Dụ Tội
Chương 150
Hạ Vân Phong còn giữ lại vài tia thanh tỉnh: “Không thể như vậy, như vậy là không đúng. (Đa Mộng: (=..=) 4 tên kia sao ko thấy thúc nói Trangki: có nói nhưng có ăn thua đâu:v)” Tay y đỡ bồn tắm lớn bên cạnh, y nghiêng thân đưa lưng về phía Hạ Đông, để cho Hạ Đông chà xát lưng cho y.
Nhưng Hạ Đông lại không có động tác gì.
“Thì ra ta làm nhiều như vậy, ngươi thủy chung vẫn không nhìn tới ta.” Hạ Đông thấp giọng nói xong sau đó vẫn im lặng thay Hạ Vân Phong chà lưng.
Nước thực nóng.
Lực đạo chà lau cũng rất mạnh, Hạ Vân Phong trở nên rất nóng. Hơn nữa tóc mai ở trên cổ y đều chảy ra mồ hôi, hơi nước hun đúc sắc mặt y khiến y trở nên thực dễ chịu.
Y sốt cao không giảm làm cho hai má có chút phiếm hồng, cái tay đỡ bồn tắm lớn bên cạnh của y bị Hạ Đông kéo xuống dưới, lòng bàn tay Hạ Đông phủ lên bàn tay y, nhẹ nhàng nắm tay y.
Ngón tay y hơi trở nên trắng……
Hai tay Hạ Đông xuyên qua dưới nách y vòng đến bên hông y, phía sau lưng nóng rực của y gắt gao dán ngực Hạ Đông, Hạ Đông hai tay nhẹ nhàng mà nắm tay y.
Lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Hạ Vân Phong, đem cả người Hạ Vân Phong đều ôm trụ, hắn cứ như vậy ôm Hạ Vân Phong ở trong bồn tắm lớn ngâm thật lâu, tư thế như vậy khiến Hạ Vân Phong cảm thấy thực an toàn. (=..=an toàn chỗ nào)
Y nghiêng đầu, dựa vào Hạ Đông.
Cái trán nóng bỏng mâu thuẫn ở thái dương Hạ Đông, nhiệt khí từ miệng y thở ra đều phả vào sườn mặt Hạ Đông, y im lặng nghe Hạ Đông thấp giọng nói chuyện.
“Nếu ngươi thật sự chán ghét ta như vậy, thì không cần cho ta quản lý công ty, trở về sau ta đem sự vụ công ty trả lại cho ngươi.” Hạ Đông nhẹ nhàng mà nắm tay Hạ Vân Phong, đem bàn tay y đặt lên môi hôn nhẹ……
“Ngươi…” Hạ Vân Phong vẻ mặt thực suy yếu, y vô lực nhìn chăm chú vào Hạ Đông, “Vì sao?” Y khó tránh khỏi có chút sinh khí, Hạ Đông thế nhưng ở lúc này nói với y muốn từ chức.
“Vô luận ta làm như thế nào, ngươi cũng không khích lệ ta. Ta thay ngươi đem công ty quản lý đến như thế nào, ngươi cũng sẽ không nhìn ta liếc mắt thêm một cái.” Hạ Đông cô đơn cúi đầu, hắn chậm rãi ôm sát Hạ Vân Phong.
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng lại ở sườn mặt Hạ Đông, trên mặt Hạ Đông dính bọt nước, hai tròng mắt bình tĩnh kia mang theo mấy phần thương tâm. Hạ Vân Phong giật giật môi: ”Ngươi chỉ có thể giúp ta làm việc, ta nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa.” Giọng nói y thực suy yếu, chậm đến làm cho người ta hoảng hốt.
Đôi môi Hạ Đông dán tại trên gương mặt nóng bỏng của y: “Ta sẽ không quên ân tình của ngươi.” Nói xong, đôi môi hắn chậm rãi đè nén hai má Hạ Vân Phong……
“Ngươi nghĩ muốn cái gì, có thể mở miệng nói với ta.” Hạ Vân Phong biết Hạ Đông mất hứng, ngẫu nhiên nháo loạn cáu kỉnh cũng là bình thường, y xác thực hẳn là thưởng cho Hạ Đông một chút.
Y bảo Hạ Đông nghĩ muốn cái gì liền tự mình mở miệng nói.
“Ta nghĩ muốn ngươi.” Môi Hạ Đông dán tại hai má y, bình tĩnh yêu cầu, đồng thời hắn đem Hạ Vân Phong ôm chặt hơn nữa, đây là lần thứ hai hắn đưa ra yêu cầu như vậy. (=.,= là lần thứ hai nga…)
Hắn nhớ rõ, lần đầu tiên lúc hắn đưa ra yêu cầu này bị Hạ Vân Phong hung hăng giáo huấn một hồi. Từ đó về sau hắn chỉ có thể nghĩ, không dám tiếp tục ở trước mặt Hạ Vân Phong nhắc tới chuyện này.
Đây là lần thứ hai……
Hạ Vân Phong bị bệnh, không có khí lực đánh hắn, cho nên hắn lại lặp lại một lần: “Ta chỉ muốn ngươi.” Hắn còn thật sự nhìn vẻ mặt Hạ Vân Phong dần hiện lên phức tạp.
Đôi môi kề sát hai má Hạ Vân Phong kia của hắn, một đường đi đến khóe môi Hạ Vân Phong.
Trên lông mi Hạ Vân Phong có giọt nước rơi xuống, y cụp mắt xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì, y thong thả nói chuyện: “Ngươi dám sao?” Y cảm thấy Hạ Đông không dám.
Hạ Đông không có trả lời, nhìn y trong chốc lát, đường hoàng đổ lên môi y.
Hắn dám.
Hắn cũng không phải không dám.
Trước kia hắn lo lắng Hạ Vân Phong sẽ để ý, sẽ đối với hắn phản cảm mà thôi. Bất quá hiện tại hắn có làm hay không đối với Hạ Vân Phong mà nói đều giống nhau, dù sao Hạ Vân Phong cũng sẽ không lấy con mắt kia nhìn hắn.
Hắn biết, thân phận của hắn không thể đánh đồng với bọn Hoằng Dạ, yêu cầu của hắn không cao, chỉ hy vọng có thể thường thường nhìn thấy Hạ Vân Phong mà thôi nhưng đều không có cơ hội.
Hắn là do Hạ Vân Phong tự tay nuôi lớn, hắn cũng rất muốn kêu Hạ Vân Phong là ba ba.
Nhưng mà….
Hạ Vân Phong không cho hắn gọi.
Đôi môi Hạ Đông dán ở trên môi y, nhẹ nhàng mà mân hôn đôi môi nóng bỏng của Hạ Vân Phong. Đôi môi hắn chậm rãi đè nén, nhẹ nhàng mà duyện hôn môi y……
Đôi môi nóng ướt cùng đầu lưỡi nóng mềm kia tiếp xúc, độ ấm đôi môi Hạ Vân Phong rất cao, đầu lưỡi nóng bỏng kia cũng ướt át mềm mại như vậy……
Thực giống như trước kia.
Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi Hạ Đông vẽ viền môi y, xuyên thấu qua khe môi của hai người có thể tinh tường nhìn thấy đầu lưỡi đỏ ướt mềm mại, ái muội dây dưa……
Hạ Đông nghiêng đầu thuận lợi cho hắn xâm nhập hôn Hạ Vân Phong, ánh mắt hơi sầu não của hắn dừng ở sườn mặt Hạ Vân Phong. Này cũng là một lần cơ hội cuối cùng của hắn, có lẽ qua đêm nay Hạ Vân Phong sẽ không tiếp tục dùng hắn nữa.
Cho nên.
Hắn buộc chặt cánh tay, xiết chặt tay Hạ Vân Phong, đè nén môi Hạ Vân Phong, cho y một cái hôn sâu triền miên mà đau khổ……
Đầy miệng Hạ Vân Phong đều tràn ngập hơi thở dương cương của Hạ Đông, Hạ Đông hàm chứa đầu lưỡi y, tinh tế mút vào, liếm hôn mỗi một tấc mẫn cảm trong miệng y.
“Ngô……” Hạ Vân Phong nóng đến hừ lên tiếng.
Đôi môi Hạ Đông chậm rãi dời đi môi y: “Ba…… ( >w< gọi “Ba” ràu)” Hắn dán tại bên môi Hạ Vân Phong nhẹ nhàng lẩm bẩm, điều này làm cho Hạ Vân Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người. “Ngươi gọi ta là gì?” ánh mắt Hạ Vân Phong theo môi Hạ Đông, miễn cưỡng di động lên hướng trên, gặp Hạ Đông không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn bả vai Hạ Vân Phong. Trong đôi mắt mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong, mâu quang nhợt nhạt kia chính đang chậm rãi lay động......
Hạ Đông nhẹ nhàng mà nắm bắt ngón tay y, dán tại bên tai y thấp giọng gọi một tiếng: “Ba......” Hắn kêu xong sau, lại hôn đôi môi Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong muốn đánh cho hắn một bạt tai, nhưng lại không có khí lực: “Ta nói rất nhiều lần rồi, không được gọi ta như vậy, nhất là những lúc có người ngoài ở bên cạnh.” Y không cho Hạ Đông gọi y như vậy. (=..= sau này sẽ biết lý do vì sao nhé)
Hạ Đông vẫn trả lời y: “Nơi này không có người ngoài.” Hạ Vân Phong không nói, y chỉ cảm thấy cả người nóng lên, cảm giác được môi Hạ Đông dựa vào y rất gần, y cũng không có bảo Hạ Đông tránh ra, Hạ Đông cứ như vậy ôm y...... Hạ Đông đem y từ trong bồn tắm lớn bế đi ra, dùng khăn đem y gắt gao vây lại, đem y ôm đến trên giường lớn, Hạ Đông trực tiếp xốc chăn lên đem y ẵm lên giường. Hạ Đông đem y bọc thật sự chặt: “Còn khó chịu không?” “Đỡ hơn rồi.” Hạ Vân Phong tùy ý Hạ Đông ôm y, Hạ Đông đem chăn bông đắp ở trên đầu hai người. Rất nhanh Hạ Vân Phong nóng đến độ đổ mồ hôi nhưng Hạ Đông vẫn không buông y ra...... Vẫn ôm y. Ý thức Hạ Vân Phong thực mơ hồ, nhưng phân không rõ là thật hay là giả, là quá khứ, hay là hiện tại, y chỉ mơ hồ nge thấy thanh âm Hạ Đông ghé vào lỗ tai y từ từ nhớ lại......
“Ba, ta sẽ bảo vệ ngươi.” “......” “Ba, ta sẽ nghe lời.” “......” “Ba, ta không đánh quyền nữa.” “......” “Ba, ta không thích quản lý công ty, ta thích ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày đều được cùng ngươi.” thanh âm Hạ Đông lúc gần lúc xa, nhưng hơi thở Hạ Đông rất gần, rất gần...... Đêm nay. Hạ Vân Phong mơ rất nhiều mộng. Y mơ thấy Hạ Đông trước đây, tàn ảnh cũ nát này ở trong đầu y nhất nhất hiện lên. Y nhớ rõ Hạ Đông rất hiểu chuyện cũng rất nghe lời, mỗi ngày đều là tự mình đến trường, tan học thì tự về, Hạ Đông cho tới bây giờ cũng không cần người lớn đưa đón, hơn nữa mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, cũng sẽ không giống những đứa nhỏ khác tranh công khoe khoang, khi về nhà đều im lặng trở về phòng đọc sách. Một người dễ tính sẽ bị xem nhẹ, sau khi Hạ Đông lớn lên y trực tiếp để cho Hạ Đông đến công ty y làm việc. Hạ Đông không có phản đối, y bảo Hạ Đông làm cái gì, Hạ Đông sẽ làm cái đó...... Hạ Đông thực im lặng. Chưa bao giờ tranh cãi ầm ĩ, cũng sẽ không chủ động tìm y muốn gì đó. Đêm nay. Hạ Vân Phong mơ rất nhiều giấc mộng bộ dáng Hạ Đông thương tâm, bộ dáng trầm mặc, bộ dáng cao hứng đều ở trong đầu y hiện lên, y cảm giác được Hạ Đông ngay tại bên cạnh, gắt gao ôm y. Y chỉ cảm thấy rất rất nóng, bị ôm thật chặt, bị hôn, bị vuốt ve...... “Ta khát nước.” Hạ Vân Phong lười biếng tỏ ý muốn uống nước. Hạ Đông ngồi dậy, đi rót nước cho y. Hạ Vân Phong uống mấy miếng nước thì đã bị sặc, Hạ Đông nhìn y nửa ngày sau đó liền đem chén nước để ở bên môi mình, hắn ngậm một ngụm nước lạnh...... Đem môi đến bên môi Hạ Vân Phong, đem ngụm nước truyền sang cho Hạ Vân Phong uống, tới tới lui lui như vậy dùng miệng đút cho Hạ Vân Phong uống, hắn cũng không lo lắng sẽ bị Hạ Vân Phong lây bệnh. Xèo xèo -- Thanh âm giữa môi hai người phát ra, ở trong chăn có vẻ thực rõ ràng. “Hạ Đông......” “Ba......” “Không cần gọi ta là ba.” Hạ Vân Phong không quá thoải mái ra tiếng, y cảm giác được Hạ Đông còn đang hôn y, làm cho thanh âm nói chuyện của y thực hàm hồ, “Ngươi như thế nào không nghe lời.” “Ta không phải con chó của ngươi. (=))))) chính xác)” Hạ Đông dán tại bên tai Hạ Vân Phong nói chuyện, chân Hạ Vân Phong bị Hạ Đông kéo lên, chân Hạ Vân Phong vòng lên thắt lưng Hạ Đông...... “Ta biết.” Hạ Vân Phong đau đầu trả lời. “Nhưng ta là của ngươi...... (>w< yêu ngươi ko phải muốn ngươi là của ta mà là ta là của ngươi)” Hạ Đông lại lần nữa hôn lên môi y, hắn chỉ có thể ở lúc Hạ Vân Phong sinh bệnh mới có thể thân mật như vậy hôn y, cơ hội của hắn không nhiều lắm. Cảm giác được Hạ Đông ôm, cùng hơi thở của Hạ Đông khiến mày Hạ Vân Phong giãn ra. Hạ Vân Phong không cho Hạ Đông nói đến chuyện tạm rời cương vị công tác, Hạ Đông cũng không nhắc lại chuyện này. Toàn bộ quá trình Hạ Vân Phong đều bị Hạ Đông ôm, y ra rất nhiều mồ hôi. Buổi sáng ngày hôm sau lúc rời giường, sàng đan cùng đệm chăn đều bị mồ hôi làm ươn ướt, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, Hạ Đông còn đang ngủ bên cạnh, chuyện đã xảy ra tối hôm qua y đều nhớ rõ. Hạ Đông tối hôm qua vẫn ôm y, làm cho y ra mồ hôi...... Y trước kia cũng không phải chưa cùng Hạ Đông ngủ cùng giường cho nên cũng không có kinh ngạc gì quá lớn. Chẳng qua chân y lại thủy chung khoát lên trên lưng Hạ Đông, Hạ Vân Phong muốn xuống giường, nhưng vừa động thân, cả người đều ngồi ở trên người Hạ Đông. Hạ Đông bị y làm cho tỉnh lại. “Vân gia, ngươi tỉnh.” Hạ Đông ngồi dậy, cẩn thận ôm Hạ Vân Phong, lo lắng Hạ Vân Phong bị thương, hoặc là không thoải mái, “Vân gia, tốt lên chút nào không?” “Không có việc gì rồi.” Hạ Vân Phong lắc đầu, “Ta muốn tắm rửa.” Hạ Đông giúp y uống thuốc xong sau đó lại ôm lấy y đi tắm rửa, sau còn gọi bữa sáng bồi Hạ Vân Phong dùng cơm. Cả ngày đều có Hạ Đông chiếu cố cho nên bệnh của Hạ Vân Phong cũng tốt lên rất nhanh. Buổi tối trong nhà ăn. “Chuyện ngươi đề cập tối hôm qua với ta kia, về sau không cần nhắc lại nữa.” Hạ Vân Phong ý bảo Hạ Đông không cần chọc y sinh khí, chuyện tối hôm qua Hạ Vân Phong cũng không có nói thêm. Nhưng việc Hạ Đông làm, y đều xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng. “Dạ, Vân gia.” Hạ Đông gật đầu. Bất quá. Trải qua tối hôm qua, quan hệ giữa hai người coi như là có tiến bộ, ít nhất Hạ Vân Phong sẽ không tiếp tục để cho Hạ Đông đi chạy chân nữa. Hai ngày này Hạ Đông cũng thoải mái hơn rất nhiều. Trở về sau đó Hạ Đông cũng thường xuyên đến Hạ gia ăn cơm, Tần Diễm cảm thấy rất kỳ quái (=))))) ta nói thằng này rất là tinh), hỏi qua Hạ Vân Phong vài lần, bởi vì Hạ Vân Phong trước kia không quá thích Hạ Đông đến. Nhưng mỗi lần như thế Hạ Vân Phong đều trả lời: “Hạ Đông là bằng hữu ngươi, để cho hắn thường xuyên đến ăn cơm, ngươi cũng không cần thường xuyên đi ra ngoài.” Như vậy Tần Diễm cũng cao hứng, y cũng cao hứng...... Hạ Đông cũng cao hứng...... Sau khi về nhà. Hoằng Dạ cũng không đi, gần đây công tác của hắn không vội liền ở nhà cùng Hạ Vân Phong, có điều thường xuyên đều là nói điện thoại, lúc thì nấu thuốc bổ cho Hạ Vân Phong...... Lúc thì mát xa cho Hạ Vân Phong...... Thậm chí là ban đêm có đôi khi bồi Hạ Vân Phong xem TV......
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ bề bộn nhiều việc nhưng bởi vì Hạ Vân Phong bệnh nặng mới khỏi, Hoằng Dạ gần đây đều ở nhà bồi y, điều này làm cho tâm tình Hạ Vân Phong trở nên tốt hơn một chút...... Ban đêm. Hoằng Dạ ngồi ở phòng khách đút Hạ Vân Phong uống thuốc bổ, Hạ Vân Phong uống thuốc bổ ngon miệng xong thì dựa vào ở trên người Hoằng Dạ xem TV, áo ngủ trên người y thực trơn mượt. Hoằng Dạ từ phía sau ôm y, cứ như vậy lười biếng nhìn TV: “Ta mua quà cho ngươi, không biết ngươi có thích hay không.” mặt hắn dán lên mặt Hạ Vân Phong...... “Quà gì?” Hạ Vân Phong nở nụ cười. Đứa con lớn nhất này luôn đưa quà cho y...... “Ở trên lầu.” Hoằng Dạ đem đầu chôn ở cần cổ y, ái muội cười nhẹ, “Muốn hay không cùng đi nhìn xem.” Hạ Vân Phong gật đầu. Hoằng Dạ trực tiếp đem y bế đứng lên, ôm đến phòng Hạ Vân Phong. Đồ hắn đưa cho Hạ Vân Phong đã để trên giường, là một bộ áo dài trắng thầy thuốc cùng bộ y phục y tá nam...... (Đa Mộng: thằng này thích đóng vai nhân vật =.,=) (Trangki: chính xác là cosplay, tình thú vãi >.<)
“Tặng cho ta?” Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, thong thả nâng mắt lên nhìn về phía Hoằng Dạ. Cho tới bây giờ y cũng không có biết, Hoằng Dạ lại có loại ham mê này (=..= ôn nhu nhưng vẫn ko mất đi bản chất lang sói), nhưng Hạ Vân Phong không có phản cảm. Hoằng Dạ chậm rãi cởi quần áo trên người mình, hắn cúi thân xuống nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Muốn chơi hay không?” Hắn vươn tay cởi bỏ áo ngủ Hạ Vân Phong…… Hạ Vân Phong nở nụ cười. Y không có hành động gì nhưng trong mắt Hoằng Dạ lại xem như y cam chịu rồi. Hắn thay Hạ Vân Phong thay áo dài trắng, chính hắn còn lại là ngồi ở bên giường, ôm Hạ Vân Phong chỉ mặc một kiện áo giả dạng thầy thuốc, y bên trong cái gì cũng chưa mặc…… (xịt máu)
“Bác sĩ, ta không thoải mái. (=..=)” Hoằng Dạ nằm ở trên giường nhìn y, “Bác sĩ, có phải hẳn là nên giúp ta khám thử hay không?” Hạ Vân Phong rất phối hợp ngồi ở bên giường: “Hé miệng, ta xem xem.” (=..= 2 cha con này thật là ba trấm)
Hoằng Dạ hé môi ra…… Hạ Vân Phong đi qua…… “Thực khỏe mạnh.” “Đầu lưỡi có chút cứng ngắc.” Hoằng Dạ ôm y, ngăn trở động tác rời đi của Hạ Vân Phong, quần áo trên người Hạ Vân Phong thực trơn, sờ lên dị thường mượt tay…… Thực thoải mái. “Vươn đầu lưỡi ra.” Hạ Vân Phong rũ mắt nhìn hắn. “Bác sĩ, ngươi phải thử một chút sao?” Hoằng Dạ ôm mông y, đem cả người y ôm hướng lên trên. Cả người Hạ Vân Phong di động hướng lên trên, tự nhiên tiến đến bên môi Hoằng Dạ. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cũng không biết là ai bắt đầu trước…… Đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng mà mâu thuẫn cùng một chỗ, xúc cảm nóng ướt rõ ràng vô cùng…… Đầu lưỡi ướt mềm của hai người ma sát…… Thong thả…… Lười biếng…… Ái muội thiếp hợp, nhẹ nhàng trượt ra trượt vào…… Chi dát — Cửa đột nhiên mở ra. (Đa Mộng: =))) ko biết lại là ai đến bắt gian đây) (Trangki: chắc lại Tần diễm, thím ấy chuyên đi bắt gian mà:v)
Nhưng Hạ Đông lại không có động tác gì.
“Thì ra ta làm nhiều như vậy, ngươi thủy chung vẫn không nhìn tới ta.” Hạ Đông thấp giọng nói xong sau đó vẫn im lặng thay Hạ Vân Phong chà lưng.
Nước thực nóng.
Lực đạo chà lau cũng rất mạnh, Hạ Vân Phong trở nên rất nóng. Hơn nữa tóc mai ở trên cổ y đều chảy ra mồ hôi, hơi nước hun đúc sắc mặt y khiến y trở nên thực dễ chịu.
Y sốt cao không giảm làm cho hai má có chút phiếm hồng, cái tay đỡ bồn tắm lớn bên cạnh của y bị Hạ Đông kéo xuống dưới, lòng bàn tay Hạ Đông phủ lên bàn tay y, nhẹ nhàng nắm tay y.
Ngón tay y hơi trở nên trắng……
Hai tay Hạ Đông xuyên qua dưới nách y vòng đến bên hông y, phía sau lưng nóng rực của y gắt gao dán ngực Hạ Đông, Hạ Đông hai tay nhẹ nhàng mà nắm tay y.
Lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Hạ Vân Phong, đem cả người Hạ Vân Phong đều ôm trụ, hắn cứ như vậy ôm Hạ Vân Phong ở trong bồn tắm lớn ngâm thật lâu, tư thế như vậy khiến Hạ Vân Phong cảm thấy thực an toàn. (=..=an toàn chỗ nào)
Y nghiêng đầu, dựa vào Hạ Đông.
Cái trán nóng bỏng mâu thuẫn ở thái dương Hạ Đông, nhiệt khí từ miệng y thở ra đều phả vào sườn mặt Hạ Đông, y im lặng nghe Hạ Đông thấp giọng nói chuyện.
“Nếu ngươi thật sự chán ghét ta như vậy, thì không cần cho ta quản lý công ty, trở về sau ta đem sự vụ công ty trả lại cho ngươi.” Hạ Đông nhẹ nhàng mà nắm tay Hạ Vân Phong, đem bàn tay y đặt lên môi hôn nhẹ……
“Ngươi…” Hạ Vân Phong vẻ mặt thực suy yếu, y vô lực nhìn chăm chú vào Hạ Đông, “Vì sao?” Y khó tránh khỏi có chút sinh khí, Hạ Đông thế nhưng ở lúc này nói với y muốn từ chức.
“Vô luận ta làm như thế nào, ngươi cũng không khích lệ ta. Ta thay ngươi đem công ty quản lý đến như thế nào, ngươi cũng sẽ không nhìn ta liếc mắt thêm một cái.” Hạ Đông cô đơn cúi đầu, hắn chậm rãi ôm sát Hạ Vân Phong.
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng lại ở sườn mặt Hạ Đông, trên mặt Hạ Đông dính bọt nước, hai tròng mắt bình tĩnh kia mang theo mấy phần thương tâm. Hạ Vân Phong giật giật môi: ”Ngươi chỉ có thể giúp ta làm việc, ta nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa.” Giọng nói y thực suy yếu, chậm đến làm cho người ta hoảng hốt.
Đôi môi Hạ Đông dán tại trên gương mặt nóng bỏng của y: “Ta sẽ không quên ân tình của ngươi.” Nói xong, đôi môi hắn chậm rãi đè nén hai má Hạ Vân Phong……
“Ngươi nghĩ muốn cái gì, có thể mở miệng nói với ta.” Hạ Vân Phong biết Hạ Đông mất hứng, ngẫu nhiên nháo loạn cáu kỉnh cũng là bình thường, y xác thực hẳn là thưởng cho Hạ Đông một chút.
Y bảo Hạ Đông nghĩ muốn cái gì liền tự mình mở miệng nói.
“Ta nghĩ muốn ngươi.” Môi Hạ Đông dán tại hai má y, bình tĩnh yêu cầu, đồng thời hắn đem Hạ Vân Phong ôm chặt hơn nữa, đây là lần thứ hai hắn đưa ra yêu cầu như vậy. (=.,= là lần thứ hai nga…)
Hắn nhớ rõ, lần đầu tiên lúc hắn đưa ra yêu cầu này bị Hạ Vân Phong hung hăng giáo huấn một hồi. Từ đó về sau hắn chỉ có thể nghĩ, không dám tiếp tục ở trước mặt Hạ Vân Phong nhắc tới chuyện này.
Đây là lần thứ hai……
Hạ Vân Phong bị bệnh, không có khí lực đánh hắn, cho nên hắn lại lặp lại một lần: “Ta chỉ muốn ngươi.” Hắn còn thật sự nhìn vẻ mặt Hạ Vân Phong dần hiện lên phức tạp.
Đôi môi kề sát hai má Hạ Vân Phong kia của hắn, một đường đi đến khóe môi Hạ Vân Phong.
Trên lông mi Hạ Vân Phong có giọt nước rơi xuống, y cụp mắt xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì, y thong thả nói chuyện: “Ngươi dám sao?” Y cảm thấy Hạ Đông không dám.
Hạ Đông không có trả lời, nhìn y trong chốc lát, đường hoàng đổ lên môi y.
Hắn dám.
Hắn cũng không phải không dám.
Trước kia hắn lo lắng Hạ Vân Phong sẽ để ý, sẽ đối với hắn phản cảm mà thôi. Bất quá hiện tại hắn có làm hay không đối với Hạ Vân Phong mà nói đều giống nhau, dù sao Hạ Vân Phong cũng sẽ không lấy con mắt kia nhìn hắn.
Hắn biết, thân phận của hắn không thể đánh đồng với bọn Hoằng Dạ, yêu cầu của hắn không cao, chỉ hy vọng có thể thường thường nhìn thấy Hạ Vân Phong mà thôi nhưng đều không có cơ hội.
Hắn là do Hạ Vân Phong tự tay nuôi lớn, hắn cũng rất muốn kêu Hạ Vân Phong là ba ba.
Nhưng mà….
Hạ Vân Phong không cho hắn gọi.
Đôi môi Hạ Đông dán ở trên môi y, nhẹ nhàng mà mân hôn đôi môi nóng bỏng của Hạ Vân Phong. Đôi môi hắn chậm rãi đè nén, nhẹ nhàng mà duyện hôn môi y……
Đôi môi nóng ướt cùng đầu lưỡi nóng mềm kia tiếp xúc, độ ấm đôi môi Hạ Vân Phong rất cao, đầu lưỡi nóng bỏng kia cũng ướt át mềm mại như vậy……
Thực giống như trước kia.
Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi Hạ Đông vẽ viền môi y, xuyên thấu qua khe môi của hai người có thể tinh tường nhìn thấy đầu lưỡi đỏ ướt mềm mại, ái muội dây dưa……
Hạ Đông nghiêng đầu thuận lợi cho hắn xâm nhập hôn Hạ Vân Phong, ánh mắt hơi sầu não của hắn dừng ở sườn mặt Hạ Vân Phong. Này cũng là một lần cơ hội cuối cùng của hắn, có lẽ qua đêm nay Hạ Vân Phong sẽ không tiếp tục dùng hắn nữa.
Cho nên.
Hắn buộc chặt cánh tay, xiết chặt tay Hạ Vân Phong, đè nén môi Hạ Vân Phong, cho y một cái hôn sâu triền miên mà đau khổ……
Đầy miệng Hạ Vân Phong đều tràn ngập hơi thở dương cương của Hạ Đông, Hạ Đông hàm chứa đầu lưỡi y, tinh tế mút vào, liếm hôn mỗi một tấc mẫn cảm trong miệng y.
“Ngô……” Hạ Vân Phong nóng đến hừ lên tiếng.
Đôi môi Hạ Đông chậm rãi dời đi môi y: “Ba…… ( >w< gọi “Ba” ràu)” Hắn dán tại bên môi Hạ Vân Phong nhẹ nhàng lẩm bẩm, điều này làm cho Hạ Vân Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người. “Ngươi gọi ta là gì?” ánh mắt Hạ Vân Phong theo môi Hạ Đông, miễn cưỡng di động lên hướng trên, gặp Hạ Đông không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn bả vai Hạ Vân Phong. Trong đôi mắt mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong, mâu quang nhợt nhạt kia chính đang chậm rãi lay động......
Hạ Đông nhẹ nhàng mà nắm bắt ngón tay y, dán tại bên tai y thấp giọng gọi một tiếng: “Ba......” Hắn kêu xong sau, lại hôn đôi môi Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong muốn đánh cho hắn một bạt tai, nhưng lại không có khí lực: “Ta nói rất nhiều lần rồi, không được gọi ta như vậy, nhất là những lúc có người ngoài ở bên cạnh.” Y không cho Hạ Đông gọi y như vậy. (=..= sau này sẽ biết lý do vì sao nhé)
Hạ Đông vẫn trả lời y: “Nơi này không có người ngoài.” Hạ Vân Phong không nói, y chỉ cảm thấy cả người nóng lên, cảm giác được môi Hạ Đông dựa vào y rất gần, y cũng không có bảo Hạ Đông tránh ra, Hạ Đông cứ như vậy ôm y...... Hạ Đông đem y từ trong bồn tắm lớn bế đi ra, dùng khăn đem y gắt gao vây lại, đem y ôm đến trên giường lớn, Hạ Đông trực tiếp xốc chăn lên đem y ẵm lên giường. Hạ Đông đem y bọc thật sự chặt: “Còn khó chịu không?” “Đỡ hơn rồi.” Hạ Vân Phong tùy ý Hạ Đông ôm y, Hạ Đông đem chăn bông đắp ở trên đầu hai người. Rất nhanh Hạ Vân Phong nóng đến độ đổ mồ hôi nhưng Hạ Đông vẫn không buông y ra...... Vẫn ôm y. Ý thức Hạ Vân Phong thực mơ hồ, nhưng phân không rõ là thật hay là giả, là quá khứ, hay là hiện tại, y chỉ mơ hồ nge thấy thanh âm Hạ Đông ghé vào lỗ tai y từ từ nhớ lại......
“Ba, ta sẽ bảo vệ ngươi.” “......” “Ba, ta sẽ nghe lời.” “......” “Ba, ta không đánh quyền nữa.” “......” “Ba, ta không thích quản lý công ty, ta thích ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày đều được cùng ngươi.” thanh âm Hạ Đông lúc gần lúc xa, nhưng hơi thở Hạ Đông rất gần, rất gần...... Đêm nay. Hạ Vân Phong mơ rất nhiều mộng. Y mơ thấy Hạ Đông trước đây, tàn ảnh cũ nát này ở trong đầu y nhất nhất hiện lên. Y nhớ rõ Hạ Đông rất hiểu chuyện cũng rất nghe lời, mỗi ngày đều là tự mình đến trường, tan học thì tự về, Hạ Đông cho tới bây giờ cũng không cần người lớn đưa đón, hơn nữa mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, cũng sẽ không giống những đứa nhỏ khác tranh công khoe khoang, khi về nhà đều im lặng trở về phòng đọc sách. Một người dễ tính sẽ bị xem nhẹ, sau khi Hạ Đông lớn lên y trực tiếp để cho Hạ Đông đến công ty y làm việc. Hạ Đông không có phản đối, y bảo Hạ Đông làm cái gì, Hạ Đông sẽ làm cái đó...... Hạ Đông thực im lặng. Chưa bao giờ tranh cãi ầm ĩ, cũng sẽ không chủ động tìm y muốn gì đó. Đêm nay. Hạ Vân Phong mơ rất nhiều giấc mộng bộ dáng Hạ Đông thương tâm, bộ dáng trầm mặc, bộ dáng cao hứng đều ở trong đầu y hiện lên, y cảm giác được Hạ Đông ngay tại bên cạnh, gắt gao ôm y. Y chỉ cảm thấy rất rất nóng, bị ôm thật chặt, bị hôn, bị vuốt ve...... “Ta khát nước.” Hạ Vân Phong lười biếng tỏ ý muốn uống nước. Hạ Đông ngồi dậy, đi rót nước cho y. Hạ Vân Phong uống mấy miếng nước thì đã bị sặc, Hạ Đông nhìn y nửa ngày sau đó liền đem chén nước để ở bên môi mình, hắn ngậm một ngụm nước lạnh...... Đem môi đến bên môi Hạ Vân Phong, đem ngụm nước truyền sang cho Hạ Vân Phong uống, tới tới lui lui như vậy dùng miệng đút cho Hạ Vân Phong uống, hắn cũng không lo lắng sẽ bị Hạ Vân Phong lây bệnh. Xèo xèo -- Thanh âm giữa môi hai người phát ra, ở trong chăn có vẻ thực rõ ràng. “Hạ Đông......” “Ba......” “Không cần gọi ta là ba.” Hạ Vân Phong không quá thoải mái ra tiếng, y cảm giác được Hạ Đông còn đang hôn y, làm cho thanh âm nói chuyện của y thực hàm hồ, “Ngươi như thế nào không nghe lời.” “Ta không phải con chó của ngươi. (=))))) chính xác)” Hạ Đông dán tại bên tai Hạ Vân Phong nói chuyện, chân Hạ Vân Phong bị Hạ Đông kéo lên, chân Hạ Vân Phong vòng lên thắt lưng Hạ Đông...... “Ta biết.” Hạ Vân Phong đau đầu trả lời. “Nhưng ta là của ngươi...... (>w< yêu ngươi ko phải muốn ngươi là của ta mà là ta là của ngươi)” Hạ Đông lại lần nữa hôn lên môi y, hắn chỉ có thể ở lúc Hạ Vân Phong sinh bệnh mới có thể thân mật như vậy hôn y, cơ hội của hắn không nhiều lắm. Cảm giác được Hạ Đông ôm, cùng hơi thở của Hạ Đông khiến mày Hạ Vân Phong giãn ra. Hạ Vân Phong không cho Hạ Đông nói đến chuyện tạm rời cương vị công tác, Hạ Đông cũng không nhắc lại chuyện này. Toàn bộ quá trình Hạ Vân Phong đều bị Hạ Đông ôm, y ra rất nhiều mồ hôi. Buổi sáng ngày hôm sau lúc rời giường, sàng đan cùng đệm chăn đều bị mồ hôi làm ươn ướt, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, Hạ Đông còn đang ngủ bên cạnh, chuyện đã xảy ra tối hôm qua y đều nhớ rõ. Hạ Đông tối hôm qua vẫn ôm y, làm cho y ra mồ hôi...... Y trước kia cũng không phải chưa cùng Hạ Đông ngủ cùng giường cho nên cũng không có kinh ngạc gì quá lớn. Chẳng qua chân y lại thủy chung khoát lên trên lưng Hạ Đông, Hạ Vân Phong muốn xuống giường, nhưng vừa động thân, cả người đều ngồi ở trên người Hạ Đông. Hạ Đông bị y làm cho tỉnh lại. “Vân gia, ngươi tỉnh.” Hạ Đông ngồi dậy, cẩn thận ôm Hạ Vân Phong, lo lắng Hạ Vân Phong bị thương, hoặc là không thoải mái, “Vân gia, tốt lên chút nào không?” “Không có việc gì rồi.” Hạ Vân Phong lắc đầu, “Ta muốn tắm rửa.” Hạ Đông giúp y uống thuốc xong sau đó lại ôm lấy y đi tắm rửa, sau còn gọi bữa sáng bồi Hạ Vân Phong dùng cơm. Cả ngày đều có Hạ Đông chiếu cố cho nên bệnh của Hạ Vân Phong cũng tốt lên rất nhanh. Buổi tối trong nhà ăn. “Chuyện ngươi đề cập tối hôm qua với ta kia, về sau không cần nhắc lại nữa.” Hạ Vân Phong ý bảo Hạ Đông không cần chọc y sinh khí, chuyện tối hôm qua Hạ Vân Phong cũng không có nói thêm. Nhưng việc Hạ Đông làm, y đều xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng. “Dạ, Vân gia.” Hạ Đông gật đầu. Bất quá. Trải qua tối hôm qua, quan hệ giữa hai người coi như là có tiến bộ, ít nhất Hạ Vân Phong sẽ không tiếp tục để cho Hạ Đông đi chạy chân nữa. Hai ngày này Hạ Đông cũng thoải mái hơn rất nhiều. Trở về sau đó Hạ Đông cũng thường xuyên đến Hạ gia ăn cơm, Tần Diễm cảm thấy rất kỳ quái (=))))) ta nói thằng này rất là tinh), hỏi qua Hạ Vân Phong vài lần, bởi vì Hạ Vân Phong trước kia không quá thích Hạ Đông đến. Nhưng mỗi lần như thế Hạ Vân Phong đều trả lời: “Hạ Đông là bằng hữu ngươi, để cho hắn thường xuyên đến ăn cơm, ngươi cũng không cần thường xuyên đi ra ngoài.” Như vậy Tần Diễm cũng cao hứng, y cũng cao hứng...... Hạ Đông cũng cao hứng...... Sau khi về nhà. Hoằng Dạ cũng không đi, gần đây công tác của hắn không vội liền ở nhà cùng Hạ Vân Phong, có điều thường xuyên đều là nói điện thoại, lúc thì nấu thuốc bổ cho Hạ Vân Phong...... Lúc thì mát xa cho Hạ Vân Phong...... Thậm chí là ban đêm có đôi khi bồi Hạ Vân Phong xem TV......
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ bề bộn nhiều việc nhưng bởi vì Hạ Vân Phong bệnh nặng mới khỏi, Hoằng Dạ gần đây đều ở nhà bồi y, điều này làm cho tâm tình Hạ Vân Phong trở nên tốt hơn một chút...... Ban đêm. Hoằng Dạ ngồi ở phòng khách đút Hạ Vân Phong uống thuốc bổ, Hạ Vân Phong uống thuốc bổ ngon miệng xong thì dựa vào ở trên người Hoằng Dạ xem TV, áo ngủ trên người y thực trơn mượt. Hoằng Dạ từ phía sau ôm y, cứ như vậy lười biếng nhìn TV: “Ta mua quà cho ngươi, không biết ngươi có thích hay không.” mặt hắn dán lên mặt Hạ Vân Phong...... “Quà gì?” Hạ Vân Phong nở nụ cười. Đứa con lớn nhất này luôn đưa quà cho y...... “Ở trên lầu.” Hoằng Dạ đem đầu chôn ở cần cổ y, ái muội cười nhẹ, “Muốn hay không cùng đi nhìn xem.” Hạ Vân Phong gật đầu. Hoằng Dạ trực tiếp đem y bế đứng lên, ôm đến phòng Hạ Vân Phong. Đồ hắn đưa cho Hạ Vân Phong đã để trên giường, là một bộ áo dài trắng thầy thuốc cùng bộ y phục y tá nam...... (Đa Mộng: thằng này thích đóng vai nhân vật =.,=) (Trangki: chính xác là cosplay, tình thú vãi >.<)
“Tặng cho ta?” Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, thong thả nâng mắt lên nhìn về phía Hoằng Dạ. Cho tới bây giờ y cũng không có biết, Hoằng Dạ lại có loại ham mê này (=..= ôn nhu nhưng vẫn ko mất đi bản chất lang sói), nhưng Hạ Vân Phong không có phản cảm. Hoằng Dạ chậm rãi cởi quần áo trên người mình, hắn cúi thân xuống nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Muốn chơi hay không?” Hắn vươn tay cởi bỏ áo ngủ Hạ Vân Phong…… Hạ Vân Phong nở nụ cười. Y không có hành động gì nhưng trong mắt Hoằng Dạ lại xem như y cam chịu rồi. Hắn thay Hạ Vân Phong thay áo dài trắng, chính hắn còn lại là ngồi ở bên giường, ôm Hạ Vân Phong chỉ mặc một kiện áo giả dạng thầy thuốc, y bên trong cái gì cũng chưa mặc…… (xịt máu)
“Bác sĩ, ta không thoải mái. (=..=)” Hoằng Dạ nằm ở trên giường nhìn y, “Bác sĩ, có phải hẳn là nên giúp ta khám thử hay không?” Hạ Vân Phong rất phối hợp ngồi ở bên giường: “Hé miệng, ta xem xem.” (=..= 2 cha con này thật là ba trấm)
Hoằng Dạ hé môi ra…… Hạ Vân Phong đi qua…… “Thực khỏe mạnh.” “Đầu lưỡi có chút cứng ngắc.” Hoằng Dạ ôm y, ngăn trở động tác rời đi của Hạ Vân Phong, quần áo trên người Hạ Vân Phong thực trơn, sờ lên dị thường mượt tay…… Thực thoải mái. “Vươn đầu lưỡi ra.” Hạ Vân Phong rũ mắt nhìn hắn. “Bác sĩ, ngươi phải thử một chút sao?” Hoằng Dạ ôm mông y, đem cả người y ôm hướng lên trên. Cả người Hạ Vân Phong di động hướng lên trên, tự nhiên tiến đến bên môi Hoằng Dạ. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cũng không biết là ai bắt đầu trước…… Đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng mà mâu thuẫn cùng một chỗ, xúc cảm nóng ướt rõ ràng vô cùng…… Đầu lưỡi ướt mềm của hai người ma sát…… Thong thả…… Lười biếng…… Ái muội thiếp hợp, nhẹ nhàng trượt ra trượt vào…… Chi dát — Cửa đột nhiên mở ra. (Đa Mộng: =))) ko biết lại là ai đến bắt gian đây) (Trangki: chắc lại Tần diễm, thím ấy chuyên đi bắt gian mà:v)
Bình luận truyện