Du Y

Chương 21: Ảo tưởng



Tối ngày hôm nay vô số người màn trời chiếu đất, loạn đến như thế mà điện đóm vẫn không bị cắt, chuyện này đương nhiên là không hợp lẽ thường, cơ mà đáng tiếc ‘lẽ thường’ đã toi cơm từ lâu ~ Đầu đường đèn đuốc sáng trưng chẳng khác nào một cuộc cắm trại quy mô lớn, không ít người dắt díu cả nhà đi, còn có một cô bé mặc áo ngủ vải bông, tay ôm con thỏ mặt dê cụ, miệng ngậm kẹo que, ngước đôi mắt to tròn ngập nước lên nhìn Khấu Đồng.

Ba người biết rõ sự tình….cộng thêm Thêm Diêu Thạc coi như bốn, đều hiểu rằng động đất sẽ không xảy ra nữa, bởi vì nguyên nhân đang ổn định cảm xúc trong sự suy sụp của nó rồi.

Thế nhưng khuyên can mãi mẹ Khấu Đồng vẫn không chịu lên lầu mà nhất quyết muốn ngủ ngoài đường, thậm chí còn “mạo hiểm tính mạng” trèo lên nhà mở kho lấy túi ngủ đầy bụi, gối đầu, khăn mặt, chăn màn….đủ thứ hầm bà lằng mang hết xuống mới vừa lòng chiếm đất xây căn cứ. Sau đó cô còn kéo cổ Khấu Đồng xuống thơm má hắn, trét lên đầy nước miếng.

“Bảo bối ngủ ngon, nếu sợ quá thì xuống ngủ với mẹ nhé.”

Khấu Đồng ngu người lau nước miếng trên mặt.

Mẹ Khấu thở dài, thấy con lớn rồi, lòng mẹ trống vắng làm sao. Cuối cùng cô lấy trong túi ra một bộ bài Poker chạy ra ngoài tìm người mở sòng bạc.

Hoàng Cẩn Sâm đứng một bên dài giọng hô:“Tình mẹ bao la nha!”

Khấu Đồng nghiêng đầu ngõ gã, đột nhiên lớn tiếng gọi:“Mẹ! Đại Hoàng cũng muốn hôn chúc ngủ ngon nè!”

Mẹ Khấu bỗng quay đầu lại nhìn hắn đầy vẻ khó tin, sắc mặt cô trong bóng đêm có vẻ tái nhợt, mái tóc bình thường búi trên đỉnh đầu lúc này rũ xuống khiến cho khuôn mặt càng thêm nhỏ đi. Trông cô trẻ hơn nhiều, cơ hồ giống như đúc người mẹ xinh đẹp trong trí nhớ của hắn.

Bộ bài rơi xuống đất, cô run rẩy hỏi:“Đồng Đồng, con gọi mẹ là gì cơ?”

Khấu Đồng nhíu mày đáp như không xảy ra chuyện gì:“Sao ạ?”

Mẹ Khấu kích động đến mức nói năng lộn xộn:“Con vừa gọi cái gì, gọi lại cho mẹ nghe một tiếng đi.”

Trong đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, ánh đèn thành phố loang loáng trong đó như điểm sao sa, rực rỡ lạ thường. Cô vội vàng lấy tay lau đi nước mắt:“Không hiểu sao mẹ cứ thấy dường như con đã không gọi mẹ như vậy suốt cả một đời.”

Khấu Đồng nhìn cô, cuối cùng vẫn qua loa nói:“Đó chỉ là ảo giác thôi, được rồi mẹ, không sao đâu, mẹ đi chơi đi.”

Sau đó hắn cúi đầu như trốn tránh, vừa hay thấy cô bé từ hồi nào đến giờ vẫn duy trì tư thế ngửa cổ đứng bên cạnh đường nhìn mình không chớp mắt:“Con cái nhà ai mà chạy tới đây thế này? Người lớn đâu?”

Cô bé không nói không rằng, chỉ cắn kẹo que răng rắc.

Khấu Đồng:“Con cái nhà ai……”

“Các chú đang bị theo dõi.” Cô bé đột nhiên nói.

Khấu Đồng vỗ vỗ đầu nó:“Ngoan, mai lại xem phim hoạt hình nhé, giờ phải đi ngủ thôi….con cái nhà ai đấy? Sao giờ này còn không đưa về?”

“Chuột đang nhìn các chú.” Cô bé lại nói tiếp.

Khấu Đồng ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi nó:“Chuột là con chuột lái xe tăng hay con chuột lái máy bay?”

Cô bé mở to đôi mắt nhìn hắn, ánh mắt nó trong veo như một mặt gương, phản chiếu rõ ràng hình bóng Khấu Đồng.

Vẻ mặt con bé rất bình thản, giống như người khác không tin nó, đối xử với nó thế nào cũng không vấn đề gì. Nó phun que kẹo nhựa đã ăn hết, mặt không chút thay đổi, sau đó mới nói:“Cháu nói thật đấy.”

Khấu Đồng lập tức ngây ngẩn cả người, cô nhóc này chỉ tám chín tuổi, thân mình gầy teo bị hắn che lại nên người khác không thấy rõ. Khi hắn ngồi xuống mới tinh ý phát hiện ra nó nói chuyện không hề mở miệng!

“Cháu tên gì?”

“Mạn Mạn.”

Khấu Đồng ngợi một chút rồi cúi người bế cô bé lên, nói với người khác:“Tôi mang nó đi tìm người nhà.” Rồi đưa nó ra xa, thấp giọng hỏi:“Nói cho chú biết, chuyện gì xảy ra?”

“…… Chú mua kẹo que cho cháu đã.”

Dường như nó trực tiếp phát xạ sóng điện não vào đầu người ta, Khấu Đồng thậm chí còn có ảo giác Mạn Mạn đang dùng ánh mắt để nói chuyện.

Khấu Đồng ý thức được Mạn Mạn này rất có thể là một trong bảy ý thức chủ thể, bèn ôm cô bé đi vào một siêu thị nhỏ vẫn còn mở cửa ở gần đó, đứng trước giá để kẹo que thì đặt nó xuống cho nó tự chọn.

Mạn Mạn cầm cái này buông cái kia, chọn mãi chọn mãi đến nghiện, mới tí tuổi đầu đã cân đo đong đếm chẳng khác gì các cô các dì, Khấu Đồng nhìn mãi cũng chẳng phân biệt được cái nó nhặt lên với cái vừa bỏ xuống khác nhau ở đâu.

Cuối cùng hắn dứt khoát đẩy cả cái giá đến trước quầy thu ngân:“Đếm cho tôi, có bao nhiêu lấy tất.”

Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, suy nghĩ hai giây, tính ra kết luận. Nó nói:“Chú ơi, chú là trọc phú hả?”

Khấu Đồng:“……”

Cô thu ngân nghe xong cười phá lên.

Khấu Đồng dí một cái lên đầu con bé:“Nói hươu nói vượn.”

Lúc này cô thu ngân tính tiền xong đã đẩy cái giá cắm kẹo que tới, Mạn Mạn lập tức nhận bằng cả hai tay, khuôn mặt trang nghiêm, biểu cảm thành kính. Sau đó nó nghiêm túc nói với người hầu ‘trọc phú’ của mình:“Đi thôi.”

Khấu Đồng chỉ có thể đuổi theo.

“Năm nay cháu tám tuổi.” Mạn Mạn ngồi bên vệ đường, bình tĩnh đặt gia tài nhỏ ở một bên. Nó bóc một cái kẹo cho vào miệng, tay vẫn ôm con thỏ của mình,“Một ngày nọ cháu đang đọc sách trong nhà, tự nhiên trời tối om, sau đó cháu rơi vào chỗ này. Trong túi cháu có tổng cộng năm cái kẹo que, vừa mới ăn hết.”

Khấu Đồng hỏi:“Cháu có biết trước khi rơi vào đây đã xảy ra chuyện gì không?”

Mạn Mạn nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Khấu Đồng ngồi xổm xuống cạnh nó, mày cau tít lại.

Mạn Mạn lại đột nhiên nói:“Đây là ‘Thiết bị chiếu hình biến đổi đa tần’, thật không?”

Khấu Đồng giật bắn mình buột miệng hỏi:“Làm sao cháu biết?”

Mạn Mạn nói:“Cháu xem trên báo.”

“Bản nào?”

“[ Thời đại tâm lý học ] năm 2041 kì thứ mười sáu có một bài viết về nó.”

Khấu Đồng đương nhiên biết tạp chí đó, bài viết kia còn là hắn tự tay viết nữa kìa. Hắn kinh sợ nhìn con bé:“Cháu đọc hiểu sao ? Không….cháu đi học rồi ? Lớp mấy ?”

“Lớp hai, xong lên lớp ba.” Mạn Mạn nói đoạn, nhún vai, bình tĩnh tiếp lời,“Trong đó nói Máy chiếu có phạm vi làm việc nhất định, bình thường chỉ bao quát từ năm đến mười mét xung quanh. Lúc đó cháu đang ở trong nhà, trong vòng bán kính năm đến mười mét không có bất cứ đồ đạc gì, cho nên nhất định là máy của các chú hỏng.”

Khấu Đồng nghẹn họng trân trối:“Xin lỗi, chú nhất định sẽ mau chóng đưa cháu ra ngoài.”

“Không sao đâu.” Mạn Mạn vỗ vỗ vai hắn,“Máy móc rất không đáng tin. Kì thực ở trong này cũng hay, mọi người đều có thể nghe thấy cháu nói chuyện.”

Khấu Đồng hỏi:“Ở bên ngoài cháu không nói được à ?”

“Cháu có chứ.” Mạn Mạn nói,“Cháu không nói bằng miệng mà nói như vầy nè. Nhưng chẳng ai nghe thấy cả, còn nói cháu bị thiểu năng. Thầy giáo bảo mẹ đưa cháu đến trường chuyên biệt, mẹ đánh cháu một trận nhừ tử, sau đó ngày nào cũng nhốt cháu trong nhà không để ý tới nữa.”

Khấu Đồng tức nghẹn.

“Trước kia họ còn đưa cháu đi bác sĩ, ông già áo trắng bảo cháu bị ‘Tự bế’.” Mạn Mạn tiếp tục bình tĩnh nói,“Thế nhưng cháu không tự bế, cháu không nhạy cảm yếu đuối, tai có thể lọc tạp âm, lực chú ý cũng không dễ bị phân tán, ít nhất là không dễ bị phân tán bằng phần lớn bạn học cùng.”

Nó còn biết “Tự bế” là cái gì…… Khấu Đồng xác định mặc kệ con bé này có tự bế hay không, trí tuệ của nó vượt xa người thường là cái chắc:“Cháu đều đọc trong sách hết à?”

“Vâng.” Mạn Mạn gật đầu cắn kẹo que rôm rốp,“Trước đây cháu ở cạnh thư viện, lúc không ai trông cháu toàn vào đó đọc sách thôi.”

Khấu Đồng yên lặng xoa đầu nó:“Vào nhà chú ở trước đã nhé.”

“Vâng.” Mạn Mạn gật đầu.

“Đúng rồi, ban nãy cháu nói chuột gì cơ?”

Mạn Mạn quay đầu lại:“Các chú bị lũ chuột theo dõi, cháu nghe hiểu chúng nó nói chuyện, chúng nó bảo chủ nhân rất không hữu hảo.”

Lúc này Khấu Đồng không cười nữa, bởi vì đối với ý thức chủ thể mà nói thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nó có thể dùng phương pháp ngoài phát âm giao tiếp với người khác, có thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài chuột cũng không phải là không có khả năng.

Xét từ một phương diện khác, trong không gian dị thường này mọi thứ đều có thể là hình chiếu ý thức, đến trọng lực còn mất đi tác dụng thì nói gì đến thuộc tính sinh vật đây.

“Không biết lũ chuột có nghe hiểu các chú nói gì không, nhưng cháu nghe thấy chúng nó nói các chú là kẻ xâm nhập.” Mạn Mạn bình thản phán đoán,“Cháu cảm thấy nghe như kiểu chúng nó sắp xử lý các chú ấy.”

“Ai muốn xử lý bọn chú cơ?” Hoàng Cẩn Sâm không biết mọc ở đâu ra đứng phía sau hai người. Gã cau mày nhìn đống vỏ kẹo của Mạn Mạn, nói,“Nhóc nè, ăn nhiều kẹo như thế là mọc sâu đấy. Sâu nhỏ sẽ gặm sạch răng nhóc cho mà xem.”

Mạn Mạn mặt không đổi sắc ngẩng đầu liếc gã, thản nhiên bảo:“Răng sâu không phải bởi vì trong răng có con sâu, mà là vì vi khuẩn và đường trong các loại vật chất kết hợp thành axit phá hoại men răng.”

Hoàng Cẩn Sâm:“……”

Mạn Mạn nhai nuốt liên hồi, sau khi khinh bỉ chỉ số thông minh của chú to cao, nó bổ sung:“Sách viết thế.”

Hoàng Cẩn Sâm nói:“Đùa nhau à, con nhỏ này lớn lên khẳng định sẽ trở thành Diệt Tuyệt sư thái.”

Mạn Mạn trả lời:“Không đâu, cháu thấy Chu Chỉ Nhược ở bên Trương Vô Kỵ rất đẹp đôi.”

Hoàng Cẩn Sâm làm nũng:“Lão đại Đồng Đồng…..”

Khấu Đồng khoát tay, tiếp tục hỏi Mạn Mạn:“Lũ chuột mà cháu nói ở nơi nào?”

Lũ chuột? Hoàng Cẩn Sâm cau mày.

“Bên kia.” Mạn Mạn giơ tay chỉ.

Khấu Đồng nâng cằm như có chút đăm chiêu –“Kẻ xâm nhập”? Sao lại có từ này? Chẳng lẽ bản thân chương trình cũng có ý thức chủ thể ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện