Du Y

Chương 34: Giấu diếm



Hôm ấy Khấu Đồng và Hoàng Cẩn Sâm cắn cấu nhau cả ngày, cực có tư thế phải chiến đấu đến cùng mới xong.

Phương thức chiến đấu như sau: Khấu Đồng vô số lần hoàn thiện cách che giấu, vô số lần đá Hoàng Cẩn Sâm ra ngoài làm chuột bạch. Mà Hoàng Nhị Béo chẳng khác nào con chó lang thang đã đánh dấu được một cái nhà, hết lần này đến lần khác tìm về thành công, lần sau còn nhanh hơn lần trước.

Lần cuối cùng gã bò được về đến nơi, cả nhà đều bị bác sĩ Khấu theo khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ hành cho nằm úp sấp, chỉ có mỗi Hoàng chuyên gia vẫn cười hở tám cái răng như đóng quảng cáo, dang hai tay ra mà ồn ào: “Công chúa thân yêu, kị sĩ của cậu về rồi đây, ôm một cái nào!”

Khấu Đồng nâng kính mắt, nghiêm túc nói: “Ờ, đi ăn cơm.”

Tựa hồ… hắn đang chứng minh với mẹ đại nhân rằng mình không phải là người tùy tiện.

“Đây là chìa khóa.” Khấu Đồng chỉ vào mặt dây chuyền cổ quái trong tay Hoàng Cẩn Sâm. Vật này to khoảng bằng cái móng tay cái, là một hình đa diện được nặn bằng đất sét đồ chơi của Mạn Mạn, bên ngoài đính một mảnh gương con con, “Mỗi người ra ngoài mang theo một cái, chĩa cái mũi nhọn này vào gương phản quang trên tường rồi vặn vòi nước, mới có thể mở ‘cửa’ ra. Nếu không thì thứ chảy ra sẽ chỉ là nước.”

Hoàng Cẩn Sâm xách ống quần, triển lãm cái gấu quần ướt sũng.

“Nếu có người biết cách này rồi ăn cắp chìa khóa thì sao?” Diêu Thạc hỏi.

“Con đường này chỉ dành cho một người đi qua.” Hoàng Cẩn Sâm nói đoạn, dùng ngón tay tạo hình khẩu súng, “Sao nào, lão tướng không tự tin mình có thể thu phục kẻ đó à?”

“Nếu chúng ta không ở nhà thì sao?” Diêu Thạc hỏi, “Nếu chỉ còn lại trẻ con hay người không có năng lực tự vệ thì làm thế nào?”

“Về phía tuyến thời gian đến nhà bác Điền, Tiểu Trí có thể tự do mở đường dẫn để đến đó trốn tạm một hồi. Về phần Mạn Mạn, chúng ta sẽ để ít nhất một người ở nhà với con bé.”

Mẹ Khấu cũng đứng bên cạnh nghe Khấu Đồng cẩn thận giảng giải về ngôi nhà bị che giấu và cách mở cửa. Không hiểu sao, Hoàng Cẩn Sâm cảm thấy có lẽ cô xuất hiện vì nguyện vọng của Khấu Đồng cho nên kho số liệu trong đầu cũng cộng hưởng với hắn luôn. Bất luận thấy cái gì kì lạ, cô cũng có thể duy trì sự bình tĩnh nên có… cho dù là việc con trai mình bị một người đàn ông thổ lộ rất thâm tình.

Khấu Đồng phân tích sự nguy hiểm của bệnh nhân hoang tưởng từ góc độ của dân chuyên nghiệp, cả nhóm vụng trộm mở một cuộc họp nhỏ trong phòng khách sau khi mẹ Khấu đã đi ngủ dưỡng nhan.

Khấu Đồng nói: “Nó coi nơi này là thế giới của chính mình, mà chúng ta là kẻ xâm nhập, cho nên khẳng định nó sẽ không tiếc hết thảy mà tiêu diệt chúng ta.”

Diêu Thạc xen vào: “Không có lý do gì sao?”

“Có.” Khấu Đồng nói, “Thế nhưng logic của nó không giống với chúng ta, lý do này chúng ta không tài nào hiểu nổi đâu.”

Người vất vả nhất hôm nay là Hà Hiểu Trí, thế nhưng cậu nhóc không hề oán giận một câu nào, thậm chí tinh thần còn tốt hơn bình thường nhiều lắm. Khấu Đồng bưng nước và thuốc đến ý bảo cậu uống vào, Hà Hiểu Trí cư nhiên còn cười nói cảm ơn rồi bảo hắn: “Thuốc của bác sĩ Khấu kê tốt lắm, lâu lắm rồi em không thấy tốt như hôm nay.”

Khấu Đồng dường như thuận miệng đáp: “Kiên trì uống thuốc, dựa vào cậu cả đó.”

Những lời này đối với Hà Hiểu Trí rõ ràng là thuốc trợ tim, còn hữu dụng hơn bất cứ loại thuốc an thần nào khác, ánh mắt cậu nhỏ trong khoảnh khắc sáng ngời lên.

Khấu Đồng dùng bàn tay làm động tác tiếp xúc ngắn ngủi với cơ thể của Hà Hiểu Trí. Hắn dùng tay đặt lên vai cậu nhóc như cảm giác thân mật keo sơn giữa những chiến hữu kề vai chiến đấu bên nhau. Người khác có lẽ không chú ý đến hành động này của hắn, thế nhưng Hà Hiểu Trí lại dâng trào lòng trung thành.

Không biết đã bao lâu trong lòng Hà Hiểu Trí dường như luôn thiếu thốn thứ gì đó. Cậu bị cảm giác này ép đến sắp điên, bởi vì không biết thứ đó là gì. Thiếu nó, cậu chỉ cảm thấy cuộc sống càng ngày càng trống rỗng, đến nỗi cuối cùng bị nó bao phủ, nuốt chửng, suýt chút nữa đã lao đầu tự tử.

Hiện tại rốt cuộc cậu cũng hiểu rồi, đó là cảm giác được cần, được người khác bảo hộ, đồng thời cũng được người khác cần đến, được thuộc về một nhóm, một gia đình, một đám bạn bè, hoặc là một đội ngũ.

Trải qua mấy ngày lăn lóc, Khấu Đồng có làm bằng sắt cuối cùng cũng mệt rũ người. Hắn không vào thư phòng qua đêm mà là về phòng ngủ của mình. Hoàng Cẩn Sâm ngồi xem phim cổ Star War với Mạn Mạn xong, đi vào phòng ngủ thì phát hiện ra chủ nhân gian phòng bị gã chiếm cứ đã lăn ra ngủ từ bao giờ. Hắn không thèm cởi áo cởi giày, cứ thế mà nằm vật lên giường, đôi chân dài còn vắt vẻo nửa ở trên nửa ở dưới.

Hoàng Cẩn Sâm đi qua tháo cặp kính đeo lệch của Khấu Đồng, hắn liền tỉnh dậy, ra sức trừng mắt nhìn rồi cào tóc ngồi lên, ngu ngơ một lát mới cất giọng khàn khàn: “Ờm… Tôi đi tắm.”

Hoàng Cẩn Sâm ngồi một bên nhìn hắn lay lắc đứng lên, đột nhiên hỏi: “Cậu… có phải còn giấu diếm chuyện gì không?”

Khấu Đồng quay đầu lại. Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ, khóe mắt hắn hơi đỏ lên như là không mở ra được, khi nghiêng nghiêng nhìn người tạo ra cảm giác mắt mang hoa đào. Hoàng Cẩn Sâm thấy lòng ngưa ngứa, bụng nghĩ nếu con người cũng là một loại đồ sưu tầm, có thể sưu tầm được người này thì nở mày nở mặt biết bao nhiêu.

“Tôi giấu diếm cái gì?” Khấu Đồng hỏi.

“Vừa rồi ở bên ngoài cậu nói con bé kia sẽ coi tất cả chúng ta thành kẻ xâm nhập để công kích như nhau, tôi thấy không đúng lắm.” Hoàng Cẩn Sâm nói, “Chỉ có hai chúng ta từng gặp nó, cậu đừng có vòng vo.”

Khấu Đồng hơi tỉnh táo lại, hắn trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Vậy theo ý anh thì thế nào?”

“Diêu Thạc là lão trạch nam già, tôi phát hiện ra không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta không thích trao đổi với người khác. Chắc cũng biết câu từ của mình không dễ nghe nên cả ngày chỉ ru rú trong phòng lên mạng đọc sách, không có việc gì.” Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn không dời mắt, “Hà Hiểu Trí là thằng nhóc trạch nam nhỏ, tôi chả thấy nó nói với ai câu nào dư bao giờ, đặc biệt là lúc phát bệnh thì căn bản chẳng nhận ra ai luôn. Sau khi đến nhà cậu nó cũng không ra khỏi cửa. Lại càng đừng nói đến Mạn Mạn, con nhỏ chính là một củ khoai tây trung thành đặc biệt với TV, tuy có chút đáng ghét, cơ mà được cái bảo gì nghe nấy, không chạy rông bên ngoài.”

Khấu Đồng mặt không đổi sắc, hai mắt rũ xuống.

Hoàng Cẩn Sâm hưng trí bừng bừng quan sát hắn, nói tiếp: “Tựu chung lại, kì thật chúng ta chỉ cần tránh trong nhà là đủ rồi. Không ở trên hòn đảo ma quỷ kia nghĩa là không ở trong địa bàn của nhỏ điên đó, nó không thể thực sự đi điều tra từng nhà được. Cứ cho là đi từng nhà điều tra, cậu cũng có bản lĩnh trốn tránh ngon ơ, không cần phải che giấu cả nhà như thế.”

Khấu Đồng không phủ nhận, chỉ gật đầu.

Hoàng Cẩn Sâm tiếp tục phân tích: “Trừ phi cậu muốn làm gì đó. Tôi đoán, cậu chuẩn bị tìm hộp điều khiển.”

Khấu Đồng do dự một lát, lại gật đầu.

Hoàng Cẩn Sâm thả lỏng thân thể, tựa vào đầu giường Khấu Đồng. Phòng ngủ của Khấu Đồng không thể nói là rộng, hai người đàn ông trưởng thành tay dài chân dài chen chúc với nhau có vẻ hơi chật chội. Hoàng Cẩn Sâm nói: “Rồi, tôi hiểu rồi. Mâu thuẫn căn bản của cậu với nhỏ điên kia ngoại trừ ông nói gà bà nói vịt còn có chuyện nó cự tuyệt trở về thế giới bên ngoài nữa. Tuy nó coi thế giới ngoài kia là ảo giác nhưng trong tiềm thức lại hiểu rằng lời cậu nói không phải là vô căn cứ, vấn đề này hai người nói mãi không thông, thế là nó tự động cho rằng cậu đã phản bội nó.”

Khấu Đồng bật cười  một tiếng, lấy thuốc lá ra châm lên. Đoạn, hắn ghếch chân bắt chéo, cúi người chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay cầm thuốc lá vén nhẹ phần tóc rũ trước trán: “Chuyên gia, tôi thấy anh còn chuyên nghiệp hơn cả tôi đấy.”

Hoàng Cẩn Sâm nói: “Ngồi thẳng lên, đừng có dụ dỗ tôi.”

Khấu Đồng trợn trắng mắt: “Tỉnh lại đê, đừng có tự mình đa tình.”

Hoàng Cẩn Sâm cười lên, sau đó hạ giọng nói: “Sao nào, cậu sợ bọn họ… trở nên giống con nhỏ Tần Cầm kia hả?”

“Chung quy không phải ai cũng như lão Điền.” Khấu Đồng thở dài, mặt đầy mỏi mệt. Đối với người khác mà nói, động tác nhỏ trong lúc nói chuyện phiếm hay thả lỏng là vô ý làm, còn đối với Khấu Đồng, bất luận ngôn ngữ thân thể hay lời nói nhiều khi chính là một loại kĩ xảo.

Tựa như một người dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện phiếm, trò chuyện một buổi chiều có lẽ chỉ cảm thấy cổ họng khô, thế nhưng nếu đổi thành một loại ngôn ngữ khác mà nói trong cùng một khoảng thời gian sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

“Tần Cầm ở đây được thỏa mãn dục vọng khống chế, Hà Hiểu Trí ở đây có cảm giác được cần, lão Diêu không có áp lực từ gia đình và sự nghiệp, có thể hoàn toàn thả lỏng, Mạn Mạn có thể trao đổi với người khác.” Khấu Đồng cúi đầu nói, “Anh nói xem… nếu họ hoàn toàn biết chân tướng, họ sẽ đứng về phía đảo Vô Danh bên kia, hay là ở phía tôi bên này?”

“Thế tôi với cậu thì sao?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi, “Nếu tôi cũng không muốn rời khỏi đây, cậu có cảm giác tôi sẽ trở thành một vật cản khổng lồ không?”

Khấu Đồng cười khổ một tiếng: “Nếu vậy thì tôi thực sự chỉ có thể một mình chiến đấu rồi.”

Hoàng Cẩn Sâm trầm mặc một hồi, đột nhiên nghiêm trang nói: “Tôi sẽ không cự tuyệt rời đi đâu. Thứ mà chương trình này cho tôi không giống với bọn họ.”

“Nghĩa là sao?” Khấu Đồng hỏi.

Trên khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn của Hoàng Cẩn Sâm nở một nụ cười dâm đãng: “Bởi vì tôi có được một bảo bối mà mình yêu cực kì.”

Khấu Đồng nhất thời lại nghĩ tới chuyện ban ngày, hắn bay tới bóp cổ Hoàng Cẩn Sâm, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Đồ tiện nhân chỉ giỏi đâm bị thóc chọc bị gạo!”

Hoàng Cẩn Sâm phối hợp lè lưỡi ra: “Mưu sát chồng!”

Khấu Đồng cười hung hãn: “Hoàng Nhị Béo, anh muốn bị bạo cúc hay là bị bạo cúc hay là bị bạo cúc hả?”

Hoàng Cẩn Sâm ôm chặt eo Khấu Đồng quăng người xuống giường, liếc mắt đưa tình: “Bảo bối, cậu phóng túng quá đi, người ta đâu có không biết xấu hổ như vậy chứ.”

Hoạt động trước khi đi ngủ của hai người thụt lùi đến trình độ trẻ ranh mẫu giáo, tui cấu cái mặt anh véo cái tay oánh loạn cào cào. Ai ngờ lăn được vài vòng, Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên cứng đơ, Khấu Đồng thò tay đẩy gã, kết quả phát hiện đầu gối của mình vừa cọ qua một thứ… Ờ thì mà là… tự nhiên biến cứng. Biểu cảm của hắn thoắt cái trở nên quái dị, Hoàng Cẩn Sâm thì bật dậy khỏi giường, tuyệt không đỏ mặt biện giải một câu: “Đây là sự cố bất ngờ.”

Sau đó không quay đầu lại mà vọt thẳng vào buồng vệ sinh.

Khấu Đồng giật giật vạt áo bị quần cho xộc xệch, lắc đầu bật cười.

Sáng sớm ngày hôm sau Khấu Đồng đã ra ngoài. Báo chiều ngày hôm đó đăng ngay một thông báo tìm vật. Bảy chủ thể ý thức đã tìm đủ, có thể bắt đầu truy lùng hộp điều khiển được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện