Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 117: Đại Kết Cục thượng



Hà Dĩ Kiệt nhìn Tư Tư một chút, sau đó vỗ vỗ vào bên cạnh, trên mặt Tư Tư hơi phiếm hồng một chút, nhưng vẫn đi tới, ngồi ở bên cạnh giường của anh.

Thân thể của cô cách anh rất gần rất gần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô cúi đầu, mái tóc dài buông xòa xuống dưới, lọn tóc tựa như cũng hơi cọ ở trên cánh tay của anh.

Trong phòng lúc này cực kỳ an tĩnh, tĩnh lặng đến mức hai người có thể nghe thấy được cả hô hấp cùng nhịp tim lẫn nhau  

Tương Tư chỉ cảm giác mặt của mình đã từng chút từng chút đỏ lên, rốt cuộc anh vẫn phải ra tay hành động trước. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm gọn lấy cả người cô.

Vẫn là đôi cánh tay vững chãi như cũ, lúc này đang ôm cô, nhưng rõ ràng cô cảm thấy anh đã gầy đi quá nhiều, trong trái tim chợt  xông lên sự chua xót, khóe mắt cũng không khống chế được nữa, nước mắt của cô lại đang dâng lên mờ mịt.

Thân thể Tương Tư dần dần mềm nhũn ra, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cô nằm ở trên người anh, lặng lẽ ầm thầm khóc.

Trong lòng anh nỗi khổ sở cũng bắt đầu lặng lẽ lan tràn, lan ra khắp cơ thể.

Anh hối hận, sau khi cô rời đi, anh cũng không còn dũng khí để tiếp tục sống nữa, cứ như vậy tự giày xéo thân thể của mình. Anh hối hận, anh muốn cô cũng đi theo anh, cùng nhau chịu đựng những nỗi khổ sở như thế.

Chỉ là, giờ đây khổ sở cùng hối hận đã qua rồi, anh lại không sao khống chế được sự vui sướng cùng may mắn đang tràn ra từng chút một  .

Nếu như không phải là anh không còn sống được lâu nữa, anh cũng sẽ không biết, trong lòng cô vẫn còn luôn nhớ đến anh, cô cũng luôn yêu anh giống như anh vẫn luôn yêu cô vậy.

"Đừng khóc nữa."

Hà Dĩ Kiệt nhè nhẹ vỗ về phía sau lưng của cô, Tương Tư khóc một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đã sưng đỏ như quả nhót nhìn lại anh: "Thật sao, thật sự không có biện pháp gì nữa sao?"

"Nếu không... nếu không chúng ta trở về nước đi thử Trung y một chút được không? Em nghe nói hiện tại Trung y cũng rất lợi hại, cũng có người mắc bệnh ung thư sau đó đã chữa khỏi... Trước kia anh đau dạ dày, uống thuốc tây đều không có tác dụng, may là em tìm được hiệu thuốc Trung y đó, mới mua được thuốc cho anh uống, không ngờ lại có tác dụng. Hay là chúng ta thử một lần xem sao, có được hay không?" 

Cô nắm tay của anh thật chặt, dùng sức nắm thật chặt như vậy, trong con ngươi đang tràn đầy nước mắt của cô, mơ hồ có sự chờ mong, làm cho anh không có cách nào mở miệng cự tuyệt nổi

"Được, tất cả đều nghe theo em, em nói thế nào anh cũng làm theo em như thế."

Anh tự tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt dịu dàng của anh làm cho cô thấy đau lòng.

"Tư Tư, chỉ cần có em ở bên cạnh anh, muốn anh phải làm thế nào cũng được hết thật, em đã đến đây rồi, anh cũng đã không còn cảm thấy đâu đớn gì nữa ngay lập tức, giống như là hoàn toàn không bị bệnh tật gì hết, nếu như em vẫn sống cùng với anh, nói không chừng, anh sẽ khỏi hoàn toàn bệnh tật...”

"Anh có mà không cảm thấy đau đớn ấy hả? Hà tiên sinh!"

Cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ chợt bị đẩy ra, bác sĩ, y tá trưởng cùng Mạnh Thiệu Đình cùng nhau đi vào, sau đó, Bắc Thành cùng Tĩnh Tri cũng đi vào theo.

Trên mặt bác sĩ đầy vẻ tươi cười, ông nhìn hai người, Tương Tư vội vàng lau lau nước mắt tránh ra khỏi trong lòng anh, tới đứng ở một bên, có chút ngượng ngùng chào hỏi: "Chào bác sĩ George."

"Văn tiểu thư, Hà tiên sinh, tôi xin thông báo cho hai người biết một tin tức tốt lành, sau khi phúc tra lại kết quả xét nghiệm hôm vừa rồi, kết quả kiểm tra của Hà tiên sinh có biểu hiện tốt, chỉ cần tiếp tục làm một cuộc giải phẫn nữa là ổn, về sau cần chú ý giữ gìn sức khỏe là không có chuyện gì xảy ra nữa đâu."

Tương Tư lập tức sửng sốt ngây người, ngay cả Hà Dĩ Kiệt cũng kinh hãi không nói ra lời.

Không nghĩ tới chuyện này lại có thể xảy ra sự xoay chuyển lớn đến như vậy, hai người nhất thời cũng giật mình,  không thể nói được câu nào...

Chỉ có Thẩm Bắc Thành, người duy nhất vẫn còn chưa biết gì về những bí mật đằng sau chuyện này, là vui vẻ không thôi, anh lôi kéo bác sĩ luôn miệng hỏi thăm không ngừng.

Tĩnh Tri nhìn Tương Tư lúc này bộ dạng như vẫn còn đang chưa lấy lại được tinh thần, liền tiến lên lôi kéo cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Tư Tư, vui quá nên không nói được câu gì nữa phải không?"

Lúc này Tương Tư mới giật mình tỉnh lại, theo bản năng quay đầu lại nhìn Hà Dĩ Kiệt.

Anh cũng đã ngồi dậy, hai mắt sáng lóng lánh, trên mặt khuôn mặt gầy gò vẻ chán nản đã xoay chuyển, xem ra dáng vẻ tinh thần của anh rất phấn chấn.

"Tư Tư."

Hà Dĩ Kiệt thấy gương mặt cô vẫn tái nhợt, đầy vẻ nghiêm nghị, không nói lời nào, không khỏi khẩn trương khẽ gọi.

Tương Tư lập tức xoay đầu lại, cô nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay Tĩnh Tri chạy ào ra ngoài: "Để cho em được yên tĩnh một lát."

Nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt đang sáng rực, trong nháy mắt đã ảm đạm xuống, ngay cả Mạnh Thiệu Đình cũng hơi nhíu nhíu mày.

Tương Tư cứ thế chạy một mạch lên tầng trên cùng, gió đêm thổi tới, trong đầu của cô tựa như đã hiểu ra rõ ràng một chút.

Không thể nghi ngờ, đây là một việc cức kỳ vui mừng, chỉ là, nó tới quá đột ngột, đột nhiên cô cảm thấy có chút rối loạn mà thôi.

Khi biết anh không còn cách nào chữa chạy, cũng không chịu phối hợp điều trị, thật ra trong lòng cô đã có ý tưởng rồi, cô chỉ nghĩ rất đơn giản, cô sẽ luôn luôn cùng với anh, sau đó... đời này cô cũng chỉ dồn sức để chăm sóc cho Nặc Nặc, không bao giờ lập gia đình nữa.

Không thể phủ nhận, cô rất yêu anh, cứ như thế mà yêu anh, ngay cả khi cô vì anh mà đã từng phải nhận vào mình tất cả những sự khổ sở kia, nhưng khi chuyện ập lên đầu, anh cũng vẫn luôn ở trong lòng của cô.

Chuyện tình cảm, cô không có cách nào tới miễn cưỡng được, giống như con người, có lúc nhất định phải nghe theo những ý tưởng chân thật nhất trong đáy lòng, tuyệt đối không có khả năng lừa gạt mình.

Tương Tư lắc lắc đầu, nếu như khi cô biết thời gian sống của anh không còn được bao lâu, cô đã đau khổ như thế nào, cô chỉ muốn làm sao níu kéo lại sự chia lìa vĩnh viễn cho nó đến thật chậm, những mà giờ đây, hai người bọn họ đã có cơ hội gần nhau cả đời rồi, cô cần gì phải cảm thấy sợ hãi rụt rè chứ?

Cô đã từng trải qua một lần “sinh ly”, đã từng trải qua một lần "tử biệt." Cô còn có điều gì thật sự sợ hãi nữa hay sao?

Tương Tư cúi đầu, khẽ cười.

Anh còn sống, điều này chẳng lẽ không phải là trời cao đã cho cô một sự đến đáp tốt nhất rồi đó sao?

Tương Tư đứng ở đó một lát, rồi cô xoay người đi xuống lầu.

Khi đến chỗ ở tầng lầu của phòng bệnh, khi đi qua sân phơi cuối hành lang, Tương Tư vừa mới định đi qua, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Vì đứng cách đó hơi xa, nên cô nghe không được rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy câu.

"Dùng phương pháp này chính là để lừa gạt Tư Tư, lừa gạt để cô ấy trở lại bên cạnh anh...”

"Anh lại rất sợ nếu sau này khi cô ấy hiểu biết rõ được sự thật, sẽ cảm thấy rất tức giận..."

Bước chân của Tương Tư chợt dừng lại một chút, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, người lảo đảo như muốn ngã khụy, sau đó cô khe khẽ tựa người vào  trên vách tường.

Trong hành lang ánh đèn sáng rỡ, nhưng lại nhìn thấy từ trong  khóe mắt của cô, từng giọt từng giọt nước mắt trong veo, đang chậm rãi trượt xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện