Dụ Tội
Chương 140
Hạ Vân Phong im lặng nhìn Ngao Dương, mà Ngao Dương thấy y không nói lời nào nên có chút sợ hãi nhìn y một cái, vừa định muốn nói không mặc cũng không sao, Hạ Vân Phong lại chậm rãi vươn tay tiếp nhận áo ngủ.
Trong phòng thay quần áo, ánh sáng mờ ảo, nhưng không gian lại rất lớn, mặt sau cửa chính là một tấm gương rất lớn. Hạ Vân Phong thong thả cởi cúc áo trên người mình.
Thay bộ áo ngủ trong tay, áo ngủ này rất nhẹ rất mỏng, mặc ở trên người cùng với không mặc không khác gì cả, áo ngủ này dài tới đùi Hạ Vân Phong, hình dạng vạt áo thập phần nhẹ nhàng, cả bộ áo ngủ hầu như trong suốt.
Bất quá.
Mặc ở trên người Hạ Vân Phong thật không tồi (=..= ta nói nó hợp với thúc mà), rất có hương vị nam nhân thành thục, y không có buộc, cả khuôn ngực lộ ra bên ngoài, hơn nữa vải cũng phi thường mềm mịn tinh tế……
Cùng một bộ với áo ngủ còn có một cái quần lót gợi cảm rất ít vải, phía trước ôm trụ bộ vị trọng điểm, bằng vải lụa, bên cạnh có sợi dây rất mỏng để trang trí (T.T hok hỉu nên chém), có một cái đai lưng rất mỏng buộc ở trên sườn eo để cố định quần.
Này rõ ràng là một cái quần lót tình thú ít vải……
Hơn nữa.
Hầu như phía sau cái gì cũng không có, Hạ Vân Phong chậm rãi xoay người, nhìn thoáng qua sau lưng mình, dưới vạt áo hờ khép kia, chính mình cũng thấy rõ ràng…… (=..= nghe tả đủ chảy máu mũi)
Y lại thong thả quay qua nhìn phía trước, quần áo này mặc không có cảm giác trói buộc gì, Hạ Vân Phong chiếu chiếu gương, mà Ngao Dương cũng vẫn quy củ đứng ở bên cạnh xem.
“Đẹp không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi Ngao Dương, từ trong gương y nhìn thấy Ngao Dương rất ngại ngùng gật gật đầu, mắt Ngao Dương lóe sáng trong suốt, sáng bóng mê người, vui mừng giống như con chó nhỏ. (=..=nhớ con chó xù nhà ta quá)
Ngao Dương nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc áo vào sau, liền cứ nhìn Hạ Vân Phong, phía trước, phía sau đều xem, càng xem càng ngượng ngùng, nhưng bộ dạng lại muốn xem. (=..=)
“Nhìn rất đẹp……” đôi mắt Ngao Dương trong suốt nhìn y.
Hạ Vân Phong một bên sửa sang lại quần áo trên người, một bên chậm rãi hỏi lại: “Đẹp chỗ nào?” xuyên thấu qua gương y nhìn chăm chú vào Ngao Dương, y bảo Ngao Dương nói thử xem.
Ánh mắt Ngao Dương ở bồi hồi trên đùi, mông, trên lưng y, lại nhìn xem giữa hai chân Hạ Vân Phong ở trong gương (=..=), bụng, ở trước ngực, lại nhìn lên mặt Hạ Vân Phong.
“Đều nhìn rất đẹp……” Ngao Dương nho nhỏ giọng trả lời, bộ dạng hắn nhìn Hạ Vân Phong không chút nào che dấu, thật giống như nhìn thấy một khối bơ bánh ngọt mỹ vị ngon miệng. (=..= con sói chảy dãi rồi)
Hạ Vân Phong chậm rì rì xoay người nhìn hắn: “Vậy mua cái này, được không?” Ánh mắt y dừng ở trên thân Ngao Dương, y phát hiện Ngao Dương cứ nhìn y.
Bộ dạng còn giống như muốn vươn tay ra sờ y.
Ngao Dương nghe Hạ Vân Phong vừa nói như vậy, lập tức liền vui mừng gật đầu: “Ân ân……” Còn thật cẩn thận vươn tay sờ sờ cánh tay có khiếu của Hạ Vân Phong……
Thực mịn……
Ôm lấy khẳng định rất thoải mái……
Hạ Vân Phong lười biếng sửa sang lại dây lưng tơ tằm, lúc thuận đường lười biếng chiếu gương nhìn, y cảm giác được tay Ngao Dương, từ tay y, nhẹ nhàng mà đụng tới phía sau lưng, từ phía sau lưng của y trượt hướng về phía sau thắt lưng mềm dẻo của y, đang chậm rãi di chuyển tới phần mông rắn chắc của Hạ Vân Phong……
Ngao Dương động tác rất nhẹ, hơn nữa hắn còn rất chăm chú mò, Hạ Vân Phong cảm giác được nhi tử muốn sờ quần áo của y, nhưng bộ dạng lại sợ hãi.
“Sờ lên có phải rất mượt mà hay không?” từ trong gương Hạ Vân Phong liếc mắt nhìn Ngao Dương một cái, y thái độ đoan chính lại tự nhiên hỏi nhi tử xúc cảm đối với vải áo này.
Ngao Dương giống như bởi vì Hạ Vân Phong đột nhiên lên tiếng nên bị dọa sợ, hắn lập tức thu tay lại, mặt đỏ gật gật đầu: “Sờ lên rất thoải mái……” Hắn vừa sợ lại vừa chờ mong nhìn về phía Hạ Vân Phong……
“Thật sự tốt sao?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương, phát hiện ánh mắt thuần khiết kia của nhi tử nhẹ nhàng mà nhộn nhạo, ướt át sáng bóng, long lanh, gật đầu rất ngại ngùng.
Sau đó.
Hạ Vân Phong không nói gì, chỉ nhìn Ngao Dương, mà Ngao Dương lại sợ Hạ Vân Phong giận, gật đầu xong lại nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Vân Phong lại hỏi hắn vài lần.
Ngao Dương tiếp tục gật đầu lại lắc đầu, bị Hạ Vân Phong hỏi không có chủ kiến.
Lắc đầu.
Gật đầu.
Hạ Vân Phong thấy nhi tử như vậy, y gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý tứ Ngao Dương, y nhìn Ngao Dương một lát mới lười biếng cười nói: “Vậy gói lại đi.”
Y quyết định mua cái áo ngủ này.
“Ân ân……” Ngao Dương lại gật đầu rồi, lần này vẫn nhìn Hạ Vân Phong, gật đầu rất chậm, mặt đỏ hồng…… (sói đội lốt thỏ =..=)
Hạ Vân Phong đáy mắt lười biếng lộ ra vài phần ý cười.
“Ba tốt nhất……” Ngao Dương tiến lên ôm chặt Hạ Vân Phong, cái ngực hơi nóng của hắn dán lên cái lưng thưa thớt rất ít vải của Hạ Vân Phong, cảm giác được rõ ràng hình dáng cái mông của Hạ Vân Phong
Mà Hạ Vân Phong bị nhi tử ôm một cái như vậy, trong lòng tự nhiên một trận vui sướng, nhi tử chủ động thân cận với y, đây là hiện tượng phi thường tốt (=..= tốt thật ko?), cũng thể hiện sự thân mật giữa cha con bọn họ.
Hạ Vân Phong chậm rãi nghiêng đầu, cưng chiều nhìn về phía Ngao Dương: “Nhi tử ngoan, để cho ba……” Ý tứ của y, là bảo Ngao Dương không cần ôm y, nhưng y nói còn chưa xong, đôi môi Ngao Dương liền áp lên môi y, cho y một cái hôn nhẹ, vừa nhẹ lại vừa mau, vừa ngại ngùng lại vừa ngây ngô.
Môi chạm môi.
Xúc cảm ngắn ngủi qua đi, đôi môi lập tức liền tách nhau ra.
Môi Ngao Dương cực kỳ co dãn, mềm mềm, nhiệt nhiệt, Hạ Vân Phong cũng không có trách cứ Ngao Dương, bởi vì nơi này là phòng thay quần áo, có hay không có người ngoài, hôn nhẹ cũng không có việc gì……
Rất nhanh.
Khi Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương rất cẩn thận đang thay y giải đai lưng, y lấy tay vuốt ve sau gáy Ngao Dương, động tác Ngao Dương thật ngốc, rất lâu mới cởi ra được.
Nội y rất thưa thớt ở trong tay Ngao Dương, ngay tại thời điểm Hạ Vân Phong thong thả cởi áo ngủ xuống, từ trong túi trang sức trên tay, Ngao Dương lấy ra một cái vòng tay kim cương……
Hạ Vân Phong cởi đến một nửa, Ngao Dương lại ôm lấy Hạ Vân Phong, Ngao Dương hôn thân cổ Hạ Vân Phong: “Tặng cho ngươi……” Hắn nhỏ giọng nói xong, liền thay Hạ Vân Phong đeo vòng tay.
Hạ Vân Phong không nghĩ tới Ngao Dương lại lấy vòng tay đưa cho y, nhưng y cũng không hỏi quá nhiều, chỉ có đáy mắt hàm chứa ý cười, lười biếng khen ngợi Ngao Dương: “Nhi tử ngoan của ta thật hiểu chuyện.”
Ngao Dương rất ngoan, rất nghe lời.
Hạ Vân Phong cũng rất vừa lòng, chỉ cần một ánh mắt của y, Ngao Dương sẽ ngoan ngoãn, vừa nghe lời lại vừa nhu thuận, hơn nữa suy nghĩ của con y rất đơn thuần, làm phụ thân như y đây liền càng thêm yêu thương nhi tử này.
Chẳng qua
Khiến Hạ Vân Phong cảm thấy ngoài ý muốn là, Ngao Dương mang vòng tay kim cương ở trên địa phương mềm nhũn không có phản ứng dưới thân kia của Hạ Vân Phong (cầm thú thì cái gì nó cũng nghĩ theo chiều hướng cầm thú =..=), vòng tay kim cương vòng từ dưới cùng đến toàn bộ phía trên, nhẹ nhàng hoàn chỉnh bao lấy địa phương kia của Hạ Vân Phong, lại phi thường thích hợp (=..=), còn có viên cầu đầy đặn kia cũng làm tăng thêm hiệu quả. (T.T chém)
Vòng tay kim cương cũng không đến mức quá dài, rất vừa, giống như là đã được đặt làm từ trước, vòng tay kim cương này rất thanh lịch……
Còn có cách đeo này……
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Vân Phong gặp người mang vòng tay kim cương mà lại là mang ở giữa hai chân y, y lười biếng vỗ vỗ mặt Ngao Dương: “Không nên mang ở đây.”
Động tác y rất nhẹ.
Sườn mặt Ngao Dương dán tại trên gương mặt y, nhẹ nhàng chậm chạp cọ xát: “Đeo như vậy nhìn cũng đẹp lắm……” Hắn thẹn thùng rũ mắt, tựa hồ đang nhìn thân thể Hạ Vân Phong, hắn nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái……
Thật ngoan.
Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương đang thay y cởi áo ngủ, nhưng cởi tới cổ tay lại không cởi nữa, Hạ Vân Phong thong thả nhìn về phía Ngao Dương: “Lại làm sao vậy?” Y quan tâm nhi tử.
“Muốn cho ba thoải mái……” Hắn nhỏ giọng nói xong, liền đem cằm đặt ở trên vai Hạ Vân Phong, đồng thời, hắn thật cẩn thận thân thủ vuốt ve vật mềm mại dưới thân của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người. (ân, nhi tử “đơn thuần” của thúc đấy =..=)
Y nhìn thấy chính mình trong gương quần áo thật hỗn độn còn Ngao Dương mặc chỉnh tề vuốt ve địa phương dần dần có phản ứng kia của y, nhẹ tay vuốt ve……
Hơi thở Hạ Vân Phong tăng thêm, y muốn vươn tay giữ chặt tay Ngao Dương, nhưng Ngao Dương bắt lấy tay y, lôi kéo tay y, ôm vào bên hông, như vậy hai người càng thêm thân mật.
Thân thể gắt gao dán vào nhau……
Hạ Vân Phong hỏi nhi tử đây là đang làm gì, Ngao Dương còn thật sự trả lời y, nói lúc trước Hạ Vân Phong có dạy hắn, hắn hiện tại học xong, có thể cho ba thư thái.
Ngôn ngữ ngây thơ cùng ánh mắt rực rỡ của nhi tử làm cho Hạ Vân Phong hầu như không có đường phản đối, Hạ Vân Phong im lặng nghiêng đầu, thần thái lười biếng nhìn nhi tử, hai người đầu dựa vào càng gần.
Ngao Dương thấy y không phản đối còn trộm hôn y vài cái, hơi thở hai người phả vào trên gương, tạo ra một tầng sương nhợt nhạt, Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương giúp y cởi áo ngủ.
Ngao Dương cũng làm theo.
Chẳng qua Hạ Vân Phong bị Ngao Dương sờ sờ nhu nhu, động tác có chút ngốc biến thành có chút phản ứng, chẳng qua bộ dáng Ngao Dương vẫn chưa quá thạo, Hạ Vân Phong không có ngăn cản hắn.
Vốn Hạ Vân Phong hẳn phải tức giận, vì nhi tử bất kính với y, nhưng Ngao Dương cũng không phải Hình Liệt, y cũng sẽ không đánh Ngao Dương, càng thêm sẽ không trách cứ Ngao Dương.
Y chỉ ngoài miệng nhắc nhở hai câu.
Sau, ngược lại còn dạy Ngao Dương.
Y thật sự không hy vọng nhi tử mình ngay cả việc giải quyết vấn đề cơ bản nhất cũng không biết.
“Ba……” Ngao Dương dán bên tai y nhỏ giọng hỏi, “Là như thế này sao……”
Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương tăng thêm lực đạo, động tác trên tay cũng nhanh hơn, y nhắm mắt một bên hưởng thụ nhi tử phục vụ, một bên lên tiếng nhắc nhở hắn: “Đi xuống một chút.”
Y nói rất chậm.
Khi y bảo Ngao Dương mạnh thêm một chút, Ngao Dương sẽ dùng lực, khi y bảo Ngao Dương nhẹ một chút, Ngao Dương lại phóng nhẹ, rất nghe lời, Hạ Vân Phong nói cái gì thì hắn làm cái đó.
Tay Hạ Vân Phong nắm tay hắn dạy hắn.
Y chẳng những là một phụ thân, mà còn là một thầy giáo tốt, Ngao Dương học cũng mau, rất nhanh đã thay y làm ra, còn mặt đỏ thay y lau khô.
Vì nhi tử rất ngoan, Hạ Vân Phong cũng không giận, chỉ bảo Ngao Dương không cần nói cho mấy huynh đệ của hắn là được, lần này Ngao Dương cũng học ngoan, ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay hai phụ tử mua sắm khá là vui vẻ, Hạ Vân Phong nhận quà của nhi tử, bất quá y không thích mang trang sức, vòng tay kim cương đều cất ở trong ngăn tủ
Theo đạo, Ngao Dương lấy tay làm vài lần sau, y sẽ không dạy Ngao Dương, vì y biết Ngao Dương học được rồi nên nếu Ngao Dương còn muốn chạm y, y sẽ chụp mở tay Ngao Dương.
Ngao Dương vì thế thương tâm rất lâu, ngay cả Lạc Thanh Nghiên hẹn hắn đi ra ngoài, hắn cũng không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong nhà cùng Hạ Vân Phong, ngẫu nhiên còn ngoan ngoãn thay Hạ Vân Phong châm trà.
“Nhi tử ngoan, hé miệng.” Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha phục cổ trong nhà hút thuốc, y cầm trong tay một quả nho, thong thả đưa tới bên miệng Ngao Dương.
Ngao Dương hé miệng liền ăn.
Nhưng sau khi ăn vô, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhăn thành một đoàn, cau mày giống như tiểu hài tử, chua đến mức nói không nên lời.
Hạ Vân Phong ở bên cạnh cười hai tiếng, cảm thấy biểu tình của nhi tử thật đáng yêu, y cầm lấy thìa bạc tinh mỹ trên bàn, múc một thìa bánh ngọt đưa đến bên miệng Ngao Dương: “Ăn cái này sẽ không chua nữa, mau mở miệng.”
Ngao Dương không ăn nữa, nhưng lại rũ mắt, phiết miệng giống như bị khi dễ. (=.,=)
“Ngươi ăn một ngụm, ba liền hôn ngươi một cái, được không?” Hạ Vân Phong chậm rì rì dỗ hắn, y buông cái tẩu xuống, bưng điểm tâm tinh mỹ lên, rất kiên nhẫn đút Ngao Dương.
Ngao Dương nháy mắt mấy cái nhìn y, nhìn thấy Hạ Vân Phong đưa thìa qua, liền chủ động hé miệng ra, hắn ăn một ngụm sẽ hôn Hạ Vân Phong một cái, hôn đến nỗi miệng Hạ Vân Phong đều dính đầy……
Ăn xong rồi, cũng hôn đủ.
Buổi tối nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia gọi điện thoại tới hẹn Ngao Dương ăn cơm, Hạ Vân Phong chấp thuận cho Ngao Dương đi, lúc Ngao Dương đi, còn lưu luyến không rời hỏi Hạ Vân Phong: “Ba, khi nào thì còn có điểm tâm ăn……” Hắn nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng Hạ Vân Phong thong thả tiến qua, chủ động hôn khóe môi hắn một cái.
Ngao Dương thế này mới vui mừng rời đi, khi đi còn mặt đỏ nói tái kiến với Hạ Vân Phong.
Đêm nay trong nhà không ai.
Mấy nhi tử cũng không ở, cấp dưới của Bắc đường đêm nay từng báo cáo với y tình hình gần đây, gần đây Bắc đường không yên ổn, mấy cảnh sát canh chừng rất gay gắt, hàng mới lên bờ rất phiền toái.
Hạ Vân Phong lại rất trấn định, tìm nghị viên Tây khu hỗ trợ, y quen biết rất rộng, rất nhiều quan lớn đều phải bán mặt cho y, rất nhanh đã thu phục được chuyện này.
Không quá vài ngày Hạ Vân Phong đi bệnh viện một chuyến, Hạ Xa đã có thể đi lại được rồi, cũng khôi phục rất khá, trước đó Hạ Vân Phong có sai cấp dưới hỏi Hạ Xa tình huống khi bị bắt cóc, nhưng tìm khắp không ra manh mối.
Buổi tối hôm nay Tần Diễm trở về sớm nhất, nhưng đã ăn cơm rồi, Hạ Vân Phong ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, bảo hắn lên lầu đi tắm rửa, nhưng Tần Diễm không có lập tức lên lầu.
“Lần trước người kia uy hiếp ngươi, gần đây có gọi điện thoại đến nữa hay không?” Tần Diễm tới bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn một bên cởi cúc áo cổ áo ra, một bên xem TV, không nhìn Hạ Vân Phong.
“Không có.” Hạ Vân Phong ngồi dậy, buông cái tẩu xuống, vươn tay thay Tần Diễm cởi ra.
Động tác y rất chậm.
Nhưng lại thể hiện tình thương của cha.
“Không có lại càng tốt, nếu người kia có gọi tới, chúng ta sẽ báo nguy.” Tần Diễm nói rất thản nhiên, khi hắn nói, hơi thở đều phun ở bên môi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn: “Ngươi quan tâm ta?”
Tần Diễm nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ ngăn tay Hạ Vân Phong, thản nhiên nói một câu: “Ngươi là lão ba ta.” Hắn tựa vào trên sô pha nghỉ ngơi, đêm nay xã giao thật mệt.
Tần Diễm ở dưới lầu ngồi trong chốc lát mới đi lên lầu, hắn mới vừa đi không bao lâu điện thoại trong tay Hạ Vân Phong liền vang lên, Hạ Vân Phong tiếp điện thoại, đặt ở bên tai……
Tiếng cười quỷ dị vang lên……
Đáy mắt Hạ Vân Phong một mảnh yên lặng, y không chút hoang mang ra tiếng: “Lại là ngươi.” Y biết người này là ai, chính là người gửi ảnh chụp đe dọa y, ở vài tuần phong ba bình ổn sau, lại lần nữa ngóc đầu trở lại.
“Chính là ta.“ Đối phương cười đến rất đắc ý, hoàn toàn không đem Hạ Vân Phong để vào mắt, ” Ngươi hẳn là rất chờ mong ta lại gọi điện tới cho ngươi mới đúng, ngươi lãnh đạm như vậy, ta không thích.“
Hạ Vân Phong không nói chuyện.
Ngữ khí này, thật giống Hình Liệt.
“Lần này nghĩ muốn cái gì?“ Hạ Vân Phong cũng rất trực tiếp, y thong thả tắt TV đi, tìm một cái tư thế thoải mái im lặng tựa vào trên ghế, cũng chậm rãi nói điện thoại.
“Ta nghĩ muốn ngươi.“ Đối phương cười lạnh vài tiếng, đè thấp giọng tiếp tục nói những lời hạ lưu, “Nghe nói ngươi chỉ để cho nhi tử làm, không biết có phải là sự thật hay không?”
Giọng nói hơi cười nhạo từ đầu kia điện thoại vang lên.
“Thật thì thế nào, giả thì thế nào, ngươi cũng không phải con ta.” đáy mắt Hạ Vân Phong hiện lên nồng đậm tức giận, y bất động thanh sắc bồi thêm một câu, “Nếu ngươi là nhi tử ta, ngươi cũng có thể hưởng thụ phúc lợi.”
“……”
“Đáng tiếc ngươi không phải.”
Y nói rất tùy tiện, cũng không phải là thật.
Chỉ là muốn đáp trả lại đối phương mà thôi.
Đối phương bị y đổ ngược lại nói không nên lời, Hạ Vân Phong tuy nói như vậy, nhưng cũng không phải nghĩ như vậy, câu hỏi người này vốn còn có vấn đề, y không cho phép ai lấy con của y ra nói chuyện.
“Phải không?” Đối phương không cười nữa, “Lúc ta chụp ảnh cho ngươi, ngươi đều chủ động mở chân ra, không phải là ngươi đều quên rồi chứ?”
“……” Lần này đổi lại khiến cho Hạ Vân Phong nói không nên lời.
“Ngươi thích nhất mang gậy mát xa, hừ loạn ‘Ân ngô ngô’, cho ngươi một cây còn chưa đủ, mỗi lần đều phải hai cây mới thỏa mãn ngươi.” Đối phương biết hiện tại khẳng định sắc mặt Hạ Vân Phong rất khó xem, càng nói càng hạ lưu, “Đều bị ngươi kẹp phá hư vài cây rồi…… (=..= miệng thằng này thối thật)”
Ba —
Hạ Vân Phong trực tiếp ngắt điện thoại, y cảm thấy người này càng nói càng quá phận, chưa từng người dám nói với y như vậy, y không nghĩ cùng người này nói thêm một lời nào nữa.
Điện thoại lại vang lên.
Hạ Vân Phong vẫn tiếp: “Ngươi thật hạ lưu.” Y mệt mỏi rũ mắt, cầm lấy cái tẩu, ngậm vào trong miệng, không dấu vết hút thuốc.
“Cho nên mới rất xứng đôi với ngươi, bằng không ta làm sao thỏa mãn được ngươi.” Giọng đối phương rất kỳ quái, ngữ khí cũng rất giống một người mà Hạ Vân Phong nhận thức.
“Không cần.”
Đối phương lại cười: “Ngươi thích nhất ngồi ở trên người ta, kẹp chặt chân tự mình động……” Đối phương nói thập phần lưu loát, càng nói càng dũng cảm.
Hạ Vân Phong lại muốn treo.
Nhưng đối phương cũng không bình tĩnh cảnh cáo y: “Nếu ngươi treo điện thoại của ta, ta liền gọi điện thoại cho nhi tử Tần Diễm của ngươi, nói cho hắn, ngươi thích tư thế nào.”
“Ngươi……”
“Ta cái gì? Vân gia, ngươi đừng giận nha.” Đối phương cười đến càng thêm quỷ dị, người này thật thích đùa giỡn y……
Hạ Vân Phong ném điện thoại.
Ngực y cao thấp phập phồng, trên mặt không có biểu tình gì.
Nhưng đối phương không bỏ qua.
Liên tục gọi cho y, y lại tiếp một lần, y không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt trầm ổn nhưng trong lòng cũng là sóng xô mãnh liệt, y miễn cưỡng cau mày.
Tên hỗn đản này……
“Chỉ mới vậy đã giận?” Đối phương hỏi y.
“……”
“Ta có cái này muốn tặng cho ngươi.” Đối phương đột nhiên rất thần bí nở nụ cười, còn cố tình đè thấp giọng nói với Hạ Vân Phong, “Bây giờ ngươi đứng lên.”
“……”
“Đi mở cửa ra nhìn xem.” Đối phương gằn từng tiếng nói, “Ta có một kinh hỉ cho ngươi.”
Trầm thấp……
Âm lãnh……
Tiếng cười quỷ dị, làm cho Hạ Vân Phong nhíu mày……
Có ở kinh hỉ cửa ra vào……
Từ chương này trở đi là ta muốn lật bàn phím mỗi khi edit
Trong phòng thay quần áo, ánh sáng mờ ảo, nhưng không gian lại rất lớn, mặt sau cửa chính là một tấm gương rất lớn. Hạ Vân Phong thong thả cởi cúc áo trên người mình.
Thay bộ áo ngủ trong tay, áo ngủ này rất nhẹ rất mỏng, mặc ở trên người cùng với không mặc không khác gì cả, áo ngủ này dài tới đùi Hạ Vân Phong, hình dạng vạt áo thập phần nhẹ nhàng, cả bộ áo ngủ hầu như trong suốt.
Bất quá.
Mặc ở trên người Hạ Vân Phong thật không tồi (=..= ta nói nó hợp với thúc mà), rất có hương vị nam nhân thành thục, y không có buộc, cả khuôn ngực lộ ra bên ngoài, hơn nữa vải cũng phi thường mềm mịn tinh tế……
Cùng một bộ với áo ngủ còn có một cái quần lót gợi cảm rất ít vải, phía trước ôm trụ bộ vị trọng điểm, bằng vải lụa, bên cạnh có sợi dây rất mỏng để trang trí (T.T hok hỉu nên chém), có một cái đai lưng rất mỏng buộc ở trên sườn eo để cố định quần.
Này rõ ràng là một cái quần lót tình thú ít vải……
Hơn nữa.
Hầu như phía sau cái gì cũng không có, Hạ Vân Phong chậm rãi xoay người, nhìn thoáng qua sau lưng mình, dưới vạt áo hờ khép kia, chính mình cũng thấy rõ ràng…… (=..= nghe tả đủ chảy máu mũi)
Y lại thong thả quay qua nhìn phía trước, quần áo này mặc không có cảm giác trói buộc gì, Hạ Vân Phong chiếu chiếu gương, mà Ngao Dương cũng vẫn quy củ đứng ở bên cạnh xem.
“Đẹp không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi Ngao Dương, từ trong gương y nhìn thấy Ngao Dương rất ngại ngùng gật gật đầu, mắt Ngao Dương lóe sáng trong suốt, sáng bóng mê người, vui mừng giống như con chó nhỏ. (=..=nhớ con chó xù nhà ta quá)
Ngao Dương nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc áo vào sau, liền cứ nhìn Hạ Vân Phong, phía trước, phía sau đều xem, càng xem càng ngượng ngùng, nhưng bộ dạng lại muốn xem. (=..=)
“Nhìn rất đẹp……” đôi mắt Ngao Dương trong suốt nhìn y.
Hạ Vân Phong một bên sửa sang lại quần áo trên người, một bên chậm rãi hỏi lại: “Đẹp chỗ nào?” xuyên thấu qua gương y nhìn chăm chú vào Ngao Dương, y bảo Ngao Dương nói thử xem.
Ánh mắt Ngao Dương ở bồi hồi trên đùi, mông, trên lưng y, lại nhìn xem giữa hai chân Hạ Vân Phong ở trong gương (=..=), bụng, ở trước ngực, lại nhìn lên mặt Hạ Vân Phong.
“Đều nhìn rất đẹp……” Ngao Dương nho nhỏ giọng trả lời, bộ dạng hắn nhìn Hạ Vân Phong không chút nào che dấu, thật giống như nhìn thấy một khối bơ bánh ngọt mỹ vị ngon miệng. (=..= con sói chảy dãi rồi)
Hạ Vân Phong chậm rì rì xoay người nhìn hắn: “Vậy mua cái này, được không?” Ánh mắt y dừng ở trên thân Ngao Dương, y phát hiện Ngao Dương cứ nhìn y.
Bộ dạng còn giống như muốn vươn tay ra sờ y.
Ngao Dương nghe Hạ Vân Phong vừa nói như vậy, lập tức liền vui mừng gật đầu: “Ân ân……” Còn thật cẩn thận vươn tay sờ sờ cánh tay có khiếu của Hạ Vân Phong……
Thực mịn……
Ôm lấy khẳng định rất thoải mái……
Hạ Vân Phong lười biếng sửa sang lại dây lưng tơ tằm, lúc thuận đường lười biếng chiếu gương nhìn, y cảm giác được tay Ngao Dương, từ tay y, nhẹ nhàng mà đụng tới phía sau lưng, từ phía sau lưng của y trượt hướng về phía sau thắt lưng mềm dẻo của y, đang chậm rãi di chuyển tới phần mông rắn chắc của Hạ Vân Phong……
Ngao Dương động tác rất nhẹ, hơn nữa hắn còn rất chăm chú mò, Hạ Vân Phong cảm giác được nhi tử muốn sờ quần áo của y, nhưng bộ dạng lại sợ hãi.
“Sờ lên có phải rất mượt mà hay không?” từ trong gương Hạ Vân Phong liếc mắt nhìn Ngao Dương một cái, y thái độ đoan chính lại tự nhiên hỏi nhi tử xúc cảm đối với vải áo này.
Ngao Dương giống như bởi vì Hạ Vân Phong đột nhiên lên tiếng nên bị dọa sợ, hắn lập tức thu tay lại, mặt đỏ gật gật đầu: “Sờ lên rất thoải mái……” Hắn vừa sợ lại vừa chờ mong nhìn về phía Hạ Vân Phong……
“Thật sự tốt sao?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương, phát hiện ánh mắt thuần khiết kia của nhi tử nhẹ nhàng mà nhộn nhạo, ướt át sáng bóng, long lanh, gật đầu rất ngại ngùng.
Sau đó.
Hạ Vân Phong không nói gì, chỉ nhìn Ngao Dương, mà Ngao Dương lại sợ Hạ Vân Phong giận, gật đầu xong lại nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Vân Phong lại hỏi hắn vài lần.
Ngao Dương tiếp tục gật đầu lại lắc đầu, bị Hạ Vân Phong hỏi không có chủ kiến.
Lắc đầu.
Gật đầu.
Hạ Vân Phong thấy nhi tử như vậy, y gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý tứ Ngao Dương, y nhìn Ngao Dương một lát mới lười biếng cười nói: “Vậy gói lại đi.”
Y quyết định mua cái áo ngủ này.
“Ân ân……” Ngao Dương lại gật đầu rồi, lần này vẫn nhìn Hạ Vân Phong, gật đầu rất chậm, mặt đỏ hồng…… (sói đội lốt thỏ =..=)
Hạ Vân Phong đáy mắt lười biếng lộ ra vài phần ý cười.
“Ba tốt nhất……” Ngao Dương tiến lên ôm chặt Hạ Vân Phong, cái ngực hơi nóng của hắn dán lên cái lưng thưa thớt rất ít vải của Hạ Vân Phong, cảm giác được rõ ràng hình dáng cái mông của Hạ Vân Phong
Mà Hạ Vân Phong bị nhi tử ôm một cái như vậy, trong lòng tự nhiên một trận vui sướng, nhi tử chủ động thân cận với y, đây là hiện tượng phi thường tốt (=..= tốt thật ko?), cũng thể hiện sự thân mật giữa cha con bọn họ.
Hạ Vân Phong chậm rãi nghiêng đầu, cưng chiều nhìn về phía Ngao Dương: “Nhi tử ngoan, để cho ba……” Ý tứ của y, là bảo Ngao Dương không cần ôm y, nhưng y nói còn chưa xong, đôi môi Ngao Dương liền áp lên môi y, cho y một cái hôn nhẹ, vừa nhẹ lại vừa mau, vừa ngại ngùng lại vừa ngây ngô.
Môi chạm môi.
Xúc cảm ngắn ngủi qua đi, đôi môi lập tức liền tách nhau ra.
Môi Ngao Dương cực kỳ co dãn, mềm mềm, nhiệt nhiệt, Hạ Vân Phong cũng không có trách cứ Ngao Dương, bởi vì nơi này là phòng thay quần áo, có hay không có người ngoài, hôn nhẹ cũng không có việc gì……
Rất nhanh.
Khi Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương rất cẩn thận đang thay y giải đai lưng, y lấy tay vuốt ve sau gáy Ngao Dương, động tác Ngao Dương thật ngốc, rất lâu mới cởi ra được.
Nội y rất thưa thớt ở trong tay Ngao Dương, ngay tại thời điểm Hạ Vân Phong thong thả cởi áo ngủ xuống, từ trong túi trang sức trên tay, Ngao Dương lấy ra một cái vòng tay kim cương……
Hạ Vân Phong cởi đến một nửa, Ngao Dương lại ôm lấy Hạ Vân Phong, Ngao Dương hôn thân cổ Hạ Vân Phong: “Tặng cho ngươi……” Hắn nhỏ giọng nói xong, liền thay Hạ Vân Phong đeo vòng tay.
Hạ Vân Phong không nghĩ tới Ngao Dương lại lấy vòng tay đưa cho y, nhưng y cũng không hỏi quá nhiều, chỉ có đáy mắt hàm chứa ý cười, lười biếng khen ngợi Ngao Dương: “Nhi tử ngoan của ta thật hiểu chuyện.”
Ngao Dương rất ngoan, rất nghe lời.
Hạ Vân Phong cũng rất vừa lòng, chỉ cần một ánh mắt của y, Ngao Dương sẽ ngoan ngoãn, vừa nghe lời lại vừa nhu thuận, hơn nữa suy nghĩ của con y rất đơn thuần, làm phụ thân như y đây liền càng thêm yêu thương nhi tử này.
Chẳng qua
Khiến Hạ Vân Phong cảm thấy ngoài ý muốn là, Ngao Dương mang vòng tay kim cương ở trên địa phương mềm nhũn không có phản ứng dưới thân kia của Hạ Vân Phong (cầm thú thì cái gì nó cũng nghĩ theo chiều hướng cầm thú =..=), vòng tay kim cương vòng từ dưới cùng đến toàn bộ phía trên, nhẹ nhàng hoàn chỉnh bao lấy địa phương kia của Hạ Vân Phong, lại phi thường thích hợp (=..=), còn có viên cầu đầy đặn kia cũng làm tăng thêm hiệu quả. (T.T chém)
Vòng tay kim cương cũng không đến mức quá dài, rất vừa, giống như là đã được đặt làm từ trước, vòng tay kim cương này rất thanh lịch……
Còn có cách đeo này……
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Vân Phong gặp người mang vòng tay kim cương mà lại là mang ở giữa hai chân y, y lười biếng vỗ vỗ mặt Ngao Dương: “Không nên mang ở đây.”
Động tác y rất nhẹ.
Sườn mặt Ngao Dương dán tại trên gương mặt y, nhẹ nhàng chậm chạp cọ xát: “Đeo như vậy nhìn cũng đẹp lắm……” Hắn thẹn thùng rũ mắt, tựa hồ đang nhìn thân thể Hạ Vân Phong, hắn nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái……
Thật ngoan.
Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương đang thay y cởi áo ngủ, nhưng cởi tới cổ tay lại không cởi nữa, Hạ Vân Phong thong thả nhìn về phía Ngao Dương: “Lại làm sao vậy?” Y quan tâm nhi tử.
“Muốn cho ba thoải mái……” Hắn nhỏ giọng nói xong, liền đem cằm đặt ở trên vai Hạ Vân Phong, đồng thời, hắn thật cẩn thận thân thủ vuốt ve vật mềm mại dưới thân của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người. (ân, nhi tử “đơn thuần” của thúc đấy =..=)
Y nhìn thấy chính mình trong gương quần áo thật hỗn độn còn Ngao Dương mặc chỉnh tề vuốt ve địa phương dần dần có phản ứng kia của y, nhẹ tay vuốt ve……
Hơi thở Hạ Vân Phong tăng thêm, y muốn vươn tay giữ chặt tay Ngao Dương, nhưng Ngao Dương bắt lấy tay y, lôi kéo tay y, ôm vào bên hông, như vậy hai người càng thêm thân mật.
Thân thể gắt gao dán vào nhau……
Hạ Vân Phong hỏi nhi tử đây là đang làm gì, Ngao Dương còn thật sự trả lời y, nói lúc trước Hạ Vân Phong có dạy hắn, hắn hiện tại học xong, có thể cho ba thư thái.
Ngôn ngữ ngây thơ cùng ánh mắt rực rỡ của nhi tử làm cho Hạ Vân Phong hầu như không có đường phản đối, Hạ Vân Phong im lặng nghiêng đầu, thần thái lười biếng nhìn nhi tử, hai người đầu dựa vào càng gần.
Ngao Dương thấy y không phản đối còn trộm hôn y vài cái, hơi thở hai người phả vào trên gương, tạo ra một tầng sương nhợt nhạt, Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương giúp y cởi áo ngủ.
Ngao Dương cũng làm theo.
Chẳng qua Hạ Vân Phong bị Ngao Dương sờ sờ nhu nhu, động tác có chút ngốc biến thành có chút phản ứng, chẳng qua bộ dáng Ngao Dương vẫn chưa quá thạo, Hạ Vân Phong không có ngăn cản hắn.
Vốn Hạ Vân Phong hẳn phải tức giận, vì nhi tử bất kính với y, nhưng Ngao Dương cũng không phải Hình Liệt, y cũng sẽ không đánh Ngao Dương, càng thêm sẽ không trách cứ Ngao Dương.
Y chỉ ngoài miệng nhắc nhở hai câu.
Sau, ngược lại còn dạy Ngao Dương.
Y thật sự không hy vọng nhi tử mình ngay cả việc giải quyết vấn đề cơ bản nhất cũng không biết.
“Ba……” Ngao Dương dán bên tai y nhỏ giọng hỏi, “Là như thế này sao……”
Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương tăng thêm lực đạo, động tác trên tay cũng nhanh hơn, y nhắm mắt một bên hưởng thụ nhi tử phục vụ, một bên lên tiếng nhắc nhở hắn: “Đi xuống một chút.”
Y nói rất chậm.
Khi y bảo Ngao Dương mạnh thêm một chút, Ngao Dương sẽ dùng lực, khi y bảo Ngao Dương nhẹ một chút, Ngao Dương lại phóng nhẹ, rất nghe lời, Hạ Vân Phong nói cái gì thì hắn làm cái đó.
Tay Hạ Vân Phong nắm tay hắn dạy hắn.
Y chẳng những là một phụ thân, mà còn là một thầy giáo tốt, Ngao Dương học cũng mau, rất nhanh đã thay y làm ra, còn mặt đỏ thay y lau khô.
Vì nhi tử rất ngoan, Hạ Vân Phong cũng không giận, chỉ bảo Ngao Dương không cần nói cho mấy huynh đệ của hắn là được, lần này Ngao Dương cũng học ngoan, ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay hai phụ tử mua sắm khá là vui vẻ, Hạ Vân Phong nhận quà của nhi tử, bất quá y không thích mang trang sức, vòng tay kim cương đều cất ở trong ngăn tủ
Theo đạo, Ngao Dương lấy tay làm vài lần sau, y sẽ không dạy Ngao Dương, vì y biết Ngao Dương học được rồi nên nếu Ngao Dương còn muốn chạm y, y sẽ chụp mở tay Ngao Dương.
Ngao Dương vì thế thương tâm rất lâu, ngay cả Lạc Thanh Nghiên hẹn hắn đi ra ngoài, hắn cũng không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong nhà cùng Hạ Vân Phong, ngẫu nhiên còn ngoan ngoãn thay Hạ Vân Phong châm trà.
“Nhi tử ngoan, hé miệng.” Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha phục cổ trong nhà hút thuốc, y cầm trong tay một quả nho, thong thả đưa tới bên miệng Ngao Dương.
Ngao Dương hé miệng liền ăn.
Nhưng sau khi ăn vô, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhăn thành một đoàn, cau mày giống như tiểu hài tử, chua đến mức nói không nên lời.
Hạ Vân Phong ở bên cạnh cười hai tiếng, cảm thấy biểu tình của nhi tử thật đáng yêu, y cầm lấy thìa bạc tinh mỹ trên bàn, múc một thìa bánh ngọt đưa đến bên miệng Ngao Dương: “Ăn cái này sẽ không chua nữa, mau mở miệng.”
Ngao Dương không ăn nữa, nhưng lại rũ mắt, phiết miệng giống như bị khi dễ. (=.,=)
“Ngươi ăn một ngụm, ba liền hôn ngươi một cái, được không?” Hạ Vân Phong chậm rì rì dỗ hắn, y buông cái tẩu xuống, bưng điểm tâm tinh mỹ lên, rất kiên nhẫn đút Ngao Dương.
Ngao Dương nháy mắt mấy cái nhìn y, nhìn thấy Hạ Vân Phong đưa thìa qua, liền chủ động hé miệng ra, hắn ăn một ngụm sẽ hôn Hạ Vân Phong một cái, hôn đến nỗi miệng Hạ Vân Phong đều dính đầy……
Ăn xong rồi, cũng hôn đủ.
Buổi tối nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia gọi điện thoại tới hẹn Ngao Dương ăn cơm, Hạ Vân Phong chấp thuận cho Ngao Dương đi, lúc Ngao Dương đi, còn lưu luyến không rời hỏi Hạ Vân Phong: “Ba, khi nào thì còn có điểm tâm ăn……” Hắn nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng Hạ Vân Phong thong thả tiến qua, chủ động hôn khóe môi hắn một cái.
Ngao Dương thế này mới vui mừng rời đi, khi đi còn mặt đỏ nói tái kiến với Hạ Vân Phong.
Đêm nay trong nhà không ai.
Mấy nhi tử cũng không ở, cấp dưới của Bắc đường đêm nay từng báo cáo với y tình hình gần đây, gần đây Bắc đường không yên ổn, mấy cảnh sát canh chừng rất gay gắt, hàng mới lên bờ rất phiền toái.
Hạ Vân Phong lại rất trấn định, tìm nghị viên Tây khu hỗ trợ, y quen biết rất rộng, rất nhiều quan lớn đều phải bán mặt cho y, rất nhanh đã thu phục được chuyện này.
Không quá vài ngày Hạ Vân Phong đi bệnh viện một chuyến, Hạ Xa đã có thể đi lại được rồi, cũng khôi phục rất khá, trước đó Hạ Vân Phong có sai cấp dưới hỏi Hạ Xa tình huống khi bị bắt cóc, nhưng tìm khắp không ra manh mối.
Buổi tối hôm nay Tần Diễm trở về sớm nhất, nhưng đã ăn cơm rồi, Hạ Vân Phong ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, bảo hắn lên lầu đi tắm rửa, nhưng Tần Diễm không có lập tức lên lầu.
“Lần trước người kia uy hiếp ngươi, gần đây có gọi điện thoại đến nữa hay không?” Tần Diễm tới bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn một bên cởi cúc áo cổ áo ra, một bên xem TV, không nhìn Hạ Vân Phong.
“Không có.” Hạ Vân Phong ngồi dậy, buông cái tẩu xuống, vươn tay thay Tần Diễm cởi ra.
Động tác y rất chậm.
Nhưng lại thể hiện tình thương của cha.
“Không có lại càng tốt, nếu người kia có gọi tới, chúng ta sẽ báo nguy.” Tần Diễm nói rất thản nhiên, khi hắn nói, hơi thở đều phun ở bên môi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn: “Ngươi quan tâm ta?”
Tần Diễm nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ ngăn tay Hạ Vân Phong, thản nhiên nói một câu: “Ngươi là lão ba ta.” Hắn tựa vào trên sô pha nghỉ ngơi, đêm nay xã giao thật mệt.
Tần Diễm ở dưới lầu ngồi trong chốc lát mới đi lên lầu, hắn mới vừa đi không bao lâu điện thoại trong tay Hạ Vân Phong liền vang lên, Hạ Vân Phong tiếp điện thoại, đặt ở bên tai……
Tiếng cười quỷ dị vang lên……
Đáy mắt Hạ Vân Phong một mảnh yên lặng, y không chút hoang mang ra tiếng: “Lại là ngươi.” Y biết người này là ai, chính là người gửi ảnh chụp đe dọa y, ở vài tuần phong ba bình ổn sau, lại lần nữa ngóc đầu trở lại.
“Chính là ta.“ Đối phương cười đến rất đắc ý, hoàn toàn không đem Hạ Vân Phong để vào mắt, ” Ngươi hẳn là rất chờ mong ta lại gọi điện tới cho ngươi mới đúng, ngươi lãnh đạm như vậy, ta không thích.“
Hạ Vân Phong không nói chuyện.
Ngữ khí này, thật giống Hình Liệt.
“Lần này nghĩ muốn cái gì?“ Hạ Vân Phong cũng rất trực tiếp, y thong thả tắt TV đi, tìm một cái tư thế thoải mái im lặng tựa vào trên ghế, cũng chậm rãi nói điện thoại.
“Ta nghĩ muốn ngươi.“ Đối phương cười lạnh vài tiếng, đè thấp giọng tiếp tục nói những lời hạ lưu, “Nghe nói ngươi chỉ để cho nhi tử làm, không biết có phải là sự thật hay không?”
Giọng nói hơi cười nhạo từ đầu kia điện thoại vang lên.
“Thật thì thế nào, giả thì thế nào, ngươi cũng không phải con ta.” đáy mắt Hạ Vân Phong hiện lên nồng đậm tức giận, y bất động thanh sắc bồi thêm một câu, “Nếu ngươi là nhi tử ta, ngươi cũng có thể hưởng thụ phúc lợi.”
“……”
“Đáng tiếc ngươi không phải.”
Y nói rất tùy tiện, cũng không phải là thật.
Chỉ là muốn đáp trả lại đối phương mà thôi.
Đối phương bị y đổ ngược lại nói không nên lời, Hạ Vân Phong tuy nói như vậy, nhưng cũng không phải nghĩ như vậy, câu hỏi người này vốn còn có vấn đề, y không cho phép ai lấy con của y ra nói chuyện.
“Phải không?” Đối phương không cười nữa, “Lúc ta chụp ảnh cho ngươi, ngươi đều chủ động mở chân ra, không phải là ngươi đều quên rồi chứ?”
“……” Lần này đổi lại khiến cho Hạ Vân Phong nói không nên lời.
“Ngươi thích nhất mang gậy mát xa, hừ loạn ‘Ân ngô ngô’, cho ngươi một cây còn chưa đủ, mỗi lần đều phải hai cây mới thỏa mãn ngươi.” Đối phương biết hiện tại khẳng định sắc mặt Hạ Vân Phong rất khó xem, càng nói càng hạ lưu, “Đều bị ngươi kẹp phá hư vài cây rồi…… (=..= miệng thằng này thối thật)”
Ba —
Hạ Vân Phong trực tiếp ngắt điện thoại, y cảm thấy người này càng nói càng quá phận, chưa từng người dám nói với y như vậy, y không nghĩ cùng người này nói thêm một lời nào nữa.
Điện thoại lại vang lên.
Hạ Vân Phong vẫn tiếp: “Ngươi thật hạ lưu.” Y mệt mỏi rũ mắt, cầm lấy cái tẩu, ngậm vào trong miệng, không dấu vết hút thuốc.
“Cho nên mới rất xứng đôi với ngươi, bằng không ta làm sao thỏa mãn được ngươi.” Giọng đối phương rất kỳ quái, ngữ khí cũng rất giống một người mà Hạ Vân Phong nhận thức.
“Không cần.”
Đối phương lại cười: “Ngươi thích nhất ngồi ở trên người ta, kẹp chặt chân tự mình động……” Đối phương nói thập phần lưu loát, càng nói càng dũng cảm.
Hạ Vân Phong lại muốn treo.
Nhưng đối phương cũng không bình tĩnh cảnh cáo y: “Nếu ngươi treo điện thoại của ta, ta liền gọi điện thoại cho nhi tử Tần Diễm của ngươi, nói cho hắn, ngươi thích tư thế nào.”
“Ngươi……”
“Ta cái gì? Vân gia, ngươi đừng giận nha.” Đối phương cười đến càng thêm quỷ dị, người này thật thích đùa giỡn y……
Hạ Vân Phong ném điện thoại.
Ngực y cao thấp phập phồng, trên mặt không có biểu tình gì.
Nhưng đối phương không bỏ qua.
Liên tục gọi cho y, y lại tiếp một lần, y không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt trầm ổn nhưng trong lòng cũng là sóng xô mãnh liệt, y miễn cưỡng cau mày.
Tên hỗn đản này……
“Chỉ mới vậy đã giận?” Đối phương hỏi y.
“……”
“Ta có cái này muốn tặng cho ngươi.” Đối phương đột nhiên rất thần bí nở nụ cười, còn cố tình đè thấp giọng nói với Hạ Vân Phong, “Bây giờ ngươi đứng lên.”
“……”
“Đi mở cửa ra nhìn xem.” Đối phương gằn từng tiếng nói, “Ta có một kinh hỉ cho ngươi.”
Trầm thấp……
Âm lãnh……
Tiếng cười quỷ dị, làm cho Hạ Vân Phong nhíu mày……
Có ở kinh hỉ cửa ra vào……
Từ chương này trở đi là ta muốn lật bàn phím mỗi khi edit
Bình luận truyện