[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 32: Chương 29





Sáng sớm hôm sau, Dương Cửu Lang vặn eo vặn cổ đi ra cửa phòng, vừa ngáp một cái, một bản mặt tươi cười nịnh nọt đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa cho Dương Cửu Lang nhảy về phía sau một cái, nếu không phải nhìn thấy rõ là Quách Kỳ Lân thì suýt chút nữa đã tung một đấm về phía hắn rồi!
Thấy hắn cười với kiểu bất thường, tựa như đang âm mưu làm loạn, Dương Cửu Lang vội vàng đưa tay ôm chặt lấy bản thân: Đệ....muốn làm gì?
Không có gì.

Quách Kỳ Lân lắc đầu, vẫn cười nịnh nọt như cũ.
Đệ chắc chứ? Dương Cửu Lang nhướng mày, thoáng lùi về phía sau một bước, sao kiểu gì cũng thấy tên nhóc này không có ý tốt vậy.
Chắc.

Quách Kỳ Lân lại gật đầu, lúc này nụ cười không chỉ nịnh nọt mà còn quỷ dị nữa.

Vậy...Không có gì thì ta đi đây.

Chỗ này không nên ở lâu, Dương Cửu Lang vội vàng vòng qua người hắn, bước xuống bậc thang, lúc này Quách Kỳ Lân đuổi theo, theo sát mông Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang thấy kỳ quái quay đầu nhìn hắn, Quách Kỳ Lân không nói câu nào hết, chỉ cười cười với hắn.

Đệ có bệnh à?
Dương Cửu Lang thật sự không nhịn được nữa, ghét bỏ mắng hắn một câu, sau đó quay người rẽ trái, không ngờ Quách Kỳ Lân cũng rẽ trái theo, Dương Cửu Lang lại quay người rẽ phải, Quách Kỳ Lân cũng rẽ phải theo, đột nhiên Dương Cửu Lang dừng lại, Quách Kỳ Lân cũng đột ngột dừng lại, Dương Cửu Lang đứng tại chỗ xoay một vòng như tên ngốc, Quách Kỳ Lân cũng học theo hắn xoay một vòng như bị ngốc, Dương Cửu Lang thật sự không chịu nổi, quay người đẩy hắn một cái.


Đệ lẽo đẽo đi theo ta làm gì?
Suýt chút nữa Quách Kỳ Lân đã bị hắn đẩy ngã xuống đất, phản ứng kịp ôm chặt lấy cánh tay hắn, nhìn hắn với vẻ tội nghiệp: Ta đi theo huynh cho an toàn! Ta, ta, ta vẫn còn muốn sống đến mười chín tuổi mà, hết năm là đến sinh nhật của ta rồi!
Lúc này Dương Cửu Lang mới nhớ ra hôm qua Trương Vân Lôi báo tử với hắn, nhất thời thở dài bất đắc dĩ: Ôi chao, đệ yên tâm đi, cậu ấy không làm gì được đệ đâu, nha?
Ngoài miệng thì Dương Cửu Lang vẫn dằn lòng mà dỗ dành hắn, nhưng tay thì lại không chút lưu tình tách tay hắn ra, Quách Kỳ Lân thấy thế vội vàng ôm chặt hơn một chút, chân còn cuộn lên đùi hắn, thiếu điều treo cả người lên người hắn.

Huynh không biết thôi! Cái gì ông ấy cũng dám làm! Trong đó giỏi nhất là đi méc mẹ của ta!
Dương Cửu Lang dùng sức vùng vẫy đẩy hắn ra: Vậy đệ cũng đừng đi theo ta chứ, tự làm tự chịu đi, đừng liên lụy đến ta!
Huynh bớt đi! Quách Kỳ Lân liếc mắt nhìn hắn, cười xấu xa: Cửu Hàm nói cho ta biết hết rồi, hôm qua huynh cố ý đưa ông cậu đi lung tung khắp khơi, làm hại ông ấy tê chân nên mới bị ngã, dù sao thì ta cũng là họ hàng với ông ấy, cùng lắm thì nhõng nhẽo nhận sai một cái là xong, còn huynh thì phiền phức hơn ta nhiều, nói trắng ra là bây giờ hai chúng ta đang trên cùng một con thuyền, ta đi theo huynh cũng là vì tốt cho huynh thôi, một là huynh dẫn ta theo, hai là hai chúng ta bây giờ cùng đi nhận lỗi, huynh chọn đi.

Còn không phải là ta vì đệ nên mới phải như vậy à! Dương Cửu Lang lườm hắn, nghĩ lại hôm qua Trương Vân Lôi cũng báo tử với hắn, lập tức đổi lại một khuôn mặt tươi cười, ôm lấy cánh tay Quách Kỳ Lân.

Đại Lâm à, đệ xem thật ra mọi người đều cùng cảnh ngộ cả, không nên tự giết nhau, ta nói đệ biết thật ra ông cậu của đệ rất dễ dụ, bây giờ cậu ấy còn chưa dậy đâu, đợi lát nữa dậy rồi thù cũ cộng thêm còn chưa tỉnh ngủ, hai chúng ta cùng đến đó nhận sai là cùng đến chỗ chết đấy! Chi bằng đệ vào trước làm dịu cơn giận của cậu ấy đi, xong rồi đến lượt ta.

Mắc gì cơ! Quách Kỳ Lân ghét bỏ đẩy hắn ra, tức giận khoanh tay lại: Huynh cũng nói mà, thù cũ cộng thêm mới thức bực bội trong người, đi vào đó là tìm chết, mắc gì huynh không vào mà lại đẩy ta vào hố lửa!
Không phải đệ là cháu trai trưởng sao? Dù sao cũng có quan hệ thân thích, tùy tiện làm nũng nhận lỗi chẳng phải là xong rồi à?
Dương Cửu Lang cười vỗ vai hắn, vô tình thoáng nhìn thấy cách đó không xa, Trương Vân Lôi đang đen mặt sải bước đi tới, nụ cười của Dương Cửu Lang lập tức cứng đờ, hoảng sợ mà mở to mắt nhìn, lặng lẽ nuốt nước bọt, thấy bầu không khí không ổn, cuống quít vỗ Quách Kỳ Lân, quay đầu định chạy.
Được rồi huynh đệ, ta không trò chuyện với đệ nữa, ta phải đi đây!
Quách Kỳ Lân cũng nhìn thấy Trương Vân Lôi, sợ hãi vội vàng kéo Dương Cửu Lang lại: Ấy, huynh đi thì ta phải làm sao?
Thấy Trương Vân Lôi sắp đến rồi, Dương Cửu Lang liều mạng vùng vẫy cánh tay: Đệ tự cầu phúc đi, còn nguyện vọng thì quên đi, ta thấy đệ có sống thêm vài năm cũng không làm được đâu!
Ơ tại sao? Quách Kỳ Lân không dám quay đầu, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, sợ đến mức toàn thân run rẩy, bàn tay đang níu lấy cánh tay Dương Cửu Lang càng bấu chặt hơn.
Dương Cửu Lang thật sự cũng muốn giải thích kỹ càng hơn chút nữa với hắn, nhưng thấy Trương Vân Lôi đi tới càng lúc càng gần, Dương Cửu Lang vội vàng hất tay hắn ra, giọng nói cũng bắt đầu trở nên run rẩy: Ôi trời~ Không kịp nữa rồi, kiếp sau gặp lại nha!
Nói xong hắn quay người chạy biến như làn khói, Quách Kỳ Lân sửng sốt một hồi, định đuổi theo thì đột nhiên một bàn tay nắm cổ áo hắn lại, trong lòng Quách Kỳ Lân oành một tiếng, cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt không còn thiết sống bị Trương Vân Lôi túm ngược vào trong nhà.

Tận đến lúc giữa trưa, Dương Cửu Lang mới nghĩ hay là đi xem thử Quách Kỳ Lân một chút, cho dù bây giờ hắn sống hay chết thì cũng phải đi chứ, lỡ đâu chết rồi thì cũng có người nhặt xác đúng không?
Dương Cửu Lang đứng trước cửa phòng ngủ, đầu tiên là áp tai nghe ngóng tình hình bên trong, yên lặng như tờ, e là Quách Kỳ Lân không xong rồi, trong lòng Dương Cửu Lang mặc niệm vài câu A Di Đà Phật, sau đó cắn răng hạ quyết tâm, từ từ đẩy cửa phòng ra.

Chỉ thấy hai cậu cháu kia đang đưa lưng về phía cửa lớn, vai kề vai ngồi bên bàn, Trương Vân Lôi trông có vẻ như đã bớt giận rồi, vừa cười vừa gắp thức ăn cho Quách Kỳ Lân, Dương Cửu Lang thấy thế thì nhẹ nhàng thở phào, lấy can đảm bước tới, cười gượng nói: Ôi chà, đang ăn cơm hả?
Trương Vân Lôi từ từ quay đầu nhìn về phía hắn, nhếch miệng, bày ra một nụ cười ngây ngô: Đúng rồi đó, ngươi cũng đến ăn chung đi?
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này của Trương Vân Lôi, lòng Dương Cửu Lang thấy không ổn, lập tức đứng nguyên tại chỗ, lúc này Quách Kỳ Lân quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt cầu xin, bấy giờ Dương Cửu Lang mới phát hiện trước mặt Quách Kỳ Lân có một bát đầy rau xanh!
Dương Cửu Lang cười miễn cưỡng mấy tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bát cơm của Quách Kỳ Lân: Cái này...là ý gì vậy? Trừng phạt tinh thần à?
Nói cái gì mà trừng phạt chứ? Trương Vân Lôi vẫn cười, cưng chiều sờ lên tóc Quách Kỳ Lân: Đại Lâm của chúng ta thích ăn rau nhất, có phải không Đại Lâm?
Dạ! Con, con thích ăn rau nhất! Hôm nào mà không ăn rau là con khó chịu! Quách Kỳ Lân gật đầu, cố nén nước mắt kiên cường nặn ra một nụ cười.

Ngoan~ Trương Vân Lôi mỉm cười hài lòng, tay xoa đầu hắn chậm rãi di chuyển xuống cổ hắn, đột nhiên trừng mắt nghiến răng nói với hắn: Ăn đi!
Quách Kỳ Lân nuốt nước bọt, run rẩy bưng chén rau lên, xem cái chết tựa như lông hồng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bỗng cúi đầu nhét vào miệng.

Khá lắm! Như này cũng quá là thảm rồi! Dương Cửu Lang lắc đầu vô cùng thông cảm.
Đột nhiên Trương Vân Lôi quay đầu nhìn hắn: Còn ngươi nữa! chuyện của hai chúng ta vẫn chưa xong đâu, ngươi...
Nói đến đây, Trương Vân Lôi chỉ về phía bát ớt trên bàn, Dương Cửu Lang lập tức hít sâu một hơi, vừa định thầm than một câu mình sống không thọ nữa rồi thì lúc này Cửu Hàm đột nhiên vội vàng xông vào phòng.

Thiếu gia!
A ha! Dương Cửu Lang như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đi đến bên cạnh Cửu Hàm, mỉm cười kích động: Sao vậy Cửu Hàm? Trời sập à!
Không đến mức đó.

Đổng Cửu Hàm lắc đầu, tới gần hắn nhỏ tiếng nói: Là thứ mà ngài sai ta đi xem ấy, có kết quả rồi!
Thật sao! Dương Cửu Lang trợn mắt, vội vàng xoay người nói với Trương Vân Lôi: Mối thù đó ngươi cứ ghi lại đi, ta với Cửu Hàm còn có việc phải bàn, khi nào về ta nhất định sẽ ăn hết cái bàn này cho ngươi luôn!
Nói rồi không đợi Trương Vân Lôi trả lời, vội vàng đẩy Đổng Cửu Hàm đi, Quách Kỳ Lân nhìn hắn cứ thế mà bỏ đi, vội đứng lên ngoắc tay với hắn: Này! Còn ta nữa mà! Huynh đưa ta theo với!
Mang cái đầu con đó! Mau ăn cho ta! Trương Vân Lôi túm hắn về ghế, sau đó bưng hết rau trên bàn đổ vào trong chén của hắn.

Bên này Dương Cửu Lang vẫn kéo Đổng Cửu Hàm chạy ra khỏi phòng ngủ, lại đi xa hơn một chút, cả đoạn đường về đây Đổng Cửu Hàm chạy mệt muốn chết rồi, hít một hơi sâu, móc một tờ giấy từ trong ngực ra, vừa định công bố kết quả với hắn, đột nhiên Dương Cửu Lang lại ấn tay hắn xuống: Đợi chút!
Đổng Cửu Hàm ngơ ngác, nhìn hắn với vẻ không hiểu: Sao vậy?
Dương Cửu Lang căng thẳng nuốt nước bọt: Ngươi đừng công bố ngay như vậy, ít nhiều cũng phải gợi ý cho ta chứ, để ta chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng ta cũng chưa có đọc mà.

Đổng Cửu Hàm nói, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại hỏi hắn: Hay là ta nhìn trộm trước một chút nha?
Được rồi được rồi.

Dương Cửu Lang hít sâu mấy hơi, coi như đã chuẩn bị tâm lý xong, từ từ buông tay Đổng Cửu Hàm ra: Đọc đi.

Đổng Cửu Hàm thở dài bất đắc dĩ, giơ giấy lên thì thầm: Trương...!
Đợi đã! Dương Cửu Lang lại đè tay hắn xuống, thở mạnh một hơi, hốt hoảng lắc đầu: Không được, ta vẫn sợ lắm!
Dưới bầu trời này thế mà vẫn có chuyện khiến thiếu gia nhà hắn sợ hãi, Đổng Cửu Hàm bật cười, an ủi hắn: Không sao đâu thiếu gia, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải xem kết quả này mà phải không?
Dương Cửu Lang nhíu chặt mày: Ngươi không hiểu đâu, ta thật sự thích cậu ấy, thật sự thật sự không muốn buông tay.

Hắn nói câu này rất nghiêm túc, làm cho Đổng Cửu Hàm cũng bắt đầu căng thẳng theo, lỡ đâu bói ra tướng mệnh không hợp, vậy chẳng phải là thiếu gia nhà hắn phải nhịn đau cắt thịt hay sau? Như vậy quá đáng thương!
Chuyện gì đến cũng phải đến! Dương Cửu Lang cắn răng hạ quyết tâm: Đọc!

Lần này đổi lại là Đổng Cửu Hàm căng thẳng, run rẩy giơ giấy lên, thật tình cờ, trên tờ giấy đầu tiên viết phân tích số mệnh của hai người, kết quả cuối cùng đều bị đẩy sang tờ thứ hai!
Trương, Trương Trương Trương....!Đổng Cửu Hàm đã bắt đầu cà lăm ngay từ chữ đầu tiên, Trương cả buổi trời cũng không đọc được chữ thứ hai, lần này đến lượt Dương Cửu Lam mất kiên nhẫn, vỗ hắn một cái nói: Đọc luôn kết quả đi!
Đổng Cửu Hàm gật đầu, vừa định lật qua tờ thứ hai, đột nhiên tim đập dồn dập, hô hấp không thông, Đổng Cửu Hàm thật sự chịu không nổi, nhét giấy vào ngực Dương Cửu Lang: Thôi tự người xem đi!
Ta không dám! Ngươi xem đi! Dương Cửu Lang lập tức đẩy ngược về cho hắn.
Đổng Cửu Hàm lập tức đẩy qua: Ta cũng không dám! Người đi!
Ngươi đi!
Người đi!
Gì vậy? Đưa ta đi!
Đột nhiên ở giữa có một bàn tay duỗi ra cướp lấy tờ giấy, hai người vội vàng quay đầu lại nhìn, đẩy tới đẩy lui tờ giấy cũng nhăn nhúm lại, Trương Vân Lôi kỳ quái nhìn hai người bọn họ một chút, mở tờ giấy ra, cất giọng thì thầm.

Phúc tinh quý nhân, có thể ngăn cản thiên sát.

.

đam mỹ hài
Trương Vân Lôi nhướng mày: Cái này nghĩa là sao?
Hai người đối diện đã sợ đến choáng vàng, trừng mắt há miệng, nhìn chòng chọc vào Trương Vân Lôi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên cùng nhau hét lên!
A a!!
Trương Vân Lôi lật đật bịt tai lại, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái: Mấy người làm gì vậy?
Hai người kia bất chấp phản ứng của y, kích động nhìn về phía đối phương, giang hai tay ra, vững vàng ôm một cái, đột nhiên Dương Cửu Lang mỉm cười lao tới chỗ Trương Vân Lôi, ôm chặt lấy hai chân của y, xoay mấy vòng.

Á!! Hai chân bay lên không trung, Trương Vân Lôi sợ hãi vội vàng níu lấy áo Dương Cửu Lang, ra sức đánh lên vai hắn: Ngươi làm gì vậy! Mau thả ta xuống!
Dương Cửu Lang mắc điếc tai ngơ, vẫn ôm y thật chặt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn y, vành mắt lại từ từ đỏ lên, Trương Vân Lôi thấy lạ lùng: Rốt cuộc là ngươi làm sao?
Không có gì.

Dương Cửu Lang lắc đầu, một giọt nước mắt chậm rãi trượt khỏi khóe mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện