Dụ Tội

Chương 174: H



Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Thích vô cùng.

Y chính là thích địa thế nơi này, bốn phía đều được nhìn bao quát toàn bộ địa hình Bắc khu, Hạ Vân Phong vốn tính chờ đến lúc nhi tử kết hôn đem mua căn nhà cách vách này. Nếu ai kết hôn trước, y đem phòng ở cho người đó ở trước, như vậy người một nhà ở cùng một chỗ sẽ náo nhiệt hơn. ( sau cả lũ ở chung với bác bác đỡ tốn tiền mua ha ngoáy mũi)

Thế này thì tốt rồi.

Hoằng Dạ thay y mua, y cũng ít tốn một phần tâm, hơn nữa không cần phải nói cũng biết, mấy trang trí này đều là cái y thích, hơn nữa cùng ngôi nhà Ngao Dương bên này cơ bản giống nhau……

“Qua hai ngày nữa ta sai người làm một con đường ở chỗ này, như vậy khi nào ngươi nhớ tới, liền trực tiếp lại đây là được.” Hoằng Dạ ôm y chỉ chỉ song sắt lan can bên cạnh.

Hạ Vân Phong chậm rãi gật đầu, y tiếp nhận bình tưới nước trong tay Hoằng Dạ, không chút hoang mang thay Hoằng Dạ tưới hoa: “Ân, ta đây nếu rảnh, sẽ đến bên kia cùng ngươi.”

“Là ta cùng ngươi.” Hoằng Dạ ôm y, tiến đến bên môi y, gằn từng tiếng nói với Hạ Vân Phong, “Ta sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi.” Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……

Đôi mắt mê người kia của Hoằng Dạ dưới ánh trăng sáng ngời……

“Ngươi muốn hầu hạ ta như thế nào?” Hạ Vân Phong vẻ mặt lười biếng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, trên tay y vẫn duy trì một động tác, giọt nước kia chậm rãi tán ra ở trên cây.

Những giọt nước tinh tế chảy dài dần dần đã làm ươn ướt vạt áo Hạ Vân Phong……

“Ngươi muốn thế nào thì được cái đó.” Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong, hắn nghiêng đầu nhìn lại Hạ Vân Phong, “Đều tùy ngươi.” Đương nhiên nghĩ muốn tư thế gì cũng đều được. (=..=)

Hoằng Dạ đều được phụng bồi.

Hạ Vân Phong chính là im lặng nhìn nhi tử có sự nghiệp thành công, lại phi thường có hiểu biết của mình này, mà Hoằng Dạ cũng không nói nữa, cũng lẳng lặng nhìn y……

Vốn bọn họ có thể trải qua những ngày rất tốt, nhưng Ngao Dương thay đổi đánh vỡ tình thế, ngôi nhà vốn hài hòa này hiện tại cũng chia năm xẻ bảy (QT là: tứ phân ngũ liệt), bất quá hiện tại bọn họ có thể chậm rãi hàn gắn lại.

Hoằng Dạ hôn lên đôi môi Hạ Vân Phong, ở trong mắt hắn nam nhân Hạ Vân Phong này thành thục lại ổn trọng, hơn nữa phương thức xử lý sự tình của y trầm ổn bình tĩnh, đáng giá để hắn học tập.

Môi Hạ Vân Phong thực mềm mại, hơi hơi có chút nóng lên……

Hơi thở của Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà vững vàng, thản nhiên nhận nhi tử hôn môi, mà đối với Hạ Vân Phong mà nói, đôi môi Hoằng Dạ mang đến xúc cảm quen thuộc……

Mềm.

Nhiệt nhiệt.

Mùi nước hoa thản nhiên kia chiếm cứ hô hấp của Hạ Vân Phong, liền giống như muốn thẩm thấu vào máu của nam nhân, từng chút chút chiếm cứ ý thức của nam nhân thành thục này.

Đôi môi hai người gắt gao dán tại cùng nhau, đầu lưỡi mềm ướt, trơn mượt ái muội dây dưa, đôi môi ma sát, thần cánh hoa trằn trọc, đầu lưỡi uốn lượn phát ra âm thanh hôn môi vang dội hơn nữa.

Hoằng Dạ thật lâu không hôn y dĩ nhiên là phải hôn đủ mới bằng lòng buông tay, hai người cách lan can ủng hôn, hai tay Hoằng Dạ ôm thắt lưng cùng lưng y, gắt gao ôm……

Đôi môi đang không ngừng tạo áp lực, theo hơi thở Hạ Vân Phong tăng thêm, hắn cũng hôn đến càng ngày càng sâu, xúc cảm nóng ướt mềm mại kia làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy thực thoải mái.

Cùng Hoằng Dạ hôn môi là một loại hưởng thụ……

Bởi vì mỗi một lần Hoằng Dạ hôn y, y đều được cái gì cũng không làm, tùy ý hắn hôn nhưng lại có thể cảm giác được thoải mái, hơn nữa Hoằng Dạ cũng sẽ không yêu cầu y hôn lại.

Hơn nữa.

Hoằng Dạ biết có chừng có mực……

Xèo xèo – (=..= giống đang đổ bánh xèo)

Hoằng Dạ trằn trọc đầu, không chút hoang mang ôm sát Hạ Vân Phong, tinh tế nhấm nháp môi Hạ Vân Phong, hàm chứa đầu lưỡi y, nhẹ nhàng trêu chọc, mềm ướt mâu thuẫn khuấy đảo……

Hơi thở hai người giao hòa, hô hấp hơi nóng kia ở giữa môi hai người tản ra……

Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong buông lỏng cũng sắp rời hẳn ra, Hoằng Dạ thực thích hôn y như vậy, hôn xong rồi môi Hạ Vân Phong hơi hơi phiếm hồng nóng nóng, ánh sáng màu kia thực mê người.

“Muốn qua đây nhìn xem hay không?” Hoằng Dạ mời y đến bên này.

Nhưng mà…

“Ngươi vừa mới chuyển lại đây, trước nghỉ ngơi cho tốt.” Hạ Vân Phong cũng không hy vọng nhi tử mệt, y đương nhiên đi qua, bất quá không phải hiện tại, “Qua vài ngày chờ ngươi thu dọn bên kia xong, ta đi qua.”

Hoằng Dạ ôm y thật lâu, nói với y rất nhiều, hiện tại Hoằng Dạ đang thay công ty giải trí của bằng hữu làm stylist cho vài vị minh tinh nổi tiếng quốc tế, cho nên lưu lại có vẻ lâu.

Bởi vì Hoằng Dạ chuyển đến nên Hạ Vân Phong sẽ không nhàm chán, chính là Hạ Vân Phong không nghĩ tới ngày hôm sau Hoằng Dạ sai người mở một cửa ngay tại trong viện, hai bên trực tiếp liền thông nhau.

Chuyện Hoằng Dạ chuyển đến, tối hôm qua Ngao Dương đã biết, bất quá cũng chưa nói cái gì. Hoằng Dạ sai người đem lan can sân hủy đi, Ngao Dương cũng chưa nói cái gì……

Hạ Vân Phong cũng biết, này xem như Ngao Dương cho y cái không gian, Ngao Dương mặc kệ việc này, Ngao Dương chỉ cần y hỗ trợ ổn định công ty, đến khi hắn trở thành quý nhân ở Bắc khu.

Ngao Dương muốn mở rộng mạng lưới quan hệ khổng lồ, Hạ Vân Phong không biết hắn muốn mạng lưới lớn như vậy đến tột cùng là muốn làm cái gì……

Bất quá.

Nếu Ngao Dương là con của y, y cũng sẽ không keo kiệt, sẽ đáp ứng. Huống chi Ngao Dương cũng coi như đứa có bản lĩnh trong số mấy nhi tử, tuổi còn trẻ còn có can đảm nuốt Bắc đường cùng công ty của y, Hạ Vân Phong lúc ở độ tuổi này của Ngao Dương, còn chưa có bản lĩnh ngồi ổn vị trí Bắc đường, còn chưa bắt đầu phát triển công ty.

Ngao Dương bình thường cũng không cần tự mình đi, ban ngày đại bộ phận thời gian Ngao Dương đều là ở nhà, nhưng thường xuyên đều có người gọi điện đến để báo cáo tình hình.

Bất quá buổi tối Ngao Dương thường xuyên đi ra ngoài tiêu khiển, cũng không mang theo Hạ Vân Phong, mà mỗi lần hắn trở về Hạ Vân Phong đều được ngửi được trên người hắn có mùi nước hoa nữ nhân.

Hạ Vân Phong cũng không quản, bởi vì lão bà Ngao Dương cũng không hỏi, hai ngày này Hạ Vân Phong mang theo Ngao Dương đi gặp hai vị lão bản có uy tín có danh dự ở Bắc khu, bất quá Ngao Dương không quá vừa lòng.

Lúc trở về còn phát giận: “Cái loại lão bản mấy công ty nhỏ này, ngươi giới thiệu cho ta làm cái gì, ngươi ý định chọc ta chơi?” Hắn bất mãn, ném áo khoác liền lên lầu.

Hạ Vân Phong lại thật ra không tức giận, ngược lại đi theo hắn lên lầu, rất kiên nhẫn lười biếng nói với nhi tử: “Công ty nhỏ cũng là công ty, ngươi kết bạn thêm với những người này, liền thêm bằng hữu, cũng liền thêm một con đường.”

Bởi vì trong nhà có thêm một nữ nhân, Hạ Vân Phong không quá thích, Ngao Dương tựa hồ cũng nhận thấy được Hạ Vân Phong không quá cao hứng, hơn nữa Lạc Thanh Nghiên ở Đông khu đi làm, mỗi ngày qua lại tiêu sái như vậy không có tiện vì vậy Ngao Dương bảo nàng chuyển đến Đông khu ở, mà Ngao Dương đương nhiên là muốn trở về bồi lão bà, cũng đi theo chuyển về……

Căn nhà này vẫn là một mình Hạ Vân Phong trụ.

Bất quá phòng Ngao Dương vẫn để đó, mỗi tuần Ngao Dương không định kỳ sẽ về đến vài lần, có đôi khi chính là ăn một bữa cơm, có đôi khi chính là ngồi một lát, rất ít ở trong này ngủ lại.

Bất quá mỗi lần đến đều là buổi tối, Hạ Vân Phong đều ngửi được đủ loại nước hoa nữ nhân trên người hắn, mỗi một lần hương vị cũng không giống nhau, y vốn không nghĩ hỏi……

Nhưng xuất phát từ sự quan tâm đối với nhi tử, y vẫn là mở miệng nhắc nhở Ngao Dương: “Ngươi muốn tắm rửa xong rồi về hay không?” Y một bên dựa vào ghế mát xa chậm rãi hút thuốc, một bên chậm rì rì nhìn TV.

Y không có nhìn Ngao Dương.

Hôm nay lúc Ngao Dương trở về mặc đặc biệt soái khí giống như trước đây, bất quá không có giống trước kia cùng y chào hỏi, cũng không có hướng y tác cầu hôn thân.

Bên ngoài mưa rơi, trên quần áo hắn có chút ướt át, còn lại nhiễm mùi nước hoa nữ nhân, hắn ngồi ở trên sô pha bên cạnh Hạ Vân Phong, uống canh nhân sâm Hạ Vân Phong bảo người hầu hầm.

Hạ Vân Phong thấy Ngao Dương không trả lời y, y lại thong thả lập lại một lần, Ngao Dương uống xong canh sau mới tựa vào trên sô pha đối diện, hèn mọn đánh giá nam nhân lười biếng……

Ngao Dương phi thường chán ghét Hạ Vân Phong, hắn cảm thấy nam nhân này không biết xấu hổ đến cực điểm, chẳng những câu dẫn nhi tử mình làm cái loại sự này, còn lại luôn nói lão bà hắn váy ngắn, ở nhà không mặc nội y, cũng không thích mặc quần áo ngủ, còn luôn một bộ dáng phải chết không sống, yêu cầu lại nhiều, xảo quyệt, lại không tốt……

“Ngươi quản ta?” Ngao Dương bất mãn “ hừ” hai tiếng, lỗ mãng tỏ vẻ đối Hạ Vân Phong khinh thường, nhìn thấy Hạ Vân Phong còn muốn nói, hắn không kiên nhẫn nữa, “Nhiều năm như vậy ngươi cũng chưa quản qua ta, hiện tại đến quản ta, giả cái gì người tốt, ta tắm hay không tắm là chuyện của ta, liên quan ngươi chuyện gì, không cần ngươi giả hảo tâm.”

Ngao Dương đối với y có hiểu lầm y cũng không muốn giải thích rõ ràng.

Hạ Vân Phong cuối cùng cũng chỉ là miễn cưỡng nói một câu: “Trên người ngươi có mùi nước hoa nữ nhân.” Y cũng không nhìn Ngao Dương, liền xem TV……

Nhưng Ngao Dương cũng không nói chuyện nữa.

Một lát sau mới lên lầu đi tắm rửa, bất quá Ngao Dương hôm nay tựa hồ không tính đi, hắn tắm xong sau đã mặc áo ngủ xuống dưới, hắn trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, ngồi ở ghế mát xa dành cho hai người rộng thùng thình kia.

“Đêm nay không đi?” Hạ Vân Phong nằm ở ghế mát xa nhìn hắn, khóe môi y có sương khói thản nhiên tràn ra, “Ngươi không quay về cùng lão bà, ở tại chỗ này làm cái gì.”

Ngao Dương không tính đi, hắn nhu nhu đầu tóc mềm mại, lãnh đạm nói với Hạ Vân Phong: “Thanh Thanh mang thai rồi.” Cho nên mới bảo Lạc Thanh Nghiên quay về Đông khu trụ, bên kia an toàn, hơn nữa không bị Hạ Vân Phong quấy rầy.

Động tác hút thuốc của Hạ Vân Phong ngừng lại, ánh mắt trầm thấp của y dừng ở trên mặt Ngao Dương: “Ý của ngươi là, ta cũng sắp ôm cháu nội rồi?” Y chậm rãi ngồi dậy, áo ngủ ở bả vai đều lộ ra ngoài, y cũng không có tâm tư đi sửa sang lại, y đang chờ đợi Ngao Dương cho đáp án.

Ngao Dương gật đầu.

Hạ Vân Phong tự nhiên là cao hứng, y không hút thuốc lá nữa, y đứng lên đi dâng hương. Thật sự là tổ tiên hiển linh, Hạ gia của y rốt cục có hậu rồi, Ngao Dương cũng coi như cho y một kinh hỉ.

Hạ Vân Phong dâng hương xong vừa mới xoay người liền nhìn tháy Ngao Dương đứng ở phía sau y, trực tiếp đưa y để ở trên tường: “Trong mấy nhi tử của ngươi vẫn là ta có bản lĩnh nhất, chẳng những có thể thay ngươi quản lý công ty, quản lý Bắc đường, còn thay ngươi để lại hương khói.”

Hắn đang cười nhạo Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong không có thừa nhận, nhưng lại không có phủ nhận, Ngao Dương thật là có chút bản lĩnh.

Một lát sau.

Hạ Vân Phong còn giật giật môi: “Ngươi là thực có khả năng.” Y cũng không có keo kiệt khích lệ nhi tử mình, cảm giác được thân thể Ngao Dương gần sát y, y nhìn chằm chằm Ngao Dương.

“Vậy muốn thưởng cho ta như thế nào?” cả người Ngao Dương đều ngăn chận y, hắn đột nhiên duỗi tay đỡ thắt lưng Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Ngao Dương, y để hai tay ở ngực Ngao Dương, không cho Ngao Dương tiến gần y thêm chút nữa: “Ngày mai mang ngươi đi gặp lão đại Tây khu.”

“Ta muốn gặp lãnh đạo Bắc khu, Bắc khu hiện tại ai định đoạt?” Ngao Dương đè nặng y, không cho y lộn xộn. Hắn muốn trước cầm chắc Bắc khu, hắn đối Tây khu không có gì hứng thú……

Bắc khu hiện tại ai định đoạt……

Hạ Vân Phong còn thật sự nhìn chăm chú vẻ mặt lạnh như băng của Ngao Dương, mặt hai người dựa vào thật sự rất gần, Hạ Vân Phong khi nói chuyện, hơi thở nhiệt nhiệt kia có thể nhiễm ướt môi Ngao Dương: “Đương nhiên là ngươi định đoạt.”

Ngao Dương trầm mặc xiết chặt thắt lưng y, ý bảo y tiếp tục.

Hai mắt Hạ Vân Phong lộ ra mấy phần ủ rũ, đáy mắt y ẩn hàm thâm ý nhìn chăm chú hắn: “Chẳng lẽ, ngươi cho là vẫn là lão đại Bắc đường ta đây định đoạt?”

“Tốt lắm.” Ngao Dương buông lỏng Hạ Vân Phong ra, ngay tại lúc Hạ Vân Phong còn muốn chạy, Ngao Dương đè lại y, “Vậy giúp ta tả hỏa. (= dập lửa)” Hắn mãnh liệt ngăn chặn đôi môi Hạ Vân Phong……

Hắn hành động bất thình lình làm cho Hạ Vân Phong có chút trở tay không kịp, hai tay của y bị Ngao Dương nắm ở trên đỉnh đầu, Ngao Dương một bàn tay khóa hai tay Hạ Vân Phong, một bàn tay cởi bỏ áo ngủ của Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong từ thủy tới chung đều là tư thái lười biếng kia, y cảm giác được trên người chợt lạnh, y nghĩ đẩy Ngao Dương ra, nhưng lại bị ngăn chặn, khí lực Ngao Dương lớn đến kinh người.

“Không cần lộn xộn.” Ngao Dương cảnh cáo y, đem y đặt ở trước bàn thờ dâng hương, trước đó Hạ Vân Phong vừa dâng hương, còn chưa có cháy hết, mùi hương kia tràn ngập ở bốn phía.

“Ta là lão ba ngươi, ngươi buông.” Hạ Vân Phong lười biếng nhắc nhở hắn giữa lúc bị Ngao Dương ngăn chặn đôi môi vài lần, Ngao Dương hôn tuyệt không ôn nhu, thực mãnh liệt……

Tê —

Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong bị Ngao Dương trực tiếp kéo ra, Hạ Vân Phong nhất thời cảm giác được cảm giác mát lạnh đánh úp lại, vốn hôm nay Ngao Dương chỉ tính ngồi chốc lát rồi đi, ai bảo Hạ Vân Phong câu dẫn hắn……

“Ngươi là lão ba ta, kia thì thế nào, ta cũng không phải chưa chơi đùa ngươi.” một bàn tay Ngao Dương ngăn cản thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay giữ cái ót Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong phải nhận nụ hôn của hắn……

Hơn nữa nam nhân này vốn lười biếng, hắn chỉ cần hơi chút dùng sức liền hôn lên môi y, điều này làm cho Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong tựa hồ căn bản là không nghĩ phản kháng……

Hắn đã biết.

Nam nhân này liền thích bị người thượng, thích bị người kỵ, bằng không cũng sẽ không thừa dịp thời điểm hắn không ở nhà, đi qua nhà cách vách của Hoằng Dạ nơi đó, thuần túy là khiếm thao (= thiếu bị thao)……

Hơn nữa.

Vừa rồi hắn vốn muốn đi rồi, Hạ Vân Phong lại bảo hắn tắm rửa, còn nói cái gì trên người hắn có mùi nước hoa nữ nhân, nam nhân không biết xấu hổ này chính là muốn hắn ở tại chỗ này qua đêm. (Editor: =.,= tự kỷ nặng) (Beta: thật thì bạn cũng cảm thấy bác Phong có ý câu dẫn quá rõ ràng:v)

“Ngươi giả vờ cái gì, ngươi rõ ràng thực thích bị thượng, chúng ta cũng không phải chưa làm qua, trước kia mỗi ngày làm cũng không thấy ngươi nói không cần.” Ngao Dương thật muốn tát Hạ Vân Phong hai cái. Hắn ôm Hạ Vân Phong muốn lên lầu, nhưng Hạ Vân Phong lại dẫm phải áo ngủ nên trượt chân.

Hai người cùng nhau ngã ở trên cầu thang……

Trước kia mỗi ngày làm.

“Đó là ngươi hạ dược ta.” Hạ Vân Phong ngã ở trên cầu thang, áo ngủ trên người y bị Ngao Dương kéo rồi. Mặt y đối diện với Ngao Dương, khuỷu tay chống đỡ cầu thang, hai chân mở thật rộng……

Ở trong mắt Ngao Dương nam nhân này giống như đang ở mời hắn, hắn thuận thế bắt lấy đùi Hạ Vân Phong, dùng sức đem chân y mở ra, hắn lập tức liền nhìn thấy địa phương ánh sáng màu phấn phấn nộn nộn kia của Hạ Vân Phong……

“Ngươi đã nghĩ muốn như vậy, ta đây liền cho ngươi, xem ngươi suốt ngày còn hướng đại ca chạy đi đâu.” Ngao Dương dùng sức tách hai chân y ra, giữa hai chân Hạ Vân Phong nhìn không sót một cái gì, “Đại ca rất bận, cả ngày bay tới bay lui, có rất nhiều việc cần hoàn thành, hắn hẳn là cũng không thỏa mãn được người cơ khát như ngươi.”

“Ngươi câm miệng.” Hạ Vân Phong muốn tát hắn.

Nhưng cổ tay bị nắm chặt.

“Ta này làm đệ đệ, liền thay thế đại ca, uy ngươi ăn no.” Ngao Dương cảm giác được Hạ Vân Phong có ý đồ khép chân lại, nhưng hắn dùng lực nắm bắt đôi chân mềm dẻo của Hạ Vân Phong.

Nếu…

Đêm nay Hạ Vân Phong không đến trêu chọc hắn, hắn hiện tại có lẽ đang ở trong nhà mình ôm lão bà im lặng ngủ, nhưng nam nhân Hạ Vân Phong này quản cũng quá nhiều……

Hơn nữa, không có lúc nào là đều không câu dẫn hắn.

Ngoài miệng nói không cần, kỳ thật muốn đến đòi mạng, người như vậy, hắn thấy nhiều rồi. Càng là nói không cần, càng là muốn, càng là nói buông, càng là muốn bị nắm chặt hơn.

Càng là muốn hắn câm mồm, lại càng không nghĩ hắn câm mồm……

Loại tâm tính lạt mềm buộc chặt này, hắn thấy được nhiều lắm, hắn trước kia lúc ở biên cảnh, mấy nam nhân nữ nhân này không phải đều là như vậy ngoan ngoãn ở trên giường hắn sao……

Không nghĩ tới nam nhân Hạ Vân Phong này cũng đối với hắn tỏ thái độ này, một chút cũng không rõ ràng.

Điều này làm cho hắn càng phát ra khinh thường Hạ Vân Phong, hắn nói với Hạ Vân Phong: “Trước kia mỗi đêm lúc ta ôm ngươi, ngươi đều lãng ( lẳng lơ) vô cùng, vẫn nói không đủ không đủ, lại muốn, còn muốn……” Hắn nói một đống lớn từ ngữ hạ lưu, Hạ Vân Phong nge thấy hơi thở đều không xong, toàn thân ở dưới ánh mắt chăm chú của Ngao Dương nóng lên nóng lên.

Nóng quá.

Chân bị Ngao Dương nắm bắt nhu nhu.

Khuynh hướng cảm xúc mềm dẻo trên đùi y làm cho hai tay Ngao Dương phải dừng lại ở trên đùi y, bị nhi tử nhìn như vậy hơi thở Hạ Vân Phong liền biến nóng, địa phương bị Ngao Dương niết qua, cũng nóng lên.

Khuỷu tay Hạ Vân Phong miễn cưỡng chống cầu thang, thắt lưng y cũng nhẹ nhàng mà dựa vào cầu thang, bộ vị từ dưới thắt lưng đều lơ lửng, chân y gần như bị để ở ngực……

“Lão bà ngươi không thỏa mãn ngươi?” Hạ Vân Phong thong thả mở miệng, trừ bỏ đáy mắt có chút buồn ngủ ở ngoài, không có chút kinh hoảng, địa phương nào của y cũng đều bị Ngao Dương xem qua rồi.

“Là ngươi cơ khát, ta thỏa mãn ngươi, mọi người theo như nhu cầu, ngươi cũng không chịu thiệt.” Ngao Dương nói được cực kỳ tự nhiên, hắn đối Hạ Vân Phong không có gì hứng thú, bất quá nam nhân này không nên câu dẫn hắn. (=..= thần kinh, ko có hứng thú mà câu dẫn được ngươi?)

Dù sao là đưa lên cửa.

Không phải giả không cần.

Hắn buông lỏng chân Hạ Vân Phong ra, làm cho hai chân Hạ Vân Phong tự nhiên duỗi tới bên hông Ngao Dương, y lập tức liền cảm giác được địa phương hơi hơi nóng lên ở dưới bụng kia đang ép vào y……

Hạ Vân Phong hơi dùng chút sức chống đỡ bước hai bước ra sau này cố gắng cùng Ngao Dương rớt ra khoảng cách, Ngao Dương cũng liền nhìn y, trần như nhộng như vậy hướng lên cầu thang hoạt động.

Rất nhanh.

Hạ Vân Phong đã bị kéo lại, áo ngủ Ngao Dương rộng mở, quỳ gối trên cầu thang, hai tay đặt ở trên cầu thang tại đầu vai Hạ Vân Phong, đem cả người Hạ Vân Phong đều vây bên trong.

“Lại chạy à.” Ngao Dương cố ý khiêu khích y, hắn cảm giác được Hạ Vân Phong muốn đẩy hắn, hắn không nhẫn nại cảnh cáo nam nhân, “Ngươi động một lần nữa thử xem.”

Hạ Vân Phong bị hắn ép tới không thoải mái, chính là rất nhỏ chấn động, lúc này liền đã trúng một cái tát của Ngao Dương, cằm bị hung hăng nắm: “Cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, không biết xấu hổ. (đồ thần kinh ném đá)”

Đáy mắt Hạ Vân Phong tràn ra gợn sóng.

Ngao Dương……

“Thượng ngươi là cho ngươi mặt mũi, không cần cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi liền khai phòng.” Ngao Dương luôn rất kiên nhẫn, lại bị Hạ Vân Phong phản kháng thật sự không nhẫn nại được nữa.

Nhìn thấy bên má bị hắn tát đến phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong, Ngao Dương thống khoái nở nụ cười, hai bên trái phải phía trong hàm răng của hắn có ẩn hai khỏa răng nanh, không nhìn kỹ, rất khó nhìn ra.

Nhưng từ góc độ này Hạ Vân Phong có thể rõ ràng nhìn thấy, hiện tại Ngao Dương thoạt nhìn cực kỳ giống ác ma…… (=.,= ta cũng thấy za đó)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện