Dụ Tội
Chương 57
“Ngươi muốn tham gia hoạt động?” Hoằng Dạ khẽ chớp chớp mắt, nhãn cầu xinh đẹp của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong,“Là tiệc khánh công vào cuối tuần của Hạ Xa? Hay là buổi party dành cho giới danh lưu vào cuối tuần ở Nam khu?”
(Danh lưu: nhân vật có tiếng tâm, danh nhân)
“……” Hạ Vân Phong nhìn hắn, không trả lời.
“Ta chỉ muốn biết ngươi sẽ đến nơi nào, để ta còn biết mà dựa vào đó thiết kế, đây là điều mà mỗi Stylist chuyên nghiệp đều phải hỏi.” Hoằng Dạ bất đắc dĩ nhún nhún vai, Hạ Vân Phong cảm thấy hình như là hắn đang giải thích với mình.
Hạ Vân Phong bên môi toả ra tràn ngập ý cười cùng lười biếng:“Là tham gia buổi party dành cho giới danh lưu vào cuối tuần ở Nam khu, thật ra ngươi không cần giải thích thì ta cũng hiểu được ý tứ của ngươi.” “Vậy thì tốt.”
Hoằng Dạ nhìn thấy nam nhân Hạ Vân Phong này đang cười, Hoằng Dạ ngăn y lại:“Ngươi cứ như vậy mà vào nhà sao?” Đôi mắt đen láy của hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang cười của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong không giận phản cười:“Ngươi muốn thế nào?” Giọng điệu của y rất hờ hững, vô cùng thong thả, tràn ngập ý lười cùng sự thờ ơ, vẻ mặt cao thâm nhìn Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ ghé sát vào Hạ Vân Phong, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Hạ Vân Phong một cái:“Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt đó, ngủ ngon.” Môi của hắn, rất mềm mại, mang theo hơi thở tươi mát nhàn nhạt. Hạ Vân Phong cũng không phản cảm.
Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ trở về nghỉ ngơi, tự y vào nhà trước, còn Hoằng Dạ chờ mãi cho đến lúc y đã vào nhà mới khởi động xe rời đi.
&&&
Hạ Vân Phong tắm rửa xong sau, ngồi ở phòng khách dưới lầu nghỉ ngơi, Dung Mụ nầu chút thuốc bổ cho y, nhưng y chỉ uống vài ngụm nhỏ, rồi miễn cưỡng liếc nhìn chiếc đồng hồ mang kiểu dáng cổ điển.
Đều sắp rạng sáng rồi, Tần Diễm còn chưa dẫn Ngao Dương về nhà, Hạ Vân Phong nhíu mày, đem cái bát trong tay đưa cho người hầu, y đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Diễm, tính hỏi rốt cuộc đêm nay bọn họ có trở về hay không.
Hạ Vân Phong vừa cầm lấy điện thoại, liền nhìn thấy cửa lớn chỗ ra vào đã mở ra, Hạ Vân Phong để điện thoại xuống, Ngao Dương cùng Tần Diễm đã về.
“Về rồi sao.” Hạ Vân Phong thuận miệng tiếp đón một câu, y bán nằm trên sofa hút thuốc, “Đêm nay chơi có vui không?” Y chậm rãi điều chỉnh cái đệm sau lưng lại một chút, làm cho chính mình có thể nằm thoải mái hơn.
Ngao Dương cởi áo khoác, đến bên cạnh Hạ Vân Phong, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hạ Vân Phong:“Ba ba, hôm nay ta rất vui vẻ, Tần Diễm dẫn ta ra biển chơi, nhìn thấy thiệt nhiều so với ……”
“Nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ.” Tần Diễm đột nhiên lên tiếng ngắt lời Ngao Dương, hắn nới lỏng cà vạt, tùy ý xuống đầu kia của ghế sofa, “Anh hai, rất được các người đẹp hoan nghênh.”
Ngao Dương lập tức đỏ mặt, trên gương mặt trắng nõn phủ lên một màu hồng nhạt.
Đôi mắt to tròn đen láy của Ngao Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt mỏi mệt của Hạ Vân Phong:“Ba ba, có phải ta cùng Tần Diễm về trễ khiến ngươi giận ta không……” Giọng nói của hắn sợ hãi, dường như muốn khóc.
“Không giận.” Hạ Vân Phong chậm rãi vươn tay sờ sờ tay Ngao Dương tỏ vẻ an ủi, y quay đầu nhìn về phía Tần Diễm, thản nhiên tỏ vẻ,“Lần sau nhớ về sớm một chút.”
“Ân.” Tần Diễm gật đầu.
“Anh hai ngươi rất đơn thuần, buổi tối ở bên ngoài qua đêm không an toàn.” Hạ Vân Phong đang nhắc nhở Tần Diễm làm cho hắn nên biết chừng mực, đừng dẫn Ngao Dương ra ngoài chơi quá mức phát hoả, “Ngày mai ngươi còn phải lên toà, nên đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tần Diễm cũng không thèm nhìn tới Hạ Vân Phong, hắn cởi nút trên cổ tay áo, đứng lên trực tiếp đi lên lầu tắm rữa, dưới lầu cũng chỉ còn lại hai người, Hạ Vân Phong dựa vào ghế nghỉ ngơi, còn Ngao Dương ôm gối đầu nhìn y.
Hạ Vân Phong một bên hút thuốc một bên hỏi hắn:“Hôm nay chơi cái gì?” Y thủy chung có điểm lo lắng cho Ngao Dương, cũng không biết đêm nay hắn có thử qua nữ nhân hay không, cho nên y muốn xác định một chút.
Ngao Dương lại mặt đỏ nữa (==): “Chơi trò chơi.” Hắn nắm bắt ngón tay, mặt hồng hồng, thường thường xem Hạ Vân Phong liếc mắt một cái.
“Chơi trò gì?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi.
Ngao Dương không nói……
(Danh lưu: nhân vật có tiếng tâm, danh nhân)
“……” Hạ Vân Phong nhìn hắn, không trả lời.
“Ta chỉ muốn biết ngươi sẽ đến nơi nào, để ta còn biết mà dựa vào đó thiết kế, đây là điều mà mỗi Stylist chuyên nghiệp đều phải hỏi.” Hoằng Dạ bất đắc dĩ nhún nhún vai, Hạ Vân Phong cảm thấy hình như là hắn đang giải thích với mình.
Hạ Vân Phong bên môi toả ra tràn ngập ý cười cùng lười biếng:“Là tham gia buổi party dành cho giới danh lưu vào cuối tuần ở Nam khu, thật ra ngươi không cần giải thích thì ta cũng hiểu được ý tứ của ngươi.” “Vậy thì tốt.”
Hoằng Dạ nhìn thấy nam nhân Hạ Vân Phong này đang cười, Hoằng Dạ ngăn y lại:“Ngươi cứ như vậy mà vào nhà sao?” Đôi mắt đen láy của hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang cười của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong không giận phản cười:“Ngươi muốn thế nào?” Giọng điệu của y rất hờ hững, vô cùng thong thả, tràn ngập ý lười cùng sự thờ ơ, vẻ mặt cao thâm nhìn Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ ghé sát vào Hạ Vân Phong, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Hạ Vân Phong một cái:“Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt đó, ngủ ngon.” Môi của hắn, rất mềm mại, mang theo hơi thở tươi mát nhàn nhạt. Hạ Vân Phong cũng không phản cảm.
Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ trở về nghỉ ngơi, tự y vào nhà trước, còn Hoằng Dạ chờ mãi cho đến lúc y đã vào nhà mới khởi động xe rời đi.
&&&
Hạ Vân Phong tắm rửa xong sau, ngồi ở phòng khách dưới lầu nghỉ ngơi, Dung Mụ nầu chút thuốc bổ cho y, nhưng y chỉ uống vài ngụm nhỏ, rồi miễn cưỡng liếc nhìn chiếc đồng hồ mang kiểu dáng cổ điển.
Đều sắp rạng sáng rồi, Tần Diễm còn chưa dẫn Ngao Dương về nhà, Hạ Vân Phong nhíu mày, đem cái bát trong tay đưa cho người hầu, y đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Diễm, tính hỏi rốt cuộc đêm nay bọn họ có trở về hay không.
Hạ Vân Phong vừa cầm lấy điện thoại, liền nhìn thấy cửa lớn chỗ ra vào đã mở ra, Hạ Vân Phong để điện thoại xuống, Ngao Dương cùng Tần Diễm đã về.
“Về rồi sao.” Hạ Vân Phong thuận miệng tiếp đón một câu, y bán nằm trên sofa hút thuốc, “Đêm nay chơi có vui không?” Y chậm rãi điều chỉnh cái đệm sau lưng lại một chút, làm cho chính mình có thể nằm thoải mái hơn.
Ngao Dương cởi áo khoác, đến bên cạnh Hạ Vân Phong, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hạ Vân Phong:“Ba ba, hôm nay ta rất vui vẻ, Tần Diễm dẫn ta ra biển chơi, nhìn thấy thiệt nhiều so với ……”
“Nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ.” Tần Diễm đột nhiên lên tiếng ngắt lời Ngao Dương, hắn nới lỏng cà vạt, tùy ý xuống đầu kia của ghế sofa, “Anh hai, rất được các người đẹp hoan nghênh.”
Ngao Dương lập tức đỏ mặt, trên gương mặt trắng nõn phủ lên một màu hồng nhạt.
Đôi mắt to tròn đen láy của Ngao Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt mỏi mệt của Hạ Vân Phong:“Ba ba, có phải ta cùng Tần Diễm về trễ khiến ngươi giận ta không……” Giọng nói của hắn sợ hãi, dường như muốn khóc.
“Không giận.” Hạ Vân Phong chậm rãi vươn tay sờ sờ tay Ngao Dương tỏ vẻ an ủi, y quay đầu nhìn về phía Tần Diễm, thản nhiên tỏ vẻ,“Lần sau nhớ về sớm một chút.”
“Ân.” Tần Diễm gật đầu.
“Anh hai ngươi rất đơn thuần, buổi tối ở bên ngoài qua đêm không an toàn.” Hạ Vân Phong đang nhắc nhở Tần Diễm làm cho hắn nên biết chừng mực, đừng dẫn Ngao Dương ra ngoài chơi quá mức phát hoả, “Ngày mai ngươi còn phải lên toà, nên đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tần Diễm cũng không thèm nhìn tới Hạ Vân Phong, hắn cởi nút trên cổ tay áo, đứng lên trực tiếp đi lên lầu tắm rữa, dưới lầu cũng chỉ còn lại hai người, Hạ Vân Phong dựa vào ghế nghỉ ngơi, còn Ngao Dương ôm gối đầu nhìn y.
Hạ Vân Phong một bên hút thuốc một bên hỏi hắn:“Hôm nay chơi cái gì?” Y thủy chung có điểm lo lắng cho Ngao Dương, cũng không biết đêm nay hắn có thử qua nữ nhân hay không, cho nên y muốn xác định một chút.
Ngao Dương lại mặt đỏ nữa (==): “Chơi trò chơi.” Hắn nắm bắt ngón tay, mặt hồng hồng, thường thường xem Hạ Vân Phong liếc mắt một cái.
“Chơi trò gì?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi.
Ngao Dương không nói……
Bình luận truyện