Dụ Tội
Chương 301: Phiên ngoại 32
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong liền quay đầu, tránh được nụ hôn của Tần Diễm. Trên môi y vẫn còn vết ướt át khi bị hôn qua, hơi thở y rất không ổn định, tay Tần Diễm đã luồn vào vạt áo y…
Sau đó…
Thuần thục cởi áo ngủ y ra…
Tần Diễm xoay cằm Hạ Vân Phong qua, cơ hồ dán lên môi Hạ Vân Phong tỏ vẻ hắn không mệt, hơn nữa hiện tại tinh lực tràn đầy đến nỗi không có nơi để xả (=..=). Hô hấp của Tần Diễm phun ở bên môi y… Khí tức hai người rất gần nhau, giao hòa vào nhau…
“Không muốn ta hôn ngươi?” Tần Diễm hỏi tiếp.
“Không phải.” Hạ Vân Phong phủ nhận.
“Vậy tại sao lại tránh?” Tần Diễm truy vấn. “Ngươi mệt.” Hạ Vân Phong muốn Tần Diễm nghỉ ngơi thật tốt.
Thế nhưng.
Tần Diễm lại tỏ vẻ: “Ta không mệt.”
“Ngươi mệt mỏi.”Hạ Vân Phong lặp lại.
Tần Diễm cũng kiên nhẫn lặp lại: “Ta đã nói rồi, ta không mệt.”
Hạ Vân Phong không nói gì.
Vì thái độ Tần Diễm đã đủ rõ ràng, một lần nữa Hạ Vân Phong ngồi về bên giường. Y bảo Tần Diễm đi thay quần áo trước, thế nhưng Tần Diễm lại trực tiếp đi phòng tắm…
Hạ Vân Phong thấy Tần Diễm không cầm quần áo, liền thay Tần Diễm cầm quần áo vào. Y đẩy cửa phòng tắm ra, không nhìn Tần Diễm đang tắm, y đặt y phục ở trên bồn rửa tay.
“Y phục để ở đây, có gì cần thì cứ gọi ta.” Hạ Vân Phong chuẩn bị đi ra.
Thế nhưng.
Cửa lại trước một bước đóng lại…
Tần Diễm chắn ở cạnh cửa không cho Hạ Vân Phong đi, hắn lấy tay nắm áo ngủ mở rộng của Hạ Vân Phong, lôi Hạ Vân Phong qua: “Cùng ta tắm.” Hắn dùng giọng điệu không thương lượng yêu cầu Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong không phản đối, y tùy ý Tần Diễm thong thả cởi áo ngủ thay y. Dù sao y cũng không phải chưa thay Tần Diễm tắm, cũng không có gì phải ngượng.
Hôm nay Tần Diễm không dùng bồn tắm lớn, Tần Diễm đứng dưới vòi sen tắm, tẩy xong mới để cho y tắm, Tần Diễm cứ như thế đứng ở bên cạnh thưởng thức y tắm.
Hạ Vân Phong đứng dưới vòi sen, chậm rãi tắm. Bọt nước theo làn da y chậm rãi chảy xuống, y bảo Tần Diễm đưa cho y sữa tắm và bông tắm.
Tần Diễm bóp nắn ra rất nhiều bọt, đi tới bên cạnh Hạ Vân Phong, thay Hạ Vân Phong chà lau: “Cha, chuyện ngày hôm nay, người chớ để ở trong lòng.” Tần Diễm chủ động mềm miệng.
Điều này làm cho Hạ Vân Phong không tự chủ được giương mắt nhìn về phía Tần Diễm. Y cho rằng Tần Diễm đang tức giận, giận đến mức không muốn cùng y một chỗ, đâu nghĩ đến bây giờ Tần Diễm lại mở miệng giải thích với y.
“Ngươi không tức giận vậy là được rồi.” Hạ Vân Phong trước đó hút thuốc, cả người đều mềm nhũn, nói chuyện rất chậm.
Y lo nhất là nhi tử tức giận.
Ngày hôm nay Tần Diễm trở về chưa để ý tới Hạ Vân Phong, là muốn cho Hạ Vân Phong suy nghĩ cho kỹ, cái chuyện ra tòa xuất đầu lộ diện này mà Hạ Vân Phong cư nhiên cũng đi.
Tuy rằng đó là vì giúp người ta, thế nhưng cũng không thỏa đáng. Có một số người có dụng ý bất lương sẽ nhân dịp này viết bậy, sẽ nói cha con bọn họ bị thẩm vấn trước tòa, phá hoại quan hệ của bọn họ.
Hạ Vân Phong biết Tần Diễm đang lo lắng cái gì, y nói với Tần Diễm: “Ngày mai báo chí và tạp chí sẽ không viết loạn.” Trừ phi là tòa soạn báo hoặc là tòa tạp chí nào đó trong lòng có quỷ.
“Loại sự tình này cho dù báo chí không viết, những người đó cũng sẽ bàn tán lung tung.” Trong giới này, chuyện như vậy lan truyền rất nhanh, nhất là những người có mặt mũi như Hạ Vân Phong và Tần Diễm…
Hạ Vân Phong không nói gì.
Y biết Tần Diễm nói xong rồi.
“Có vài người bụng dạ khó lường, sẽ tung tin vịt.” Tần Diễm nghiêm túc nhìn Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cảm thấy Tần Diễm nói có lý.
Loại sự tình này, trước đây y chưa bao giờ tham dự, nên y cũng biểu lộ thái độ với Tần Diễm, gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời Tần Diễm nói.
“Ta không muốn vì chuyện của người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.” Tần Diễm một bên thay Hạ Vân Phong chà lau, một bên đưa bông tắm cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong thay hắn chà…
Hạ Vân Phong cũng tỏ vẻ tán thành: “Nếu như ta biết luật sư đối phương là ngươi, ta cũng sẽ không ra tòa.”
Tần Diễm cũng đồng dạng tỏ vẻ: “Nếu như ta biết ngày hôm nay nhân chứng bên nguyên cáo là ngươi, thì dù bị cáo là bằng hữu ta, ta cũng sẽ không nhận vụ án này.” Hắn vô cùng thân thiết xoa lưng Hạ Vân Phong, thân thể cả hai dán rất gần.
Hạ Vân Phong nghe thấy tiếng Tần Diễm liền kề bên tai y, rất bình tĩnh, cũng rất gần gũi, tựa như khoảng cách của hai thân thể, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể phát tán của hai người.
Tần Diễm nói về vụ án ngày hôm nay cho Hạ Vân Phong, kỳ thực vốn có thể không cần ra tòa, chuyện nhà của người khác, bất kể là thắng hay thua, kết quả đều giống nhau…
Người khác còn phải bản thân về nhà đóng cửa lại từ từ giải quyết, hơn nữa quan hệ của hai người kia cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của Hạ Vân Phong, chuyện tình cảm giữa hai người kia không có khả năng giải quyết được trên tòa. Tần Diễm dùng phương thức nhanh nhất đánh thắng vụ kiện này chính là không muốn để cho tất cả mọi người mất mặt, dù sao ai cũng là nhân vật công chúng.
Tần Diễm thay Hạ Vân Phong tắm xong, bản thân cũng tắm xong rồi, Hạ Vân Phong đang cầm khăn lau người, Tần Diễm liền đứng ở bên cạnh nhìn y, y lau xong mới thay Tần Diễm lau.
“Làm cái gì nhìn ta như thế?” Hạ Vân Phong miễn cưỡng nhìn hắn.
Tần Diễm lấy khăn mặt thay Hạ Vân Phong lau sạch giọt nước nơi cằm và trên trán lưu lại: “Ngươi đoán ta muốn làm cái gì?” Ánh mắt của hắn theo đôi môi Hạ Vân Phong dời về phía ngực…
Hạ Vân Phong hơi rũ mắt liếc nhìn nơi Tần Diễm đang nhìn, ngực của y lưu lại giọt nước, bị nước ấm thấm qua nên màu sắc có chút phiếm hồng…
Dưới ánh đèn ấm áp lộ ra vẻ ái muội không gì sánh được…
Không cần nói Hạ Vân Phong cũng biết Tần Diễm muốn làm gì.
Lông mi Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật giật, y nâng mắt nhìn về phía Tần Diễm: “Không được nhìn loạn.” Y lấy tay che mắt Tần Diễm lại, không cho Tần Diễm nhìn y.
Tần Diễm kéo đầu y qua, kéo Hạ Vân Phong đi một chút, khiến cho Hạ Vân Phong chủ động nhích lại gần: “Ta đây không nhìn, ta sờ cũng được.” Hắn nói được thì làm được.
Không đợi Hạ Vân Phong trả lời Tần Diễm cũng đã bắt đầu. Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được tay của Tần Diễm tái vân vê sờ điểm mẫn cảm trước ngực y, Hạ Vân Phong lúc trẻ có tập thể hình, so với người khác mặc dù đã đến trung niên nhưng vẫn chú ý bảo dưỡng, nên bây giờ vóc người coi như không tồi. Thân thể y đầy đặn mà mềm dẻo, tràn đầy hơi thở thành thục của nam nhân.
Đầu ngón tay Tần Diễm nhẹ nhàng nắm điểm hồng nhuận trước ngực y, ánh mắt Tần Diễm vẫn rơi trên thân y. Y muốn kéo tay của Tần Diễm ra, lại bị Tần Diễm đặt ở trên cửa…
Hô hấp bình tĩnh cùng ánh mắt tỉnh táo của Tần Diễm khiến tim Hạ Vân Phong đập rộn lên. Hai mắt Tần Diễm chăm chú nhìn y, hắn nhìn một lát mới chậm rãi cúi đầu…
Mở môi…
Nhẹ nhàng ngậm điểm trước ngực phiếm hồng của Hạ Vân Phong vào…
Hai tay Hạ Vân Phong khoát lên trên vai Tần Diễm, y chậm rãi buông mắt xuống, bất động thần sắc nhìn Tần Diễm đang mút hôn ngực y. Y cảm giác được đầu lưỡi Tần Diễm nhẹ nhàng trêu chọc y, đầu lưỡi mềm mại vòng quanh điểm nhạy cảm ái muội họa vòng…
Tê tê.
Ngứa ngứa một chút.
Khiến cho hơi thở y cũng theo đầu lưỡi Tần Diễm trở nên càng bất ổn, xúc cảm nong nóng, mềm mại, ẩm ướt phá lệ rõ ràng, khiến cho y rất thoải mái.
Từ góc độ của y, vừa lúc có thể thấy mỗi một lần đôi môi nhẹ mút cùng đầu lưỡi trơn trượt của Tần Diễm, Tần Diễm mút đến nỗi ngực của y phát nhiệt nóng lên, nhiều lần y ý bảo Tần Diễm đừng làm nữa.
Thế nhưng…
Tần Diễm sẽ khóa tay y lại, đôi môi dùng sức mút nơi mẫn cảm yếu ớt của y, khiến cho Hạ Vân Phong không tự chủ được phát ra tiếng rên từ trong xoang mũi.
Nghe thấy tiếng rên thoải mái của Hạ Vân Phong, Tần Diễm ý vị thâm trường khẽ cười mấy tiếng, nhìn hai mắt lười biếng có chút ướt át của Hạ Vân Phong, sau đó càng thêm ra sức mút cắn…
Không sai…
Là cắn…
Hạ Vân Phong cảm giác nhột, khiến miệng phát ra tiếng “Tê “, hai tay y khoát lên đầu vai Tần Diễm, thong thả ôm chặt đầu Tần Diễm…
Động tác bản năng của y khiến cho đôi môi Tần Diễm nhẹ nhàng mà ép lên ngực y, đôi môi đường nét rõ ràng kia, ép chặt trước ngực y không chừa một khe hở nào…
Đôi môi nóng lên bao vây lấy điểm sáng màu nhạt trước ngực y, đầu lưỡi ướt nóng ma sát điểm nhạy cảm lại nóng lại ngứa, ấm áp bao phủ trước ngực y…
Chóp mũi tinh xảo của Tần Diễm chạm nhẹ lên tay y, nhẹ nhàng…
Ái muội…
Liếm… (này là dùng lưỡi liếm =..=)
Hạ Vân Phong liền quay đầu, tránh được nụ hôn của Tần Diễm. Trên môi y vẫn còn vết ướt át khi bị hôn qua, hơi thở y rất không ổn định, tay Tần Diễm đã luồn vào vạt áo y…
Sau đó…
Thuần thục cởi áo ngủ y ra…
Tần Diễm xoay cằm Hạ Vân Phong qua, cơ hồ dán lên môi Hạ Vân Phong tỏ vẻ hắn không mệt, hơn nữa hiện tại tinh lực tràn đầy đến nỗi không có nơi để xả (=..=). Hô hấp của Tần Diễm phun ở bên môi y… Khí tức hai người rất gần nhau, giao hòa vào nhau…
“Không muốn ta hôn ngươi?” Tần Diễm hỏi tiếp.
“Không phải.” Hạ Vân Phong phủ nhận.
“Vậy tại sao lại tránh?” Tần Diễm truy vấn. “Ngươi mệt.” Hạ Vân Phong muốn Tần Diễm nghỉ ngơi thật tốt.
Thế nhưng.
Tần Diễm lại tỏ vẻ: “Ta không mệt.”
“Ngươi mệt mỏi.”Hạ Vân Phong lặp lại.
Tần Diễm cũng kiên nhẫn lặp lại: “Ta đã nói rồi, ta không mệt.”
Hạ Vân Phong không nói gì.
Vì thái độ Tần Diễm đã đủ rõ ràng, một lần nữa Hạ Vân Phong ngồi về bên giường. Y bảo Tần Diễm đi thay quần áo trước, thế nhưng Tần Diễm lại trực tiếp đi phòng tắm…
Hạ Vân Phong thấy Tần Diễm không cầm quần áo, liền thay Tần Diễm cầm quần áo vào. Y đẩy cửa phòng tắm ra, không nhìn Tần Diễm đang tắm, y đặt y phục ở trên bồn rửa tay.
“Y phục để ở đây, có gì cần thì cứ gọi ta.” Hạ Vân Phong chuẩn bị đi ra.
Thế nhưng.
Cửa lại trước một bước đóng lại…
Tần Diễm chắn ở cạnh cửa không cho Hạ Vân Phong đi, hắn lấy tay nắm áo ngủ mở rộng của Hạ Vân Phong, lôi Hạ Vân Phong qua: “Cùng ta tắm.” Hắn dùng giọng điệu không thương lượng yêu cầu Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong không phản đối, y tùy ý Tần Diễm thong thả cởi áo ngủ thay y. Dù sao y cũng không phải chưa thay Tần Diễm tắm, cũng không có gì phải ngượng.
Hôm nay Tần Diễm không dùng bồn tắm lớn, Tần Diễm đứng dưới vòi sen tắm, tẩy xong mới để cho y tắm, Tần Diễm cứ như thế đứng ở bên cạnh thưởng thức y tắm.
Hạ Vân Phong đứng dưới vòi sen, chậm rãi tắm. Bọt nước theo làn da y chậm rãi chảy xuống, y bảo Tần Diễm đưa cho y sữa tắm và bông tắm.
Tần Diễm bóp nắn ra rất nhiều bọt, đi tới bên cạnh Hạ Vân Phong, thay Hạ Vân Phong chà lau: “Cha, chuyện ngày hôm nay, người chớ để ở trong lòng.” Tần Diễm chủ động mềm miệng.
Điều này làm cho Hạ Vân Phong không tự chủ được giương mắt nhìn về phía Tần Diễm. Y cho rằng Tần Diễm đang tức giận, giận đến mức không muốn cùng y một chỗ, đâu nghĩ đến bây giờ Tần Diễm lại mở miệng giải thích với y.
“Ngươi không tức giận vậy là được rồi.” Hạ Vân Phong trước đó hút thuốc, cả người đều mềm nhũn, nói chuyện rất chậm.
Y lo nhất là nhi tử tức giận.
Ngày hôm nay Tần Diễm trở về chưa để ý tới Hạ Vân Phong, là muốn cho Hạ Vân Phong suy nghĩ cho kỹ, cái chuyện ra tòa xuất đầu lộ diện này mà Hạ Vân Phong cư nhiên cũng đi.
Tuy rằng đó là vì giúp người ta, thế nhưng cũng không thỏa đáng. Có một số người có dụng ý bất lương sẽ nhân dịp này viết bậy, sẽ nói cha con bọn họ bị thẩm vấn trước tòa, phá hoại quan hệ của bọn họ.
Hạ Vân Phong biết Tần Diễm đang lo lắng cái gì, y nói với Tần Diễm: “Ngày mai báo chí và tạp chí sẽ không viết loạn.” Trừ phi là tòa soạn báo hoặc là tòa tạp chí nào đó trong lòng có quỷ.
“Loại sự tình này cho dù báo chí không viết, những người đó cũng sẽ bàn tán lung tung.” Trong giới này, chuyện như vậy lan truyền rất nhanh, nhất là những người có mặt mũi như Hạ Vân Phong và Tần Diễm…
Hạ Vân Phong không nói gì.
Y biết Tần Diễm nói xong rồi.
“Có vài người bụng dạ khó lường, sẽ tung tin vịt.” Tần Diễm nghiêm túc nhìn Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cảm thấy Tần Diễm nói có lý.
Loại sự tình này, trước đây y chưa bao giờ tham dự, nên y cũng biểu lộ thái độ với Tần Diễm, gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời Tần Diễm nói.
“Ta không muốn vì chuyện của người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.” Tần Diễm một bên thay Hạ Vân Phong chà lau, một bên đưa bông tắm cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong thay hắn chà…
Hạ Vân Phong cũng tỏ vẻ tán thành: “Nếu như ta biết luật sư đối phương là ngươi, ta cũng sẽ không ra tòa.”
Tần Diễm cũng đồng dạng tỏ vẻ: “Nếu như ta biết ngày hôm nay nhân chứng bên nguyên cáo là ngươi, thì dù bị cáo là bằng hữu ta, ta cũng sẽ không nhận vụ án này.” Hắn vô cùng thân thiết xoa lưng Hạ Vân Phong, thân thể cả hai dán rất gần.
Hạ Vân Phong nghe thấy tiếng Tần Diễm liền kề bên tai y, rất bình tĩnh, cũng rất gần gũi, tựa như khoảng cách của hai thân thể, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể phát tán của hai người.
Tần Diễm nói về vụ án ngày hôm nay cho Hạ Vân Phong, kỳ thực vốn có thể không cần ra tòa, chuyện nhà của người khác, bất kể là thắng hay thua, kết quả đều giống nhau…
Người khác còn phải bản thân về nhà đóng cửa lại từ từ giải quyết, hơn nữa quan hệ của hai người kia cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của Hạ Vân Phong, chuyện tình cảm giữa hai người kia không có khả năng giải quyết được trên tòa. Tần Diễm dùng phương thức nhanh nhất đánh thắng vụ kiện này chính là không muốn để cho tất cả mọi người mất mặt, dù sao ai cũng là nhân vật công chúng.
Tần Diễm thay Hạ Vân Phong tắm xong, bản thân cũng tắm xong rồi, Hạ Vân Phong đang cầm khăn lau người, Tần Diễm liền đứng ở bên cạnh nhìn y, y lau xong mới thay Tần Diễm lau.
“Làm cái gì nhìn ta như thế?” Hạ Vân Phong miễn cưỡng nhìn hắn.
Tần Diễm lấy khăn mặt thay Hạ Vân Phong lau sạch giọt nước nơi cằm và trên trán lưu lại: “Ngươi đoán ta muốn làm cái gì?” Ánh mắt của hắn theo đôi môi Hạ Vân Phong dời về phía ngực…
Hạ Vân Phong hơi rũ mắt liếc nhìn nơi Tần Diễm đang nhìn, ngực của y lưu lại giọt nước, bị nước ấm thấm qua nên màu sắc có chút phiếm hồng…
Dưới ánh đèn ấm áp lộ ra vẻ ái muội không gì sánh được…
Không cần nói Hạ Vân Phong cũng biết Tần Diễm muốn làm gì.
Lông mi Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật giật, y nâng mắt nhìn về phía Tần Diễm: “Không được nhìn loạn.” Y lấy tay che mắt Tần Diễm lại, không cho Tần Diễm nhìn y.
Tần Diễm kéo đầu y qua, kéo Hạ Vân Phong đi một chút, khiến cho Hạ Vân Phong chủ động nhích lại gần: “Ta đây không nhìn, ta sờ cũng được.” Hắn nói được thì làm được.
Không đợi Hạ Vân Phong trả lời Tần Diễm cũng đã bắt đầu. Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được tay của Tần Diễm tái vân vê sờ điểm mẫn cảm trước ngực y, Hạ Vân Phong lúc trẻ có tập thể hình, so với người khác mặc dù đã đến trung niên nhưng vẫn chú ý bảo dưỡng, nên bây giờ vóc người coi như không tồi. Thân thể y đầy đặn mà mềm dẻo, tràn đầy hơi thở thành thục của nam nhân.
Đầu ngón tay Tần Diễm nhẹ nhàng nắm điểm hồng nhuận trước ngực y, ánh mắt Tần Diễm vẫn rơi trên thân y. Y muốn kéo tay của Tần Diễm ra, lại bị Tần Diễm đặt ở trên cửa…
Hô hấp bình tĩnh cùng ánh mắt tỉnh táo của Tần Diễm khiến tim Hạ Vân Phong đập rộn lên. Hai mắt Tần Diễm chăm chú nhìn y, hắn nhìn một lát mới chậm rãi cúi đầu…
Mở môi…
Nhẹ nhàng ngậm điểm trước ngực phiếm hồng của Hạ Vân Phong vào…
Hai tay Hạ Vân Phong khoát lên trên vai Tần Diễm, y chậm rãi buông mắt xuống, bất động thần sắc nhìn Tần Diễm đang mút hôn ngực y. Y cảm giác được đầu lưỡi Tần Diễm nhẹ nhàng trêu chọc y, đầu lưỡi mềm mại vòng quanh điểm nhạy cảm ái muội họa vòng…
Tê tê.
Ngứa ngứa một chút.
Khiến cho hơi thở y cũng theo đầu lưỡi Tần Diễm trở nên càng bất ổn, xúc cảm nong nóng, mềm mại, ẩm ướt phá lệ rõ ràng, khiến cho y rất thoải mái.
Từ góc độ của y, vừa lúc có thể thấy mỗi một lần đôi môi nhẹ mút cùng đầu lưỡi trơn trượt của Tần Diễm, Tần Diễm mút đến nỗi ngực của y phát nhiệt nóng lên, nhiều lần y ý bảo Tần Diễm đừng làm nữa.
Thế nhưng…
Tần Diễm sẽ khóa tay y lại, đôi môi dùng sức mút nơi mẫn cảm yếu ớt của y, khiến cho Hạ Vân Phong không tự chủ được phát ra tiếng rên từ trong xoang mũi.
Nghe thấy tiếng rên thoải mái của Hạ Vân Phong, Tần Diễm ý vị thâm trường khẽ cười mấy tiếng, nhìn hai mắt lười biếng có chút ướt át của Hạ Vân Phong, sau đó càng thêm ra sức mút cắn…
Không sai…
Là cắn…
Hạ Vân Phong cảm giác nhột, khiến miệng phát ra tiếng “Tê “, hai tay y khoát lên đầu vai Tần Diễm, thong thả ôm chặt đầu Tần Diễm…
Động tác bản năng của y khiến cho đôi môi Tần Diễm nhẹ nhàng mà ép lên ngực y, đôi môi đường nét rõ ràng kia, ép chặt trước ngực y không chừa một khe hở nào…
Đôi môi nóng lên bao vây lấy điểm sáng màu nhạt trước ngực y, đầu lưỡi ướt nóng ma sát điểm nhạy cảm lại nóng lại ngứa, ấm áp bao phủ trước ngực y…
Chóp mũi tinh xảo của Tần Diễm chạm nhẹ lên tay y, nhẹ nhàng…
Ái muội…
Liếm… (này là dùng lưỡi liếm =..=)
Bình luận truyện