Du Y
Chương 28: Chủ nhân của đảo Vô Danh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con người có đôi khi chính là như vậy, đi thi đụng phải một cái đề cơ khổ, rõ ràng nhớ là mình đã đọc qua, còn nhớ kĩ cả đọc qua ở đâu lúc nào, dùng tư thế gì, ấy thế mà lại quên béng mất phải xem nội dung.
Khấu Đồng ngồi trên du thuyền. Hai người không rõ lai lịch ngồi ở một bên khác, chẳng ai nói với ai một câu. Ba người vây quanh một cái bàn tròn nho nhỏ, mỗi người ngồi một cái ghế dựa, bên cạnh còn góp mặt thêm một em chó con đậm tính hiếu kì giương đôi mắt sũng nước nhìn chằm chằm Khấu Đồng không dứt, trong ánh nhìn thoáng chút cảnh giác mơ hồ.
Trên bàn tròn bày một bó hoa, trước mặt mỗi người đặt một tách trà. Khấu Đồng đột nhiên có cảm giác mình vừa xuyên vào thế giới Alice in Wonderland mà hai người bên cạnh là phiên bản lỗi của Mad Hatter và Thỏ Trắng.
Khấu Đồng đảo mắt nhìn sang, ‘ma thuật sư’ đã đổi bông bách hợp trong tay thành hoa hồng tự lúc nào, mà bông hồng trên ve áo lại chuyển từ hoa hồng sang bách hợp. Sự kiện thần kì này phát sinh vào lúc nào, Khấu Đồng cư nhiên hoàn toàn không lưu ý đến, như thể nguyên bản tên đó chính là như vậy, như thể những đóa hoa vốn là mọc trên người hắn, tự nhiên đến mức người ta xem nhẹ đi.
“Đó là cái gì?” Khấu Đồng đánh vỡ bầu im lặng.
Ma thuật sư giải thích: “Những đóa hoa này là một loại triết học. Hoa hồng màu đỏ tượng trưng cho sinh mệnh nóng bỏng, bách hợp màu trắng là biểu tượng của một thái cực khác như là tử vong, hoặc những thứ chuyển động mà lạnh lẽo. Sự sống và cái chết không lúc nào không luân chuyển, không nghỉ không ngừng, mỗi thời mỗi khắc thay đổi đều tượng trưng cho cái cũ chết đi và cái mới sinh sôi, chúng nó đều chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc mà thôi.”
Khấu Đồng cảm thấy triết học là một thứ rất ảo diệu, cơ mà lúc này hắn không cười cũng không gật đầu, bởi vì sau khi hắn nghe xong bèn nghĩ rằng tên này nói cũng có chút đạo lý.
Ma thuật sư tiếp tục nói: “Đây chính là tự nhiên. Sáng tạo song hành với hủy diệt, chúng nó tồn tại cùng nhau cho đến vô hạn vô cùng. Nhân loại dùng kí hiệu ‘∞’ để minh họa điều này. Sự chuyển biến không ngừng giữa hai sự vật cho tới vĩnh viễn, chính là vô cùng.”
Khấu Đồng cau mày, trong lòng càng không thể khẳng định được người đàn ông trước mặt rốt cuộc là chủ thể ý thức hay chỉ là một hình chiếu được chiếu ra từ vật thể nào đó trong tiềm thức của chủ thể.
Vì thế, hắn hỏi: “Ý của anh là, không có bất cứ thứ gì mà chúng ta có thể giữ lại được sao?”
Ma thuật sư nói: “Ngay cả chính bản thân chúng ta cũng là không ngừng tử vong không ngừng sinh sôi, đi trên một trục thời gian vĩnh viễn không dừng lại, làm sao có thể giữ lại được những thứ khác chứ?”
Trong lòng Khấu Đồng âm thầm xoay chuyển: “Bản thân đã biến hóa, còn là bản thân không?”
Ma thuật sư không đáp mà người đội mũ lại nở nụ cười, y hỏi: “Vì sao ngươi nhất định phải biết đáp án?”
Chưa đợi Khấu Đồng nói chuyện, người đội mũ đã cúi đầu xuống để lộ ra khuôn mặt, biểu cảm trên đó thoáng chút u buồn.
“Ngươi thừa nhận thì chính là ngươi, không thừa nhận thì không còn là ngươi nữa. Song mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đó vẫn là vận mệnh của ngươi.” Giọng điệu của y có chút lạnh lùng, “Giống như chúng ta đây, mỗi người chúng ta đều nắm giữ một phần bí mật của thế giới này, nhưng tất yếu vẫn phải chấp hành nghiêm mật mệnh lệnh của chủ nhân, đây chính là vận mệnh.”
Khấu Đồng chú ý tới cách dùng từ của y: “Các người?”
Người đội mũ vươn ra một ngón tay, dùng ánh mắt đượm buồn nhìn thẳng vào Khấu Đồng, y nói: “Suỵt__”
Khấu Đồng không nói gì, chỉ cảm thấy cảnh này quen thuộc đến bất thường, y như bộ dáng lão già họ Quý giả thần giả quỷ lừa người ta vậy.
Không khí giữa ba người lại chìm vào sự im lặng quái quỷ. Khấu Đồng đang đánh giá hai người còn lại, hắn phát hiện bọn họ giống như đã được cài đặt trình tự, khi không bị xúc động thì sẽ cứ ngồi đó không nhúc nhích, đến tần suất uống trà cũng là cố định.
Xem ra hẳn là sản phẩm được tạo thành từ chủ thể ý thức nào đó rồi – Khấu Đồng nghĩ bụng, hơn nữa thoạt trông không phải chiếu hình từ một người có thật trong thế giới thực, ngược lại rất có khả năng là vật thể nào đó từ một không gian khác.
Phim hoạt hình?
Không… Khấu Đồng nhanh chóng phủ định ý tưởng đó, không phải.
Hắn thường xuyên có một vài bệnh nhân thanh thiếu niên cần phụ đạo, vì để tiện trao đổi với chúng nên đã tìm hiểu qua không ít thần tượng thể thao, ngôi sao giải trí và nhân vật anime nổi tiếng của giới trẻ, có thấy ở đâu có loại nhân vật thế này bao giờ đâu.
Đây là cái gì mới được chứ…
Trên người bọn họ có khí chất thần bí không xua tan được, trang phục trên người phức tạp rườm rà, mang các dấu hiệu có chứa ý nghĩa tượng trưng vô cùng rõ rệt và cả ngầm ám chỉ, Khấu Đồng không nghiên cứu chuyên sâu về mặt đó nên cũng không quá rõ ràng.
Là nào đạo cụ của môn thần bí học nào đó, hay là vật dụng liên quan đến tôn giáo đây?
Tốc độ thuyền đột nhiên chậm lại, con chó con luôn theo dõi Khấu Đồng đột nhiên giơ móng trước, sủa: “Gâu!”
Người đội mũ buông tay mặc cho nó nhảy ra khỏi lòng mình. Khấu Đồng quay đầu lại, chỉ thấy hòn đảo nhỏ đã gần ngay trước mắt, trên đảo mịt mờ sương trắng bao phủ cây cối và núi đồi như ẩn như hiện, chỉ có khi gió thổi qua mới để lộ một phần mặt đất.
Giữa mây mù bảng lảng hé lộ một khối đá trắng khổng lồ, nó nằm kế bên bờ biển như một kẻ thủ hộ kiên định, đằng sau đó là hai cây cột lớn một đen một trắng giống một cánh cổng vòm còn chưa xây xong.
Một người phụ nữ mặc áo choàng đội mũ cao đứng lặng nơi đó, hai tay mở rộng, trên mặt không có một chút biểu cảm nào. Nhìn từ xa Khấu Đồng còn tưởng cô là một bức tượng đá.
Mãi đến lúc tới gần hắn mới nhận ra người ta là một người sống sờ sờ.
Không biết người phụ nữ này mang huyết thống nào mà màu mắt vô cùng nhạt, dưới tác dụng của thứ ánh sáng bị sương mù chiết xạ vặn vẹo quỷ dị, đôi con ngươi gần như trong suốt.
Ma thuật sư và người đội mũ đứng trên thuyền nhìn Khấu Đồng xuống khỏi con thuyền đi về phía hai cây cột đá, không hề có ý muốn dẫn đường.
Đến lúc Khấu Đồng đi thẳng tới bên cạnh, trong thân thể người phụ nữ dường như mới được bật một cái công tắc. Con mắt của cô chậm rãi chuyển sang một bên nhìn hắn thật sâu, đoạn nói: “Xin mời đi theo tôi.”
Tiếng nói của người phụ nữ này rơi vào tai khiến cho bác sĩ Khấu có tinh thần thép dị thường mạnh mẽ bỗng thấy hốt hoảng, nếu nhất định muốn hình dung, thì giọng nói đó quả thực như đến từ Thiên quốc, thần bí mà đẹp đẽ đến mức người thường không thể diễn tả bằng lời. Quanh thân người phụ nữ mặc áo choàng lượn lờ sương trắng, bất luận cách cô bao xa cũng không thể nhìn thấy toàn thân hoàn chỉnh, màn sương dường như mang theo sự sống.
Bảy chủ thể ý thức đồng thời bị cuốn vào trong không gian dị dạng này, song không cần nói đến ba người nhóm Khấu Đồng rơi vào cùng nhau, ngay cả Mạn Mạn cùng Hà Hiểu Trí vào sau cũng không biểu hiện ra tầng ý thức khác. Bọn họ đều dùng phương pháp hài hòa đến mức quỷ dị để dung nhập vào cùng với hình chiếu ý thức của những người còn lại.
Người này thì không giống thế, hắn, hoặc là cô ta đã chiếm lĩnh hoàn toàn cả đảo Vô Danh, từ đây nhìn về hướng đại lục ở phía xa xa thấy sự khác biệt cực kì rõ ràng.
Khấu Đồng nhịn không được nhớ tới những gì Mạn Mạn đã nói lúc trước, “kẻ xâm nhập”… Chỉ có người cho rằng mình là chủ nhân của một nơi nào đó mới có thể nói ra từ đó mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn lại thì nhận ra đường lùi đã không còn, sương trắng như bông tràn lan bao trùm đảo nhỏ. Trong nháy mắt đó, trong lòng Khấu Đồng bỗng lóe lên một ý nghĩ… Hoàng Cẩn Sâm làm thế nào mà theo kịp được đây?
Đi theo người phụ nữ không biết bao xa, Khấu Đồng mới đến trước một tòa thành. Đó thực sự là một tòa thành, có điều chẳng hiểu sao lại mang tới cảm giác kì quái. Nó chẳng hề hòa hợp với hòn đảo Vô Danh mang đầy nét thần bí mà đột ngột đứng sừng sững đó như đến từ thế giới trần tục, tựa một lá cờ chào giữa lĩnh vực của thần học.
Cổng thành mở ra trước mắt Khấu Đồng, người phụ nữ dừng bước, mắt thấy sắp sửa khôi phục thành trạng thái NPC đến nơi. Khấu Đồng vội tranh thủ thời gian hỏi một câu: “Tôi vẫn phải đi vào hả?”
Người phụ nữ đảo con mắt cứng đờ, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt hắn, cô im lặng gật đầu.
Khấu Đồng cau mày, ngẫu hứng thốt ra một câu: “Chị xinh đẹp ơi, tôi thấy cái mũ đặc biệt của chị quen lắm, có phải chúng ta trước đây đã từng gặp nhau rồi không ?”
Mỹ nhân mũ cao là một NPC có trí thông minh, chắc cũng phải có nhận thức ngoài giới hạn lập trình chứ nhở?
Thế nhưng cô chỉ im lặng nhìn Khấu Đồng một hồi chứ không hề tỏ ra tức giận với câu nói gần như cợt nhả của hắn. Cô đứng ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ với Khấu Đồng.
Khấu Đồng thở dài nghĩ bụng người gì đâu mà nói không thèm nói, xem ra đồng chí NPC này còn không thông minh bằng hai đồng chí kia. Nghĩ xong, hắn xoay người bước vào trong thành.
Sau lưng Khấu Đồng, cánh cửa cao rộng từ từ đóng kín. Đúng lúc đó, người phụ nữ đã sắp bị ngăn cách với hắn qua cửa thành lại đột nhiên lên tiếng. Cô dùng giọng nói trầm bổng như tiếng thần mà nói: “Bởi vì chúng tôi ở khắp mọi nơi.”
Khấu Đồng quay phắt lại, thấy được nét u buồn quen thuộc trên gương mặt của người phụ nữ nọ. Giống như một vị thần bị bẻ cánh giam cầm, cô ấy xinh đẹp, thần bí, không những không hề khiến cho người ta bất an mà trên người còn tỏa ra hơi ấm tựa như một người mẹ. Mười ngón giao nhau đặt trước ngực, cô buông rũ ánh mắt phảng phất trong suốt, như thể đang lặng lẽ tụng niệm lời chúc phúc không người nghe hiểu.
Giống như một thánh nữ tế ti…
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì Khấu Đồng bỗng chốc như bị sét đánh. Ma thuật sư, nữ tế, người đàn ông đội mũ mang hơi hướm một nhà triết gia lưu lạc, bánh xe vận mệnh tượng trưng quái dị… Những kí hiệu đậm tính biểu tượng hàm xúc, sắc thái chủ nghĩa thần học đậm đặc, chúng là những là bài Tarot!
[Bạn trẻ hoa hồng bách hợp là lá Ma Thuật Sư:
Bạn trẻ ôm cún là lá bài The Fool
Chị Thiến Nữ U Hồn ngoài cửa thành là lá bài Nữ Tế
Đây là một loại thẻ bài khởi nguồn từ văn hóa Phục Hưng nước Ý từ thế kỉ thứ mười lăm, nghiêm khắc mà nói, chúng là vật dẫn biểu thị chủ nghĩa triết học thần bí phương Tây, cũng là sản phẩm của trường phái triết học Tân Plato, chúng có nhiều phiên bản bất đồng, mỗi phiên bản có hình vẽ trên lá bài khác biệt, mà phân tích lá bài Tarot cũng có muôn ngàn kiểu.
Sau này những lá bài Tarot cũng được dùng như một loại công cụ gợi ý phụ đạo dẫn đường tâm lý… Sau nữa không hiểu tại sao lại trở thành đạo cụ bói mệnh được rất nhiều thanh thiếu niên hoan nghênh.
Trong đó bộ Major Arcana được tạo thành từ 21 lá bài đánh số và một lá The Fool.
[Các lá bài Tarot Major Arcana (cũng thường được gọi là trump card) tạo nên nền tảng cho bộ bài Tarot và gồm 21 lá bài được đánh số và một lá bài không có số (the Fool). Các lá bài này đại diện cho sự giác ngộ tinh thần và mô tả những trạng thái khác nhau mà chúng ta gặp phải khi tìm kiếm những ý nghĩa và sự hiểu biết lớn hơn trong cuộc sống. Theo cách này, các lá bài giữ vai trò là những bài học có ý nghĩa sâu sắc.]
Có ma thuật sư, nữ tế ti, có Giáo Hoàng… Bây giờ nghĩ lại, vị Mad Hatter ôm côn chó kia rất có thể chính là The Fool trong bộ Major Arcana.
Mỗi lá bài Tarot đều bị chiếu ra, mỗi một lá lại có ý nghĩa cố định riêng của nó, nghe nói có quan hệ sâu xa với Hội Tam Điểm và Hồng Hoa Thập Tự Đoàn. Chúng thể hiện những quan điểm triết học dị giáo cổ xưa của một hệ thống văn hóa khác, những quan điểm này cũng không phải là ý tưởng của chủ thể ý thức, mà cô ta, hay là hắn, chỉ bị động tiếp thu chúng mà thôi.
[Thuật ngữ Hội Tam Điểm (tiếng Anh: Freemasonry; nghĩa là “Nền tảng tự do”) dùng để chỉ một tập hợp những hiện tượng lịch sử và xã hội rất khác nhau tạo dựng từ một môi trường hội nhập mà việc tuyển chọn thành viên dựa theo nguyên tắc bổ sung và các nghi lễ gia nhập có liên hệ tới những ẩn dụ về người thợ xây đá. Hội Tam điểm truyền bá một lối giáo dục có tính bí truyền, tiên phong sử dụng những biểu tượng và nghi lễ]
Khấu Đồng nhanh chóng đi xuyên qua tòa thành, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
Hắn còn chưa động tay thì cửa đã lại tự động mở ra, bên trong là một cổng vòm cao vợi, phía trên khắc chiếc bánh xe vận mệnh như được gắn mô tơ vĩnh hằng, bên dưới là một bóng người nhỏ gầy che mặt cơ hồ không thấy ánh sáng, bó mình trong chiếc áo choàng đen sẫm, ngồi trên chiếc ghế cao cao.
Khấu Đồng nhìn ra nó chỉ là một đứa bé gái.
Nó ngẩng đầu, dùng ánh mắt khiến Khấu Đồng sởn hết tóc gáy mà nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ Khấu, đã lâu không gặp, còn nhớ em không?”
Kiểu xưng hô này khiến Khấu Đồng nghĩ ngay ra đây có thể là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân từng qua tay hắn, thế nhưng hắn nhất thời không nhớ ra được là ai, chỉ đành đánh giá cô bé một lát rồi ra hiệu: “Em… có thể bỏ cái che mặt ra được không?”
Nó nở nụ cười, vẫn nhìn hắn bằng ánh nhìn nóng bỏng, đoạn từ từ cuốn mạng che mặt lên rồi nhẹ nhàng giải thích: “Cái này chỉ để đảm bảo tính thuần khiết của quẻ bói thôi, bác sĩ đã gặp lũ người hầu của em chưa?”
Khấu Đồng đột nhiên mở to hai mắt, bật thốt lên: “Em là… Tần Cầm!”
Vừa nói khỏi miệng, Khấu Đồng đã lập tức hối hận. Hắn thấy biểu cảm trên mặt Tần Cầm sáng bừng lên vẻ kinh hỉ.
Cô bé này không phải là một bệnh nhân từng qua tay Khấu Đồng. Khi hắn với nó gặp nhau, máy chiếu vẫn còn ở giai đoạn điều chỉnh. Khấu Đồng đến chỗ một thầy giáo của hắn để thu thập số liệu thì gặp cô bệnh nhân đặc biệt này ở phòng làm việc của thầy.
Có lẽ là… khoảng năm sáu năm về trước thì phải. Người trước mắt này lúc đó chỉ là một cô bé mười bốn mười lăm, kích thích tố tuổi dậy thì khiến cho cô bé phát dục mau chóng, dáng người có chút mập mạp. Khi hắn nhìn thấy nó, nó đang ngồi một mình trên sofa, trên mặt cũng trùm khăn đen như vậy, tay nghịch một bộ bài Tarot.
Mẹ của con bé đứng bên ngoài nói chuyện với giáo sư, Khấu Đồng bận rộn tìm một phần tư liệu, thấy nó ngồi lẻ loi ở đó như một đứa trẻ lớn mắc chứng tự kỉ, hắn rất tự nhiên mà hỏi thăm một câu rồi rót cho nó chén nước.
Kết quả tìm được đồ xong, chuẩn bị đi, Khấu Đồng vừa quay đầu lại thì phát hiện ra ánh mắt của con bé đang nhìn chòng chọc vào mình.
“Mẹ em bảo em mắc bệnh.” Khấu Đồng nhớ rõ nó nói như thế.
Hắn dừng bước chân, cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao vậy?”
Con bé lạnh lùng đáp: “Bởi vì bà ta mới có bệnh. Em nói, bà ta không chịu tin, bất kể em làm gì bà ta cũng thét chói tai kinh hãi.”
Người lớn trong nhà như thế cũng không phải là không có tiền lệ. Khấu Đồng tuy không tin lắm nhưng cũng gật đầu đầy thấu hiểu. Hắn thăm dò hỏi tiếp: “Có phải vì em cứ mang khăn che mặt không? Có những người lớn không thích cách trang điểm kiểu mới của các em đâu.”
Con bé bèn nhẹ nhàng giải thích: “Đây là vì đảm bảo tính thuần khiết của quẻ bói thôi mà.”
Khấu Đồng không nói chuyện gì với nó nữa, giáo sư đã mau chóng bước vào. Điều khiến cho hắn có ấn tượng sâu sắc khác thường là khi đi được vài bước vô ý quay đầu lại, mắt đối mắt với con bé qua cánh cửa thủy tinh, ánh mắt con bé nhìn hắn cứ như người đói bụng lâu ngày trông thấy beefsteak khiến cho hắn rùng cả mình.
Mãi thật lâu về sau ngẫu nhiên nhắc tới, giáo sư mới nói cho hắn biết cô bé kia tên là Tần Cầm, một bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng.
Mà hiện tại, trải qua thời gian lâu như thế, con bé vẫn chuẩn xác nhận ra hắn không sai, hơn nữa loại ánh mắt quỷ đói nhìn dê nướng này của nó vẫn chẳng hề thay đổi…
Trong lòng Khấu Đồng bỗng trỗi dậy dự cảm không lành.
Con người có đôi khi chính là như vậy, đi thi đụng phải một cái đề cơ khổ, rõ ràng nhớ là mình đã đọc qua, còn nhớ kĩ cả đọc qua ở đâu lúc nào, dùng tư thế gì, ấy thế mà lại quên béng mất phải xem nội dung.
Khấu Đồng ngồi trên du thuyền. Hai người không rõ lai lịch ngồi ở một bên khác, chẳng ai nói với ai một câu. Ba người vây quanh một cái bàn tròn nho nhỏ, mỗi người ngồi một cái ghế dựa, bên cạnh còn góp mặt thêm một em chó con đậm tính hiếu kì giương đôi mắt sũng nước nhìn chằm chằm Khấu Đồng không dứt, trong ánh nhìn thoáng chút cảnh giác mơ hồ.
Trên bàn tròn bày một bó hoa, trước mặt mỗi người đặt một tách trà. Khấu Đồng đột nhiên có cảm giác mình vừa xuyên vào thế giới Alice in Wonderland mà hai người bên cạnh là phiên bản lỗi của Mad Hatter và Thỏ Trắng.
Khấu Đồng đảo mắt nhìn sang, ‘ma thuật sư’ đã đổi bông bách hợp trong tay thành hoa hồng tự lúc nào, mà bông hồng trên ve áo lại chuyển từ hoa hồng sang bách hợp. Sự kiện thần kì này phát sinh vào lúc nào, Khấu Đồng cư nhiên hoàn toàn không lưu ý đến, như thể nguyên bản tên đó chính là như vậy, như thể những đóa hoa vốn là mọc trên người hắn, tự nhiên đến mức người ta xem nhẹ đi.
“Đó là cái gì?” Khấu Đồng đánh vỡ bầu im lặng.
Ma thuật sư giải thích: “Những đóa hoa này là một loại triết học. Hoa hồng màu đỏ tượng trưng cho sinh mệnh nóng bỏng, bách hợp màu trắng là biểu tượng của một thái cực khác như là tử vong, hoặc những thứ chuyển động mà lạnh lẽo. Sự sống và cái chết không lúc nào không luân chuyển, không nghỉ không ngừng, mỗi thời mỗi khắc thay đổi đều tượng trưng cho cái cũ chết đi và cái mới sinh sôi, chúng nó đều chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc mà thôi.”
Khấu Đồng cảm thấy triết học là một thứ rất ảo diệu, cơ mà lúc này hắn không cười cũng không gật đầu, bởi vì sau khi hắn nghe xong bèn nghĩ rằng tên này nói cũng có chút đạo lý.
Ma thuật sư tiếp tục nói: “Đây chính là tự nhiên. Sáng tạo song hành với hủy diệt, chúng nó tồn tại cùng nhau cho đến vô hạn vô cùng. Nhân loại dùng kí hiệu ‘∞’ để minh họa điều này. Sự chuyển biến không ngừng giữa hai sự vật cho tới vĩnh viễn, chính là vô cùng.”
Khấu Đồng cau mày, trong lòng càng không thể khẳng định được người đàn ông trước mặt rốt cuộc là chủ thể ý thức hay chỉ là một hình chiếu được chiếu ra từ vật thể nào đó trong tiềm thức của chủ thể.
Vì thế, hắn hỏi: “Ý của anh là, không có bất cứ thứ gì mà chúng ta có thể giữ lại được sao?”
Ma thuật sư nói: “Ngay cả chính bản thân chúng ta cũng là không ngừng tử vong không ngừng sinh sôi, đi trên một trục thời gian vĩnh viễn không dừng lại, làm sao có thể giữ lại được những thứ khác chứ?”
Trong lòng Khấu Đồng âm thầm xoay chuyển: “Bản thân đã biến hóa, còn là bản thân không?”
Ma thuật sư không đáp mà người đội mũ lại nở nụ cười, y hỏi: “Vì sao ngươi nhất định phải biết đáp án?”
Chưa đợi Khấu Đồng nói chuyện, người đội mũ đã cúi đầu xuống để lộ ra khuôn mặt, biểu cảm trên đó thoáng chút u buồn.
“Ngươi thừa nhận thì chính là ngươi, không thừa nhận thì không còn là ngươi nữa. Song mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đó vẫn là vận mệnh của ngươi.” Giọng điệu của y có chút lạnh lùng, “Giống như chúng ta đây, mỗi người chúng ta đều nắm giữ một phần bí mật của thế giới này, nhưng tất yếu vẫn phải chấp hành nghiêm mật mệnh lệnh của chủ nhân, đây chính là vận mệnh.”
Khấu Đồng chú ý tới cách dùng từ của y: “Các người?”
Người đội mũ vươn ra một ngón tay, dùng ánh mắt đượm buồn nhìn thẳng vào Khấu Đồng, y nói: “Suỵt__”
Khấu Đồng không nói gì, chỉ cảm thấy cảnh này quen thuộc đến bất thường, y như bộ dáng lão già họ Quý giả thần giả quỷ lừa người ta vậy.
Không khí giữa ba người lại chìm vào sự im lặng quái quỷ. Khấu Đồng đang đánh giá hai người còn lại, hắn phát hiện bọn họ giống như đã được cài đặt trình tự, khi không bị xúc động thì sẽ cứ ngồi đó không nhúc nhích, đến tần suất uống trà cũng là cố định.
Xem ra hẳn là sản phẩm được tạo thành từ chủ thể ý thức nào đó rồi – Khấu Đồng nghĩ bụng, hơn nữa thoạt trông không phải chiếu hình từ một người có thật trong thế giới thực, ngược lại rất có khả năng là vật thể nào đó từ một không gian khác.
Phim hoạt hình?
Không… Khấu Đồng nhanh chóng phủ định ý tưởng đó, không phải.
Hắn thường xuyên có một vài bệnh nhân thanh thiếu niên cần phụ đạo, vì để tiện trao đổi với chúng nên đã tìm hiểu qua không ít thần tượng thể thao, ngôi sao giải trí và nhân vật anime nổi tiếng của giới trẻ, có thấy ở đâu có loại nhân vật thế này bao giờ đâu.
Đây là cái gì mới được chứ…
Trên người bọn họ có khí chất thần bí không xua tan được, trang phục trên người phức tạp rườm rà, mang các dấu hiệu có chứa ý nghĩa tượng trưng vô cùng rõ rệt và cả ngầm ám chỉ, Khấu Đồng không nghiên cứu chuyên sâu về mặt đó nên cũng không quá rõ ràng.
Là nào đạo cụ của môn thần bí học nào đó, hay là vật dụng liên quan đến tôn giáo đây?
Tốc độ thuyền đột nhiên chậm lại, con chó con luôn theo dõi Khấu Đồng đột nhiên giơ móng trước, sủa: “Gâu!”
Người đội mũ buông tay mặc cho nó nhảy ra khỏi lòng mình. Khấu Đồng quay đầu lại, chỉ thấy hòn đảo nhỏ đã gần ngay trước mắt, trên đảo mịt mờ sương trắng bao phủ cây cối và núi đồi như ẩn như hiện, chỉ có khi gió thổi qua mới để lộ một phần mặt đất.
Giữa mây mù bảng lảng hé lộ một khối đá trắng khổng lồ, nó nằm kế bên bờ biển như một kẻ thủ hộ kiên định, đằng sau đó là hai cây cột lớn một đen một trắng giống một cánh cổng vòm còn chưa xây xong.
Một người phụ nữ mặc áo choàng đội mũ cao đứng lặng nơi đó, hai tay mở rộng, trên mặt không có một chút biểu cảm nào. Nhìn từ xa Khấu Đồng còn tưởng cô là một bức tượng đá.
Mãi đến lúc tới gần hắn mới nhận ra người ta là một người sống sờ sờ.
Không biết người phụ nữ này mang huyết thống nào mà màu mắt vô cùng nhạt, dưới tác dụng của thứ ánh sáng bị sương mù chiết xạ vặn vẹo quỷ dị, đôi con ngươi gần như trong suốt.
Ma thuật sư và người đội mũ đứng trên thuyền nhìn Khấu Đồng xuống khỏi con thuyền đi về phía hai cây cột đá, không hề có ý muốn dẫn đường.
Đến lúc Khấu Đồng đi thẳng tới bên cạnh, trong thân thể người phụ nữ dường như mới được bật một cái công tắc. Con mắt của cô chậm rãi chuyển sang một bên nhìn hắn thật sâu, đoạn nói: “Xin mời đi theo tôi.”
Tiếng nói của người phụ nữ này rơi vào tai khiến cho bác sĩ Khấu có tinh thần thép dị thường mạnh mẽ bỗng thấy hốt hoảng, nếu nhất định muốn hình dung, thì giọng nói đó quả thực như đến từ Thiên quốc, thần bí mà đẹp đẽ đến mức người thường không thể diễn tả bằng lời. Quanh thân người phụ nữ mặc áo choàng lượn lờ sương trắng, bất luận cách cô bao xa cũng không thể nhìn thấy toàn thân hoàn chỉnh, màn sương dường như mang theo sự sống.
Bảy chủ thể ý thức đồng thời bị cuốn vào trong không gian dị dạng này, song không cần nói đến ba người nhóm Khấu Đồng rơi vào cùng nhau, ngay cả Mạn Mạn cùng Hà Hiểu Trí vào sau cũng không biểu hiện ra tầng ý thức khác. Bọn họ đều dùng phương pháp hài hòa đến mức quỷ dị để dung nhập vào cùng với hình chiếu ý thức của những người còn lại.
Người này thì không giống thế, hắn, hoặc là cô ta đã chiếm lĩnh hoàn toàn cả đảo Vô Danh, từ đây nhìn về hướng đại lục ở phía xa xa thấy sự khác biệt cực kì rõ ràng.
Khấu Đồng nhịn không được nhớ tới những gì Mạn Mạn đã nói lúc trước, “kẻ xâm nhập”… Chỉ có người cho rằng mình là chủ nhân của một nơi nào đó mới có thể nói ra từ đó mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn lại thì nhận ra đường lùi đã không còn, sương trắng như bông tràn lan bao trùm đảo nhỏ. Trong nháy mắt đó, trong lòng Khấu Đồng bỗng lóe lên một ý nghĩ… Hoàng Cẩn Sâm làm thế nào mà theo kịp được đây?
Đi theo người phụ nữ không biết bao xa, Khấu Đồng mới đến trước một tòa thành. Đó thực sự là một tòa thành, có điều chẳng hiểu sao lại mang tới cảm giác kì quái. Nó chẳng hề hòa hợp với hòn đảo Vô Danh mang đầy nét thần bí mà đột ngột đứng sừng sững đó như đến từ thế giới trần tục, tựa một lá cờ chào giữa lĩnh vực của thần học.
Cổng thành mở ra trước mắt Khấu Đồng, người phụ nữ dừng bước, mắt thấy sắp sửa khôi phục thành trạng thái NPC đến nơi. Khấu Đồng vội tranh thủ thời gian hỏi một câu: “Tôi vẫn phải đi vào hả?”
Người phụ nữ đảo con mắt cứng đờ, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt hắn, cô im lặng gật đầu.
Khấu Đồng cau mày, ngẫu hứng thốt ra một câu: “Chị xinh đẹp ơi, tôi thấy cái mũ đặc biệt của chị quen lắm, có phải chúng ta trước đây đã từng gặp nhau rồi không ?”
Mỹ nhân mũ cao là một NPC có trí thông minh, chắc cũng phải có nhận thức ngoài giới hạn lập trình chứ nhở?
Thế nhưng cô chỉ im lặng nhìn Khấu Đồng một hồi chứ không hề tỏ ra tức giận với câu nói gần như cợt nhả của hắn. Cô đứng ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ với Khấu Đồng.
Khấu Đồng thở dài nghĩ bụng người gì đâu mà nói không thèm nói, xem ra đồng chí NPC này còn không thông minh bằng hai đồng chí kia. Nghĩ xong, hắn xoay người bước vào trong thành.
Sau lưng Khấu Đồng, cánh cửa cao rộng từ từ đóng kín. Đúng lúc đó, người phụ nữ đã sắp bị ngăn cách với hắn qua cửa thành lại đột nhiên lên tiếng. Cô dùng giọng nói trầm bổng như tiếng thần mà nói: “Bởi vì chúng tôi ở khắp mọi nơi.”
Khấu Đồng quay phắt lại, thấy được nét u buồn quen thuộc trên gương mặt của người phụ nữ nọ. Giống như một vị thần bị bẻ cánh giam cầm, cô ấy xinh đẹp, thần bí, không những không hề khiến cho người ta bất an mà trên người còn tỏa ra hơi ấm tựa như một người mẹ. Mười ngón giao nhau đặt trước ngực, cô buông rũ ánh mắt phảng phất trong suốt, như thể đang lặng lẽ tụng niệm lời chúc phúc không người nghe hiểu.
Giống như một thánh nữ tế ti…
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì Khấu Đồng bỗng chốc như bị sét đánh. Ma thuật sư, nữ tế, người đàn ông đội mũ mang hơi hướm một nhà triết gia lưu lạc, bánh xe vận mệnh tượng trưng quái dị… Những kí hiệu đậm tính biểu tượng hàm xúc, sắc thái chủ nghĩa thần học đậm đặc, chúng là những là bài Tarot!
[Bạn trẻ hoa hồng bách hợp là lá Ma Thuật Sư:
Bạn trẻ ôm cún là lá bài The Fool
Chị Thiến Nữ U Hồn ngoài cửa thành là lá bài Nữ Tế
Đây là một loại thẻ bài khởi nguồn từ văn hóa Phục Hưng nước Ý từ thế kỉ thứ mười lăm, nghiêm khắc mà nói, chúng là vật dẫn biểu thị chủ nghĩa triết học thần bí phương Tây, cũng là sản phẩm của trường phái triết học Tân Plato, chúng có nhiều phiên bản bất đồng, mỗi phiên bản có hình vẽ trên lá bài khác biệt, mà phân tích lá bài Tarot cũng có muôn ngàn kiểu.
Sau này những lá bài Tarot cũng được dùng như một loại công cụ gợi ý phụ đạo dẫn đường tâm lý… Sau nữa không hiểu tại sao lại trở thành đạo cụ bói mệnh được rất nhiều thanh thiếu niên hoan nghênh.
Trong đó bộ Major Arcana được tạo thành từ 21 lá bài đánh số và một lá The Fool.
[Các lá bài Tarot Major Arcana (cũng thường được gọi là trump card) tạo nên nền tảng cho bộ bài Tarot và gồm 21 lá bài được đánh số và một lá bài không có số (the Fool). Các lá bài này đại diện cho sự giác ngộ tinh thần và mô tả những trạng thái khác nhau mà chúng ta gặp phải khi tìm kiếm những ý nghĩa và sự hiểu biết lớn hơn trong cuộc sống. Theo cách này, các lá bài giữ vai trò là những bài học có ý nghĩa sâu sắc.]
Có ma thuật sư, nữ tế ti, có Giáo Hoàng… Bây giờ nghĩ lại, vị Mad Hatter ôm côn chó kia rất có thể chính là The Fool trong bộ Major Arcana.
Mỗi lá bài Tarot đều bị chiếu ra, mỗi một lá lại có ý nghĩa cố định riêng của nó, nghe nói có quan hệ sâu xa với Hội Tam Điểm và Hồng Hoa Thập Tự Đoàn. Chúng thể hiện những quan điểm triết học dị giáo cổ xưa của một hệ thống văn hóa khác, những quan điểm này cũng không phải là ý tưởng của chủ thể ý thức, mà cô ta, hay là hắn, chỉ bị động tiếp thu chúng mà thôi.
[Thuật ngữ Hội Tam Điểm (tiếng Anh: Freemasonry; nghĩa là “Nền tảng tự do”) dùng để chỉ một tập hợp những hiện tượng lịch sử và xã hội rất khác nhau tạo dựng từ một môi trường hội nhập mà việc tuyển chọn thành viên dựa theo nguyên tắc bổ sung và các nghi lễ gia nhập có liên hệ tới những ẩn dụ về người thợ xây đá. Hội Tam điểm truyền bá một lối giáo dục có tính bí truyền, tiên phong sử dụng những biểu tượng và nghi lễ]
Khấu Đồng nhanh chóng đi xuyên qua tòa thành, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
Hắn còn chưa động tay thì cửa đã lại tự động mở ra, bên trong là một cổng vòm cao vợi, phía trên khắc chiếc bánh xe vận mệnh như được gắn mô tơ vĩnh hằng, bên dưới là một bóng người nhỏ gầy che mặt cơ hồ không thấy ánh sáng, bó mình trong chiếc áo choàng đen sẫm, ngồi trên chiếc ghế cao cao.
Khấu Đồng nhìn ra nó chỉ là một đứa bé gái.
Nó ngẩng đầu, dùng ánh mắt khiến Khấu Đồng sởn hết tóc gáy mà nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ Khấu, đã lâu không gặp, còn nhớ em không?”
Kiểu xưng hô này khiến Khấu Đồng nghĩ ngay ra đây có thể là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân từng qua tay hắn, thế nhưng hắn nhất thời không nhớ ra được là ai, chỉ đành đánh giá cô bé một lát rồi ra hiệu: “Em… có thể bỏ cái che mặt ra được không?”
Nó nở nụ cười, vẫn nhìn hắn bằng ánh nhìn nóng bỏng, đoạn từ từ cuốn mạng che mặt lên rồi nhẹ nhàng giải thích: “Cái này chỉ để đảm bảo tính thuần khiết của quẻ bói thôi, bác sĩ đã gặp lũ người hầu của em chưa?”
Khấu Đồng đột nhiên mở to hai mắt, bật thốt lên: “Em là… Tần Cầm!”
Vừa nói khỏi miệng, Khấu Đồng đã lập tức hối hận. Hắn thấy biểu cảm trên mặt Tần Cầm sáng bừng lên vẻ kinh hỉ.
Cô bé này không phải là một bệnh nhân từng qua tay Khấu Đồng. Khi hắn với nó gặp nhau, máy chiếu vẫn còn ở giai đoạn điều chỉnh. Khấu Đồng đến chỗ một thầy giáo của hắn để thu thập số liệu thì gặp cô bệnh nhân đặc biệt này ở phòng làm việc của thầy.
Có lẽ là… khoảng năm sáu năm về trước thì phải. Người trước mắt này lúc đó chỉ là một cô bé mười bốn mười lăm, kích thích tố tuổi dậy thì khiến cho cô bé phát dục mau chóng, dáng người có chút mập mạp. Khi hắn nhìn thấy nó, nó đang ngồi một mình trên sofa, trên mặt cũng trùm khăn đen như vậy, tay nghịch một bộ bài Tarot.
Mẹ của con bé đứng bên ngoài nói chuyện với giáo sư, Khấu Đồng bận rộn tìm một phần tư liệu, thấy nó ngồi lẻ loi ở đó như một đứa trẻ lớn mắc chứng tự kỉ, hắn rất tự nhiên mà hỏi thăm một câu rồi rót cho nó chén nước.
Kết quả tìm được đồ xong, chuẩn bị đi, Khấu Đồng vừa quay đầu lại thì phát hiện ra ánh mắt của con bé đang nhìn chòng chọc vào mình.
“Mẹ em bảo em mắc bệnh.” Khấu Đồng nhớ rõ nó nói như thế.
Hắn dừng bước chân, cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao vậy?”
Con bé lạnh lùng đáp: “Bởi vì bà ta mới có bệnh. Em nói, bà ta không chịu tin, bất kể em làm gì bà ta cũng thét chói tai kinh hãi.”
Người lớn trong nhà như thế cũng không phải là không có tiền lệ. Khấu Đồng tuy không tin lắm nhưng cũng gật đầu đầy thấu hiểu. Hắn thăm dò hỏi tiếp: “Có phải vì em cứ mang khăn che mặt không? Có những người lớn không thích cách trang điểm kiểu mới của các em đâu.”
Con bé bèn nhẹ nhàng giải thích: “Đây là vì đảm bảo tính thuần khiết của quẻ bói thôi mà.”
Khấu Đồng không nói chuyện gì với nó nữa, giáo sư đã mau chóng bước vào. Điều khiến cho hắn có ấn tượng sâu sắc khác thường là khi đi được vài bước vô ý quay đầu lại, mắt đối mắt với con bé qua cánh cửa thủy tinh, ánh mắt con bé nhìn hắn cứ như người đói bụng lâu ngày trông thấy beefsteak khiến cho hắn rùng cả mình.
Mãi thật lâu về sau ngẫu nhiên nhắc tới, giáo sư mới nói cho hắn biết cô bé kia tên là Tần Cầm, một bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng.
Mà hiện tại, trải qua thời gian lâu như thế, con bé vẫn chuẩn xác nhận ra hắn không sai, hơn nữa loại ánh mắt quỷ đói nhìn dê nướng này của nó vẫn chẳng hề thay đổi…
Trong lòng Khấu Đồng bỗng trỗi dậy dự cảm không lành.
Bình luận truyện