Dụ Tội

Chương 303: Phiên ngoại 34h



Ánh mắt Hạ Vân Phong theo khuôn ngực phập phồng rồi nhìn cái bụng hơi lộ ra của mình.

Vì chân y là phân biệt khoác lên trên ghế, dẫn đến áo ngủ vốn che chắn thân y, theo động tác sờ xuống của Tần Diễm mà chậm rãi tụt xuống…

Khiến cho bắp đùi mềm dẻo của y, từng chút từng chút lộ ra dưới mắt Tần Diễm.

Không có người nào so với Tần Diễm có thể thấy rõ ràng tình huống hiện tại dưới thân Hạ Vân Phong hơn y.

Hạ Vân Phong cũng thấy rõ ánh mắt Tần Diễm bồi hồi dưới thân y, y cũng không tính ngăn cản. Chân y khoát lên trên ghế có chút như nhũn ra.

Y muốn động…

Chân hơi mở rộng ra một chút…

Ánh mắt Tần Diễm vốn thờ ơ, bỗng giống như thay đổi, trong nháy mắt đọng lại, đôi mắt kia đang chậm rãi buộc chặt. Đồng tử sâu và đen lộ ra thần thái chăm chú mà mê người.

Hạ Vân Phong cảm giác được chân mình bị Tần Diễm nhẹ nhàng gạt một cái sang hai bên, độ lớn như vậy khiến cho góc nhìn của Tần Diễm trở nên càng rõ ràng hơn…

Hạ Vân Phong không quá thích tư thế như vậy…

Vì tư thế này thật giống như một phụ nữ có thai đang chờ đợi bác sĩ đỡ đẻ… (=..=)

Rất hiển nhiên.

Bản thân Hạ Vân Phong chính là “Phụ nữ có thai” kia, mà Tần Diễm giống như là “Bác sĩ”, toàn bộ đều bị Tần Diễm nhìn rõ ràng ở trong mắt…

Ghi tạc trong lòng…

“Tần Diễm, ta rất khó chịu.” Hạ Vân Phong tỏ vẻ như vậy không quá thoải mái, nhưng giọng nói y chậm rãi cứ như đang gãi ngứa, có vẻ có chút không đến nơi đến chốn.

“Như thế này cũng rất thư thái.” bụng Tần Diễm đẩy về phía trước, kề sát dưới thân mịn màng của Hạ Vân Phong, lập tức Tần Diễm cũng cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong lại như nhũn ra thêm một chút.

Hạ Vân Phong miễn cưỡng ngẩng đầu, dưới thắt lưng trầm xuống, phảng phất như chủ động dán vào Tần Diễm: “Ngươi có muốn ăn chút gì hay không?” Hạ Vân Phong nín thật lâu mới nói ra những lời này…

Vì bắp đùi y cảm giác được chỗ kia của Tần Diễm, hình như vẫn chưa có phản ứng gì rõ ràng.

Hạ Vân Phong nói xong thì không nhìn Tần Diễm. Mặc dù y biết Tần Diễm phản ứng rất chậm, thế nhưng một khi có cảm giác thì sẽ kéo rất dài.

Chỉ bất quá…

Tại bầu không khí như thế này, dưới loại tình huống này, nếu như Tần Diễm còn không cho chút phản ứng, không khỏi có vẻ bản thân Hạ Vân Phong đang độc diễn…

Cũng có vẻ Tần Diễm không có thành ý…

Thậm chí…

Có chút lực bất tòng tâm…

Hạ Vân Phong mở miệng nhắc nhở Tần Diễm cũng không được, không mở miệng nói cũng không quá thỏa đáng.

Cuối cùng.

Y vẫn uyển chuyển bảo Tần Diễm đi “Uống thuốc”, nhưng nói lời này lại lo lắng Tần Diễm tức giận.

Dù sao nam nhân đều rất mẫn cảm, cũng rất chú ýđối với loại sự tình này.

Tần Diễm cúi đầu nhìn y: “Uống cái gì thuốc?”

Hạ Vân Phong nhàn nhạt nhìn Tần Diễm, cảm giác phản ứng dưới thân Tần Diễm vẫn bình thường, y rõ ràng nói: “Thuốc tráng dương… (phụt oa ha ha ha)” Y nói rất chậm, cũng rất thong dong.

Tần Diễm theo dõi y, trên mặt không có biểu tình dư thừa.

Hạ Vân Phong tiếp tục bình tĩnh nói: “Hôm nay không phải ngươi mệt muốn chết sao, hình như không ở trong trạng thái.” Y nhìn đôi mắt bình tĩnh của Tần Diễm, y biết Tần Diễm rất lãnh tĩnh.

Từ phòng tắm đến đây…

Đã lâu như thế rồi.

Hôn cũng hôn nhiều lần, cũng âu yếm qua.

Thế nhưng…

Tần Diễm vẫn không có phản ứng…

Khiến cho Hạ Vân Phong phải nhắc nhở Tần Diễm.

Tần Diễm mím môi, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, nhìn không ra Tần Diễm là vui hay không vui.

Hạ Vân Phong cảm giác mình nói hơi quá, tựa hồ tổn thương đến lòng tự trọng của Tần Diễm. Y vừa định bảo Tần Diễm đi lấy thuốc, lại cảm giác được hơi thở Tần Diễm tới gần…

Tần Diễm cúi người…

Để sát vào y…

“Nếu ta mà uống thuốc, ngươi sẽ chịu không nổi.” Tần Diễm cũng khá uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Hạ Vân Phong, hai tay hắn hất áo ngủ Hạ Vân Phong qua bên hông…

Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy dưới thân mát lạnh, tiếp đến cảm giác được bàn tay của Tần Diễm bao trùm địa phương đầy đặn đồng thời phản ứng cũng trở nên mãnh liệt dưới thân y.

Tần Diễm dùng cả hai tay để Hạ Vân Phong thư thái một lần, khiến trên đùi Hạ Vân Phong đều trở nên có chút ướt át, khiến Hạ Vân Phong thở hổn hển nhìn hắn…

Trong không khí trôi nổi vị nam nhân nồng nặc…

Có chút ái muội không cần nói cũng biết…

“Được rồi.” Hạ Vân Phong cảm thấy nên dừng ở đây.

Vì Tần Diễm vẫn không có phản ứng.

“Cái gì được rồi, vẫn chưa được.” Tần Diễm cũng không nghe theo.

Hạ Vân Phong vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vì áo ngủ trên người quá trơn nên tuột xuống tới ngực y.

Bụng y cũng lộ rõ ra ngoài…

Áo ngủ hờ khép khuôn ngực y, vừa lúc che lại chỗ hồng hồng bị Tần Diễm ngậm hôn trước đó…

Đường nhìn của Hạ Vân Phong bị áo ngủ chặn.

Y rũ mắt xuống, cũng nhìn không thấy tình huống dưới thân.

Y nâng mắt nhìn về phía Tần Diễm: “Bộ dạng của ta, có phải rất khó nhận hay không?”

Y hỏi không kiêu ngạo, không siểm nịnh…

Không có nửa điểm ngại ngùng, hoặc là ủy khuất, hoặc là không tình nguyện…

Chỉ đơn giản là hỏi mà thôi, không mang theo bất kỳ phàn nàn và tức giận.

Hạ Vân Phong như vậy khiến cho Tần Diễm thích vô cùng.

Như một con dê béo nằm ở trước mặt con đại hôi lang là hắn đây…

Phảng phất như đang ngoan ngoãn hỏi hắn: “Ngươi thích ăn chỗ nào của ta trước? (=.,= lại tự biên tự diễn)”

Tần Diễm chưa nói cho Hạ Vân Phong là thích, hay không thích.

Cũng không có nói cho Hạ Vân Phong như bây giờ hắn yêu không được.

Hắn chỉ là từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Phong một lát…

Sau đó đi đến quầy bar cầm một bình rượu tây, Tần Diễm thích cầm bình rượu uống, Tần Diễm một bên uống rượu, một bên ấn Hạ Vân Phong trở lại trên bàn trà.

“Ngươi cứ nằm đó, không cần đứng lên.” Tần Diễm đứng ở bên cạnh khay trà, bảo Hạ Vân Phong cứ duy trì tư thế như vậy, không nên lộn xộn.

Tần Diễm uống hai hớp rượu.

Sau đó.

Xoay mặt Hạ Vân Phong qua…

“Ta không uống thuốc.” Tần Diễm ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn thong thả kéo áo ngủ mình ra, lộ ra địa phương phản ứng không quá rõ cho Hạ Vân Phong nhìn…

Hạ Vân Phong lần đầu tiên nhìn nơi đó của Tần Diễm gần gũi như thế, nhưng đáy mắt bình tĩnh kia lại không có chút nào gợn sóng…

Thẳng đến khi…

Tần Diễm nhẹ nhàng nhéo nhéo môi y, khiến cho miệng y tự nhiên mở ra, sau đó Tần Diễm đứng lên đối mặt Hạ Vân Phong, đem vật đó đưa vào trong miệng Hạ Vân Phong…

Hạ Vân Phong lại không phải người ngu, y dĩ nhiên rõ ý câu “Ta không uống thuốc ” kia của Tần Diễm, ý Tần Diễm rất rõ, ý bảo Hạ Vân Phong dùng miệng làm cho hắn đứng lên.

Hạ Vân Phong vô pháp cự tuyệt.

Cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Cũng không có khả năng cự tuyệt.

Chỉ là…

Y vừa mới ngậm vào phân nửa, liền bị trượt ra ngoài…

“Chậm rãi tới một lần nữa.”Tần Diễm cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong, tay hắn đỡ lấy đầu Hạ Vân Phong, động tác của hắn rất nhẹ, cũng không có tính cưỡng ép.

Tần Diễm rũ mắt nhìn Hạ Vân Phong, cũng đỡ mình để sát vào đôi môi hơi mở ra của Hạ Vân Phong, đỉnh Tần Diễm dán đôi môi Hạ Vân Phong, chậm rãi ma sát hai cái, mới thâm nhập…

Môi và đầu lưỡi Hạ Vân Phong đều hơi ngứa, nhiệt độ gò má y cũng kéo lên. Mặc dù là đang thay Tần Diễm dùng miệng làm, thế nhưng ánh mắt y cũng rất ổn định, miễn cưỡng…

Mơ hồ lộ ra ướt át…

Tần Diễm khiến y càng nuốt càng sâu, khiến y càng ngậm càng lâu.

“Động lưỡi.” Tần Diễm chỉ huy.

Ánh mắt của Hạ Vân Phong bình tĩnh, nhưng hô hấp lại nóng rực, hôi hổi…

Phảng phất như đang tiết lộ tâm tình y…

Lông mi Hạ Vân Phong không dấu vết chấn động, dưới nỗ lực “Quan ái ” bằng miệng, địa phương phản ứng bình thường trước đó của Tần Diễm, chuyển sang phản ứng cường liệt…

Lớn đến nỗi Hạ Vân Phong sắp ngậm không được…

Từ góc nhìn của Tần Diễm, hình ảnh Hạ Vân Phong phục vụ cho hắn, đặc sắc không gì sánh kịp…

Hơn nữa, miệng Hạ Vân Phong lại chặt lại ướt, đầu lưỡi cũng rất trúc trắc, cùng với hơi thở nóng hổi của Hạ Vân Phong, cũng làm cho Tần Diễm sắp cầm giữ không được…

Nhất là khi thấy Hạ Vân Phong miễn cưỡng nghiêng đầu nuốt hắn, dưới thân cũng mở rộng cửa ra cùng đợi hắn, hơn nữa áo ngủ đều vén tới ngực…

Hoàn toàn là một bộ dạng chờ được yêu…

—–

Vân gia nhộn nhạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện