Dụ Tội

Chương 127



Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Hình Liệt thế nhưng nói y câu dẫn Ngao Dương……

“Ngươi bậy bạ.” Hạ Vân Phong thực sinh khí.

“Làm gì kích động như vậy, bằng không ta sẽ nghĩ đến, ba, ngươi là bị ta nói trúng, cho nên thẹn quá hóa giận.” hai tay Hình Liệt ở trên người Hạ Vân Phong chạy.

Hạ Vân Phong hai tay nắm bắt song chưởng Hình Liệt, y không có khí lực. Hơn nữa bị Hình Liệt mò cả người không được tự nhiên, y ngữ khí cũng không quá tốt: “Buông cái tay bẩn của ngươi ra.”

Giọng y thong thả, lộ ra một chút bất mãn.

Hình Liệt nhưng lại thấy không sao cả nở nụ cười: “Tay của ta thực bẩn, tay của ngốc tử nhị ca của ta kia liền đặc biệt sạch sẽ, chẳng những có thể tùy tiện sờ ngươi, thậm chí còn có thể niết ngươi.” Hắn chẳng những không có buông Hạ Vân Phong ra, ngược lại là ôm càng chặt hơn, hắn cơ hồ sẽ đụng tới đôi môi Hạ Vân Phong, chỉ là hắn sẽ không chạm.

Có thể niết……

Hạ Vân Phong lúc này liền cảm giác được địa phương mẫn cảm trước ngực kia bị Hình Liệt dùng đầu ngón tay niết, không ôn nhu xoa nắn địa phương ánh sáng màu phấn đạm kia khiến cho Hạ Vân Phong hơi hơi nhíu mày.

“Không cần lộng.” Hạ Vân Phong thân thủ nắm lấy tay Hình Liệt, y rõ ràng nói cho Hình Liệt, “Nhị ca ngươi không hiểu việc này, ta chỉ là dạy hắn mà thôi, để tránh về sau bị nữ nhân chê cười.”

Đây là điều mà một phụ thân phải làm.

Hình Liệt nghe được Hạ Vân Phong giải thích, hắn một bên thái độ cường ngạnh nhu lộng thân thể Hạ Vân Phong, một bên ý vị thâm trường cười khẽ lên: “Ta cũng không hiểu, ngươi cũng dạy ta. (Đa Mộng: (=..=) ko biết xấu hổ) ( Trangki: thằng nhóc này =.=)”

Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt ái muội nắm bắt y, hai tay nắm ở sau thắt lưng y, đem khoảng cách giữa hai người kéo đến càng ngày càng gần……

“Ngươi còn cần ta dạy?” Hạ Vân Phong ánh mắt vững vàng nhìn chăm chú vào Hình Liệt, chẳng qua hai tay đang chạy ở trên người y của Hình Liệt khiến cho thân thể y có chút mẫn cảm run run.

“Đương nhiên.” Hình Liệt hoàn toàn không kiêng kị. Cũng không phải ở nhà, có người khác nhìn bọn họ hay không, Hình Liệt đương nhiên phóng khoáng, hắn thích liền thích, không thích sẽ không thích.

Hắn thích cùng Hạ Vân Phong làm.

Hắn không phủ nhận.

Trong số những người Hình Liệt ngủ cùng thì Hạ Vân Phong là tốt nhất.

Chỉ tiếc người này là cha của hắn bằng không hắn sẽ không nói cả đống với y như vậy. Nếu đổi lại là những người khác hắn đã sớm không kiêng kị (chém T.T), hiện tại chỉ sợ đã muốn đang “ ăn cơm rồi.”(=..=)

Bất quá hắn thích có một chút khó khăn. Lão ba này của hắn đúng là khẩu vị hắn thích, cái loại tâm tình mỗi ngày nhìn thấy nhưng ăn không được này, Hình Liệt so với ai khác đều trải nghiệm đủ rồi.

Kỳ thật ở trong mắt hắn, Hạ Vân Phong bất quá là một cái người xa lạ có danh hào “Lão ba” mà thôi. Nhiều năm qua như vậy Hạ Vân Phong kỳ thật căn bản là không có nuôi qua hắn.

“Ba, ta đêm nay đến phòng ngươi ngủ, hoặc là nếu ngươi không cảm thấy phiền toái, cũng có thể trực tiếp đến trong phòng ta. (ca cứ tự ý quyết định =..=)” Hình Liệt đưa ra lời mời, hắn ở nhà không có tiện nói, ở bên ngoài hắn cũng không sợ.

“Ta ngủ phòng ta.” Hạ Vân Phong mở miệng nói. Hình Liệt đang muốn nói, tốt lắm, vậy đi phòng ngươi, nhưng Hạ Vân Phong lại thong thả bổ sung thêm một câu, “ Ngươi quay về phòng mình mà ngủ.”

“Không công bằng.”

“Thực công bằng, những cái này ngươi tốt nhất đừng nghĩ.” Hạ Vân Phong lười biếng biểu thị thái độ, Hình Liệt cũng nhận thấy được Hạ Vân Phong lần này giống như thật sự sinh khí.

Vì thế, hắn buông Hạ Vân Phong ra.

Hạ Vân Phong đi vài bước, nghĩ tới cái gì lại quay đầu, thong thả nói với Hình Liệt: “Ta về nhà đây, ngươi muốn cùng về hay không?” Thuận đường hỏi một chút mà thôi. Dù sao yến hội thực nhàm chán.

Nhưng Hạ Vân Phong hỏi, đến tai Hình Liệt giống như liền biến thành thay đổi ý tứ. Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong giống như đang nói với hắn: “Trong nhà không ai, muốn về nhà ‘Ngủ’ hay không? (tự kỷ nặng rồi =..=)”

Hạ Vân Phong thấy Hình Liệt đang tự hỏi, y cũng không chờ Hình Liệt nữa, chính mình ly khai yến hội này. Y vốn nghĩ đến Hình Liệt còn có thể ở lại chơi thêm trong chốc lát, nhưng y chân trước vừa bước vào cửa nhà, Hình Liệt liền đi theo y vào phòng, cũng thong thả đóng cửa lại.

Hình Liệt bắt lấy cái tay đang muốn bật đèn của Hạ Vân Phong, hơn nữa đem Hạ Vân Phong cả người đè ở trên cửa. Trong bóng tối, Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt chạm vào đôi môi y.

“Bật đèn.” Hạ Vân Phong lười biếng yêu cầu.

“Không bật đèn.” Hình Liệt để y sát vào một chút, lập tức hơi thở cũng áp gần: “Đêm nay trong nhà lại không có người, cho dù chúng ta làm, cũng sẽ không có người biết. Ba, ngươi nói có phải hay không?”

Giọng Hình Liệt rất thấp, thực ái muội, xen lẫn vài tiếng cười khẽ ý vị thâm trường……

Đúng vậy, trong nhà không ai.

Cho dù làm, cũng không có người biết.

Trong bóng tối.

Thủy chung đều thấy không rõ biểu tình của nhau, chỉ có thể cảm giác được hơi thở lẫn nhau đang gần trong gang tấc, bởi vì tầm mắt không rõ, xúc giác liền trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Hạ Vân Phong chỉ nhìn thấy đường nét khuôn mặt Hình Liệt, y bảo Hình Liệt tránh ra, Hình Liệt không tránh.

Đối mặt nhi tử quấy rầy, Hạ Vân Phong như trước có vẻ rất nhẫn nại, y chỉ bình tĩnh hỏi Hình Liệt: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Ngươi biết ta muốn làm cái gì, căn bản không có cần hỏi lại ta, ngươi hỏi, đáp án cũng là giống nhau.” Giọng Hình Liệt hạ thấp thêm, tay hắn chống ván cửa, ngăn lại đường đi của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cảm thấy Hình Liệt thực trực tiếp, hơn nữa ở thời điểm đối mặt với người cha là hắn lại cực kỳ thản nhiên, thậm chí là ở thời điểm đùa giỡn y, cũng là có vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Rất nhanh.

Hạ Vân Phong liền cảm giác được hơi thở Hình Liệt đè nén, y bản năng nghiêng đầu, tránh đi đôi môi Hình Liệt: “Không cần hôn ta, ta là ba ngươi.” Nụ hôn này tuy rằng không có đụng tới môi y, nhưng lại bởi vì y tránh khỏi mà đụng phải hai má y.

“Nguyên nhân vì ngươi là ba ta, ta mới hôn ngươi, đổi lại là người khác, ta mới không hôn. (câu này rất hay, điểm 10 cho ca)” Hình Liệt cũng thực trực tiếp thể hiện thái độ, hai tay hắn nắm bắt cằm Hạ Vân Phong……

Môi Hình Liệt liền dán trên gương mặt Hạ Vân Phong……

Vị nhiệt đôi môi khiến cho hai má Hạ Vân Phong đang dần dần nóng lên: “Ta nói rồi, không được hôn ta.” Y gạt cái tay đang nắm bắt cằm y của Hình Liệt……

Hạ Vân Phong chậm rãi quay đầu lại, đôi môi y trong lúc vô tình đụng phải một vật thể mềm mại……

Lúc này.

Hạ Vân Phong hơi hơi mở to hai tròng mắt, chính mình thế nhưng chủ động đụng phải đôi môi Hình Liệt……

Hình Liệt cũng bị xúc cảm bất thình lình biến thành sửng sốt rõ ràng…..

Nhưng rất nhanh, y chợt nghe thấy âm thanh cười khẽ của Hình Liệt, Hình Liệt cơ hồ là dán môi y mà nói chuyện: “Lần này là ngươi chủ động hôn ta, không phải ta hôn ngươi, ngươi đã chủ động như vậy, ta đây sẽ không khách khí nữa.” Dứt lời, Hình Liệt liền không chút hoang mang đè nén đôi môi y……

Hạ Vân Phong nghĩ giãy dụa nhưng hai tay bị Hình Liệt đè thật chặt chẽ, cả người bị để ở trên cửa, hai tay Hình Liệt nhanh chóng xâm nhập vào trong quần áo y, vuốt ve làn da của y……

Hơi thở Hạ Vân Phong có chút hỗn loạn, hai tay của y nắm bắt cánh tay Hình Liệt, Hình Liệt đưa cả người y ngăn chặn, hấp duyệt đôi môi Hạ Vân Phong, ý đồ tìm cơ hội xâm nhập.

Lúc này.

Đèn trong phòng khách đột nhiên sáng……

Lập tức.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân có người xuống lầu, tiếng bước chân kia dị thường vững vàng……

Hình Liệt cũng trước tiên buông ra Hạ Vân Phong, cùng giống như không có việc gì, thực tự nhiên vào phòng khách. Hạ Vân Phong xoa xoa đôi môi bị hôn đến có chút ướt át, tiến vào phòng khách.

Y đi rất chậm bởi vì Hình Liệt, vừa rồi “Cường hôn” y……

Thậm chí tim y đập cũng có chút không ổn, thiếu chút nữa đã bị nhi tử thấy được, nhưng Hình Liệt còn trấn định như vậy, bộ dáng hoàn toàn không giống như là làm việc gì không hợp lẽ. (đã nói mặc nó dày mà =.,=)

Xuống lầu là Hoằng Dạ.

Hình Liệt nhìn thấy là Hoằng Dạ bèn gọi một tiếng “ đại ca ” rồi sau đó đi lên lầu quay về phòng của mình. Ở chỗ mà Hoằng Dạ không nhìn thấy, hắn hướng tới Hạ Vân Phong khoa tay múa chân thủ thế hạ lưu(= ở đây Hình ca giơ ngón tay ra ký hiệu hạ lưu gì đó).

Hạ Vân Phong không thèm nhìn thấy.

Hình Liệt giật giật môi, không tiếng động đối với y nói: “Lần sau chậm rãi đùa.”

Hạ Vân Phong biến sắc, đáy mắt lười biếng kia tràn ngập tức giận. Tên hỗn đản này hạ lưu, người vô sỉ, thế nhưng đối lão ba chính mình khoa tay múa chân đủ các tư thế hạ lưu…… (chửi đúng lắm thúc =.,=)

Y đang muốn mở miệng giáo huấn Hình Liệt, Hoằng Dạ lại trước mở miệng hỏi y: “Ngươi đêm nay đi chỗ nào, trễ như vậy mới trở về, đều sắp quá mười giờ.”

Bởi vì bình thường Hạ Vân Phong cuối tuần sẽ không xuất môn……

Hôm nay trở về thật sự khuya.

Hạ Vân Phong đem chuyện đêm nay đi xã giao nói cho Hoằng Dạ, y nhớ rõ Hoằng Dạ mỗi cuối tuần đều về nhà, cho nên y cũng nghĩ sớm một chút về nhà cùng Hoằng Dạ tâm sự. ( trên giường:v)

Ở nhà Hoằng Dạ mặc áo ngủ ngắn tay cùng quần đùi của một thương hiệu nổi tiếng ở nước ngoài được làm theo yêu cầu. Mái tóc mềm mại sáng bóng, nhìn thấy Hạ Vân Phong có chút mệt mỏi, hắn đi pha cho Hạ Vân Phong một chén trà.

Tuy rằng là ở trong nhà, nhưng nhìn qua cả người Hoằng Dạ vẫn đầy phong cách như vậy……

Hạ Vân Phong một bên uống trà Hoằng Dạ pha cho y, một bên hưởng thụ Hoằng Dạ tự mình mát xa chân cho y……

“Trông ngươi có vẻ mệt chết đi.” Hoằng Dạ cúi đầu, xoa chân y, cũng không có gọi y là ba ba, dưới ánh đèn làm nổi bật đường cong khuôn mặt xinh đẹp của Hoằng Dạ.

Hạ Vân Phong gật đầu.

“Ta đây giúp ngươi tắm rửa, được không?” Hoằng Dạ vẫn là không có nhìn Hạ Vân Phong, nhưng hắn nói rất tự nhiên, động tác mát xa cũng hoàn toàn không có dừng lại.

Hạ Vân Phong trầm mặc chú ý hắn.

Y không biết nhi tử muốn làm cái gì, thế nhưng lại chủ động muốn giúp y tắm rửa…… (=.=)

Y còn không có tàn tật (=..= đâu ai nói thúc tàn tật) cho nên căn bản là không cần Hoằng Dạ giúp y tắm.

Hạ Vân Phong chuyển hướng đề tài, y lười biếng dựa vào trên sô pha, thong thả giật giật môi, hỏi Hoằng Dạ tình hình công tác gần đây:

“Gần đây công tác thuận lợi không?”

“Thuận lợi.” Hoằng Dạ gật đầu.

Hạ Vân Phong trầm mặc hưởng thụ Hoằng Dạ phục vụ trong chốc lát, ngay tại thời điểm y sắp ngủ, Hoằng Dạ đột nhiên hỏi y một câu:

“Thời điểm ta không ở đây, Hình Liệt có đối với ngươi làm cái gì không?”

“Không có.”

Hạ Vân Phong cơ hồ là lập tức phủ nhận.

“Ngươi cùng hắn……” Hoằng Dạ muốn nói lại thôi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong. Hắn biết Hình Liệt cùng Hạ Vân Phong từng có quan hệ, hơn nữa chính hắn cùng Hạ Vân Phong cũng có quan hệ……

Nhi tử cùng ba ba phát sinh qua mối quan hệ không tầm thường.

Hắn sở dĩ không muốn đến Hạ gia ở chính là vì hắn cảm thấy quan hệ phụ tử như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi……

Hắn vốn hẳn là cảm thấy ghê tởm cùng trơ trẽn……

Nhưng hắn không thể chán ghét Hạ Vân Phong.

Dưỡng phụ Hoằng Dạ trước khi lâm chung đã nói qua, cha ruột của hắn gọi là Hạ Vân Phong, hắn vừa về nước liền gặp được Hạ Vân Phong. Nếu không phải Hạ Vân Phong đưa tờ báo cáo DNA kia, chứng minh hắn cùng với Hạ Vân Phong thật sự là quan hệ huyết thống, hắn thực không muốn thừa nhận Hạ Vân Phong là phụ thân hắn. (thằng này cũng biết trước thúc là ba ba mà nó cũng đè bác ra làm này, huynh đệ thật đồng lòng =..=)

Trước đó đều chỉ là hoài nghi, hắn cũng vô pháp xác nhận.

Hắn thậm chí không nghĩ tra, không muốn biết chân tướng.

