Dục Uyển

Chương 39: Anh và Dục Uyển đã làm gì



Sau nhiều lần cố gắng tông cửa nhưng không thành, Hoắc Phi đã phá nát cả cánh cửa bằng bình chữa cháy.

“Rầm..m..!!”

Đập vào mắt hắn, chính là hình ảnh của Phi Yến đang nửa quỳ nửa nằm trên sàn, váy áo bị xé rách đến tận đùi, tóc xoăn rối bời và tay đang nắm chặt lấy mảnh vỡ thủy tinh.

Những giọt máu nhỏ giọt từ mảnh thủy tinh, cùng với rượu van đang đổ từ trên bàn xuống,  trộn lẫn dưới sàn, không rõ đâu là máu, đâu là rượu. Hoắc phi vội vã chạy vào trong.

“Phi Yến”

Việc đầu tiên của Hoắc Phi làm khi bước vào trong phòng, là giựt lấy mảnh thủy tinh từ tay của Dương Phi Yến và ném xuống đất, hắn kéo cô ra phía sau. Nhìn vết thương đang chảy máu của cô, hắn cuống cuồng không biết làm sao. Phi Yến thì hoảng sợ như cái xác vô hồn, nhìn thấy Hoắc Phi bước vào ý thức của cô mới trở về.

“thiếu gia!”

Vết thương trên tay của Phi Yến, là do chính cô tư cắt vào mình, để uy hiếp gã đàn ông trước mặt. Kẻ có bộ dáng cao cao tại thượng và nụ cười như ác ma, Tề thiếu.

“Thằng khốn! không phải tao nói mày phải tránh xa cô ấy sao...” Hoắc Phi tức giận, lớn tiếng hét vào kẻ đang ngồi vắt chéo chân trên ghế.

Tề Thiếu lười biếng đứng dậy, hắn tháo khăn choàng trên cổ xuống, rồi đi đến chỗ của hai người Hoắc Phi và Phi Yến. 

“thằng khốn....không phải là cách xưng hô, mày nên lịch sự hơn”

“dù sao trước đây tao với mày cũng là bạn thân..phải không... Huyền Ni”   

Tề thiếu không quan tâm đến sự hiện diện Hoắc Phi, hắn kéo mạnh Phi Yến ra phía trước, lấy khăn choàng cổ của mình, băng lại vết thương cho Phi Yến.

“Huyền Ni! không nên tự làm mình bị thương, như vậy...tôi sẽ rất đau lòng” Tề thiếu mỉm cười, nâng cằm của Phi Yến lên.

Huyền Ni chính là pháp danh của Dương Phi Yến lúc còn ở chùa, cô đã sống với cái tên đó suốt mười tám năm, nhưng chính tên ác ma trước mặt đã cướp mất cái tên đó của cô, chính hắn đã gieo rắc vào cô cơn ác mộng hàng đêm. Cô luôn muốn tránh né hắn, nhưng sao hắn mãi không chịu buông tha cô.

Nhìn thấy đôi vai của Phi Yến đang run lên vì sợ hãi, Hoắc Phi bước đến đẩy Tề Thiếu ra.

“mày muốn gì, tại sao lại không để cho cô ấy được yên”

Tề thiếu tỏ ra vừa khó xử, vừa lưỡng lự , hắn nhìn Hoắc Phi và...

“nói thế nào đây ...chỉ có thể là...mùi vị của cô ấy quá tuyệt, khiến tao mãi không thể quên, muốn chơi thêm lần nữa...”

“Ha...a..!!!!”

Tiếng cười của Tề thiếu và bọn thủ hạ phía sau hắn, khiến cho Phi Yến run sợ. Khi nhớ đến cơn ác mộng của hai tháng trước.

---------------------

Ấn tượng của tiểu ni cô giành cho Hoắc Phi sau vài lần theo Lữ Tranh đến chùa, để lại cho cô là một cậu thiếu gia ngang bướng, thích làm loạn nhưng ngây thơ và lương thiện. Cho nên, dù biết được cuộc cá cược giữa hắn và đám người của Tề thiếu nhưng cô lại không thấy sợ hãi, hay né tránh mỗi khi hắn tiếp cận.

Hoắc Phi từng nghĩ người con gái ngây thơ, ngờ khạo nhất trên đời này phải là Lý Nhã, nhưng khi gặp Phi Yến hắn mới biết vẫn còn người ngu ngốc hơn. 

Lý Nhã chỉ đứng thứ hai, sau người tiểu ni cô này. Ấn tượng lần đầu tiên của hắn giành cho Phi Yến, là một tiểu ni cô có đôi mắt trong veo, hồn nhiên và rất tò mò. 

Không biết do kĩ năng tán gái của hắn quá siêu, hay tiểu ni cô này ngu đến hết thuốc chửa. Với bản tính xấu xa từ trong bụng mẹ và tính lũy suốt nhiều năm. Hoắc Phi đã không che giấu ý đồ đen tối với tiểu ni cô ngay từ  lần gặp đầu tiên, hắn nói thẳng với tiểu ni cô là hắn muốn “chơi” cô. Nhưng cô lại không chút do dự, hồn nhiênđáp lại “tôi đồng ý“.

Hắn thật không biết lúc đó cô có hiểu ý hắn muốn nói gì hay là không. Nhưng những lúc ở cạnh cô hắn cảm thấy rất vui vẽ,  và hắn đã cười rất nhiều bởi sự ngu ngốc đến đáng yêu của cô. 

Với một người đặt trọn niềm tin vào mình, Hoắc Phi làm sao để người ta thất vọng, thế là họ đã trở thành bạn thân của nhau.

Nhưng nửa tháng sau, Hoắc Phi không còn theo Lữ Tranh đến chùa. Tiểu ni cô nhớ đến hắn rất nhiều, nhớ đến bộ dáng đại thiếu gia thích ra vẻ lợi hại của hắn, nhớ đến vẽ mặt nhăn nhó của hắn khi bị gà mẹ mổ vào tay lúc đi lấy trứng cùng cô và cả nụ cười đáng yêu của hắn lúc cầm quả trứng trên tay.

Suốt những ngày đó cô chỉ nghĩ đến hắn, cho đến một hôm...

Có một chiếc xe hơi sang trọng đến trước cửa chùa đón cô. Cô nhận ra chiếc xe hơi này là của Hoắc gia. Cuối cùng cô có thể gặp được gặp hắn. 

Phi Yến là bị bỏ rơi trước cửa chùa từ lúc sinh ra, mười mấy năm sống trong chùa với thế giới bên ngoài cô như một tờ giấy trắng.  Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi chùa và vào trung tâm thành phố. Nên cô đón nhận mọi thứ  với ánh mắt vô cùng háo hức.

Nơi họ đưa cô đến rất là đẹp, không giống như ở trong chùa yên tĩnh, nơi này có những âm thanh rất sôi động, những tiếng nhạc nghe điếc tai và mọi người đang lắc lư dưới ánh đèn màu, còn có rất nhiều thứ cô chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng không có Hoắc Phi...

Bọn họ đẩy cô vào một căn phòng, sau đó khóa cửa lại. Người ngồi chờ cô trong phòng chính là gã ác ma trước mặt cô bây giờ. Tề Thiếu.

“Choang...ng..!!!” 

Hắn ném chai rượu xuống đất, rồi lao vào cô như một con quái vật, hắn xé nát bộ sam y trên người cô . Lần đầu tiên, tiểu ni nếm trải mùi vị kinh hoàng nhất cuộc đời mình.

Tề Thiếu tháo dây nịt ra, quăng xuống đất rồi phóng thích dục vọng của hắn. Cô kháng cự, nhưng thứ to lớn đó vẫn cường hãn đút vào người cô. 

“Á...a..!!”

Hắn đã cưỡng bức cô suốt cả đêm, đến khi Hoắc Phi xuất hiện thì cô như một cái xác nằm bất động trên sàn, mình đầy thương tích. Và kể từ cái đêm hôm đó thì cái tên “Huyền Ni” đã chết, cô là Dương Phi Yến.Cô cũng không biết từ đâu lại xuất hiện tin đồn. Họ nói Hoắc Phi là người chiến thắng trong trận đánh cược với Tề thiếu, sau khi chơi chán còn hào phóng tặng cô cho đám chiến hữu của mình, một ni cô thiện lương được Hoắc Phi “đào tạo” chưa tới hai tháng, đã trở nên dâm đãng phóng túng. Và tất cả mọi người trong thành phố đều tin vào lời đồn đại đó, khiến cho danh tiếng vốn không mấy tốt đẹp của Hoắc Phi, lại càng xấu hơn.

Thật ra, nếu không có Hoắc Phi thì cô đã chết ngay sau cái đêm đó. Cho nên với hắn ngoài yêu ra, cô còn rất cảm kích. 

“Tao nói cho mày biết...cô ta là người của Hoắc Phi tao, nếu mày còn gây chuyện cô ấy, tao sẽ không để mày yên”

“Tao không ngờ sở thích của mình là mang giày cũ của người khác...”

“nhưng đôi giày kém chất lượng này mày không nên mang, tao còn mấy đôi giày cũ chất lượng tốt hơn nhiều, có cần tao tặng cho mày...”

“thằng khốn” Hoắc Phi giận dữ đấm thẳng vào mặt của Tề Thiếu.

“Bốp...!!!”

Tề Thiếu bị đánh đến xịt máu mũi, hắn đưa tay lau vết máu dính trên mũi rồi cũng lao vào túm lấy cổ áo của Hoắc Phi.

“Thằng khốn! mày dám đánh tao...không có Bạch Ngạn Tổ ở đây, mày nghĩ mày là ai mà dám ra vẽ anh hùng”

“không có thằng Tổ, tao vẫn có thể đánh cho mày lếch dưới đất”

Hoắc Phi cũng túm lấy áo của Tề Thiếu ép sát lên tường, giơ tay lên đấm thẳng vào mặt Tề Thiếu, Tề thiếu thúc mạnh vảo bụng của Hoắc Phi, cả hai người ôm nhau ngã lăn xuống đất, vật qua, vật lại. 

Trước đây chỉ một cú đấm của hắn thì Hoắc Phi đã nằm liệt dưới đất, từ khi nào nó lại mạnh như vậy, có thể đấm tay đôi với mình. Đây là điều mà Tề thiếu đang khó hiểu.

Sau một hồi, bất phân thắng bại nhưng cả hai đều kiệt sức. Tề thiếu mới mò mẫm đứng dậy, chỉ tay vào Phi Yến.

“muốn tao không đến làm phiền cô ta, thì bảo Hoắc Khiêm tránh xa Kỉ Quân ra...Kỉ Quân và anh trai tao sắp đính hôn” hắn nói.

“mày bị điên sao...Kỉ Quân đang ở nước ngoài, dính dán gì đến anh tao” Hoắc Phi cũng phun ra một ngụm máu.

“vậy là mày chưa biết...Kỉ Quân sắp về nước, Kỉ gia và Tề gia sẽ liên hôn, nói anh trai mày đừng làm kì đà cản mũi, tránh xa cô ta ra...nếu không, Tề gia tao sẽ không để yên”

Sau khi đưa ra chiến thư, Tề thiếu cầm áo khoác lên, rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng. Trả lại bình yên cho nơi đây.

Bởi vì vết thương trên tay của Phi Yến, nên Hoắc Phi đã đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt mày bầm dập đầy thương tích của hắn. Viện trưởng Lương đã thất kinh hồn vía, lập tức lôi hắn vào phòng khám toàn thân từ trên xuống dưới.

Hơn ba tiếng sau thì hắn và Phi Yến mới rời khỏi bệnh viện, nhưng hắn không đưa Phi Yến trở lại Đế Vương mà là về nhà.

Chung cư cao cấp Lữ Thành.

“cậu có muốn lên nhà nghỉ một lát..” Phi Yến lên tiếng.”khuya rồi, tôi mà không về nhà Hoắc chủ tịch lại làm ầm lên...em mau lên nhà”

Sau khi nhìn thấy Phi Yến vào trong thang máy, thì Hoắc Phi mới chịu đi về. Vừa ngồi vào trong xe thì hắn mệt mỏi, ngã lưng ra ngay phía sau.

“thiếu gia! giờ chúng ta về nhà hay cậu còn muốn đi đâu...”

Câu hỏi của tài xế, làm Hoắc Phi giựt mình mở mắt ra. Hắn bật dậy.

“Khách sạn KQ...mau...”

--------

Hai mươi phút sau...

“Ping...poang...!!!”

Khi cửa thang máy mở ra thì Hoắc phi vội vã đi ra, lo lắng không biết Dục Uyển đã làm gì anh trai hắn. Nhưng không ngờ, lại nhìn thấy Dục Uyển đứng ngay trước cửa thang máy. 

“Luật đâu...mày đã làm gì Luật” Hoắc Phi khẩn trương lên tiếng.

“hắn bị tôi giết chết rồi” 

Dục Uyển tức giận đẩy Hoắc Phi sang một bên, bước vào thang máy. Nhưng Hoắc Phi lại chụp lấy tay cô kéo lại.

“mày vừa nói gì...”

“Á...a..!!”

Hắn có thể thề, không hề dùng đến một chút lực nào, nhưng lại khiến cho cô đau đến mặt mày méo mó. Hắn vội buông tay cô ra thì nhìn thấy hai vết bằm tìm trên cổ tay.

“mày sao vậy...” 

Sự khẩn trương này của Hoắc Phi, ngay cả hắn cũng không nhìn ra là bản thân bắt đầu có dấu hiệu lo lắng cho Dục Uyển.

Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới...

Bờ môi thì sưng đỏ, có dấu vết bị trầy xước. Từ cổ xuống cằm đến hai bên xương quai hàm xanh là những vết bầm xanh đỏ, còn in rõ cả dấu tay của đàn ông, và dưới bộ ngực nở nang...

Những vết cắn mãnh liệt đầy khiêu khích, như muốn kí tên bản quyền, khoe khoang cho mọi người biết là “tôi” vừa độc chiếm người phụ nữ này. Hỏi tại sao Hoắc Phi hắn có thể nhìn được tới phần ngực đầy đặn của Dục Uyển. Bởi vì không biết, thằng khốn nào đã bứt đi hai cái cúc áo trước ngực cô. 

Mặt của Hoắc Phi tối xầm lại.

“là ai...” Hắn tức giận, xiết mạnh lấy tay của Dục Uyển.

“không liên quan đến anh” Dục Uyển hất tay của Hoắc Phi ra, rồi đi vào thang máy.

“mày...”

Hoắc Phi vừa bước thêm có một bước thì cửa tháng máy đã đóng lại. Hắn lập tức tìm đến phòng 602.

“Rầm..m..!!!”

Trong phòng đủ sáng để Hoắc Phi có thể nhìn thấy rõ những vết xước, cào bấu trên tấm lưng trần rắn rõi của Hoắc Luật. Nó cũng nhiều như những dấu hôn tím đỏ trên ngực của Dục Uyển khi nãy.

Nhìn Hoắc Luật đang mặc quần áo , đôi tay của Hoắc Phi vô thức mà xiết chặt lại thành quyền. Trước ngực hắn có một cái gì đó dâng tràn, bức muốn hắn nổ tung. Hoắc Phi bước tới xoay người của Hoắc Luật lại.

Trực diện nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Luật khiến cho hắn hơi bị sốc. 

Vết tích vẫn còn nguyên, cả năm dấu tay in đậm trên khuôn mặt điểm trai của Hoắc Luật. Cho thấy là vừa bị tát xong.

Dù bất ngờ chưa rõ là tác giả là ai, nhưng vấn đề đó cũng không khiến hắn bận tâm bằng chuyện hắn sắp hỏi đây.

“Anh và Dục Uyển đã làm gì...hai người có phải vừa  lên giường...” Hoắc Phi lớn tiếng chất vấn.

Hoắc Luật đang tức giận trong người, lại bị Hoắc Phi vô cớ chất vấn khiến hắn cũng khó chịu.

“Phải thì đã sao....không phải anh chưa từng ngủ với nó “ Hoắc Luật vừa nói xong thì...

“Bốp...p...!!!”

Hoắc Phi đã đấm thẳng vào mặt hắn, rồi bỏ ra khỏi phòng. 

“Rầm..m..m..”

Hoắc Luật đứng trong phòng ngẩn ngơ, hắn không biết đã gây ra trọng tội gì mà làm cho Hoắc Phi giận dữ đến như vậy. Và người đứng bên ngoài cũng đang tự chất vấn bản thân.

Luật và Dục Uyển không phải chưa từng quan hệ, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Dục Uyển và Luật đã lên giường thì hắn cảm thấy rất phẩn nộ. 

Tại sao với những phụ nữ khác hắn chưa từng để tâm đến chuyện họ có lên giường với gã đàn ông khác hay không, nhưng với Dục Uyển hắn lại bận tâm quá nhiều.   

Chỉ có một lý do duy nhất, dù Hoắc Phi không hề muốn bản thân thừa nhận.

Là hắn đã thích Dục Uyển.

------ hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện