Dụ Tội
Chương 148
Thực hiển nhiên người này là đang cười nhạo năng lực y có vấn đề……
Lần đầu tiên y cùng người thần bí chính diện giao phong, thế nhưng lại là dưới tình huống như vậy, Hạ Vân Phong cảm thấy tình huống này thực không xong……
Trong phòng.
Tấm thảm da thú thật lớn mà hoa lệ được trải ở trước cửa sổ sát đất của phòng tổng thống, toàn bộ bức màn mở ra thật to, tất cả đèn treo thủy tinh lớn đẹp mắt trong phòng kia đều được bật lên.
Trang phục bó sát trên người Hạ Vân Phong toàn bộ đều được dùng dây lưng rắn chắc nối nhau tạo thành. Dây lưng kia theo cổ y đi vòng xuống, giăng khắp nơi quấn quanh thân thể y, cánh tay cùng trên đùi đều là bị trói chặt, mà dây lưng kia theo cánh tay vòng tới cổ tay gắt gao đem hai tay y khóa ở sau người, khóa thật chặt.
Dây lưng kia lần lượt buộc chặt ở trên làn da, trên cánh tay, trên bụng, trên đùi y đều là bị trói rất chắc, căn bản là không có đường sống để giãy.
Hơn nữa, toàn thân y bôi đầy tinh dầu, toàn thân nhìn qua thực mê người, mái tóc Hạ Vân Phong xoã tung tự nhiên rời rạc, trên mặt y còn đeo mắt tráo màu đen……
Vốn làn da y có chút trắng, ở dưới ngọn đèn màu cam phiếm lên màu mật ong sáng bóng. Y hơi hơi nghiêng đầu nghe động tĩnh của người kia, y biết người kia đang nhìn y.
Người kia cho y ngửi cái gì đó, khiến cho đầu của y thực choáng, chẳng được bao lâu người kia liền mở khóa da đã làm tổn thương Hạ Vân Phong, cả người Hạ Vân Phong đều dựa vào trên cửa sổ sát đất……
Ngoài cửa sổ sát đất là cảnh biển vô biên, bởi vì tầng này rất cao, dưới bãi biển nhìn không tới tình huống trong phòng.
“Bây giờ chúng ta đến chơi một trò chơi, đoán đúng sẽ có thưởng, sai sẽ phải nhận trừng phạt.” Người kia nói chuyện thanh âm trước sau như một rất kỳ quái, hắn đứng dậy đi lấy mấy thứ này nọ đặt ở bên cạnh Hạ Vân Phong.
Chơi trò chơi……
“Là cái gì?” Hạ Vân Phong cảnh giác.
“Ngươi sờ một cái sẽ biết, hiện tại là cho ngươi đoán, nếu ta đem đáp án nói cho ngươi, vậy xem như ngươi thua.” Hắn lôi kéo tay y làm cho Hạ Vân Phong sờ, sờ ba vật ở phía trước đoán xem nó là cái gì: “Ngươi phải thật sự suy nghĩ một chút, cơ hội của ngươi không nhiều lắm đâu.”
Hạ Vân Phong không có đường nào lựa chọn.
Y vươn tay sờ sờ.
Cái thứ nhất, y đụng đến một quả chuối Cái thứ hai, y đụng đến một quả hoàng qua (dưa chuột) Cái thứ ba, y đụng đến y một củ cà rốt……
Hạ Vân Phong toàn bộ đều trả lời rồi.
“Đoán đúng rồi, bây giờ ta thưởng cho ngươi.” Người kia thực tùy ý hỏi y, “Ngươi thích ăn cái nào?”
Hạ Vân Phong sắc mặt khó coi, liền ngón tay cũng có chút cứng ngắc, người này thế nhưng muốn y ăn. Hạ Vân Phong trầm mặc sau một lúc lâu sau, lười biếng mở miệng: “Chuối.”
“Vậy cho ngươi chuối.” Người kia nở nụ cười.
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong liền cảm giác được một cái vật thể lạnh lạnh dán tại bên môi y, là chuối đã lột vỏ tiến đến bên môi y, y chậm rãi hé miệng hàm vào……
Môi y lộ ra vài phần nhuận hồng, y nghiêng đầu thong thả ngậm vào……
Nhưng là…
Chuối bị gãy đôi.
Hạ Vân Phong ngậm cả quả chuối, phun cũng không được, nuốt cũng không xong……
Lúc này.
Người kia quỳ gối giữa hai chân y, một bàn tay đè nặng thảm da thú hoa mỹ dưới thân Hạ Vân Phong, một bàn tay dán tại bên hông Hạ Vân Phong đè lên bàn thủy tinh phía sau nam nhân……
Cả thân hình người kia đều tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, hé miệng ngậm vào phần còn lại, đôi môi gắt gao đè nén môi Hạ Vân Phong. Đôi môi bị chặn chặt chẽ, thong thả nhấm nuốt lẫn nhau, hương vị chuối kia ở trong miệng lan tràn. Thẳng đến khi Hạ Vân Phong nuốt xuống một miếng cuối cùng người kia mới buông y ra, lúc này môi y đã bị hôn, bị ma sát.
Trong hai giờ kế tiếp Hạ Vân Phong đều cứ như vậy bồi hắn ngoạn trò chơi, nhưng Hạ Vân Phong đều thắng, người kia thưởng cho y, trong miệng của y nhét hoàng qua, phía dưới ngậm củ cà rốt màu hồng nhuận……
Y muốn khép chân lại.
Nhưng mỗi lần có động tác, đều đã bị tách ra.
Qua thật lâu sau.
Đến khi Hạ Vân Phong không biết đã phóng thích lần thứ mấy, người kia đem hoàng qua trong miệng rút ra. Y ngậm đến nỗi miệng đều bủn rủn, mà cà rốt phía dưới kia cũng trượt ra.
Rớt ở trên thảm.
Đèn bị tắt.
Mắt tráo của Hạ Vân Phong bị người kia tháo xuống dưới, trong phòng một mảnh tối tăm, cái gì cũng đều thấy không rõ lắm, chỉ có thể nương theo ánh trăng mơ hồ thấy rõ ràng môi cùng cằm người kia……
Bởi vì Hạ Vân Phong bị cho ngửi phải thuốc, chỉ có thể vô lực dựa vào cửa thủy tinh, cho dù là người này ở ngay trước mặt y, y cũng không có khí lực ngăn cản, cũng vô lực vươn tay xốc mũ hắn lên.
Bóng đen kia tựa hồ không muốn chơi trò chơi nữa, trực tiếp tách chân y ra, liền cứ như vậy cường thế ép tiến vào. Tim Hạ Vân Phong đều sắp đình chỉ, người kia hoàn toàn không ngừng đỉnh vào, cứ như vậy vô cùng mạnh mẽ xâm nhập.
Đầu gối Hạ Vân Phong bị đâm đến nỗi đụng vào cửa thủy tinh, toàn bộ thân thể y đều tự nhiên nằm lộ ở trước mặt người kia. Hạ Vân Phong lười biếng nghiêng đầu……
Sườn mặt dán đầu vai của mình, ánh mắt y lại thủy chung đều lặng yên dừng ở trên thân người kia. Y một bên cảm giác được phần cường thế khuynh nhập kia, một bên xem xét, đánh giả người kia……
“Như thế nào?” Người kia mỏ miệng nói chuyện. Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang nhìn hắn, khóe miệng lộ ra vài tia cười nhạo: “Hiện tại ta cho ngươi cái mà ngươi thích nhất, cười một cái cho ta xem.”
Người kia yêu cầu.
Xảo diệu mà cấp tốc đỉnh nhập, người kia căn bản là không sợ hãi y, còn dám kéo mắt tráo của y, cứ như vậy quang minh chính đại “ôm” y, hơn nữa Hạ Vân Phong cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc……
Người này.
Y nhận thức.
Y không muốn thừa nhận, tần suất người này “ôm” y lúc mau, lúc chậm, nhưng mỗi một lần lại đều tìm chuẩn vị trí, làm cho y thực thoải mái, y thậm chí còn muốn càng nhiều…… (=..= bó tay rồi nha) (beta: bác ấy thuộc chủ nghĩa tiếp nhận mà, cứ thoải mái đã ko cần cự tuyệt cho mệt người)
Y lười biếng thở hổn hển……
Y sẽ không đè ép tiếng rên rỉ của mình, thoải mái y liền hừ ra tiếng, không thoải mái y liền nhíu mày. Nhưng người này đè nén y, va chạm y, lực đạo xảo diệu kia khiến y thong thả nức nở.
Trong đôi mắt trầm định của Hạ Vân Phong có vài phần dao động, y nhẹ nhàng nháy mắt, ám ảnh hàng mi kia bao phủ ánh mắt y, dấu đi mấy phần mê loạn.
Thở dốc.
Hỗn loạn.
Cảm giác hưởng thụ cùng mâu thuẫn thác loạn giao triền cùng một chỗ, khiến cho Hạ Vân Phong thong thả nắm chặt thảm dưới thân. Ở trong luật động mạnh mẽ này, y lười biếng mở miệng……
“Ngươi…” Hạ Vân Phong tạm dừng một lúc lâu, bởi vì đối phương động tác nhanh hơn, đỉnh đến nỗi y không thể ra tiếng. Y xiết chặt thảm, từ trong miệng thong thả phun ra vài chữ, “Ngươi là con ta. (=..= quả ko hổ là lão đại hắc bang)”
Nhất thời.
Y cảm giác được một cỗ nhiệt lượng xâm nhập vào thân thể. Bàn tay xiết chặt tấm thảm kia của y sau một trận tập kích mạnh mẽ mới chậm rãi buông lỏng ra. Đối phương vẫn duy trì tư thế đè nén y….
Hạ Vân Phong cảm giác được hơi thở người kia ở ngay cạnh môi y, có chút cực nóng, làm ướt át đôi môi y đồng thời mang theo một chút ngứa, lúc này y chợt nghe thấy người kia nở nụ cười.
“Đoán đúng rồi.” Đối phương không chút nào che dấu trả lời, giọng hắn lộ ra nồng đậm hầu âm (= từ sâu trong cổ họng), căn bản nghe không ra thanh âm vốn có của hắn, “Vậy ngươi đoán xem, ta là nhi tử nào của ngươi?”
“Còn muốn tiếp tục?” tâm tình Hạ Vân Phong trầm xuống……
“Trò chơi còn chưa chấm dứt, không thể nửa đường bỏ cuộc.” Người kia cười nhạo y, thân thủ nắm bắt hai má y, lớn mật trào phúng y, “Bất quá ngươi đã định là thua rồi.”
Hạ Vân Phong quan sát hắn, chỉ trông vào môi cùng cằm, muốn y như thế nào phân biệt người này thì quá khó rồi, y thật sự đoán không được: “Ngươi trước cho ta một vài gợi ý.”
Y phụng bồi.
Người kia trực tiếp hai tay của y kéo qua, làm cho Hạ Vân Phong sờ mặt y: “Như vậy có thể đủ rồi đi, nếu ngươi có thể đoán ra ta là ai, ta liền đem lô hàng lần trước kia trả lại cho ngươi.”
“……”
“Nếu ngươi đoán không ra, lô hàng lần sau, ngươi sẽ phải đưa cho ta.”
Hạ Vân Phong biết chính mình bị lừa, y còn chưa có đoán đến mười giây, người kia liền đem tay y hất ra: “Đã đến giờ rồi, thực đáng tiếc ngươi đã mất một lần cơ hội ‘nhận thức’ ta.”
Hạ Vân Phong căn bản là không tìm ra đặc thù gì.
Lúc này.
Hạ Vân Phong cảm giác được người kia thong thả đỉnh y một chút, tỏ vẻ trừng phạt: “Ta biết ngươi thực tịch mịch, ta đêm nay cố ý đến thỏa mãn ngươi, trò đêm nay chơi được không?”
“Cũng không tệ lắm.” Hạ Vân Phong ôn hoà trả lời hắn.
“Nếu ngươi thích, chúng ta về sau thường xuyên ngoạn.”
“Số ảnh chụp này…” Hạ Vân Phong ám chỉ hắn.
“Ảnh chụp này ta sẽ không lấy đi, là ta lưu lại cho ngươi chậm rãi thưởng thức.” Người kia không có lấy đi ảnh chụp này, y biết người kia làm nhiều chuyện như vậy đều là đối địch y.
“Không nghĩ tới, ngươi còn ‘hiếu thuận’ như vậy.” Hạ Vân Phong gian nan động môi, y nhiều lần sắp tìm không thấy thanh âm mình rồi, y thong thả vươn tay cởi bỏ dây buộc trên người.
Người kia không có ngăn cản y.
“Ngươi thiên tân vạn khổ tìm ta về nhà, ta như thế nào có thể không hảo hảo ‘Hiếu kính’ ngươi.” Nhìn thấy Hạ Vân Phong đem kiện dây buộc kia hất ra, người kia đem Hạ Vân Phong ôm đến trên giường.
Hạ Vân Phong biết đêm nay người này là tới cho y xem cảm thụ của mình……
Cho nên.
Kế tiếp cả một đêm, Hạ Vân Phong đều bị hắn đặt ở dưới thân, tư thái y lười biếng, ánh mắt mỏi mệt, cùng với tiếng rên rỉ hơi khàn khàn, đều làm cho người kia càng thêm có “Động lực”.
Y nằm úp sấp, mỗi một cái địa phương trên người y đều bị xem hết. Hơn nữa người kia còn thích đem y đặt trước mặt gương, để cho y quay người khóa ngồi trên người hắn, khiến cho chính y nhìn rành mạch mỗi một lần động tác của hắn, làm cho thân thể y khắc sâu thể nghiệm, cảm nhận, dung nhập đối phương.
Chân Hạ Vân Phong bị tách ra, hai tay người kia đỡ chân y, hơn nữa còn ấn thấp đầu của y, y hơi nghiêng đầu bị kiềm chế tới gần bên môi người kia……
“Ba ba, ngươi thật sự rất *** đãng.” Người kia không tiếng động cười nhạo y, nói xong liền vươn đầu lưỡi ướt đỏ theo khóe môi Hạ Vân Phong ái muội liếm môi y……
“Ngươi là Hình Liệt hay là Hoằng Dạ?” Hạ Vân Phong ra tiếng, y chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể người này rất quen thuộc, hơn nữa bọn họ tựa hồ còn thường xuyên làm.
Đối phương ngây ngẩn cả người.
“Ngươi cảm thấy ta là ai?” Đối phương không tiếng động hỏi lại y.
Hạ Vân Phong nhìn đã hiểu thần ngữ (= ngôn ngữ môi, chuyển động môi) của hắn: “Ngươi là Hình Liệt.” Y nói ra đáp án trong lòng, chỉ có Hình Liệt mới có thể trực tiếp đối y nói loại lời nói như vậy, mới có thể lớn mật “ôm” y như vậy.
Đối phương nghe cái đáp án như thế sau quỷ dị cười hai tiếng: “Vì sao ngươi không nói, ta là Tần Diễm?” Mũi hắn ép tới rất thấp, Hạ Vân Phong có thể nương ánh trăng thấy rõ ràng môi cùng cằm hắn……
Hạ Vân Phong nhíu mày.
Tần Diễm……
Rất nhanh khi y đang tự hỏi đã bị động tác xâm nhập thật sâu làm ngừng suy nghĩ. Người kia ôm thắt lưng y áp xuống, rất sâu, thực ổn dung nhập vào, làm cho thân thể Hạ Vân Phong tự nhiên buộc chặt.
Y nghĩ nghĩ.
Tần Diễm tựa hồ thực thích nhìn y nuốt chuối, đêm nay người này cũng cho y ăn. Mà Hình Liệt thực thích cùng y ngoạn trò chơi. Còn có, chỉ có Hoằng Dạ mới có thể đè nén y sâu như vậy……
Rốt cuộc là ai……
Trên thân người này còn mang theo một chút mùi nước hoa nữ nhân, cùng hơi thở nước biển triều lãng, hôm nay Ngao Dương cùng rất nhiều nữ nhân cùng một chỗ, này sẽ là Ngao Dương sao……
Hạ Vân Phong cúi đầu, vẻ mặt miễn cưỡng nhìn hắn: “Ngươi là con thứ hai của ta? (.)”
“Không nói cho ngươi.” Đối phương giật giật môi, không tiếng động nở nụ cười, nụ cười kia có chút lạnh lùng, “Cho dù ta là con thứ hai của ngươi, ngươi có năng lực đem ta như thế nào?”
Sẽ không đâu.
Hạ Vân Phong nhanh chóng phủ định ý tưởng này, không có người tự mình thừa nhận mình là ai, hơn nữa Ngao Dương ngoan như vậy, nghe lời như vậy, sẽ không làm ra loại chuyện này.
Đương nhiên.
Người này cũng sẽ không đem mặt lộ ra cho y xem, nhìn thấy Hạ Vân Phong đang ở tự hỏi, người kia không hài lòng, động tác cũng thô lỗ một chút. Nhưng khi Hạ Vân Phong cuối cùng kêu người kia là “Hoằng Dạ”.
Người kia……
Động tác tạm dừng lại……
Hơn nữa thong thả tiến lại đây, ở bên môi y không nhẹ không nặng hôn một cái. Lần này động tác không thô lỗ, thật giống như xác định, lại giống như thưởng cho……
Nụ hôn này, làm cho suy nghĩ Hạ Vân Phong hoàn toàn rối loạn……
Người kia ôm y, mỗi lần động một chút, đều làm cho y phát ra tiếng hừ nhẹ miễn cưỡng. Thanh âm mê hoặc lòng người kia, theo động tác người kia một chút một chút lan tràn trong bóng đêm.
Trên người Hạ Vân Phong chảy ra tinh tế mồ hôi, hơi thở y thực nóng bỏng, y vẫn cúi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào người kia. Đôi môi kia lộ ra cười nhạo, cùng đường cong cái cằm hoàn mỹ kia……
Đôi môi hai người hé mở dựa vào gần nhau, hơi thở hai người giao hòa cùng một chỗ, nhưng lại không có hôn. Hạ Vân Phong lười biếng mở miệng: “Nếu ngươi là người ta nghĩ trong lòng kia, cho dù ngươi là con ta, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.”
Trong bóng đêm.
Ánh mắt Hạ Vân Phong trở nên thật sự nghiêm túc, mà tươi cười nơi khóe môi người kia cũng dần dần tiêu thất (= biến mất)……
Tất cả động tác đều tạm dừng lại.
“Ngươi tốt nhất mau chóng tìm được ta, bằng không, ngươi sẽ hối hận đến chết.” Người kia không tiếng động nhắc nhở y, nói xong liền ôm Hạ Vân Phong đứng lên, để cho Hạ Vân Phong dán lên cửa thủy tinh……
Trong bóng đêm.
Nghe được thanh âm thủy tinh ma sát, cùng thân thể dây dưa, còn mang theo một chút hơi suyễn cùng tiếng rên rỉ ái muội. Chẳng được bao lâu, thanh âm này không còn nữa……
Nhưng rất nhanh.
Trên giường lớn phát ra mãnh liệt tiếng vang, tiếng thở dốc của hai người cũng càng phát ra rõ ràng……
Suốt một buổi tối Hạ Vân Phong đều chưa từng có nghỉ ngơi qua, người này cũng hưng trí ngẩng cao không ngừng “ôm” y, còn lôi kéo tay Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong sờ mặt hắn, cùng với thân thể hắn.
Người kia ở bên tai y dặn dò nói: “Nhớ rõ.”
Y rũ mắt.
Nhìn thấy người kia xắn áo lên, tay y thong thả sờ soạng lên, trí nhớ mỗi một phân mỗi một tấc, cơ bụng rắn chắc kia, làm cho Hạ Vân Phong có điểm hâm mộ……
Ám ảnh hàng mi cũng che dấu không được dao động trong mắt y, rất nhỏ, cũng rất rõ ràng……
Bọn họ làm cả đêm, thẳng đến sáng sớm sáu giờ, người kia mới rời đi.
Bởi vì buổi tối không ngủ, làm cho buổi chiều Hạ Vân Phong ở trên bãi biển phơi nắng hoàn toàn không tinh thần. Những người khác đều đi lướt sóng chỉ có Hạ Đông đang ở bồi y.
Hạ Đông bôi kem chống nắng sau liền nằm trên ghế dựa ở bên cạnh Hạ Vân Phong ngủ, vẫn không có đi chơi, có người mời hắn đi chơi, hắn cũng sẽ không đi, liền cứ nằm ngủ.
Hạ Vân Phong biết tối hôm qua Hạ Đông không ngủ……
Lần đầu tiên y cùng người thần bí chính diện giao phong, thế nhưng lại là dưới tình huống như vậy, Hạ Vân Phong cảm thấy tình huống này thực không xong……
Trong phòng.
Tấm thảm da thú thật lớn mà hoa lệ được trải ở trước cửa sổ sát đất của phòng tổng thống, toàn bộ bức màn mở ra thật to, tất cả đèn treo thủy tinh lớn đẹp mắt trong phòng kia đều được bật lên.
Trang phục bó sát trên người Hạ Vân Phong toàn bộ đều được dùng dây lưng rắn chắc nối nhau tạo thành. Dây lưng kia theo cổ y đi vòng xuống, giăng khắp nơi quấn quanh thân thể y, cánh tay cùng trên đùi đều là bị trói chặt, mà dây lưng kia theo cánh tay vòng tới cổ tay gắt gao đem hai tay y khóa ở sau người, khóa thật chặt.
Dây lưng kia lần lượt buộc chặt ở trên làn da, trên cánh tay, trên bụng, trên đùi y đều là bị trói rất chắc, căn bản là không có đường sống để giãy.
Hơn nữa, toàn thân y bôi đầy tinh dầu, toàn thân nhìn qua thực mê người, mái tóc Hạ Vân Phong xoã tung tự nhiên rời rạc, trên mặt y còn đeo mắt tráo màu đen……
Vốn làn da y có chút trắng, ở dưới ngọn đèn màu cam phiếm lên màu mật ong sáng bóng. Y hơi hơi nghiêng đầu nghe động tĩnh của người kia, y biết người kia đang nhìn y.
Người kia cho y ngửi cái gì đó, khiến cho đầu của y thực choáng, chẳng được bao lâu người kia liền mở khóa da đã làm tổn thương Hạ Vân Phong, cả người Hạ Vân Phong đều dựa vào trên cửa sổ sát đất……
Ngoài cửa sổ sát đất là cảnh biển vô biên, bởi vì tầng này rất cao, dưới bãi biển nhìn không tới tình huống trong phòng.
“Bây giờ chúng ta đến chơi một trò chơi, đoán đúng sẽ có thưởng, sai sẽ phải nhận trừng phạt.” Người kia nói chuyện thanh âm trước sau như một rất kỳ quái, hắn đứng dậy đi lấy mấy thứ này nọ đặt ở bên cạnh Hạ Vân Phong.
Chơi trò chơi……
“Là cái gì?” Hạ Vân Phong cảnh giác.
“Ngươi sờ một cái sẽ biết, hiện tại là cho ngươi đoán, nếu ta đem đáp án nói cho ngươi, vậy xem như ngươi thua.” Hắn lôi kéo tay y làm cho Hạ Vân Phong sờ, sờ ba vật ở phía trước đoán xem nó là cái gì: “Ngươi phải thật sự suy nghĩ một chút, cơ hội của ngươi không nhiều lắm đâu.”
Hạ Vân Phong không có đường nào lựa chọn.
Y vươn tay sờ sờ.
Cái thứ nhất, y đụng đến một quả chuối Cái thứ hai, y đụng đến một quả hoàng qua (dưa chuột) Cái thứ ba, y đụng đến y một củ cà rốt……
Hạ Vân Phong toàn bộ đều trả lời rồi.
“Đoán đúng rồi, bây giờ ta thưởng cho ngươi.” Người kia thực tùy ý hỏi y, “Ngươi thích ăn cái nào?”
Hạ Vân Phong sắc mặt khó coi, liền ngón tay cũng có chút cứng ngắc, người này thế nhưng muốn y ăn. Hạ Vân Phong trầm mặc sau một lúc lâu sau, lười biếng mở miệng: “Chuối.”
“Vậy cho ngươi chuối.” Người kia nở nụ cười.
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong liền cảm giác được một cái vật thể lạnh lạnh dán tại bên môi y, là chuối đã lột vỏ tiến đến bên môi y, y chậm rãi hé miệng hàm vào……
Môi y lộ ra vài phần nhuận hồng, y nghiêng đầu thong thả ngậm vào……
Nhưng là…
Chuối bị gãy đôi.
Hạ Vân Phong ngậm cả quả chuối, phun cũng không được, nuốt cũng không xong……
Lúc này.
Người kia quỳ gối giữa hai chân y, một bàn tay đè nặng thảm da thú hoa mỹ dưới thân Hạ Vân Phong, một bàn tay dán tại bên hông Hạ Vân Phong đè lên bàn thủy tinh phía sau nam nhân……
Cả thân hình người kia đều tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, hé miệng ngậm vào phần còn lại, đôi môi gắt gao đè nén môi Hạ Vân Phong. Đôi môi bị chặn chặt chẽ, thong thả nhấm nuốt lẫn nhau, hương vị chuối kia ở trong miệng lan tràn. Thẳng đến khi Hạ Vân Phong nuốt xuống một miếng cuối cùng người kia mới buông y ra, lúc này môi y đã bị hôn, bị ma sát.
Trong hai giờ kế tiếp Hạ Vân Phong đều cứ như vậy bồi hắn ngoạn trò chơi, nhưng Hạ Vân Phong đều thắng, người kia thưởng cho y, trong miệng của y nhét hoàng qua, phía dưới ngậm củ cà rốt màu hồng nhuận……
Y muốn khép chân lại.
Nhưng mỗi lần có động tác, đều đã bị tách ra.
Qua thật lâu sau.
Đến khi Hạ Vân Phong không biết đã phóng thích lần thứ mấy, người kia đem hoàng qua trong miệng rút ra. Y ngậm đến nỗi miệng đều bủn rủn, mà cà rốt phía dưới kia cũng trượt ra.
Rớt ở trên thảm.
Đèn bị tắt.
Mắt tráo của Hạ Vân Phong bị người kia tháo xuống dưới, trong phòng một mảnh tối tăm, cái gì cũng đều thấy không rõ lắm, chỉ có thể nương theo ánh trăng mơ hồ thấy rõ ràng môi cùng cằm người kia……
Bởi vì Hạ Vân Phong bị cho ngửi phải thuốc, chỉ có thể vô lực dựa vào cửa thủy tinh, cho dù là người này ở ngay trước mặt y, y cũng không có khí lực ngăn cản, cũng vô lực vươn tay xốc mũ hắn lên.
Bóng đen kia tựa hồ không muốn chơi trò chơi nữa, trực tiếp tách chân y ra, liền cứ như vậy cường thế ép tiến vào. Tim Hạ Vân Phong đều sắp đình chỉ, người kia hoàn toàn không ngừng đỉnh vào, cứ như vậy vô cùng mạnh mẽ xâm nhập.
Đầu gối Hạ Vân Phong bị đâm đến nỗi đụng vào cửa thủy tinh, toàn bộ thân thể y đều tự nhiên nằm lộ ở trước mặt người kia. Hạ Vân Phong lười biếng nghiêng đầu……
Sườn mặt dán đầu vai của mình, ánh mắt y lại thủy chung đều lặng yên dừng ở trên thân người kia. Y một bên cảm giác được phần cường thế khuynh nhập kia, một bên xem xét, đánh giả người kia……
“Như thế nào?” Người kia mỏ miệng nói chuyện. Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang nhìn hắn, khóe miệng lộ ra vài tia cười nhạo: “Hiện tại ta cho ngươi cái mà ngươi thích nhất, cười một cái cho ta xem.”
Người kia yêu cầu.
Xảo diệu mà cấp tốc đỉnh nhập, người kia căn bản là không sợ hãi y, còn dám kéo mắt tráo của y, cứ như vậy quang minh chính đại “ôm” y, hơn nữa Hạ Vân Phong cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc……
Người này.
Y nhận thức.
Y không muốn thừa nhận, tần suất người này “ôm” y lúc mau, lúc chậm, nhưng mỗi một lần lại đều tìm chuẩn vị trí, làm cho y thực thoải mái, y thậm chí còn muốn càng nhiều…… (=..= bó tay rồi nha) (beta: bác ấy thuộc chủ nghĩa tiếp nhận mà, cứ thoải mái đã ko cần cự tuyệt cho mệt người)
Y lười biếng thở hổn hển……
Y sẽ không đè ép tiếng rên rỉ của mình, thoải mái y liền hừ ra tiếng, không thoải mái y liền nhíu mày. Nhưng người này đè nén y, va chạm y, lực đạo xảo diệu kia khiến y thong thả nức nở.
Trong đôi mắt trầm định của Hạ Vân Phong có vài phần dao động, y nhẹ nhàng nháy mắt, ám ảnh hàng mi kia bao phủ ánh mắt y, dấu đi mấy phần mê loạn.
Thở dốc.
Hỗn loạn.
Cảm giác hưởng thụ cùng mâu thuẫn thác loạn giao triền cùng một chỗ, khiến cho Hạ Vân Phong thong thả nắm chặt thảm dưới thân. Ở trong luật động mạnh mẽ này, y lười biếng mở miệng……
“Ngươi…” Hạ Vân Phong tạm dừng một lúc lâu, bởi vì đối phương động tác nhanh hơn, đỉnh đến nỗi y không thể ra tiếng. Y xiết chặt thảm, từ trong miệng thong thả phun ra vài chữ, “Ngươi là con ta. (=..= quả ko hổ là lão đại hắc bang)”
Nhất thời.
Y cảm giác được một cỗ nhiệt lượng xâm nhập vào thân thể. Bàn tay xiết chặt tấm thảm kia của y sau một trận tập kích mạnh mẽ mới chậm rãi buông lỏng ra. Đối phương vẫn duy trì tư thế đè nén y….
Hạ Vân Phong cảm giác được hơi thở người kia ở ngay cạnh môi y, có chút cực nóng, làm ướt át đôi môi y đồng thời mang theo một chút ngứa, lúc này y chợt nghe thấy người kia nở nụ cười.
“Đoán đúng rồi.” Đối phương không chút nào che dấu trả lời, giọng hắn lộ ra nồng đậm hầu âm (= từ sâu trong cổ họng), căn bản nghe không ra thanh âm vốn có của hắn, “Vậy ngươi đoán xem, ta là nhi tử nào của ngươi?”
“Còn muốn tiếp tục?” tâm tình Hạ Vân Phong trầm xuống……
“Trò chơi còn chưa chấm dứt, không thể nửa đường bỏ cuộc.” Người kia cười nhạo y, thân thủ nắm bắt hai má y, lớn mật trào phúng y, “Bất quá ngươi đã định là thua rồi.”
Hạ Vân Phong quan sát hắn, chỉ trông vào môi cùng cằm, muốn y như thế nào phân biệt người này thì quá khó rồi, y thật sự đoán không được: “Ngươi trước cho ta một vài gợi ý.”
Y phụng bồi.
Người kia trực tiếp hai tay của y kéo qua, làm cho Hạ Vân Phong sờ mặt y: “Như vậy có thể đủ rồi đi, nếu ngươi có thể đoán ra ta là ai, ta liền đem lô hàng lần trước kia trả lại cho ngươi.”
“……”
“Nếu ngươi đoán không ra, lô hàng lần sau, ngươi sẽ phải đưa cho ta.”
Hạ Vân Phong biết chính mình bị lừa, y còn chưa có đoán đến mười giây, người kia liền đem tay y hất ra: “Đã đến giờ rồi, thực đáng tiếc ngươi đã mất một lần cơ hội ‘nhận thức’ ta.”
Hạ Vân Phong căn bản là không tìm ra đặc thù gì.
Lúc này.
Hạ Vân Phong cảm giác được người kia thong thả đỉnh y một chút, tỏ vẻ trừng phạt: “Ta biết ngươi thực tịch mịch, ta đêm nay cố ý đến thỏa mãn ngươi, trò đêm nay chơi được không?”
“Cũng không tệ lắm.” Hạ Vân Phong ôn hoà trả lời hắn.
“Nếu ngươi thích, chúng ta về sau thường xuyên ngoạn.”
“Số ảnh chụp này…” Hạ Vân Phong ám chỉ hắn.
“Ảnh chụp này ta sẽ không lấy đi, là ta lưu lại cho ngươi chậm rãi thưởng thức.” Người kia không có lấy đi ảnh chụp này, y biết người kia làm nhiều chuyện như vậy đều là đối địch y.
“Không nghĩ tới, ngươi còn ‘hiếu thuận’ như vậy.” Hạ Vân Phong gian nan động môi, y nhiều lần sắp tìm không thấy thanh âm mình rồi, y thong thả vươn tay cởi bỏ dây buộc trên người.
Người kia không có ngăn cản y.
“Ngươi thiên tân vạn khổ tìm ta về nhà, ta như thế nào có thể không hảo hảo ‘Hiếu kính’ ngươi.” Nhìn thấy Hạ Vân Phong đem kiện dây buộc kia hất ra, người kia đem Hạ Vân Phong ôm đến trên giường.
Hạ Vân Phong biết đêm nay người này là tới cho y xem cảm thụ của mình……
Cho nên.
Kế tiếp cả một đêm, Hạ Vân Phong đều bị hắn đặt ở dưới thân, tư thái y lười biếng, ánh mắt mỏi mệt, cùng với tiếng rên rỉ hơi khàn khàn, đều làm cho người kia càng thêm có “Động lực”.
Y nằm úp sấp, mỗi một cái địa phương trên người y đều bị xem hết. Hơn nữa người kia còn thích đem y đặt trước mặt gương, để cho y quay người khóa ngồi trên người hắn, khiến cho chính y nhìn rành mạch mỗi một lần động tác của hắn, làm cho thân thể y khắc sâu thể nghiệm, cảm nhận, dung nhập đối phương.
Chân Hạ Vân Phong bị tách ra, hai tay người kia đỡ chân y, hơn nữa còn ấn thấp đầu của y, y hơi nghiêng đầu bị kiềm chế tới gần bên môi người kia……
“Ba ba, ngươi thật sự rất *** đãng.” Người kia không tiếng động cười nhạo y, nói xong liền vươn đầu lưỡi ướt đỏ theo khóe môi Hạ Vân Phong ái muội liếm môi y……
“Ngươi là Hình Liệt hay là Hoằng Dạ?” Hạ Vân Phong ra tiếng, y chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể người này rất quen thuộc, hơn nữa bọn họ tựa hồ còn thường xuyên làm.
Đối phương ngây ngẩn cả người.
“Ngươi cảm thấy ta là ai?” Đối phương không tiếng động hỏi lại y.
Hạ Vân Phong nhìn đã hiểu thần ngữ (= ngôn ngữ môi, chuyển động môi) của hắn: “Ngươi là Hình Liệt.” Y nói ra đáp án trong lòng, chỉ có Hình Liệt mới có thể trực tiếp đối y nói loại lời nói như vậy, mới có thể lớn mật “ôm” y như vậy.
Đối phương nghe cái đáp án như thế sau quỷ dị cười hai tiếng: “Vì sao ngươi không nói, ta là Tần Diễm?” Mũi hắn ép tới rất thấp, Hạ Vân Phong có thể nương ánh trăng thấy rõ ràng môi cùng cằm hắn……
Hạ Vân Phong nhíu mày.
Tần Diễm……
Rất nhanh khi y đang tự hỏi đã bị động tác xâm nhập thật sâu làm ngừng suy nghĩ. Người kia ôm thắt lưng y áp xuống, rất sâu, thực ổn dung nhập vào, làm cho thân thể Hạ Vân Phong tự nhiên buộc chặt.
Y nghĩ nghĩ.
Tần Diễm tựa hồ thực thích nhìn y nuốt chuối, đêm nay người này cũng cho y ăn. Mà Hình Liệt thực thích cùng y ngoạn trò chơi. Còn có, chỉ có Hoằng Dạ mới có thể đè nén y sâu như vậy……
Rốt cuộc là ai……
Trên thân người này còn mang theo một chút mùi nước hoa nữ nhân, cùng hơi thở nước biển triều lãng, hôm nay Ngao Dương cùng rất nhiều nữ nhân cùng một chỗ, này sẽ là Ngao Dương sao……
Hạ Vân Phong cúi đầu, vẻ mặt miễn cưỡng nhìn hắn: “Ngươi là con thứ hai của ta? (.)”
“Không nói cho ngươi.” Đối phương giật giật môi, không tiếng động nở nụ cười, nụ cười kia có chút lạnh lùng, “Cho dù ta là con thứ hai của ngươi, ngươi có năng lực đem ta như thế nào?”
Sẽ không đâu.
Hạ Vân Phong nhanh chóng phủ định ý tưởng này, không có người tự mình thừa nhận mình là ai, hơn nữa Ngao Dương ngoan như vậy, nghe lời như vậy, sẽ không làm ra loại chuyện này.
Đương nhiên.
Người này cũng sẽ không đem mặt lộ ra cho y xem, nhìn thấy Hạ Vân Phong đang ở tự hỏi, người kia không hài lòng, động tác cũng thô lỗ một chút. Nhưng khi Hạ Vân Phong cuối cùng kêu người kia là “Hoằng Dạ”.
Người kia……
Động tác tạm dừng lại……
Hơn nữa thong thả tiến lại đây, ở bên môi y không nhẹ không nặng hôn một cái. Lần này động tác không thô lỗ, thật giống như xác định, lại giống như thưởng cho……
Nụ hôn này, làm cho suy nghĩ Hạ Vân Phong hoàn toàn rối loạn……
Người kia ôm y, mỗi lần động một chút, đều làm cho y phát ra tiếng hừ nhẹ miễn cưỡng. Thanh âm mê hoặc lòng người kia, theo động tác người kia một chút một chút lan tràn trong bóng đêm.
Trên người Hạ Vân Phong chảy ra tinh tế mồ hôi, hơi thở y thực nóng bỏng, y vẫn cúi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào người kia. Đôi môi kia lộ ra cười nhạo, cùng đường cong cái cằm hoàn mỹ kia……
Đôi môi hai người hé mở dựa vào gần nhau, hơi thở hai người giao hòa cùng một chỗ, nhưng lại không có hôn. Hạ Vân Phong lười biếng mở miệng: “Nếu ngươi là người ta nghĩ trong lòng kia, cho dù ngươi là con ta, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.”
Trong bóng đêm.
Ánh mắt Hạ Vân Phong trở nên thật sự nghiêm túc, mà tươi cười nơi khóe môi người kia cũng dần dần tiêu thất (= biến mất)……
Tất cả động tác đều tạm dừng lại.
“Ngươi tốt nhất mau chóng tìm được ta, bằng không, ngươi sẽ hối hận đến chết.” Người kia không tiếng động nhắc nhở y, nói xong liền ôm Hạ Vân Phong đứng lên, để cho Hạ Vân Phong dán lên cửa thủy tinh……
Trong bóng đêm.
Nghe được thanh âm thủy tinh ma sát, cùng thân thể dây dưa, còn mang theo một chút hơi suyễn cùng tiếng rên rỉ ái muội. Chẳng được bao lâu, thanh âm này không còn nữa……
Nhưng rất nhanh.
Trên giường lớn phát ra mãnh liệt tiếng vang, tiếng thở dốc của hai người cũng càng phát ra rõ ràng……
Suốt một buổi tối Hạ Vân Phong đều chưa từng có nghỉ ngơi qua, người này cũng hưng trí ngẩng cao không ngừng “ôm” y, còn lôi kéo tay Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong sờ mặt hắn, cùng với thân thể hắn.
Người kia ở bên tai y dặn dò nói: “Nhớ rõ.”
Y rũ mắt.
Nhìn thấy người kia xắn áo lên, tay y thong thả sờ soạng lên, trí nhớ mỗi một phân mỗi một tấc, cơ bụng rắn chắc kia, làm cho Hạ Vân Phong có điểm hâm mộ……
Ám ảnh hàng mi cũng che dấu không được dao động trong mắt y, rất nhỏ, cũng rất rõ ràng……
Bọn họ làm cả đêm, thẳng đến sáng sớm sáu giờ, người kia mới rời đi.
Bởi vì buổi tối không ngủ, làm cho buổi chiều Hạ Vân Phong ở trên bãi biển phơi nắng hoàn toàn không tinh thần. Những người khác đều đi lướt sóng chỉ có Hạ Đông đang ở bồi y.
Hạ Đông bôi kem chống nắng sau liền nằm trên ghế dựa ở bên cạnh Hạ Vân Phong ngủ, vẫn không có đi chơi, có người mời hắn đi chơi, hắn cũng sẽ không đi, liền cứ nằm ngủ.
Hạ Vân Phong biết tối hôm qua Hạ Đông không ngủ……
Bình luận truyện