Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 4



Hứa Triển nghe thấy thế thì đoán ngay là Quách Lâm Lâm tìm mình đưa đồ ăn, vì vậy chẳng buồn thả ống quần đang xắn, xỏ bừa đôi dép lê bằng nhựa rồi đi xuống dưới.

Lúc chiều, nhân tiện không có tiết học, cô vội đến công viên trung tâm thành phố kiếm ăn. Chỗ đó vốn là nơi tụ họp của đám học sinh – con của các hộ gia đình xung quanh. Còn, người phải chạy đi học hỏi ngón nghề kinh doanh từ hồi bé như Hứa Triển đâu có cơ hội được như vậy. Hứa Triển rất niềm nở, bán thêm cả thuốc lá, chỉ cần phụ huynh xuất hiện, cô lập tức chạy đến mời chào nhanh như chớp.

Ở đây cũng có nhiều sinh viên của các trường khác đến, khá đông đúc. Lúc quay về, Hứa Triển cảm giác có hai nam sinh cứ đi sát cô, còn cố tình ép cô giữa đám người.

Dè chừng có người khác ở đây, Hứa Triển vẫn muốn giữ hình tượng nhà giáo mẫu mực, dù đầu tóc bù xù vì chen chúc, cô cũng đành đứng lại đi sau cùng. Chờ mọi người đi khỏi, Hứa Triển cũng không khách khí, hung hăng giẫm mạnh chân, khiến hai tên kia đau điếng người.

“Giẫm vào đâu đấy! Không có mắt à?”

Hứa Triển nghe thấy câu chửi của hai tên đó thì lấy làm kinh hãi: “Ờ, thế thì hai đứa này tinh mắt quá đấy. Tao nhỏ con quá nên bọn mày không nhìn ra hả, sao cứ phải ép vào tao như thế, hả? Định sàm sỡ chị mày hả?”

Hứa Triển tuy nhỏ bé nhưng mồm miệng cay độc, kinh nghiệm tác chiến dày dặn, dáng vẻ hùng hổ như Trương Phi uống rượu.

Hai tên kia biết đã thua, cố chỉnh ánh mắt cho có vẻ ôn hòa, chỉ liếc Hứa Triển một cái rồi xấu hổ bỏ đi luôn.

Buổi tối, cô đến nhà ăn muộn, chỉ còn mỗi cơm trắng, thức ăn thừa thì đã bị đổ vào thùng nước lợn. Có một mình mà xào rau thì hơi xa xỉ, không kinh tế lắm, Hứa Triển đang định bụng úp một bát mỳ ăn liền.

Quách Lâm Lâm biết chuyện nên đã hứa sẽ mang cho Hứa Triển ít cải bẹ muối thịt, ăn cùng cơm trắng thì không còn gì bằng.

Có điều, Quách Lâm Lâm cũng lười thật, đã đến khu ký túc của cô rồi mà còn không lên tận phòng luôn, đúng là!

Xuống đến nơi, cô không thấy Quách Lâm Lâm đâu, chỉ thấy bóng một người thanh niên cao lớn đứng ngay ở cổng ký túc.

Vì trời tối, lại ngược sáng, Hứa Triển không nhìn rõ người đó là ai, tiến lại gần thêm vài bước mới phát hiện ra, chính là Uông Nhất Sơn.

Bóng tối không thể che đi được dung nhan tuấn tú của anh ta. Anh ta mặc một bộ quần áo rộng rãi màu xám, bên trong là chiếc ba lỗ màu trắng, ống quần cũng xắn lên, không đi tất, trên chân là đôi giày vải đơn giản nhưng có vẻ đắt tiền. Dáng vóc cao lớn, anh ta chỉ đứng bừa một tư thế cũng có thể sánh được với người mẫu trên bìa tạp chí.

Hứa Triển biết mình ăn mặc xuề xòa, nhưng phát hiện ra anh ta cũng xắn ống quần, chợt thở phào nhẹ nhõm. Cô gái nhỏ không cảm thấy khó chịu vì sự khác biệt, chỉ hỏi: “Anh tìm tôi?”

Hứa Triển không hề biết, ngọn đèn phía sau đã khiến bộ đồ ngủ trắng của cô thành không. Ánh sáng rọi xuyên qua lớp vải, đường nét cơ thể bên trong thế nào, ngay cả đồ lót màu gì, Uông Nhất Sơn chẳng mất công đoán.

Cứ thế, cho dù Hứa Triển có hung dữ thế nào cũng không thể ngăn được Uông Nhất Sơn híp mắt đánh giá cô một lượt, sau khi nhìn vào bộ ngực của cô, anh ta mới nói một câu chả liên quan: “Thì ra em cũng có chỗ lớn lên.”

“Hả?” Hứa Triển còn chưa nghe ra ý tứ của anh ta đã thấy anh ta nói tiếp, “Anh đến trả em cái vali.” Hứa Triển rất thích câu này, cô còn đang xót ruột mấy đêm nay đây. Không ngờ tên họ Uông lại chủ động đến đây, thiện cảm về anh ta bất giác tăng lên vùn vụt.

“Thế à? Cảm ơn…Cảm ơn anh. À mà, vali ở đâu?”

“Trên xe anh, em theo anh đi lấy đi.” Nói xong, không chờ Hứa Triển trả lời, anh ta xoay người đi ra ngoài. Hứa Triển muốn nói phải về thay quần áo nhưng tên kia đã đi xa rồi.

Cứ như thế, hai người một trước một sau đi xuyên qua vườn trường ra đến cổng.

Uông Nhất Sơn cao lớn, bước đi cũng dài. Hứa Triển loẹt quẹt đôi dép lê, đi phía sau một người đẹp trai, trông thật giống tên thái giám lẽo đẽo sau lưng hoàng thượng.

Đi thêm vài bước, đột nhiên Uông Nhất Sơn dừng lại, cởi bỏ áo khoác, xoay người choàng lên vai Hứa Triển.

Suốt quãng đường, Hứa Triển cực kỳ tập trung tinh thần, mười đầu ngón chân quặp chắc vào đôi dép lê nhựa trơn nhẵn, chỉ sợ đi nhanh quá sẽ bị tuột mất, kết quả là cứ cắm đầu đi, không để ý nên lao thẳng vào lòng Uông Nhất Sơn. Chỉ trong nháy mắt, chiếc áo đậm mùi thơm dịu đã phủ lên người cô.

Bản năng phòng bị của con gái lập tức sinh ra, Hứa Triển kinh hãi kêu lên một tiếng, định đưa tay kéo cái áo xuống. Nhưng tay Uông Nhất Sơn quá khỏe, anh ta cài hết cúc áo rồi nói: “Mặc áo ngủ lượn tới lượn lui, định trở thành tiêu điểm giữa trường à?”

Hứa Triển thầm trợn mắt: Anh nghĩ tôi muốn chắc? Anh có cho tôi thời gian thay quần áo không? Nhà hảo tâm tự tay khoác áo cho mình, cô cũng không tiện trở mặt, không thể làm gì khác ngoài buồn bực nói cám ơn.

Nhưng mà sao cơ thể anh ta rắn chắc thế chứ? Người trước mặt mặc chiếc áo ba lỗ bó thân, cơ bụng sáu múi hiện rõ mồn một, hơn nữa anh ta lại xịt nước hoa, mùi hương cực kỳ dễ chịu, Hứa Triển không nhịn được mà len lén hít vài hơi.

Vất vả lắm mới ra được đến cổng trường, cô liền thấy ngay một con xe đỏ rực đỗ ở một bên.

Người đàn ông này đổi xe như thay áo, mà Hứa Triển lại mù tịt về xe cộ. Cô chỉ mong ngóng cái vali để trong xe, chờ lúc vật về với chủ mà thôi. Kết quả là lúc mui xe mở ra, cái vali đã rách tan tành! Không khéo đến mẹ cô cũng không nhận ra mất!

Hứa Triển trợn mắt nhìn cái vali nát bươm. Số gì đây không biết? Cô hổn hển nói: “Cái này…cái này là?”

Uông Nhất Sơn cầm cái mác vẫn còn nguyên, nói: “Chắc đây là của em…”

Cơn giận trong Hứa Triển bùng lên, cô rất coi trọng cái vali, còn định bụng giữ nguyên mác để khi cần vẫn bán được. Hứa Triển chỉ vào cái vali, rồi lại chỉ Uông Nhất Sơn, “Cái này…Là anh làm?”

Vì một cái vali rẻ tiền mà bị người quen hồi nhỏ chỉ trích, chắc Uông Nhất Sơn rất khó chịu, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, chỉ làm như thể không biết xử lý thế nào.

Đối thủ không tiếp chiêu, sao mà làm ầm ĩ lên được. Hứa Triển giậm chân, cảm giác cổ họng khô khốc, cô tức tối đấm mạnh vào ngực anh ta, “Anh nói gì đi, tính thế nào đây?”

Uông Nhất Sơn tóm lấy bàn tay đang tác quái, do dự một lúc mới nói: “Nhà anh có mấy cái vali bỏ không, hay là em đến chọn bừa một cái mà dùng?”

Hứa Triển rút tay về, trừng mắt lườm Uông Nhất Sơn, “Không cần, anh chọn đại một cái rồi đem đến đây là được.”

Anh ta nghe xong, hơi làm khó: “Cái vali này là do công nhân của anh nhét vào xe, anh không biết, nếu biết trước là bị hỏng thế này thì anh đã mua cho em một cái mới rồi…Mai anh phải đi công tác, sáng sớm mai lên máy bay rồi, sợ là không có thời gian đem đến đây, đợi đến lúc về…chắc cũng phải nửa năm nữa…Chỉ cần anh không quên, nhất định sẽ đem đến cho em.”

Thằng nhãi thối thây hồi bé giờ đã trở thành một người vừa chững chạc vừa nhã nhặn, khiến Hứa Triển đắn đo mãi. Cô định bảo anh ta cứ đưa tiền luôn cho nhanh, nhưng mở mồm nói chuyện tiền nong với người như thế này, đúng là không hay ho gì. Nhưng nửa năm sau, nhỡ anh ta quên thì làm sao đây?

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ nông dân của Hứa Triển thắng thế, hơn nữa Uông Nhất Sơn lại yếu xìu, trong trí nhớ của cô, tên này dễ dàng bại trận chỉ vì một nhát cắn, không việc gì phải sợ!

Cô gái nhỏ quèn quẹt đôi dép lê, không chút đề phòng mà chui vào xe của Uông Nhất Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện