Đứa Con Của Yêu Quái
Chương 34
Không thể nào.
Hạ Mạc không tin, dù đã có kết quả giấy trắng mực đen đặt trước mặt cậu.
Mấy năm nay cậu nhận được một ít Mộng Hồn Châu, Mộng Hồn Châu của người sống không giống với người chết. Mộng Hồn Châu của người sống phần lớn có đủ loại màu, lộng lẫy rực rỡ. Nếu chủ Mộng Hồn Châu chết đi, chủ nhân của nó đi vào luân hồi, Mộng Hồn Châu sẽ dần biến thành màu đen, ánh sáng dần tắt mất, qua mấy tuần không quá nửa năm, Mộng Hồn Châu sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Đã nhiều năm vậy mà cậu vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Thẩm Nặc, Mộng Hồn Châu của hắn cậu cũng không ăn, cậu luôn hy vọng sẽ có ngày tìm được Thẩm Nặc rồi trả Mộng Hồn Châu cho hắn.
Nếu đúng như Mạc Hữu Phi đã điều tra, mấy năm trước Thẩm Nặc đã chết vì bệnh, thế thì Mộng Hồn Châu không thể hoàn hảo đến tận giờ được, không có chút dấu hiệu vụt tắt nào, nhưng thông tin Mạc Hữu Phi tra ra không thể là giả, từ tài liệu có thể thấy nhà họ Thẩm là một gia tộc khổng lồ lớn mạnh, không lý nào lại biến Thẩm Nặc từ một người sống thành người chết, gạch bỏ toàn bộ tất cả thân phận theo pháp luật.
Trừ khi…
Trong lòng Hạ Mạc đột nhiên xuất hiện một suy đoán đáng sợ… Liệu có phải Thẩm Nặc thật sự đã chết vì bệnh nhưng vẫn chưa vào luân hồi không?
Không, chắc không đến mức vậy đâu.
Nhưng suy nghĩ đã lóe lên, trong lòng Hạ Mạc không khỏi trĩu xuống, dù thế nào đi nữa, Thẩm Nặc sống hay chết cậu cũng phải tìm được hắn, cậu có quá nhiều điều phải hỏi.
Hạ Mạc nhìn dòng thông tin cuối cùng trên giấy, sau khi cậu xem xong, dưới cái nhìn chăm chú, giữa tờ giấy đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, sau đó lỗ hổng cắn nuốt sạch tờ giấy, không để lại chút mảnh vụn nào.
Nhà họ Thẩm là một gia tộc giàu có lâu đời, quyền lực không phải nhỏ, tuy bây giờ Mạc Hữu Phi cũng được xem như xí nghiệp danh dự có uy tín, nhưng so với nhà họ Thẩm thì kém quá xa. Thông tin anh ta điều tra được là do nhà họ Thẩm bằng lòng để người ngoài biết, còn những việc phía sau không muốn người ta biết…
Chỉ mong Đặc Điều Xử sẽ không khiến cậu thất vọng.
Đảo mắt đã tới thứ hai, cuộc thi được Đặc Điều Xử sắp xếp tổ chức trong tỉnh, người thi cùng còn có mấy thí sinh khác. Điều khiến cậu cảm thấy bất ngờ là mấy người kia chỉ là người bình thường. Đương nhiên có tư cách xin tham gia thi vào Đặc Điều Xử thì bọn họ cũng không hoàn toàn là người bình thường thật, trong lúc vô tình Hạ Mạc đã nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch của bọn họ, tất cả đều là hình sự trinh sát tinh anh được các huyện trong tỉnh đề cử lên.
Đặc Điều Xử là đơn vị có độ bảo mật cao, nhưng vì trực thuộc bộ công an nên khi xử lý một số án tử không thể tránh khỏi tiếp xúc với đội cảnh sát địa phương, cảnh sát bình thường không biết đến sự tồn tại của Đặc Điều Xử, nhưng tinh anh thật sự sẽ có nghe loáng thoáng đến nó.
Huyền môn đã sớm xuống dốc, tuy mấy năm nay được phục hưng một ít, thế nhưng rất nhiều bí pháp đã bị cắt đứt, đủ loại đại sư trên thị trường phần lớn là lừa đảo. Người có bản lĩnh thật sự trong giới huyền môn không còn bao nhiêu, còn có con quái vật khổng lồ mang tên hiệp hội Thiên Sư không tiếc vung tay để thu nạp nhân tài, phía bên Đặc Điều Xử chủ yếu vẫn dựa vào mấy môn phái còn lại để chống đỡ, nước Z lớn như vậy, dân số cũng đông, về điểm này Đặc Điều Xử có làm việc đến chết cũng không sợ thiếu việc.
Nhưng nhân viên ngoài biên chế không dễ tìm, tìm được người trung thành cũng là một vấn đề lớn, còn không bằng chọn một vài người thường có độ trung thành khá cao, phối hợp với thiên sư hành động để giảm bớt lượng công việc cho thiên sư.
Kể từ đó, tất cả các trinh sát hình sự tinh anh trực thuộc bộ công an sẽ trở thành đầu tuyển của Đặc Điều Xử.
Đương nhiên khi so với các thiên sư, các trinh sát hình sự tinh anh muốn vào Đặc Điều Xử sẽ khó khăn hơn nhiều.
Mấy người này thấy mình có thể tham gia thi vào Đặc Điều Xử nên vô cùng kích động, dù bình thường bọn họ đã luyện thói bình tĩnh thành quen thì giờ phút này trên mặt vẫn không khỏi để lộ sự hưng phấn.
Những người này đến từ những huyện khác nhau nhưng đều chung một hệ thống làm việc, hơn nữa đều là nhân vật tinh anh nổi tiếng ở địa phương, dù không tiếp xúc cũng nghe phong phanh về nhau, cho nên nhanh chóng hòa nhập nói chuyện rôm rả.
Trong đó có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi có vẻ rất hay nói, thấy Hạ Mạc cúi đầu chơi điện thoại thì đi tới gần: “Này em trai, cậu cũng tới thi hả? Anh họ Vương tên Vương Quân, cậu có thể gọi anh là anh Vương.”
Hạ Mạc ngẩng đầu nhìn gã, lễ phép gật đầu, lạnh lùng nói: “Hạ Mạc.”
Vào khoảnh khắc Hạ Mạc ngẩng đầu, hơi thở Vương Quân chợt chững lại, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì, thằng… thằng nhóc này đẹp quá đi mất? Vì tính chất công việc nên Vương Quân đã từng tiếp xúc không biết bao nhiêu người, nhưng chưa bao giờ thấy người nào đẹp như Hạ Mạc.
Nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con của Hạ Mạc, Vương Quân không nhịn được nghĩ, nếu gương mặt này hoàn toàn nảy nở sẽ yêu nghiệt tới mức nào?
Đúng vậy, yêu nghiệt. Trừ yêu nghiệt ra, Vương Quân không tìm thấy một từ chính xác nào để miêu tả khuôn mặt này.
“Có vẻ cậu vẫn còn nhỏ nhỉ, chắc cậu không phải người trong hệ thống cảnh sát bọn anh đúng không?” Vương Quân bắt chuyện.
Vương Quân không chỉ hay nói mà còn nhạy bén thông tin, gã là người biết nhiều nhất về Đặc Điều Xử trong số mấy cảnh sát tới tham gia thi. Gã biết trong Đặc Điều Xử không chỉ có cảnh sát tinh anh bọn họ mà còn có các kỳ nhân dị sĩ khó lường.
Khóe miệng Hạ Mạc nhếch lên, nở một nụ cười không nhiệt tình lắm: “Sắp thôi.”
Cậu vừa dứt lời, một nam trung niên mặc đồng phục vô cùng nghiêm khắc đi tới, đối chiếu danh sách điểm danh từng người một. Sau khi xác định thành viên đã đến đầy đủ, ông ta dẫn mọi người vào trường thi.
Cuộc thi có tổng cộng ba vòng, buổi sáng và chiều thi viết, buổi tối sẽ có một cuộc thi thực hành. Tổng điểm thi viết và thi thực hành được tính theo thang điểm một trăm, bao năm qua điểm trúng tuyển chưa bao giờ thấp hơn tám mươi điểm.
Nội dung thi viết cũng giống thi công chức, ngoài ra còn thêm một số bài thi theo phương diện trinh thám. Hiển nhiên nhóm Vương Quân đã chuẩn bị đầy đủ, tốc độ làm bài rất nhanh. Sau khi Hạ Mạc nhận được đề thi chỉ điền tên mình vào rồi ghé vào bàn ngủ một giấc. Giám khảo là nam trung niên vừa rồi, trông vô cùng nghiêm khắc. Vương Quân ngồi nghiêng phía sau Hạ Mạc, thấy rất rõ động tác của Hạ Mạc, thấy giám khảo đi tới, trong lòng không khỏi toát mồ hôi hột thay Hạ Mạc.
Chỉ sợ thằng nhóc này sẽ bị mắng mất.
Ấy, chờ đã, sao giám khảo lại đi qua cậu ta luôn vậy?
Mãi tới khi buổi thi kết thúc, giám khảo đều không nhắc Hạ Mạc lấy một tiếng. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, Vương Quân cảm thấy khi vị giám khảo kia nói chuyện với Hạ Mạc, thái độ như muốn làm thân với cậu.
Chắc Đặc Điều Xử không có vụ đi cửa sau đâu nhỉ?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Quân, đến chiều giám khảo đổi thành một nam trung niên mập mạp thích cười, suy nghĩ trong lòng Vương Quân càng chắc chắn thêm. Có giám khảo nào thấy thí sinh ngủ ngon lành trong trường thi còn bày ra khuôn mặt tươi cười ấm áp hiền từ không? Thậm chí buổi chiều trời nóng nực, phòng thi lại mở điều hòa rất to, dường như giám khảo còn lo Hạ Mạc bị cảm nên tìm một cái chăn đến đắp lên lưng cho cậu.
Con ruột cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi nhỉ? Không đúng, nếu đứa con trai trong tương lai của gã mà dám ngủ ở trường thi, chắc chắn gã sẽ thẳng tay dạy cho nó cách làm người.
Rốt cuộc Hạ Mạc có địa vị như thế nào? Vương Quân nghĩ mãi không hiểu.
Cuộc thi buổi chiều kết thúc, Đặc Điều Xử không để bọn họ rời đi ngay mà đưa đến canteen ăn bữa cơm đơn giản, sau đó sắp xếp một chiếc xe thương vụ chở bọn họ đến một chân núi hoang kéo dài không thấy điểm cuối.
Vừa xuống xe, giám thị béo chiều nay phát cho mỗi người một cái balo, cũng nói nội dung thi cho cả nhóm: “Trước hừng đông hãy tìm được cửa ra đã đánh dấu trên bản đồ. Nếu mặt trời lên rồi mà không tìm được cửa ra sẽ xem như thất bại.”
Cái này… có đơn giản quá không?
Trừ Hạ Mạc ra, nhóm Vương Quân không nhịn được nhìn nhau.
Trong số nhóm người đến thi còn có hai người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau khi xuất ngũ thì chuyển vào hệ thống công an. Khi bọn họ còn ở trong quân đội đã thường xuyên tập huấn trong rừng nguyên thủy hàng năm, cho nên bọn họ không thèm đặt sườn núi nhỏ như vậy vào mắt.
Có phải cuộc thi của Đặc Điều Xử đơn giản quá không?
Nhưng vả mặt luôn tới nhanh như một cơn gió.
Sau khi leo lên núi, chưa đi được mấy bước, trên núi đột nhiên có làn sương mù dày đặc nổi lên. Không lâu sau, sương mù đã dày tới mức giơ tay không thấy năm ngón
“Mọi người bám sát nhau chút, cố gắng đừng để lạc.” Trong tình huống mù mờ, dường như Vương Quân đã nghe thấy giọng của anh bộ đội đặc chủng kia, nhưng trong làn sương mù quái dị này, tất cả ánh đèn pin đều bị nuốt chửng. Chỉ qua vài bước, ánh sáng chiếu ra chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng như có như không.
Vương Quân không khỏi tăng tốc, nhưng tốc độ của cái bóng càng nhanh hơn, Vương Quân không thể dốc toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Một cơn gió lạnh ùa tới như thổi từ tận nền đất sâu, Vương Quân không khỏi rùng mình, ngay sau đó làn sương mù như bị gió thổi bay, nhanh chóng tan biến.
Tới đột ngột, đi cũng đột ngột.
Chờ đã, không đúng.
Người đâu? Sao không thấy ai? Cái bóng vừa rồi gã luôn đi theo là thứ gì? Trán Vương Quân không khỏi rỉ ra từng giọt mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, gã chợt thấy trên vai lành lạnh như có thứ gì đập lên vai gã, gã theo phản xạ quay lại nhìn…
“Á!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng núi rừng hoang vắng.
Nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết vọng lên hết đợt này qua đợt khác, Hạ Mạc hơi lắc đầu, xem ra nhóm thí sinh này không được, Đặc Điều Xử cũng không ổn nốt, năm đó khi mẹ thi cũng tổ chức ở ngọn núi này, đã mấy năm trôi qua mà vẫn ở đây không thay đổi chút nào. Cậu nhìn xung quanh tùy ý tìm một gốc đại thụ, nhón chân một cái, thả người xuất hiện dưới tán cây.
Khi còn nhỏ Hạ Mạc thường bắt chước mấy ngón khinh công trong phim võ hiệp, nhưng cũng không thể làm nhẹ nhàng được giống vậy.
Hạ Mạc tìm một nhánh cây to chắc nằm dựa lên nghỉ ngơi, trong túi xách còn có một con chuột béo ngủ gật gù, sau khi cầm đuôi chuột giật vài cái, Hạ Mạc nói: “Mày đã từng tới ngọn núi này một lần, nhiệm vụ tìm đường giao cho mày, tao nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.”
Năm đó khi bà Mạc tham gia thi đã nhờ Chuột Con tìm đường giúp mình, không cẩn thận phá vỡ kỷ lục rời khỏi núi nhanh nhất bao năm qua của kỳ thi, khiến người Đặc Điều Xử chấn động một phen. Mấy năm nay thỉnh thoảng bà Mạc cũng nhận một vài nhiệm vụ của Đặc Điều xử, có Đại Hắc và Chuột Con giúp đỡ, nhiệm vụ cũng hoàn thành tốt đẹp. Vì vậy dù bà Mạc chỉ là nhân viên ngoài biên chế, người Đặc Điều Xử vẫn rất xem trọng bà, Hạ Mạc thân là con trai kiêm truyền nhân của bà Mạc nên cũng được thơm lây.
Có lẽ vì sau khi sinh không bao lâu đã biến thành yêu, cho nên hiện tại dù đã mười mấy năm trôi qua, Chuột Con trông vẫn giống một con chuột con không lớn lên, chẳng qua bình thường nó ăn vụng không ít đồ ăn vặt của Hạ Mạc nên rất bụ bẫm, lớp lông trắng sáng lên, cứ như chất ngọc bóng loáng, trắng ngà đáng yêu.
Chuột Con không chỉ nhỏ người mà tính tình cũng như đứa trẻ mãi không chịu lớn, thỉnh thoảng sẽ để lộ tính xấu, chẳng qua nó luôn ngoan ngoãn khi ở trước mặt Hạ Mạc, so với loại ký khế ước nửa vời như Đại Hắc, nó vô cùng trung thành với cậu.
“Đại ca cứ tin em.” Chuột Con nói tiếng người, sau đó nương theo thân cây bò xuống, thoáng cái biến mất trong ngọn núi tối đen.
Chuột Con đã từng tới ngọn núi hoang này một lần, chẳng qua ngọn núi hoang này có thể khiến Đặc Điều Xử chọn làm nơi tổ chức thi bao nhiêu năm cũng có chỗ bất phàm. Bản thân ngọn núi này vốn là một ma trận thiên nhiên, ban ngày giống ngọn núi bình thường, nhưng vừa đến tối sẽ trở thành một ma trận vô cùng phức tạp, cũng chính là quỷ đánh tường mà mọi người thường nói.
Ma trận thường xuyên thay đổi, dù Chuột Con đã từng tới một lần cũng không thể không đi tìm đường thêm lần nữa. Tìm một lát, Chuột Con bỗng ngửi được một hơi thở không bình thường.
Cùng lúc đó, giám thị dưới chân núi cũng phát hiện điều bất thường.
Có người bị thương.
Hạ Mạc không tin, dù đã có kết quả giấy trắng mực đen đặt trước mặt cậu.
Mấy năm nay cậu nhận được một ít Mộng Hồn Châu, Mộng Hồn Châu của người sống không giống với người chết. Mộng Hồn Châu của người sống phần lớn có đủ loại màu, lộng lẫy rực rỡ. Nếu chủ Mộng Hồn Châu chết đi, chủ nhân của nó đi vào luân hồi, Mộng Hồn Châu sẽ dần biến thành màu đen, ánh sáng dần tắt mất, qua mấy tuần không quá nửa năm, Mộng Hồn Châu sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Đã nhiều năm vậy mà cậu vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Thẩm Nặc, Mộng Hồn Châu của hắn cậu cũng không ăn, cậu luôn hy vọng sẽ có ngày tìm được Thẩm Nặc rồi trả Mộng Hồn Châu cho hắn.
Nếu đúng như Mạc Hữu Phi đã điều tra, mấy năm trước Thẩm Nặc đã chết vì bệnh, thế thì Mộng Hồn Châu không thể hoàn hảo đến tận giờ được, không có chút dấu hiệu vụt tắt nào, nhưng thông tin Mạc Hữu Phi tra ra không thể là giả, từ tài liệu có thể thấy nhà họ Thẩm là một gia tộc khổng lồ lớn mạnh, không lý nào lại biến Thẩm Nặc từ một người sống thành người chết, gạch bỏ toàn bộ tất cả thân phận theo pháp luật.
Trừ khi…
Trong lòng Hạ Mạc đột nhiên xuất hiện một suy đoán đáng sợ… Liệu có phải Thẩm Nặc thật sự đã chết vì bệnh nhưng vẫn chưa vào luân hồi không?
Không, chắc không đến mức vậy đâu.
Nhưng suy nghĩ đã lóe lên, trong lòng Hạ Mạc không khỏi trĩu xuống, dù thế nào đi nữa, Thẩm Nặc sống hay chết cậu cũng phải tìm được hắn, cậu có quá nhiều điều phải hỏi.
Hạ Mạc nhìn dòng thông tin cuối cùng trên giấy, sau khi cậu xem xong, dưới cái nhìn chăm chú, giữa tờ giấy đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, sau đó lỗ hổng cắn nuốt sạch tờ giấy, không để lại chút mảnh vụn nào.
Nhà họ Thẩm là một gia tộc giàu có lâu đời, quyền lực không phải nhỏ, tuy bây giờ Mạc Hữu Phi cũng được xem như xí nghiệp danh dự có uy tín, nhưng so với nhà họ Thẩm thì kém quá xa. Thông tin anh ta điều tra được là do nhà họ Thẩm bằng lòng để người ngoài biết, còn những việc phía sau không muốn người ta biết…
Chỉ mong Đặc Điều Xử sẽ không khiến cậu thất vọng.
Đảo mắt đã tới thứ hai, cuộc thi được Đặc Điều Xử sắp xếp tổ chức trong tỉnh, người thi cùng còn có mấy thí sinh khác. Điều khiến cậu cảm thấy bất ngờ là mấy người kia chỉ là người bình thường. Đương nhiên có tư cách xin tham gia thi vào Đặc Điều Xử thì bọn họ cũng không hoàn toàn là người bình thường thật, trong lúc vô tình Hạ Mạc đã nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch của bọn họ, tất cả đều là hình sự trinh sát tinh anh được các huyện trong tỉnh đề cử lên.
Đặc Điều Xử là đơn vị có độ bảo mật cao, nhưng vì trực thuộc bộ công an nên khi xử lý một số án tử không thể tránh khỏi tiếp xúc với đội cảnh sát địa phương, cảnh sát bình thường không biết đến sự tồn tại của Đặc Điều Xử, nhưng tinh anh thật sự sẽ có nghe loáng thoáng đến nó.
Huyền môn đã sớm xuống dốc, tuy mấy năm nay được phục hưng một ít, thế nhưng rất nhiều bí pháp đã bị cắt đứt, đủ loại đại sư trên thị trường phần lớn là lừa đảo. Người có bản lĩnh thật sự trong giới huyền môn không còn bao nhiêu, còn có con quái vật khổng lồ mang tên hiệp hội Thiên Sư không tiếc vung tay để thu nạp nhân tài, phía bên Đặc Điều Xử chủ yếu vẫn dựa vào mấy môn phái còn lại để chống đỡ, nước Z lớn như vậy, dân số cũng đông, về điểm này Đặc Điều Xử có làm việc đến chết cũng không sợ thiếu việc.
Nhưng nhân viên ngoài biên chế không dễ tìm, tìm được người trung thành cũng là một vấn đề lớn, còn không bằng chọn một vài người thường có độ trung thành khá cao, phối hợp với thiên sư hành động để giảm bớt lượng công việc cho thiên sư.
Kể từ đó, tất cả các trinh sát hình sự tinh anh trực thuộc bộ công an sẽ trở thành đầu tuyển của Đặc Điều Xử.
Đương nhiên khi so với các thiên sư, các trinh sát hình sự tinh anh muốn vào Đặc Điều Xử sẽ khó khăn hơn nhiều.
Mấy người này thấy mình có thể tham gia thi vào Đặc Điều Xử nên vô cùng kích động, dù bình thường bọn họ đã luyện thói bình tĩnh thành quen thì giờ phút này trên mặt vẫn không khỏi để lộ sự hưng phấn.
Những người này đến từ những huyện khác nhau nhưng đều chung một hệ thống làm việc, hơn nữa đều là nhân vật tinh anh nổi tiếng ở địa phương, dù không tiếp xúc cũng nghe phong phanh về nhau, cho nên nhanh chóng hòa nhập nói chuyện rôm rả.
Trong đó có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi có vẻ rất hay nói, thấy Hạ Mạc cúi đầu chơi điện thoại thì đi tới gần: “Này em trai, cậu cũng tới thi hả? Anh họ Vương tên Vương Quân, cậu có thể gọi anh là anh Vương.”
Hạ Mạc ngẩng đầu nhìn gã, lễ phép gật đầu, lạnh lùng nói: “Hạ Mạc.”
Vào khoảnh khắc Hạ Mạc ngẩng đầu, hơi thở Vương Quân chợt chững lại, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì, thằng… thằng nhóc này đẹp quá đi mất? Vì tính chất công việc nên Vương Quân đã từng tiếp xúc không biết bao nhiêu người, nhưng chưa bao giờ thấy người nào đẹp như Hạ Mạc.
Nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con của Hạ Mạc, Vương Quân không nhịn được nghĩ, nếu gương mặt này hoàn toàn nảy nở sẽ yêu nghiệt tới mức nào?
Đúng vậy, yêu nghiệt. Trừ yêu nghiệt ra, Vương Quân không tìm thấy một từ chính xác nào để miêu tả khuôn mặt này.
“Có vẻ cậu vẫn còn nhỏ nhỉ, chắc cậu không phải người trong hệ thống cảnh sát bọn anh đúng không?” Vương Quân bắt chuyện.
Vương Quân không chỉ hay nói mà còn nhạy bén thông tin, gã là người biết nhiều nhất về Đặc Điều Xử trong số mấy cảnh sát tới tham gia thi. Gã biết trong Đặc Điều Xử không chỉ có cảnh sát tinh anh bọn họ mà còn có các kỳ nhân dị sĩ khó lường.
Khóe miệng Hạ Mạc nhếch lên, nở một nụ cười không nhiệt tình lắm: “Sắp thôi.”
Cậu vừa dứt lời, một nam trung niên mặc đồng phục vô cùng nghiêm khắc đi tới, đối chiếu danh sách điểm danh từng người một. Sau khi xác định thành viên đã đến đầy đủ, ông ta dẫn mọi người vào trường thi.
Cuộc thi có tổng cộng ba vòng, buổi sáng và chiều thi viết, buổi tối sẽ có một cuộc thi thực hành. Tổng điểm thi viết và thi thực hành được tính theo thang điểm một trăm, bao năm qua điểm trúng tuyển chưa bao giờ thấp hơn tám mươi điểm.
Nội dung thi viết cũng giống thi công chức, ngoài ra còn thêm một số bài thi theo phương diện trinh thám. Hiển nhiên nhóm Vương Quân đã chuẩn bị đầy đủ, tốc độ làm bài rất nhanh. Sau khi Hạ Mạc nhận được đề thi chỉ điền tên mình vào rồi ghé vào bàn ngủ một giấc. Giám khảo là nam trung niên vừa rồi, trông vô cùng nghiêm khắc. Vương Quân ngồi nghiêng phía sau Hạ Mạc, thấy rất rõ động tác của Hạ Mạc, thấy giám khảo đi tới, trong lòng không khỏi toát mồ hôi hột thay Hạ Mạc.
Chỉ sợ thằng nhóc này sẽ bị mắng mất.
Ấy, chờ đã, sao giám khảo lại đi qua cậu ta luôn vậy?
Mãi tới khi buổi thi kết thúc, giám khảo đều không nhắc Hạ Mạc lấy một tiếng. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, Vương Quân cảm thấy khi vị giám khảo kia nói chuyện với Hạ Mạc, thái độ như muốn làm thân với cậu.
Chắc Đặc Điều Xử không có vụ đi cửa sau đâu nhỉ?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Quân, đến chiều giám khảo đổi thành một nam trung niên mập mạp thích cười, suy nghĩ trong lòng Vương Quân càng chắc chắn thêm. Có giám khảo nào thấy thí sinh ngủ ngon lành trong trường thi còn bày ra khuôn mặt tươi cười ấm áp hiền từ không? Thậm chí buổi chiều trời nóng nực, phòng thi lại mở điều hòa rất to, dường như giám khảo còn lo Hạ Mạc bị cảm nên tìm một cái chăn đến đắp lên lưng cho cậu.
Con ruột cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi nhỉ? Không đúng, nếu đứa con trai trong tương lai của gã mà dám ngủ ở trường thi, chắc chắn gã sẽ thẳng tay dạy cho nó cách làm người.
Rốt cuộc Hạ Mạc có địa vị như thế nào? Vương Quân nghĩ mãi không hiểu.
Cuộc thi buổi chiều kết thúc, Đặc Điều Xử không để bọn họ rời đi ngay mà đưa đến canteen ăn bữa cơm đơn giản, sau đó sắp xếp một chiếc xe thương vụ chở bọn họ đến một chân núi hoang kéo dài không thấy điểm cuối.
Vừa xuống xe, giám thị béo chiều nay phát cho mỗi người một cái balo, cũng nói nội dung thi cho cả nhóm: “Trước hừng đông hãy tìm được cửa ra đã đánh dấu trên bản đồ. Nếu mặt trời lên rồi mà không tìm được cửa ra sẽ xem như thất bại.”
Cái này… có đơn giản quá không?
Trừ Hạ Mạc ra, nhóm Vương Quân không nhịn được nhìn nhau.
Trong số nhóm người đến thi còn có hai người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau khi xuất ngũ thì chuyển vào hệ thống công an. Khi bọn họ còn ở trong quân đội đã thường xuyên tập huấn trong rừng nguyên thủy hàng năm, cho nên bọn họ không thèm đặt sườn núi nhỏ như vậy vào mắt.
Có phải cuộc thi của Đặc Điều Xử đơn giản quá không?
Nhưng vả mặt luôn tới nhanh như một cơn gió.
Sau khi leo lên núi, chưa đi được mấy bước, trên núi đột nhiên có làn sương mù dày đặc nổi lên. Không lâu sau, sương mù đã dày tới mức giơ tay không thấy năm ngón
“Mọi người bám sát nhau chút, cố gắng đừng để lạc.” Trong tình huống mù mờ, dường như Vương Quân đã nghe thấy giọng của anh bộ đội đặc chủng kia, nhưng trong làn sương mù quái dị này, tất cả ánh đèn pin đều bị nuốt chửng. Chỉ qua vài bước, ánh sáng chiếu ra chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng như có như không.
Vương Quân không khỏi tăng tốc, nhưng tốc độ của cái bóng càng nhanh hơn, Vương Quân không thể dốc toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Một cơn gió lạnh ùa tới như thổi từ tận nền đất sâu, Vương Quân không khỏi rùng mình, ngay sau đó làn sương mù như bị gió thổi bay, nhanh chóng tan biến.
Tới đột ngột, đi cũng đột ngột.
Chờ đã, không đúng.
Người đâu? Sao không thấy ai? Cái bóng vừa rồi gã luôn đi theo là thứ gì? Trán Vương Quân không khỏi rỉ ra từng giọt mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, gã chợt thấy trên vai lành lạnh như có thứ gì đập lên vai gã, gã theo phản xạ quay lại nhìn…
“Á!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng núi rừng hoang vắng.
Nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết vọng lên hết đợt này qua đợt khác, Hạ Mạc hơi lắc đầu, xem ra nhóm thí sinh này không được, Đặc Điều Xử cũng không ổn nốt, năm đó khi mẹ thi cũng tổ chức ở ngọn núi này, đã mấy năm trôi qua mà vẫn ở đây không thay đổi chút nào. Cậu nhìn xung quanh tùy ý tìm một gốc đại thụ, nhón chân một cái, thả người xuất hiện dưới tán cây.
Khi còn nhỏ Hạ Mạc thường bắt chước mấy ngón khinh công trong phim võ hiệp, nhưng cũng không thể làm nhẹ nhàng được giống vậy.
Hạ Mạc tìm một nhánh cây to chắc nằm dựa lên nghỉ ngơi, trong túi xách còn có một con chuột béo ngủ gật gù, sau khi cầm đuôi chuột giật vài cái, Hạ Mạc nói: “Mày đã từng tới ngọn núi này một lần, nhiệm vụ tìm đường giao cho mày, tao nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.”
Năm đó khi bà Mạc tham gia thi đã nhờ Chuột Con tìm đường giúp mình, không cẩn thận phá vỡ kỷ lục rời khỏi núi nhanh nhất bao năm qua của kỳ thi, khiến người Đặc Điều Xử chấn động một phen. Mấy năm nay thỉnh thoảng bà Mạc cũng nhận một vài nhiệm vụ của Đặc Điều xử, có Đại Hắc và Chuột Con giúp đỡ, nhiệm vụ cũng hoàn thành tốt đẹp. Vì vậy dù bà Mạc chỉ là nhân viên ngoài biên chế, người Đặc Điều Xử vẫn rất xem trọng bà, Hạ Mạc thân là con trai kiêm truyền nhân của bà Mạc nên cũng được thơm lây.
Có lẽ vì sau khi sinh không bao lâu đã biến thành yêu, cho nên hiện tại dù đã mười mấy năm trôi qua, Chuột Con trông vẫn giống một con chuột con không lớn lên, chẳng qua bình thường nó ăn vụng không ít đồ ăn vặt của Hạ Mạc nên rất bụ bẫm, lớp lông trắng sáng lên, cứ như chất ngọc bóng loáng, trắng ngà đáng yêu.
Chuột Con không chỉ nhỏ người mà tính tình cũng như đứa trẻ mãi không chịu lớn, thỉnh thoảng sẽ để lộ tính xấu, chẳng qua nó luôn ngoan ngoãn khi ở trước mặt Hạ Mạc, so với loại ký khế ước nửa vời như Đại Hắc, nó vô cùng trung thành với cậu.
“Đại ca cứ tin em.” Chuột Con nói tiếng người, sau đó nương theo thân cây bò xuống, thoáng cái biến mất trong ngọn núi tối đen.
Chuột Con đã từng tới ngọn núi hoang này một lần, chẳng qua ngọn núi hoang này có thể khiến Đặc Điều Xử chọn làm nơi tổ chức thi bao nhiêu năm cũng có chỗ bất phàm. Bản thân ngọn núi này vốn là một ma trận thiên nhiên, ban ngày giống ngọn núi bình thường, nhưng vừa đến tối sẽ trở thành một ma trận vô cùng phức tạp, cũng chính là quỷ đánh tường mà mọi người thường nói.
Ma trận thường xuyên thay đổi, dù Chuột Con đã từng tới một lần cũng không thể không đi tìm đường thêm lần nữa. Tìm một lát, Chuột Con bỗng ngửi được một hơi thở không bình thường.
Cùng lúc đó, giám thị dưới chân núi cũng phát hiện điều bất thường.
Có người bị thương.
Bình luận truyện