Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 35



Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy


~Editor: ASS


~Beta: Bê


Chương 35: Xuyên qua cổ đại


Bạch Hi Vũ chăm chú nhìn cái ngân châm trong tay Tả Liêm. Tình hình của hắn lúc nãy đáng lẽ phải báo cho Mạnh Tĩnh, nhưng nếu báo cho y, nhất định y sẽ hỏi rất nhiều, hắn phải giải thích làm sao đây?


Từ xưa đến nay những miêu tả về điển tích Thần Quỷ Thập Tam Châm đều nói nó có bao nhiêu thần kỳ, có thể biến thịt người sang bạch cốt, nhất là cây châm thứ mười ba thì từ trước đến giờ chưa có ai chịu được nên không hề nhắc đến, mà những người may mắn biết được thì đã trở về với cát bụi rồi. Cho đến bây giờ không ai biết được bí mật đó có còn được lưu truyền hay không, nhưng với một thái giám trưởng thành trong thâm cung như hắn thì làm sao biết được cơ chứ?


Bạch Hi Vũ hắn đến thế giới này là để trao vòng hào quang, cũng không phải đến để làm cho nội dung vở kịch thêm rối như tơ vò.


Tả Liêm cúi đầu, ánh mắt hướng Bạch Hi Vũ nhưng đáy mắt lại dừng trên người Mạnh Tĩnh.


Mạnh Tĩnh ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Bạch Hi Vũ, ánh mắt đầy ôn nhu, ánh nắng yếu ớt nơi cửa sổ chiếu nhẹ trên người y. Hình ảnh đó của y vừa bình thản, giản dị, không mang theo một tia lạnh lẽo nào của bậc Đế Vương.


Tả Liêm yên lặng giơ ngân châm trong tay lên, nhẹ nhàng châm vào từng huyệt từng huyệt, tốc độ của hắn không nhanh cũng không chậm, trên đầu ngón tay còn run nhè nhẹ. Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim kêu gay gắt, Tả Liêm mím chặt môi, sau đó hắn đột ngột đổi hướng về phía Mạnh Tĩnh, dùng sức đâm thật mạnh, mà lúc này trong mắt Mạnh Tĩnh chỉ có mỗi một mình Bạch Hi Vũ, y hoàn toàn không biết gì cả.


Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Hi Vũ đã kịp thời đẩy Mạnh Tĩnh sang một bên, cuối cùng ngân châm trong tay Tả Liêm lại trúng ngay cánh tay của Bạch Hi Vũ.


Mạnh Tĩnh ngây người, y thậm chí còn không định hình được chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt kia là gì. Khi y vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt xanh xao như không còn một tia máu của Bạch Hi Vũ, đôi môi khô khốc tái nhợt, cả người dựa vào giường không ngừng run rẩy, dường như vô cùng đau đớn, chứng kiến hình ảnh đó tim của Mạnh Tĩnh thót lại như bị ai đó bóp chặt.


Y hoàn hồn đẩy Tả Liêm đang sững sờ sang một bên, làm cho hắn lảo đảo ngã xuống đất.


Mạnh Tĩnh run rẩy ôm lấy Bạch Hi Vũ vào trong ngực, đau lòng mà xoa xoa thái dương cho hắn, lau đi những giọt mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán, y quay đầu lớn tiếng hỏi: "Sao lại như thế này?"


"Hắn không thể sống được nữa." Khuôn mặt Tả Liêm chỉ còn một biểu cảm mông lung không đoán được, hắn cũng không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không hiểu tại sao Mạnh Tĩnh lại trở nên vô cùng tức giận như vậy, hắn chỉ là theo lời Lãnh Tư Tà mà làm, cũng chỉ để khiến cho vị cô nương mà hắn yêu được vui vẻ mà thôi.


"Ngươi nói cái gì?" Hai mắt Mạnh Tĩnh đỏ lên, cả người y dường như phát điên, y lớn tiếng gọi: "Thái y! Truyền thái y cho trẫm!"


Tả Liêm gượng dậy, hắn cũng không thể lý giải được rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ có thể nói: "Thái y cũng vô dụng, không ai có thể cứu được hắn, hắn sẽ chết thôi."


Mạnh Tĩnh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tả Liêm, khuôn mặt vô cảm hướng về phía hắn nói: "Nếu như hắn chết, tất cả mấy người các ngươi cũng bị đem đi chôn cùng."


Cả người Tả Liêm run lên, sắc mặt hắn trắng bệch, hắn tuy đối với sự đời không biết nhiều, nhưng chắc chắn nếu hắn bị đem chôn, thì cũng kéo theo Thượng Quan Tử Luyến xuống suối vàng. (Bê: Mẹ kiếp giờ này còn nghĩ con đấy!)


Bỗng nhiên cảm thấy như có ai đang kéo tay áo của mình, Mạnh Tĩnh cúi đầu nhìn Bạch Hi Vũ đang nằm trong lòng mình, hắn dùng hết sức lực để phát ra những âm thanh mỏng manh: "Bệ hạ, tha cho bọn họ đi."


Y không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu hắn, lệ trong mắt tựa hồ tràn ra.


Bạch Hi Vũ theo Mạnh Tĩnh đã ngần ấy năm, cũng chưa từng thấy y khóc lần nào, hiện tại thấy y khóc, trong lòng Bạch Hi Vũ rất khổ sở, hắn dùng sức dặn dò: "Nô tài mất rồi, về sau sẽ không thể ở bên bảo vệ cho người, bệ hạ người nhất định phải bảo hộ chính mình thật tốt..."


Mạnh Tĩnh gắt gao ôm Bạch Hi Vũ, giống như hắn chính là cốt nhục của mình. Y nghiến răng, tiếng nức nở: "Trẫm sẽ không đáp ứng ngươi, nếu ngươi dám đi, bọn họ cũng sẽ đi cùng ngươi."


"Thái y đâu? Thái y sao vẫn chưa đến?" Hai mắt Mạnh Tĩnh đỏ bừng, giống như một mãnh thú đang phát điên phát ra tiếng rống tuyệt vọng.


Thái y làm sao có thể đến nhanh được cơ chứ? Bạch Hi Vũ cảm thấy vừa buồn cười lại có chút đau lòng, ánh nắng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt của hắn, Bạch Hi Vũ cố gượng cười, nhịp thở mỗi lúc càng thêm gắt gao, hắn cố gằn từng chữ: "Vậy nô tài... vẫn sẽ ở bên... chăm sóc... che chở cho bệ hạ...."


Tiếng hắn nhỏ dần, sau đó không còn một tiếng động.


"Tiểu Vũ Tử?" Mạnh Tĩnh khẽ gọi, y gọi như thể sợ người đang nằm trong lòng mình hoảng sợ. Sau một hồi không nghe thấy tiếng đáp lại, y vươn tay đặt dưới mũi của Bạch Hi Vũ, nơi đó đã không còn hơi thở nữa.


"Tiểu Vũ Tử ——"


Nước mắt ướt nhòa khuôn mặt Mạnh Tĩnh, đáng tiếc, cả đời này người nằm trong lòng y cũng sẽ không đáp lại y nữa.


Trẫm cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được ngươi...


————


Bạch Hi Vũ tỉnh lại là lúc trời đã vào tháng chín, sau ba tháng xin tổng bộ giúp đỡ hắn mới lấy được Thiên Linh Địa Bảo để đưa độc tố trong cơ thể ra ngoài. Hiện tại cơ thể hắn cũng không còn gì đáng lo nữa.


Tuy lúc trúng độc chết thật sự rất đau đớn, nhưng xem ra hắn rất vừa lòng, dùng một cái mạng để tặng hai vòng hào quang, vừa cứu được nam chính, lại có thể bảo đảm được vận mệnh của nữ chính sau này.... Ách, nói chung những yêu cầu trước khi chết của hắn có lẽ Mạnh Tĩnh cũng đã đáp ứng cho hắn rồi.


Không gian trong quan tài tối tăm, Bạch Hi Vũ hoạt động tứ chi, hắn ngồi dậy, đẩy nắp quan tài ra liền bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt chói muốn chết.


Trăm viên ngọc hỏa dạ minh châu khảm lên làm cho cả mộ của hắn sáng như ban ngày, vách tường bốn phía được dán giấy thép vàng, mặt trên trang trí hoa văn của các tiên nhân thần thú, quan tài này so với những quan tài của đám quý tộc đặc biệt hơn nhiều, có thể chứa được hai nam nhân trưởng thành.


Bạch Hi Vũ nhảy ra khỏi quan tài, hắn nghĩ có thể Mạnh Tĩnh đã làm đám tang cho hắn rất lớn, nhưng dù sao hắn vẫn không thích việc đặt quan tài mình ở trong hoàng lăng.


Bạch Hi Vũ quay đầu nhìn tấm bia ghi rất nhiều dấu mốc lịch sử, cả người hắn đều cảm thấy ngây ngốc.


Con mẹ nó, chuyện bỏ vào hoàng lăng thì không tính, dù sao từ xưa việc Hoàng đế băng hà đem chôn cùng nô tài phi tử cũng không phải là hiếm, hắn chẳng qua chỉ là được chiếm chỗ chôn sớm một chút thôi, nhưng vấn đề là hắn bị đem chôn trong Lăng Đế hậu, rõ ràng đây là lăng của hoàng hậu, làm sao có thể để một tên thái giám như hắn chen chân vào được!!


Hắn cúi đầu, lại phát hiện thêm bộ áo liệm (*) trên người là làm theo quy cách dành cho hoàng hậu, phía trước ngực còn thêu hai con phượng hoàng rất sống động.


(bộ áo liệm (*) : áo mặc cho người chết khi đem chôn.)


Đây là chuyện mà nam chính muốn làm ư?


Bạch Hi Vũ thở dài một hơi, hắn cởi lớp áo liệm ra, đi qua đủ loại ngóc ngách, bước ra khỏi Hoàng lăng.


Dù sao Bạch Quý Phi ở trong cung vẫn chưa có chết, vừa hay hắn còn muốn ở thế giới này một thời gian nữa.


———————


~ ASS: cười sml :))))


~ Bê: Cô còn cười được hả? Tôi thì đau lòng sml cô thì cười sung sướng lắm hả đm!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện