Dụ Tội
Chương 179
Cổ đông công ty không muốn tham gia hội nghị của ban giám đốc.
Loại vấn đề nhỏ này không cần Hạ Vân Phong tự mình đi giải quyết, cho nên khi y nghe thấy Tần Diễm nói như vậy Hạ Vân Phong cũng không có phản ứng gì, y cũng sẽ không đến công ty.
Nếu Ngao Dương có can đảm nuốt công ty y, thì phải có biện pháp tự mình giải quyết. (=.,= chính xác)
Quả nhiên.
Không đến hai ngày Hạ Vân Phong xem TV nhìn thấy đang truyền đi tin tức chủ tịch tập đoàn Hạ thị thu hồi cổ phần sở hữu công ty ở bên ngoài Hạ thị, toàn bộ cổ đông bị chủ tịch sa thải. Đây vốn là tranh chấp chủ tịch mà làm cho chứng khoánsuy thoái, cổ phiếu của Hạ thị sáng nay bắt đầu phiên giao dịch sau tiếp tục bùng nổ tăng điểm cao, so với lúc Hạ Vân Phong còn tại vị thì cổ phiếu cao gấp đôi.
Bất quá.
Chủ tịch Hạ thị thủy chung cũng không lộ diện.
Mấy ngày tiếp theo.
Hạ Vân Phong tìm người đến mát xa cho y……
Hạ Vân Phong nằm tựa trênghế mát xa, bán híp con ngươi, hưởng thụ nhân viên mát xa xoa bóp cho y, toàn bộ phía sau lưng của y bại lộ ở trong không khí, trên lưng thoa nhiều rượu thuốc.
Nhiệt nhiệt.
Nóng bỏng.
Có chút nóng, có chút ngứa, hơn nữa công phu trên tay của nhân viênmát xakia rất tốt, làm cho Hạ Vân Phong thoải mái đến mức muốn ngủ, Hạ Vân Phong dùng nhân viên mát xa này đã nhiều năm rồi.
“Vân gia, nghe nói nhi tử ngài đều đã trở lại, như thế nào không nhìn thấy người.” Nhân viên mát xa tựa hồ phát hiện chính mình lắm miệng cho nên cũng không dám tiếp tục hỏi, dù sao gia sự nhà Hạ Vân Phong không phải ai cũng đều được hỏi.
Bất quá.
Hôm nay Hạ Vân Phong tâm tình tựa hồ rất tốt, y lười biếng nói hai câu: “Bọn họ bình thường đều bề bộn nhiều việc.”
Hiện tại đã gần chín giờ tối, nhi tử đều còn chưa có trở về, bởi vì hôm nay là cuối tuần đương nhiên là đều muốn đi tiêu khiển, buổi tối y tự mình ăn cơm, đã thế còn kêu nhân viên mát xa lại đây.
Trong phòng.
Ánh sáng hơi tối.
Hạ Vân Phong không thích quá sáng, như vậy sẽ rất chói mắt, y buồn ngủ hưởng thụ nhân viên mát xa phục vụ, ấn đến coi như có lực, lực đạo cũng vừa vặn.
Trong không khí nổi lơ lửng hương vị rượu thuốc thản nhiên, bên cạnh ghế mát xa đặt một cái bàn nhỏ trang bị một số thứ, phía trên bày ra một ít dụng cụ giác hơi (search Google sẽ biết giác hơi là gì, ai xem Karate Kid có Thành Long đóng cũng biết =.,=).
Hạ Vân Phong ý bảo có thể hơ ống giác rồi.
Rất nhanh Hạ Vân Phong liền ngủ, khi y lại mở hai mắt ra, trước mắt xuất hiện một người là Ngao Dương.
Nó khi nào thì đến……
Hạ Vân Phong không ra tiếng, chính là nhìn Ngao Dương. Mới vài ngày không gặp mà thôi, y cảm thấy Ngao Dương nét mặt toả sáng, so với hai ngày trước càng thêm tinh thần, tâm tình đặc biệt hảo.
Hơn nữa.
Bộ dáng tựa hồ đang chuẩn bị đi ra ngoài ước hội, mặc kệ Ngao Dương mặc như thế nào, mặc cái gì, đường cong thân hình kia cùng khuôn mặt kia đều vĩnh viễn hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy.
“Như thế nào đến đây?” Hạ Vân Phong thấy Ngao Dương không nói lời nào, vẫn là mở miệng trước,“Mấy việc của ban giám đốc, ngươi không phải đều giải quyết xong rồi sao?” Y nói chuyện hữu khí vô lực.
Ngao Dương dựa vào sô pha, khuỷu tay chống ở tay vịn sô pha, ngón tay thon dài kia đặt ở bên môi: “Ta đến xem ngươi, làm sao vậy, ngươi là không phải thân thể không thoải mái?”
Hắn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, sau cổ cùng phía sau lưng và phần eo của Hạ Vân Phong, nơi nơi gắn đầy ống giác.
“Giảm hàn khí.” Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào ghế, nói chuyện rất nhẹ.
Bởi vì có người ngoài ở đây, Ngao Dương vẫn là duy trì hình tượng nhi tử hiếu thuận, không có đối Hạ Vân Phong lộ ra vẻ mặt quá mức chán ghét, cũng không có ác ngữ (= lời độc ác).
Ngao Dương đối đãi Hạ Vân Phong là phải xem tâm tình, hôm nay tâm tình hắn tốt tự nhiên đối với Hạ Vân Phong ôn hoà hơn một chút.
Hạ Vân Phong ra hiệu bảo nhân viên mát xa đi về trước, ống giác trên lưng y như thế này tự y sẽnhổ sau. Nhân viên mát xa kia mới vừa đi, Hạ Vân Phong liền nghiêng thân, cầm lấy cái tẩu……
Bắt đầu hút thuốc……
Y hút thật chậm, rũ mắt, nhìn chăm chú vào tàn thuốc ở phía trước,tia lửa kia chập chờn……
Ngao Dương tới ngồi lại đây.
Trực tiếp ngồi vào ghế mát xa của Hạ Vân Phong, vẫn vẻ mặt không thay đổi đánh giá Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong hôm nay mặc áo ngủ màu xanhđậm, áo màu xanh đen có thiết kế rất nhẹ nhàng làm nổi bật làn da trắng của Hạ Vân Phong, kiểu dáng áo ngủ kia nhìn qua cũng khá cổ, mặc trên người Hạ Vân Phong phi thường quyến rũ.
Áo ngủ trượt đến bên hông, cổ tay áo hơi mở, trong tay đỡ cái tẩu, cái tẩu tinh mỹ trên tay y cùng nhẫn phỉ thúy giá trị xa xỉ chiếu sáng lẫn nhau.
Ngón tay y thực trắng, trắng đến có chút bệnh trạng……
Ynửa nằm úp.
Vạt áo đã muốn vén từ chân y lên đến bên trên lộ ra đùi. Y một bên lười biếng hút thuốc một bên thong thả nháy mắt, rất chậm rất nhẹ…..
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Ngao Dương luôn luôn nhìn y.
Cho nên trước đó hắn vẫn không có đánh thức Hạ Vân Phong, hơn nữa hắn đến đây gần hai giờ rồi……
Vốn là nghĩ đến khoe ra một chút chuyện của Hạ thị, nhưng sau đó Hạ Vân Phong lại mở miệng hỏi hắn trước, điều này làm cho hắn ma xui quỷ khiến sửa miệng lại, bất quá hiện tại hắn muốn làm chút gìđó khác.
Thật sự là người nhờ vào ăn mặc, Hạ Vân Phong thay đổi một thân quần áo, hiệu quả không quá giống nhau, hơn nữa màu xanh đen này càng thích hợp Hạ Vân Phong.
Ngao Dương thong thả đè sát vào y, nhìn thấy y chậm rãi nâng mắt lên liền mở miệng: “Áo ngủ này mua ở đâu?” giọng hắn rõ ràng chậm lại một chút.
“Đẹp không?” Hạ Vân Phong hỏi lại hắn.
Ngao Dương đánh giá y, gật đầu “Đẹp.”. Hai mắt Ngao Dương gắt gao theo dõi y……
Y cảm giác được hơi thở Ngao Dương cách y rất gần, cũng cảm giác được tay Ngao Dương đang ở vuốt ve chân y, y nhợt nhạt rút một ngụm thuốc: “Là đại ca ngươi tự tay làm cho ta.”
Là quàHoằng Dạ đưa cho y……
Y rất thích.
Động tác trên tay Ngao Dương lúc này liền dừng lại, Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn, lại nghe thấy Ngao Dương nói một câu: “Đại ca đối với ngươi thật tốt.”
Vẻ mặt Ngao Dương vẫn như trước không đổi nhìn nam nhân hút thuốc.
“Ừ.” Hạ Vân Phong lên tiếng trả lời.
Hoằng Dạ so với Ngao Dương đối với ytốt hơn, đồng dạng đều là nhi tử, nhưng tính cách lại kém xa vạn dặm……
Lúc này.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương đang cởi cúc áocổ áo, y cũng liền cứ như vậy trầm định nhìn chăm chú vào Ngao Dương: “Ngươi hôm nay đến là vì cái này? ” Y lười biếng hỏi.
Ngao Dương nhíu mi một chút.
Cái nào?
Hắn không rõ Hạ Vân Phong đang nói cái gì, nhưng khi cởi đến cúcáo thứ ba, hắn mới trì độn lý giải ý tứ của Hạ Vân Phong, ý Hạ Vân Phong nói là……
Cái kia……
Hắn không có trả lời, hắn chính là cảm thấy nóng, muốn cởi bỏ cúc áo cho mát mẻ, nhưng Hạ Vân Phong lại miễn cưỡng mở miệng: “Ngươi ở nhà, lão bà ngươi không thỏa mãn ngươi?
“Đều nói rồi, đã mang thai.” Ngao Dương nhắc nhở y.
Hạ Vân Phong không nói, y chính là lười biếng nhìn Ngao Dương, mà Ngao Dương vốn không có cái ý tứ kia, ai biết Hạ Vân Phong thế nhưng chủ động hỏi hắn.
Hắn thực hoài nghi nam nhân này có phải cố ý hay không……
Tay cởi bỏ cúc áokia của Ngao Dương, nắm thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong, áo ngủ mềm mại kia thực trơn nhẫn, làm cho hắn không tự chủ sờ soạng hai cái, động tác này rất nhỏ……
Thật giống như đang……
Âu yếm……
Ngao Dương vẻ mặt không đổi, hắn nói thập phần tự nhiên: “Hơn nữa, lão bà của ta so với ngươi không phóng khoáng như vậy.” Liền ngay cả Hạ Vân Phong cũng không biết, lời này củaNgao Dương là ý tứ gì.
Là đang ở cười nhạo y.
Hay là thiệt tình cảm thấy y không tồi……
Ngao Dương tiếp tục nói: “Cũng so với ngươi không chủ động như vậy.” Hắn nhìn Hạ Vân Phong, quan sát đến biểu tình của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong chính là trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn.
“Càng thêm không so với ngươi……” Ngao Dương vừa nói vừa tới gần Hạ Vân Phong, hắn cố ý thấp giọng tha dài âm điệu, chậm rãi phun ra một chữ cuối cùng, “Lãng……”
Hạ Vân Phong có cảm giác như bị tát một cái tát.
Chẳng lẽ.
Y là phụ thân, ở trong mắt Ngao Dương, cũng chỉ có điểm ấy ấn tượng……
Nhưng Ngao Dương nhìn thấy Hạ Vân Phong hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ không nghĩ nhìn hắn, đôi môi hắn thuận thế để ở trên gương mặt hơi lạnh kia của Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà chậm rãi chạm một chút……
Hạ Vân Phong tuy rằng không nhúc nhích nhưng đôi môi y khép kín, chứng tỏ y cũng không phải không có cảm giác được……
“Buổi tối cuối tuần, ngươi đi đến tửu lâu, ta có bằng hữu muốn giới thiệu cho ngươi nhận thức.” Ngao Dương mở miệng nói chính sự nhưng tay vẫn là đặt ở trên lưng Hạ Vân Phong.
“ Được.” Hạ Vân Phong hỏi cũng không hỏi đã đáp ứng.
Ngao Dương giới thiệu bằng hữu cho y.
Y đương nhiên muốn đi.
Dù sao nói như thế nào, Ngao Dương thủy chung đều vẫn là nhi tử của y……
Không nghĩ tới Hạ Vân Phong sảng khoái đáp ứng như vậy, Ngao Dương lại nhìn ythản nhiên như vậy, cũng là hứng thú đến đây: “Ngươi không sợ ta đem ngươi bán? (>x<! ngươi dám?)” quần áo kia rất thư thái thế cho nên Ngao Dương nhu nhu sờ soạng Hạ Vân Phong vài cái. Hạ Vân Phong trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn, từ chối cho ý kiến sau đó hút thuốc. Y không rõ. Không rõ Ngao Dương suy nghĩ cái gì. “Về sau khi nào ta đến, không cần hút thuốc.” Ngao Dương ôm y. trong lời nói của Ngao Dương làm cho y có loại cảm giác, nhi tử tựa hồ là quan tâm y...... Cỗ hương vị trên người của Ngao Dương rất quen thuộc, Hạ Vân Phong tuy rằng không có trả lời nhưng ngón tay y giật giật rất khẽ, tựa hồ là muốn tạm thời buông cái tẩu. Nhưng mà rất nhanh...
Lời Ngao Dương nói liền dập nát ý tưởng y: “Ta chán ghét cùng người miệng đầy mùi thuốc lá nói chuyện.” Hắn thực chán ghét người khác hút thuốc, liền ngay cả những người bên cạnh hắn, cũng không ở trước mặt hắn hút thuốc. Trên lưng Hạ Vân Phong còn gắn ống giác, Ngao Dương cũng không có ý tứ thay y nhổ ra, chính là một bàn tay xoa mấy cái ống này, chậm rãi nhu lộng hai cái...... Hắn lập tức chợt nghe thấy Hạ Vân Phong hút không khí. “Ngươi thật là rất mẫn cảm.” Ngao Dương một bên chờ y, một bên xoa mấy ống này, nhìn thấy tay Hạ Vân Phong cũng dần dần biến mềm, hắn dán tại bên Hạ Vân Phong thấp giọng tỏ ý, “Còn có......” Còn có...... “Ngươi đêm nay rất thuận mắt.” Ngao Dương thấp giọng bổ sung xong, động tác hắn chậm rãinhu lộng ống giác, điều này làm cho toàn thân Hạ Vân Phong mất đi khí lực. Tiếng thủy tinh nhẹ nhàng va chạm cũng phá lệ thanh thúy...... Hạ Vân Phong cũng không biết Ngao Dương là lúc nào thì đi, y buồn ngủ hưởng thụ ghế mát xa xoa bóp. Y chính là mơ hồ nhớ rõ thời điểm Ngao Dương đi tựa hồ còn nhắc nhở y cuối tuần nhất định phải đi. Ngao Dương đi không bao lâu, Tần Diễm đã trở lại. Tần Diễm hôm nay trở về đặc biệt trễ, còn uống rượu xong mới trở về, khẳng định lại là thắng kiện, nhưng hắn uống không nhiều lắm vẫn phi thường thanh tỉnh, hắn vừa mới tiến vào cửa, liền nhìn thấy trên lưng Hạ Vân Phong gắn đầy ống giác, thoải mái nằm úp hưởng thụ mát xa. Đêm nay. Lão ba hắn, với thân quần áo này, mặc đúng là mê người...... (=..= lại bị câu dẫn rồi)
Tần Diễm vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trên bàn đặt một ít thuốc bổ dưỡng thượng đẳng, hắn cầm lấy xem xem ︰“Mấy thứ này là ai đem đến, nghe nói thương hiệu này rất khó mua được.” “......” “Hàng biên cảnh.” Tần Diễm khá hiểu biết hàng. Hạ Vân Phong thế này mới phát hiện mấy thứ trên bàn, hình như là vừa rồi Ngao Dương đem đến, không cầm đi...... Là...... Ngao Dương cho y sao...... Hạ Vân Phong cũng không quá xác định, sai người hầu đem mấy thuốc bổ này cất đi. “Vân gia, không hầm sao?” Người hầu thật cẩn thận hỏi, dù sao Hạ Vân Phong thường thường đều phải hầmthuốc bổ cho nhi tử, có đôi khi chính mình cũng sẽ ăn một ít...... “Không cần, trước cất.” Hạ Vân Phong một bên bảo người hầu đi xuống làm việc, một bên giật giật cái tẩu, ý bảo Tần Diễm lại đây,“Thay ta đem ống giác nhổ đi.” Tần Diễm ngồi xuống phía sau y, thay y rút ra. Trên làn da thật trắng của Hạ Vân Phong hiện ra từng điểm từng điểmấn ký ô hồng, ở sau cổ, trên lưng, cùng với trên thắt lưng y, một đám ấn ký màu sắc bắt mắt...... Trên quần áo Tần Diễm đều lây dính hương vị rượu thuốc, hương vị nàyđối với Tần Diễm mà nói ngửi thật không tốt. Tần Diễm đem ống giáclấy ra sau, liền chuẩn bị đứng dậy. Hạ Vân Phong gọi hắn lại: “Tần Diễm, ngươi ăn cơm chưa, chưa ăn cơm tasai người làm.” Y biết Tần Diễm có đôi khi ở bên ngoài tiêu khiển hoặc là xã giao đều chỉ lo uống rượu, sẽ không ở bên ngoài ăn cái gì. Như vậy rất hại thân. “Chưa ăn.” Tần Diễm lại ngồi trở lại bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, “Ta nghĩ ăn gì đó nhẹ chút, đêm nay trong nhà có hầm canh không?” “Có.” Hạ Vân Phong thong thả ngồi dậy, sai người hầu trong nhà đi chuẩn bị đồ ăn. Tần Diễm nói người hầu đem cơm đều đưa đến trong phòng hắn, mà Hạ Vân Phong cũng không nghĩ động nữa, y rõ ràng bảo Tần Diễm trực tiếp đem y ôm đi lên lầu, Tần Diễm tựa hồ thật không ngờ...... Hơi hơi trố mắt. Nhưng hắn cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng, nhưng Tần Diễm không có đi, mà là đem cửa khép hờ. “Ta đêm nay ở phòng ngươi ngủ.” Tần Diễm nói thực tự nhiên, bởi vì Hạ Vân Phong cũng biết hôm nay Hình Liệt tăng ca buổi tối không trở lại, cho nên y cũng gật đầu đáp ứng. Tần Diễm tắm rửa xong đi ra thì đồ ăn đã muốn đưa tới, Tần Diễm an vị ở bên giường ăn cơm, Tần Diễm mỗi ngày trở về đều nhất định sẽxem tin tức, cho nên...... Hạ Vân Phong hôm nay thay hắn chuyển kênh. Trước đó. Lúc Tần Diễm đem y đặt ở trên giường, lót ở dưới thân Hạ Vân Phong một cái khăn tắm lớn, bởi vì trên lưng Hạ Vân Phong bôi đầy rượu thuốc, để tránh dơ ga trải giường. Tay áo Tần Diễm đều bị vò nhăn nhúm cả, Tần Diễm cũng chỉ là nhíu mimột chút, chưa nói cái gì...... Lúc Tần Diễm ăn gì đều thực im lặng, cũng một bên xem TV, một bên ăn cơm...... Nhưng mà...... Hạ Vân Phong lại nằm ở trên giường, vẫn đều trầm mặc nhìn chăm chú vào Tần Diễm...... Hạ Vân Phong nghe không hiểu mấy ngoại ngữ nói trong TV này, chính là nhìn thấy Tần Diễm ngẫu nhiên nhíu mày, ngẫu nhiên không hờn giận, ngẫu nhiên mày giãn ra, ngẫu nhiên còn có thể cười...... Hạ Vân Phong tò mò: “Đang nói cái gì?” “Gần đây ngoại hối giảmmạnh.” Tần Diễm cũng mua không ít, hắn cũng không có giấu diếm Hạ Vân Phong,“Bất quá, ta cũng buôn bán lời không ít.” Hắn ngẫu nhiên sẽ thỉnh thoảng đầu tư. “Đồ ăn đêm nay ăn ngon không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, y chậm rãi xoay người. “Hương vị còn có thể.” Tần Diễm nghiêng đầu nhìn y, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hạ Vân Phong chính là thong thả tháo đai lưng, hơn nữa Hạ Vân Phong còn vẫn chậm rì rì theo dõi hắn...... (=..= đừng khiêu khích ca nga) Chương này ngọt a…(>w<)
Loại vấn đề nhỏ này không cần Hạ Vân Phong tự mình đi giải quyết, cho nên khi y nghe thấy Tần Diễm nói như vậy Hạ Vân Phong cũng không có phản ứng gì, y cũng sẽ không đến công ty.
Nếu Ngao Dương có can đảm nuốt công ty y, thì phải có biện pháp tự mình giải quyết. (=.,= chính xác)
Quả nhiên.
Không đến hai ngày Hạ Vân Phong xem TV nhìn thấy đang truyền đi tin tức chủ tịch tập đoàn Hạ thị thu hồi cổ phần sở hữu công ty ở bên ngoài Hạ thị, toàn bộ cổ đông bị chủ tịch sa thải. Đây vốn là tranh chấp chủ tịch mà làm cho chứng khoánsuy thoái, cổ phiếu của Hạ thị sáng nay bắt đầu phiên giao dịch sau tiếp tục bùng nổ tăng điểm cao, so với lúc Hạ Vân Phong còn tại vị thì cổ phiếu cao gấp đôi.
Bất quá.
Chủ tịch Hạ thị thủy chung cũng không lộ diện.
Mấy ngày tiếp theo.
Hạ Vân Phong tìm người đến mát xa cho y……
Hạ Vân Phong nằm tựa trênghế mát xa, bán híp con ngươi, hưởng thụ nhân viên mát xa xoa bóp cho y, toàn bộ phía sau lưng của y bại lộ ở trong không khí, trên lưng thoa nhiều rượu thuốc.
Nhiệt nhiệt.
Nóng bỏng.
Có chút nóng, có chút ngứa, hơn nữa công phu trên tay của nhân viênmát xakia rất tốt, làm cho Hạ Vân Phong thoải mái đến mức muốn ngủ, Hạ Vân Phong dùng nhân viên mát xa này đã nhiều năm rồi.
“Vân gia, nghe nói nhi tử ngài đều đã trở lại, như thế nào không nhìn thấy người.” Nhân viên mát xa tựa hồ phát hiện chính mình lắm miệng cho nên cũng không dám tiếp tục hỏi, dù sao gia sự nhà Hạ Vân Phong không phải ai cũng đều được hỏi.
Bất quá.
Hôm nay Hạ Vân Phong tâm tình tựa hồ rất tốt, y lười biếng nói hai câu: “Bọn họ bình thường đều bề bộn nhiều việc.”
Hiện tại đã gần chín giờ tối, nhi tử đều còn chưa có trở về, bởi vì hôm nay là cuối tuần đương nhiên là đều muốn đi tiêu khiển, buổi tối y tự mình ăn cơm, đã thế còn kêu nhân viên mát xa lại đây.
Trong phòng.
Ánh sáng hơi tối.
Hạ Vân Phong không thích quá sáng, như vậy sẽ rất chói mắt, y buồn ngủ hưởng thụ nhân viên mát xa phục vụ, ấn đến coi như có lực, lực đạo cũng vừa vặn.
Trong không khí nổi lơ lửng hương vị rượu thuốc thản nhiên, bên cạnh ghế mát xa đặt một cái bàn nhỏ trang bị một số thứ, phía trên bày ra một ít dụng cụ giác hơi (search Google sẽ biết giác hơi là gì, ai xem Karate Kid có Thành Long đóng cũng biết =.,=).
Hạ Vân Phong ý bảo có thể hơ ống giác rồi.
Rất nhanh Hạ Vân Phong liền ngủ, khi y lại mở hai mắt ra, trước mắt xuất hiện một người là Ngao Dương.
Nó khi nào thì đến……
Hạ Vân Phong không ra tiếng, chính là nhìn Ngao Dương. Mới vài ngày không gặp mà thôi, y cảm thấy Ngao Dương nét mặt toả sáng, so với hai ngày trước càng thêm tinh thần, tâm tình đặc biệt hảo.
Hơn nữa.
Bộ dáng tựa hồ đang chuẩn bị đi ra ngoài ước hội, mặc kệ Ngao Dương mặc như thế nào, mặc cái gì, đường cong thân hình kia cùng khuôn mặt kia đều vĩnh viễn hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy.
“Như thế nào đến đây?” Hạ Vân Phong thấy Ngao Dương không nói lời nào, vẫn là mở miệng trước,“Mấy việc của ban giám đốc, ngươi không phải đều giải quyết xong rồi sao?” Y nói chuyện hữu khí vô lực.
Ngao Dương dựa vào sô pha, khuỷu tay chống ở tay vịn sô pha, ngón tay thon dài kia đặt ở bên môi: “Ta đến xem ngươi, làm sao vậy, ngươi là không phải thân thể không thoải mái?”
Hắn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, sau cổ cùng phía sau lưng và phần eo của Hạ Vân Phong, nơi nơi gắn đầy ống giác.
“Giảm hàn khí.” Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào ghế, nói chuyện rất nhẹ.
Bởi vì có người ngoài ở đây, Ngao Dương vẫn là duy trì hình tượng nhi tử hiếu thuận, không có đối Hạ Vân Phong lộ ra vẻ mặt quá mức chán ghét, cũng không có ác ngữ (= lời độc ác).
Ngao Dương đối đãi Hạ Vân Phong là phải xem tâm tình, hôm nay tâm tình hắn tốt tự nhiên đối với Hạ Vân Phong ôn hoà hơn một chút.
Hạ Vân Phong ra hiệu bảo nhân viên mát xa đi về trước, ống giác trên lưng y như thế này tự y sẽnhổ sau. Nhân viên mát xa kia mới vừa đi, Hạ Vân Phong liền nghiêng thân, cầm lấy cái tẩu……
Bắt đầu hút thuốc……
Y hút thật chậm, rũ mắt, nhìn chăm chú vào tàn thuốc ở phía trước,tia lửa kia chập chờn……
Ngao Dương tới ngồi lại đây.
Trực tiếp ngồi vào ghế mát xa của Hạ Vân Phong, vẫn vẻ mặt không thay đổi đánh giá Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong hôm nay mặc áo ngủ màu xanhđậm, áo màu xanh đen có thiết kế rất nhẹ nhàng làm nổi bật làn da trắng của Hạ Vân Phong, kiểu dáng áo ngủ kia nhìn qua cũng khá cổ, mặc trên người Hạ Vân Phong phi thường quyến rũ.
Áo ngủ trượt đến bên hông, cổ tay áo hơi mở, trong tay đỡ cái tẩu, cái tẩu tinh mỹ trên tay y cùng nhẫn phỉ thúy giá trị xa xỉ chiếu sáng lẫn nhau.
Ngón tay y thực trắng, trắng đến có chút bệnh trạng……
Ynửa nằm úp.
Vạt áo đã muốn vén từ chân y lên đến bên trên lộ ra đùi. Y một bên lười biếng hút thuốc một bên thong thả nháy mắt, rất chậm rất nhẹ…..
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Ngao Dương luôn luôn nhìn y.
Cho nên trước đó hắn vẫn không có đánh thức Hạ Vân Phong, hơn nữa hắn đến đây gần hai giờ rồi……
Vốn là nghĩ đến khoe ra một chút chuyện của Hạ thị, nhưng sau đó Hạ Vân Phong lại mở miệng hỏi hắn trước, điều này làm cho hắn ma xui quỷ khiến sửa miệng lại, bất quá hiện tại hắn muốn làm chút gìđó khác.
Thật sự là người nhờ vào ăn mặc, Hạ Vân Phong thay đổi một thân quần áo, hiệu quả không quá giống nhau, hơn nữa màu xanh đen này càng thích hợp Hạ Vân Phong.
Ngao Dương thong thả đè sát vào y, nhìn thấy y chậm rãi nâng mắt lên liền mở miệng: “Áo ngủ này mua ở đâu?” giọng hắn rõ ràng chậm lại một chút.
“Đẹp không?” Hạ Vân Phong hỏi lại hắn.
Ngao Dương đánh giá y, gật đầu “Đẹp.”. Hai mắt Ngao Dương gắt gao theo dõi y……
Y cảm giác được hơi thở Ngao Dương cách y rất gần, cũng cảm giác được tay Ngao Dương đang ở vuốt ve chân y, y nhợt nhạt rút một ngụm thuốc: “Là đại ca ngươi tự tay làm cho ta.”
Là quàHoằng Dạ đưa cho y……
Y rất thích.
Động tác trên tay Ngao Dương lúc này liền dừng lại, Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn, lại nghe thấy Ngao Dương nói một câu: “Đại ca đối với ngươi thật tốt.”
Vẻ mặt Ngao Dương vẫn như trước không đổi nhìn nam nhân hút thuốc.
“Ừ.” Hạ Vân Phong lên tiếng trả lời.
Hoằng Dạ so với Ngao Dương đối với ytốt hơn, đồng dạng đều là nhi tử, nhưng tính cách lại kém xa vạn dặm……
Lúc này.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương đang cởi cúc áocổ áo, y cũng liền cứ như vậy trầm định nhìn chăm chú vào Ngao Dương: “Ngươi hôm nay đến là vì cái này? ” Y lười biếng hỏi.
Ngao Dương nhíu mi một chút.
Cái nào?
Hắn không rõ Hạ Vân Phong đang nói cái gì, nhưng khi cởi đến cúcáo thứ ba, hắn mới trì độn lý giải ý tứ của Hạ Vân Phong, ý Hạ Vân Phong nói là……
Cái kia……
Hắn không có trả lời, hắn chính là cảm thấy nóng, muốn cởi bỏ cúc áo cho mát mẻ, nhưng Hạ Vân Phong lại miễn cưỡng mở miệng: “Ngươi ở nhà, lão bà ngươi không thỏa mãn ngươi?
“Đều nói rồi, đã mang thai.” Ngao Dương nhắc nhở y.
Hạ Vân Phong không nói, y chính là lười biếng nhìn Ngao Dương, mà Ngao Dương vốn không có cái ý tứ kia, ai biết Hạ Vân Phong thế nhưng chủ động hỏi hắn.
Hắn thực hoài nghi nam nhân này có phải cố ý hay không……
Tay cởi bỏ cúc áokia của Ngao Dương, nắm thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong, áo ngủ mềm mại kia thực trơn nhẫn, làm cho hắn không tự chủ sờ soạng hai cái, động tác này rất nhỏ……
Thật giống như đang……
Âu yếm……
Ngao Dương vẻ mặt không đổi, hắn nói thập phần tự nhiên: “Hơn nữa, lão bà của ta so với ngươi không phóng khoáng như vậy.” Liền ngay cả Hạ Vân Phong cũng không biết, lời này củaNgao Dương là ý tứ gì.
Là đang ở cười nhạo y.
Hay là thiệt tình cảm thấy y không tồi……
Ngao Dương tiếp tục nói: “Cũng so với ngươi không chủ động như vậy.” Hắn nhìn Hạ Vân Phong, quan sát đến biểu tình của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong chính là trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn.
“Càng thêm không so với ngươi……” Ngao Dương vừa nói vừa tới gần Hạ Vân Phong, hắn cố ý thấp giọng tha dài âm điệu, chậm rãi phun ra một chữ cuối cùng, “Lãng……”
Hạ Vân Phong có cảm giác như bị tát một cái tát.
Chẳng lẽ.
Y là phụ thân, ở trong mắt Ngao Dương, cũng chỉ có điểm ấy ấn tượng……
Nhưng Ngao Dương nhìn thấy Hạ Vân Phong hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ không nghĩ nhìn hắn, đôi môi hắn thuận thế để ở trên gương mặt hơi lạnh kia của Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà chậm rãi chạm một chút……
Hạ Vân Phong tuy rằng không nhúc nhích nhưng đôi môi y khép kín, chứng tỏ y cũng không phải không có cảm giác được……
“Buổi tối cuối tuần, ngươi đi đến tửu lâu, ta có bằng hữu muốn giới thiệu cho ngươi nhận thức.” Ngao Dương mở miệng nói chính sự nhưng tay vẫn là đặt ở trên lưng Hạ Vân Phong.
“ Được.” Hạ Vân Phong hỏi cũng không hỏi đã đáp ứng.
Ngao Dương giới thiệu bằng hữu cho y.
Y đương nhiên muốn đi.
Dù sao nói như thế nào, Ngao Dương thủy chung đều vẫn là nhi tử của y……
Không nghĩ tới Hạ Vân Phong sảng khoái đáp ứng như vậy, Ngao Dương lại nhìn ythản nhiên như vậy, cũng là hứng thú đến đây: “Ngươi không sợ ta đem ngươi bán? (>x<! ngươi dám?)” quần áo kia rất thư thái thế cho nên Ngao Dương nhu nhu sờ soạng Hạ Vân Phong vài cái. Hạ Vân Phong trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn, từ chối cho ý kiến sau đó hút thuốc. Y không rõ. Không rõ Ngao Dương suy nghĩ cái gì. “Về sau khi nào ta đến, không cần hút thuốc.” Ngao Dương ôm y. trong lời nói của Ngao Dương làm cho y có loại cảm giác, nhi tử tựa hồ là quan tâm y...... Cỗ hương vị trên người của Ngao Dương rất quen thuộc, Hạ Vân Phong tuy rằng không có trả lời nhưng ngón tay y giật giật rất khẽ, tựa hồ là muốn tạm thời buông cái tẩu. Nhưng mà rất nhanh...
Lời Ngao Dương nói liền dập nát ý tưởng y: “Ta chán ghét cùng người miệng đầy mùi thuốc lá nói chuyện.” Hắn thực chán ghét người khác hút thuốc, liền ngay cả những người bên cạnh hắn, cũng không ở trước mặt hắn hút thuốc. Trên lưng Hạ Vân Phong còn gắn ống giác, Ngao Dương cũng không có ý tứ thay y nhổ ra, chính là một bàn tay xoa mấy cái ống này, chậm rãi nhu lộng hai cái...... Hắn lập tức chợt nghe thấy Hạ Vân Phong hút không khí. “Ngươi thật là rất mẫn cảm.” Ngao Dương một bên chờ y, một bên xoa mấy ống này, nhìn thấy tay Hạ Vân Phong cũng dần dần biến mềm, hắn dán tại bên Hạ Vân Phong thấp giọng tỏ ý, “Còn có......” Còn có...... “Ngươi đêm nay rất thuận mắt.” Ngao Dương thấp giọng bổ sung xong, động tác hắn chậm rãinhu lộng ống giác, điều này làm cho toàn thân Hạ Vân Phong mất đi khí lực. Tiếng thủy tinh nhẹ nhàng va chạm cũng phá lệ thanh thúy...... Hạ Vân Phong cũng không biết Ngao Dương là lúc nào thì đi, y buồn ngủ hưởng thụ ghế mát xa xoa bóp. Y chính là mơ hồ nhớ rõ thời điểm Ngao Dương đi tựa hồ còn nhắc nhở y cuối tuần nhất định phải đi. Ngao Dương đi không bao lâu, Tần Diễm đã trở lại. Tần Diễm hôm nay trở về đặc biệt trễ, còn uống rượu xong mới trở về, khẳng định lại là thắng kiện, nhưng hắn uống không nhiều lắm vẫn phi thường thanh tỉnh, hắn vừa mới tiến vào cửa, liền nhìn thấy trên lưng Hạ Vân Phong gắn đầy ống giác, thoải mái nằm úp hưởng thụ mát xa. Đêm nay. Lão ba hắn, với thân quần áo này, mặc đúng là mê người...... (=..= lại bị câu dẫn rồi)
Tần Diễm vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trên bàn đặt một ít thuốc bổ dưỡng thượng đẳng, hắn cầm lấy xem xem ︰“Mấy thứ này là ai đem đến, nghe nói thương hiệu này rất khó mua được.” “......” “Hàng biên cảnh.” Tần Diễm khá hiểu biết hàng. Hạ Vân Phong thế này mới phát hiện mấy thứ trên bàn, hình như là vừa rồi Ngao Dương đem đến, không cầm đi...... Là...... Ngao Dương cho y sao...... Hạ Vân Phong cũng không quá xác định, sai người hầu đem mấy thuốc bổ này cất đi. “Vân gia, không hầm sao?” Người hầu thật cẩn thận hỏi, dù sao Hạ Vân Phong thường thường đều phải hầmthuốc bổ cho nhi tử, có đôi khi chính mình cũng sẽ ăn một ít...... “Không cần, trước cất.” Hạ Vân Phong một bên bảo người hầu đi xuống làm việc, một bên giật giật cái tẩu, ý bảo Tần Diễm lại đây,“Thay ta đem ống giác nhổ đi.” Tần Diễm ngồi xuống phía sau y, thay y rút ra. Trên làn da thật trắng của Hạ Vân Phong hiện ra từng điểm từng điểmấn ký ô hồng, ở sau cổ, trên lưng, cùng với trên thắt lưng y, một đám ấn ký màu sắc bắt mắt...... Trên quần áo Tần Diễm đều lây dính hương vị rượu thuốc, hương vị nàyđối với Tần Diễm mà nói ngửi thật không tốt. Tần Diễm đem ống giáclấy ra sau, liền chuẩn bị đứng dậy. Hạ Vân Phong gọi hắn lại: “Tần Diễm, ngươi ăn cơm chưa, chưa ăn cơm tasai người làm.” Y biết Tần Diễm có đôi khi ở bên ngoài tiêu khiển hoặc là xã giao đều chỉ lo uống rượu, sẽ không ở bên ngoài ăn cái gì. Như vậy rất hại thân. “Chưa ăn.” Tần Diễm lại ngồi trở lại bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, “Ta nghĩ ăn gì đó nhẹ chút, đêm nay trong nhà có hầm canh không?” “Có.” Hạ Vân Phong thong thả ngồi dậy, sai người hầu trong nhà đi chuẩn bị đồ ăn. Tần Diễm nói người hầu đem cơm đều đưa đến trong phòng hắn, mà Hạ Vân Phong cũng không nghĩ động nữa, y rõ ràng bảo Tần Diễm trực tiếp đem y ôm đi lên lầu, Tần Diễm tựa hồ thật không ngờ...... Hơi hơi trố mắt. Nhưng hắn cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng, nhưng Tần Diễm không có đi, mà là đem cửa khép hờ. “Ta đêm nay ở phòng ngươi ngủ.” Tần Diễm nói thực tự nhiên, bởi vì Hạ Vân Phong cũng biết hôm nay Hình Liệt tăng ca buổi tối không trở lại, cho nên y cũng gật đầu đáp ứng. Tần Diễm tắm rửa xong đi ra thì đồ ăn đã muốn đưa tới, Tần Diễm an vị ở bên giường ăn cơm, Tần Diễm mỗi ngày trở về đều nhất định sẽxem tin tức, cho nên...... Hạ Vân Phong hôm nay thay hắn chuyển kênh. Trước đó. Lúc Tần Diễm đem y đặt ở trên giường, lót ở dưới thân Hạ Vân Phong một cái khăn tắm lớn, bởi vì trên lưng Hạ Vân Phong bôi đầy rượu thuốc, để tránh dơ ga trải giường. Tay áo Tần Diễm đều bị vò nhăn nhúm cả, Tần Diễm cũng chỉ là nhíu mimột chút, chưa nói cái gì...... Lúc Tần Diễm ăn gì đều thực im lặng, cũng một bên xem TV, một bên ăn cơm...... Nhưng mà...... Hạ Vân Phong lại nằm ở trên giường, vẫn đều trầm mặc nhìn chăm chú vào Tần Diễm...... Hạ Vân Phong nghe không hiểu mấy ngoại ngữ nói trong TV này, chính là nhìn thấy Tần Diễm ngẫu nhiên nhíu mày, ngẫu nhiên không hờn giận, ngẫu nhiên mày giãn ra, ngẫu nhiên còn có thể cười...... Hạ Vân Phong tò mò: “Đang nói cái gì?” “Gần đây ngoại hối giảmmạnh.” Tần Diễm cũng mua không ít, hắn cũng không có giấu diếm Hạ Vân Phong,“Bất quá, ta cũng buôn bán lời không ít.” Hắn ngẫu nhiên sẽ thỉnh thoảng đầu tư. “Đồ ăn đêm nay ăn ngon không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, y chậm rãi xoay người. “Hương vị còn có thể.” Tần Diễm nghiêng đầu nhìn y, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hạ Vân Phong chính là thong thả tháo đai lưng, hơn nữa Hạ Vân Phong còn vẫn chậm rì rì theo dõi hắn...... (=..= đừng khiêu khích ca nga) Chương này ngọt a…(>w<)
Bình luận truyện