Dục Vọng Đen Tối
Chương 114: (p1)
Dung Ân hai mắt trợn tròn, tay nắm thành quả đấm, “Tôi không tin.”
“Tôi không có buộc cô tin ” Hạ Tử Hạo đứng dậy, ở trước mộ Tư Cần lưng quay về phía Dung Ân, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve trên khóe miệng cô gái trong hình, “Tôi đi tìm cô ấy vào đêm đó, Nam Dạ Tước cũng ở đó, hắn lúc ấy rời đi, cũng vừa lúc tôi tới”. Người đàn ông ánh mắt chán chường cùng Tư Cần đối diện, trong mắt hiện lên tia nhìn khác thường, thật xin lỗi, anh không thể không nói dối.
“Sau đó, cô ấy đem toàn bộ chân tướng đều nói cho tôi biết, bao gồm cả tên thật của cô ấy, những ân oán của cô ấy với Phi Vũ, tôi rất tức giận, còn động thủ tát vào mặt cô ấy…” Người đàn ông cong gập người, khóe mắt hiện lên sự ân hận, điệu bộ cực kỳ bi ai, hai tay hắn nắm lấy bia mộ, đầu khẽ tựa tấm hình của Tư Cần, “Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến đem cô ấy rời đi, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói Nam Dạ Tước đã bắt đầu ra tay, hắn đã cảnh cáo Tư Cần, bắt cô ấy không được tiếp xúc bất cứ ai của Hạ Gia, cũng làm cho giữa chúng tôi từ đó kết thúc”.
Chẳng trách Tư Cần đêm đó rất thương tâm, cô ấy bảo Hạ Tử Hạo nói muốn cưới mình…
Dung Ân ánh mắt đau đớn, đến cả ót cô đều ong ong, cô tưởng rằng Nam Dạ Tước đã biết chân tướng trước sau, sẽ buông tay đối với Tư Cần, thật không ngờ tới hắn vẫn ngầm hành động.
Hắn còn nói, là Tư Cần chính mình mệt mỏi rồi, tự mình muốn đi.
“Ở tiệc đính hôn hôm đó, cô ấy mặc áo cưới ngồi ở trên ban công lầu 10, cô ấy hỏi tôi, cô ấy có đẹp không?” Hạ Tử Hạo đưa ngón tay vuốt ve ở trên mặt Tư Cần, trừ tấm hình này ra, hắn cũng không thể nhìn thấy được nụ cười của cô ấy nữa rồi, “Tôi nói với cô ấy, chúng ta hãy rời chỗ này đi, chúng ta kết hôn, không bao giờ trở lại nữa”
“Lúc ấy Nam Dạ Tước ở ngay phía sau cô ấy, Tư Cần vốn là đã đồng ý, cô ấy nói chỉ cần tôi không chê, cô ấy sẽ bỏ tất cả để đi theo tôi, chúng tôi một lần nữa bắt đầu” Giọng nói người đàn ông giống như có gì nghẹn nơi cổ họng, “Nhưng …” hắn xoay mình cất cao giọng, giọng lên xuống giống như sóng biển mà phập phồng “Tôi rõ ràng nghe được trong điện thoại giọng của Nam Dạ Tước, hắn nói, chỉ có cô ấy nhảy xuống, mới có thể kết thúc tất cả chuyện này. Hắn đã đáp ứng Phi Vũ sẽ nghiêm trị hết những người đã tổn thương nó. Tư Cần nếu không chết, hắn sẽ làm cho những điều kia tái diễn lại tổn thương cô ấy lần nữa. Tóm lại, hắn sẽ chia rẽ chúng tôi, cũng làm cho cô ấy suốt đời cũng không có một ngày yên ổn.”
Dung Ân ngẩng đầu lên, phảng phất nhìn thấy lúc Tư Cần buông tay, thân thể dứt khoát rơi xuống rất nhanh.
“ Cô không cảm thấy cái chết của cô ấy cùng cô có quan hệ rất lớn sao?” Hạ Tử Hạo xoay nghiêng đầu, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn cô.
Dung Ân bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân thật giống như bị chấn động rất nhiều.
“Nam Dạ Tước làm như vậy, chính là có thể làm cho chính hắn yên tâm thoải mái, hắn tưởng như vậy sẽ làm cho Phi Vũ áy náy, còn hắn lại không có chút nào gánh nặng cùng cô ở chung một chỗ. Hắn bức tử Tư Cần, để đổi lấy chính mình thanh thản, nguyên nhân sâu xa rốt cục cũng là vì cô.”
Dung Ân hai mắt nhìn xuống ở trước mặt hắn, lùi lại từng bước lớn, phía sau lại là mười mấy bậc thềm đá, cô thiếu chút nữa đã té lăn xuống bậc thềm.
Đối với Tư Cần, cô chính là trong lòng còn có áy náy, ngày đó ở Cám Dỗ, Hạ Phi Vũ nếu không phải bởi vì chính cô mà làm nhục Tư Cần, tất cả mọi người sẽ không có ngày hôm nay.
Ngôi mộ được đặt trong khu rừng tùng bách, bốn mùa thường có âm thanh, Dung Ân theo thềm đá từng bậc đi xuống, rất nhiều chuyện, đi tìm căn nguyên nguồn gốc, đều là không thoát khỏi có sự liên quan lẫn nhau, chuyện của Tư Cần là một bi kịch mà bọn họ đều là những người ở phía sau ra tay, ai cũng đừng nghĩ bo bo giữ mình.
Lát sau Hạ tử Hạo quay đầu lại, Dung Ân đã đi xa, bóng dáng màu trắng hiu quạnh dần dần biến mất trong khu mộ đìu hiu, chỉ còn thấy được mái tóc dài đen nhánh đang nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió.
Hắn ngồi yên ở trước mộ Tư Cần, trên mu bàn tay, một loạt các vết thương còn chưa kịp kết mài, lại vừa rỉ máu.
“ Cần, thật xin lỗi,” hắn vuốt ve tấm hình của Tư Cần, “Anh có phải đã làm cho em ra đi không yên lòng? Em và em gái của anh đều là người mà anh yêu, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì nó. Nó yêu Nam Dạ Tước, nhưng anh nhìn ra được, Nam Dạ Tước không yêu nó, Phi Vũ sai, hắn cũng có sai, hắn mới chính là hung phạm thúc đẩy chuyện này, chúng ta không có được tình yêu, hắn cũng không xứng…”
Trên bia mộ, chính là tấm hình duy nhất trong cuộc sống cô ấy, đây là bộ dạng an tĩnh nhất của cô ấy, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười tinh khiết, cô muốn cho Dung Ân hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy, những người cô quan tâm, chẳng lẽ giờ đây lại giết hại lẫn nhau sao?
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đang đang chuẩn bị cơm tối, bên trong phòng khách trống rỗng bởi vì có hoạt động bận rộn này mới không có vẻ lạnh lẽo, bên ngoài tuyết đang rơi, trên cửa sổ kết lên một lớp sương băng, Dung Ân thông thường có thói quen mở máy sưởi vào mùa đông, cô mang đôi dép lê bằng lông mềm hình thỏ, cơ thể dựa trên ghế sa lon một lúc không lâu liền ngủ say.
Nam Dạ Tước trở về rất đúng giờ, Vương Linh thấy Dung Ân ngủ, cũng không có đánh thức cô, cầm lấy áo khoác của anh treo lên, Nam Dạ Tước bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vừa vặn bao quanh thân thể cường tráng của anh.
Anh nhỏ giọng đi đến bên cạnh Dung Ân, ánh mắt liếc xuống nhìn cô “Ngủ bao lâu rồi?”
“Đoán chừng nửa giờ rồi. ” Vương Linh đáp.
Nam Dạ Tước mân lên môi mỏng, sắc mặt có chút âm u, “Ngủ lâu như vậy, cô không biết lấy mền đắp lại cho cô ấy sao? Ngã bệnh rồi làm sao?”
Vương Linh cũng là do bận rộn mà quên mất, cúi đầu “Thật xin lỗi, tiên sinh.”
Nam Dạ Tước xua tay, anh từ trước đến giờ đối với người giúp việc không tính là nghiêm khắc, Vương Linh lấy ra cái chăn bông mới, anh đem nhận lấy sau đó đem nó phủ trên người của Dung Ân, vừa muốn ôm cô đứng lên, cô liền dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Con ngươi cô đen bóng lộ ra vẻ rất có thần, Dung Ân đem chăn bỏ xuống bên cạnh, Nam Dạ Tước ở kế bên cô ngồi xuống “Làm sao ngủ thiếp đi?”
Tiếng nói anh tràn đầy tình cảm, Dung Ân vốn là chờ anh trở về, lại không nghĩ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, hai gò má cô đỏ bừng, giống như là quả táo chín, đôi môi phơn phớt hồng son dưỡng, Nam Dạ Tước lâu lắm không có đụng chạm đến phụ nữ, lúc này thấy được cảnh tượng như vậy, tự nhiên thú tính nổi lên.
Cánh tay anh vòng qua bả vai Dung Ân, cúi đầu, chiếm lấy môi của cô.
Đầu lưỡi còn không có tham tiến vào, Dung Ân liền có thể cảm giác được anh hô hấp dồn dập, áp về hướng bộ ngực của nàng mà phập phồng không ngừng, hơi thở khàn khàn mang theo nguồn nhiệt xâm nhập cổ cô.
Vương Linh vội đóng cửa phòng bếp, Nam Dạ Tước ngón tay lần theo vạt áo lông của Dung Ân mà chui vào, bàn tay dán chặt lấy da thịt nhẵn nhụi của cô, đồng thời dưới sự kích thích, cổ họng anh gầm nhẹ, dùng sức đem cô áp ở trên ghế sa lon.
Dung Ân vươn tay che miệng anh lại, Nam Dạ Tước đem tay cô kéo ra, cô liền nghiêng đầu đi né tránh nụ hôn của anh.
“Anh không làm gì cả, chẳng qua là hôn mấy cái”
“Nam Dạ Tước.”
Nghe giọng cô như vậy, anh ban đầu bị dục vọng ngấm vào con ngươi liền lạnh xuống chút ít, Dung Ân liền ngóc đầu dậy, Nam Dạ Tước căng thẳng, cũng tùy theo ý cô mà nằm kế bên.
“Tư Cần trước khi chết, anh có đi đến nhà tìm cô ấy phải không?” Vốn chuyện này đã qua, Nam Dạ Tước biết cô vì chuyện của Tư Cần mà thương tâm, lại không nghĩ rằng cô có thể nhắc lại.
“Đúng.”
Dung Ân thấy anh trả lời thẳng thắn liền gật đầu “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Hỏi cái gì?”
“Anh đối với Hạ Phi Vũ áy náy, cũng trả sạch sao?” Quả nhiên đúng như lời Hạ Tử Hạo nói, anh có đến qua nhà Tư Cần, Dung Ân dù có đánh chết cũng sẽ không tin rằng, một Nam Dạ Tước cao ngạo như vậy lại sẽ đi đến nhà Tư Cần mà tạ lỗi, tuy rằng Nam Dạ Tước không có nói gì, nhưng ở trong lòng anh, anh đúng là nghĩ như vậy.
Đôi mắt anh dừng trên đôi mắt sáng tựa như lưu ly của cô, anh thử phỏng đoán trong lời nói của Dung Ân có chứa ẩn ý gì, có phải ý của cô là thông thường phải trả sạch, bọn họ mới có thể nào không có đố kỵ mà ở chung một chỗ? Anh mặc dù không có bức bách đối với Tư Cần, nhưng đã nghiêm trị đầy đủ tất cả những người kia, chuyện Hạ Gia, anh cũng giúp không ít, anh biết Hạ Phi Vũ là như cũ không thể buông được, nhưng là, chuyện nên làm anh đều đã làm, vì vậy không thể nào còn muốn liên lụy cuộc đời của anh “Anh đều trả sạch.”
Dung Ân nhắm hai mắt lại, ngực có cảm giác hít thở không thông như có ai đang đè nén, “Chính là cái chết của Tư Cần, đã làm cho anh trả hết nợ sao?”
Nam Dạ Tước nhớ tới lời nói trước khi chết của Tư Cần, để cho anh có thể đối tốt với Dung Ân, những chuyện qua lại của bọn họ, đúng là bởi vì hành động kia của Tư Cần mà hoàn toàn ngưng hẳn “Cứ cho là như thế đi.”
Một câu trả lời như vậy, như một gậy đánh vào trong lòng Dung Ân, rất khó lại cởi bỏ.
Nam Dạ Tước thấy trong mắt cô dần dần hiện ra bi phẫn, suy nghĩ lại, thần sắc của cô có gì đó không đúng, “Từ từ đã, cái gì mà Tư Cần chết đi để trả hết nợ cho tôi sao? Cô ta từ trên khách sạn cao chọc trời nhảy xuống, là bởi vì Hạ Tử Hạo, như vậy thì có quan hệ gì với tôi?”
“Cô ấy không phải là do anh bức tử sao?”
“Em có thể hay không cũng đừng đem chuyện gì xấu cũng để trên người tôi?” Nam Dạ Tước sắc mặt trầm lại “Tôi đúng là có ghé qua nhà cô ấy, nhưng chỉ nói mấy câu liền rời đi, em cho rằng tôi đi làm cái gì hay sao?”
“Không phải anh nói để cho Tư Cần nhảy xuống sao? Nếu không, liền không buông tha cho cô ấy cùng Hạ Tử Hạo?”
“Ai nói với em như vậy?” Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt âm u, bỗng nhiên đứng dậy giận dữ hét, “Thì ra là em đào cái bẫy hướng về phía tôi mà giăng, lần sau nói chuyện có thể hay không nói rõ ràng ra? Mẹ nó đừng có cái gì mà bày trò chơi chữ!”
“Nam Dạ Tước, anh nói cái gì đó?” Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi dừng trên mặt anh.
Anh đương nhiên là nói do thuận miệng, nhận thấy được cô đang nhìn chăm chú, anh mân hạ khóe miệng, vén ống tay áo ngồi trở lại trên sofa, “Tôi nói, em lần sau muốn hỏi cái gì thì gọn gàng gứt khoát nói thẳng ra, đừng làm cho tôi phải đoán ý tứ trong lời nói của em, một chút không cẩn thận đã đoán sai, như vậy tôi ngay cả chết như thế nào cũng liền không biết”. Giống mới vừa rồi, chính là ví dụ tốt nhất, may mắn là anh phản ứng nhanh, mới không có bị hiểu lầm.
Dung Ân liếc mắt một cái, “Không phải là tôi hoài nghi anh, chẳng qua là tôi thật sự nghĩ không ra cái lý do mà anh đi tìm Tư Cần.”
“Tôi biết” Nam Dạ Tước hai tay đan chéo ở trước người, “Chuyện này tôi không có nói cho em biết, chẳng qua là tôi cảm thấy tôi có lẽ nên gặp mặt cô ấy, sự tình ra như thế này, tôi cuối cùng không thể trốn tránh mặc kệ, hoặc là bỏ qua một bên mưu đồ thanh tĩnh cho bản thân. Tôi cũng không phủ nhận tất cả chuyện này đều do tôi gây nên, tôi đến đó để nói với cô ấy, sớm biết sẽ có hôm nay tôi lúc trước cũng sẽ không làm như vậy”
Dung Ân dựa lưng vào ghế sa lon, đem cơ thể dựa ấn sâu vào ghế, nghiêng mặt nhìn Nam Dạ Tước, “Anh hối hận sao?”
Nam Dạ Tước không có thói quen đem hai chữ hối hận để ở trên người, nhưng câu hỏi của Dung Ân lúc này anh cũng không có phản bác, rất an tĩnh nhìn lại cô “Cô ấy nói, muốn tôi đối xử tốt với em”
“Vậy chuyện trên ban công khách sạn chọc trời như thế nào?”
“Tôi chưa kịp cùng cô ấy nói mấy câu, cô ta lúc ấy đang cùng Hạ Tử Hạo nói chuyện điện thoại, tôi tuy rằng cũng có khuyên, nhưng thời điểm tôi đi lên đó liền hiểu rằng, cô ta đã quyết định đi, rất khó để kéo trở về.”
Dung Ân mặt lộ vẻ thâm trầm, Nam Dạ Tước biết cô không có tin hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không đến độ hoài nghi “Rốt cuộc là ai nói cho em nghe những chuyện đó?”
Nếu như những lời Nam Dạ Tước nói là thật, vậy những lời kia của Hạ Tử Hạo…
Dung Ân nhắm mắt lại, bỗng nhiên không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, Tư Cần đi rồi, bất luận chuyện gì có liên quan đến chuyện của cô ấy, bất kể ai đúng ai sai, Dung Ân thật sự muốn mọi chuyện đều đi qua, nói cho cùng, cô cũng muốn trốn tránh mọi chuyện.
Vương Linh đang đem thức ăn bưng ra, Dung Ân lấy cái gối trên đầu gối xuống, đứng dậy đi đến giúp. Nam Dạ Tước cũng như vậy mà đứng lên, lúc này mới phát hiện, ở nơi nào đó dục vọng còn đang trực trào.
Ở trong lòng Dung Ân, lời nói của Hạ Tử Hạo cô không thể nào quên được, nó chính là hạt mầm lặng lẽ bị chôn chặt trong lòng, mặc dù không phải là rất sâu, nhưng lại đâm chồi mọc rễ trong tim cô.
Nhiều ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng vô cùng tự giác không có tiến đến phòng ngủ chính làm phiền cô. Dạ Dạ hai ngày này đều ở trong phòng mà ngủ, lần trước nó đã bị Hạ Phi Vũ tung một cước, tinh thần đến nay không được tốt lắm, vẫn còn mệt mỏi.
Dạ Dạ bình thường hàng ngày đều không chào mừng Nam Dạ Tước, bởi vì nó biết anh rất khinh thường nó, nhưng giờ Dung Ân vì chuyện của Tư Cần cũng không quan tâm đến nó, còn không có tắm rửa cho nó, tiểu cẩu chỉ có thể dùng sự thông minh của mình nhắm về phía Nam Dạ Tước mà nịnh nọt.
Dây chuyền trên cổ Dạ Dạ cũng không tháo xuống, thật ra thì Nam Dạ Tước làm sao biết tắm cho chó, nhiều lắm chính là đem nó tùy ý ném vào bồn tắm, sau đó thoa sữa tắm lung tung rồi lại ôm ra ngoài.
Dung Ân đã ngủ say trên giường, Nam Dạ Tước đứng ở trước cửa, bên chân còn có Dạ Dạ đi theo, hình ảnh một lớn một nhỏ đứng ở đó, sự kết hợp này nhìn vào có chút tức cười.
“Lông của nó rụng, bẩn chết được!” anh đi vào với dáng vẻ đầy oán trách, Dạ Dạ hai mắt đen láy sáng bóng cũng chạy vào, trên người nước từng giọt từng giọt rớt xuống, lông của nó không dược sấy khô, liền kết lại từng bệt, nhìn rất thảm thương.
“Anh không sấy khô cho nó à, làm sao mà nó bước đi một đường nước chảy hết một đường vậy”
“Tại sao lại muốn tôi sấy khô cho nó, tôi là chủ nhân của nó mà còn phải đi hầu hạ nó nữa à”. Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn Dung Ân chuyên chú lấy khăn lau khô cho Dạ Dạ, cô e dè cẩn thận ôm lấy nó ở trong lòng, sau đó còn lấy máy sấy ra thổi khô cho nó.
Tiểu cẩu khoái chí gục đầu nằm gọn trong chân Dung Ân, đúng là chỉ có nơi này là thoải mái nhất, nó cọ cọ vài cái, phát ra âm thanh rù rù ra điều rất thỏa mãn.
“Chúng ta ngày mai đi ra ngoài ăn cơm tối” Nam Dạ Tước đã lâu rồi không có cùng Dung Ân một mình đi ra ngoài, kể từ khi cô có chướng ngại về tâm lý cho đến nay, thời gian bọn họ ở riêng bên nhau cũng không nhiều lắm.
“Ngày mai là ngày gì đặc biệt sao?”
“Lễ Giáng Sinh có được tính vào hay không?” Nam Dạ Tước tay phải chống bên người, ánh mắt ôn hòa nhìn xuống hai tay của Dung Ân “Chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, mấy cái ngày lễ kiểu này tôi cũng không để ý lắm, tôi sẽ đặt chỗ tốt ở Thủy Vân vào tối mai, sau khi tan việc tôi về nhà đón em.”
“Ngày mai tôi còn có việc” động tác trên tay Dung Ân ngừng lại “Nếu không tôi có thể tự đi, anh cứ đến đó chờ tôi nhé.”
“Được” Nam Dạ Tước cũng sảng khoái đồng ý “7 giờ tối, em đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi”
Dung Ân gật đầu, theo hoa văn trên lưng Dạ Dạ mà sấy khô, Nam Dạ Tước cuối người xuống, thấy Dung Ân không có phát hiện liền đem thân thể nằm xuống, tựa vào trong chăn, cô làm việc gì từ trước đến giờ cũng đề rất chăm chú, Nam Dạ Tước một tay đưa lên trán, không biết cô có biết hay không cái bộ dáng sấy khô cho tiểu cẩu, bộ dáng nhìn cũng rất động lòng người.
“Tôi không có buộc cô tin ” Hạ Tử Hạo đứng dậy, ở trước mộ Tư Cần lưng quay về phía Dung Ân, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve trên khóe miệng cô gái trong hình, “Tôi đi tìm cô ấy vào đêm đó, Nam Dạ Tước cũng ở đó, hắn lúc ấy rời đi, cũng vừa lúc tôi tới”. Người đàn ông ánh mắt chán chường cùng Tư Cần đối diện, trong mắt hiện lên tia nhìn khác thường, thật xin lỗi, anh không thể không nói dối.
“Sau đó, cô ấy đem toàn bộ chân tướng đều nói cho tôi biết, bao gồm cả tên thật của cô ấy, những ân oán của cô ấy với Phi Vũ, tôi rất tức giận, còn động thủ tát vào mặt cô ấy…” Người đàn ông cong gập người, khóe mắt hiện lên sự ân hận, điệu bộ cực kỳ bi ai, hai tay hắn nắm lấy bia mộ, đầu khẽ tựa tấm hình của Tư Cần, “Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến đem cô ấy rời đi, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói Nam Dạ Tước đã bắt đầu ra tay, hắn đã cảnh cáo Tư Cần, bắt cô ấy không được tiếp xúc bất cứ ai của Hạ Gia, cũng làm cho giữa chúng tôi từ đó kết thúc”.
Chẳng trách Tư Cần đêm đó rất thương tâm, cô ấy bảo Hạ Tử Hạo nói muốn cưới mình…
Dung Ân ánh mắt đau đớn, đến cả ót cô đều ong ong, cô tưởng rằng Nam Dạ Tước đã biết chân tướng trước sau, sẽ buông tay đối với Tư Cần, thật không ngờ tới hắn vẫn ngầm hành động.
Hắn còn nói, là Tư Cần chính mình mệt mỏi rồi, tự mình muốn đi.
“Ở tiệc đính hôn hôm đó, cô ấy mặc áo cưới ngồi ở trên ban công lầu 10, cô ấy hỏi tôi, cô ấy có đẹp không?” Hạ Tử Hạo đưa ngón tay vuốt ve ở trên mặt Tư Cần, trừ tấm hình này ra, hắn cũng không thể nhìn thấy được nụ cười của cô ấy nữa rồi, “Tôi nói với cô ấy, chúng ta hãy rời chỗ này đi, chúng ta kết hôn, không bao giờ trở lại nữa”
“Lúc ấy Nam Dạ Tước ở ngay phía sau cô ấy, Tư Cần vốn là đã đồng ý, cô ấy nói chỉ cần tôi không chê, cô ấy sẽ bỏ tất cả để đi theo tôi, chúng tôi một lần nữa bắt đầu” Giọng nói người đàn ông giống như có gì nghẹn nơi cổ họng, “Nhưng …” hắn xoay mình cất cao giọng, giọng lên xuống giống như sóng biển mà phập phồng “Tôi rõ ràng nghe được trong điện thoại giọng của Nam Dạ Tước, hắn nói, chỉ có cô ấy nhảy xuống, mới có thể kết thúc tất cả chuyện này. Hắn đã đáp ứng Phi Vũ sẽ nghiêm trị hết những người đã tổn thương nó. Tư Cần nếu không chết, hắn sẽ làm cho những điều kia tái diễn lại tổn thương cô ấy lần nữa. Tóm lại, hắn sẽ chia rẽ chúng tôi, cũng làm cho cô ấy suốt đời cũng không có một ngày yên ổn.”
Dung Ân ngẩng đầu lên, phảng phất nhìn thấy lúc Tư Cần buông tay, thân thể dứt khoát rơi xuống rất nhanh.
“ Cô không cảm thấy cái chết của cô ấy cùng cô có quan hệ rất lớn sao?” Hạ Tử Hạo xoay nghiêng đầu, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn cô.
Dung Ân bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân thật giống như bị chấn động rất nhiều.
“Nam Dạ Tước làm như vậy, chính là có thể làm cho chính hắn yên tâm thoải mái, hắn tưởng như vậy sẽ làm cho Phi Vũ áy náy, còn hắn lại không có chút nào gánh nặng cùng cô ở chung một chỗ. Hắn bức tử Tư Cần, để đổi lấy chính mình thanh thản, nguyên nhân sâu xa rốt cục cũng là vì cô.”
Dung Ân hai mắt nhìn xuống ở trước mặt hắn, lùi lại từng bước lớn, phía sau lại là mười mấy bậc thềm đá, cô thiếu chút nữa đã té lăn xuống bậc thềm.
Đối với Tư Cần, cô chính là trong lòng còn có áy náy, ngày đó ở Cám Dỗ, Hạ Phi Vũ nếu không phải bởi vì chính cô mà làm nhục Tư Cần, tất cả mọi người sẽ không có ngày hôm nay.
Ngôi mộ được đặt trong khu rừng tùng bách, bốn mùa thường có âm thanh, Dung Ân theo thềm đá từng bậc đi xuống, rất nhiều chuyện, đi tìm căn nguyên nguồn gốc, đều là không thoát khỏi có sự liên quan lẫn nhau, chuyện của Tư Cần là một bi kịch mà bọn họ đều là những người ở phía sau ra tay, ai cũng đừng nghĩ bo bo giữ mình.
Lát sau Hạ tử Hạo quay đầu lại, Dung Ân đã đi xa, bóng dáng màu trắng hiu quạnh dần dần biến mất trong khu mộ đìu hiu, chỉ còn thấy được mái tóc dài đen nhánh đang nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió.
Hắn ngồi yên ở trước mộ Tư Cần, trên mu bàn tay, một loạt các vết thương còn chưa kịp kết mài, lại vừa rỉ máu.
“ Cần, thật xin lỗi,” hắn vuốt ve tấm hình của Tư Cần, “Anh có phải đã làm cho em ra đi không yên lòng? Em và em gái của anh đều là người mà anh yêu, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì nó. Nó yêu Nam Dạ Tước, nhưng anh nhìn ra được, Nam Dạ Tước không yêu nó, Phi Vũ sai, hắn cũng có sai, hắn mới chính là hung phạm thúc đẩy chuyện này, chúng ta không có được tình yêu, hắn cũng không xứng…”
Trên bia mộ, chính là tấm hình duy nhất trong cuộc sống cô ấy, đây là bộ dạng an tĩnh nhất của cô ấy, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười tinh khiết, cô muốn cho Dung Ân hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy, những người cô quan tâm, chẳng lẽ giờ đây lại giết hại lẫn nhau sao?
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đang đang chuẩn bị cơm tối, bên trong phòng khách trống rỗng bởi vì có hoạt động bận rộn này mới không có vẻ lạnh lẽo, bên ngoài tuyết đang rơi, trên cửa sổ kết lên một lớp sương băng, Dung Ân thông thường có thói quen mở máy sưởi vào mùa đông, cô mang đôi dép lê bằng lông mềm hình thỏ, cơ thể dựa trên ghế sa lon một lúc không lâu liền ngủ say.
Nam Dạ Tước trở về rất đúng giờ, Vương Linh thấy Dung Ân ngủ, cũng không có đánh thức cô, cầm lấy áo khoác của anh treo lên, Nam Dạ Tước bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vừa vặn bao quanh thân thể cường tráng của anh.
Anh nhỏ giọng đi đến bên cạnh Dung Ân, ánh mắt liếc xuống nhìn cô “Ngủ bao lâu rồi?”
“Đoán chừng nửa giờ rồi. ” Vương Linh đáp.
Nam Dạ Tước mân lên môi mỏng, sắc mặt có chút âm u, “Ngủ lâu như vậy, cô không biết lấy mền đắp lại cho cô ấy sao? Ngã bệnh rồi làm sao?”
Vương Linh cũng là do bận rộn mà quên mất, cúi đầu “Thật xin lỗi, tiên sinh.”
Nam Dạ Tước xua tay, anh từ trước đến giờ đối với người giúp việc không tính là nghiêm khắc, Vương Linh lấy ra cái chăn bông mới, anh đem nhận lấy sau đó đem nó phủ trên người của Dung Ân, vừa muốn ôm cô đứng lên, cô liền dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Con ngươi cô đen bóng lộ ra vẻ rất có thần, Dung Ân đem chăn bỏ xuống bên cạnh, Nam Dạ Tước ở kế bên cô ngồi xuống “Làm sao ngủ thiếp đi?”
Tiếng nói anh tràn đầy tình cảm, Dung Ân vốn là chờ anh trở về, lại không nghĩ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, hai gò má cô đỏ bừng, giống như là quả táo chín, đôi môi phơn phớt hồng son dưỡng, Nam Dạ Tước lâu lắm không có đụng chạm đến phụ nữ, lúc này thấy được cảnh tượng như vậy, tự nhiên thú tính nổi lên.
Cánh tay anh vòng qua bả vai Dung Ân, cúi đầu, chiếm lấy môi của cô.
Đầu lưỡi còn không có tham tiến vào, Dung Ân liền có thể cảm giác được anh hô hấp dồn dập, áp về hướng bộ ngực của nàng mà phập phồng không ngừng, hơi thở khàn khàn mang theo nguồn nhiệt xâm nhập cổ cô.
Vương Linh vội đóng cửa phòng bếp, Nam Dạ Tước ngón tay lần theo vạt áo lông của Dung Ân mà chui vào, bàn tay dán chặt lấy da thịt nhẵn nhụi của cô, đồng thời dưới sự kích thích, cổ họng anh gầm nhẹ, dùng sức đem cô áp ở trên ghế sa lon.
Dung Ân vươn tay che miệng anh lại, Nam Dạ Tước đem tay cô kéo ra, cô liền nghiêng đầu đi né tránh nụ hôn của anh.
“Anh không làm gì cả, chẳng qua là hôn mấy cái”
“Nam Dạ Tước.”
Nghe giọng cô như vậy, anh ban đầu bị dục vọng ngấm vào con ngươi liền lạnh xuống chút ít, Dung Ân liền ngóc đầu dậy, Nam Dạ Tước căng thẳng, cũng tùy theo ý cô mà nằm kế bên.
“Tư Cần trước khi chết, anh có đi đến nhà tìm cô ấy phải không?” Vốn chuyện này đã qua, Nam Dạ Tước biết cô vì chuyện của Tư Cần mà thương tâm, lại không nghĩ rằng cô có thể nhắc lại.
“Đúng.”
Dung Ân thấy anh trả lời thẳng thắn liền gật đầu “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Hỏi cái gì?”
“Anh đối với Hạ Phi Vũ áy náy, cũng trả sạch sao?” Quả nhiên đúng như lời Hạ Tử Hạo nói, anh có đến qua nhà Tư Cần, Dung Ân dù có đánh chết cũng sẽ không tin rằng, một Nam Dạ Tước cao ngạo như vậy lại sẽ đi đến nhà Tư Cần mà tạ lỗi, tuy rằng Nam Dạ Tước không có nói gì, nhưng ở trong lòng anh, anh đúng là nghĩ như vậy.
Đôi mắt anh dừng trên đôi mắt sáng tựa như lưu ly của cô, anh thử phỏng đoán trong lời nói của Dung Ân có chứa ẩn ý gì, có phải ý của cô là thông thường phải trả sạch, bọn họ mới có thể nào không có đố kỵ mà ở chung một chỗ? Anh mặc dù không có bức bách đối với Tư Cần, nhưng đã nghiêm trị đầy đủ tất cả những người kia, chuyện Hạ Gia, anh cũng giúp không ít, anh biết Hạ Phi Vũ là như cũ không thể buông được, nhưng là, chuyện nên làm anh đều đã làm, vì vậy không thể nào còn muốn liên lụy cuộc đời của anh “Anh đều trả sạch.”
Dung Ân nhắm hai mắt lại, ngực có cảm giác hít thở không thông như có ai đang đè nén, “Chính là cái chết của Tư Cần, đã làm cho anh trả hết nợ sao?”
Nam Dạ Tước nhớ tới lời nói trước khi chết của Tư Cần, để cho anh có thể đối tốt với Dung Ân, những chuyện qua lại của bọn họ, đúng là bởi vì hành động kia của Tư Cần mà hoàn toàn ngưng hẳn “Cứ cho là như thế đi.”
Một câu trả lời như vậy, như một gậy đánh vào trong lòng Dung Ân, rất khó lại cởi bỏ.
Nam Dạ Tước thấy trong mắt cô dần dần hiện ra bi phẫn, suy nghĩ lại, thần sắc của cô có gì đó không đúng, “Từ từ đã, cái gì mà Tư Cần chết đi để trả hết nợ cho tôi sao? Cô ta từ trên khách sạn cao chọc trời nhảy xuống, là bởi vì Hạ Tử Hạo, như vậy thì có quan hệ gì với tôi?”
“Cô ấy không phải là do anh bức tử sao?”
“Em có thể hay không cũng đừng đem chuyện gì xấu cũng để trên người tôi?” Nam Dạ Tước sắc mặt trầm lại “Tôi đúng là có ghé qua nhà cô ấy, nhưng chỉ nói mấy câu liền rời đi, em cho rằng tôi đi làm cái gì hay sao?”
“Không phải anh nói để cho Tư Cần nhảy xuống sao? Nếu không, liền không buông tha cho cô ấy cùng Hạ Tử Hạo?”
“Ai nói với em như vậy?” Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt âm u, bỗng nhiên đứng dậy giận dữ hét, “Thì ra là em đào cái bẫy hướng về phía tôi mà giăng, lần sau nói chuyện có thể hay không nói rõ ràng ra? Mẹ nó đừng có cái gì mà bày trò chơi chữ!”
“Nam Dạ Tước, anh nói cái gì đó?” Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi dừng trên mặt anh.
Anh đương nhiên là nói do thuận miệng, nhận thấy được cô đang nhìn chăm chú, anh mân hạ khóe miệng, vén ống tay áo ngồi trở lại trên sofa, “Tôi nói, em lần sau muốn hỏi cái gì thì gọn gàng gứt khoát nói thẳng ra, đừng làm cho tôi phải đoán ý tứ trong lời nói của em, một chút không cẩn thận đã đoán sai, như vậy tôi ngay cả chết như thế nào cũng liền không biết”. Giống mới vừa rồi, chính là ví dụ tốt nhất, may mắn là anh phản ứng nhanh, mới không có bị hiểu lầm.
Dung Ân liếc mắt một cái, “Không phải là tôi hoài nghi anh, chẳng qua là tôi thật sự nghĩ không ra cái lý do mà anh đi tìm Tư Cần.”
“Tôi biết” Nam Dạ Tước hai tay đan chéo ở trước người, “Chuyện này tôi không có nói cho em biết, chẳng qua là tôi cảm thấy tôi có lẽ nên gặp mặt cô ấy, sự tình ra như thế này, tôi cuối cùng không thể trốn tránh mặc kệ, hoặc là bỏ qua một bên mưu đồ thanh tĩnh cho bản thân. Tôi cũng không phủ nhận tất cả chuyện này đều do tôi gây nên, tôi đến đó để nói với cô ấy, sớm biết sẽ có hôm nay tôi lúc trước cũng sẽ không làm như vậy”
Dung Ân dựa lưng vào ghế sa lon, đem cơ thể dựa ấn sâu vào ghế, nghiêng mặt nhìn Nam Dạ Tước, “Anh hối hận sao?”
Nam Dạ Tước không có thói quen đem hai chữ hối hận để ở trên người, nhưng câu hỏi của Dung Ân lúc này anh cũng không có phản bác, rất an tĩnh nhìn lại cô “Cô ấy nói, muốn tôi đối xử tốt với em”
“Vậy chuyện trên ban công khách sạn chọc trời như thế nào?”
“Tôi chưa kịp cùng cô ấy nói mấy câu, cô ta lúc ấy đang cùng Hạ Tử Hạo nói chuyện điện thoại, tôi tuy rằng cũng có khuyên, nhưng thời điểm tôi đi lên đó liền hiểu rằng, cô ta đã quyết định đi, rất khó để kéo trở về.”
Dung Ân mặt lộ vẻ thâm trầm, Nam Dạ Tước biết cô không có tin hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không đến độ hoài nghi “Rốt cuộc là ai nói cho em nghe những chuyện đó?”
Nếu như những lời Nam Dạ Tước nói là thật, vậy những lời kia của Hạ Tử Hạo…
Dung Ân nhắm mắt lại, bỗng nhiên không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, Tư Cần đi rồi, bất luận chuyện gì có liên quan đến chuyện của cô ấy, bất kể ai đúng ai sai, Dung Ân thật sự muốn mọi chuyện đều đi qua, nói cho cùng, cô cũng muốn trốn tránh mọi chuyện.
Vương Linh đang đem thức ăn bưng ra, Dung Ân lấy cái gối trên đầu gối xuống, đứng dậy đi đến giúp. Nam Dạ Tước cũng như vậy mà đứng lên, lúc này mới phát hiện, ở nơi nào đó dục vọng còn đang trực trào.
Ở trong lòng Dung Ân, lời nói của Hạ Tử Hạo cô không thể nào quên được, nó chính là hạt mầm lặng lẽ bị chôn chặt trong lòng, mặc dù không phải là rất sâu, nhưng lại đâm chồi mọc rễ trong tim cô.
Nhiều ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng vô cùng tự giác không có tiến đến phòng ngủ chính làm phiền cô. Dạ Dạ hai ngày này đều ở trong phòng mà ngủ, lần trước nó đã bị Hạ Phi Vũ tung một cước, tinh thần đến nay không được tốt lắm, vẫn còn mệt mỏi.
Dạ Dạ bình thường hàng ngày đều không chào mừng Nam Dạ Tước, bởi vì nó biết anh rất khinh thường nó, nhưng giờ Dung Ân vì chuyện của Tư Cần cũng không quan tâm đến nó, còn không có tắm rửa cho nó, tiểu cẩu chỉ có thể dùng sự thông minh của mình nhắm về phía Nam Dạ Tước mà nịnh nọt.
Dây chuyền trên cổ Dạ Dạ cũng không tháo xuống, thật ra thì Nam Dạ Tước làm sao biết tắm cho chó, nhiều lắm chính là đem nó tùy ý ném vào bồn tắm, sau đó thoa sữa tắm lung tung rồi lại ôm ra ngoài.
Dung Ân đã ngủ say trên giường, Nam Dạ Tước đứng ở trước cửa, bên chân còn có Dạ Dạ đi theo, hình ảnh một lớn một nhỏ đứng ở đó, sự kết hợp này nhìn vào có chút tức cười.
“Lông của nó rụng, bẩn chết được!” anh đi vào với dáng vẻ đầy oán trách, Dạ Dạ hai mắt đen láy sáng bóng cũng chạy vào, trên người nước từng giọt từng giọt rớt xuống, lông của nó không dược sấy khô, liền kết lại từng bệt, nhìn rất thảm thương.
“Anh không sấy khô cho nó à, làm sao mà nó bước đi một đường nước chảy hết một đường vậy”
“Tại sao lại muốn tôi sấy khô cho nó, tôi là chủ nhân của nó mà còn phải đi hầu hạ nó nữa à”. Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn Dung Ân chuyên chú lấy khăn lau khô cho Dạ Dạ, cô e dè cẩn thận ôm lấy nó ở trong lòng, sau đó còn lấy máy sấy ra thổi khô cho nó.
Tiểu cẩu khoái chí gục đầu nằm gọn trong chân Dung Ân, đúng là chỉ có nơi này là thoải mái nhất, nó cọ cọ vài cái, phát ra âm thanh rù rù ra điều rất thỏa mãn.
“Chúng ta ngày mai đi ra ngoài ăn cơm tối” Nam Dạ Tước đã lâu rồi không có cùng Dung Ân một mình đi ra ngoài, kể từ khi cô có chướng ngại về tâm lý cho đến nay, thời gian bọn họ ở riêng bên nhau cũng không nhiều lắm.
“Ngày mai là ngày gì đặc biệt sao?”
“Lễ Giáng Sinh có được tính vào hay không?” Nam Dạ Tước tay phải chống bên người, ánh mắt ôn hòa nhìn xuống hai tay của Dung Ân “Chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, mấy cái ngày lễ kiểu này tôi cũng không để ý lắm, tôi sẽ đặt chỗ tốt ở Thủy Vân vào tối mai, sau khi tan việc tôi về nhà đón em.”
“Ngày mai tôi còn có việc” động tác trên tay Dung Ân ngừng lại “Nếu không tôi có thể tự đi, anh cứ đến đó chờ tôi nhé.”
“Được” Nam Dạ Tước cũng sảng khoái đồng ý “7 giờ tối, em đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi”
Dung Ân gật đầu, theo hoa văn trên lưng Dạ Dạ mà sấy khô, Nam Dạ Tước cuối người xuống, thấy Dung Ân không có phát hiện liền đem thân thể nằm xuống, tựa vào trong chăn, cô làm việc gì từ trước đến giờ cũng đề rất chăm chú, Nam Dạ Tước một tay đưa lên trán, không biết cô có biết hay không cái bộ dáng sấy khô cho tiểu cẩu, bộ dáng nhìn cũng rất động lòng người.
Bình luận truyện