[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 29: Chương 26





Bên nhà họ Dương cũng đang ăn điểm tâm, lần đầu tiên Trương Vân Lôi rời khỏi nhà nên hưng phấn đến lạ thường, khẩu vị ăn cơm cũng khá hơn nhiều, Dương Cửu Lang thấy tâm trạng của y không tệ, nghĩ có nên thừa cơ hội này nói một tiếng cho y biết chuyện của Quách Kỳ Lân hay không, không đợi cho Dương Cửu Lang chuẩn bị xong thì Trương Vân Lôi đã ăn xong rồi.

Ta no rồi!
Trương Vân Lôi uống hết ngụm cháo cuối cùng trong chén, buông bát đũa xuống, cầm khăn tay ở bên cạnh lên lau miệng, ngay sau đó móc tẩu thuốc ra đốt, hất cằm với Dương Cửu Lang: Ngươi ăn nhanh lên, lát nữa đưa ta đi dạo xung quanh nhà ngươi.

Tham quan nhà ta á? Sao đột nhiên lại muốn tham quan nhà của ta? Dương Cửu Lang sững sờ, làm vậy lỡ đâu đụng phải Quách Kỳ Lân thì phải làm sao đây!
Trương Vân Lôi không thèm nhìn hắn, trả lời rất bình thường: Không phải là ta sẽ ở lại nhà ngươi một thời gian sao? Ta vẫn chưa quen với bày trí của nhà ngươi còn gì?
Cũng phải.

Dương Cửu Lang giả vờ gãi gãi lên mặt, vội vàng đưa mắt liếc qua Đổng Cửu Hàm một cái, ý muốn hắn đi báo cho Quách Kỳ Lân mau chạy đi.

Đổng Cửu Hàm cũng rất có năng lực, lập tức hiểu ý, bình tĩnh lui ra, nhanh chóng đi báo cho Quách Kỳ Lân.

Dương Cửu Lang thấy hắn thành công đi báo tin thì cũng buông bát đũa xuống, mỉm cười với Trương Vân Lôi: Đi thôi, ta dắt ngươi đi dạo.


Dứt lời liền đứng dậy, dùng ta ra dấu mời với Trương Vân Lôi, Trương Vân Lôi mỉm cười, thu lại tẩu thuốc đi theo hắn ra khỏi phòng.

Nói đến tình hình của nhà họ Dương này thì phải dùng từ giàu nứt đố đổ vách, tài sản trong nhà có thể đem so sánh với ngân khố quốc gia, cả tòa nhà không thể nói là rất lớn mà phải nói là vô cùng lớn, lớn đến bất thường luôn.

Vì để giữ sĩ diện cho Hoàng Thượng nên thật ra cũng xây nhỏ hơn Vương phủ một chút thôi, hơn nửa đường đi trải dài khắp nơi, nếu không có bản đồ thì nhất định sẽ lạc đường, Dương Cửu Lang lại mù đường, nếu không phải đã ở đây hơn hai mươi năm thì có khi đi cả ngày cũng không ra khỏi cái mê cung này.

Còn Quách Kỳ Lân lại không phân biệt được phương hướng, ở đây gần ba ngày rồi nếu không có Cửu Hàm dẫn đường thì hắn cũng không tìm được cửa chính ở đâu, nhưng như vậy cũng đúng ý hắn, có mê cung này trấn giữ thì cho dù có ở trong cùng một mái nhà đi nữa chắc ông cậu của hắn cũng không tìm ra được hắn!
Nhưng Trương Vân Lôi dường như cũng không nhớ được đường, từ đông chuyển sang tây, rồi từ tây lại quẹo về phía nam, mới đi có một chút mà đã không tìm thấy được hướng bắc rồi.

Lại qua một nén nhang, Đổng Cửu Hàm vội vàng chạy tới, nhân lúc Trương Vân Lôi không chú ý, nhỏ giọng nói với Dương Cửu Lang: Không xong rồi thiếu gia! Thiếu gia của nhà họ Quách không có ở trong phòng!
Hả? Dương Cửu Lang giật mình.

Trương Vân Lôi nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn hắn: Sao vậy?
Không có gì không có gì, ngươi đi dạo ở khu vực này trước đi, ta nói chuyện với Cửu Hàm một lát.

Dương Cửu Lang mỉm cười với y, sau đó kéo Đổng Cửu Hàm sang một bên, nhỏ giọng hỏi hắn: Có khi nào ra ngoài rồi không? Ngươi đến cửa chính hỏi gác cửa xem có thấy nó đi ra ngoài không.

Ta đi rồi! Ai cũng nói là không thấy! Mặt Đổng Cửu Hàm như đưa đám nói: Chắc cậu ta không đi dạo đâu đó trong viện đấy chứ!
Vậy thì tiêu rồi! Nếu mà để Biện nhi thấy thì chúng ta đều xong đời hết đấy! Dương Cửu Lang sốt ruột đến mức nhíu chặt mày, vội vàng đẩy Đổng Cửu Hàm một cái: Ngươi mau đi tìm nó đi, chỗ nào cũng phải tìm, ta đi kéo dài thời gian!
Dạ! Đổng Cửu Hàm trả lời, nhanh chóng đi tìm Quách Kỳ Lân.

Trong vòng nửa canh giờ sau đó Dương Cửu Lang vì để kéo dài thời gian cho Quách Kỳ Lân chạy trốn mà cố ý dẫn Trương Vân Lôi đi loanh quanh loạn xạ, lúc giới thiệu vị trí địa lý cũng đảo ngược hướng đông tây nam bắc, mục đích chính là để làm y rối trí, dẫn y đi một hồi cũng ngóng trông Quách Kỳ Lân tranh thủ rút lui.

Thấy hai người đã đi ròng rã tận một canh giờ rồi, Trương Vân Lôi càng đi càng choáng, càng chạy chân càng đau, y cảm thấy rõ ràng là hắn đảo ngược nhà họ Dương, chỉ có một cái đình giữa hồ nước thôi mà đã đi hai ba lần rồi, nhưng làm cách nào cũng không phân biệt được đường.
Này, hay là thế này đi, chúng ta trở lại đình nghỉ mát ngồi một chút.

Dương Cửu Lang chỉ xuống đình nghỉ mát trong hồ, quay đầu đưa mắt nhìn Dương Vân Lôi, thấy y mệt đến mức đi khập khiễng, cười hỏi y: Đã nhớ chưa?
Hả? Không nhớ!
Trương Vân Lôi lắc đầu với vẻ mặt cầu xin, đưa mắt nhìn về phía đình nghỉ mát theo hướng hắn chỉ, lại nghiêng đầu nhìn xung quanh cả buổi, không khỏi kêu rên: Sao lại đến đây nữa rồi?
Không phải là để ngươi quen đường à? Dương Cửu Lang ra vẻ bất đắc dĩ nói, lần lượt chỉ về bốn hướng giảng thích với y: Ngươi xem, đi về phía đông là đại sảnh, phía tây là phòng ngủ, đi về phía nam là hậu viện, phía...!
Không! Ngươi đợi chút đã!

Đột nhiên Trương Vân Lôi đưa tay ngắt lời hắn, cau mày nghi ngờ, chỉ vào phía nam mà hắn nói hỏi: Ngươi chỉ hướng này là hướng nam à? Sao ta nhớ ngươi vừa mới nói đó là hướng bắc, đi về hướng bắc mới là hậu viện mà?
Dương Cửu Lang lập sức sững lại, chớp mắt mấy cái, cố gắng nhớ xem lúc nãy mình đã nói thế nào, tiếc là làm cách nào cũng không nhớ ra nổi nên lại nói dối với y: Ta vừa nói là phía nam mà, xem đi, ngươi lại không nhớ rồi, vẫn phải đi lại một lần nữa.

Còn phải đi một lần nữa hả! Trương Vân Lôi không tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, vội vàng xua tay: Ta không đi nữa, nhất định phải nghỉ một lát!
Nói rồi vội vàng chạy đến đình nghỉ mát trong hồ, Dương Cửu Lang thấy dáng vẻ chạy trối chết đó của y, không nhịn được mà cúi đầu vụng trộm bật cười, sau đó cũng sải bước đuổi theo.
Vừa ngồi lên lan can, Trương Vân Lôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào cột đình, hai chân mở rộng ra, sảng khoái duỗi lưng.

Chân đau à?
Dương Cửu Lang ngồi lên ghế dựa trong đình, vỗ vỗ bên cạnh, cười nói với y: Đến đây, ngồi xuống ta xoa bóp cho.

Trương Vân Lôi xua tay: Không cần, ta không muốn động đậy nữa!
Vậy được.

Dương Cửu Lang nhướng mày, ra vẻ hồi tưởng mà kể với y: Hầy, ta còn nhớ hồi bé khi ta luyện công, chạy mấy dặm cũng mệt mỏi chân cẳng đau nhức, lúc đó ta không để ý lắm, không ngờ là đến hôm sau bắp chân mất cảm giác luôn, không bước xuống đất được, đi nhà xí cũng phải có người dìu mới đi được.

Hả? Trương Vân Lôi bị mấy lời này của hắn dọa sợ, vội vàng đỡ lấy hai chân của mình, tiêu rồi tiêu rồi, bây giờ chân của y đau muốn chết! Vậy phải làm sao đây? Có khi nào ngày mai cũng mất cảm giác luôn không?
Dương Cửu Lang thấy y tin thì lại lạt mềm buộc chặt vẫy vẫy tay với y: Không sao đâu, ngươi thả lỏng tinh thần đi, dù sao thì lúc đó là ta chạy còn ngươi là đi bộ thôi, chắc sẽ không giống ta đâu, hơn nữa cho dù ngày mai ngươi có thật sự không xuống giường được thì nha hoàn với người hầu ở nhà ta nhiều lắm, sợ gì không có người dìu ngươi đi nhà xí? Nếu ngươi ngại thì không phải là còn có ta đây sao?
Vừa nói ra câu này Trương Vân Lôi đã hoàn toàn sợ hãi, ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía Dương Cửu Lang: Vậy ngươi, ngươi giúp ta xoa đi.

Dương Cửu Lang cúi đầu cười, thấy y chạy tới trước mặt mình, đột nhiên đưa tay níu lấy cổ tay y, bỗng kéo vào lòng mình một cái, Trương Vân Lôi kinh ngạc la lên, chân vốn không có sức, hắn kéo như vậy đứng không vững nên ngã về phía trước, vô tình ngồi lên đùi Dương Cửu Lang!
Này! Mặt Trương Vân Lôi thoáng chốc đỏ lựng, cuống đến mức đập hắn một cái: Ngươi làm gì vậy?
Một tay Dương Cửu Lang giữ chặt eo của y, một tay đè lại cái chân đang đạp loạn, cười với y: Đừng nhúc nhích, không phải ta đang xoa chân cho ngươi à?
Xoa chân cũng không cần ngồi như vậy! Quá gần rồi!
Trương Vân Lôi vẫn ra sức giãy dụa, hốt hoảng nhìn xung quanh, như là sợ để người khác phát hiện vậy.

Không phải tại bên cạnh không có chỗ ngồi sao? Dương Cửu Lang cười cười, đưa tay bóp lên bắp chân của y, nhẹ nhàng xoa.

Ấy! Trương Vân Lôi không ngăn kịp, lại cuống quít nhìn xung quanh, đẩy hắn một cái đè thấp giọng nói: Được rồi! Chân ta không đau, ngươi buông ta ra trước đi!
Sao vậy chứ? Hai người đàn ông trưởng thành, ngươi còn ngại cái gì? Dương Cửu Lang cười xấu xa, tới gần y hơn một chút, cố ý nói khích y: Rốt cuộc là thẹn? Hay là sợ?
Sợ sao? Máu hơn thua của Trương Vân Lôi lập tức dâng trào, không chịu yếu thế mà đốp lại: Ta sợ cái gì? Ngươi hỏi thử xem từ nhỏ đến lớn Trương Vân Lôi ta đã từng sợ ai bao giờ chưa!
Ồ ồ ồ! Dương Cửu Lang bày ra dáng vẻ trào phúng, soạt một cái mặt Trương Vân Lôi lập tức đỏ bừng, đột nhiên đưa tay nắm chặt một bên tai của hắn, dùng sức kéo: Ngươi xem thường ai đấy! Đừng tưởng quan hệ chúng ta tốt mà ta không đánh ngươi nha!

Sai rồi sai rồi sai rồi! Dương Cửu Lang lập tức nhận mình sợ, liên tục xin tha.

Lúc này Trương Vân Lôi mới buông tha cho lỗ tai của hắn, đắc ý hừ một cái lập tức muốn rời khỏi lồng ngực của hắn, nhưng hai chân vừa mới chạm đất thì bắp chân vẫn thật sự không có cảm giác, lập tức đặt mông ngồi xuống đất.

Ối! Dương Cửu Lang giật mình, không nhịn được mà phì cười, vội vàng đỡ lấy y, vừa phủi đất trên người cho y vừa hỏi: Không sao chứ? Ngã có đau không? Hahaha!
Ngươi còn cười nữa! Trương Vân Lôi vừa tức vừa xấu hổ, quay đầu nguýt hắn.

Dương Cửu Lang lập tức ngậm miệng lại, trở mặt trong nháy mắt, cực kỳ nghiêm túc cố ý hạ giọng, đàng hoàng đứng đắn hỏi lại y: Ngươi không sao chứ?
Trương Vân Lôi tức giận, đẩy tay hắn ra, tự chống lên ghế, tốn hết một đống công sức mới đứng lên được, vừa định mắng Dương Cửu Lang vài câu cho hả giận thì vô tình thoáng nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc trên con đường đá cách đó không xa.

Mặc dù mắt của y không tốt lắm, ngay cả mặt của người kia cũng không thấy rõ nhưng dựa vào tính thân mật lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, cho dù tiểu tử thối kia có biến thành tro y cũng nhận ra!
Lúc này Trương Vân Lôi chỉ vào bóng người kia gào lên: Quách Kỳ Lân!
Quách Kỳ Lân vừa ăn điểm tâm xong, đang đi dạo trong vườn hoa phía sau, tiếng hét kia của Trương Vân Lôi vọng tới bên tai, lập tức khiến hắn sợ đến mức nhảy dựng, quay người nhìn về phía sau.

Đâu có ai? Có phải nghe nhầm rồi không?
Quách Kỳ Lân quay người lại, nghi ngờ lắc đầu, vừa định đi tiếp thì đột nhiên lại nghe một tiếng hét.

Quách Kỳ Lân!
Toàn thân Quách Kỳ Lân cứng đờ, nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh lần nữa, quả nhiên nhìn thấy Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang trong đình nghỉ mát!
Thôi rồi thôi rồi! Dương Cửu Lang lẩm bầm, trong lòng thầm mắng Đổng Cửu Hàm vô dụng, cả buổi vậy mà cũng không tìm được người!
Trương Vân Lôi cũng mặc kệ lý do tại sao Quách Kỳ Lân lại xuất hiện ở đây, không nói hai lời mà chỉ vào hắn gào to: Quách Kỳ Lân! Con đứng lại đó cho ta!
Quách Kỳ Lân không nghe lời đâu, thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người kia của ông cậu hắn, không nghĩ ngợi gì mà lập tức quay đầu bỏ chạy!
Con còn dám chạy! Trương Vân Lôi thấy thế liền vội vàng đứng lên muốn đuổi theo, kết quả là vừa đứng lên chân đã mềm nhũn, ngã chổng vó úp mặt xuống đất!
Ôi trời!
Dương Cửu Lang giật mình, cố nhìn cười đỡ y dậy, tiếc là nhịn không nổi mà bật cười luôn: Lần này ngã có đau không? Hahaha!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện