Lạc Tranh đang khuất dần, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng…
***
Lạc Tranh không biết mình đã trở về phòng nghỉ như thế nào, Khả Khả liên tục đi sát theo nàng, vừa vào đến phòng nghỉ lập tức đóng kín cửa. Chẳng bao lâu, bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, đều là của đám phóng viên.
"Luật sư Lạc, tôi thấy tạm thời chúng ta không nên ra ngoài, chờ lát nữa đám phóng viên rời đi đã." Khả Khả khẽ đề nghị.
Lạc Tranh gật đầu, cả người vùi trên sofa, ngón tay vẫn còn khẽ run rẩy. Hành động trên toà hôm nay là việc Lạc Tranh cả đời chưa từng nghĩ tới, đứng giữa pháp đình đề xuất bỏ cuộc. Có thể đoán được, tiếp theo tin tức sẽ lan truyền như thế nào, Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là lòng của nàng sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, chỉ là những vấn đề cần đối mặt tiếp theo quả thực sẽ rất nhiều.
"Luật sư Lạc, kỳ thật chúng ta vẫn có thể nắm chắc phần thắng, tại sao lại buông tay? Trợ lý Khả Khả thực không hiểu nổi hành động của nàng. Tuy cô Tề Giai Hân kia rất đáng thương, nhưng dù sao Từ Hào Sỹ cũng là khách hàng của bọn họ, làm vậy chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.
"Khả Khả, danh tiếng tuy quan trọng, nhưng nếu so với lương tâm cũng sẽ trở nên vô nghĩa." Lạc Tranh đưa tay xoa thái dương, cất tiếng nói mệt mỏi.
"Luật sư Lạc, tôi hiểu ý của chị, Nhưng mà bên giám đốc Từ kia chúng ta sẽ phải đổi phó thế nào đây? Còn cả Ôn luật sư nữa…"
"Khả Khả, cô về văn phòng trước, đem mọi chuyện báo cho Ôn luật sư, tôi muốn yên tĩnh một chút rồi sẽ về sau." Lạc Tranh ngắt lời Khả Khả, nhẹ nhàng dặn dò.
Khả Khả cũng không muốn quấy rầy nàng, gật gật đầu, nhân lúc bên ngoài cửa có chút yên tĩnh, vội vàng rời đi.
Sự tĩnh lặng bao phủ toàn thân nàng. Một lúc lâu sau, Lạc Tranh không khỏi thấy buồn cười, khẽ lắc đầu, mình cũng đâu phải bị Kỳ Ưng Diêm tẩy não, vậy mà lại dễ dàng từ bỏ vụ án như vậy.
Nhưng mà, nàng lại cảm thẩy trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nhìn xem đám phóng viên đang chen chúc bên ngoài, Lạc Tranh khẽ nở nụ cười. Trận này thắng thua thế nào lẽ ra cũng không mấy quan trọng, nhưng mà việc nàng cam chịu từ bỏ vụ án thực sự khiến cho luật giới toàn Hongkong này khiếp sợ.
Điện thoại di động đúng lúc này lại vang lên, Lạc Tranh cũng không buồn nhìn xem màn hình, liền nhận cuộc gọi…
"Tôi vẫn luôn cho rằng, em là người phụ nữ rất coi trọng danh tiếng, ít nhất sẽ vì thắng lợi mà tận lực đấu tranh với quan toà." Đầu bên kia một giọng đàn ông trầm trầm vang lên.
Ngón tay cầm di động của Lạc Tranh khẽ cứng lại…
Đây là giọng nói mà nàng đã quen thuộc từ lâu, trầm thấp mà thâm thuý, giống như câu hồn sứ giả trong đêm tối mịt mùng, làm cho đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng.
Bình luận truyện