Nhưng Hạ Vân Phong đang tìm hắn, sớm hay muộn có một ngày hắn sẽ trở lại ngôi nhà này. Hắn mỗi tuần trở về một lần đều không phải là bởi vì không thích nơi này, hắn chỉ không muốn làm cho Hạ Vân Phong bởi vì chuyện trước kia mà cảm thấy khó xử cùng phức tạp.

Nhưng nói thật...

Hoằng Dạ từ đáy lòng, muốn đến gặp y……

Nhưng lại không thể quá thân mật.

Bởi vì bọn họ hiện tại là phụ tử, hắn thực lo lắng cho mình lúc nào đó sẽ nhịn không được đối với Hạ Vân Phong làm ra chút chuyện gì đó không thể vãn hồi……

Đối mặt với nghi ngờ của Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong hoãn thanh trả lời hắn: “Ta cùng Hình Liệt không có gì, vừa vặn ở yến hội gặp nhau bèn cùng nhau trở về.” Hắn cũng không biết vì sao phải giải thích cho con hắn.

Có lẽ là lo lắng nhi tử hiểu lầm.

Có lẽ còn có gì đó khác……

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Hạ Vân Phong phải đi tắm rửa, Hoằng Dạ lại đi xuống bếp. Hắn tự mình hầm cho Hạ Vân Phong ít canh, chờ Hạ Vân Phong tắm rửa xong đi ra uống.

Hắn hầm một buổi tối. Hoằng Dạ sống một mình cho nên rất nhiều việc đều do chính mình làm. Tuy rằng hắn có tiền, cũng không thiếu nữ nhân, nhưng hắn không thích người khác chạm vào đồ đạc trong nhà hắn.

Hạ Vân Phong tắm rửa xong đi ra liền khoác một kiện áo ngủ, đầu tóc của y gội sạch, sấy xong rồi để thả tự nhiên. Tóc có chút rối nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến y, chẳng qua, bên trong y cũng chưa mặc gì…… (=..=)

Hạ Vân Phong ngồi ở trước bàn ăn thật dài chậm rãi hút thuốc, y liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến mười hai giờ.

Ngao Dương còn chưa có trở về……

Tần Diễm cũng chưa có trở về……

Hạ Vân Phong thấy Hoằng Dạ không ở phòng khách nhưng đèn phòng bếp đang sáng. Y đứng dậy đi đến phòng bếp, nhìn thấy Hoằng Dạ đang cầm thìa, đứng trước bếp nấu một cái gì đó……

“Ngươi đang nấu cái gì vậy?”

“Thuốc bổ.” Hoằng Dạ nói cho Hạ Vân Phong thuốc bổ này là hắn tự nấu cho Hạ Vân Phong, “Bởi vì nhìn ngươi luôn không có gì tinh thần, cho nên có thời gian liền hầm chút thuốc bổ mà bằng hữu đưa ta cho ngươi.”

Hạ Vân Phong ăn thuốc bổ Hoằng Dạ hầm cho y. Cái khác không nói, chỉ là phần hiếu tâm này của nhi tử khiến cho Hạ Vân Phong ngọt đến trong lòng, đem chuyện không vui trước đó xóa sạch.

Lúc Hoằng Dạ ở nước ngoài đã đem theo quà về tặng Hạ Vân Phong, này lại làm cho Hạ Vân Phong thêm một kinh hỉ. Hoằng Dạ từ trên lầu cầm một hộp to xuống dưới, đặt lên bàn đưa cho Hạ Vân Phong.

“Tặng cho ngươi.”

“Là cái gì?”

“Thứ này là bằng hữu mua cho, hy vọng ngươi sẽ thích.” Hoằng Dạ cúi đầu, ngón tay thon dài mà xinh đẹp đang chậm rãi mở hộp ra.

Hạ Vân Phong thay Hoằng Dạ mở hộp ra, y nhìn thấy trong hộp đặt một bộ máy ảnh cao cấp, lại có rất nhiều linh kiện cao cấp, ống kính máy ảnh có hơn mười cái……

Độ phân giải cao……

Máy ảnh……

Thực chuyên nghiệp, thực chuyên nghiệp…… ( thật là giật thót chú Phong nhỉ:3)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện