Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 107





Trong lúc chạy nhanh, Thiên Tình nắm lấy tay phải Lâm Tử Sơ, phát hiện trên những ngón tay của y có vết cắt do vách đá cứa qua.

Thiên Tình nhịn không được đưa tay Lâm Tử Sơ lên, trên đầu ngón tay của y buông xuống một nụ hôn nhẹ, sau khi cảm giác Lâm Tử Sơ thẹn thùng, mới buông tay ra.

Hắn cẩn thận đặt cỏ dại vào trong tay áo, làm bộ như không có chuyện gì, cúi đầu ho khan một tiếng.

Lâm Tử Sơ sửng sốt, dừng một chút, mỉm cười nhìn Thiên Tình.

Khuê Sơn đứng ở trước hai người nhẹ giọng hô: “Đã nhìn thấy thành trấn.”
Mọi người giương mắt về phía trước, quả nhiên nhìn đến một tường thành bạch thạch rất cao.

Nhưng không ai vui mừng, mọi người đứng ở ngoài thành, thấy đông đảo gương mặt trắng bệch, hốc mắt đen nhánh, thở dốc dồn dập -‘ hành thi ’.

Nhiều đến nỗi không còn cách tránh thoát.

Thiên Tình nhịn không được cả kinh nói: “Sao nơi này lại có nhiều hành thi như vậy?”
Vẻ mặt Khuê Sơn cũng ngưng trọng, bước chân gấp gáp lúc trước không khỏi thả chậm, hắn dùng ngón trỏ chạm vào môi dưới, ý bảo mọi người nhỏ giọng chút, nói: “Con đường này có rất nhiều ngọc thạch, Ẩn Hình thú thích nơi có ngọc thạch nên hay ở lại đây.

Hơn nữa dòng nước chảy xiết của Vu Sơn là nơi mà bất cứ tu sĩ nào vào Đống Sâm Hoang Nguyên cũng phải đi qua, cho nên tại đây cũng tập trung nhiều người nhất.

Ẩn Hình thú nhiều, người cũng nhiều, như vậy hành thi tự nhiên sẽ nhiều……”
Thiên Tình hỏi: “Nhiều hành thi như vậy, làm sao mới có thể đi qua?”
“Thấp giọng chút,” Khuê Sơn nói: “Hành thi rất mẫn cảm với âm thanh, nhưng nhìn đồ vật lại không rõ ràng.

Chúng ta đi đến tường thành, tìm chỗ ngủ qua đêm.”
Thiên Tình nghe vậy quả thực hạ giọng, nói: “Nếu không cẩn thận phát ra âm thanh, bị phát hiện thì sao?”
Khuê Sơn nói: “Vậy phải dùng đao chém đầu hành thi…… Chỉ là nhất định phải cẩn thận, không được để vết thương nhiễm phải máu của hành thi.

Hành thi hành động chậm chạp, nếu không bất đắc dĩ, tốt hơn không nên dùng đao, dù sao thì máu hành thi rất nguy hiểm.”
Cùng lúc đang nói chuyện, bốn người đã tới gần đàn hành thi.


Có mấy hành thi, nghe được tiếng vang phía sau, trì độn xoay người, dùng đôi mắt vô thần nhìn bốn người phía sau, từ khóe miệng bầm tím chảy ra một dòng máu đặc sệt hiện trên màu da trắng bệch, có vẻ phá lệ khủng khiếp.

Văn Nhân Thiều nhìn hành thi trước mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Cái gọi là hành thi, là một loại hiện tượng đặc biệt của Đống Sâm Hoang Nguyên.

Bọn họ vốn là người hoặc tu sĩ bình thường, nhưng ngẫu nhiên gặp bất hạnh, đụng phải Ẩn Hình thú.

Trong Đống Sâm Hoang Nguyên có Ẩn Hình thú trên người luôn mang theo máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể tự bạo, càng đáng sợ hơn chính là, Ẩn Hình thú có thể ẩn mình rất tài tình.

Mọi người khi gặp phải Ẩn Hình thú, loại địch nhân không thể nhìn thấy này, cơ hồ không có khả năng trốn thoát, lập tức sẽ bị Ẩn Hình thú công kích, do đó đụng phải máu của Hàn Long Ngọa Tuyết.

Người hoặc tu sĩ bình thường, đụng phải máu của Hàn Long Ngọa Tuyết, sẽ xuất hiện đủ loại hiện tượng bất thường.

Thí dụ như thân thể sẽ rét run, sốt cao liên tục không dứt.

Rất nhanh, thân thể bọn họ sẽ càng ngày càng suy yếu, mạch máu huyết quản không thể chịu được một lực nhất định, chúng sẽ bắt đầu phát nổ từ bên trong cơ thể.

Khi tất cả mạch máu đều vỡ ra, điều đó có nghĩa, bọn họ đã tử vong.

Nhưng tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết có sức mạnh cường đại, có thể chống đỡ để bọn họ bước đi, nhưng cũng chỉ đơn giản là hoạt động lê bước chậm chạp, bọn họ đã đánh mất năng lực suy nghĩ, trở nên vô cảm, chỉ có thể trở thành ‘ hành thi ’ nghe được thanh âm.

Sau một thời gian, ‘ hành thi ’ sẽ giống như tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết tự bạo, thân thể hóa thành bột mịn, biến mất trong thiên địa.

Bởi vì xác suất tự bạo của ‘ hành thi ’ quá cao, trước mắt có rất ít phương pháp có thể tránh khỏi cái chết, lúc này mọi người nhìn thấy ‘ hành thi ’ lang thang ngoài thành, đều không khỏi nghiêm túc, chỉ sợ nếu không cẩn thận bị dính máu của bọn chúng.

Khuê Sơn nói: “Ta đếm ba hai một, chúng ta cùng nhau lao về phía trước.”
Thiên Tình nhìn quanh, bỗng nhiên nói: “Nơi này hành thi quá nhiều, một khi bị bao vây, rất khó tới gần tường thành.


Như vậy đi, ta đánh tiếng dụ hành thi đi, các ngươi nhân cơ hội trốn vào trong thành, ta sẽ tự mình tìm cách vào thành sau.”
Khuê Sơn cả kinh nói: “Trăm triệu lần không thể, tiểu công gia là thiên kim chi tử, nếu có tổn thương, dù ta có chết vạn lần cũng không hết tội.

Hẳn nên để ta đi ——”
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình liền đã đánh gãy, nói: “Ở đây chỉ có ta là thể lực tốt nhất, hơn nữa ta có tự tin sẽ không bị hành thi đả thương.

Khuê huynh, không cần tranh giành, hiện tại đã là lúc nào rồi? Đã gần đến đêm khuya phải không?”
Khuê Sơn kiên trì nói: “Không được, mọi người vẫn nên ở cùng nhau thì rốt hơn.”
Thiên Tình cười nhạo một tiếng, đã lười nhiều lời với Khuê Sơn, khi chuẩn bị tạo tiếng động dụ hành thi chú ý.

Lâm Tử Sơ mở miệng nói: “Ta đi cùng với A Tình.”
Thiên Tình nhướng mày, nghĩ nghĩ, nói: “Có hai người chúng ta, Khuê sư huynh, ngươi sẽ không còn phản đối chứ? Thật ra, hai người hay bốn người, cũng không có gì khác biệt.”
“Này……” Khuê Sơn do dự.

Văn Nhân Thiều cười nói: “Như vậy cũng tốt.

Ta am hiểu khinh công, sau khi đưa Khuê huynh trèo tường đi vào, lại ở đầu tường chờ hai người các ngươi.

Nếu có gì ngoài ý muốn, lập tức đáp xuống hỗ trợ.”
Khuê Sơn thở dài, nghĩ cũng biết trong bốn người, tu vi của mình không cao, tư chất, thể lực cũng là không phải tốt nhất.

Nếu không phải Khuê Sơn có nhiều năm kinh nghiệm sinh tồn ở Đống Sâm Hoang Nguyên, thì hắn kỳ thật không có lý do gì để cự tuyệt, nghĩ đến hai người Thiên Lâm tuy còn trẻ tuổi, nhưng thân thủ thực không tầm thường, vì thế gật đầu đồng ý.

Liền thấy hai người Thiên Lâm chạy nhanh về hướng đông, dùng bội kiếm đập vào vỏ kiếm, phát ra tiếng vang.

Nghe được thanh âm, hành thi chậm rãi đi theo.

Bởi vì số lượng hành thi quá nhiều, qua thời gian rất lâu, mới lộ ra màu bạch ngọc của chân tường thành.


Khuê Sơn cùng Văn Nhân Thiều nhân cơ hội lần lượt trèo lên tường, rồi ra hiệu cho hai người Thiên Lâm.

Thiên Tình gật đầu, cùng Lâm Tử Sơ đồng thời thu hồi vỏ kiếm, chỉ để lại trường kiếm hộ thân.

Hai người ngừng thở, tận lực không phát ra tiếng vang, từng chút từng chút đến gần tường thành.

Càng đến gần hành thi, liền có thể ngửi được mùi hôi tanh của xác chết.

Hành thi chậm chạp bước đi, hai chân giống như bùn lầy không có lực, khi Thiên Lâm chạy nhanh với tốc độ kinh người tựa hai hư ảnh, thỉnh thoảng khi hai người bọn họ xuyên qua đám hành thi, bọn chúng cũng không có phản ứng gì, chỉ một mực di chuyển về phía âm thanh lúc trước nghe được
Mắt thấy cách tường thành càng lúc càng gần, Thiên Tình dùng thần thức truyền âm cho Lâm Tử Sơ, nói: “Trong chốc lát tới tường thành, ta dùng tơ nhện cuốn lấy đầu tường để leo lên phía trước.

Ngươi phải ôm chặt ta, cẩn thận để không bị rớt xuống.”
Khi Lâm Tử Sơ chuẩn bị đáp lại, dư quang bỗng nhiên nhìn đến cái gì.

Tay y nhanh như chớp vươn ra, bảo vệ Thiên Tình, dùng sức đánh về bên trái.

Trọng tâm của Thiên Tình đột nhiên bị nghiêng, thiếu chút nữa đụng vào hành thi bên cạnh, may mà một chân miễn cưỡng giữ được cân bằng, hơi ngã về phía trước nhưng chưa đụng trúng.

Trong miệng kinh hãi hỏi: “Sao……”
Chưa hỏi hết câu, miệng đã bị Lâm Tử Sơ che lại.

“Đi!”
Lâm Tử Sơ giữ chặt Thiên Tình, hai người lảo đảo một bước, vững vàng chạy về phía trước.

Cho dù Thiên Tình chưa kịp hỏi có chuyện gì, nhưng giờ phút này, hắn đã biết.

Thì ra, vị trí cách hai người vừa đứng, có một hành thi vận y phục màu đất, bỗng nhiên toàn thân run rẩy, một lượng máu đặc sệt trong nháy mắt từ thất khiếu trào ra, trải rộng khắp mặt.

Trong phút chốc, chỉ nghe được thanh âm ‘ phanh ’ rất lớn, hành thi ầm ầm nổ mạnh!
Thiên Tình ngạc nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy cách phía sau mấy mét, có một mẩu thịt nhỏ bay giữa không trung, tản ra vị tanh hôi.

Hành thi tự bạo sinh ra dòng khí, khiến cho đai lưng của Thiên Tình quay ngược về trước.

Chấn động này khiến cho hành thi chung quanh giống như phát cuồng, miệng há rộng, lộ ra cái lưỡi chảy máu và lớp da bị bong tróc, trong cổ họng phát ra tiếng tắc nghẽn rên rỉ, hấp hối chạy đến chỗ hai người Thiên Lâm.


Có một gương mặt xanh mét, dáng người cường tráng như tiểu sơn cản đường hai người.

Lâm Tử Sơ dùng kiếm chỉ thẳng vào yết hầu hành thi, sử dụng lực đẩy nó về phía sau, rồi quét kiếm qua bên phải.

Chỉ nghe được tiếng đao kiếm cắt qua da, Hàn Thử Kiếm xuyên thủng cổ hành thi, sau đó Lâm Tử Sơ dùng kiếm ghim lên thân thể hành thi, một tay ném xác về bên phải.

Từ hình thể mà nói, Lâm Tử Sơ so với hành thi cường tráng kia quả thực quá nhỏ bé.

Nhưng y lại chỉ dùng một ít lực tay đã ném hành thi dịch qua một bên, giống như dùng tay ném một con gà.

Sau đó chỉ bằng một cú đá nhẹ, Hàn Thử Kiếm lập tức tách đầu và xác hành thi ra.

Một lượng máu tươi rất lớn từ cổ hành thi chảy ra, khiến hành thi xung quanh run run chấn động tới gần.

Lúc này, Thiên Lâm hai người đã tới gần tường thành, mắt thấy có thể nhanh chóng trèo lên tường.

Tay phải Thiên Tình duỗi về trước, một sợi tơ nhện bắn lên, chặt chẽ bắt lấy một góc tường thành.

“Mau nắm chặt!” đôi tay Thiên Tình nắm lấy tơ nhện, cánh tay dùng lực, hai tay cầm tơ nhện, gọi Lâm Tử Sơ.

Ở nơi xa, dòng nước chảy xiết của Vu Sơn, trong con thác, nơi ‘ cỏ dại ’ sinh trưởng.

Có sinh vật kề sát vào đó, đưa sừng khẽ chạm vào nước, chậm rãi ăn cỏ.

Trên bờ biển, một con khỉ khổng lồ lông xù nhảy trên cây, vò đầu bứt tai, có vẻ rất bất an.

Thiên Tình chỉ nghe thấy bên tai ‘ ong ——’ một âm thanh dài, thần chí bỗng nhiên không còn thanh tỉnh.

Bàn tay nắm chặt lấy tơ nhện, có chút buông lỏng, nhưng rất nhanh, Thiên Tình lắc lắc đầu, cố gắng trấn tỉnh, dùng sức nắm lấy tơ nhện.

Thấp giọng mắng:
“Tiện long này!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện