Dụ Tội

Chương 165



Hạ Vân Phong rất nhập tâm, quên mất Hạ Đông còn có A Lâm. Y giống như bất tri bất giác làm người thứ ba, nhìn thấy A Lâm vẻ mặt khiếp sợ, y từ tốn đẩy Hạ Đông ra……

Hạ Đông cũng đã trấn tĩnh, hắn đêm nay làm chuyện không nên làm, nói không nên lời.

Hắn có chút hối hận.

Bởi vì……

Hạ Vân Phong sẽ càng thêm bất hòa với hắn.

A Lâm chỉ vào hai người bọn họ “Ngươi ngươi ngươi” cả buổi đều không có “Ngươi” ra được cái gì. Hạ Vân Phong nhìn thấy cảm xúc của hắn thực kích động, y cảm thấy chính mình hình như là bị lão bà người khác bắt gian ở trên giường tình phu.

A Lâm thực tức giận quay đi.

Hạ Đông mặc quần áo xong cũng đi theo.

Hạ Vân Phong trầm mặc ngồi ở trong phòng thay quần áo, y ngồi thật lâu, y suy nghĩ rất nhiều, y không nên, y thật sự không nên……

Y biết Hạ Đông đuổi theo A Lâm.

Y ngăn không được Hạ Đông.

A Lâm cũng là người vô tội.

Cho nên.

Quan hệ phụ tử của y cùng Hạ Đông ở giờ khắc này, đường đường chính chính hoàn toàn chấm dứt.

Từ sau đêm nay, Hạ Đông cùng A Lâm liền hoàn toàn tiêu thất khỏi tầm mắt y. Y biết Hạ Đông vì muốn cùng y hoàn toàn cẳt đứt, chẳng những từ bỏ công tác ở quyền quán, lại còn chuyển nhà, hoàn toàn tiêu sái ra khỏi tầm mắt y.

Y biết.

Chuyện đêm đó bọn họ làm ở sau lưng A Lâm làm cho y và Hạ Đông, thậm chí là A Lâm đều không thoải mái. Đừng nói là Hạ Đông mà ngay cả Hạ Vân Phong cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Y không còn có tư cách ngăn cản Hạ Đông, mà Hạ Đông cũng dùng hành động hướng A Lâm biểu lộ quyết tâm, bọn họ hoàn toàn chặt đứt quan hệ phụ tử, Hạ Vân Phong cũng không có tư cách đi quấy rầy cuộc sống bình yên của Hạ Đông.

Hạ Vân Phong đến bây giờ mới chính thức hiểu được, yquá lo lắng, quá ích kỷ, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Hạ Đông. Y tự tay bức nhi tử mình đi rồi tự tay đem Hạ Đông đưa cho A Lâm.

Vốn y nếu không bức Hạ Đông, Hạ Đông tuy rằng hiện tại không thay y công tác, ít nhất vẫn còn là nhi tử y, nhưng chính y bức Hạ Đông, cũng như buộc chính y.

Chính y cũng không còn mặt mũi gặp lại Hạ Đông cùng A Lâm, y cùng nhi tử mình làm cái loại sự tình này, làm sao còn có tư cách đi trách cứ A Lâm, y hoàn toàn mất đi Hạ Đông.

Bởi vì Hạ Đông ngay cả ngày sinh nhật của y cũng không có trở về, hoàn toàn cùng y cắt đứt liên hệ, xem ra A Lâm đã tha thứ Hạ Đông, hiện tại đang cùng Hạ Đông cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc.

Y là cái tên xấu xa, cũng chỉ xứng đáng rơi vào kết cục như vậy.

Chuyện Hạ Đông làm cho Hạ Vân Phong hấp thụ giáo huấn, y sống ba mươi mấy năm còn chưa có ngã đau như vậy. Bất quá Hạ Vân Phong y là loại người nào, đương nhiên rất nhanh liền khôi phục lại.

Công ty vẫn phải được quản lý thỏa đáng, y chính là đối với Hạ Đông kỳ vọng rất cao, ngược lại thất vọng càng lớn.

Hôm nay sinh nhật Hạ Vân Phong, y dựa theo lệ thường ở tửu lâu thưòng lui tới bày tiệc rượu, người đến đều là huynh đệ Bắc đường cùng với huynh đệ các bang phái của Đường khu. Bởi vì có nhiều người tham dự, cảnh sát sợ các bang phái nháo loạn nên cử rất nhiều cảnh sát ở bốn phía canh phòng. Hàng năm Hạ Đông cũng đến đưa y một ít đồ cổ, nhưng năm nay đến khắc cuối cùng vẫn không có mặt.

Tần Diễm cùng Hình Liệt cũng không có xuất hiện, bởi vì bọn họ là người của cục chính trị, xuất hiện ở tụ hội bang phái cũng không quá thích hợp, cho nên đêm nay chỉ có Ngao Dương cùng Hoằng Dạ đúng giờ đến nơi.

Chân Hoằng Dạ đã muốn khỏi hoàn toàn, đi đứng khôi phục bình thường. Quà hắn đưa cho Hạ Vân Phong là một cái tẩu tinh mỹ lại phục cổ thật dài, Hạ Vân Phong rất thích.

Mà Ngao Dương cũng là tặng Hạ Vân Phong quà, hắn chính là ở trên gương mặt Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà hôn một chút, nói một câu:“Ba ba, sinh nhật vui vẻ……” Cái này làm cho Hạ Vân Phong thực vui vẻ.

Hai nhi tử đều thực ngoan.

Tần Diễm cùng Hình Liệt tuy rằng không có đến đây nhưng vẫn gửi quà đến, sinh nhật này tuy rằng thiếu Hạ Đông, nhưng Hạ Vân Phong vẫn trải qua thật vui vẻ..

Bởi vì y cóthêm bốn nhi tử.

Chính là.

Từ sau khi Hạ Đông đi rồi, không ai dám ở trước mặt Hạ Vân Phong nhắc tới tên Hạ Đông, càng thêm không dám nhắc tới chuyện Hạ Đông, mọi người đều giống như ăn ý ở trước mặt Hạ Vân Phong vùi lấp đi chuyện không thoải mái này.

Sinh nhật đêm đó Hạ Vân Phong y thật cao hứng, cho nên cũng liền uống nhiều hơn mấy chén, tửu lượng y không tồi, nhưng mấy lão đại Đường khẩu thay phiên kính y, y dù có thể uống cũng sẽ nhiễm vài phần men say.

Ngao Dương bởi vì sợ hãi nhiều người xa lạ, hắn cơm nước xong thì Hạ Vân Phong để cho lái xe đưa hắn đi về, chỉ có Hoằng Dạ bồi y đến cuối cùng, y uống nhiều Hoằng Dạ đưa y trở về.

Hạ Vân Phong nghĩ ở phòng khách ngồi trong chốc lát, y bảo Hoằng Dạ đi nghỉ ngơi trước, bởi vì Hoằng Dạ hôm nay vừa bay trở về, lại còn bồi y xã giao cả một đêm, lệch múi giờ còn chưa có thích ứng lại.

“Ta đây đi ngủ, ngươi có việc thì lớn tiếng gọi ta.” Hoằng Dạ thay Hạ Vân Phong bưng trà giải rượu sau đó yên tâm lên lầu đi ngủ, mà Hạ Vân Phong thì ngồi ở dưới lầu.

Hạ Vân Phong nằm ở trên sô pha, cảm thấy thực nóng.

Cồn trong cơ thể đang thiêu đốt y.

Y động tác thong thả cởi quần áo, y cởi thật lâu đều cởi không xong. Cúc áo cởi đến cởi đi vẫn là còn một cái. Y cởi thật lâu, thời điểm Tần Diễm từ bên ngoài trở về, vừa lúc nhìn thấy Hạ Vân Phong đang cởi quần áo. (lại câu dẫn Tần ca nữa rồi =..=)

Tần Diễm đóng cửa lại.

Gọi Hạ Vân Phong một tiếng:“Lão ba.”

Hạ Vân Phong “Ân” một tiếng cũng không biết có nghe hay không, Tần Diễm liền đứng ở bên cạnh theo dõi y. Tần Diễm nhìn thấy Hạ Vân Phong cởi nửa ngày cũng không cởi được quần áo, liền chủ động tiến lên thay Hạ Vân Phong đem quần áo giải khai.

“Ngươi như thế nào uống nhiều rượu như vậy?” Tần Diễm không kiên nhẫn chụp hai má Hạ Vân Phong, ý đồ làm cho Hạ Vân Phong thanh tỉnh một chút, nhưng khi hắn đụng đến hai má Hạ Vân Phong thì thấy nóng bỏng thiêu đốt bàn tay……

“Cao hứng.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng nở nụ cười, y giật giật môi, đôi môi thong thả khép mở:“Thực nóng, giúp ta thoát.” Y cũng không biết người trước mắt là ai.

Tần Diễm không kiên nhẫn thay Hạ Vân Phong đem quần áo cởi, Tần Diễm cũng không phải lần đầu tiên thấy bộ dáng y không có mặc quần áo, ngửi được Hạ Vân Phong cả người mùi rượu Tần Diễm đã không tự chủ nhíu mày.

Thực bẩn.

Tần Diễm nhìn y đần độn, bộ dáng mềm nhũn miễn cưỡng, vốn đã nghĩ để y ngủ ở phòng khách nhưng hắn đi vài bước sau đó vẫn là quay người trở về, đem Hạ Vân Phong ẵm lên trên lầu.

Tần Diễm đem Hạ Vân Phong uống rượu trực tiếp ôm trở về phòng, đương nhiên là phòng Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong đêm nay uống say nhưng y trừ bỏ trên người nóng lên thì hết thảy đều thực im lặng.

Tần Diễm để cho y ngồi ở bên giường:“ Ngồi vững.” Hai tay của hắn chế trụ lưng quần bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn thay Hạ Vân Phong cởi quần……

Hạ Vân Phong ngồi không xong.

Y lười biếng nằm ở trên giường, bán híp mắt, mắt say lờ đờ mông lung nhìn chằm chằm Tần Diễm:“Làm cái gì?” Y chỉ cảm thấy đã có người đang giúp y cởi quần, dưới thân y rất nhanh liền lạnh lẽo.

Tần Diễm cúi đầu, đem quần y kéo xuống:“Giúp ngươi tắm rửa.” Hắn đơn giản trả lời Hạ Vân Phong, lúc hắn nói chuyện hơi thở đều phun ở giữa hai chân Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong mềm nhũn thoải mái hừ hai tiếng, cũng chỉ còn lại tiếng hít thở thong thả mà sâu xa.

Tần Diễm đi phòng tắm xả nước ấm, khi hắn trở về nhìn thấy Hạ Vân Phong vẫn duy trì tư thế như vậy, thủy chung đều nửa mở con ngươi, mê ly theo dõi hắn.

Hắn đem Hạ Vân Phong bế đứng lên, trực tiếp ôm vào phòng tắm. ( cảm giác vị trí đảo lộn, con là bố bố là con =.=)

Hạ Vân Phong lười biếng ngồi dựa vào bể, Tần Diễm xắn tay áo lên thay y cởi quần lót, ngọn đèn trong phòng tắm thực hôn ám làm cho người ta có chút buồn ngủ……

Hạ Vân Phong vẫn nhìn Tần Diễm, Tần Diễm gập thắt lưng không kiên nhẫn thay y cởi quần lót, vòng cổ trên cổ Tần Diễm liền rơi ở trên đùi Hạ Vân Phong, sáng long lanh thực chói mắt.

Ngoài bể có mấy bậc cầu thang, Hạ Vân Phong vô lực ngồi dựa vào:“Nóng quá.”. Miệng y thường thường kêu nóng, y đã muốn nói vài lần nhưng Tần Diễm đều không có nghe được.

“Ta đã muốn ôm ngươi lên đây, quần áo cũng thay ngươi cởi, kế tiếp……” Tần Diễm hai tay chống đỡ cầu thang bên bể, hắn tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong say khướt trong nháy mắt, hắn giống như trấn an nhéo cánh tay Hạ Vân Phong,“Kế tiếp nên là lão ba chính ngươi tắm sạch, ta không giúp được ngươi.” Tần Diễm không có thói quen hầu hạ người khác tắm rửa (=..=), Tần Diễm nói xong sau liền đứng lên đi ra ngoài thay Hạ Vân Phong lấy áo ngủ.

Nhưng ngay khi Tần Diễm đi vòng vèo trở về, Hạ Vân Phong đang tựa vào trên cầu thang ngoài bể, thong thả thoa sữa tắm, Hạ Vân Phong cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, động tác vẽ loạn trên tay rất chậm……

Trước ngực, bụng, cùng với trên đùi Hạ Vân Phong đều bị sữa tắm bao phủ đến tỏa sáng, động tác y chậm giống như đang ở vuốt ve thân thể của chính mình, Hạ Vân Phong ngồi đối diện với Tần Diễm đang đứng ở cửa.

Tần Diễm không có lập tức đi vào, hắn đứng yên ở cửa thật lâu.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến thưởng thức Hạ Vân Phong động tác chậm rãi bôi sữa tắm, điều này làm cho hắn nhớ tới cảnh tượng lần trước Hạ Vân Phong “Ăn” chuối……

Hắn bình thường cảm thấy Hạ Vân Phong cũng không có gì đặc biệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạ Vân Phong cởi quần áo xong, hắn liền cảm thấy Hạ Vân Phong thực không giống bình thường. Hắn cho tới bây giờ cho rằng chính mình dáng người không tồi (=..=), nhưng hiện tại dáng người của Hạ Vân Phong cũng rất tốt, điều này làm cho Tần Diễm cho tới bây giờ đều chỉ biết thưởng thức thân thể nữ nhân, cảm thấy chính mình trở nên có chút kỳ quái.

Hắn đứng ở cửa thậm chí không nghĩ đi chặn đứng động tác của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong thật giống như đang thực thong thả sờ cho hắn xem……

Nhìn thấy Hạ Vân Phong đụng đến bụng.

Thế nhưng hy vọng nhìn xuống phía dưới một chút nữa, xuống thêm một chút nữa……

Hắn một bên thực vừa lòng thưởng thức, một bên ở trong lòng mắng chính mình có bệnh. (ân, ca bị tâm thần phân liệt =..=)

Như thế nào có thể nhìn lão ba mình như vậy, tình huống như vậy thật không bình thường.

Một mặt hắn cảm thấy thật mâu thuẫn nhưng mặt khác lại hy vọng Hạ Vân Phong làm thêm một số động tác nữa.

Tần Diễm không ngừng nói cho chính mình, chính mình thích nữ nhân, không thích nam nhân, càng thêm không thể thích chính lão ba mình, nhưng nhìn thấy Hạ Vân Phong cái dạng này…… (nhún nhún vai)

Cứ việc hắn đang không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng hắn vẫn là không có tránh mở mắt, vẫn là đứng ở bên cạnh nhìn……

Hình ảnh lần trước ôm qua Hạ Vân Phong cũng theo động tác thong thả mở chân ra của y mà giờ phút này mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Tần Diễm……….

Lần trước Hạ Vân Phong bị hạ dược.

Thân thể Hạ Vân Phong thực nóng, nóng đến nỗi sắp hòa tan hắn. Xúc cảm chặt chẽ kia làm cho ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ, Tần Diễm dần dần thân thể cũng bất giác có chút nóng lên.

Thẳng đến khi cổ tay Hạ Vân Phong vừa trượt, thân mình xiêu vẹo một cái, hoàn hảo Tần Diễm trước một bước ôm lấy y.

“Ngươi cẩn thận một chút.” Tần Diễm không quá cao hứng nhắc nhở Hạ Vân Phong, hắn ôm Hạ Vân Phong trên người trượt trượt, “Nếu ngươi té bị thương rồi, ta cũng không phụ trách chiếu cố ngươi.”

Hạ Vân Phong nửa rũ mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tần Diễm nhìn y động tác chậm như vậy, rốt cục nhịn không được nữa, chủ động thay y tắm rửa. Hạ Vân Phong sau khi uống rượu so với bình thường càng lười, tất cả đều để Tần Diễm vì y mà làm.

Tần Diễm có tính khiết phích tự nhiên sẽ đem y tẩy đến sạch sẽ, chính là thời điểm Tần Diễm đang thay y tắm rửa, miệng y sẽ thường thường phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Thanh âm kia.

Thật giống như đang khiêu khích Tần Diễm.

Tần Diễm mỗi lần nhìn Hạ Vân Phong, đều nhìn thấy Hạ Vân Phong bán híp con ngươi, chính là đang mỏi mệt nhìn lại hắn. Cũng không biết Hạ Vân Phong rốt cuộc là có thanh tỉnh hay không?

Quần áo Tần Diễm bị y làm dơ tự nhiên cũng cởi rồi bồi y cùng nhau tắm rửa. Hai người ngồi ở trong bồn tắm lớn, Tần Diễm vì để ổn định thân thể y, đành phải ôm y.

Tắm sạch trong chốc lát sau đó Hạ Vân Phong lại đột nhiên nói muốn hút thuốc, Tần Diễm không để ý tới y, nhưng Hạ Vân Phong còn nói thêm vài lần, Tần Diễm lấy cái tẩu đã chuẩn bị tốt bên cạnh thay y châm thuốc.

Nhưng cái tẩu tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong chỉ nói không có khí lực hút.

“Ngươi như thế nào không hút?” Tần Diễm đỡ cái tẩu thúc giục Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong không thoải mái “Ân” hai tiếng, y ngậm thì chỉ ngậm, không có động tác khác. Tần Diễm rút tẩu bên môi Hạ Vân Phong ra, ngược lại đặt ở bên môi mình, bởi vì Hạ Vân Phong bất động rồi.

Tần Diễm có chút hối hận.

Hắn cảm thấy đêm nay không nên quản Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong so với trong tưởng tượng của hắn phiền toái rất nhiều. Tần Diễm ngậm một ngụm thuốc ở miệng, hắn không có hút vào mà chính là ngậm lại……

Tần Diễm tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, theo Hạ Vân Phong chậm rãi hấp khí kia, mây khói lượn lờ, Hạ Vân Phong chậm rì rì hút vào trong phổi.

Hai người nghiêng đầu rất nhẹ, đôi môi như có như không tách rời, vẫn duy trì khoảng cách như gần như xa. Tần Diễm cứ như vậy mớm y hút thuốc, sương khói kia giữa đôi môi ái muội lượn lờ lẫn nhau đầu lưỡi ướt mềm…… “Còn chưa đủ?” Tần Diễm hỏi y.

“Lại đến một chút.” Hạ Vân Phong hút một ngụm rất lớn, thực phấn khích, quả thực tất cả đều là thoải mái rồi……

Đêm nay Tần Diễm đem y uy đến “Ăn no” mới thôi, Hạ Vân Phong là vài ngày sau mới biết được buổi tối hôm nay là Tần Diễm thay y tắm rửa, ôm y trở về ngủ, nhưng Tần Diễm cũng không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.

Bất quá trên thực tế quan hệ phụ tử của Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm tiến bộ vượt bậc, Hạ Vân Phong cũng không biết vì sao mấy ngày nay Tần Diễm mỗi ngày lúc trở về đều mua thức ăn khuya cho y.

Mỗi lần Tần Diễm về nhà, Hạ Vân Phong nhìn thấy trên tay hắn có gì đó, y đều đã miễn cưỡng hỏi:“Lại mua cho ta thức ăn khuya?” Đương nhiên trong lòng y là thật cao hứng.

“Đồ còn thừa.” Tần Diễm mỗi lần đều là trả lời như vậy.

Nhưng vô luận là vịt quay, hay là cháo thanh đạm đều nóng hổi, vừa thấy đã biết là cố ý mua……

Hơn nữa.

Mỗi đêm thời điểm Hạ Vân Phong xem TV, hắn đều ngồi ở bên cạnh, còn cứng rắn muốn cùng Hạ Vân Phong chen ở cùng một ghế mát xa (=..=), mỗi lần Hạ Vân Phong hỏi hắn nóng hay không nóng, hắn cũng không để ý tới Hạ Vân Phong.

Có đôi khi thật sự bị Hạ Vân Phong hỏi thực phiền, hắn mới có thể bất mãn ra tiếng: “Ta hôm nay mệt chết đi, muốn ngồi ghế mát xa, bằng không ngươi thay ta mát xa cũng như nhau.”

“Trong phòng ngươi có giường mát xa.” Hạ Vân Phong mỗi lần đều nhắc nhở hắn như vậy.

Nhưng Tần Diễm mỗi lần đều rõ ràng trả lời: “Hỏng rồi. (thật sao =..=)”

Nếu Hạ Vân Phong còn muốn nói chuyện, Tần Diễm liền rõ ràng ôm y trực tiếp ngủ (=..=), như vậy Hạ Vân Phong cũng đi không được, Tần Diễm cũng sẽ không cần trả lời vấn đề của y……

Gần đây mỗi đêm vào thời điểm Hạ Vân Phong tắm rửa, Tần Diễm đều phải tiến vào. (=..=)

Không phải tiến vào súc miệng, chính là tiến vào cùng y cùng nhau tắm rửa.

Mỗi lần Hạ Vân Phong hỏi hắn vì sao không ở trong phòng mình tắm rửa, vì sao không ở trong phòng mình súc miệng, hắn đều có trăm ngàn loại lý do. (luật sư mà, lưỡi nó ko xương =..=)

Không phải là vòi sen hỏng rồi, chính là máy nước nóng hỏng rồi.

Hạ Vân Phong cũng không truy vấn nữa, y cảm thấy Tần Diễm gần đây đại bộ phận thời gian đều ở nhà, thời điểm y cùng Tần Diễm nói chuyện, Tần Diễm cũng đại bộ phận sẽ trả lời.

Tần Diễm so với trước kia đối y thân thiết gần gũi hơn một chút, này cũng là hiện tượng tốt, mà bởi vì Hạ Đông tạm rời cương vị công tác, văn kiện công ty Hạ Vân Phong buổi tối đều là Tần Diễm sẽ giúp y đọc.

Đương nhiên ký tên mấy cái này đều là Hạ Vân Phong tự mình ký.

Tần Diễm không thể chịu đựng được Hạ Vân Phong không biết viết tên nhi tử mình, hắn còn cố ý dành thời gian dạy Hạ Vân Phong viết tên của mấy nhi tử, nhưng Hạ Vân Phong cho tới bây giờ chưa viết bao giờ nên viết không tốt.

Hạ Vân Phong phát hiện bình thường Tần Diễm thực không kiên nhẫn, kỳ thật ở thời điểm khác, vẫn là thực kiên nhẫn……

Chiều hôm đó, Hạ Vân Phong đang tự hỏi đêm nay thay Tần Diễm hầm thuốc bổ gì thì tốt, điện thoại trong nhà liền vang lên. Y tưởng nhi tử gọi trở về, nhưng trong điện thoại vang lên âm thanh cười lạnh quỷ dị kia, y thế này mới nhớ tới, người này còn tồn tại.

“Ta tặng ngươi ‘Quà’.” Đối phương lần này thực trực tiếp.

Hạ Vân Phong trầm mặc.

“Ta gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian chơi với ngươi.”

“……”

“Cho ngươi tịch mịch rồi.” Đối phương cười lạnh.

“……”

“Cho nên lần này đưa ngươi quà xem như bồi thường.” Đối phương ở đầu kia điện thoại hôn y một chút, cười đến thực quỷ dị.

“Không cần.”

“Đồ ta đã muốn đặt ở ngoài cửa rồi.” Đối phương tựa hồ không muốn cùng y nhiều lời nữa, cuối cùng nói một câu, “Hy vọng ngươi sẽ thích.” Đối phương nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Vân Phong thong thả mở cửa lớn.

Y nhìn thấy bốn hòm lớn chỉnh tề bày ở dưới đất.

Y mở hòm ra, nhìn thấy bên trong từng cái hòm đều nằm một con mèo chết……

Mà trên người mấy con mèo chết kia, còn phân biệt viết tên bốn nhi tử của y……

Người kia là ám chỉ với y.

Sẽ đối với con y ra tay……

Hạ Vân Phong lập tức liền nhíu mày……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện